Chương 3: Chân tướng (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khưu Uyển Di cúi đầu nhìn con gái Khổng Ngọc Phân:

-"Con không cam lòng, con không cam lòng?"

Bà bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười lạnh lẽo, sắc nhọn. Cố Trường Khanh há hốc mồm nhìn bà. Ở trong ấn tượng của cô, Khưu Uyển Di lúc nào chỗ nào cũng đều dịu dàng, hiền lành, thấu hiểu lòng người, làm cho người ta thoải mái đến tận đáy lòng. Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, tiếng cười như vậy lại có thể phát ra từ miệng Khưu Uyển Di.

Cố Trường Khanh đứng lên, đi đến trước mặt Khưu Uyển Di, nhìn thẳng vào bà.

Khưu Uyển Di đương nhiên không cảm nhận được, bà cầm lấy cánh tay của Khổng Ngọc Phân, gương mặt trang điểm tinh xảo lộ vẻ âm trầm:

-"Con nghĩ rằng mẹ cam tâm? Mẹ làm nhiều chuyện như vậy, không phải vì hai chị em con sao! Mẹ không danh không phận đi theo ba con nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đợi được đến ngày hôm nay. Con nghĩ rằng, mẹ nguyện ý tươi cười với con tiện nhân này sao..."

Cố Trường Khanh sắc mặt trắng bệch: "Dì..."

-"Nhưng trong tay nó có 15% cổ phần Cố thị, rất được những cổ đông và nguyên lão Cố thị chiếu cố. Nếu mẹ không chiếm được sự tín nhiệm của nó, mẹ làm sao có thể sống yên ở Khổng gia! Con nghĩ rằng mẹ thực sự đối tốt với nó? Mẹ hận không thể giết chết nó!"

Khưu Uyển Di nghiến răng nghiến lợi, giọng nói bà toát lên vẻ hận thù:

-"Nếu Cố Linh Lung biết con gái bà ta bị mẹ dạy dỗ thành như vậy, không biết có suy nghĩ gì? Bà ta biết, chính tay mẹ thiết kế, dẫn con gái bà ta lên con đường nghiện hút, thiếu chút nữa thân bại danh liệt, không biết sẽ có cảm giác như thế nào?"

Cố Trường Khanh cảm thấy trời đất như xoay chuyển, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. Nước mắt không nhịn được trào ra ra.

Cô vẫn luôn tôn trọng, kính yêu dì... Vậy mà dì lại hận không thể giết chết cô! Những đau khổ trước kia của cô, hóa ra đều do bà ta tạo thành...

Hận sao? Hận, nhưng so với hận vẫn còn nhiều hơn là cảm giác tổn thương, đau lòng...

Khưu Uyển Di đến bên giường bệnh, cười lạnh nhìn Cố Trường Khanh nằm trên giường, bỗng nhiên vươn tay, vén tấm vải trắng làm lộ gương mặt trắng bệch của Cố Trường Khanh.

Khưu Uyển Di cười ra tiếng:

-"Chết cũng tốt, chết cũng tốt, mày nên chết từ lâu rồi! Mày dựa vào đâu mà cưỡi lên đầu con tao, mày dựa vào cái gì mà làm cho con tao sống dưới bóng của mày! Năm đó, mẹ mày cướp đi người tao yêu, bị ung thư chính là báo ứng của cô ta! Nhưng mà, cô ta có tiền, mời được bác sĩ tốt nhất về mổ cho mình, nghĩ sẽ có thể tránh được một kiếp. Tao làm sao có thể trơ mắt nhìn mẹ mày sống sót để đè ép tao! Mẹ mày là do tao làm cho tức chết, khi tao nói cho cô ta, Khổng Khánh Tường vẫn giấu mẹ mày mà ở cùng tao, còn có con gái với tao nữa, mẹ mày đã tức đến ngất xỉu, chết trong đêm đó. Bây giờ, mày lại chết trong tay con gái tao, cái này gọi là gì? Cái này gọi là báo ứng, cái này gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Đây là mẹ con chúng mày thiếu nợ mẹ con tao, chúng mày xứng đáng nhận kết cục này. Bây giờ tao đem chân tướng nói cho mày, cho mày chết được rõ ràng!"

Cố Trường Khanh cảm thấy trong đầu "Oành" một tiếng, toàn thân khí huyết đảo lộn, cô liều mạng lao về phía Khưu Uyển Di, hét lớn:

-"Bà nói cái gì? Thì ra mẹ tôi là do bà hại chết! Bà là đồ đàn bà xấu xa!"

Nhưng sự phẫn nộ, bi ai của cô đều là vô ích, hoàn toàn vô dụng với Khưu Uyển Di, thân thể của cô xuyên qua Khưu Uyển Di, té ngã trên mặt đất.

Cố Trường Khanh quỳ rạp trên mặt đất, ôm đầu khóc thành tiếng, lòng đau như nhỏ máu.

Bên cạnh, Khổng Ngọc Phân đứng lên, đi đến bên người Khưu Uyển Di, đầu tiên là co rúm nhìn giường bệnh của Cố Trường Khanh một cái, sau đó không biết làm sao liền hỏi mẹ:

-"Mẹ, bây giờ con nên làm gì? Con phải giải thích với ba như thế nào? Nếu như cảnh sát tới bắt con thì sao?"

Cô liếc nhìn thi thể một cái, lập tức núp ở sau Khưu Uyển Di.

Khâu Uyển Di tức giận trừng mắt nhìn cô:

-"Sao? Có gan làm lại không có can đảm đối mặt? Đồ vô dụng! Con sợ cái gì? Nó chết là do bị dị ứng, cảnh sát cũng chẳng tra được cái gì, cho dù tra được thì ba con cũng sẽ giúp con thu xếp!"

Khổng Ngọc Phân vẫn có chút lo lắng:

-"Ba sẽ không trách con, còn có thể giúp con thu xếp?"

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn đôi mẹ con này, hét lớn:

-"Sẽ không, tôi là con gái của ba, ba làm sao có thể để tôi chết một cách không minh bạch!"

Khưu Uyển Di cười lạnh một tiếng, nói:

-"Cố Trường Khanh rất nhanh sẽ đủ 25 tuổi, ông ấy đang đau đầu vì phải trao trả 15% cổ phần công ty về lại tay nó, giờ nó đã chết, phiền não của ông ấy cũng không còn. Hơn nữa, ba con là người sĩ diện, làm sao có thể đem chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài. Lại thêm việc hôn nhân với nhà họ Hoàng đang có hi vọng, không thể chết một đứa con gái, đứa còn lại ngồi tù mà bỏ qua được. Loại người như Khổng Khánh Tường, mẹ đã sớm nhìn thấu, nếu thực sự ông ta nghĩ đến tình cảm, năm đó đã không để mặc mẹ trước mặt Cố Linh Lung mà nói ra những lời đó!"

Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy tim như bị người khác mổ xẻ, đau đến nỗi không thở được.

Ba...ba cũng là một trong những thủ phạm hại chết mẹ!

Vì sao? Vì sao? Mẹ thương ba như vậy, bồi dưỡng ba đứng vững ở Cố thị, vì làm cho ba có thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác mà đem cổ phần công ty trong tay mình dần dần chuyển giao cho ba, vì sao ba lại đối xử với mẹ như vậy?

Cố Trường Khanh nắm chặt tay lại. Lúc này đây, cô muốn khóc cũng chẳng khóc được.

Lúc này, Khổng Khánh Tường đẩy cửa tiến vào, Cố Trường Khanh nhìn gương mặt anh tuấn của ông, tuy trong lòng vạn phần thống hận, nhưng vẫn có một chút hi vọng, cô hy vọng trong cảm nhận của ba vẫn có đứa con gái là cô.

Dù sao, đó cũng là ba cô... Là người thân duy nhất trên đời...

Khổng Khánh Tường khép cửa lại đi đến bên người Khưu Uyển Di, thấp giọng quát:

-"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trường Khanh đang êm đẹp, sao có thể chết?"

Nói xong, nhìn về phía Khổng Ngọc Phân, lạnh lùng nói:

-"Không phải con nói Trường Khanh có việc đi trước sao, làm sao lại có thể ngất xỉu ở trong phòng của khách sạn? Con rốt cuộc đã làm cái gì? Tốt nhất là con đừng có gạt ta, con có biết, ta muốn tra thì nhất định có thể điều tra ra!"

Sắc mặt Khổng Ngọc Phân trắng bệch, nhìn mẹ cầu cứu.

Khưu Uyển Di đem Khổng Ngọc Phân ra phía sau mình, sau đó nhìn Khổng Khánh Tường nói:

-"Ngọc Phân cũng thích công tử Hoàng gia, cho nên thả một ít lòng trắng trứng vào ly rượu của Trường Khanh, con bé không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, cái này là ngoài ý muốn."

Sắc mặt Khổng Khánh Tường có chút đỏ lên, ông ta một phen lôi Khổng Ngọc Phân ra, dương tay cho một cái bạt tai. Khổng Ngọc Phân hét lên, ngã xuống đất! Cô che mặt khóc rống lên.

Khổng Khánh Tường chỉ vào mặt cô, cả giận nói:

-"Trường Khanh tốt xấu gì cũng là em gái mày, mày vì đàn ông mà đến cả em gái mày cũng hạ thủ được!"

Nói xong lại muốn đi lên đánh tiếp, Khổng Ngọc Phân sợ tới mức bò trên mặt đất. Khưu Uyển Di tiến lên, một phen đẩy Khổng Khánh Tường ra, kêu lên:

-"Tốt lắm! Trường Khanh là con gái của ông, chẳng lẽ Ngọc Phân không phải? Vì danh dự của ông, con bé đến bây giờ vẫn chưa thể khôi phục thân phận. Con bé mới chính là Khổng gia đại tiểu thư! Hoàng công tử vốn nên là của nó! Nó tranh thủ cái gì nó nên có, có gì không đúng?"

Khổng Ngọc Phân nhớ tới bao nhiêu năm qua, rõ ràng là kim chi ngọc diệp lại bị mọi người coi là con riêng, nhiều năm như vậy bị xem thường lẫn châm biếm. Cô càng nghĩ càng thương tâm, bụm mặt khóc òa đứng dậy.

Khưu Uyển Di tiếp tục nói:
-"Tôi nghĩ năm đó có thể kết hôn cùng ông, kết quả là ông quen biết với tiểu thư nhà giàu. Không vấn đề gì, tôi thích ông, tôi nguyện ý không danh không phận, còn sinh cho ông Ngọc Phân! Tôi cùng Ngọc Phân không thể ra ngoài sáng, tôi bị người ta chê cười chưa cưới mà đã chửa, cười đến nhục nhã nhưng vì yêu ông nên không có sao! Tôi nhẫn nhịn nhiều năm, sau khi Cố Linh Lung chết, vì để được cổ đông Cố thị ủng hộ ông, hai năm sau ông mới cưới tôi, cũng không sao! Ông sợ tư tình giữa tôi với ông sáng tỏ, làm ảnh hưởng đến địa vị của ông ở Cố thị, không dám nhận Ngọc Phân, cũng không có vấn đề gì! Tất cả mọi chuyện, hai mẹ con tôi đều nhịn xuống, nhưng ông đừng có quên, Ngọc Phân là con gái ông, là đứa con đầu tiên của ông!"

Khổng Khánh Tường nghe bà nói chuyện xưa, sắc mặt chuyển hồng lẫn trắng, phản ứng đầu tiên chính là đi ra mở cửa ra xem bên ngoài có người nghe thấy không, sau khi xác định không có người nghe được mới đóng cửa lại, xoay người nói với Khưu Uyển Di:

-"Ở trong này nói chuyện này làm gì?"

Tức giận vừa rồi tiêu tán không ít.

Hốc mắt Khâu Uyển Di đỏ lên, vọt vào lòng ông, dựa sát vào ông:

-"Khánh Tường, tôi nói cái này là muốn để cho ông biết, mặc dù ông làm cái gì, mẹ con tôi đều ủng hộ ông, chúng tôi mới là người thân của ông. Chẳng lẽ ông muốn vì cái chết của Trường Khanh mà dứt khoát đưa Ngọc Phân vào tù sao?"

Khổng Ngọc Phân cũng khóc lóc cầu xin:

-"Ba, con biết sai rồi, tha thứ cho con, con tuyệt đối không phải cố ý."

Khổng Khánh Tường liếc mắt nhìn giường bệnh của Trường Khanh một cái, thở dài:

-"Ai nói tôi muốn đem Ngọc Phân vào tù... Hơn nữa vừa rồi, Hoàng tổng, Hoàng phu nhân cùng với Hoàng công tử đều tỏ vẻ hứng thú với Ngọc Phân, có lẽ sau này Ngọc Phân sẽ trở thành con dâu của tập đoàn Hoa Nhã."

Khổng Ngọc Phân ngừng khóc, vui mừng ngẩng đầu:
-"Thật sao?"

Khổng Khánh Tường cười cười. Có lẽ nghĩ đến việc cười trước mặt con gái đã chết không ổn lắm liền ngừng lại:

-"Đương nhiên là thật, ngoại trừ việc không phải họ Cố ra thì ở phương diện nào, con so với Trường Khanh cũng đều tốt hơn! Sau này chỉ có thể xem xem con có bắt được trái tim của Hoàng thái tử hay không thôi!"

Khổng Ngọc Phân cười, bò đứng dậy, vỗ vỗ hai tay, tự tin nói:

-"Việc này có gì khó, từ nhỏ đến lớn, không có loại đàn ông nào có thể từ chối con!"

Cố Trường Khanh thu thân mình lại thành một đoàn, không ngừng run run, run run. Trong lòng chậm rãi nổi lên một ngọn lửa, ngọn lửa càng cháy càng to, càng cháy càng to, dường như muốn thiêu rụi hết thảy.

Khưu Uyển Di nhìn thoáng qua Khổng Khánh Tường, không chút để ý nói:

-"Trường Khanh sang năm đủ 25 tuổi, vốn có thể cẩm lại cổ phần công ty, không ngờ lại xảy sự tình này, con bé thật là không có phúc khí..."

Khổng Khánh Tường trầm mặc một hồi, nói:

-"Đứa bé này mệnh bạc, người Cố gia đều không thể sống lâu, cũng không biết đây là đạo lý gì!"

Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy cả người như muốn nổ tung, một loại đau khổ không thể hình dung ăn mòn cô. Cô kêu to, kêu như phát điên, phát tiết đau khổ trong lòng.

Cô nhìn một nam hai nữ trước mặt, nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi, nước mắt rơi như mưa:

-"Tôi sẽ không bỏ qua cho các người, cho dù có thành quỷ cũng không bỏ qua cho các người."

Nhưng cô chẳng thể làm gì được bọn họ, sự bất lực càng làm cho cô trở nên điên cuồng. Cô trơ mắt nhìn Khổng Khánh Tường đem vải trắng phủ lên đầu cô, sau đó bâng quơ bảo Khưu Uyển Di xử lý chuyện hậu sự. Khổng Ngọc Phân kéo tay ông hỏi về việc của Hoàng gia, ba người cùng nhau cười nói đi ra khỏi phòng bệnh.

Cố Trường Khanh liều mạng đuổi theo, nhưng khi tới cửa, sau lưng bỗng có một lực lớn, đem cô hút trở lại. Đồng thời, thân thể đau đớn như bị lăng trì, trước mặt cô tối đen, hôn mê bất tỉnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro