Chương 273

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Trường Khanh vẫn bị nhốt trong kho chở hàng của xe tải. Xe đi không kể ngày đêm, bọn bắt cóc để hàng hoá bên ngoài xe, có lẽ để ứng phó kiểm tra. Nhưng cuối cùng có bị kiểm tra không Cố Trường Khanh cũng không biết bởi vì trong khoảng thời gian này Cố Trường Khanh cùng Khổng Ngọc Long vẫn ngủ mê man, thời gian ngủ thì nhiều thời gian tính toán thì ít. Khi cô ý thức được là bọn chúng lại hạ thuốc trong đồ ăn, sau đó cô không chịu ăn cơm, đại khái không thể cứ mãi hôn mê như vậy nếu không làm sao có thể suy nghĩ biện pháp để chạy trốn?

Nhưng cô không ăn bọn bắt cóc liền ép cô ăn, cho dù không ăn cơm cũng phải làm cho cô uống nước, dường như bọn họ kiên quyết không cho cô được tỉnh táo. Cố Trường Khanh biết không lay chuyển được bọn chúng. Vì tránh chịu đau khổ cô chỉ có thể ngoan ngoãn ăn đồ ăn có hạ thuốc mê.

Khi hai người tỉnh lại, lập tức sẽ có một người đàn bà cầm một cái bô đi đến giúp hai người đi vệ sinh.

Nhưng người đàn bà này không chịu giúp họ bóc băng dính ở miệng nên Cố Trường Khanh cũng không thể moi được thông tin gì từ trong miệng cô ta.

Cứ như vậy không rõ ngày hay đêm cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Cố Trường Khanh như trải qua thời gian cả một đời vậy. Cuối cùng có một ngày bọn bắt cóc cởi bỏ dây trói cho họ, cũng không ép hai người uống thuốc mê nhưng Cố Trường Khanh cũng không cho rằng đây là chuyện tốt bởi vì điều này chứng tỏ rằng bọn chúng đã đến nơi an toàn, nói cách khác bọn họ đã ly khai Bắc Kinh rất xa.

Bên kia, sau ba ngày Cố Trường Khanh cùng Khổng Ngọc Long bị bắt, Khổng Khánh Tường liền nhận được điện thoại của bọn bắt cóc. Ông ta nhận điện thoại xong lập tức thông báo Lý Giai. Lý Giai, Hoàng Thao còn có Từ Khôn đều chạy đến nhà ông ta.

Khổng Khánh Tường nói:

-Bọn bắt cóc trong điện thoại đơn giản nói Trường Khanh hai mươi triệu, Ngọc Long mười triệu...

Hắn nhìn Lý Giai liếc mắt một cái nói:

-Mười triệu của Ngọc Long đương nhiên tôi trả, Nhưng hai mươi triệu của Trường Khanh...

Tiền chuộc của Cố Trường Khanh không cần ông ta nói, bất cứ ai cũng không đánh chủ ý lên người ông ta, nay thấy thái độ này của ông ta, trong lòng đám người Lý Giai khinh bỉ, Lý Giai cười lạnh nói:

-Không nhọc ông lo lắng!

Hoàng Thao cũng lười cùng ông ta so đo, hỏi:

-Trừ bỏ điều đó, bọn chúng còn nói gì nữa không?

Khổng Khánh Tường lắc đầu:

-Còn nói không đươc báo cảnh sát, nếu không giết con tin. Cùng với sẽ cùng chúng ta liên lạc, trừ điều đó ra một câu dư thừa trong lời nói đều không có.

-Ông không yêu cầu họ cho ông cùng Trường Khanh nói chuyện sao? Từ Khôn vội vàng la lên.

Khổng Khánh Tường nắm tay nhất quán :

-Bọn chúng nói xong liền cúp điện thoại, tôi căn bản là không có thời gian mở miệng .

-Vậy ông có phát hiện điều gì đặc biệt không ?

Hoàng Thao lại hỏi. Khổng Khánh Tường lắc đầu.

Một ngày sau, Hoàng Thao mang theo một nhóm người tới Khổng Gia.

Khổng Khánh tường cùng Triệu Chân Chân cùng với Khổng Ngọc Phân từ trên lầu đi xuống, nhìn nhóm người này vừa tiến vào liên từ trong vali xách tay lôi ra đủ loại dụng cụ. Khổng Khánh Tường chỉ vào bọn họ lấy làm lạ hỏi:

-Hoàng Thao, cậu làm cái gì vậy?

Hoàng Thao một bên nhìn hành động của bọn họ, một bên thản nhiên giải thích:

-Những loại dụng cụ này có thể truy tìm đến nơi bọn chúng gọi điện thoại.

Khổng Khánh Tường cả kinh, Triệu Chân Chân bên cạnh khẩn trương bắt lấy cánh tay ông ta. Khổng Khánh Tường chạy xuống lầu, vọt đến trước mặt Hoàng Thao.

-Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?

Hoàng Thao nhìn ông ta, sắc mặt lãnh trầm:

-Chúng ta làm sao có thể bị động như vậy, đương nhiên là muốn nghĩ biện pháp tìm được bọn họ!

Anh chỉ vào nhưng người đó:

-Đây đều là những nhân viên kỹ thuật hàng đầu, tôi tốn rất nhiều tâm tư mới mời được họ đến, hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh. Suy nghĩ cho an toàn của bọn họ phải nhanh chóng cứu bọn họ ra.

Bên kia Triệu Chân Chân và Khổng Ngọc Phân đều đi xuống lầu. Khổng Khánh Tường trong lòng lo lắng.

Ông ta cùng bọn bắt cóc đã ước định, ông ta cung cấp tin tức phối hợp với bọn chúng hành động, mười triệu tiền chuộc của Ngọc Long là làm bộ làm tịch. Hai mươi triệu tiền chuộc của Cố Trường Khanh thuộc về bọn chúng, duy nhất điều kiện đó là Ngọc Long phải trở về. Cố Trường Khanh phải ngoài ý muốn chết đi. Nếu thật sự bị Hoàng Thao tìm được bọn chúng, âm mưu của ông ta không phải sẽ bị bại lộ sao? Hợp mưu bắt cóc, mưu sát, đây chính là trọng tội.

Ông ta đương nhiên sẽ không để Hoàng Thao muốn làm gì thì làm.

Hai tay ông ta vung lên, lớn tiếng nói:

-Không được, Bọn bắt cóc này tâm ngoan thủ lạt, nếu để bọn chúng biết chúng ta muốn làm loại động tác nhỏ này. Nhất định sẽ gây nguy hiểm đến an toàn của Trường Khanh và Ngọc Long. Tôi không cho cậu làm như vậy, cậu lập tực mang theo nhưng người này rời đi. Sau đó liền ra lệnh cho những nhân viên kỹ thuật này thu thập đồ đạc.

Những người này nhìn Hoàng Thao, lại nhìn Khổng Khánh Tường không biết nên làm cái gì cho phải.

Hoàng Thao tức giận nói:

-Khổng Khánh Tường, ông cho dù không quan tâm Trường Khanh cũng phải quan tâm an nguy của con ông chứ?

Anh chỉ vào Khổng Khánh Tường hùng hổ nói:

-Ông có thể cam đoan bọn chúng thu tiền xong nhất định sẽ không giết con tin sao?

-Nhưng vận nhất bị bọn chúng biết được...

Hoàng Thao lớn tiếng đánh gãy lời ông ta:

-Ở đây tất cả đều là người một nhà , chỉ cần không có ai nói, ai sẽ biết được, không lẽ các người sẽ vụng trộm thông báo cho bọn bắt cóc?

Khổng Khánh Tường còn muốn nói gì đó, Triệu Chân Chân đi đến bên cạnh ông ta lén lút nhéo ông ta một cái nói:

-Khánh Tường, Hoàng tiên sinh nói có lý, anh cứ dựa theo lời anh ta làm đi.

Nói xong lặng lẽ nhéo ông ta một cái.

Khổng Khánh Tường cũng biết nếu lại nói gì nữa sẽ khiến Hoàng Thao sinh nghi, thế mới không có lên tiếng nữa.

Những nhân viên kỹ thuận cùng với những dụng cụ này liền trụ tại Khổng gia, chặt chẽ giám sát điện thoại. Đồng thời, Hoàng Thao nhờ các băng nhóm ở địa phương tìm kiếm manh mối còn chưa có tin tức.

Mãi cho đến ngày thứ sáu, bọn bắt cóc cũng không gọi điện thoại đến, băng nhóm bên kia cũng không có tin tức gì.

Lúc này, Lý Giai bèn gọi Brian cùng Phùng Tước đến.

Những ngày này, Lý Giai vì duy trì sự ổn định của công ty, vẫn đối với bên ngoài tuyên bố Trường Khanh đi công tác. Nhưng việc này chỉ có thể giấu giếm được người bên ngoài, nhưng lại không giấu diếm được Brian. Có một lần Brian hỏi địa chỉ Trường Khanh đi công tác, Lý Giai nghĩ gia tộc Stirling thế lực mạnh, rộng rãi sẽ có nhiều sự hỗ trợ, có lẽ đối với sự tình này sẽ có lợi nên đem tình hình thực tế nói cho anh ta. Sau đó lại nghĩ mạng lưới quan hệ của Phùng Tước mạnh mẽ nên cũng thông báo cho anh.

Mấy người hẹn gặp nhau ở Cố gia.

-Loại chuyện như vậy sao không nói ra sớm chút? Brian lạnh mặt chất vấn Hoàng Thao. Ở đại sảnh Phùng Tước cũng ngồi thẳng tắp theo dõi anh.

Hoàng Thao còn không nói chuyện, Lý Giai nhân tiện nói:

-Chuyện này không liên quan đến Hoàng tổng, là tôi không nghĩ khiến cho nhiều người biết chuyện Trường Khanh bị bắt cóc cho nên mới chỉ thông báo cho một người là Hoàng tổng.

-Bây giờ truy cứu chuyện này có lợi ích gì, nếu đã đến đây không bằng cùng nhau thương lượng một chút làm thế nào cứu Trường khanh ra.

Từ Khôn nói.

-Báo cảnh sát.

Phùng Tước ngẩng đầu, phun ra ba chữ rõ ràng. Mấy người còn lại lập tức phản đối.

- Báo cảnh sát động tĩnh quá lớn, sẽ dễ dàng bị bọn bắt cóc phát giác, nói không chừng bọn chúng vẫn ẩn núp xung quanh chúng ta. Nếu bọn chúng biết được, chỉ sợ trong lúc giận dữ họ sẽ giết con tin.

Hoàng Thao là người thứ nhất đưa ra phản đối.

Phùng Tước đứng lên:

-Nhưng anh dùng phương thức của mình điều tra lâu như vậy có lợi ích gì? Chẳng qua làm chậm thời gian mà thôi.

Hoàng Thao cúi đầu:

-Băng nhóm ở địa phương tra không ra được một chút tin tức nào thì chỉ có thể chứng minh một điều, Trường Khanh đã không còn ở Bắc Kinh nữa. Tôi sẽ tìm các băng nhóm ở giáp thành phố tiếp tục điều tra.

-Trung Quốc rộng lớn như vậy, anh muốn điều tra đến bao giờ?

Phùng Tước lớn tiếng nói, anh nhìn Hoàng Thao giọng nói chứ đầy sự đau đớn kịch liệt:

-Anh cho là chỉ có một người là anh lo lắng cho Trường Khanh? Tôi nói cho anh biết, tôi hy vọng cô ấy bình an trở về không so với anh cũng không thiếu nửa phần. Nếu chúng ta dùng biện pháp chính xác, anh tìm người trong bang hội nhờ giúp đỡ. Nếu bang hội có lớn cũng không hơn được cục công an, tuy tin tức bang hội tinh thông cũng không so được với mạng lưới cục công an trải rộng cả nước. Chỉ có báo cảnh sát mới có thể nhanh chóng cứu Trường Khanh ra. Nếu ngay từ đầu các người báo cảnh sát, có lẽ bọn bắt cóc cũng không đi được xa như vậy.

-Nhưng nếu báo cảnh sát ngay từ đầu có lẽ Trường Khanh đã chết rồi!

Hoàng Thao ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta:

-Cậu rốt cuộc có biết rằng cậu đang đối đầu với bọn người có thể không ngần ngại mà giết người hay không? Hiện tại chú Vương vẫn còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa.

Hoàng Thao đứng lên nhìn bọn họ vẻ mặt kích động nói:

-Những tên đó động tác rất nhanh nhẹn, rõ ràng là những kẻ có kinh nghiệm chuyên bắt cóc, bọn chúng chẳng lẽ sẽ không phòng bị chúng ta báo cảnh sát? Chỉ cần hơi có động tĩnh, bọn chúng sẽ không liên lạc với chúng ta, bọn chúng không lấy được tiền chuộc hoặc là sẽ giết con tin hoặc là sẽ đem lửa giận phát tiết trên người Trường Khanh. Cậu đừng quên, Trường Khanh là con gái, cậu chọc giận bọn chúng, Trường Khanh sẽ gặp phải chuyện gì cậu có nghĩ đến không? Chẳng lẽ các người muốn nhìn đến kết quả này?

Sắc mặt Phùng Tước trắng nhợt.

-Tôi cũng không đồng ý báo cảnh sát! Brian đứng lên nhìn Phùng Tước nói:

-Không phải tôi không tin cảnh sát Trung Quốc, chính là cảnh sát đều dựa theo quy củ làm việc, thật dễ dàng khiến sự việc càng lớn lên. Sự tình càng lớn, sinh mệnh Trường Khanh càng không an toàn.

Phùng Tước vẫn tiếp tục cố gắng nói quan điểm của riêng mình:

-Trong quá trình cảnh sát điều tra tất nhiên sẽ chú ý an toàn của con tin, sẽ không tuỳ tiện. Đối với những vụ án kiểu này bọn họ cũng rất có kinh nghiệm. Có lẽ bọn chúng là bọn bắt cóc chuyên nghiệp, cảnh sát còn lưu lại hồ sơ. Đó đều là manh mối, sớm báo cảnh sát có thể sớm một ngày cứu Trường Khanh ra.

Từ Khôn đi tới vỗ vỗ vai anh, đôi mắt hồng hồng :

-Phùng Tước, cậu nói chúng tôi không phải không hiểu, nhưng vấn đề là chuyện này rất mạo hiểm, tính thử thách rất lớn, hiện tại tôi chỉ mong Trường Khanh bình an trở về, cho dù là mất tiền chuộc cũng có thể.

Chúng tôi không muốn phức tạp, có thể tra ra manh mối là tốt nhất, nếu không thể tra ra manh mối chúng ta liền giao tiền chuộc, cứu Trường Khanh trở về rồi nói sau.

-Đúng vậy, Phùng Tước. Không cần báo cảnh sát, Trường Khanh không biết sẽ gặp cái gì nguy hiểm, tôi nghĩ đến đã cảm thấy sợ hãi. - Lý Giai cũng khóc nói.

Phùng Tước suy sụp ngồi xuống:

-Các người làm sao có thể cam đoan giao tiền chuộc bọn chúng nhất định sẽ thả người? Chỉ cần tìm được nơi bọn chúng giam giữ Trường Khanh mới có thể thành công giải cứu Trường Khanh...

Trong lúc nhất thời ai cũng không có chủ ý. Mặc kệ là loại phương pháp như thế nào dường như cũng không thoả đáng, đều không an toàn. Lúc này Hoàng Thao bỏng nhiên nói một câu:

-Nếu Trường Khanh thật sự gặp chuyện không may, ai sẽ là người được lợi lớn nhất?

Lý Giai kinh hãi nói:

-Hoàng Thao, anh đừng làm tôi sợ! Cái gì gặp chuyện không may, Trường Khanh sẽ không gặp chuyện không may!

-Không phải...

Hoàng Thao lắc đầu:

-Các người không cảm thấy lần bắt cóc này rất kỳ quái sao? Trường Khanh đến trường học một lần thì ngay lúc này bị bắt cóc, nếu nói mục tiêu là Khổng Ngọc Long, vì sao bọn chúng biết Ngọc Long ở trong xe Trường Khanh?

Lời nói của Hoàng Thao khiến mọi người chú ý, mọi người đều biết an nguy của Trường Khanh rất quan trọng, trong lúc nhất thời mọi người đều thử phân tích.

-Có lẽ... bọn bắt cóc điều tra rồi kể lại? Từ Khôn nói.

-Không đúng...

Phùng Tước lắc đầu:

-Nếu thật sự do điều tra kể lại nên biết, Trường Khanh bên người có ba người vệ sĩ, cực kỳ khó khăn. Muốn bắt Khổng Ngọc long thì nên thừa dịp Triệu Chân Chân đi đón ra tay mới đúng.

-Trừ khi, mục tiêu của bọn chúng vốn chính là Trường Khanh. Hai mắt Brian loé ra tia sát khí sắc nhọn.

Lý Giai cũng mở miệng:

-Tôi từng nghe Trường Khanh nói qua, con bé đã sớm lập di trúc, nếu Trường Thanh xảy ra chuyện gì, tài sản của cô ấy đều đã có an bài. Nếu lo sợ sẽ rơi vào trong tay Khổng Khánh Tường thì không cần thiết chỉ có điều chuyện này hẳn là không ai biết.

-Ai có thể ngờ được một cô gái trẻ như vậy sẽ lập di chúc...

Sắc mặt Hoàng Thao càng ngày càng trầm:

-Nếu lần này Trường Khanh thật sự gặp chuyện không may, ở trong mắt mọi người Khổng Khánh Tường chính là người thừa kế tài sản của cô ấy có phải hay không?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, bất cứ ai cũng hiểu được ý tứ trong lời nói đó.

Một lát sau, Từ Khôn có chút không tin nói:

-Không thể nào, Cho dù Khổng Khánh Tường có không thích đứa con gái này như thế nào cũng sẽ không mạo hiểm, hơn nữa người bị bắt đi còn có con trai bảo bối của ông ta.

Cho dù có thể sống trở về, loại kinh hoàng này cũng đủ cho một đứa nhỏ chịu được? Có lẽ cả đời này sẽ lưu lại bóng ma.

Khổng Khánh Tường chẳng lẽ hoàn toàn không để ý con mình? Bản thân cô cũng là một người mẹ, Từ Khôn không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng Phùng Tước nói:

-Tất nhiên có thể, Khổng Khánh Tường là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Nói xong, anh đem chuyện Cố Trường Khanh từng nói với anh Khổng Khánh Tường mưu hại Văn Kỳ Sơn nói ra.

-Nếu có thể chứng minh chuyện Khổng Khánh Tường với chuyện này có liên quan là thật thì sự tình sẽ dễ giải quyết hơn, chúng ta có thể từ trên người ông ta tìm ra manh mối - Brian nói.

Hoàng Thao nhíu mày:

-Khổng Khánh Tường chính là một con cáo già, làm việc cẩn thận, chúng ta lại phải chú ý khổng thể đánh rắn động cỏ, chỉ sợ là rất khó khăn.

Brian dựa người về phía sau, nhìn anh thong dong cười:

-Ai nói Khổng Khánh Tường không có nhược điểm? Tôi có biện pháp khiến hắn lộ ra bí mật!

Bốn người còn lại nhìn về phía anh, vừa định hỏi cho rõ ràng bỗng nhiên chuông điện thoại của Hoàng Thao vang lên.

Hoàng Thao nhận điện thoại, sau khi nói hai câu vẻ mặt trịnh trọng đối với mọi người nói:

-Nhân viên kỹ thuật tôi mời , bọn bắt cóc vừa rồi điện tới, bây giờ tôi phải qua đó.

Gặp Brian và Phùng Tước cũng đứng lên, Hoàng Thao lại nói:

-Các người không nên đi, nếu Khổng Khánh Tường thật sự có liên quan trong việc này, những con bài chưa lật của chúng ta ông ta biết càng ít càng tốt.

Phùng Tước và Brian tuy rằng thực sự muốn biết tin tức của Cố Trường Khanh, nhưng cũng biết lời Hoàng Thao nói có lý. Lý Giai nói:

-Các người không cần lo lắng, qua đó tôi sẽ nói lại tình huống cho các người nghe.

Hai người nghe vậy mới an tâm gật đầu.

Hoàng Thao cùng Từ Khôn, Lý Giai cùng nhau đi đến nhà Khổng Khánh Tường. Trên đường Hoàng Thao đã căn dặn qua hai người, làm bộ cái gì cũng không biết, trăm ngàn lần khỏng thể để Khổng Khánh Tường hoài nghi. Hai người Lý Giai biết sự tình nghiêm trọng, âm thầm nâng cao cảnh giác.

Trong đại sảnh Khổng gia, nhóm kỹ thuật viên đang bận rộn, một người thấy nhóm Hoàng Thao tiến vào liền lập tức chào đón nói:

-Vừa rồi bọn chúng gọi điện thoại hỏi tiền đã chuẩn bị tốt chưa, còn để cho Cố tiểu thư và Khổng thiếu gia nói chuyện.

Hoàng Thao vội vàng hỏi:

-Có truy được đến địa điểm gọi điện thoại không?

Kỹ thuật viên tiếc nuối lắc đầu:

-Đối phương rất tỉnh táo, giống như đề phòng người khác truy tìm, chúng tôi căn bảng là không kịp. Bất quá chúng tôi có đem nội dung cuộc gọi ghi âm lại.

Tâm Hoàng Thao hoảng hốt:

-Mau mở cho tôi nghe!

Anh muốn nghe giọng nói của cô, anh muốn xác định cô hiện tại là an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro