Chương 8: Kích thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ thật, đây không phải lần đầu tiên Cố Trường Khanh gặp Khưu Uyển Di. Thời gian trước, Khổng Khánh Tường đã sắp xếp cho cô và Khưu Uyển Di gặp mặt ở bên ngoài.

14 tuổi, cô rất ngây thơ, đơn thuần, tuy rằng lúc đầu không thích ba mình tái giá, nhưng do Khưu Uyển cố ý lấy lòng, Cố Trường Khanh cũng không quá bài xích bà ta.

Khi đó, tại sao cô lại dễ dàng chấp nhận bà ta như vậy? Cố Trường Khanh dùng cái nhìn khách quan, cẩn thận xem xét bà ta lần nữa, cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối.

Bà ta bắt chước Cố Linh Lung. Rất tự nhiên, bất kể là trang phục, cách trang điểm đều thoáng có bóng dáng của Cố Linh Lung. Vừa không khiến Cố Trường Khanh chán ghét, vừa khiến cô dễ dàng chấp nhận bà ta.

Thật đúng là tốn không ít công sức!

Khưu Uyển Di nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng và thương xót, đối với một đứa trẻ vừa mới mất mẹ mà nói, loại biểu cảm này là thích hợp nhất.

-"Trường Khanh, đây là con gái cô Khưu Ngọc Phân, đây là lần đầu các con gặp nhau, hy vọng sau này hai đứa có thể trở thành bạn tốt."

Cố Trường Khanh đưa mắt nhìn sang Khổng Ngọc Phân.

15 tuổi, Khổng Ngọc Phân đã trổ mã, duyên dáng yêu kiều giống như một đóa hoa sắp nở rộ, cũng khó trách...

Trong lòng Cố Trường Khanh cười lạnh hai tiếng.

-"Xin chào, chị tên là Khưu Ngọc Phân. Rất vui được gặp em."

Khổng Ngọc Phân đưa tay về phía Cố Trường Khanh, đồng thời, trong lòng thầm nghĩ, thì ra đây là tiểu công chúa của Cố gia, trông cũng bình thường...

Trong lòng thiếu nữ âm thầm nảy sinh sự đắc ý.

Cố Trường Khanh cũng đưa tay ra, nhưng vừa chạm đến tay Khổng Ngọc Phân lại lập tức rụt về.

Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân ngẩn ra, sắc mặt Khổng Ngọc Phân trở nên khó coi, thế này là có ý gì?

Khưu Uyển Di cũng kinh ngạc nhìn Cố Trường Khanh, đây là có ý ra oai phủ đầu con gái mình? Tiểu công chúa ngây thơ giống như tờ giấy trắng cũng có chiêu ấy?

Khổng Khánh Tường nhìn về phía Cố Trường Khanh, không vui nói:

-"Trường Khanh, như vậy là không lễ phép."

Cố Trường Khanh mang vẻ mặt áy náy, lớn tiếng nói:

-"Ngại quá, không phải con cố ý, tại trên tay chị ấy có nhiều mồ hôi quá, con không quen... Ai da, có phải trên người chị cũng có nhiều mồ hôi, hai người đi xe bus tới đây sao?"

Cố Trường Khanh mở to hai mắt, vẻ mặt ngây thơ.

Đám người giúp việc xung quanh nghe được lời nói của Cố Trường Khanh, ánh mắt nhìn về phía mẹ con họ Khưu mang theo một chút khinh thường. Ở đây toàn người giúp việc đã làm công cho Cố gia nhiều năm, mắt cao hơn đỉnh đầu, sớm nghe nói tân phu nhân thân phận không cao, thế nhưng lại muốn thay thế vị trí của Cố Linh Lung, trong lòng đã sớm khinh thường. Hiện giờ, vì lời nói của Cố Trường Khanh mà không nhịn được bộc lộ ra.

Khổng Ngọc Phân hoảng loạn mà rụt tay về, khuôn mặt trắng bệch, tự ti cúi đầu. Sắc mặt Khưu Uyển Di cũng có chút cứng đờ.

Trong lòng Cố Trường Khanh cười lạnh, kiếp trước, một người giả làm chị gái tốt, một người giả làm mẹ hiền, đạt được sự tín nhiệm của cô, được mọi người tôn trọng, đứng vững gót chân ở Cố gia.

Bây giờ, tôi xem các người giả vờ thế nào!

Trong lòng Khổng Khánh Tường không thoải mái, ông không thoải mái không phải vì con gái đang chịu nhục mà mà là vì nghĩ đến xuất thân của ông có tốt hơn bao nhiêu? Ánh mắt người giúp việc nhìn ông cũng không được tự nhiên.

Ông không khỏi lớn tiếng:

-"Trường Khanh, con đang nói gì vậy? Con càng ngày càng không lễ phép!"

Cố Trường Khanh vô tội hỏi:

-"Con nói gì sai ư?"

Khổng Khánh Tường nghẹn họng, đúng vậy, con bé có nói gì sai đâu? Đi xe bus thì sao, có rất nhiều người đi xe bus đấy thôi, chỉ là do tâm lý tự ti của bọn họ bị quấy phá!

Ông quay đầu nói với người giúp việc:

-"Đưu Khưu tiểu thư vào toilet!"

Người giúp việc đến bên cạnh Khổng Ngọc Phân, lễ phép mà lạnh nhạt nói:

-"Khưu tiểu thư, mời theo tôi."

Khổng Ngọc Phân đi theo người giúp việc, Cố Trường Khanh quay đầu, nhìn bóng dáng cô cười tủm tỉm nói:

-"Tiện thì tắm rửa luôn đi."

Người giúp việc bên cạnh cười trộm.

Toàn thân Khổng Ngọc Phân run lên, cô quay đầu trừng mắt với Cố Trường Khanh, ánh mắt sắc như dao. Đám người giúp việc nhìn thấy vậy liền coi cô ta là loại người không biết cao thấp.

Đừng xem thường người giúp việc, các chuyện tai tiếng, bát quái ở các nhà đều từ miệng họ mà ra.

Cố Trường Khanh quay lại, phát hiện Khưu Uyển Di đang nhìn mình, ánh mắt lạnh như băng, nhưng ngay sau đó lại trở thành dịu dàng ấm áp.

-"Trường Khanh thật là cẩn thận."

Giọng điệu của Khưu Uyển Di tuyệt đối chân thành.

Cố Trường Khanh nhìn bà cười.

Cô bỗng phát hiện, ở trước kẻ thù cười thật rạng rỡ, là điều khiến bọn họ khó chịu nhất.

Hiện giờ, cô không có cách để lật đổ bọn họ hoàn toàn, cũng chỉ có thể làm như vậy để hả giận.

Tuy rằng Khưu Uyển Di vẫn mỉm cười nhưng nụ cười lại có chút miễn cưỡng. Bà ta nghi ngờ nhìn Cố Trường Khanh, trong lòng thầm nghĩ, con bé này cố ý hay là vô tình?

Cố Trường Khanh đưa tay mời:

-"Cô à, ngồi đi!"

Khưu Uyển Di nhìn khuôn mặt tươi cười đơn thuần kia, thoáng yên lòng, chắc là vô tình thôi. Con bé này hẳn là không có tâm cơ gì.

Sắc mặt Khổng Khanh Tường tốt hơn, cũng mời Khưu Uyển Di ngồi xuống.

Ba người ngồi ở ghế gỗ lim khắc hoa, người giúp việc liền mang trà bánh ra.

Khưu Uyển Di ngồi xuống, rất tự nhiên mà đánh giá phòng khách, nhưng Cố Trường Khanh lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng sự tham lam và hưng phấn trong mắt bà ta.

Cho rằng bà sắp có thể hưởng thụ mọi thứ sao?

Cố Trường Khanh nhìn bà ta cười lạnh.

Dường như cảm thấy ánh mắt của Cố Trường Khanh, Khưu Uyển Di nhận ra mình đang thất thố, vội vàng thu hồi ánh mắt, cùng Khổng Khánh Tường nói chuyện phiếm, thi thoảng lại quay ra nói chuyện với Cố Trường Khanh, hỏi cô về trường học, cuộc sống, có vẻ vô cùng quan tâm.

Cố Trường Khanh tùy tiện đáp hai câu cho có lệ. Lúc này, Khổng Ngọc Phân sau khi tắm rửa xong đã đi ra.

Rốt cuộc là do tuổi còn nhỏ, thiếu kiên nhẫn, sắc mặt vô cùng khó coi. Cô ta càng như vậy, Cố Trường Khanh càng nhìn cô ta cười đến rạng rỡ.

Khổng Ngọc Phân nhịn không được liền lườm cô.

Khưu Uyển Di nhìn thấy, lập tức nhíu mày, quát:

-"Ngọc Phân!"

Giọng nói mang theo sự cảnh cáo

Khổng Ngọc Phâm mím môi, cúi đầu, vô cùng uất ức.

Trong lòng Cố Trường Khanh rất sảng khoái, các người muốn đóng giả người tốt, vậy thì tiếp tục nhẫn nhịn đi, dù sao đây cũng là biệt thự Cố gia, các người muốn làm chủ là điều không thể nào!

Khổng Khánh Tường đau đầu day day trán, quay lại nói với người giúp việc:

-"Dọn cơm đi!"

Bốn người đi về phía nhà ăn, dọc đường, Khổng Ngọc Phân không nhịn được nhìn đông ngó tây. Cố Trường Khanh nhìn thấy, cười nói:

-"Khưu tiểu thư, có muốn em bảo người giúp việc đưa chị đi tham quan không?

Kỳ thật, những lời này không có ý gì, chỉ là nhìn Cố Trường Khanh cười khiến người ta có cảm giác không thoải mái. Khổng Khánh Tường đi đằng trước không nhìn được nhưng mẹ con họ Khưu lại thấy vô cùng rõ ràng.

Khuôn mặt Khổng Ngọc Phân đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi trả lời:

-"Không cần!"

Đi nhanh vài bước đuổi theo Khổng Khánh Tường.

Cố Trường Khanh cười nói với Khưu Uyển Di:

-"Cô à, con gái cô thật thú vị!"

Dù Khưu Uyển Di có nhẫn nại đến đâu cũng không khỏi biến sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro