Chương 325: Mồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thực ra anh không biết nhiều về Briant ..." Sau đó, Hoàng Thao nghiêm túc nói về những điều mình biết, "Gia tộc Sterling có nhiều phe phái phức tạp, rất khó để biết những thông tin bí mật của họ . Đặc biệt là Briant, cha của cậu ta Lawn luôn thận trọng trong việc bảo vệ lai lịch của hắn. Đối với bản thân Brian, bạn anh chỉ biết rằng cậu ta là một đứa con ngoài giá thú, một đứa con lai , mơ hồ cũng cảm nhận cậu ta có chút vấn đề về sức khoẻ, ngoài ra không tra ra được cái gì khác. "

Cố Trường Khanh nhíu mày, "Càng bảo mật như vậy, chứng tỏ nguồn gốc của Briant thực sự có vấn đề."

"Cũng tốt, nhưng mọi chuyện cũng chỉ là suy đoán, ngay cả người nhà bọn họ cũng không phát hiện được, người ngoài càng khó phát hiện ra!" Hoàng Thao quay đầu nhìn Cố Trường Khanh, hỏi: " Em muốn bày ra trò gì?"

"Còn đang cân nhắc, nhưng em có thể bảo đảm đây là cái mồi không thể cưỡng lại đối với Khổng Khánh Thường! Chẳng qua đến lúc đó, có lẽ em cần nhờ anh giúp nột chút!" Cố Trường Khanh nói.

Hoàng Thao nở nụ cười: " Thật đương nhiên! Chỉ là, không ngờ em lại nói cho anh nghe một chuyện bí mật như vậy."

Cố Trường Khanh nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Bởi vì em tin tưởng anh."

Chỉ đơn giản là vài câu nói, Hoàng Thao đã cảm động vô cùng,xấu hổ cúi đầu xuống.

Trên đường đưa Cố Trường Khanh trở về, Hoàng Thao còn đang suy nghĩ làm sao để xin lỗi Cố Trường Khanh, nói thật là anh không nghĩ mình sai , giữa nam và nữ có thể dùng một chút mánh khoé, thủ đoạn nhỏ không phải vì để nói rõ tâm tư trong lòng hay sao ?. Vì sao cô ấy lại để ý ?Tại sao cô ấy lại để tâm đến vậy?

Cùng lắm, thấy cô ấy quan tâm nhiều như vậy, anh cũng không muốn vì vấn đề này mà xảy ra tranh luận, đàn ông mà nhường phụ nữ chút thì có làm sao?

"Trường Khanh..." Hoàng Thao vừa lái xe vừa nói, "Anh biết em giận vì chuyện của Đại Thước, cũng biết bản thân xử sự không đúng, nhưng anh cũng muốn cho em nhìn rõ lòng mình, em cũng phải thừa nhận là nó hiệu quả đúng không?" Hoàng Thao cười.

"Bởi vì nó có hiệu quả, cho nên anh cho rằng cho dù anh dùng một số 'thủ đoạn' đối với em cũng không có vấn đề gì đúng không? Hoàng Thao, anh có biết tại sao nó có hữu hiệu không?" Chẳng qua bởi vì cô thật sự quan tâm đến anh, lần này chỉ là chuyện nhỏ này, nhưng về sau thì sẽ là chuyện gì? Anh cũng vì lợi dụng sự quan tâm này của của cô mà không ngần ngại dùng thủ đoạn hay sao.

"Trường Khanh, không nghiêm trọng như em nói đâu, đừng căng thẳng như vậy." Hoàng Thao nắm lấy tay cô.

"Có thể nó không là gì, hoặc cũng có thể nó trở nên nghiêm trọng đều do anh tự xử lý lấy." Cố Trường Khanh thở dài ,tránh né tay anh, hướng ngoài cửa sổ nhìn ra: "Tới nhà em rồi, anh dừng đi."

Hoàng Thao dừng xe lại, Cố Trường Khanh  nói một câu "ngủ ngon" rồi đẩy cửa đi xuống, Hoàng Thao bên kia cũng xuống xe nhìn về bóng lưng của cô " Trường Khanh, chỉ vì một sự việc nhỏ này thôi sao ?". Anh thật sự không thể lý giải nỗi.

Cố Trường Khanh quay đầu lại, trong lòng đột nhiên cảm khái, "Có đôi khi, quyết định kết cục. thường là những sự việc nhỏ."

Lúc trước, cô và Phùng Tước đều coi vấn đề của chính mình đều là những chuyện vụn vặt, nghĩ rằng nước đã đến chân thì sẽ luôn có cách giải quyết, nhưng kết quả thì sao ? Chỉ là mình đầy thương tích.

Bọn họ đều không cố gắng sao? Bọn họ đều tận lực hết sức mà cố gắng. Phùng Tước vì cô mà giày vò giữa gia đình, cô vì báo thù mà chịu sự giày vò với anh. cũng chính vì thế mà cô nhận ra sự thật là không phải cứ nỗ lực cố gắng thì mọi thứ sẽ thay đổi. Cũng như vì thân thế gia đình anh sẽ không bao giờ chấp nhận người con dâu như cô, cũng như là cô không cách nào tiếp nhận thái độ đối với tình cảm của Hoàng Thao.

Cố Trường Khanh xoay người bước vào nhà, Hoàng Thao nhìn theo bóng lưng cô, ảo não vỗ trần xe.

Nửa tháng sau, công ty tổ chức họp hội đồng quản trị, bởi vì Cố Trường Khanh thông báo với các vị đổng sự có chuyện rất quan trọng, cho nên các đổng sự đều đến họp đúng giờ, Briant dự định từ Nhật Bản bay qua bằng trực thăng.

Trong phòng họp, Hoàng Thao ngồi bên cạnh Briant cùng anh nói chuyện. Từ sau sự kiện Cố Trường Khanh bị bắt cóc, giữa hai người họ cũng có chút là thân thiết. Hoàng Thao hỏi về tình hình gần đây của anh ta, đột nhiên anh ta lại chuyển đề tài, nhắc đến chuyện khác.

"Tôi nghe nói Triệu Trân Trân đã biến mất một cách kỳ lạ sau việc đó. Anh biết gì về chuyện này không?"

Briant quay đầu lại, cười nhạt nhìn hắn: " Vụ việc này tôi không biết rõ ràng, anh có biết không?" Ngoại trừ đám người Khưu Uyển Di và Khổng Khánh Tường, không ai có thể chắc chắn Triệu Trân Trân mất tích vào khoảng thời gian nào. Ai mà có thể biết rằng chuyện này liên quan đến anh?

Hoàng Thao nhìn kỹ vẻ mặt của anh ta, không thấy có khuyết điểm gì, liền nở nụ cười: "Không biết, ngày đó tôi rời đi trước. Người đều là giao cho cậu."


"Ồ, sau đó tôi đều thả họ đi, về sau những người đó như thế nào, tôi cũng không thể biết." Briant nhẹ nhàng cười một tiếng

  Hai người đều dùng tiếng anh đè thấp giọng để nói chuyện, ngữ tốc vô cùng nhanh cho nên không sợ người khác có thể nghe thấy được

Hoàng Thao mỉm cười rồi chuyển sang chủ đề kinh doanh, hời hợt hoàn toàn không làm cho Briant phải hoài nghi

Lúc này, Cố Trường Khanh bước vào phòng họp, bây giờ đã là tháng ba, cô ấy mặc một bộ váy màu vàng nhạt trong bộ sưu tập thời trang mùa xuân mang lại cảm giác hơi thở thanh mát, khăn choàng và mái tóc dài buông xõa trên vai, làm lộ khuôn mặt sáng ngời và làn da không tì vết của mình quả thật trông vô cùng tinh tế và thanh thoát.

Cô mỉm cười, ánh mắt quét qua mặt mọi người trong phòng họp rồi dừng lại ở người Hoàng Thao, Hoàng Thao không khỏi ngồi thẳng người, tựa hồ muốn thu hút sự chú ý của cô nhưng Cố Trường Khanh lại nhanh chóng quay lưng bước đi đến vị trí đài phát biểu.

Hoàng Thao thất vọng dựa vào ghế, nửa tháng, cô vẫn luôn giữ thái độ lãnh đạm này, anh có điện cho cô, cô vẫn nghe máy thái độ tựa như là đối đãi với một người bạn bình thường làm anh thật sự rất khó chịu.

Bên cạnh, Bryant nhìn thấy phản ứng của anh, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Trên đài, Cố Trường Khanh trước tiên vô cùng khách khí lễ phép chào hỏi mọi người, sau khi giới thiệu sơ qua về tình hình công ty gần đây, cô bắt đầu nói đến chính sự . Cô nói với ngữ điệu rất phấn khích: "Nói cho mọi người một tin tốt. Viện nghiên cứu của chúng ta đã phát triển ra công nghệ mới nhất về nước, cộng thêm việc chúng ta đã thu mua lại thành công công ty dịch vụ Trường Giang. Có thể nói, không bao lâu nữa chúng ta có thể có một công ty nước của riêng mình đứng trên thị trường cùng với các nhà đầu tư xí nghiệp nước ngoài khác cùng cạnh tranh. ! "

Đây quả thật là một tin tốt, tất cả mọi người đều hưng phấn không hẹn mà cùng đồng loạt vỗ tay.

Brian ngoài mặt biểu hiện vui mừng, nhưng trong đầu anh không khỏi nảy ra ý nghĩ khác.

Cố Trường Khanh đã đầu tư một số tiền rất lớn vào Trường Giang và viện nghiên cứu, nếu công nghệ liên quan đột nhiên bị mất ... Vấn đề này đối với Cố thị coi như là đòn đả kích trí mạng, đến lúc đó mình lại ra tay, nói không chừng có thể phá huỷ toàn bộ Cố thị !
Mất đi Cố Thị, Cố Trường Khanh nhất định sẽ đau đớn đến không muốn sống lại. Briant tim bỗng đập nhanh đột ngột...

Cố Trường Khanh, cô lợi dụng sự tín nhiệm của anh trai tôi mà hại chết anh ấy, hiện tại tôi dùng lòng tin tưởng của cô để cô mất hết tất cả!
Nhưng nghĩ đến tình cảnh cô đau lòng đến mức tuyệt vọng, trong lòng anh có chút không đành lòng ...

Sau khi Cố Trường Khanh nói xong, liền chú ý quan sát đến biểu hiện của mỗi thành viên trong hội đồng quản trị, cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ.

Lúc này, Từ Khôn hỏi: "Cố tổng, vì đây là công nghệ rất quan trọng, vậy việc bảo vệ sẽ vô cùng cẩn thận chu đáo phải không ?"

"Đương nhiên!" Cố Trường Khanh cười nói, "Ngoại trừ tôi ra, không ai biết được những tin tức liên quan của các chuyên gia tham gia nghiên cứu này. Cũng không ai biết địa chỉ của viện nghiên cứu, trừ khi tôi làm lộ bí mật, nếu không, sẽ tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra... " Nói đến đây, Cố Trường Khanh nở nụ cười, " Cô cảm thấy rằng tôi có khả năng làm lộ ra bí mật hay sao ? "

Các thành viên hội đồng quản trị nghe thế đều cười, trong Cố thị người khó có thể tiết lộ bí mất nhất chính là Cố Trường Khanh! Ai kêu cô chính là đại cổ đông lớn nhất của Cố thị?. Mọi người đều cảm thấy yên lòng.

Cố Trường Khanh mỉm cười nhìn mọi người
Sau đó, chờ đợi người tích cực đến để tiếp cận mình nhất, khả năng cao chính là kẻ nội gián.

Muốn có được những bí mật thì trước tiên phải liên hệ với các chuyên gia, tìm cách đem các chuyên gia ra ngoài cùng với công nghệ kĩ thuật mới,mà cô không thể ghi nhớ thuộc lòng nhiều thông tin về các chuyên gia như vậy, tất nhiên cô sẽ lưu trữ những thông tin ấy về máy tính và muốn lấy những thông tin đó trước tiên phải tiếp cận đến máy tính của cô.

Tan họp, tất cả mọi người đều sôi nổi bàn tán về chuyện này, nghĩ đến triển vọng to lớn trong tương lai, trong lòng phấn khởi không nói nên lời, tất cả đều thảo luận về việc huy động vốn để đầu tư cho kế hoạch lần này.

Sau khi Cố Trường Khanh chào hỏi các vị đổng sự rời khỏi phòng họp, vừa ra khỏi cửa, Hoàng Thao liền đuổi theo , "Trường Khanh, chúng ta cần có thời gian để nói chuyện ."

Cố Trường Khanh nhìn hắn nói: "Chuyện nên nói em cũng đã nói hết. Nếu như suy nghĩ của anh về chuyện này không thay đổi, nói lại cũng sẽ không có kết quả."

Hoàng Thao trầm mặc nhìn cô một hồi, liền kéo cô đi về phía cầu thang, Cố Trường Khanh sợ mọi người đến sẽ thấy như vậy cũng không ổn, cô không dám giãy dụa, đi theo anh về phía cầu thanh.

Briant ra khỏi phòng họp vừa vặn thấy một màn như vậy, anh trầm mặt, lặng lẽ đi theo sau.

Hoàng Thao không ngừng kéo Cố Trường Khanh về phía cầu thang, ngay khi cửa đóng lại,anh liền cuối xuống, hung hắn mà hôn lấy môi nàng, đem những khó chịu, bất an suy nghĩ trong khoảng thời gian này trút ra mà chiếm lấy môi cô.

Cố Trường Khanh giãy giụa vài cái, dần dần thả lỏng chìm đắm vào nụ hôn của anh

Briant đang đi theo phía sau nhìn thấy cảnh tượng này qua cửa sổ nhỏ của cầu thang, gương mặt thoát biến trắng bệch, hung tợn nhìn chằm chằm vào hai người, hai tay nắm chặt lại , trong lòng dâng lên một sự phẫn nộ tột cùng.

Đầu tiên là anh hai, sau đó là Phùng Tước, hiện tại lại là Hoàng Thao.

Đây căn bản chính là một màn hư tình giả ý của cô ta ! Thật nực cười chính mình lại còn thấy không đành lòng!

*hư tình giả ý : dùng để chỉ một thứ tình cảm giả dối, không có thật, một người vì một lý do nào đó cố tình đóng giả là mình đang có tình cảm với đối phương để lợi dụng người đó, đạt được mục đích nào đó

Trong lòng chợt nhói đau, Brian hai chân mềm nhũn, dựa vào tường, tay run run lấy viên thuốc từ trong túi ra nuốt xuống, sau đó nhanh chóng rời đi.

Trong cầu thang bên trong

Một lúc lâu sau, Hoàng Thao mới buông Cố Trường Khanh ra, anh ôm lấy cô, thở gấp gáp, cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô: "Trường Khanh, em xem, rõ ràng là em thích anh, tại sao lại như thế mà tra tấn anh? Em có biết trong khoảng thời gian này, anh có thể dùng bốn chữ ăn ngủ không yên để hình dung.......Đây cho cùng chỉ là việc nhỏ, sao em lại để tâm đến thế... "

Cố Trường Khanh sao không muốn cùng anh hoà giải tiếp tục hướng về nhau ?. Khi nghe những gì anh nói lòng cô đã hoá mềm nhũn, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng của anh, sự thất vọng lần nữa tràn đến bao phủ cô.

Cô đẩy anh ra và thấp giọng nói: " Suy đến cùng anh vẫn chưa hiểu rõ ... Quên đi ... Chúng ta đối với một số chuyện quan điểm có lẽ không cùng một hướng. Cho dù miễn cưỡng ở bên nhau, tương lai về dài khó sẽ cảm thấy hạnh phúc. Có lẽ giữa chúng ta chỉ thích hợp làm bạn bè. Ít nhất làm bạn thì yêu cầu  về đối phương sẽ không quá cao. "

Nói xong, Cố Trường Khanh đẩy cửa trong cầu thang đi ra ngoài.

Anh cho rằng cô tra tấn anh, nhưng anh nghĩ trong lòng cô sẽ cảm thấy dễ chịu ?. Cô biết tính cách của anh và cũng không mong đợi hoàn toàn có thể thay đổi anh, chỉ là hi vọng chí ít khi đối mặt với cô anh có thẳng thắn chân thành. Thế nhưng anh lại cho rằng thủ đoạn anh dùng lại chẳng có gì mà không đúng, căn bản chính là không có cách để có thể nói chuyện.

Chẳng lẽ cố chấp đi tiếp một đoạn tình cảm, giữa chừng dừng lại mới biết rõ ràng mình đã đi sai ?

Có trời mới biết cô khó chịu như thế nào, cô đã ôm kì vọng rất lớn vào chính mối quán hệ này, cô cho anh rất nhiều thời gian, hi vọng anh có thể chân thành với suy nghĩ của mình
Nhưng cuối cùng vẫn là anh ấy không thể hiểu được.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro