Nhất Đao Lưỡng Đoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời nói này của Mục Hữu Dung không nặng không nhẹ lại làm cho đám đông một trận thổn thức .

Đúng vậy ! 

Bệnh viện sao lại phát sinh sự tình ôm sai trẻ con được ? 

Nói không chừng đây là có người cố ý trộm long tráo phụng . 

Mẫu thân thân sinh Diệp Chước vốn là tiểu tam có hành vi ti tiện , còn có sự tình đe tiện nào mà nàng không dám làm ? 

Nhưng đứng trước mặt Mục Hữu Dung dù sao cũng là Diệp Chước , từng là lão đại đứng trên đỉnh cao của thế giới . Diệp Chước hơi hơi rũ mắt nhìn về phía Mục Hữu Dung , ngữ điệu bình thản nói :" Nếu Mục tiểu thư đã nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy , chắc là có đủ chứng cư chứng minh chuyện này là có người có ý định làm như vậy ? Pháp luật Hoa Hạ là công bằng công chính , lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt , ta ở chỗ này đợi Mục tiểu thư tùy thời cầm chứng cứ đến tòa án khởi tố ta. " 

Mục Hữu Dung nheo nheo mắt nhìn về phía Diệp Chước , bỗng dưng cảm giác được một cổ hoảng hốt , trước mắt người này rõ ràng là Diệp Chước nhưng vì cái gì lại cho nàng một loại uy hiếp ? Chẳng lẽ nàng còn kém hơn so với cái bao cỏ . 

Mục Hữu Dung nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại , nói tiếp : " Sự tình đã qua 18 năm , cho dù có chứng cứ cũng bị thời gian hao mòn , ngươi đây là cưỡng từ đoạt lí " > 

Diệp Chước hơi hơi mỉm cười : " Ở tình huống không có chứng cứ , loại hành vi của ngươi nói dễ nghe là suy đoán , nói khó nghe chính là vu cáo , nói nghiêm trọng , Hoa Hạ chúng ta có tội danh phỉ báng ."

Cái loại cảm giác kỳ quái này càng thêm mãnh liệt . 

Mục Hữu Dung biết lúc nầy không thể cùng Diệp Chước cãi cọ , bởi vì chỉ mới như vậy mà đã thu được ánh mắt đông tình của mọi người . 

Nàng lại một lần nữa thu hút ánh mắt của các gia tộc ,hốc mắt Mục Hữu Dung đỏ lên , ngạnh giọng nói : " Ngươi thay thế ta , ở nhà ta 18 năm , mà ta , lại phải theo người có hành vi ti tiện mẹ ngươi sinh hoạt ở cái tầng hầm ẩm ướt âm u , ăn không đủ no , Diệp Chước ngươi hôm nay có tư cách gì đứng ở chỗ này chỉ trích ta !"

Nghe câu nói đó , Mục thái thái nắm lấy tay của Mục Hữu Dung đang phát run . 

Bọn họ mấy năm nay ở biệt thư cao tầng mà nữ nhi thân sinh của nàng lại ở tầng hầm ngầm ... 

Tầng hầm là địa phương cho người ở sao ? 

Nàng hận không thể trực tiếp bóp chết Diệp Chước . 

Những người khác khác cũng đều là mặt đầy đồng tình nhìn Mục Hữu Dung .

Diệp Chước hơi hơi ngước mắt :" Hai ta đều là người bị hại , ta cũng không chỉ trích ngươi , ta chỉ trần thuật lại sự thật mà thôi . Hơn nữa ta cũng nói , ts sẽ lập tức rời khởi nơi này , về sau ta họ Diệp , cùng Mục gia không còn liên quan ! Ngươi cũng không cần cắn không bỏ ." 

Mục Hữu Dung hồng hốc mắt " Ta nơi nào cắn không bỏ ! Ngươi cần gì hùng hổ dọa người ? Ta chỉ cảm thấy sự tình năm ấy có chút khả nghi thôi . Ta biêtd ngươi luyến tiếc rời khỏi đây , rốt cuộc ngươi cũng là nữ nhi ba mẹ ta nuôi nhiều năm , về sau ta cõ coi ngươi như là muội muội mà đối đãi ... " 

" Trời ạ , Ngũ ca , vị hôn thê ngươi cũng quá thiện lương ! Đều đã như vậy mà vẫn tha thứ cho thiên kim giả ! " Lê Thiên Đông vô cùng cảm động , hắn chưa bao giờ gặp qua một người thiện lương như Mục Hữu Dung như vậy . 

Diệp Chước hơi hơi mỉm cười  " Cảm ơn ý tốt của ngươi , nhưng nơi này chung quy không phải nhà ta ." 

Diệp Chước rốt cuộc là có chuyện gì ? 

Nàng đều đã mở miệng cho Diệp Chước ở lại , nàng như thế nào vẫn muốn đi ? 

Mục Đại Binh vẫy tay cho người làm mang một phần văn kiện tơi , " Nếu đã quyết định rời khỏi đây vậy đem văn bản < thư đoạn tuyệt > này ký đi ." 

Ở Hoa Hạ quốc , dưỡng nữ cũng có quyền thừa kế , nếu Diệp Chước đã quyết định muốn cùng Mục gia đoạn tuyệt quan hệ , Mục Đại Binh không nghĩ muốn đem di sản phân cho người ngoài không có quan hệ huyết thống . 

Diệp Chước cư nhiên không chút do dự ký tên phía dưới thư đoạn tuyệt quan hệ . Thư đoạn có hai bản , Diệp Chước thu hồi một bản , sau đó hướng Mục Đại Bình cùng Thẩm Dung nói  :"Thúc thúc ai di , hẹn gặp lại . " 

Nếu dã ký thư đonaj tuyệt vậy không cần thiết lại kêu ba mẹ . Nếu vẫn kêu ba mẹ khẳng định sẽ bị người ngoài hoài nghi có tâm tư kín đáo . 

Tiếp đó, Diệp Chước uốn gối quỳ xuống , trực tiếp quỳ gối trên mặt đất , hướng Mục Đại Bình cùng Thẩm Dung trịnh trọng cúi đầu " Cảm ơn thúc thúc a di nhiều năm qua đã dưỡng dục . " Làm người không thể không biết cảm ơn . 

Mục gia đem nguyên chủ dưỡng lớn như vậy , Diệp Chước là thế nguyên chủ quỳ . 

Không được không thể để Diệp Chước cứ thế mà đi được . Nàng còn muốn cho Diệp Chước thay thế mình . Diệp Chước đi rồi ai sẽ gả cho tên cặn bã kia ? 

Trên mặt Mục Hữu Dung hiện lên vài phần âm độc thực mau đã thay đổi thần sắc : " Diệp Chước , ta là vì nghĩ cho ngươi , từ trước đến nay từ nghèo thành giàu dễ từ giàu về nghèo khó ... Ta sợ ngươi sẽ sinh hoạt không quen ở tầng hầm , ngươi ở lại , chúng ta cùng nhau hiếu thuận ba mẹ." 

Mục Hữu Dung nói lời này là có ẩn ý . Đây là nàng chỉ trích Diệp Chước là người không có lương tâm , bạch nhãn lang , ơn dưỡng dục đều không có báo đáp đã muốn đi . Thứ hai , nàng cũng ở trước mặt mọi người thể hiển chính mỉnh rộng lượng . 

Nghe vậy , mọi người bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt nhìn về phía Diệp Chước . 

Đúng vậy . 

Diệp Chước này cũng quá không có lương tâm . Ơn dưỡng dục còn chưa có báo đáp nàng liền nghĩ muốn đi luôn . 

Nghe vậy Diệp Chước hơi hơi ngoái đầu nhìn lại , nhàn nhạt nói :" Mục tiểu thư , nếu ta nhớ không nhầm , mẹ ta cũng dưỡng ngươi 18 năm , vì sao ngươi không lưu lại bên người mẹ ta báo đáp ơn dưỡng dục . " 

Mục Hữu Dung sửng sốt . 

Diệp Chước không cho Mục Hữu Dung có cơ hội phản bác , không nhanh không chậm từ trên mặt đất đứng lên , khẽ năng cằm , ánh sáng trên mặt nàng tỏa ra một tầng hào quang " Chính mình không muốn đừng đẩy cho người khác ." 

Mục Hữu Dung không thể tưởng tượng  nôi , người trước mắt là Diệp Chước ! Này là có chuyện gì xảy ra ? Diệp Chước cái bao cỏ này vì sao mồm miệng lại lanh lợi như vậy ? Chẳng lẽ vì nàng trọng sinh nên mang đến hiệu ứng cánh bướm ? 

Lúc chuẩn bị rời đi ,Diệp Chước hơi hơi ngoái đầu nhìn lại , tầm mắt liền rơi vao trong đôi con ngươi thâm thúy . 

Hắn hơi hơi nheo mắt , đáy mắt hàm chứa thần sắc uy áp . Nàng thần sắc bất biến , không chút để ý . 

Nam nhân ăn mặc kiểu áo dài cũ cùng nút cài trên cùng không chút cẩu thả , chiếc cằm tinh xảo giống như đuọc điêu khắc không tì viết , làn da trắng bạch , mũi rất cao , quanh thân tản ra hơi thở cấm dục , tư thế bễ nghễ thiên hạ . 

Diệp Chước nhìn thấy vô số nam nhân , tự nhiên biết , cũng không phải là con cháu quyền quý đơn giản , càng biết người này cũng không phải là người dễ chọc . 

Nàng không nghĩ  bị người như vậy theo dõi . Giây lát , Diệp Chước không dấu vết mà dời đi tầm mắt , xoay người rời đi . 

Nam nhân nhìn phương hướng Diệp Chước biến mất , trên mặt không có biểu tình gì , ngón tay thon dài không một chút để ý đánh lên mặt bàn . 

" Ngũ ca , ngươi nhìn đi đâu vậy ? " Lê Thiên Đông tò mò hướng ánh mắt về phía tầm nhìn của nam nhân , trong bóng đêm đã không còn nhìn thấy thân ảnh Diệp Chước . 

" Không có gì " , nam nhân đứng dậy , đem điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay ấn xuống gạt tàn thuốc , " Chúng ta cũng về thôi ." 

" Ngũ ca , ngươi không xem vị hôn thê của ngươi à ? " 

Ngẩng đầu lần nữa , thân ảnh nam nhân đã đi đến ngoài cửa . 

Lê Thiên Đông chạy nhanh tới " Ngũ ca , ngươi từ từ chờ ta ." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tag