Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Chửi bới
🌸🌼🌸🌼

Tiền Linh Ngọc dẫn Diệp Chước đi tham quan tiệm, tiệm không lớn, cộng thêm bép mới có 90 mét vuông, bên trong bày hơn hai mươi cái bàn.
Tiền Linh Ngọc giới thiệu: "Hiện tại tiệm không quá bận, nhưng từ lúc buôn bán tới giờ khách cứ tới đều đều, Tiểu Diệp, công việc phải làm sẽ phức tạp hơn, đến lúc đó không được kêu mệt."
"Vâng ạ." Diệp Chước gật đầu.
Sau đó, Tiền Linh Ngọc lại dẫn Diệp Chước tới trước mặt một người phụ nữ trung niên, "Chị Lưu, đây là Tiểu Diệp con gái của Diệp Thư, từ hôm nay trở đi sẽ thay thế Diệp Thư làm ở đây một tháng, chị nói với cô bé những việc cần chú ý."
Chị Lưu nhuộm tóc vàng, ngón als út đeo một chiếc nhẫn vàng, trên tay còn đeo một chiếc lắc tay lớn, nhìn Diệp Chước kinh ngạc nói: "Nha! Không nghĩ tới Diệp Thư còn có một cô con gái như hoa như ngọc thế này!"
Tuy Diệp Thư đã làm ở tiệm đồ nướng này hơn hai năm, nhưng bà là người ít nói, bình thường rất ít khi nói chuyện phiếm với bọn họ, người trong tiẹm cơ hồ không biết gì về bà cả.
Đứt lời,
Diệp Thư tuy rằng ở cái này tiệm đồ nướng đi làm hơn hai năm, nhưng nàng là cái ít nói người, ngày thường hiếm khi cùng bọn họ nói chuyện phiếm, trong tiệm người cơ hồ không biết nàng cá nhân tình huống.
Tiền Linh Ngọc quay đầu nhìn Diệp Chước, "Tiểu Diệp, về sau có cái gì không hiểu, cứ hỏi cô Lưu là được."
"Vâng ạ." Diệp Chước gật đầu.
Lại nói thêm vài câu, Tiền Linh Ngọc liền xoay người đi vào tiệm, vừa uống nước vừa dạy dỗ con trai, "Bác Dương à! Con phải nỗ lực học tập, năm sau thi vào trường đại học trọng điểm! Cho mẹ con nở mày nở mặt! Đừng như cô bé kia, còn nhỏ mà đã đi làm, không có chút tiền đồ nào cả!"
Con trai của Tiền Linh Ngọc tên Lý Bác Dương, là con trai độc nhất trong nhà, nên rất được cưng chiều.
Năm nay 18 tuổi.
Sau khi kết thúc nghỉ hè, sẽ lên lớp 12, lớp 12 là bước ngoặt của đời người, cũng là năm quan trọng nhất cuộc đời.
"Vâng mẹ." Lý Bác Dương gật đầu, "Con biết rồi." Gã là một trong những học sinh có thành tích tốt của lớp, thi đại học khong phải vấn đề lớn, chỉ cần nỗ lực một chút, có thể đỗ trường đại học top đầu.
"Con trai mẹ giỏi quá!" Tiền Linh Ngọc vô cùng vui mừng, "Nếu luyện viết mệt quá thì nghỉ ngơi một lát, trong tủ lạnh có dưa hấu, mẹ đi lấy cho con."
" Ừ." Tiền Linh Ngọc rất yêu đứa con trai này, lúc cắt dưa hấu còn cẩn thận bỏ hết hạt đi.
Trời càng lúc càng tối, khách bắt đầu lục tục đến ăn.
Diệp Chước cũng không làm ra vẻ, nên dọn bàn liền dọn bàn, nên quét rác liền quét rác, động tác vô cùng nhanh nhẹn, cũng không đưa sai món.
Chị Lưu huých huých Tiền Linh Ngọc, "Chị nhìn đi, có phải Tiểu Diệp rất được việc không? Không ngờ nha!"
Thấy Diệp Chước xinh đẹp như vậy, chị Lưu còn tưởng là Diệp Chước đến đây chỉ làm vớ vẩn, không ngờ cô bé này lại nhanh nhẹn như vậy, không giao sai món luôn.
Tiền Linh Ngọc không thèm để ý nói: "Con nhà nghèo trưởng thành sớm! Lúc tôi bằng tuổi nó, cái gì cũng biết làm, khi đó chúng ta còn chăn cả trâu đó!"
"Trước kia sao có thể sao với bây giờ, hiện tại con gái nhà ai mà không được nuông nuông chiều từ bé?" Chị Lưu nói.
Tiền ngọc linh gật đầu, "Cũng đúng, nhưng làm việc tay chân thì có ích lợi gì? Xinh như vậy, tuổi còn nhỏ đã bỏ học đi làm, sau này thì có tiền đồ gì chứ?"
Tuy rằng Diệp Chước là đi làm thay Diệp Thư nhưng trong mắt Tiền Linh Ngọc, thiếu nữ xinh đẹp đều dành hết tâm tư để yêu sớm, làm gì có tâm tư học tập?
Đặc biệt là loại xinh đẹp như Diệp Chước, có lẽ đã có vài bạn trai! Khẳng định đã không còn trong sáng!
"Người ta nói mệnh con gái là hại giống rau, không học thức cũng không sao, sau này gả cho một người chồng tốt là được." Chị Lưu nói tiếp: "Tiểu Diệp xinh đẹp như vậy, sau này nhất định sẽ tìm được một người chồng tốt! Làm phu nhân nhà giàu!"
Chị Lưu đã ngoài sáu mươi, vẫn còn giữ tư tưởng cũ, bà cho rằng con gái chỉ cần xinh đẹp là đủ, sau này không lo khổ sở.
Dù sao bây giờ cũng là thời đại coi trọng nhan sắc.
"Chị Lưu, chị cho rằng hiện tại người giàu đều mù hết sao! Người giàu cưới vợ chẳng những phải xinh đẹp, còn phải có học thức!" Nói tới đây, Tiền Linh Ngọc lại liếc nhìn Diệp Chước, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, Tiểu Diệp xinh đẹp như vậy, có lẽ banj trai xếp dài đến cuối phố, nhất định là không còn trong sáng, kẻ có tiền sao có thể cưới cô gái tàn hoa bại liễu về?"
Người giàu lại không phải đồ ngốc!
Đừng nói là người giàu không muốn cưới, cho dù là bà ta, cũng không muốn để con trai mình cưới một cô vợ không có học thức.
Chị Lưu nhíu mày, "Đừng nói bừa! Tôi thấy Tiểu Diệp không phải loại người như vậy."
Con gái quan trọng nhất thứ gì?
Đương nhiên là danh dự!
Tiền Linh Ngọc nói: "Có người bên ngoài là một mặt, sau lưng lại là một bộ mặt khác, căn bản không nhìn ra được! Trên mặt tên ăn trộm có viết chữ ăn trộm không? Đương nhiên là không!"
Dứt lời, Tiền Linh Ngọc lại bổ sung, "Lời này tôi chỉ nói cho chị biết thôi, ở trước mặt những người khác khẳng định khó mà nói."
Diệp Chước quá xinh đẹp!
Xinh đẹp đến mức liếc mắt một cái làm Tiền Linh Ngọc cảm thấy cô không phải là loại người an phận.
Bà ta còn có chút ghen ghét khó nói với Diệp Chước.
Đều là phụ nữ, vì sao Diệp Chước lại xinh đẹp như vậy chứ?
Khi ghen ghét không thể nói rõ, liền thành chửi bới.
Loại chửi bới này là theo bản năng.
May mắn ông trời luôn công bằng.
Cho Diệp Chước một túi da xinh đẹp, lại không cho cô sự thông minh, học thức.
Chị Lưu cảm thấy lời nói của Tiền Linh Ngọc có hơi không hay, "Cũng không thể nói như vậy, nhỡ may Tiểu Diệp còn đang đi học thì sao? Bây giờ không phải có rất nhiều đứa nhỏ làm thêm hè sao?"
"Không thể nào!" Tiền Linh Ngọc kiên định nói: "Chị nhìn dáng vẻ của con bé này đi, không giống học sinh giỏi, hơn nữa nếu con bé chỉ muốn làm thay cho Diệp Thư một tháng thì cần gì phải nỗ lực làm việc, rõ ràng là muốn làm việc lâu dài ở chỗ chúng ta!"
Trong nhận thức của Tiền Linh Ngọc, sở dĩ Diệp Chước nghiêm túc như vậy là để lấy lòng mình, cô muốn chuyển thành chính thức, cô muốn làm lâu dài ở đây.
Chị Lưu nhìn bóng dáng bận rộn của Diệp Chước, "Tôi lại cảm thấy không phải vậy.... Linh ngọc, cô suy nghĩ nhiều rồi!"
"Tôi suy nghĩ nhiều cái gì? Đây là sự thật! Chị Lưu, nếu chị không tin, tháng sau hãy xem kết quả." Tiền Linh Ngọc rất tự tin.
Diệp Chước còn đang bận rộn, không biết Tiền Linh Ngọc đang xoi mói mình.
Diệp Chước rất cần mẫn, cả đêm trên cơ bản đều không nghỉ ngơi dù chỉ một chút, chị Lưu dưa cho cô một cốc coca lạnh, "Tiểu Diệp, nghỉ ngơi uống miếng nước đi nào."
"Cảm ơn dì Lưu." Diệp Chước dùng hai tay nhận cốc nước.
Thấy vậy, trong ánh mắt chị Lưu lại nhiều thêm vài phần tán thưởng.
Từ chi tiết nhỏ này có thể nghìn ra cô là một người lễ phép.
Có thể nhìn ra, Diệp Chước được dạy dỗ rất tốt!
Từ hành động nhận đồ này mà nói, người lớn đưa đồ cho người trẻ, người trẻ nhất định phải dùng hai tay nhận, mới là kính trọng người lớn.
Mà Diệp Chước, vừa rồi dùng hai tay nhận.
Mãi đến hơn 1 giờ sáng, Diệp Chước mới tan làm.
Chị Lưu dặn dò cô, "Tiểu Diệp, cháu là con gái, đi đường cẩn thận một chút."
"Cảm ơn dì Lưu, cháu sẽ cẩn thận."
Diệp Chước mới ra khỏi tiệm đồ nướng, liền thấy Diệp Sâm đứng ở bên đường đối diện vẫy tay với cô: "Cháu gái! Bên này nè!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh