Chương 272 : Kỹ nữ lập đền thờ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 272 : Kỹ nữ lập đền thờ

Hoàng Thao căn dặn lão Vương chú ý nghỉ ngơi, liền cùng Lý Giai đi ra ngoài .

Mới ra khỏi cửa phòng bệnh, liền gặp Khổng Khánh Tường, Khổng Ngọc Phân cùng một người phụ nữ trẻ khác vội vàng tiến lại đây, Lý Giai ghé tai Hoàng Thao giới thiệu người phụ nữ đó :" Hoàng Thao, cô ta chính là Triệu Chân Chân."

Ba người có khuôn mặt nhìn giống nhau như đúc, thần sắc có chút kinh hoàng, đặc biệt Khổng Khánh Tường sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi lạnh, bước chân lảo đảo, giống như vừa gặp chuyện gì đả kích .

Ông ta vẫn chạy vội tới trước mặt Lý Giai , sốt ruột nói : " Sao lại thế này, tôi ở Nhật Bản nghe nói con tôi xảy ra chuyện, tôi lập tức trở về, nhưng hiện tại xảy ra chuyện gì đây ? "

Lý Giai khinh bỉ nhìn hắn một cái, hừ lạnh, nói : " Khổng Tổng, không chỉ có con trai bảo bối của ngài xảy ra chuyện, Trường Khanh cũng đã xảy ra chuyện ! "

" Sợ là ở trong lòng Khổng Tổng vốn sớm đã coi như không có đứa con gái này rồi ! " Hoàng Thao ở một bên lạnh giọng nói .

Khổng Khánh Tường ngẩng đầu lên lạnh lùng liếc mắt, khinh bỉ nhìn bọn họ một cái , " Hiện giờ chuyện đang rất khẩn cấp , trước mắt đừng đứng ở đây cãi nhau nữa ! " sau đó lại hạ giọng xuống , trong giọng nói tràn đầy sự lo âu : " Các người nói cho tôi biết trước rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Ngọc Phân và Chân Chân đều không biết vì sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy."

Lý Giai thấy mặt mũi ông ta tràn đầy sự lo lắng, tuy không phải là vì lo cho Trường Khanh, nhưng bây giờ cũng không có thời gian để so đo những chuyện này, cô đơn giản đem tất cả mọi chuyện nói lại một lần, cuối cùng, cô chỉ tay vào mặt Triệu Chân Chân cùng Khổng Ngọc Phân cả giận nói : " Đều là vì các cô, nếu như không phải là nhà trường không có cách nào để liên lạc với các cô thì Trường Khanh căn bản cũng không phải đi tới trường học của Ngọc Long! Những kẻ bắt cóc đó cho thấy rõ ràng chúng đến để bắt con trai ông! Trường Khanh là bị nó làm liên lụy tới ! Ông vừa đi, hai người phụ nữ này liền hoàn toàn không thấy bóng dáng, bỏ mặc Ngọc Long không thèm quan tâm, không biết là ở nhà đã làm những việc tốt gì ! Chỉ sợ người chủ nhà như ông cũng chỉ là bù nhìn vô tác dụng !"

Khổng Khánh Tường quay đầu, mắt đỏ ngầu vì tức giận nhìn Triệu Chân Chân cùng Khổng Ngọc Phân. Nhất thời sắc mặt cả hai đều trắng nhợt, cùng lui về phía sau một bước .

Khổng Ngọc Phân chỉ Triệu Chân Chân vội vã nói : " Đưa đón Ngọc Long là chuyện của cô ta , con đi đến thẩm mỹ viện làm spa nên tắt điện thoại di động đi . căn bản là không có nhận được điện thoại của nhà trường ! "

Triệu Chân Chân quay đầu trừng mắt nhìn Khổn Ngọc Phân một cái, sau đó nhìn về phía Khổng Khánh Tường vội vã giải thích : " Khánh Tường, em thấy không thoải mái, uống một chút thuốc rồi ở trong phòng ngủ ngủ say, vì vậy em không có nghe được tiếng điện thoại kêu......"

Khổng Khánh Tường giận giữ cho cô ta một cái tát, Triệu Chân Chân bụm mặt khóc thành tiếng, Khổng Khánh Tường chỉ tay về phía cô ta, lạnh lùng nói : " Con tiện nhân này, tôi nuôi cô chính là để chăm sóc con trai tôi giúp tôi. Tôi cho cô biết, nếu như Ngọc Long có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định không tha cho cô ! " Sắc mặt Triệu Chân Chân trắng bệch, cô ta bụm mặt khóc lớn .

"Bớt nhiều lời một chút đi! Khổng tiên sinh, ông định làm như thế nào ? "Hoàng Thao trầm giọng hỏi. Khổng Khánh Tường trầm mặc, mặt lộ rõ vẻ khó xử. Triệu Chân Chân ở một bên vội chen miệng : " Không bằng chúng ta báo cảnh sát ? "

Hoàng Thao cùng Khổng Khánh Tường đồng thời hét lớn : " KHÔNG ĐƯỢC ! " thanh âm cực lớn khiến Triệu Chân Chân bị dọa sợ đến mức cả người run lên !

" Tuyệt đối không thể báo cảnh sát ! " Hoàng Thao kiên quyết nói, anh là cố ý thử dò xét Khổng Khánh Tường để xem rốt cuộc ông ta tính toán cái gì, nhưng thấy Khổng Khánh Tường cũng không có báo cảnh sát thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu như ông ta kiên quyết đòi báo cảnh sát thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp !

" Nếu báo cảnh sát mà bị những tên bắt cóc phát hiện, chỉ sợ sẽ lập tức giết con tin rồi bỏ chạy." Hoàng Thao nhìn về phía Khổng Khánh Tường, hai mắt khẽ híp lại : "Khổng tổng, chắc hẳn ông cũng không muốn đi nhặt xác cho con trai bảo bối ! "

" Nhặt xác " - hai chữ đủ để cho Khổng Khánh Tường sợ hãi, thân thể khẽ run lên, sắc mặt ông ta càng trắng bệch ra, vội vàng nói : " Không thể báo cảnh sát, tuyệt đối không thể báo cảnh sát ! " Ông ta nhìn về phía Hoàng Thao, có lẽ là đã quá mức lo lắng nên nhất thời cũng không có chủ ý " Vậy cậu nói nên làm cái gì bây giờ ? "

Hoàng Thao nhìn ông ta một lúc rồi mới nói: "Nếu là bắt cóc, trước tiên phải đợi bọn chúng gọi điện thoại, tạm thời không nên làm những hành động thiếu suy nghĩ !"

Không biết phải nói thế nào tuy rằng bây giờ đối với Khổng Khánh Tường có thể nói là đang cùng ngồi trên một cái thuyền nhưng Hoàng Thao đối với Khổng Khánh Tường hoàn toàn không thể an tâm, cho dù có nghĩ ra kế hoạch gì cũng không muốn bàn bạc cùng ông ta.

Khổng Khánh Tường nghe xong, cảm thấy như mới tỉnh táo ra từ trong mộng, ông ta mờ mịt gật đầu một cái, " Đúng vậy, trước tiên phải chờ điện thoại của bọn bắt cóc... bất kể là bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ cứu con tôi ra..."

Lý Giai đứng bên cạnh nghe thấy hắn trong mắt, trong lòng cũng chỉ có con trai bảo bối, hoàn toàn không nhắc đến đứa con gái là Cố Trường Khanh, cô giận đến trừng mắt nhìn ông ta, nhưng nghĩ đến Trường Khanh liền lo lắng đứng lên.

- Nhưng bây giờ đã qua mười canh giờ, bọn bắt cóc ở đâu cũng còn không có tin tức...

Nhớ tới Trường Khanh bây giờ có thể đang phải chịu khổ, trong lòng Lý Giai vạn phần không yên tâm. Cô cùng Trường Khanh lớn lên, nhìn Trường Khanh phải chịu nhiều khổ cực, chịu nhiều sự mệt mỏi, vất vả lắm mới được có một ít ngày yên bình, thật vất vả mới làm ra chút thành tích, tại sao lại phát sinh ra chuyện như vậy? Nghĩ tới đây, Lý Giai lại rơi nước mắt, Jason tới gần ôm lấy cô, Lý Giai thuận thế dựa vào lòng anh. Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoàng Thao cảm thấy trong lòng đau xót. Trường Khanh bây giờ nhất định sẽ vô cùng sợ, kinh hoàng, nhưng cô ấy có thể dựa vào ai? Hoàng Thao cảm thấy tim đau như bị dao cắt.

Khổng Ngọc Phân nhìn Hoàng Thao lo lắng đến mức sắc mặt tái nhợt, lòng như bị ai đó nhéo mạnh. Trường Khanh gặp chuyện không may, anh liền lo lắng như vậy? Nhưng vào lúc cô buồn nhất, thất vọng nhất, anh ngay cả một cuộc điện thoại cũng không chịu nhận. Khổng Ngọc Phân oán hận cắn môi dưới, trong lòng bực bội không thôi.

Cố Trường Khanh, cô tốt nhất là bị bọn chúng giết chết đi! Tốt nhất chết ở bên ngoài, vĩnh viễn không cần quay về!

Bỗng nhiên cô muốn báo cảnh sát, để cho bọn bắt cóc sợ mà giết luôn con tin, nhưng nhớ đến em trai còn ở trong tay bọn chúng thì đành từ bỏ ý nghĩ trong đầu. Em trai cô về sau phải thừa kế tài sản của ba, nó cũng chính là chỗ dựa trong tương lai của mình, nếu thực sự thằng bé xảy ra chuyện thì chịu thiệt vẫn chính là mình mà thôi. Có đắc ý cũng là kẻ khác! Nghĩ vậy cô ta oán hận nhìn Triệu Chân Chân, thấy khuôn mặt cô ta đầy nước mắt nhưng trong mắt thì không có lấy một nửa phần lo lắng. Khổng Ngọc Phân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như dao.

Sau đó, Khổng Khánh Tường đi vào thăm chú Vương, ông ta tỏ lòng cảm kích, chú Vương khuôn mặt không biểu cảm trước sau như một, lạnh lùng nói:

- Ông không cần phải cảm ơn tôi, tôi làm vậy cũng là vì tiểu thư nhà chúng tôi.

Sắc mặt Khổng Khánh Tường trầm xuống nhưng lập tức khôi phục lại vẻ mặt tự nhiên ban đầu. Sau khi cùng Hoàng Thao thương lượng vài câu liền mang Khổng Ngọc Phân và Triệu Chân Chân rời đi.

Chờ bọn họ vừa đi khỏi, Jason liền hướng tới Hoàng Thao nói :

- Đại Thiếu, chẳng lẽ chúng ta thực sự sẽ an vị chờ điện thoại của chúng?

Hoàng Thao lạnh lùng liếc anh ta một cái :

- Tôi là người luôn bị bị động như vậy?

Jason vội vàng nói :

- Đương nhiên là không phải, tôi chỉ biết đại thiếu lợi hại như vậy, nhất định sẽ có biện pháp. Thường ngày nếu Jason nói như vậy, Hoàng Thao nhất định sẽ cười, mắng anh ta thích nịnh bọ, vuốt mông ngựa, nhưng vào giờ phút này, Hoàng Thao dù có buồn cười cũng không thể cười nổi. Miệng đắng ngắt, trong lòng rối bời, một cỗ oán khí trong lòng khó có thể hóa giải...

Lý Giai nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt cô thốt lên :" Tuyết rơi rồi..." Hoàng Thao ngẩng đầu nhìn lên, thấy tuyết bên ngoài bay lả tả từ trên trời rơi xuống, anh đến bên cửa sổ nhìn xuống thấy bên ngoài đang dần dần bị tuyết phủ trắng xóa. Càng về sau trời sẽ càng lạnh. Trường Khanh cơ thể yếu ớt từ nhỏ, cô lại luôn sống trong cuộc sống thoải mái. Hiện giờ cô bị bắt cóc, liệu cô có phải chịu cảnh ăn đói mực rách không? Hoàng Thao siết chặt bàn tay, sắc mặt dần dần trở nên kiên nghị. Anh quay đầu nhìn Jason, ánh mắt lạnh lẽo làm cho Jason có chút kinh đảm. Bởi vì ánh mắt này khiến anh liên tưởng đến ánh mắt của dã thú khi chiến đấu, sát khí đằng đằng.

- Cậu lập tức liên lạc các bằng hữu trong giới hắc đạo, nhờ họ điều tra việc này.

Cả người Hoàng Thao tản ra sát khí :

- Những kẻ đem chủ ý đánh lên người Trường Khanh tốt nhất đừng để tôi bắt được.

Bên kia,Khổng Khánh Tường cùng Triệu Chân Chân và Khổng Ngọc Phân cũng vừa về đến nhà. Vừa vào đến cửa, Khổng Khánh Tường liền hỏi Khổng Ngọc Phân :

- Thời gian gần đây mẹ con có liên lạc gì với con không?

Khổng Ngọc Phân không dám lừa gạt cha :

- Từng có hai lần, chẳng qua đều là nói chuyện qua điện thoại, con không có gặp mặt. Hơn nữa mẹ cũng chỉ hỏi tình hình của Ngọc Long.

Khổng Ngọc Phân không rõ ba cô ta hỏi là có dụng ý gì, nhưng hiện tại trong mắt cô ta, ba so với mẹ quan trọng hơn nhiều. Cho nên trước đó phải tỏ vẻ chính mình cùng mẹ không hề có cấu kết với nhau. Khổng Khánh Tường gật gật đầu, lại nói :

- Nếu mẹ con gọi điện đến, con đừng mang chuyện Ngọc Long bị bắt cóc ra nói cho bà ta, con cũng biết tính tình mẹ con, đừng để bà ta nổi điên, rất phiền phức. Chỉ sợ sẽ hại đến em trai con.

Ông ta nhìn về phía Khổng Ngọc Phân :

- Hiện tại mẹ của con cũng không khác gì phế nhân, con về sau cũng chỉ có thể dựa vào ba và em trai con mà thôi, con hiểu ý ba chứ?

Khổng Ngọc Phân vội vàng gật đầu :

- Ba, con biết rồi, con cái gì cũng sẽ không nói. Khổng Khánh Tường lạnh lùng nhìn cô ta một cái, "ừ" một tiếng rồi lập tức lên lầu trở về phòng, Triệu Chân Chân đi theo phía sau ông ta.

Khổng Ngọc Phân nhìn bóng dáng hai người ròi đi, cô ta trừng mắt nhìn Triệu Chân Chân một cái, lại nìn về bóng lưng ba mình thấy ông ta ủ rũ, lưng còng xuống thì hiển nhiên hiểu chuyện này đối với ông ta là một sự đả kích rất lớn. Ở trong lòng ông ta cũng chỉ có Ngọc Long. Chỉ có nó mới là con của ông ta. Khổng Ngọc Phân khẽ thở dài.

Khổng Khánh Tường vào phòng, Triệu Chân Chân lập tức đi vào theo, xoay người lại nhìn ngoài cửa cẩn thận rồi mới đóng cửa phòng. Cô ta bước hai bước liền vọt tới trước mặt Khổng Khánh Tường, ôm lấy cổ ông ta dịu dàng nói :

- Khánh Tường, bọn họ không báo cảnh sát, sự tình như vậy sẽ tiến hành tốt hơn. Chẳng qua,...

Triệu Chân Chân liếc hắn một cái :

- Chẳng qua cũng chỉ là diễn kịch thôi mà, sao anh cũng phải mạnh tay như vậy.Nói xong cô ta lấy hai tay xoa hai má vừa rồi bị ông ta đánh.

Khổng Khánh Tường lo lắng cho con trai, trong lòng phiền chán, đẩy cô ta ra. Triệu Chân Chân vụng trộm liếc mắt khinh thường sau đó lại thay bằng khuôn mặt tươi cười, hai tay xoa ngực ông ta :

- Khánh Tường, anh không cần lo lắng, Ngọc Lon sẽ không có chuyện gì, chỉ là chịu chút khổ sở về da thịt thôi.

Nghe câu "chịu chút khổ sở về da thịt" Khổng Khánh Tường quay lại túm lấy hai tay cô ta, nghiến răng nói :

- Ngọc Long tốt nhất đừng xảy ra chuyện, nếu không xem tôi thu thật cô thế nào! Nói xong dùng lực đẩy mạnh cô ta ra.

Triệu Chân Chân bị ông ta đẩy mạnh khiến cả người phải lui lại vài bước mới dừng lại được. Hai tay bị ông ta túm vẫn còn âm ỉ đau. Trong lòng cô ta thầm oán, giả bộ người cha nhân từ làm cái gì? Nếu thật sự đau lòng vì con trai, cỏ thể không chấp nhận kế hoạch của cô. Một bên đẩy con vào hố lửa, một bên làm ra bộ dạng vô cùng đau đớn.

Hừ, thật đúng là vừa muốn làm kỹ nữ, vừa muốn lập đền thờ. Quá vô sỉ!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt không dám lộ ra một phần, cô ta không dám lại gần nữa:

- Khánh Tường, đến lúc đó bọn Lý Giai giao tiền chuộc, bọn bắt cóc lại muốn giết con tin. Nếu Cố Trường Khanh chết, Ngọc Long lại bình yên vô sự, một sợi lông cũng không mất, một vết thương nhỏ cũng không có, cứ như vậy mà trở về, chắc chắn bất cứ ai cũng sẽ nghi ngờ. Vì vậy phải làm cho nó chịu chút tổn thương da thịt, làm cho nó chịu chút đau khổ mọi chuyện mới chân thật.

Sắc mặt Khổng Khánh Tường hòa hoãn lại vì ông ta biết những lời này của Triệu Chân Chân hoàn toàn có đạo lý, Cố Trường Khanh chết thì có thể tùy tiện bịa đặt một lý do, có thể nói cô ta vì chạy trốn mà bị bọn bắt cóc bắt được rồi đánh chết, nhưng nếu con trai ông bình yên vô sự thì quả thực rất dễ khiến người khác hoài nghi.

- Lại nói tiếp, nếu Cố Trường Khanh chết, Khánh Tường anh chính là người hưởng nhiều lợi nhất, hơn nữa sự tình ngày trước càng khiến người khác sẽ hoài nghi trên người anh. Người duy nhất có thể giúp được anh...

Triệu Chân Chân đi tới dựa vào lòng ông ta, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Khổng Khánh Tường bằng đôi mắt long lanh :

- Người duy nhất có thể giúp được anh xóa sạch mọi hiềm nghi của mọi người chỉ có Ngọc Long. Cô ta mỉm cười, đặt tay lên ngực ông ta vẽ vòng tròn :

- Chờ Cố Trường Khanh chết, anh có thể thuận lợi lấy hết tài sản của cô ta, lúc đó chẳng phải là giúp Ngọc Long hay sao? Hiện tại chịu khổ một chút có thể đổi lấy vinh hoa sau này, em tin tưởng cho dù sau này Ngọc Long phát hiện ra sự thật nó cũng sẽ không oán trách anh nửa lời.

Trong lời nói của Triệu Chân Chân dường như là vì hành vi của Khổng Khánh Tường tìm một cái cớ hợp lý, trong lòng Khổng Khánh Tường thư thái không ít, ông ta nhìn Triệu Chân Chân xinh đẹp, quyến rũ trong lòng cười cười rồi cúi xuống ôm lấy cô ta hướng về phía giường mà đi tới.

Edit : Dưa Hấu

Nick face: Thẩm Thiên Tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro