Chương 9-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Đệ nhất đại lão

Tiếng cười vang vang lên, người chung quanh đều nhìn qua.

Những ánh mắt đó không chút kiêng kỵ đánh giá cô gái, không có ý tốt.

Thiếu nữ cũng không thèm để ý, vẻ mặt hờ hững.

Cô cất kỹ đồng xu cổ, chuẩn bị rời đi.

Ở phía sau, những tiếng cười nhạo vẫn không dứt.

"Xem kìa, nói cho chút mặt mũi khiến con gái người ta tức giận bỏ đi, cô ta lại quay về mách mẹ thì biết phải làm sao?"

"Tôi đây chỉ muốn tốt cho cô ta, có thế mới rèn rũa được tâm tính, xem ra cô ta cũng...."

Lời còn chưa dứt, một giọng nói nang theo sự vội vàng vang lên.

"Vị tiểu thư phía trước, lão gia nhà tôi muốn ra giá 600 vạn mua lại đồng xu Tần Bân nửa lượng trong tay cô, không biết có được hay không?"

"...."

Nụ cười trên mặt thanh niên cứng lại, không tin nổi mình đã nghe thấy gì.

Cái gì?

600 vạn mua một đồng xu có thể thấy ở khắp nơi.

Đùa gì thế?

Những người xem náo nhiệt cũng cảm thấy khó hiểu, mãi vẫn không lấy lại được tinh thần.

Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày, quay đầu nhìn người nói.

Đó là một ông lão mặc Đường trang, râu tóc bạc phơ, nhưng bước đi lại khoan thai vững vàng, khí thế kinh người.

Người nói là người trẻ tuổi đứng phía sau ông lão, hắn tiến lên, là giọng điệu thương lượng: "Nếu thấy chưa đủ, có thể tăng thêm."

Một câu nói này, đã oanh động hiện trường.

"Rốt cuộc đay là đồng xu gì mà 600 vạn còn ít?"

"Vừa rồi tôi nghe thấy người trẻ tuổi kia nói, đó là đồng xu Tần Bân nửa lượng!"

"Không có khả năng...."

"Nếu đây thật sự là đồng xu Tần Bân nửa lượng thì cái giá kia đúng là hợp lí rồi."

Tại một cuộc đấu giá quốc tế vài năm trước, đồng xu Tần Bân nửa lượng cuối cùng được bán với giá cao bảy trăm sáu mươi vạn.

"Đồng xu Tần Bân nửa lượng cái gì?" Thanh niên nổi trận lôi đình, "Đây là đồng xu tôi nhặt được ở bờ sông, anh nghĩ đồng xu Tần Bân nửa lượng là rau cải trắng sao?"

Nếu đây thật sự là đồng xu Tần Bân nửa lượng, vậy chẳng phải hắn ta sẽ trở thành trò cười sao?

Ông lão hai tay chắp sau lưng, không giận tự uy: "Mục Thừa."

Mục Thừa hiểu ý, lấy ra một phần văn kiện, đó là một tờ giấy chứng nhận, trên giấy trắng viết chữ đỏ rõ ràng --

Nhà giám định văn vật quốc gia.

Cấp tám.

Cấp bậc cao nhất.

"......"

Tấm giấy chứng nhận này ngăn cản tất cả sự chất vấn, giống như là một cái tát vang dội, hung hăng vung đến mặt thanh niên chủ sạp.

Doanh Tử Khâm nghiêm túc nhìn tấm giấy chứng nhận này, như có điều suy nghĩ, quả nhiên, ở thế kỷ hai mươi mốt có rất nhiều nghề mới.

Cô gật đầu: "Không cần, giá tiền này hợp lý rồi."

"Được, cảm ơn tiểu thư bỏ thứ yêu thích." Mục Thừa gật đầu, lấy ra một tấm thẻ đen, "Đây là 600 vạn, được quốc tế công nhận.

Ở góc bên phải tấm thẻ, có ký hiệu đoá hoa diên vĩ màu vàng.

Ánh mắt Doanh Tử Khâm dừng một chút, đuôi mắt hơi nhướng lên.

Rất tốt, ngân hàng lúc trước cô gửi Vàng vẫn chưa đóng cửa.

"Không được, tôi không bán nữa!" Nhìn thấy tấm thẻ đen kia, thanh niên làm sao có thể nhịn được, hắn bỗng nhiên tiến lên, tính cướp đồng xu cổ trong tay thiếu nữ, động tác hung ác, "Trả đây."

Đây là hắn nhặt được, tiền cũng phải là của hắn.

Thiếu nữ không biểu lộ gì, cô chỉ nâng chân phải.

Động tác rất tùy ý, lộ ra mấy phần hững hờ.

Nhưng chính một cước như thế, trực tiếp đạp bay thanh niên ra xa mấy mét.

"Rầm."

Người chung quanh đều thấy choáng: "......"

Lúc này Doanh Tử Khâm mới đưa đồng xu cổ ra, nhận thẻ đen, "Cảm ơn."

Mục Thừa sững sờ, mơ mơ màng màng: "...... Không cần cảm ơn."

Đừng nói Mục Thừa, ngay cả ông lão mặc Đường trang cũng ngạc nhiên, nhiều hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

Mà khiến người khác kinh ngạc hơn chính là, những người quản lý vốn không thèm lộ mặt lại xuất hiện, trầm mặt nói.

"Khu chợ ngầm có quy tắc của khu trợ ngầm, đồ đã bán đi, còn muốn thu lại? Thu giấy phép của người này, sau này không cho phép tiến vào khu chợ ngầm nữa."

Nói xong, lại quay người, cúi người với thiếu nữ, "Xin lỗi, đã làm cô sợ hãi."

Doanh Tử Khâm cất thẻ vào túi, "Không sao."

600 vạn, dủ đùng trong một đoạn thời gian.

Lúc này nhân viên quản lý mới thở dài một hơi, hắn quay người, chỉ huy bảo vệ ném thanh niên chủ sạp ra ngoài.

Cách đó không xa, bartender thu hết một màn này vào mắt, mặc một chút, nói, "Cô bạn nhỏ cậu quen có hơi hung dữ."

Một cô gái gầy yếu như vậy, lại có thể đạp một tên đàn ông ra ngoài.

"Nói nhăng cuội gì đấy?" Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm cong cong, "Rõ ràng là vừa ngoan vừa đáng yêu."

Bartender: "....."

Kinh lọc này quá dày rồi.

Nhưng hắn còn chưa hiểu: "Sao cậu không tự mình đi? Anh hùng cứu mỹ nhân không tốt sao?"

Cần gì phải vẽ vời thêm chuyện, cho nhân viên quản lý tới?

Mắt Phó Quân Thâm giật giật, cười khẽ: "Tôi không thể đi."

Bartender sửng sốt: "Tại sao?"

"Ừm...." Phó Quân Thâm suy nghĩ một chút, cười, "Tôi muốn để ý đến cảm xúc của cô bạn nhỏ, dù sao thì trước đó chúng tôi đã chúc ngủ ngon."

Kết quả là lại gặp nhau ở chợ ngầm, chẳng phải là rất lúng túng sao?

Mặc dù hắn đã sớm đoán được khi cô nghe Nhiếp Triều nói, nhất định sẽ đến khu chợ ngầm, nên đợi sẵn ở nơi này.

"...." Bartender càng cạn lời, "Tôi thấy sau khi cậu trở về, toàn bộ thời gian đều đặt trên người phụ nữ rồi."

Một chút tâm tình nhỏ bé này cũng đều muốn để tâm, thực sự là không thể cản thận hơn.

Hắn còn buồn bực cho vị công tử mang vỏ bọc hoàn khố này làm gì chứ?

"Cậu đang nói gì thế?" Phó Quân Thâm cúi thấp đầu, "Tôi cần sao?"

Bartender nhìn gương mặt điên đảo chúng sinh của người đàn ông, "...."

****

Ở một bên khác, trong hẻm nhỏ.

"Lão gia, nếu chúng ta tới sớm hơn một chút thì tốt rồi." Mục Thừa nói, "Lãng phí 600 vạn một cách vô ích."

Mặc dù 600 vạn đối với bọn họ mà nói không đáng là gì, nhưng tóm lại là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

"Không lãng phí." Ông lão khoát tay, trên mặt hiện ý cười "Ít nhất để cho ta gặp được một cô gái thú vị."

Mục Thừa rất nhanh hiểu rõ: "Ý ngài là cô gái đá một cước kia?"

"Đúng vậy." Ông lão lạnh nhạt nói. "Hơn nữa đồng xu cổ này, cũng không phải là cô ấy nhạnh chỗ tốt tìm vận may đâu."

Mục Thừa chần chờ: "không thể nào......"

Hắn biết Mục Hạc Khanh không có bất kỳ sở thích nào khác sau khi nghỉ hưu, chỉ thích sưu tầm đồ cổ để quyên góp cho bảo tàng quốc gia.

Mục Hạc Khanh cũng không ho khan vài tiếng: "Đi thôi."

Mục Thừa đuổi theo, khi đang muốn hỏi tiếp, đã thấy ông lão buông chặt tim, thân thể bỗng nhiên co giật, ngã xuống.

Mục Thừa giật nảy mình, vội vàng tiến lên: "Lão gia!"

Nguy rồi, chẳng ai ngờ rằng Mục Hạc Khanh sẽ phát bệnh lúc này, bonj họ không dẫn theo bác sĩ.

Cơ thể Mục Hạc Khanh luôn cường tráng, nhưng trước kia ông từng bị thương ở tim, mặc dù may mắn sóng sót, nhưng trái tim rất yếu, thỉnh thoảng sẽ phát bệnh.

Nhưng trước đó mới phẫu thuật, không phát bệnh nhanh như vậy mới đúng.

Phải làm sao bây giờ?

Mộng tiểu thư ở thủ đô xa xôi, căn bản là không kịp.

Mục Thừa gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tay run rẩy láy thuốc, nhưng làm thế nào cũng không đút được.

Thời điểm hắn đang luống cuống tay chân, có âm thanh từ sau lưng vang lên.

"Đừng vỗ lưng, sẽ khiến ông áy càng khó thở, để ông ấy nằm ở chỗ bằng phẳng."

Mục Thừa kinh ngạc ngẩng đầu.

Thiếu nữ đứng ngoài ngõ nhỏ, đôi chân vừa dài vừa thẳng.

Cô đi đến gần, ngồi xuống, tay đặt lên mạch Mục Hạc Khanh, đuôi lông mày giật giật.

Cuối cùng Mục Thừa cũng phản ứng lại, thấy hành động này của thiếu nữ, vừa sợ vừa giận, hắn bỗng nhiên hất tay cô ra, nghiêm nghị trách cứ: "Cô đừng động vào!"

Mục Hạc Khanh có thân phận gì?

Nếu xảy ra truyện, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?

Nhưng tay hắn căn bản không thể đụng tới, trực tiếp đập xuống đất.

Mục Thừa hít vào một hơi, càng thêm tức giận: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Doanh Tử Khâm còn đang bắt mạch, "Cứu người."

Mộ Thừa tựa hồ nghe được cái gì buồn cười: "Cô chỉ là một cô gái mà thôi."

Ngoại trừ một vài người trong giới cổ y Trung Quốc, ai có thể trị cho Mục Hạc Khanh?

Chương 10: Vị này là thần y

Khẩu khí thật lớn.

Mục Thừa chịu đựng giận, bắt đầu gọi điện thoại: "Vâng, ở khu chợ ngầm, các người mau đến đi."

Sau khi cúp máy, hắn lạnh lùng: "Vị tiểu thư này, đừng tưởng rằng lão gia nhà tôi mua đồng xu cổ của cô, cô liền có thể...."

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy thiếu nữ nói: "Nhịp tim bất ổn, khu vực trên tim bị đau, đã lan tràn đến vai trái và bụng."

"Hút thuốc dẫn đến phổi có bóng tối, ống thở có vật cản trở, chưa xử lý hết."

Cuối cùng, Doanh Tử nhìn lên, "Đêm và 8 giờ sáng là thời điểm dễ phát bệnh nhất, một tháng trước vừa làm phẫu thuật, không nên đi ra ngoài muộn như vậy."

Mục Thừa chấn động, bất khả tư nghị: "Cô."

Bao gồm cả thời gian phẫu thuật!

Không đợi hắn lấy lại tinh thần sau phẫu thuật, lại nghe thiếu nữ nhàn nhạt nói: "Ngân châm."

Mục Thừa không kịp nghĩ tại sao cô lại biết trên người mình có ngân châm, lo lắng đưa hộp ngân châm cho cô.

Doanh Tử Khâm mở hộp ra, trực tiếp lấy 7 chiếc ngân châm ra, muốn động thủ.

Thấy vậy, Mục Thừa nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Một làn chỉ được dùng nhiều nhất bốn chiếc ngân châm."

Doanh Tử Khâm nghe vậy, cuối cùng cũng nhìn hắn một cái.

Trong đôi mắt hắc bạch phân minh khong có chứa cảm xúc gì, sương mù lượn lờ, hỉ nộ không rõ.

"Anh yên tĩnh đi."

"Được rồi, xin lỗi." Mục Thừa lúng túng, nhưng hắn không cảm thấy có cái gì không đúng.

Lúc trước hắn có nhìn vị Mộng tiểu thư giới cổ y chữa trị cho Mục Hạc Khanh, cũng chỉ đồng thời dùng 4 chiếc ngân châm.

Hắn cũng đã hỏi qua, mới biết được người trong giới cổ y đồng thời dùng cả bảy chiếc ngân châm căn bản không tồn tại.

Nghĩ cũng thấy đúng, mỗi người chỉ có một đôi tay, sao có thể khống chế bảy chiếc ngân châm một lúc?

Nhưng một giây sau, Mục Thừa Khanh liền mở mắt.

Chỉ thấy bảy chiếc ngân châm trong tay thiếu nữ tạo thành tàn ảnh, hết huyệt này đến huyệt khác, động tác cực kỳ nhanh.

Mục Thừa cố gắng bắt giữ vị trí ngân châm, lại phát hiện mình không thể nhìn rõ, quả thật hãi hùng khiếp vía.

Đây là tốc độ tay gì thế?

Mà sau khi Doanh Tử Khâm đâm xong huyệt vị cuối cùng, Mục Hạc Khanh ngã trên mặt đất cuối cùng cũng hít một hơi, khuo mặt tím nhắt vì khó thở cuối cùng cũng hồng hào trở lại.

Toàn bộ quá trình trị liệu đều chưa tới một phút.

Doanh Tử Khâm rút kim châm, cấy vào hộp.

Cô đứng dậy, một tay đút túi, dáng vẻ lười biếng, khí tức cũng không có loạn lên dù chỉ một chút: "Được rồi."

Mộ Thừa vẫn còn mê man, chỉ cảm thấy mơ màng hơn.

Ngay cả Mộng tiểu thư điều trị cho Mục Hạc Khanh xong cũng sẽ thoát lực, cái này......

"Khụ khụ khụ!" Mục Hạc Khanh bỗng nhiên ho dữ dội, cô gắng mở mắt.
Trước đó ông ở trong trạng thái hôn mê, nhưng vẫn có nhận thức về thế giới bên ngoài.

Sau khi ổn định hô hấp, Mục Hạc Khanh dưới sự giúp đỡ của Mục Thừa, từ từ đứng lên.

Ông lại ho khan vài tiếng, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt ôn hòa, giọng điệu dịu dàng: "Cô gái à, mạng của tôi là do cô cứu về, cô cần gì, cứ việc nói."

Ông cảm nhận được rõ ràng, trái tim của mình tốt hơn trước rất nhiều.

Y thuật như vậy, trong giới cổ y e rằng không có ai bằng.

"Không cần." Doanh Tử Khâm không chút để ý, "Tiện tay mà thôi."

Rất lâu rồi không chưa bệnh cho người ta, xem ra năng lực của cô cũng không hạ xuống, sau này thiếu tiền, có thể mượn nó để kiếm cơm.

Mục Hạc Khanh cũng không cưỡng cầu, ông suy nghĩ, lấy ra một chiếc ngọc bội, nghiêm túc nói, "Vậy cô hãy nhận lấy cái này, nếu có chuyện gì, chỉ cần không phải là việc phi pháp, tôi đều sẽ thực hiện."

Mục Thừa cả kinh.

Đây không phải là một lời hứa hẹn bình thường, đây là lời hứa của gia chủ nhà họ Mục.

Doanh Tử Khâm không nghĩ gì, nhưng khi nhìn chữ "Mục" trên ngọc bội, ánh mắt ngừng trong chốc lát, không biết là nhớ đến cái gì, cuối cùng vẫn nhận, "Được."

Lúc này Mục Hạc Khanh mới hài lòng, nở nụ cười: "Không biết tôi có thể biết tên của cô không?"

Hiếm khi gặp được người hợp nhãn duyên với ông như vậy, dù thể nào cũng phải làm quen.

Doanh Tử Khâm trầm ngâm một chút, chỉ nói: "Tôi họ Doanh."

Doanh?

Nghe thấy caia họ này, Mục Thừa lập tức nghĩ tới nhà họ Doanh một trong tứ đại hào môn của Thượng Hải, dù sao thì họ Doanh cũng không quá phổ biến.

Vị Doanh tiểu thư này trông có vẻ không phải là xuất thân trong một gia đình bình thường, khí chất cao quý kia là bẩm sinh, nhưng nhà họ Doanh kia....

Mục Thừa nhíu mày.

Hắn đã từng tiếp xúc với nhà họ Doanh rồi, với thực lực của nhà họ Doanh, sao có thể bồi dưỡng ra một thiên kim có y thuật lợi hại như vậy?

Mục Hạc Khanh cũng nghĩ đến, nhưng lại không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười: "Doanh tiểu thư có muốn đến thủ đô với lão không?"

Doanh Tử Khâm thoáng nhướng mày, ngoài ý muốn nói: "Tạm thời chưa có."

Hiện tại cô chỉ muốn dưỡng lão, trồng hoa luôi lợn, làm một con mọt gạo hạnh phúc.

"Cũng tốt cũng tốt." Mục Hạc Khanh gật gật đầu, "Nếu sau này có ý định, nhớ liên hệ với tôi, Mục Thừa."

Mục Thừa tiến lên, đưa cho cô một tấm danh thiếp, xấu hổ nói: "Xin lỗi, Doanh tiểu thư, bừa rồi chó chỗ nào mạo phạm cô, mong cô thứ lỗi."

"Không cần, anh cũng không biết, người xa lạ với nhau không tồn tại thứ gọi là tin tưởng." Doanh Tử Khâm gật đầu, "Tôi đi đây."

Mục Thừa lại càng xấu hổ.

Hắn vẫn chưa nhìn thấu cuộc đời bằng một cô gái nhỏ.

Đưa mắt nhìn cô gái rời đi, Mục Hạc Khanh còn đứng tại chỗ, yên lặng một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Mục Thừa, mối hôn sự tiếp theo cậu định thế nào?"

Không đợi Mục Thừa trả lời, ông liền lẩm bẩm, "Thôi bỏ đi, đều là một đám tiểu tử thối, không xứng với cô bé đó, không nên gây tai hoạ cho người ta."

Mục Thừa: "......"

Sao lại nói xấu con cháu nhà mình như vậy chứ?

"Tiếc thật, sao không phải là con gái nhà họ mục chúng ta chứ, nếu phải...." Mục Hạc Khanh thở dài một hơi, lại phân phó, "Chúng ta sẽ ở lại Thượng Hải vài ngày."

*****

Buổi trưa, tuyết trong veo, nắng chói trang.

Xa xa, mây mù lượn lờ, bầu trời trong xanh, những đàn chim trắng bay lượn, yên bình hiến có.

Biệt thự nhà họ Doanh.

Chung Mạn Hoa liếc mắt nhìn lầu ba, nhíu mày: "Nhị tiẻu thư còn chưa dậy sao?"

Quản gia lắc đầu: "Không có động tĩnh gì cả."

"Đã trưa rồi còn chưa dậy." Chung Mạn Hoa không vui, "Mau đánh thức nó dậy, đê nó xuống ăn cơm."

Quản gia vừa muốn đi, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.

Gã tiến đến nhìn: "Phu nhân, là cuộc gọi từ thủ đô."

Thần sắc Chung Mạn Hoa trở nên nghiêm túc, "Đưa ta."

Quản gia cung kính đưa lên, yên lặng chờ một bên.

Không biết bên kia nói gì, Chung Mạn Hoa liên tục gật đầu, sau khi tắt máy, liền cười: "Mục gua muốn mang đứa nhỉ Trầm Chu tới, đại khái là tháng năm."

Quản gia kinh ngạc: "Nhaf họ Mục làm sao vậy?"

Nhà họ Mục đã phát triển rất tốt ở Thủ đô, tại sao đột nhiên lại đưa người thừa kế đến Thượng Hải?

"Không biết, nhưng nhất định phải tiếp đãi thật tốt." Chung Mạn Hoa rót một chén trà, động tác ưu nhã, "Baay giờ liền chuẩn bị luôn đi, láy nữa phái người đi mua đồ dùng, sửa lại căn phòng thứ hai lầu ba đi."

Nhà họ Mục ở thủ đô, tất cả tứ đại hào môn của Thượng Hải đều không thể trêu vào, nhất thiết phải tạo mối quan hệ.

"Phu nhân, tôi cảm thấy không nên để Tràn Chu thiếu gia ở nhà chính." Quản gia do dự, nhắc nhở, "Nhị tiểu thư còn chưa hiểu quy củ danh môn, nếu đụng phải......"

Chương 11: Phó Quân Thâm: Tôi thận hư sao?

Sự kiện Giang Mặc Viễn chính là vết xe đổ.

Chuyện duy nhất đáng ăn mừng chính là không có quá nhiều người biết chuyện này, Giang Mặc Viễn và Doanh Lộ Vi cũng không truy cứu, nếu không sẽ thành trò cười cho ba đại gia tộc còn lại.

Kể từ khi nhận thiên kim thật về, nhà họ Doanh chưa từng có một ngày yên ổn.

Chung Mạn Hoa thần sắc lạnh lẽo: "Dung vậy, ông không nhắc tôi cũng quên mất, vẫn nên để Trầm Chu ở nhà họ Chung đi."

Bà ta tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra một lần nữa, nha họ Doanh bị bôi nhọ, mặt của bà ta cũng sẽ mất hết.

Xem ra bà ta cần phải mời mấy giáo viên đến dạy dỗ cho Doanh Tử Khâm quy củ hào môn cùng nghệ thuật uống trà thiên kim danh viện nên biết.

Chung Mạn Hoa bắt đầu gọi điện cho ông Chung: "Vâng, đúng vậy, đến lúc đó Trầm Chu sẽ ở chỗ anh ba, hắn và Tri Vãn bằng tuổi nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau...."

Thấy Chung Mạn Hoa đổi ý, quản gia mới yên lòng, đi lên lầu gọi người.

***
Trong phòng ngủ tầng ba.

Thiếu nữ đang ngủ say trên giường, thư thế ngủ của cô cũng không an ổn, cơ thể co lại, quấn mình trong chăn như một con cá lóc.

Đôi chân thon dài nửa lộ trong không khí, ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng sứ.

Đột nhiên----

"Reng reng."

"Reng reng reng reng!"

Điện thoại đặt dưới gối reo vang, liên tục rung lên.

Doanh Tử Khâm ôm đầu, có chút bực bội.

Cô mở mắt ra, trở mình, lấy điện thoại di động ra, mở Weibo ra.

Lag máy chục giây mới vào được, và tất cả tin nhắn đều là điểm đỏ.

Cô cụp mắt xuống, mi tâm lạnh ngạt hiện lên vài phần không kiên nhẫn.

Trên trang chủ weibo, Doanh Lộ Vi đăng weibo lúc 11:30. Còn tag tên cô vào.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, luoeth tương tác đã hơn một nghìn.

【@ Doanh Lộ Vi V: Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi đã bình phục rồi, đặc biệt lên đây báo bình an cho mọi người, làn này vất vả cho @Doanh Tử Khâm rồi, ở đây tôi muốn nói một lời xin lỗi với Tiểu Khâm, cũng tại cô nhỏ quá tuỳ tiện mới làm bản thân bị thương, lại khiến cháu truyền cho cô nhiều máu như vậy, cháu trách cô, cô cũng có thể hiểu được, nhưng cô mong lần sau cháu đừng hờn dỗi chạy ra ngoài, tất cả mọi người rất lo lắng. 】

Doanh Lộ Vi là nghệ sĩ piano nổi tiếng Trung Quốc, vô cùng xinh đẹp.

Thân phận cao quý, xuất thân danh môn, còn có vị hôn phu môn đăng hộ đối chiều chuộng ả.

Loại chiến thắng nhân sinh này căn bản hâm mộ không tới.
 
Ngoai ra ả còn rất thân thiện, cho nên vô cùng được lòng cư dân mạng, có hơn 40 triệu người hâm mộ, còn nổi tiếng hơn cả minh tinh hạng hai.

Sau khi đăng weibo này, tin #Doanh Lộ Vi khôi phục # lập tức liền leo lên hot search,

Bình luận dưới bài đăng weibo này đều là lời cổ vũ cùng an uier của fans ả

【Chị nghỉ ngơi thật tốt nha, em vẫn đang chờ buổi biểu diễn của chị.】

【Lộ Vi của chúng ta đúng là đẹp người đẹp nết,  mình bị thương còn muốn an ủi người khác.】

【Lộ Vi chính là một tiểu tiên nữ nha, mỗi lần nghe Lộ Vi diễn tấu piano, dù cáu kỉnh cỡ nào cũng có thể bình tĩnh lại. 】

Doanh Tử Khâm không hứng thú với mấy thứ này, cô nhìn lướt qua, liền chuẩn bị thoát khỏi Weibo.

Nhung còn chưa kịp thoát ra, lại một chuối tiếng thông báo "Tinh tinh" vang lên.

Là tiếng báo tin nhắn riêng, đều là những người không quen biết nhắn cho cô.

【Chạy cái gì, Lục Vi lo lắng cho mày như vậy, mày không để chị ấy bớ lo được à?. 】

【Mày dựa vào cái gì mà giận đỗi với Lộ Vi? Chị ấy là cô nhỏ của mày, hiết máu không phải là chuyện đương nhiên sao? 】

Toàn bộ đều là chỉ trích, cái sau khó nghe hơn cái trước.

Doanh Tử Khâm xoa đầu, mặt không đổi sắc bôi đen hết tài khoản này đến tài khoản khác, và báo cáo chúng.

Cũng không phải la bị mấy thứ này chọc giận, mà vì cô cáu kỉnh khi rời giường.

Mãi mới được ngủ một giấc, còn không thể an ổn.

Không đến một giây, điện thoại lại vang lên, lần này là tiếng nhạc chuông khoan thai thư giãn.

Cô nhìn tên, nhấc máy.

Đầu bên kia là giọng nói của một người đàn ông, mang theo nụ cười vui vẻ.

Giống như tiếng phỉ thú vang lên trong đưen, vô cùng mê người quanh quẩn bên tai.

"Cô bạn nhỏ à, em còn chưa dậy sao?"

Ánh nước trong mắt từ từu rút đi, cô vén chăn lên, xuống giường: "Vừa dậy."

Cô cũng không mất bình tĩnh, vẫn rất khôn khéo.

"Hửm?" Phó Quân Thâm nâng âm cuối lên, "Hôm qua em làm gì thế, giọng nói nghe như mèo con mới sinh, cả đêm không ngủ sao?"

Doanh Tử Khâm nghĩ nghĩ, "Không, tôi ngủ lúc bốn giờ sáng."

Lúc cô đang nghiên cứu khoa học kỹ thuật thế kỷ 21, phát hiện một bộ phim, liền thuận tiện xem hết ba tiếng.

Kịch bản rất cẩu huyết, nhưng nói chung vẫn rất hay.

Khi dưỡng lão có thứ để mua vui rồi.

"11 giờ đến 1 giờ là thời gín gan thải độc." Phó Quân Thâm kéo dài âm điệu, "Thức đêm không tốt, sẽ bị hói đầu."

Doanh Tử Khâm ngáp một cái, không chút để ý: "Tóc tôi dày, trời sinh đẹp sẵn rồi."

Đầu bên kia rõ ràng sửng sốt một chút, chợt cười kịch liệt hơn.

"Được được được, cô bạn nhỏ à, em đúng trời sinh đã đẹp." Phó Quân Thâm thật vất vả mới có thể ngừng cười, thở dài, "Không giống như ong già tôi, thiếu ngủ liền đau lưng."
 
Nhưng lại nghe thiếu nữ nói: "Anh là thận hư."

Nghe nói như thế, Phó Quân Thâm bỗng nhiên cười một tiếng, ngữ điệu nâng lên: "Tôi thật hư sao?"

Doanh Tử Khâm ngậm dây buộc tóc, tay trái nâng lên, nắm lấy tóc: "Nếu anh không chê, tôi có thể luyện thuốc chữa bệnh cho anh."

Lô đỉnh ban đầu của cô cũng ở Chau Âu, bây giờ phải tự chế một cái khác.

Hắn giúp cô không ít, cô nên tặng hắn ít thuốc tốt.

"A?" Phó Quân Thâm camr thấy có hứng thú, "Cô bạn nhỏ thật lợi hại, ngoại trừ coi bói, còn biết cả cổ y sao? Xuất thân từ phái Nga Mi sao? Sẽ hông dùng chiêu Cửu âm bạch cốt trảo với tôi chứ?"

Doanh Tử Khâm thoáng trầm mặc: "Cửu âm bạch cốt trảo là cái gì?"

"Em không đọc《 Ỷ thiên đồ long ký》 sao?" Hắn lười biếng nói, "Là mọt loại tuyệt thế võ học."
 
Thiếu nữ buộc xong tóc, lại mặc áo vào: "Chưa đọc, lợi hại cỡ nào?"

"Ừm...." Phó Quân Thâm suy nghĩ một chút, cười nói, "Có thể một chưởng đánh nát đầu người, hung tàn hơn cô bạn nhỏ nhiều."

Doanh Tử Khâm thần sắc bình tĩnh, không có bất kỳ dao động nào, "Thật sự lợi hại."

"Vều sau xem ít phim thôi, trong phim đều là giả." Phó Quân Thâm chỉ cho là cô tính tình trẻ con, cũng không để ý, mà là nói, "Hot search kia em đừng bận tâm, tôi sẽ giải quyết."

Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày: "Hot search?"

Cô hạ điện thoại trên tai xuống, mở weibo, nhìn hot search.

Năng lực học tập của cô rất nhanh.

Ngoại trừ hot search # Doanh Lộ Vi khôi phục # đứng thứ nhất này, còn có một hot search đang  từ đáy không ngừng leo lên, rất nhanh liền leo lên bảng hot search.

# Con gái nuôi nhà họ Doanh, vong ân phụ nghĩa #

Chương 12: Gọi thêm một tiếng "ca ca" nữa nào.

Cũng bởi vì chiếc hot search này, người lạ nhắn tin cho cô càng nhiều, còn toàn là mắng chửi.

Bình luận phía dưới bài đăng của Doanh Lộ Vi cũng đổi theo chiều gió....

【 Lộ Vi, chị đừng bị đứa cháu nuôi này lừa.】

【Có môt loại người, đối cử với họ càng tốt, họ lại được môt tấc tiến một thước, cho nên không thể nuông chiều, các chị em à, tôi nói có đúng không? 】

【Rõ ràng chính cô ta là người đẩy Lộ Vi ngã xuống cầu thang.】

Doanh Tử Khâm cảm xúc không chút thay đổi, cô còn đọc một cách rất chăm chú, thuận tiện học thêm những từ ngữ mạng: "Cũng không phải chuyện gì lớn."

Cô không thèm để ý đến nhà họ Doanh, lại càng không để ý những người này.

  Chỉ cần không chọc tới trước mặt cô, những thứ không liên quan, từ trước đến nay đều không tao chút ảnh hưởng nào với cô cả.

"Thế này không thể được." Phó Quân Thâm cười, khí tức khàn khàn, "Cô bạn nhỏ ngoan ngoãn như vậy, lại đa tài đa nghệ, em bị chửi như vậy, anh không nỡ."

Doanh Tử khâm xoa xoa tai, đưa điện thoại di động cách xa một chút: "Thương lượng một chút, anh có thể đừng gọi tôi là cô bạn nhỏ được không?"

Ừm, âm thanh ấy có chút dễ nghe.

Giống như có thể trị được sự cáu gắt khi tỉnh dậy của cô.

"Hửm?" Phó Quân Thâm thả chậm ngữ điệu, "Có câu hơn ba tuổi là cách một thế hệ, ca ca lớn hơn em năm tuổi, em không phải cô bạn nhỏ thì là gì?"

Doanh Tử Khâm dừng một chút, nhướng mày, "Ca ca?"

Coi cô là trẻ con, còn muốn cô gọi là ca ca?

Âm thanh của cô vốn trong trẻo lạnh lùng cấm dục, nhưng bởi vì vừa tỉnh ngủ, mà có thêm mấy phần mềm mại, tương phản cực lớn càng lộ vẻ dụ hoặc, khiến người nghe muốn đi mua mèo con.

Dù là Phó Quân Thâm, cũng đều ngơ ngác một chút.

Hắn híp đôi mắt đài hoa: "Lại gọi một tiếng ca ca nào."

"Anh mơ đi."

"...."

Được rồi, đàm phán thất bại.

Phó Quân Thâm từ bỏ.

Cô bạn nhỏ không dễ lừa.

Doanh Tử Khâm uống một hớp nước, quay đầu lại, từ cửa sổ nhìn xuống.

Tình cờ là bên ngoài cánh cổng sắt, một người phụ nữ bước xuống chiếc xe Maserati, còn đỡ một bà già.

"Tách."

Trong nháy mắt, một đoạn hình ảnh trong tương lai lại xuất hiện trước mắt cô.

"Tôi có chút chuyện cần giải quyết." Doanh Tử Khâm híp mắt phượng, "Lần sau moiwf anh bữa cơm, thuận tiện mang cho anh ít đồ."

"Ừm, được rồi." Phó Quân Thâm hạ giọng, uể oải, "Ca ca chờ em mang thuốc thận hư đến...."

Điện thoại liền tắt.

Doanh Tử Khâm không thay đổi đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi.

Gọi ca ca, cái sowr thích gì vậy?

Đúng lúc này tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" vang lên, am thanh cực lớn.

"Nhị tiểu thư, nhanh lên, cô còn muốn chọc phu nhân tức giận sao?"

Không nhận được câu trả lời.

Quản gia sầm mặt lại, lấy chìa khóa ra, muốn mở cửa đi vào, còn chưa đợi gã hành động, "Rầm" một tiếng.

Cánh cửa dày nặng trực tiếp đổ xuống.

Trực tiếp nện xuống đầu gã, chỉ cách đầu gã khoảng 1cm.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng hành lang mờ tối.

Quản gia choáng váng, sững sờ nhìn thiếu nữ đứng ở nơi ngược sáng, suýt chút nữa tè ra quần.

Doanh Tử Khâm hai tay đút túi, lạnh nhạt nói: "Nên đổi cửa."

Cô chỉ đẩy nhẹ một cái liền đổ.

Cái này thế kỷ 21 gọi là gì nhỉ?

A, công trình bã đậu.

Chân quản gia ròn run rẩy, gã khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng.

Động tĩnh trên tầng đương nhiên không tránh khỏi tai Chung Mạn Hoa, bà ta nhướng mày, khi chuẩn bị tự mình lên lầu kiểm tra, cửa nhà liền bị mở ra.

Giọng nữ dịu dàng vang lên, mang theo vài phần kinh ngạc.

"Chị dâu, mọi người còn chưa ăn trưa sao?"

"Lộ Vi?" Chung Mạn Hoa quay người, hơi sửng sốt một chút, "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

Doanh Lão Phu Nhân chống gậy: "Sao nào, ba già này không thể tới đây sao?"

"Mẹ, con không có ý đó." Tim Chung Mạn Hoa nhảy lên, vội vàng tiến lên, "Chỉ là con không nghĩ tới mẹ sẽ đến, con chưa chuẩn bị gì cả."

Kể từ khi bà ta sinh đứa thứ hai, Doanh Lão Phu Nhân liền dọn ra ngoài, sống trong căn hộ của Doanh Lộ Vi ở trung tâm thành phố, chỉ trở về vào những ngày lễ.

"Không cần chuẩn bị gì cả, tôi giải quyết xong chuyện liền đi." Doanh Lão Phu Nhân cũng không cảm kích, "Mau gọi đứa con gái nuôi kia của cô xuống đây."

Rõ ràng là ghét đến nỗi tên cũng không muốn nhắc đến.

Chung Mạn Hoa đoán được mấy phần, bà ta nhấp môi, dịu dàng nói, "Mẹ ngồi xuống trước đã, con đi gọi ngay."

"Chị dâu, mẹ đã lâu không gặp chị, chị ở lại nói chuyện với mẹ đi." Doanh Lộ Vi cười cười, "Để em lên tìm Tiểu Khâm, em cũng muốn xin lỗi con bé."

"Xin lỗi?" Nào ngờ, câu nói này lại chọc giận Doanh Lão Phu Nhân, bà ta gõ mạnh quải trượng xuống sàn nhà, cười lạnh một tiếng, "Mạn Hoa,  đứa con gái nuôi này của cô thật là có tiền đồ, mình làm sai, còn muốn người khác tới xin lỗi."

"Nhà họ Doanh chúng ta, từ lúc nào lại bất phân thị phi như vậy?"

Trong lòng Chung Mạn Hoa đã không kìm nén nổi, nhưng một chữ cũng không dám phản bác.

"Vi nhi, con đừng đi." Doanh Lão Phu Nhân giữ tay Doanh Lộ Vi, lạnh lùng nói: "Nào có đạo lý trưởng bối phải đi mời tiểu bối xuống?"

Chung Mạn Hoa hít sâu một hơi, cao giọng họi: "Doanh Tử Khâm!"

Đầu cầu thang, thiếu nữ chậm rãi quay người lại.

Cô ngẩng đầu, quét mắt nhìn phòng khách, tựa hồ cũng chẳng thèm nghĩ tràng diện tam đường hội thẩm là cái gì, "Có việc gì?"

Cái thái độ thờ ơ này khiến bực bội của Chung Mạn Hoa bùng lên: "Thấy người lớn không chào à?"

"Đừng." Doanh Lão Phu Nhân đưa tay, không mặn không nhạt nói: "Tôi chỉ có một đứa cháu gái."
 
Cháu gái ruột của bà ta đang du học ở Châu Âu, một đứa con nuôi không xứng làm cháu bà ta.

Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu, hững hờ nhưng không mất phong độ: "Rất tốt, tôi cũng không có thói quen nhận loạn người thân."

Doanh Lão Phu Nhân làm rung chiếc quải trượng trong tay, suýt chút nữa thì tắc thở.

Bà ta vốn muốn để đứa con nuôi này khó xử, ai ngờ ngược lại lại bị cô ta giễu cợt.

Mặt Chung Mạn Hoa càng biến sắc, tức giận nói: "Sao con lại ăn nói khó nghe như vậy chứ?"

"Chị dâu!" Doanh Lộ Vi sợ hết hồn, vội vàng trấn an, "Chị dâu, chị đừng tức giận như vậy, Tiểu Khâm chỉ là một đứa trẻ, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói."

"Từ từ nói?" Chung Mạn Hoa tức đến đỏ ngầu cả mắt, "Quá không lễ phép, mau xin lỗi."

Con gái ruột của bà ta quả nhiên là tới khắc bà ta, khiên bà ta ở trước mặt mẹ chồng không thể ngóc đầu lên nổi.

Doanh Tử Khâm ngước mắt nhìn, dáng vẻ lười biếng, "Tôi quen mấy người sao?"

Thái độ thờ ơ phớt lờ này khiến Chung Mạn Hoa càng tức: "Doanh Tử Khâm!"

"Được rồi." Ngược lại là Doanh Lão Phu Nhân mở miệng, bà ta lạnh nhạt nói: "Hôm nay tôi tới đây cũng không phải là xem cô dạy dỗ con thế nào, cô để cô ta nói xem, trong yến hội ngày đó, tại sao lại đẩy Vi nhi xuống?"

Bà ta nhắm mắt lại nói: "Chẳng lẽ cô ta cho là không có Vi nhi, cô ta liền có thể trở thành chủ mẫu của nhà họ Giang sao?"

Lời nói này cực kỳ tru tâm.

Sắc mặt của Chung Mạn Hoa đại biến, hoảng hốt nói: "Mẹ, tuyệt đối không có chuyện này, mẹ đừng tim mấy lời đồn đại linh tinh."

"Đúng vậy đó mẹ." Doanh Lộ Vi cũng khuyên, "Tại sao mẹ lại tin những chuyên linh tinh này chứ? Mẹ không tin con sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh