Chương 326: Trộm mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



     Từ cầu thang đi ra, vừa hay nhìn thấy ban giám đốc cùng nhau bước ra khỏi phòng, ai nấy đều vô cùng hưng phấn, vừa đi vừa trao đổi ý kiến về vấn đề này, nhìn thấy Cố Trường Khanh đều nhiệt tình chào tạm biệt, cũng không ai tới gần cố ý tiếp cận cô

     Đưa tiễn thành viên hội đồng quản trị về, sau đó Cố Trường Khanh đi về phía phòng làm việc của mình, đi được nửa đường thì nhìn thấy Briant

Briant tươi cười thấy cô liền đi tới, "Tôi đang tìm cô. . .". Sau đó anh nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra? Sắc mặt của cô dường như không tốt?"

     Cố Trường Khanh đi đến bên cạnh hắn, cười nói: "Tôi không sao đâu, à anh tìm tôi có chuyện gì?"

     "Không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp, muốn cùng cô tâm sự!" Briant nói

     Cố Trường Khanh trên mặt nụ cười không thay đổi, " Vậy thì về phòng làm việc của tôi ngồi đi."

     "Được!" Vừa đúng là ý của Briant muốn

     Hai người cùng đi đến văn phòng của Cố Trường Khanh, cô mời anh ngồi xuống cùng lúc thư kí bưng trà mang vào.

     Cố Trường Khanh ngồi xuống đối diện với hắn, nhìn hắn cười hỏi: "Dạ dày khá hơn chút nào không?"

     Briant giật mình, sau đó nói: " Đã tốt hơn nhiều, phương pháp chế độ ăn lần trước cô đưa cho tôi quả thực có hiệu quả, cảm ơn cô."

     "Không cần khách khí. . ." Cố Trường Khanh nhìn xem hắn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta là bằng hữu."

     Lời nói chân thành của cô khiến trái tim Briant căng thẳng, thế nhưng nhớ tới một màn vừa, hắn lại hạ tâm sắt đá, "Đương nhiên, cái này thì không thể nghi ngờ." Nụ cười của hắn nhìn qua vô cùng chân thành.

     "Giá cố phiếu Cố thị không ngừng tăng lên, chúc mừng quả thật Cố thị trong tay cô ngày càng phá triển." Briant lại nói.

     "Cảm ơn, đây đều là công lao của tất cả mọi người." Cố Trường Khanh cười nói

     "Không, là do cô có tầm nhìn độc đáo, luôn biết cách sáng tạo và nắm bắt cơ hội, cô là một nữ cường nhân thành đạt."

     Dù cho tâm hận Cố Trường Khanh ác độc, cũng không thể phủ nhận điểm này. Gia tộc Sterling bình thường đều coi trọng tố chất và khả năng của người lãnh đạo doanh nghiệp, đó là lí do vì sao anh có thể thuyết phục ban giam đốc Gazantu đầu tư mua Khổng thị trong tay nắm giữ một lượng cổ phần khổng lồ.
     Chắc chắn có thể có lợi

     Cố Trường Khanh cười cười, đột nhiên nói: "Briant thật ngại xin lỗi, anh chờ tôi một chút, tôi vào toilet."

     Bryant nói: "Xin cứ tự nhiên."

     Nói xong Cố Trường Khanh đứng dậy rời khỏi phòng làm việc. Đợi cô rời khỏi đây, Briant lập tức đứng lên, đi tới cửa nhìn tận mắt cô đi xa mới thả lỏng trong lòng. Hắn lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi tới bàn làm việc của Cố Trường Khanh, xem xét tài liệu bên trong máy tính của cô. Hắn tìm ra một file tài liệu của các chuyên gia, muốn mở ra xem thì phát hiện có mật mã. Dưới tình thế cấp bách hắn vội vàng tải file tài liệu xuống, đem về mời chuyên gia bẻ khoá mật khẩu.

    Sau khi làm xong, anh đem tất cả mọi thứ trở về nguyên trạng, như không có việc gì trở về vị trí cũ, nhàn nhã thưởng thức trà, chỉ chốc lát, Cố Trường Khanh bước vào.

Bryant quay đầu nhìn cô cười : " Cô để tôi ngồi một mình ở phòng làm việc như vậy, không sợ tôi làm lộ bí mật công ty."

     Cố Trường Khanh ngồi xuống đối diện với hắn, "Bryant, anh là đại cổ đông của công ty, công ty đối với anh không có gì gọi là bí mật!" Cô thẳng thắn nói, như vậy sẽ khiến Briant không nghi ngờ.

Cố Trường Khanh nói câu nói này cũng không có nửa phần dối trá, nếu như Briant muốn biết tài liệu về chuyên gia, Cố Trường Khanh cũng sẽ không chút do dự nói cho hắn, chỉ là, Briant liền nhất định phải gánh chịu trách nhiệm bảo vệ cơ mật, vạn nhất có bất kì ai để lộ bí mật,  sự tình phát sinh hắn đều thoát không ra hiềm nghi.

     Đồ vật đã tới tay, Briant tự nhiên sẽ không muốn trên lưng lại gánh một loại gông xiềng. Hắn cười cười, không tiếp tục về đề tài này nữa. Lại cùng Cố Trường Khanh nhàn nhã hàn huyên một hồi về sau, liền tạm biệt rời đi.

     Sau khi Briant đi, Cố Trường Khanh trở lại với bàn làm việc.

     Nàng đưa tay nghịch một chậu cây nhỏ trên bang, một chiếc máy quay hình lỗ kim thu nhỏ hiện ra. Cô xem lại đoạn băng vừa mới ghi hình lại, hết thẩy hành động của Briant đều thu vào tầm mắt cô

     Cố Trường Khanh ngã ngồi trên ghế

     Mặc dù sớm đã có nghi ngờ, thế đến khi sự nghi ngờ này được chứng thực, trong lòng của nàng vẫn có sự thất vọng không nói ra được cùng với sầu não.

     Cô thật tình đã xem Briant như một người bạn, cô chỉ là không ngờ được hắn sẽ cùng với Khổng Ngọc Phân cùng một chỗ hợp tác lại đối phó với mình!

     Rốt cuộc những chuyện trước đây là sự sắp đặt có trong kế hoạch, hay cô đã nói điều gì đó làm xúc phạm đến hắn?

     Cố Trường Khanh không thể hiểu được.

     "Thật đúng là không nghĩ tới, Bryant lại chính là kẻ nội gián." Ban đêm, Cố Trường Khanh cùng Lý Giai nói đến chuyện này, Lý Giai thở dài không dứt.

     "Chẳng lẽ ngay từ đầu đã chính là một âm mưu?" Lý Giai lại nói: "Trường Khanh, em suy nghĩ một chút, chúng ta đầu tư nhiều như vậy, thị trường cũng rất xem trọng chúng ta, nếu như mất đi hạng mục công nghệ này, Cố thị đối với thị trường coi như là một đòn đả kích lớn, đến lúc đó, giá cổ phiếu nhất định sẽ giảm lớn, dựa vào thực lực của gia tộc Sterling, hoàn toàn có thể thừa nước đục thả câu mà chiếm lấy, sau đó dùng công nghệ trộm được giúp Cố thị sống lại, kiếm lợi thật lớn!"

"Nếu thật là như vậy, em chỉ có thể nói, gia tộc Sterling thật sự là mưu tính sâu xa." Cố Trường Khanh trong lòng phát lạnh. Nhưng cô lại không cảm thấy một Cố thị đang để bọn họ mưu tính như vậy, huống chi cô làm sao cũng không thể tin được những việc làm giúp cô trước đây của Briant tất cả chỉ là diễn kịch, cô cảm nhận đó tất cả đều xuất phát từ lòng chân thật. . .

     "Tiếp theo em tính sẽ làm gì!" Lý Giai hỏi.

     Cố Trường Khanh đứng lên thần sắc lạnh lùng: "Từ giờ khắc trở đi, em sẽ không coi Briant là bằng hữu nữa, khi anh ta cầm súng lên nhắm ngay vào em, em đương nhiên phải cầm lấy khiên cùng đao kiếm! Chiến tranh bắt đầu là từ chính anh ta..., Nhưng em sẽ kiểm soát nó cho đến ngày em nghĩ rằng nó đã kết thúc!"

     "Có thể hay không nếu như vậy Cố thị đối với gia tộc Sterling sẽ kết thù kết oán?" Lý Giai có chút bận tâm.

     Cố Trường Khanh trầm ngâm một hồi, Lý Giai lo lắng không phải là không có đạo lý, thế lực hiện tại của gia tộc Sterling đối với Cố thị mà nói là không có thể đắc tội nổi. Thế nhưng là không thể bởi vì thực lực đối phương cường thịnh, liền mặc cho họ đụng tới mình!

     " Mục tiêu chủ yếu của em vẫn là Khổng thị, về phần gia tộc Sterling, em sẽ không chính diện mà đối địch với họ, thành viên của gia tộc họ làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy. Chỉ cần em giữ bí mật, chính là cho bọn họ còn mặt mũi, em tin tưởng họ cũng sẽ không nhờ vào đó mà không gây ra chuyện khó dễ."

     Lý Giai gật gật đầu, đi đến bên cạnh Cố Trường Khanh, cười nói: "Tiếp theo, liền xem bọn họ đi từng bước như thế nào vào cái bẫy mà mình đã giăng ra!"

     "Đây là một đĩa bánh ngọt thơm ngon, Khổng Khánh Tường tuyệt đối sẽ không thể cưỡng lại !" Cố Trường Khanh mỉm cười, " Ông ta ở trong trong tù, hết thảy tin tức đều nghe từ Khổng Ngọc Phân, không có cách nào nhìn ra tất cả chân tướng, cái này sẽ đưa hắn đến kết cục thất bại!"

     Lý Giai lại lôi kéo nàng ngồi xuống ghế salon, cười nói: "Nói xong chuyện chính sự, chúng ta nói một chút việc tư đi. Hôm nay em đã nhìn thấy Hoàng Thao rồi phải không? Cả hai đã hoà giải chưa ?"

     Nói lên chuyện này, Cố Trường Khanh thần sắc buồn bã, "Chúng em có lẽ không có khả năng."

     Lý Giai gấp, "Trường Khanh, Hoàng Thao rất tốt, cũng rất yêu em, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà cự tuyệt anh ấy!"

     Cố Trường Khanh lắc đầu: "Em không có cự tuyệt anh ấy, dù cho em không ở bên cạnh anh, cũng không có nghĩa là anh ấy không tốt, chỉ là chúng em không hợp. . ." Nói đến đây, Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn về phía Lý Giai: "Lý Giai, mười năm qua em như thế nào so với ai chẳng phải chị là người nhìn thấy rõ ràng nhất sao . Trên thương trường đao quang kiếm ảnh, ngươi lừa ta gạt không thể trốn tránh, thế nhưng khi về đến nhà, em thật không nghĩ lại đối mặt với những tâm cơ hoa xảo của người thân yêu, có lẽ đối với một số phụ nữ khác đây có thể xem một loại hương vị vô thưởng vô phạt không ảnh hưởng đến tình yêu, những với em thì không thể.
Chuyện lần này đúng là việc nhỏ, em cũng không phải bởi vì việc này mới canh cánh trong lòng, em chỉ là muốn thông qua chuyện này để anh ấy hiểu được mấu chốt của em, thực ra yêu cầu của em không cao, em chỉ là mong anh ấy nói với em một câu chân thành, về sau đều sẽ lấy thành thật đối đãi em, không dùng thủ đoạn mánh khoé đối với em . Thế nhưng với anh ấy chỉ cần kết quả tốt thì được, quá trình chỉ là râu ria. Anh ấy đem hết thảy đều tính toán rõ ràng, cái này biểu thị, hết thảy đều nằm trong sự tính toán của anh, cảm xúc của em không quan trọng, em chính là không thích điều này, dù cho kết cục đều là tốt đẹp, em cũng không thích. Thời gian dài như vậy, nếu như anh ấy không thể ý thức được điểm này, em vì lưu tâm mà luôn luôn để mắt đến nó, thật sự mệt mỏi."

     Lý Giai nói: "Hoàng Thao cũng là một người có tính khí kiêu ngạo, nếu em cứ tiếp tục cố chấp như vậy, có lẽ thật sự sẽ đánh mất anh ta, kết cục này em sẽ không hối hận?"

     "Điểm này em không cách nào thỏa hiệp, nếu như anh ấy không cách nào thay đổi, miễn cưỡng cũng không có ý nghĩa. Tự có người hiểu được mà quý trọng anh ấy, cũng tự sẽ có người thích hợp em. Biết rõ không thích hợp mà vẫn cùng một chỗ mới chính là sai lầm. Một lần đã đủ, không cần thiết một lần nữa."

     Đau dài không bằng đau ngắn.

     Lý Giai thở dài, không có lại nói cái gì. Tình yêu với Phùng Tước đã thúc đẩy Cố Trường Khanh về mặt tình cảm càng thêm lý trí, cũng càng thành thục hơn. Chuyện này có lẽ tránh được ít đau thương sau này, thế nhưng cũng ngăn cản không ít hạnh phúc, cũng không biết là đúng hay sai.

Nhưng có một điều chắc chắn là, nếu như Hoàng Thao không thể thông cảm tâm tình của cô, thì coi như duyên phận của họ sẽ kết thúc tại đây.

Chẳng qua Lý Giai có thể hiểu được Cố Trường Khanh, cho dù bất kì ai đã vất vả leo ra khỏi từ những âm mưu , đều sẽ muốn có một tình yêu thật đơn giản

"Lời em nói,  đừng nói cho Jason hay Hoàng Thao biết, anh ấy không có sai, em không muốn miễn cưỡng anh ấy." Cố Trường Khanh dặn dò Lý Giai.

Nên nói cô cũng đều nói, anh ấy không thể minh bạch, miễn cưỡng cũng vô nghĩa.

Mấy ngày kế tiếp, Hoàng Thao có gọi điện thoại mấy lần cho Cố Trường Khanh, thế nhưng Cố Trường Khanh vẫn là giữ thái độ đối đãi với như bạn bè bình thường . Giống như Lý Giai nói, Hoàng Thao cũng sẽ không một mực nhìn sắc mặt người khác mà tức giận, cũng không liên lạc với Cố Trường Khanh. Sau khi giao việc kinh doanh ở Bắc Kinh cho Jason, anh một mình bay về Hongkong nghỉ dưỡng

  Trở về Hồng Kông, hắn mời Đại Thước đến Lan Quế Phường uống rượu.

     "Tốt như vậy, vừa về đến liền mời tôi uống rượu?" Đại Thước ngồi xuống đối diện với hắn.

     "Trong lòng tôi có nỗi băn khoăn, cần cô trợ giúp!" Hoàng Thao rót cho cô một chén rượu.

    Đại Thước cầm chén rượu lên, ưu nhã uống một ngụm, sau đó cười nói: "Ân cần như thế, xem ra nỗi băn khoăn rất phức tạp, chuyện này liên quan đến Cố tiểu thư?"

     "Đại Thước, cô quả thực chính là nữ trung Gia Cát!" Hoàng Thao đại lực tán dương.

     Đại Thước buột miệng cười: " Có một cô gái lại khiến cho Đại Thiếu phải giơ tay đầu hàng không thể giải quyết được, tôi chỉ có thể đối với Cố tiểu thư viết một chữ phục!"

    Trái tim của Hoàng Thao không ở trên người cô, nếu như anh ta nguyện ý dùng hết tâm tư đối xử với cô như với Cố Trường Khanh, cô cũng không dám hứa chắc kết quả. Có lẽ sẽ từ bỏ vũ đạo gả cho anh? Một lòng làm Hoàng phu nhân?

     Lập tức Đại Thước lắc đầu, đây không phải cuộc sống mà cô muốn, cô lựa chọn toàn lực bước về phía đỉnh cao của vũ đạo, liền biết nhất định sẽ mất đi một vài thứ.

     Sau khi uống vài ngụm rượu, Hoàng Thao bắt đầu nói về vấn đề giữa mình và Cố Trường Khanh.

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro