Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Kêu ba ba!
🌸🌼🌸🌼

"Em biết rồi." Lê Thiên Đông gật đầu.
Trên thực tế, chuyện về CIS, Lê Thiên Đông còn gấp hơn cả Sầm Thiếu Khanh.
Nhưng cũng không có cách nào cả.
Hiện tại trên thế giới không có đại lão nào có thể giải quyết vấn đề ngay lập tức.
"Được, cậu về trước đi." Sầm Thiếu Khanh nhu nhu huyệt Thái Dương.
Lê Thiên Đông xoay người đi, lúc sắp ra khỏi phòng, Sầm Thiếu Khanh lại lên tiếng.
"Tiện tay tắt hộ cái đèn."
Lê Thiên Đông: "...." Hắn nghi ngờ nửa đêm Sầm Thiếu Khanh gọi hắn đến đây chính là để hắn tiện tay tắt đèn.
Nhưng hắn không có chứng cứ.
Sáng hôm sau.
Diệp Chước vừa gặm bánh bao, vừa nhìn điện thoại, vẻ mặt lạnh nhạt, ngón tay như ngọc khẽ chạm màn hình, bỗng nhiên ngừng ở giao diện nào đó.
Đây là một bảng tin thuê nhà.
Ba phòng một sảnh, 5000 tệ một tháng, cọc trước ba tháng, chủ nhà trực tiếp cho thuê, giá nhà hợp lý.
Diệp Chước bấm vào, gọi điện cho chủ nhà, he n ngày xem nhà.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Chước đến chỗ thuê nhà.
Khu dân cư là một khu nhà tái định cư bị phá dỡ, cư dân đều là người già và công nhân nhập cư, điều kiện không tốt nhưng so với tầng hầm thì tốt hơn gấp trăm lần.
Nhà cô muốn thuê là ở tầng 1, phía trước còn có một hoa viên nhỏ.
Chủ nhà là một bà lão hiền hoà, đeo mất kính, giọng đặc khẩu ngữ Vân Kinh.
Thông qua nói chuyện phiếm, Diệp Chước biết được, hóa ra bà lão này thuộc thành phần tri thức, trước khi về hưu bà là giảng viên đại học ở Vân Kinh.
"Tiểu Diệp, Nhà cháu có mấy người ở đây?"
Diệp Chước nói: "Có cháu, mẹ cháu, và cậu cháu ạ."
Bà lão gật đầu, "Bà cũng không có yêu cầu gì cả, chỉ cần các cháu ăn ở sạch sẽ là được, trước đó có một đôi vợ chồng trẻ thuê, trông họ rất sạch sẽ, không ngờ họ lại biến căn nhà này thành ổ chó! Hôi hám vô cùng! Nói khó nghe chính là chỉ sạch đuoecj mỗi cái mặt!"
Tuy đã rất lâu rồi, nhưng mỗi lần nhớ đến việc bày, bà lão đều vô cùng tức giận.
Diệp Chước cười nói: "Bà yên tâm, người nhà cháu sống rất sạch sẽ, nếu bà không yên tâm, có thể tới kiểm tra định kỳ."
Nói như vậy, bà lão liền an tâm không ít, " Đúng rồi, Tiểu Diệp, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
Diệp Chước nói: "Năm nay cháu 18 ạ."
"Có bạn trai chưa?"
Diệp Chước mỉm cười, "Cháu còn đang đi học."
Bà lão nói: "Giờ học sinh yêu đương rất sớm! Thật ra chỉ cần không ảnh hưởng dên học tập, thì yêu sớm cũng không sao cả..."
Diệp Chước không ngờ bà lão này lại có tư tưởng thoáng như vậy.
Ký xong hợp đồng, Diệp Chước không lập tức về nhà, mà là đi đến trung tâm mua sắm đồ điện tử, chuẩn bị mua một cái máy vi tính.
Vừa mới nhận nhiệm vụ cấp SSS tối qua, nếu không có máy tính chắc chắn sẽ không thể thực hiện được.
Thực ra, khi làm nhiệm vụ chắc chắn máy tính để bàn sẽ dễ sử dụng hơn, nhưng máy tính để bàn không tiện mang theo nên cô chỉ có thể mua một chiếc laptop, khi tự lắp ráp lại.
Lắp ráp hơi rắc rối một chút nhưng rất dễ sử dụng!
Lúc này Diệp Chước lại vô cùng nhớ thế giới kia của cô, ở đó có máy tính chuyên dụng của cô.
Nghĩ nghĩ, Diệp Chước lấy ra một cái máy tính, dù sao cũng phải lắp ráp lại, cho nên Diệp Chước không có yêu cầu gì về nhãn hiệu, chỉ mua cái rẻ nhất.
Sau đó lại mua rất nhiều phần cứng.
Thấy Diệp Chước mua nhiều phụ kiện và phần cứng như vậy, ông chủ có hơi kinh ngạc nói: "Không ngờ cô bé này lại là người thạo nghề."
Diệp Chước khẽ mỉm cười, khiêm tốn nói: "Cháu biết không nhiều, chỉ mua về mân mê chút thôi."
Ông chủ đương nhiên biết lời này là khiêm tốn, nếu thật sự chỉ là tùy tiện mân mê, sẽ không có khả năng tùy tay mua chuẩn xác đồ như vậy.
Về đến nhà, Diệp Chước liền bắt đầu lắp ráp máy tính.
Tay áo xắn lên cực cao, để lộ cánh tay thon dài duyên dáng, một chiếc máy tính xách tay hoàn chỉnh bị xé thành từng mảnh, không thể nhận ra đây từng là một chiếc máy tính xách tay.
"Chước Chước, con đang bận à?" Diệp Thư gõ cửa tiến vào, có chút tò mò nói: "Đây là gì?"
Diệp Chước nói: "Máy tính con vừa mua, nhưng hình như bị hỏng rồi, con tháo ra xem thử."
"Này, này con còn có thể lắp ghép về như cũ không?" Diệp Thư sợ ngây người.
Diệp Chước giơ tay lau mồ hôi trên trán, "Được, không thành vấn đề."
Nói xong, Diệp Chước tiếp tục: "Nhân tiện, mẹ, ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà."
"Chuyển nhà?" Diệp Thư ngẩn ra.
Mặc dù sống dưới tầng hầm không tốt cho sức khỏe nhưng giá nhà ở Vân Kinh cũng không hề rẻ, hiện tại họ lấy đâu ra tiền để thuê nhà?
Tuy rằng chỗ ở tầng hầm đối thân thể không tốt, nhưng là thị giá nhà cũng không tiện nghi, các nàng trước mắt nơi nào có tiền thuê nhà?
Diệp Chước cười nói: "Chuyện tiền nong mẹ không phải lo đâu, mấy hôm trước cổ phiếu con mua lời chút tiền, đóng xong học phí thì còn dư lại một ít , đủ để thuê nhà trong một năm."
Trên thực tế, đó là tiền thắng được ở sòng bạc.
Diệp Chước tạm thời còn chưa hiểu rõ quy tắc của thế giới này, sao dám mạo hiểm đi xào cổ? Dương nhiên phải là thứ cô am hiểu nhất.
Trước mắt tiền của cô chỉ đủ thuê nhà.
Chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, tiền dược trả, sẽ có một khoản thu nhập vô cùng khả quan.
Dù sao cũng là nhiệm vụ cấp SSS, tiền thưởng có lẽ không ít.
"Được, để mẹ đi thu dọn." Diệp Thư nói.
Diệp Chước cười nói: "Mẹ, đồ cũ nên vứt ở đây đi. Nhà con thuê đã có đầy đủ, mẹ và cậu chỉ cần mang theo một ít quần áo là được."
Diệp Thư có chút không nỡ, "Được, để mẹ xử lý, đem bán cho trạm phế liệu."
"Cũng được." Diệp Chước gật đầu.
Lúc này nếu Diệp Chước đăng nhập vào trang web công nghệ, nhất định sẽ nhìn thấy tất cả tin tức trên trang web đều đang bàn luận về cô.
Chó nhà bên: [Mấy người thấy không? Nhiệm vụ 10 sao cấp SSS treo lơ lửng hơn nửa tháng nay cũng đã có đại lão nhận rồi đó! @Nữu Hỗ Lộc • YC]
DA_ Tiểu Đái: [DM! Đại lão thật đỉnh! Cầu Đại lão mang tôi bay! @Nữu Hỗ Lộc • YC]
Thượng Quan Ngọc Hằng: [.... Chẳng lẽ các người không phát hiện ra Nữu Hỗ Lộc này là người moi sao?]
Iam 123456: [Dm! Đúng là tài khoản mới!!!]
Mạnh Oa Oa và Âu Đệ: [Moẹ nó, Tâm thái của tôi đã hỏng rồi!]
Lâu Lão Bát 00: [ Nhìn cái tên Nữu Hỗ Lộc này, tôi lại thấy được hình ảnh trẻ trâu của mình mười năm trước....]
Tôi là Husky: [{ che miệng khóc }mong đợi nhiều ngày như vậy, tại sao lại khong có đại lão chân chính nào đi nhận nhiệm vụ này?]
Ba của hai đứa nhỏ: [ Ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ gọi hắn là ba ba!]
Tôi là Trần Hạo: [thần tán thành! ]
Chuyện cũ theo gió 001: [đã chụp hình! ]
Mỗi ngày đều vui vẻ : [đã chụp hình!]
Như nước năm xưa: [đã chụp hình! ]
[...]
Không ai tin Nữu Hỗ Lộc có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp SSS này, chỉ trong chốc lát, sự chú ý của mọi người đều chuyển qua chuyện khác.
Biết ngày mai sẽ chuyển nhà, Diệp Sâm vô cùng vui vẻ, "Mai cậu sẽ lái xe tải của công ty qua đây, kéo hết đồ đạ của chúng ta qua."
Diệp Chước cười nói: "Xe tải quá khoa chương, chúng ta cũng không có nhiều đồ, dùng Minibus là được."
"Vậy dùng Minibus đi." Diệp Sâm gật đầu.
Buổi tối, Diệp Thư dọn dẹp tất cả đồ đạc, kể cả những thứ đồ vặt vãnh.
"Chước Chước, cái TV này cũng bỏ đi sao?"
Diệp Chước nghiêng đầu, " Bỏ đi, không phải là không còn dùng được nữa sao?"
"Được."
Những thứ này mặc dù rất cũ kỹ, nhưng đều là Diệp Thư tự tay mua, nếu bán đi, bà rất không nỡ, đôi mắt hơi đỏ lên.
Nhưng có một số thứ phải từ bỏ ngay cả khi mình không muốn.
Bà phải theo kịp thời đại, con gái bà ưu tú như vậy, bà không thể kéo chân sau.
Ở tầng hầm ngầm mười mấy năm, cuối cùng cũng có thể chuyển đi, hàng xóm vô cùng hâm mộ Diệp Thư, "Diệp Thư, chúc mừng cô! Cuối cùng cũng có thể dọn ra khỏi nơi này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh