thien ma hanh khong(150-156)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 150 - Thâm dạ truy tung

Người dịch: Livan

Nguồn: http://vn.myblog.yahoo.com/livan04

Tiêu Phong kéo Lâm Yên Bích:

- Đi ... Mình đến đấy dọ thám thử!

Cùng trổ khinh công, hai người lẳng lặng quay về tiểu điếm.

Không một tiếng động, họ nhẹ nhàng nhảy lên mái ngói. Sân trước chìm trong màn đêm đen, dướii ánh trăng mờ mờ, cảnh vật nhập nhoạng, không rõ nét. Tiêu Phong lắng tai nghe ngóng, không một âm thanh nào vọng ra từ bên trong điếm, ông phi thân tiến về phía sau khách sảnh, Lâm Yên Bích cũng bám sát theo sau.

Nằm gí sát mình vào mái nhà, Tiêu Phong đưa tay, dùng sức, gỡ rời một phiến ngói, Thò đầu qua lỗ trống, qua bóng đêm đen mờ mờ, Tiêu Phong loáng thoáng nhận ra một hình người đang ngồi trên giường, lại có một người khác đang lặng lễ đi rảo qua rảo lại, tiếng bước chân cực nhỏ, nếu không nhờ nội lực thâm hậu, chưa chắc Tiêu Phong nghe nổi thanh âm ấy.

Cả hai không nói chuyện gì, chỉ thấy kẻ nọ cứ tiếp tục đi qua đi lại. Đang lúc Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích sốt ruột vì chờ đợi, bỗng người ngồi trên giường nói khẽ:

- Ngừng đi qua đi lại được không? Cứ đi tới đi lui hoài làm người ta nghe mà phát mệt! Khuya lắm rồi đấy, người muốn ngủ thì cứ đi ngủ đi, để ta canh chừng ở đây.

Người kia dừng bước, thì thầm bảo:

- Giang đại tỉ có nói bữa nay quốc sư đến gặp tụi mình, vậy mà qua canh hai lâu rồi, sao vẫn chưa thấy người đâu cả?

Người ngồi trên giường chậm rãi đáp:

- Đừng lo lắng chi cho vô ích! Quốc sư chỉ nói sớm thì tối nay, trễ thì sáng mai, giờ vẫn chưa muộn gì lắm!

Người kia trả lời:

- Ông ta đến sớm chừng nào, đỡ cho mình chừng nấy! Chuyện này chẳng phải chuyện chơi, người võ lâm Trung nguyên đang nháo nhào lên đi lùng kiếm tung tích tiểu nha đầu họ Quách, mà chẳng phải ai tầm thường nào khác, chính là có cả cái lão già điên điên khùng khùng Châu Bá Thông đó, bọn mình cả lũ xúm nhau lại cũng không hứng chịu nổi một quyền của lão ta!

Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích đưa mắt nhìn nhau, họ phát vui mừng, nghĩ thầm nơi đây đúng là đầu mối họ đang tìm!

Người trên giường "hứ" một tiếng, bảo:

- Sao ngươi lại đi khoa trương kẻ khác quá thế! Châu Bá Thông sớm đã bị Giang đại tỉ vẽ ký hiệu đùa giỡn cho chạy loạn lên trong trò chơi trốn kiếm, bọn mình giờ ắt hẳn đã đưa lão ta vô tròng rồi. Lão ta thẻ nào cũng bị lần quần rắm rối với bên Đoàn gia, thì ai làm sao biết tụi mình đang trốn ở đây?

Cùng lúc ấy, từ bên ngoài vọng vào tiếng bước chân. Gã đang đứng nhỏ giọng hỏi:

- Ai đó?

Có tiếng một nữ tử khẽ trả lời:

- Là ta.

Lâm Yên Bích nhận ngay ra thanh âm của kẻ đóng vai bà chủ quán.

- Có nghe động tĩnh gì từ nha đầu đó không?

Người trên giường trả lời:

- Dường như chẳng có động tĩnh gì hế, chẳng nghe nó nói năng gì cả ... Ủa - y bỗng khẽ kêu lên - Có khi đã chết đói rồi chăng?

- Đừng có nói xàm!Ta vừa mới đem cơm cho nó xong, chết đói sao được?

Ả kia bảo:

- Bọn mình nên cẩn thận thì hơn! Hết đêm nay là mình yên tâm rồi,. Hai đưá ngươi canh chừng trước, sau canh ba, ta sẽ trở lại đây lo phiên gác của ta.

Nói xong, ả trở ra, đưa tay đẩy cửa, thấy hai thân hình đứng chặn đấy là Tiêu Phong và Lâm Yên Bích, trong bóng đêm mờ mịt, ả không nhận rõ hình dạng, bèn quát nhỏ:

- Hai ngươi là ai?

Tiêu Phong bước thốc vào, ả nọ bất giác lui nhanh về sau. Tiêu Phong gằn giọng hỏi:

- Bọn ngươi là thuộc hạ của Kim Luân pháp vương?

Ả nọ gay gắt hỏi lại:

- Kim Luân pháp vương cái gì? Chúng ta không biết, bọn ngươi nửa đêm xông vào, định làm trò ma quỷ gì đây?

Tiêu Phong hứ lạnh, nói:

- Đừng giả ngây nữa! Bọn ta vừa rồi nghe trọn tất cả những gì các ngươi nói.

Ả nọ tiếp tục lùi, ngoác miệng:

- Tụi tao là thuộc hạ của ông ta thì sao? Việc gì đến bọn ngươi?

Tiêu Phong vẫn đứng chặn tại cửa, nhạt giọng bảo:

- Đừng rườm lời nữa! Tụi bay giấu con gái của Quách đại hiệp đâu, mau giao trả ra đây!

Ả nọ lùi lại mép giường, người trên ấy vụt đứng dậy, rồi cả hai gã chạy ào tới giữa phòng, nghe soạt soạt hai tiếng, gươm đã thoát khỏi vỏ, ánh hàn quang chớp loáng trong bóng mờ tối, chúng chém vào Tiêu Phong. 

Tiêu Phong phất tay, chưởng phong đánh thẳng vào vùng hàn quang, nghe rẻng một tiếng, đôi trường kiếm đã bị đánh rời tay, một thanh phá mái ngói bay ra ngoài, một thanh ghim dính vào xà nhà. Bỗng nghe rầm một tiếng lớn, Lâm Yên Bích hoảng hốt la lên, cô chạy nhanh đến bên giường, thì đã chẳng còn thấy hình dạng ả nọ đâu nữa.

Tiêu Phong vọt một bước xông đến, hai tay vươn ra nắm chịt vào cổ áo hai gã nọ, quát to:

- Cơ quan giấu chỗ nào, mau khai ra!

Hai gã nọ đâu mặt vào Tiêu Phong, hoàn toàn không chút khí lực, run như cầy sấy, hàm răng đánh bọ cạp, cuối cùng, một gã rán ấp úng:

- Tôi ... Tụi tôi không biết ... Chẳng ai nói cho hay là có cơ quan hết!

Tay Tiêu Phong siết mạnh thêm một chút nữa, ông thét:

- Chẳng phải hai đưá bay giam giữ người ở đây sao? Sao lại không biết?

Cần cổ hai gã nọ đau điếng, vừa khóc vừa rên rỉ, một gã nói:

- Đúng thực chúng tôi không biết, chỉ thấy bà ta đích thân áp giải nha đầu họ Quách vô giam trong phòng đó, rồi đuổi chúng tôi ra ngoài này, buộc canh gác, chờ bà ta trở lại.

Gã kia nói thêm:

- Dạ đúng vậy ... thưa đại hiệp, quả tình tụi tôi không biết gì hết. Quốc sư cũng hết sức nể nang thị, lần bắt giam người này, bày trò đánh lừa nhân sĩ giang hồ đang truy lùng, hoàn toàn do thị sắp đặt hết, Tụi tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của thị thôi.

Chợt trước mắt loé sáng, Lâm Yên Bích đã đánh lửa châm vào ngọn đèn trên bàn, mấy ngón tay thuôn mảnh như bạch ngọc của cô đang hươi hươi hai tễ thuốc đen nhánh vào mặt hai gã nọ, rồi cô quay sang bảo Tiêu Phong:

- Họ không muốn nói cũng không sao, mình cho họ uống hai hoàn thuốc này, chỉ nửa thời thần thôi, sẽ bị trào máu thất khổng, toàn thân phát ngứa ngáy muốn chết, có khi họ sẽ tranh nhau khai ra không chừng!

Tiêu Phong ẩy cả hai ngã giúi giụi bệt xuống sàn, quát thét:

- Hai đứa có chịu nói hay không?

Hai người nọ quỳ mọp, giập đầu chan chát như gõ trống, khóc lóc:

- Xin đại hiệp tha mạng! Hai đứa tôi mới ra giang hồ kiếm ăn, tình cờ gặp nữ tử họ Giang đó, võ công cao hơn tụi tôi nhiều, ả rủ rê nhập bọn để phát tài. Kế đó, ả đưa tụi tôi đến gặp Kim Luân pháp vương của Mông Cổ. Kim Luân pháp vương đối xử tụi tôi không tệ, đã chu cấp ngân lượng. Lần này, ông ta bắt cóc đứa con gái nhỏ của Quách Tĩnh, ra lệnh cho tụi tôi phụ áp tải,đem nó xuống tàng giấu vùng này, Địa điểm này là cơ sở của Giang đại tỉ, tụi tôi được phân phó canh chừng, chỉ biết đứa nhỏ bị nhốt dưới căn hầm bí mật dưới giường, nhưng mở cửa cơ quan thế nào, chúng tôi thực sự không rành.

Rồi cả hai lạy liên tục như tế sao.

Tiêu Phong quát:

- Đứng lên đi!

Quay sang Lâm Yên Bích, ông bảo:

- Thấy rõ là hai đứa này không biết gì hết, vậy mình phải tự tay tìm thôi!

Lâm Yên Bích gật đầu, tả thủ bưng đèn, hữu thủ cô lần mò từng ly từng tí sàn giường, cả nửa buổi, vẫn không tìm ra manh mối. Lúc ả nọ khởi động cơ quan, cô đang đứng bên ngoài nhà, trong bóng đêm nhập nhoạng, cô đã không thể thấy được ả ta đã mở cửa địa đạo mà bỏ trốn ra sao. Cô lùi ra đứng trước giường, chăm chú rọi đèn vào gần, quan sát bức tường mé trên, bỗng thấy một viên gạch phản chiếu ánh đèn khác lạ, cô bèn khẽ đưa tay đẩy vào đấy, không thấy động tịnh gì, cô bèn nhấn mạnh thêm một chút, nghe cạch một tiếng, ván mặt giường bỗng lay động, rồi nghe rầm một cái, một vòm địa đạo hiện ra bên dưới.

Hết sức mừng rỡ, Tiêu Phong bảo Lâm Yên Bích:

- Để ta xuống trước.

Đưa cây đèn cho ông, Lâm Yên Bích dặn:

- Huynh phải hết sức cẩn thận.

Tiêu Phong gật đầu, ông tiếp nhận cây đèn, đề khí, nhẹ nhàng hạ mình xuống, kình khí tập trung vào lòng bàn tay, ông ra sức đề phòng ả nọ bắn ám khí tập kích. Đâu dè, chân chạm đất rồi, chẳng thấy ám khí đâu, ông bèn đưa mắt ước lượng căn hầm, thấy nó trống rỗng, chẳng bóng dáng một ai. Vừa lúc Lâm Yên Bích xuống theo đến nơi, thấy tình hình vậy, cô giậm chân, nói:

- Lại để nó trốn thoát mất rồi.

Cô chăm chú quán sát mật thất, nói:

- Căn hầm này nhất định có thông đạo chạy ra bên ngoài, mình hãy mau tìm cho ra cơ quan mở cửa ngỏ, nó chưa đi xa đâu!

Lần này, Lâm Yên Bích không tìm tòi trên tường, cô để Tiêu Phong rọi đèn, chăm chú quan sát nóc hầm, không thấy gì khác lạ, cô bèn cúí đầu thăm dò mặt đất.

Tiêu Phong hỏi:

- Muội không tìm trên tường à? Có khi cơ quan cũng giấu trên tường không chừng?

Lâm Yên Bích đáp:

- Cũng có thể là cơ quan đặt trên tường, nhưng muội nghĩ, cơ quan thứ nhất đã giấu trong tường, vậy cái thứ nhì này sẽ có nhiều khả năng được đặt ở chỗ khác, mục đích lừa người ta cứ ăn quen theo bên trên mà tìm nơi gạch gắn tường. Để muội tìm nơi nóc hầm đã, khi không tìm thấy, sẽ dò theo tường sau.

Chính trong lúc cô đang giải thích, Tiêu Phong hốt nhiên phát hiện một chỗ dưới sàn đất hơi bị lõm, ông bèn dùng sức, ấn mạnh chân vào đấy, nghe ầm một cái, mặt tường đang bằng bặn chợt mở bung ra một khung cửa nhỏ.

Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích tiến vào, thấy một địa đạo, Tiêu Phong cầm đèn đi trước, quanh co uốn khúc một lúc, họ ra khỏi địa đạo, cửa là một hang động ăn sâu vào lòng núi, phía trước được che khuất bởi cây cỏ rậm rạp chung quanh, cực kỳ bí mật.

Trời còn chưa sáng rõ, phương đông trắng nhờ nhờ, gió sớm thổi nhè nhẹ, hai người vạch cỏ chui ra, toàn thân uớt đẫm sương mai.Tay rảy cỏ vụn dính bám trên quần áo, Lâm Yên Bích ngước trông lên, cô đưa tay gỡ bỏ cỏ vụn bám đầy đầu Tiêu Phong, cười, hỏi:

- Trước giờ Tiêu đại hiệp chưa từng chui rức từ địa đạo lên chắc? Hì hì ...Coi kìa ... đầy một đầu rác!

- Dĩ nhiên là đã từng chui nhủi địa đạo rồi! - Tiêu Phong cười hì hì, ông cúi thấp đầu xuống cho cô gỡ cỏ, nói tiếp - đáp - Xứ Đại Lý này hầm hố không ít, hồi xưa, trong đám gia thần của tam đệ ta, có một tay đặc biệt chuyên nghề đào địa đạo, lúc ta bị cầm tù trên Liêu quốc, là y đã khai thông địa đạo, góp phần giúp ta vượt ngục.

Lâm Yên Bích vui vẻ tán:

- Có khi mấy cái địa đạo này là tác phẩm của đám cháu chắt ông ta không chừng

Cô gỡ bỏ sạch sẽ đầu tóc Tiêu Phong xong, buông thõng tay, nói:

- Mình tiến ra phía trước đây dò thám, nữ tử đó chắc chưa đem đứa nhỏ Quách Tương đi xa lắm đâu!

Hai người vạch đám cỏ mềm, đi được một chặp, bỗng nghe từ phía trước có tiếng cười khanh khách, rồi có tiếng nói trong trẻo bảo:

- Mi có giỏi thì lên đây!

Lại nghe giọng nói mệt mỏi của một nữ tử đáp trả:

- Xú nha đầu, mi có giỏi thì mau xuống đây!

tieu_thusinh

25-01-2010, 09:38 PM

Hồi 151 - Tiểu Đông Tà

Người dịch: Livan

Nguồn: http://vn.myblog.yahoo.com/livan04 (http://4vn.eu/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2Fvn.myblog.yahoo.c om%2Flivan04)

Trong vùng ánh sáng buổi rạng đông, Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích rón rén đến gần, chỉ thấy một cô bé con ngồi vắt vẻo bên trên cành một cây đại thụ cao nghệu, mình cô vận quần áo màu xanh lục nhạt, cổ đeo một chuỗi vòng minh châu lấp lánh phản chiếu nắng sớm, đôi chân mang hài mầu phấn hồng nhè nhẹ đong đưa. Khoé môi vẫn cười khanh khách, cô nói:

- Chị béo à, chị mà lên đây được, ta phục lăn, từ giờ sẽ nghe lời chị, không bỏ trốn nữa đâu.

Chuyển ánh mắt xuống phía dưới, Tiêu Phong và Lâm Yên Bích tức thì thấy một nữ tử béo mập đang đứng, mắt trợn tròn vì giận dữ, ả đang nhìn chằm chằm lên đỉnh cây.

Vừa nhìn qua, bất giác Lâm Yên Bích "hích hích " một tràng cười, đôi mắt cô dòm qua Tiêu Phong, rồi dòm lại nữ tử, cô cười ...đến rũ cả người xuống.

Tiêu Phong lấy làm lạ, hỏi:

- Muội cười gì thế? Trên mặt ta có nhọ hay sao?

Tay Lâm Yên Bích chỉ chỏ vào cô ả béo ị, cô vẫn cười đến gần hụt hơi:

- Huynh trông cho kỹ xem, là ai kia?

Tiêu Phong chăm chú nhìn ả béo, thấy quen quen, ông ngẫm nghĩ một hồi, rồi vỗ vế la lớn:

- Ta nhớ ra rồi, đấy là Triệu Phi Yến!

Ông cười hì hì, nhìn Lâm Yên Bích, hỏi:

- Sao cô này lại cũng đến đây? Bữa đó, nếu ta mà không vung đũa cứu mạng, thì cô ta đã ô hô ai tai vì mấy cây châm của muội rồi.

Lâm Yên Bích cố nhịn cười, đáp:

- Hôm ấy, nếu muội không ra tay giải nguy cho huynh, làm sao huynh thoát thân cho khỏi được, hồi ấy đã không ngỏ lời cám ơn muội thì chớ, mà lại còn lên tiếng trách móc người ta hung dữ nữa kìa!

Tiêu Phong vui vẻ nói:

- Ờ ... Giờ thì ta cám ơn, được chưa?

Chính đang giữa cuộc đối thoại, Triệu Phi Yến bỗng tức bực quát một tiếng chửi mắng, rồi tung mình lên, với ý định nhẩy tới chỗ cô bé, nhưng khinh công ả quá kém, đã không đủ khả năng đưa ả cao đến nơi, khi hết trớn nhảy, thân mình ả đã rơi xuống trở lại, cùng lúc cô bé nọ vung tay ném một loạt đạn vào đầu ả. Thân mình còn đang lửng lơ trong không, Triệu Phi Yến không sao né tránh được, ả đã lãnh ngay hai viên vào trán. Kêu "ui da" hai tiếng, ả té vùn vụt, cắm đầu xuống mặt đất

Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích trông thấy ả đầu cổ tóc tai dính bụi đất nhọ nhem, chỗ bị đạn của cô bé bắn trúng, thấy nổi hai cục u to. Cũng còn may, cô bé lực tay không mạnh, nếu không thì ả đã huyết lưu mãn địa mất rồi..

Tiểu cô nương nọ rụt đôi chân lên, cô cười rũ rượi, ngón tay thuôn mảnh trắng trẻo của cô trỏ vào ngay trên trán mình, bảo:

- Ha ha ... Mi thử lấy tay dò trên trán mà xem, chả phải đang nổi hai cục u to đùng kia sao?

Triệu Phi Yến nghe theo, đưa ngón tay miết vào trán, đụng phải hai khối u, ả bị đau đớn, kêu thét lên.

Tiểu cô nương kia thu nét cười lại, nghiêm sắc mặt, bảo:

- A ... Mi chớ có la hét kêu khóc thế, sẽ làm độc công tâm mau hơn lên.

Triệu Phi Yến hết hồn, ả ngước lên, hỏi:

- Tại sao?

Tiểu cô nương đáp:

- Trên đạn của ta có tẩm độc, thành ra trán mi mới nổi u bự như vậy. Mà mi càng la khóc to chừng nào, sẽ càng khiến cho độc chất thấm lẹ hơn chừng nấy!

Bỗng cô trỏ ngón tay thẳng vào Triệu Phi Yến, cao giọng nói:

- Úi chao ... Mi đừng có vận sức tay mà miết vào đấy, rủi chỗ vết thương xé miệng, nước độc ứa ra, sẽ làm toàn thân thể nát rưã ra.

Triệu Phi Yến vội vàng rụt tay xuống khỏi trán, sắc mặt khủng khiếp, bỗng ả ngóc đầu lên, nói:

- Tiểu nha đầu, mi chớ có nói phóng đại lên thế.

Tiểu cô nương nọ ngước mặt nhìn trời cao, đáp:

- Mi muốn tin hay không .. mặc ngươi. Môn Đàn Chỉ thần công này của ông ngoại dạy, ta chưa học xong hết, nên ta đã xin được từ tỉ tỉ Đường Uyển của Đường môn một ít độc dược đem tẩm vào đấy, dùng phòng chống những quân tồi tệ trên giang hồ.

Bỗng cô chăm chú nhìn xuống trán ả:

- Khắp trán mi đang đổi sang màu đen kịt kia kìa, mi không tin, cứ đi tìm người khác hỏi xem có đúng thế không...

Triệu Phi Yến thất kinh hết hồn vía, ả gắng gượng kềm giữ ngón tay không sờ lên trán, chỉ e làm vỡ vết thương khiến cho nước độc ứa ra, làm lở loét toàn thân. Ả tựa người, hai tay ôm vòng vào thân cây, vươn cổ ngoảnh ra ngóng ngóng tứ phía, miệng lầm thầm rên:

- Sư tỉ đi đâu mất rồi không biết! Sao mà lâu quá, chưa thấy trở về!

Tiểu cô nương ngồi vững trên chạc cây, bỗng tay cô trỏ về mé tây, miệng nói:

- Ta thấy chỗ đó có một khe suối nhỏ, nếu ngươi không tin, cứ đến dòng suối đó, soi mình xuống mặt nước mà xem.

Triệu Phi Yến nghe lời, đi về phía đó, được dăm ba bước, bỗng ả dừng phắt, quay đầu lại nói:

- Mi đừng hòng lừa ta, tính chờ ta đi khỏi đây rồi mi bỏ trốn ra chỗ khác à?

Tiểu cô nương cười khanh khách, bảo:

- Vậy thì ngươi đừng đi đâu nữa, cứ ở chờ dưới gốc cây đó cho đến khi toàn thân rữa nát thành một bãi nước hôi thối, Ngươi có nói sư tỉ ngươi đang đi đón khách, vậy để sáng mai, họ đến đây, thì thấy ngươi đã biến thành một vũng nước đen rồi.

Triệu Phi Yến nghe nói vậy, ả phát run rẩy toàn thân, mặt trắng bệch, ả trợn trừng nhìn tiểu cô nương, kêu lên:

- Nha đầu, mau đưa giải dược ra đây.

Tiểu cô nương nọ móc từ trong bọc ra một bình ngọc nhỏ, cô trút từ đấy ra một hoàn thuốc đen nhánh, khi Triệu Phi Yến vừa ngửi được mùi thơm nhè nhẹ của thuốc, ả chìa nhanh tay ra nói:

- Đưa đây mau lên.

Tiểu cô nương tung hứng hoàn thuốc trong tay, rồi vụt bảo:

- Cho mi thì cũng được, nhưng mi phải để cho ta đi giải trước cái đã.

Triệu Phi Yến gật đầu lia liạ, nói liềm miệng:

- Ờ . Được ... Được...

Tiểu cô nương nhìn quanh quất, rồi bảo:

- Trước tiên, mi hãy lui xa ra chừng trăm bộ, vì ta sợ mi sẽ a vào giật thuốc! - Cô ta chu mỏ, bảo - Ta báo cho mi biết trước, hễ mi mà xông vào cướp giật, ta sẽ nuốt trộng thuốc này tức thì, chẳng cho mi nữa, để mi chết rữa nát chơi!

Triệu Phi Yến vội xua tay lia lịa:

- Đừng ... Đừng ... Để ta lui ... Mi không bỏ chạy, ta sẽ không xông vào mi đâu.

Ả vừa nói, vừa bước giật lùi.

- Ta nhỏ con vầy, làm sao chạy thoát khỏi tay ngươi cho được? - Tiểu cô nương chăm chú dõi theo bước ả đi thụt lùi, miệng lớn tiếng đếm - Một hai ba .. Một hai ba ...

Triệu Phi Yến dừng bước, hỏi:

- Mi tại sao cứ một hai ba, một hai ba ... hoài vậy?

Tiểu cô nương cười hì hì:

- Ui .. Xin lỗi .. Ta vốn bị cà lăm từ hồi còn nhỏ, làm sao hết bịnh một cách thần tốc cho đặng?

Triệu Phi Yến chịu thua, lườm cô ta một phát, nhưng tính mạng mình còn nằm trong tay người, ả kệ cô nhỏ đếm sao thì đếm, đành phải cứ tiếp tục lùi, cho tới khi cô ta đếm ngang số một trăm thì Triệu Phi Yến đã đi xa khỏi hơn hai trăm bước, ả khó thể trông chừng cô bé con được nữa.

Lâm Yên Bích cười khe khẽ:

- Cô nhỏ này chắc chắn là Quách Tương, cái bộ dạng ranh mãnh ăn người, y hệt mẹ cô ta.

Tiểu cô nương chính là Quách Tương, từ chạc cây cao, cô nhẹ nhàng trổ khinh công, sau vài lần nhấn gót, đã đáp tới mặt đất, cho thấy dù tuổi còn non, cô đã có phong phạm con nhà đại gia. Cô đứng sát vào cây, nói:

- Chị béo ơi, chị cứ ở yên ở chỗ đó nhen, ta qua mé rừng bên kia đi tiểu xong, sẽ tức thì trở về cho chị thuốc giải.

Triệu Phi Yến quát lớn:

- Mi đừng có tìm cách bỏ trốn, từ chỗ này, ta nhìn thấy rõ hết mọi thứ.

Quách Tương đáp:

- Yên tâm đi. Ta biết là ta trốn không thoát mà!

Rồi, dấn bước đến chỗ cỏ rậm rạp, cúi sát mình xuống, cô lom khom bò cả tay lẫn chân về phía đông. Chợt trước mặt cô có giọng ong óng của một nữ tử:

- Tiểu nha đầu! Để xem xem mi bỏ trốn đi đâu?

Quách Tương chẳng chút ngần ngừ, cô đứng thẳng dậy, ù té bỏ chạy về chỗ Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích đang ẩn thân, cô đâu dè sư tỉ của Triệu Phi Yến đã trở về đây từ hồi nào, trong lòng thầm than khổ liên miên.

Khi Quách Tương chạy tới ngang một thân cây to, nữ tử đó đã rượt tới nơi, cho thấy rõ võ công cùng khinh công cuả bà ta cao hơn Triệu Phi Yến rất nhiều, bà ta quát nạt:

- Lại còn muốn bỏ chạy nữa sao?

Bà vươn tay nhắm chụp vào đầu vai Quách Tương. Mắt thắy tay bà ta sắp nắm trúng vào mình, Quách Tương hốt hoảng la lên, cô trượt chân, té chúi nhủi về đàng trước. Bỗng từ đàng sau cây, một thân ảnh nhoáng ra, tay tống chưởng vào nữ tử nọ, chặn đứng thế chụp của ả, tay kia thò ra nắm dính vào Quách Tương.

Quách Tương lập tức cảm giác một cỗ đại lực truyền từ cánh tay nọ sang, giúp cô đứng vững lên, vừa kịp lúc một thân ảnh khác vọt tới, vươn cánh tay ngọc thon thả ra ôm chầm, kéo cô sát vào lòng, rồi hỏi:

- Tiểu cô nương, có phải cô tên là Quách Tương không?

Quách Tương phủ phục trong lòng người nọ, mũi ngửi một mùi hương nhè nhẹ toát ra từ thân mình nàng, gây cảm giác rất dễ chịu.

Ngước trông lên, Quách Tương bất giác chẳng ngăn được một nụ cười, đáp:

- Muội đúng là Quách Tương, tỉ tỉ, chị đẹp ghê, mùi hương trên mình chị ngửi thiệt hết sức dễ chịu.

Đôi mắt đen láy của cô đảo qua một vòng, rồi cô hỏi:

- Chị là ai? Sao lại biết tên muội? Muội chưa từng gặp một tỉ tỉ hình dung đẹp đẽ như chị?

Trong lúc Quách Tương hỏi Lâm Yên Bích mấy câu ấy, Tiêu Phong đã một chưởng đánh thụ thương nữ tử kia, đẩy ả giạt mấy trượng về đàng sau.

Lúc Tiêu Phong dừng tay, nữ tử nọ sau cơn hốt hoảng, đã đưa mắt quan sát hai người đứng trước ả, rồi giận dữ hỏi:

- Ta cùng bọn ngươi không thù không oán, cớ sao hai người như âm hồn không siêu thoát, cứ bám riết lấy, làm hỏng đại sự của ta?

Tiêu Phong liếc sơ qua ả, giọng rắn rỏi:

- Kim Luân pháp vương đâu? Chẳng phải là mi đang trên đường đi đón lão ta sao? Bảo lão ra đây gặp ta!

Nữ tử nọ ôm đầu vai bị trúng thương, quát hỏi lại:

- Rốt cục mi là giống gì?

Chỉ vỏn vẹn một chiêu, ả ta biết chàng trai khôi ngô tuấn tú, thân hình cao lớn trước mặt đây là một đại cao thủ võ công thâm sâu không biết tới đâu cho cùng.

Tiêu Phong nhạt giọng bảo:

- Chuyện này mi không quản nổi đâu, cứ đưa Kim Luân pháp vương đến đây gặp ta là được thôi.

Nữ tử nọ rấm rức đáp:

- Kim Luân pháp vương sai chúng ta bắt đưa tiểu nha đầu này về đây, có bảo là sớm hôm nay sẽ đến nhận nó, mà cho đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu hết.

Lâm Yên Bích hỏi:

- Kim Luân pháp vương sai các người bắt Quách Tương đưa về đây, có phải muốn dùng cô ta uy hiếp Quách đại hiệp cùng Hoàng bang chủ?

Nữ tử nọ lắc đầu, đáp:

- Cái đó thì ta không rõ, ta chỉ thừa hành lệnh bắt người thôi.

Quách Tương níu tay Lâm Yên Bích, trỏ vào nữ tử, nói:

- Bà này là kẻ ác đấy! Bữa đó, muội đang dạo chơi ven bờ biển đảo Đào Hoa, bà ta đã cùng hai người khác nữa dong thuyền ghé vô, hỏi muội đấy là đâu, bảo là đang bị lạc. Muội trả lời là đảo Đào Hoa, bọn họ lại hỏi cha mẹ muội đang ở đâu, muội nói là cha mẹ đang trấn giữ thành Tương Dương, đâu dè, họ trở mặt, bịt miệng muội, không để cho Kha công công của muội hay biết, đã đem muội lên thuyền, đưa muội tới chỗ này, nếu cha mẹ muội mà hay tin, thể nào cũng giết họ.

Cô nhỏ bỗng hứ một tiếng, nói tiếp:

- Muội biết rồi, bọn họ muốn dùng muội để uy hiếp cha mẹ muội, có điều họ không biết đấy thôi, cha mẹ muội nhất định chẳng để cho họ thao túng đâu!

Tiêu Phong có chút ngạc nhiên, ông chẳng thể tưởng nổi một cô bé tuổi còn non nớt như vầy, lại có những lập luận kiểu đó. Ông chăm chú nhìn cô, thấy mặt cô khẽ hếch lên, biểu lộ quật cường, dưới vầng sáng buổi bình minh, khoác lên đó một vẻ đẹp như ngọc tạc.

Lâm Yên Bích vuốt nhẹ vào đầu tóc cô, khẽ hỏi:

- Nói cho tỉ đây hay đi, thế bà ác nhân này đã có hành hạ muội trên đường đi đến đây không? Để tỉ ra tay trả thù giùm cho muội!

tieu_thusinh

25-01-2010, 09:43 PM

Hồi 152 - Thụ lâm cứu Quách Tương

Người dịch: Livan

Nguồn: http://vn.myblog.yahoo.com/livan04

Quách Tương tươi cười đáp:

- Cái đó thì lại chẳng bị. Muội không chịu ăn, bọn họ còn năn nỉ muội nữa kia!

- Là chàng đấy ư? - Tiếp theo tiếng kêu đầy nét hân hoan, Triệu Phi Yến đã chạy ào tới, khi thân hình cao lớn cuả Tiêu Phong đập vào ánh mắt, ả bất giác vừa vui mừng, vừa kinh ngạc.

Tiêu Phong hỏi:

- Triệu cô nương, sao cô cũng có mặt ở đây?

Triệu Phi Yến đứng dựa người vào một thân cây, tay vân vê một chéo áo, miệng nói:

- Đại sư tỷ dẫn tôi theo, sao chàng cũng đến chốn này?

Mụ đàn bà kia trợn mắt nhìn ả, mụ dòm qua Triệu Phi Yến rồi dòm lại Tiêu Phong, giọng lạ lẫm:

- Sư muội, thì ra muội biết ông ta, ông ấy là ai thế?

Triệu Phi Yến cúi gằm mặt, e thẹn đáp:

- Là người phu quân đã uống hết vò rượu Nữ Nhi Hồng của muội, muội cũng không biết chàng tên họ là gì!

Tiêu Phong dở khóc dở cười, đang định lên tiếng cải chính, ông bỗng nghe tiếng Lâm Yên Bích lạnh lùng nói:

- Còn không biếy mắc cở kia .. Ai là phu quân của mi?

Từ lúc gặp Tiêu Phong, Triệu Phi Yến chỉ đã thẹn thùng cúi gằm mặt xuống, tay e ấp vò vò chéo áo, căn bản không nhòm nhõi gì đến người cung quanh, khi nghe giọng nói thanh thoát của Lâm Yên Bích, ả ngước mắt lên trông, mới nhận ra nữ tử mặt mày rạng rỡ đứng kế bên Tiêu Phong, tà áo xanh phất phơ, trông cô tựa một nàng tiên. Khi nhận định đấy là Lâm Yên Bích, cũng là thiếu nữ tuyệt sắc , hồi ở tiểu điếm dưới chân núi Thiên Sơn đã từng phóng ngân châm, suýt lấy đi tính mạng của mình, sự việc xảy ra đã lâu, mà nỗi hãi sợ vẫn còn vướng vất trong lòng. Nhưng ghen tuông, ả lớn tiếng mắng chửi lại:

- Tại sao lại là ngươi nữa kia? Ngày nọ, ngươi dùng ngân châm ám toán ta, ta còn chưa tính sổ nợ kia kìa!

Lâm Yên Bích không giận, mà lại còn cười to, đáp:

- Hay lắm! Chừng nào muốn, mi thì cứ đến đây mà tính!

Triệu Phi Yến nhìn cô tươi cười rạng rỡ, càng tăng nét yêu kiều diễm lệ không bút nào tả xiết, cô đứng kế bên Tiêu Phong, thấy đúng là một đôi anh hùng mĩ nhân, ả chẳng sao ngăn nổi ghen tức bùng phát, bèn rút từ eo lưng ra một cây thiết sạn, la lớn:

- Bữa nay, ta sẽ rạch nát cái mặt mi, cho mi biến thành xấu xa như quỷ sứ!

Ả hươi cây thiết sạn xông tới, nhưng chỉ mới đi được hai bước, mắt đã thấy loá sáng ánh ngân quang, rồi nghe Triệu Phi Yến rú "ui da", cánh tay vụt nhức buốt, thiết sạn tuột khỏi tay, bay văng ra xa. Ả giơ bàn tay lên xem, thì thấy một vùng đen xì, đích thị đang bị trúng độc cực nặng. Ả liền miệng rên rỉ với mụ đàn bà kia:

- Sư tỷ, muội bị trúng độc rồi, tỷ tìm cách trả thù cho muội!

Mụ nọ cứ tưởng Triệu Phi Yến chỗ quen biết với Tiêu Phong, hai bên ắt hẳn sẽ hoan hỉ trò chuyện, mụ đâu dè Lâm Yên Bích cùng Triệu Phi Yến có thù cũ, hai bên vừa gặp mặt đã động thủ liền. Khi thoáng liếc thấy cánh tay đen xì của Triệu Phi Yến, mụ bất ngờ vì độc châm của nàng lại quá sức ghê gớm đến thế, mụ bèn xoay chuyển tròng mắt, tính kế thoát thân một mình, bất chấp tính mạng Triệu Phi Yến chưa biết sống chết ra sao.

Mụ chắp tay nói với Tiêu Phong:

- Tôi lỡ dại bị ma quỷ ám ảnh, đã ra tay bắt cóc con gái của Quách đại hiệp. Bữa nay, sư muội tôi bị trúng phải độc châm của cô nương đây, tôi cũng không cầu xin giải dược, hai vị cứ thong thả mà đưa cô nương Quách Tương đi. Từ giờ, tôi hứa sẽ không quấy rầy cô ấy nữa, hai bên coi như giảng hoà, vậy tôi xin từ biệt, mai sau có khi mình còn gặp lại.

Nói xong, mụ như một cái bóng mờ, co chân chạy vù tuốt ra đàng sau.

Triệu Phi Yến củ rũ tấm thân béo ệu của ả tựa vào thân cây, ngay trên gò má cũng đã thoáng hiện làn khí đen, ả gọi với theo mụ đàn bà nọ:

- Sư tỷ, cứu muội với!

Mụ nọ rõ ràng nghe lời kêu van ấy, nhưng mụ giả điếc, cứ co giò chạy về vạt rừng đàng sau. Bỗng mắt mụ loáng một cái, cảm giác có một bóng người phóng vùn vụt qua bên trên đầu, rồi, đứng lừng lững nơi không xa lắm trước mặt, người kia cản đường bỏ chạy của mụ, giọng đanh lại:

- Ngươi bỏ mặc sư muội ngươi, tính chạy đi đâu vậy?

Mụ nọ ngước trông, nhận ra Tiêu Phong, bắt gặp ánh mắt sáng quắc, mụ bất giác rúng động toàn thân, giọng bối rối:

- Tôi ... Tôi chạy đi tìm giải dược cứu nó!

Tiêu Phong lạnh nhạt nói:

- Ngươi đi tìm giải dược ở đâu? Nhân vật có thuốc giải trong mình đang đứng đấy, ngươi không hỏi xin nơi cô ta, lại còn định chạy đi tìm nơi nao?

Mụ nọ đáp:

- Tại tôi biết là cô ta sẽ không cho đâu!

- Ngươi hãy đến quỳ tại đây, có khi ta sẽ cho ngươi không chừng - Từ đàng sau vọng tới tiếng trả lời của Lâm Yên Bích.

Mụ nọ mặt mày đỏ au, bỗng dưng mụ chỉ tay vào Triệu Phi Yến, lớn giọng:

- Con nhỏ béo ị này, tôi đã chịu nhịn nhục nó lâu lắm rồi, xưa kia, nó cứ suốt ngày dèm pha tôi cùng sư phụ, dèm rằng tôi không đàng hoàng, bữa nay đây, tôi quyết dứt tình cùng nó. Nó là nó, tôi là tôi, chuyện sống chết của nó, tôi không dính dáng vô nữa!

Triệu Phi Yến nghe qua, vốn tự trong đầu ả đang hoang mang cảm giác gần đất xa trời đến nơi, mà cũng phải nổi đoá, ả bèn nhẩy nhổm lên:

- Hay chưa... Bữa nay rốt cuộc ta mới thấy rõ bộ mặt thật của mi! Mi lòng dạ đen tối, trước đây, ta mù quáng nghe theo lời mi, đã đối xử hết tình hết nghĩa cùng mi, thế mà bữa nay, mi trở mặt với ta như vậy ... ta ... ta ...

Tay ả xỉa xói toán loạn, miệng ấm ức đến nghẹn lời ...

Ngón tay thanh mảnh của Lâm Yên Bích búng ra một cái, miệng cô khẽ quát:

- Đón lấy giải dược này!

Triệu Phi Yến đưa tay chụp lấy, bất kể hoàn thuốc to nhỏ ra sao, ả đã ném tọt vào mồm, nuốt chửng ngay xuống.

Lâm Yên Bích bảo:

- Phải vận khí đan điền,thúc đẩy đưa dược lực đi khắp châu thân.

Triệu Phi Yến y lời, ả ngồi xếp bằng trên đất, vận khí đưa dược lực chạy khắp toàn thân. Mụ đàn bà nọ, trước mặt không lối đi, mà Triệu Phi Yến cũng đã có giải dược rồi, mụ chỉ còn mỗi một cách là lùi về đứng kế bên Triệu Phi Yến.

Tiêu Phong cũng đã lui về chỗ cũ, ông quay sang bảo Lâm Yên Bích:

- Mình đi đi thôi. Hai ta đưa Quách Tương về thành Tương Dương.

Lâm Yên Bích nắm chặt vào tay Quách Tương, cô sánh vai cùng Tiêu Phong ra đi, bỗng Triệu Phi Yến mở bừng mắt, la ó:

- Tiểu nha đầu, mi còn chưa đưa cho ta giải dược kìa! Ta không muốn bị chết rữa nát toàn thân!

Quách Tương quay lại, cười khanh khách, bảo:

- Mấy hòn đạn cuả ta đâu có tẩm độc gì đâu, đó là ta bỡn cợt chị đấy thôi.

Triệu Phi Yến bỡ ngỡ, rồi lại la to:

- Ta không tin! Thứ thuốc mi đem theo trên mình, là thuốc giải, đúng hay không?

Quách Tương vẫn cười khanh khách, cô nói:

- Đó là Cửu Hoa Ngọc Lộ, bộ chị đã không ngửi thấy mùi thơm của nó sao?

Triệu Phi Yến lẩm nhẩm:

- Cửu Hoa Ngọc Lộ hoàn? Là thánh dược của đảo Đào Hoa …

Trong chớp mắt, Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích đã cùng nâng Quách Tương trổ khinh công đưa cô đi xa lắm rồi. Lúc Quách Tương quay đầu ngó lại, cô không còn thấy Triệu Phi Yến đâu nữa, bèn hỏi Lâm Yên Bích:

- Xin cho hỏi quý tính đại danh của tỷ tỷ?

Lâm Yên Bích cười đáp

- Ta tên Lâm Yên Bích.

- A ... Lâm tỷ tỷ ... - Quách Tương lại ngước trông sang Tiêu Phong, hỏi:

- Xin cho hỏi, đại hiệp cao tính đại danh là gì?

Tiêu Phong cúi đầu, đáp:

- Ta tên Tiêu Phong.

- Xin chào Tiêu đại hiệp. - Quách Tương tròn mắt ngó ông, nói tiếp - Tiêu đại hiệp ghê gớm thật, chỉ một chưởng đã đánh cho mụ ác nhân đó trọng thương.

Tiêu Phong vui vẻ hỏi:

- Tại sao cô gọi Lâm tỷ tỷ, mà không chịu gọi ta là Tiêu đại ca?

Quách Tương lắc đầu lia lịa, nói:

- Không ... Không gọi thế được ... Nhác trông qua, muội biết ngay ông là một đại anh hùng, một anh hùng khí bạt sơn hà, giống y hệt cha muiội.

Lâm Yên Bích đưa tay bẹo chỏm mũi cô bé, vui vẻ nói:

- Ui da, cái cô bé nhóc này mồm miệng lanh ghê! Lại nói có chữ có nghĩa, là mẹ muội dạy muội, phải không?

Quách Tương kêu "ái" một tiếng, rồi đáp:

- Mẹ muội chỉ dạy muội học hết Kinh Thư, có nhiều thứ mẹ không dạy, là tự muội đọc sách lấy, phải nói là chính muội tự nhận mặt chữ.

Đôi đồng tử đen nhánh của cô bỗng lúng liếng, rồi cô hỏi:

-Tiêu đại hiệp, Lâm tỷ tỷ, muội muốn cầu xin một việc này, được không?

Tiêu Phong khà khà cười, bảo:

- Được! Muội nói đi.

Quách Tương nói:

- Muội muốn về đảo Đào Hoa trước, để gặp Kha công công, ông ấy nhất định lo lắng lắm. - Cô bé bỗng "ui da", rồi tiếp - Có khi Kha công công đã rời đảo đi tìm muội rồi, mà muội hiện không biết công công đang ở đâu!

Lâm Yên Bích tươi cười bảo cô:

- Muội cứ yên tâm. Ta sẽ sai người đưa tin đến Kha công công, báo ông ấy hay là bọn ta đã tìm thấy muội rồi, để ông ấy trở về đảo Đào Hoa chờ muội.

Quách Tương thích thú nói:

- Vậy thì hay quá. Nhưng mà Kha công công chẳng biết đang ở đâu, làm sao tỷ tìm ra cho được?

Lâm Yên Bích đáp:

- Ta tìm được! Muội cứ yên tâm.

Quách Tương gắng sức gật gù cái đầu, mỗi tay cô bị Tiêu Phong và Lâm Yên Bích giữ chặt, chân cô không chạm đất, cô lướt vù vù theo họ, tai nghe gió thổi ù ù, mắt thấy cây cối hai bên đường chạy vun vút về sau, nhưng cô không chút hãi sợ, trong lòng lại thấy sung sướng. Miệng cô cứ nói lách chách không thôi, lắm khi làm Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích cười rũ rượi.

Ba người liên tục di chuyển về hướng bắc, vào hoàng hôn,họ đã về đến chỗ trà quán nơi gửi ngựa. Nhận lại hai con hãn huyết bảo mã xong, Lâm Yên Bích hỏi tiểu cô nương bán quán:

- Cai ông già tóc bạc trốn dưới gầm bàn, đi đâu rồi?

Tiểu cô nương cười hi hi, đáp:

- Hai vị đi rồi, ông ta cứ trốn riệt dưới gầm bàn, tới lúc quán đóng cửa, kêu lão chui ra, mãi lão không chịu. Thật lâu sau, lão đi khỏi được một lúc rồi, lại có một bà già tóc trắng khác đến hỏi thăm xem lão già tóc bạc ra đi về hướng nào, tôi có nói cho bà ấy biết.

Cả Tiêu Phong lẫn Lâm Yên Bích đều cười ồ, đều cùng nhớ đến bà già vận hắc y ấy.

Lâm Yên Bích và Quách Tương cưỡi chung một ngựa, theo sát bên Tiêu Phong. Hãn huyết bảo mã cước lực thiên hạ vô song, đi được một chặp, họ đã đến Thiện Xiển phủ của Đại Lý. Ngoài thủ phủ Đại Lý, đấy là một thị trấn lớn vào hạng hai, đường phố buôn bán cực kỳ phồn thịnh. Lâm Yên Bích tìm đến phân đàn của Bích Vân cung, ra lệnh họ chuyển tin tức đã tìm thấy Quách Tương đi khắp giang hồ, rằng cô đang trên đường về đảo Đào Hoa. Ba người dùng cơm tối nơi phân đàn, nghỉ qua đêm, rồi hôm sau tiếp tục hành trình về hướng đông.

Khi họ ra khỏi thị trấn Thiện Xiển phủ ngợp đầy hoa lá, từ nơi xa xa, Tiêu Phong thấy có một người đang đứng ngay giữa đại lộ, khi đến gần, thì thấy tay áo trường bào người nọ phất phới trong gió, mười ngón tay chắp lại, râu tóc trắng xoá, chính là vị Nhất Đăng đại sư họ từng gặp nơi quán trà. Đại sư chắp tay vái một vái, nói sang sảng:

- A Di Đà Phật, khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn.

Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích đồng loạt nhảy xuống ngựa, hoàn lễ Nhất Đăng.

Tiêu Phong hỏi:

- Đại sư đạo hạnh cao thâm, Tiêu mỗ ngu độn, chưa lĩnh hội được. kính mong đại sư dạy bảo.

Thấy hai người nhất mực giữ lễ, Nhất Đăng có hơi bất ngờ, ông ngẩng lên, đảo ánh mắt sang Tiêu Phong, rồi nói:

- A Di Đà Phật, có phải thi chủ là Tiêu Phong, làm Đông Liêu đại tướng quân cho Mông Cổ?

Tiêu Phong gật đầu:

- Đúng thế.

Nhất Đăng lại trỏ sang Quách Tương đang ngồi trên ngựa, hỏi:

- Tiểu cô nương đây có phải là con gái của Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung, tên gọi Quách Tương?

Tiêu Phong lại gật đầu:

_ Đúng vậy.

Hai tay chắp lại, Nhất Đăng niệm vào câu Phật hiệu, rồi ngước lên, đại sư cả tiếng hỏi:

- Lão nạp không tự lượng sức mình, dám cả gan xin Tiêu tướng quân để người lại?

Trong đầu, Lâm Yên Bích biết Nhất Đăng đại sư đang hiểu lầm, cô bèn nhoẻn miệng cười, nói:

- Đại sư, chúng tôi ..

Tiêu Phong xua xua tay, ông vén tà áo, chắp tay vái Nhất Đăng đại sư một vái, nói:

- Hay lắm! Đã từng nghe đại danh Nhất Đăng đại sư từ lâu, hôm nay hai chúng ta được gặp nhau đây, có dip bàn luận luận bàn ...

Ông nghe đại danh của Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái. Ông đã có dịp quá chiêu với Đông Tài, Tây Độc và Bắc Cái đều đã qua đời cả rồi, bữa nay hạnh ngộ Nam Đế, lại là hậu nhân Đoàn gia, Tiêu Phong rất mong muốn xem qua võ công đại sư một lần cho biết. Ông lập tức thuận dịp, co chân nhảy vút sang vạt cỏ mé vệ đường, chắp tay vái đại sư một vái thật sâu, miệng nói:

- Đại sư, xin mời ...

tieu_thusinh

25-01-2010, 09:49 PM

Hồi 153 - Tiểu chiến Nhất Đăng

Người dịch: Livan

Nguồn: http://vn.myblog.yahoo.com/livan04 (http://4vn.eu/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2Fvn.myblog.yahoo.c om%2Flivan04)

Nhất Đăng lại niệm thêm vài câu Phạt hiệu nữa, rồi giắt vạt áo sát vào eo lưng, đại sư co chân nhẩy vào vạt cỏ, mười ngón tay chắp lại, nói:

- Xin mời Tiêu thí chủ!

Đại sư biết Tiêu Phong lừng danh thiên hạ, tuy suốt đời, đại sư hiếm gặp đối thủ như vậy, nhưng lần này, vì muốn giải thoát Quách Tương, đại sư không dám xem thường, ngón tay bên mặt vận dụng tám thành công lực, cách không điểm tới Tiêu Phong.

Từ mé ngoài, hai tay Tiêu Phong vẽ một vòng tròn nhỏ, ông tung chưởng, nghênh tiếp chỉ lực của Nhất Đăng. Khi hai luồng lực đạo chạm vào nhau, chỉ nghe xoẹt xoẹt, đã thấy Nhất Đăng lui một bước ngắn về đàng sau.

Trong lòng bất giác hãi thầm, đại sư biết bữa nay gặp một cao thủ mà võ công ngài chưa hề được thấy qua trên đời.

Nội lực Tiêu Phong thâm sâu không biết đâu là cùng, vừa rồi, ông đã tiếp một chiêu thức từ ngọn chỉ mà đối phương đưa hết những tinh tuý vi diệu nhất của Nhất Dương chỉ của Đại Lý Nhất Dương chỉ vào đấy.

Dẫu biết Nhất Đăng là hảo thủ số một của võ lâm Trung nguyên, nức danh một đời, nhưng Tiêu Phong nhìn đại sư râu tóc bạc phơ, tuổi tác đã trộng lắm rồi, ông chỉ muốn thăm dò xem võ công của hậu nhân Đoàn gia ra sao, nên đã chỉ vận dụng có tám thành công lực, thế nhưng, Nhất Dương chỉ của Nhất Đăng chẳng phải tầm thường, chỉ lực đó có thể phá đá, bạt núi, nó phát tiếng suỳ suỳ trong không gian. Lúc Tiêu Phong khẽ né tránh sang một bên, tảng đá to lớn nơi sau lưng ông đã bị ngón Nhất Dương chỉ cách không đập mạnh vào, đến vỡ tan nát, tung bụi mù mịt.

Quách Tương bèn nhảy từ lưng ngựa xuống, cô đến bên Lâm Yên Bích, hỏi nhỏ:

- Lâm tỷ tỷ, vị hòa thượng bộ có cừu hận lâu năm cùng Tiêu đại hiệp sao? Cớ chi vừa mới gặp mặt mà đã gây xung đột tức thì?

Lâm Yên Bích giắt tay cô tiến vô vạt cỏ ven đường, đáp khẽ:

- Đấy là Nhất Đăng đại sư, muội đã có khi nào nghe cha mẹ muội nói đến ngài chưa?

Quách Tương trợn tròn đôi mắt:

- Đây là Nhất Đăng đại sư sao? Mẹ muội có kể ngài từng cứu mạng mẹ muội, ngài lại còn là sư phụ cuả Chu bá bá, mình phải mau cản họ, bảo họ ngừng tay, vì ai nấy đều là người nhà cả mà!

Lâm Yên Bích đưa ngón tay lên chặn ngang miệng cô bé, "suỵt" một tiếng, bảo cô:

- Muội đừng nói lớn quá, đấy là vì Nhất Đăng đại sư muốn đến cứu muội, ngài tưởng hai đứa ta bắt cóc muội, dùng muội uy hiếp cha mẹ muội! Tiêu đại ca vì từng nghe danh tiếng võ công ngài, nên muốn thử qua cho biết1

Quách Tương hốt hoảng:

- Nhưng Nhất Đăng đại sư giỏi võ ghê gớm. lỡ ngài đả thương mất Tiêu đại hiệp thì sao?

Lâm Yên Bích cười:

- Không có đâu! Muội cứ yên tâm đi, võ công Tiêu đại ca chẳng kém Nhất Đăng đại sư đâu, hai đứa mình cứ lặng yên mà xem. Đến chừng nào đại sư quá nóng nẩy vì muốn giải cứu muội, thì lúc ấy muội hãy la lớn lên, hãy chường mặt giải thích cho ngài hiểu.

Quách Tương nửa tin nửa ngờ, cô bé đứng một bên, mắt chăm chú theo dõi trận đấu giữa Tiêu Phong và Nhất Đăng đại sư, tai nghe tiếng chỉ lực quần thảo cùng chưởng kình trong không gian, hai đấu thủ đều tập trung tinh thần vận khí, kình khí toát ra từ toàn thân khiến tà áo họ phất phới cuồn cuộn giạt ra đàng sau.

Khi thấy chỉ lực đạt cảnh giớ bạt núi phá đá của Nhất Đăng đại sư càng lúc càng nhanh mạnh, khiến mình khó đường tránh né, Tiêu Phong lập tức nhấn mạnh hai gót chân, thân hình bung lên, ông gia tăng kình lực trong tay lên đến mức tối đa, xuất một chiêu "Khán long hữu hối", chưởng kình chưa đến nơi mà Nhất Đăng đã cảm giác cuống họng thở hít khó khăn, rồi kình lực sầm sập đổ đến như một đợt sóng mãnh liệt.

Không những ngón chỉ sắc bén của mình bị chưởng lực của Tiêu Phong hoá giải hết, đại sư còn bị bức lui một bước ra sau, mới thoát khỏi dư lực của chiêu "Khán Long hữu hối" đó. Tiêu Phong xuất chiêu tấn công đó sang Nhất Đăng xong, thân mình ông khẽ lay động, ông thu hồi kình lực, chắp tay thành quyền vái Nhất Đăng một vái, nói:

- Môn Nhất Dương chỉ của Đại Lý, quả nhiên danh bất hư truyền, Tiêu mỗ bội phục.

Thấy Tiêu Phong không thừa thế tấn công tiếp, trong lòng Nhất Đăng bất giác nảy sinh một niềm kính trọng, đại sư ngước mắt trông Tiêu Phong, mười ngón tay chắp lại:

- Tiêu thí chủ đã nương tay, lão nạp xin tâm lĩnh. Thí chủ có quen biết Bắc Cái Hồng bang chủ sao?

Tiêu Phong lắc đầu:

- Thưa không!

Nhất Đăng lấy làm lạ:

- Vậy mười tám ngón chưởng Hàng Long đó Tiêu thí chủ học được ở đâu? Sự tinh diệu của chiêu thức, cái hùng mạnh của chưởng lực hơn hẳn hồi Hồng bang chủ còn tại thế.

Tiêu Phong khẽ chau mày, ông thật không biết phải giải thích như thế nào cho Nhất Đăng hiểu.

Khẽ đẩy vào Quách Tương, Lâm Yên Bích vui vẻ bảo cô:

- Đến lúc muội ra mặt rồi đấy!

Với thông minh lanh lợi của mình, Quách Tương tức thì chạy a đến trước mặt Nhất Đăng đại sư, cô quỳ thụp xuống, nói:

- Nhất Đăng đại sư, con là Quách Tương, kính cẩn cúi mình chào ra mắt ngài.

Nhất Đăng dang tay nâng cô đứng lên, đại sư chăm chú quan sát Quách Tương, rồi gật gù bảo:

- Không sai! Con thiệt có nhiều phần giống Hoàng bang chủ, đúng là con gái của Quách Tĩnh.

Đại sư hồi tưởng lại, ngày ấy, trong cơn bão tuyết, Tiểu Long nữ bế trên tay một đưa bé sơ sinh đỏ hỏn, bất giác thở ra, nói:

- Ta không ngờ, thoáng chốc đã mười hai năm trôi qua, con giờ đã cao lớn lắm thế này!

Quách Tương thưa:

- Mẹ con thường nhắc nhở đến ngài luôn, thường cầu mong ngài khang kiện, con từ nhỏ nghe đại danh ngài như sấm động bên tai, hôm nay may mắn được diện kiến, khi về nhà kể lại, thể nào mẹ con cũng sẽ vô cùng vui sướng.

Ánh mắt cô xoay chuyển, cô nói tiếp:

- À mà không, mời ngài đến chơi đảo Đào Hoa của con! Chưa đầy một tháng nữa là giỗ kỵ của bà ngoại con, mẹ con và ông ngoại thể nào cũng đều sẽ trở về đảo làm giỗ tết dăm ba ngày, ngài sẽ được gặp gỡ lại các người.

Nhất Đăng dòm dòm Quách Tương, rồi quay sang nhìn Tiêu Phong, đại sư lắc đầu, nói:

- Thiệt mắc cỡ quá! Ta không đủ sức cứu con thoát khỏi tay Tiêu thí chủ đây ...

Quách Tương vụt chạy đến bên Tiêu Phong, nắm chặt vào tay ông, cô cười khanh khách, nói:

- Đại sư, ngài hiểu lầm rồi đấy! Đây là Tiêu đại hiệp đã cứu con khỏi tay kẻ ác, cũng chính là đang cùng Lâm tỷ tỷ trên đường đưa con trở về đảo Đào Hoa đó.

Nhất Đăng nghe nói, đại sư hết sức ngạc nhiên, một lúc sau mới lên tiếng hỏi:

- Tiêu thí chủ chẳng phải đang làm đại tướng quân cho Mông Cổ sao?

Tiêu Phong dắt tay, đưa Quách Tương đến trước mặt Nhất Đăng, đáp:

- Đúng vậy! Nhưng tôi đã có duyên được gặp gỡ Quách đại hiệp một lần, tôi hết sức khâm phục tấm lòng vì nước vì dân của đại hiệp, nên đã không thể khoanh tay đứng yên truớc vụ Quách Tương bị bắt cóc.

LâmYên Bích lúc ấy cũng đã tiến lại gần, cô kính cẩn chắp tay hành lễ cùng đại sư, nói:

- Bích vân cung Lâm Yên Bích kính xin ra mắt Nhất Đăng đại sư.

Nhất Đăng hoàn lễ cùng cô, rồi nói:

- Thì ra đây là Lâm cô nương, vị thần y danh lừng thiên hạ, lão nạp xin chào!

Đại sư nhìn cả ba, hỏi:

- Đoàn các vị trên đường về đảo Đào Hoa sao? Tiêu thí chủ đang làm tướng cho Mông Cổ, tại sao không ở trong quân ngũ chỉ huy quân đội mà lai đi xuống Đại Lý làm gì?

Tiêu Phong đáp:

- Đúng thế. Chúng tôi đang hộ tống Quách Tương về đảo Đào Hoa, chức vụ đại tướng cho Mông Cổ thực ra chỉ là chuyện giả, tôi sẽ chẳng dẫn quân ra trận mạc, mà cũng chẳng muốn tham gia xông pha hành quân, sẽ xin được vương gia Hốt Tất Liệt cho từ chức, để nghỉ ngơi một thời gian.

Nhất Đăng bảo:

- Thì ra thế! Ta cứ tưởng ông xuống Đại Lý thám thính quân tình đấy.

Tiêu Phong hơi bất ngờ, ông hỏi:

- Thám thính quân tình? Bộ Mông Cổ đã phát động chiến tranh chống Đại Lý rồi sao?

Nhất Đăng thoáng thở dài:

- Mông Cổ xâm lược Đại Lý chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Thực ra, ta đã nghe phong thanh tin tức rằng, đại quân Mông Cổ tấn công Tương Dương quá lâu mà không sao hạ nổi thành, họ bèn chuẩn bị thâu tóm Đại Lý, rồi từ ngả Đại Lý phía tây nam sẽ đánh ngược lên Đại Tống, do đó ta trở về quê báo tin. 

Vừa mới giao đấu cùng Tiêu Phong xong, Nhất Đăng cảm phục chính khí đường đường cùng mức độ hùng mạnh của chưởng lực từ ông , trong lòng đại sư bất giác coi ông như người cùng chí hướng với mình.

Hàng lông mày sẽ cau lại, Tiêu Phong hỏi:

- Trước đây, Hốt Tất Liệt từng bàn tính chuyện tiêu diệt Đại Lý, nhưng hơn một năm qua, vẫn không thấy ông ta có động tĩnh gì, có khi lần này. tin phát động xâm lăng chỉ là lời đồn huyễn chăng?

Nhất Đăng gật gù, đáp:

- Có thể là thế! Ta từng nghe nhiều lần loại tin đồn kiểu ấy, nhưng lúc ấy còn lưu lạc tha phương, không tiện về xứ sở báo tin, rồi sau một thời gian dài, cũng đã không thấy Mông Cổ có manh nha gì với Đại Lý. Lần này, ta đang ở Hồ Nam, nghe nói Mông Cổ động binh, cùng tin tức con gái Quách Tĩnh bị bắt cóc, nên vội chạy về Đại Lý thông báo. 

Mười ngón tay đan lại, đại sư niệm vài câu Phật hiệu, rồi tiếp:

- Ta là người xuất gia, vốn muốn dứt chuyện hồng trần, coi mọi sự như không, nhưng vẫn chẳng tránh khỏi lo lắng cho vận mệnh tổ quốc, khi nghe những tin tức ấy, vẫn cứ thấy bồn chồn khôn xiết.

Tiêu Phong nghĩ về chính thân thế mình, tình cảm vẫn luôn luôn gắn bó cùng Đại Tống, ông ngước mắt nhìn về phia đông, nói:

- Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, ai mà có thể đặt mình dửng dưng ra ngoài cho được?

Nhìn thần thái Tiêu Phong, Nhất Đăng hỏi:

- Ta nghe nói Tiêu thí chủ gốc gác Khiết Đan, được nuôi nấng và trưởng thành trong lòng Đại Tống, thân ông giờ đây làm đại tướng cho Mông Cổ, ắt bị giằng co dữ lắm?

Tiêu Phong quay lại, chắp tay vái Nhất Đăng một vái, nói:

- Tuệ nhãn của đại sư, chỉ thoáng qua đã thông tỏ tâm tư Tiêu Phong này!

Nhất Đăng cười:

- Trận chiến tại Ngạc Châu, ta thấy hai bên Đại Tống cùng Mông Cổ đã chẳng tổn một sĩ tốt nào mà lại ký kết xong hoà ước, ta vẫn nghĩ rằng bên trong tất có duyên cớ gì đây, bữa nay, lão nạp rốt cục đã hiểu tại sao!

Quách Tương một tay kéo áo Tiêu Phong, một tay níu vào Nhất Đăng, vui vẻ nói:

- Đại sư chuyện trò hết sức rôm rả cùng đại hiệp, vậy bọn mình bốn người hãy kéo rốc về đảo Đào Hoa, mẹ con mà được gặp, ắt sẽ vô cùng sung sướng.

Từ mé rừng sâu đột nhiên vọng ra một tràng tiếng loạt xoạt, rồi một bóng người như cơn lốc chạy vù vù ra khu đất trống trải ấy, y đưa mắt trông, liếc thấy Tiêu Phong, bèn thò tay kéo ông, miệng hỏi:

- Hảo huynh đệ, thân mình ông cao lớn dữ, tạm cho ta mượn đỡ làm chỗ lẩn trốn nhé?

Tiêu Phong nhận ra đấy là lão già bữa nọ đã chui trốn dưới gầm bàn, là Châu Bá Thông, ông đưa tay đẩy lão ra, đâu dè, vừa phát lực vô cánh tay, đã thấy Châu Bá Thông cũng vận sức chống lại, song chưởng đôi bên giao nhau nghe loạt soạt, nhanh nhanh tựa bướm vờn hoa, thắt chốc họ đã qua lại dăm ba chiêu. 

Tiêu Phong sử dụng cầm nã thủ pháp của Thiếu Lâm, trong khi Châu Bá Thông đã dùng ngón nghề ruột là Không Minh quyền, quyền cước thi thố hết sức lanh lẹn, Tiêu Phong thích thú, ông lui ra, vận nội lực vô chưởng tâm, miệng nói lảnh lót:

- Châu tiền bối, hai ta lại quần nhau một trận nữa cho thiệt là thống khoái nhen?

Châu Bá Thông bỗng rút nhanh về sau,xua xua tay, nói:

- Không đánh nhau đâu! Bữa nay ta không rảnh, mà ông võ công lại cực giỏi, mai đây ta sẽ tìm đến ông so tài sau!

Lão ta dòm quanh quất, rồi giậm chân:

- Xứ sở quái quỷ gì đâu! Đến một chỗ cỏ cây rậm rập làm chỗ trốn cũng không có!

- Châu thi chủ, đã lâu không gặp, vẫn được mạnh giỏi chớ?

Vốn bận giắt tay Quách Tương thối lui ra đàng sau, lưng Nhất Đăng đang hướng về phía Châu Bá Thông, lúc này, đại sư đã quay người lại, mười ngón tay đan lại, vái chào lão.

Trong lúc cập rập vừa rồi, Châu Bá Thông chỉ lo gạ gẫm Tiêu Phong cho lão chỗ trốn sau lưng ông, đã không để ý đến chung quanh, bây giờ, lão chăm chú nhìn, bỗng lão nhảy dựng lên, chẳng nói chẳng rằng, đã quay mình bỏ chạy.

Cùng lúc, từ trong rừng, một bóng người khác xuất hiện, chạy a về phía Châu Bá Thông, miệng la lối:

- Châu Bá Thông, ông đứng lại đấy cho ta!

Tiêu Phong và Lâm Yên Bích nhận ra đấy là bà lão hắc y họ đã gặp nơi ven rừng trúc bữa trước.

Tiêu Phong hít mạmh vào một hơi thở sâu, giọng sang sảng:

- Châu tiền bối, ta đã tìm thấy Quách Tương rồi, đang sắp sửa đưa cô ấy về đảo Đào Hoa, ông đừng mất công đi kiếm cô ta nữa.

Châu Bá Thông chân chạy vẫn không lơi bước, lão quay lại, đáp:

- Ta biết rồi! Không cần la lối om sòm vậy!

Nói dứt lời, thân hình lão đã mất tăm nơi xa xa.

Bà già áo đen thấy không đuổi theo kịp, bèn vừa khóc vừa mắng:

- Châu Bá Thông, ông đúng là một người vô lương tâm! Trời đất ơi, đạo lý ở đâu vậy kìa, ta tìm ông đến khổ, sao mà vừa ngó thấy ta là ông đã bỏ chạy trối chết! Mấy năm nay, ta chỉ muốn nói với ông đôi ba câu mà cũng không xong!

Nhất Đăng chắp tay vái chào bà lão:

- Anh Cô, lão nạp xin chào!

Bà hắc y này đích thực là phi tử Anh Cô ngày xưa của đại sư, bà mải miết truy đuổi Châu Bá Thông, chẳng chút quan tâm đến các kẻ khác, khi nghe thanh âm của Nhất Đăng, bà bèn quày lại, lườm đại sư một cái, rồi quay ngoắt đi, hoà trong tràng cười lạnh lẽo là tiếng bước chân tiếp tục vùn vụt đuổi theo Châu Bá Thông. Bỗng từ trong rừng vọng ra câu nói đầy oán hận:

- Ngươi thấy người sắp chết mà không cứu, đã làm tuyệt mạng hài nhi của ta, ta không bao giờ tha thứ cho ngươi đâu!

Thời gian như bóng chim câu vụt qua cửa sổ!!!!

tieu_thusinh

03-03-2010, 08:38 PM

Hồi 154 - Bị điếu tại thụ thượng đích nhân(Người bị treo trên cây)

Người dịch: livan

Nguồn: http://vn.myblog.yahoo.com/livan04 (http://4vn.eu/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2Fvn.myblog.yahoo.c om%2Flivan04)

Quách Tương lấy làm lạ, cô bé dòm dòm Nhất Đăng, rồi kéo kéo tay Lâm Yên Bích, cô hỏi nhỏ;

- Lâm tỷ tỷ, Nhất Đăng đại sư đây tấm lòng nhân hậu, hồi đó đã từng cứu tính mạng mẹ muội, vậy tại sao cái bà lão ấy lại bảo Nhất Đăng đại sư thấy người sắp chết mà không chịu cứu?

Lâm Yên Bích nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, khẽ đáp:

- Ta cũng không rõ! Người ta sống trên đời, hành vi cũng có lúc sai lầm, nhưng chỉ cần biết ăn năn hối cải là được. Nhất Đăng đại sư giờ đây đầy từ bi nhân ái, con số người được ngài cứu đếm không biết bao nhiêu, chẩ cần biết trước đây đại sư đã có sai lầm đến đâu đi nữa, ta đều có thể coi như bù đắp lại được hết.

Tiêu Phong hỏi Nhất Đăng:

- Đại sư, Tiêu mỗ muốn thỉnh giáo một chuyện này?

Nhất Đăng đáp:

- Tiêu thi chủ cứ hỏi đi.

Tiêu Phong hỏi:

- Họ Đoàn ở Đại Lý vốn lừng danh một tuyệt kỹ là Lục Mạch Thần Kiếm, thiên hạ không đâu có, ngày nay, không hiểu còn truyền nhân chăng?

- Không còn! Đã thất truyền từ lâu rồi.

Rồi hơi lạ lẫm, Nhất Đăng nhìn nhìn Tiêu Phong, hỏi:

- Môn Lục Mạch Thần Kiếm ấy thất truyền đã lâu, trên giang hồ chẳng mấy ai hay, họ chỉ còn biết có mỗi Đại Lý Nhất Dương Chỉ, Tiêu thi chủ do đâu mà biết đến nó thế?

Tiêu Phong đáp:

- Tổ tiên tôi xưa có kết giao cùng quý cố tổ Đoàn Dự, rất bội phục ngón Lục Mạch Thần Kiếm của nhà họ Đoàn nơi Đại Lý, vì đấy là môn võ công thuộc hạng tột đỉnh, trấn áp khắp thiên ha, tiếng tăm do đó có lưu truyền đến hàng con cháu họ Tiêu.

Nhất Đăng nói:

- Thì ra là thế! Lục Mạch Thần Kiếm truyền đến ông cố tổ Đoàn Dự thì đạt thành tựu tối cao, nhưng từ đó về sau, chẳng một ai có đủ ngộ tính để luyện cho viên mãn lục mạch, rồi dần dà nó mai một, sang đến đời lão nạp, trong họ chỉ còn sót duy nhất Nhất Dương Chỉ.

Đại sư chăm chú nhìn Tiêu Phong, những muốn hỏi ông đã học Hàng Long thập bát chưởng từ đâu, nhưng trước đây, đại sư đà chứng kiến cảnh Tiêu Phong chau mày chau mi, có vẻ khó nói, đại sư thôi không hỏi nữa, ngài vui vẻ bảo Tiêu Phong:

- Tiêu thi chủ cũng là một kỳ tài của võ học, môn Hàng Long thập bát chưởng thấy còn hơn hẳn Hồng bang chủ, Ngón cầm nã Thiếu Lâm qua tay thí chủ sử xuất, đã thể hiện được uy lực vô ngần, bữa nay lão nạp thua mà tâm phục khẩu phục, đã được mở rộng tầm mắt.

Tiêu Phong đáp:

- Đại sư quá khen rồi. Hôm nay Tiêu mỗ may mắn được xem qua công phu Nhất Dương Chỉ, thật hết sức kính phục.

Quay sang dòm dòm vào Quách Tương, ông nói tiếp:

- Đại sư, ngài vân du tứ hải, chẳng bằng theo chúng tôi đi một chuyến ra đảo Đào Hoa?

Nhất Đăng lắc đầu:-

Không đi được, đệ tử của tôi là Từ Ân ở Hồ Nam, chuyến này không đồng hành cùng tôi, tôi vì e ngại y đạo hạnh chưa được bao sâu, trên chốn giang hồ, y chưa tự kiềm chế nổi, dễ xảy ra sinh sự cùng người, tôi đang không mấy yên tâm, phải mau chóng trở về giúp y tu tập.

Đại sư đan mười ngón tay vào nhau, vái:

- Thôi đành nhờ công sức Tiêu thi chủ và Lâm thi chủ đưa Quách Tương về đảo Đào Hoa vậy, lão nạp xin cáo từ.

Nói xong, đại sư khoa phất phới cánh tay áo rộng, nhằm hướng bắc mà đi.

Dõi nhìn theo hình ảnh Nhất Đăng đang xa dần, Tiêu Phong buồn bã:

- Hậu nhân Đoàn gia chẳng còn ai biết Lục Mạch Thần Kiếm, tuyệt kỹ của tam đệ bị thất truyền sau trăm năm, thực đáng tiếc thay.

Lâm Yên Bích ghé sát bên ông, cô cũng đưa mắt dõi theo hình bóng Nhất Đăng, rồi khe khẽ nói:

- Tâm ý của đại sư là thế, nhưng chả hiểu ngài đã làm chuyện gì phương hại đến người khác? Đúng là thật hết sức khó tin ...

- Có ai mà không lầm lỗi? Đời này chẳng ai là thánh cả!

Tiêu Phong xoay qua, ông bế Quách Tương đặt lên lưng ngựa, rồi bảo Lâm Yên Bích:

- Mình đi thôi! Hai ta nên sớm hộ tống cô bé Quách Tương về nhà, để thân quyến cô bé đỡ sốt ruột. Tạm thời chưa tìm ra A Tử, nhưng có tứ đệ theo cùng, chắc sẽ chẳng xảy ra sự cố gì đâu!

Nhìn Tiêu Phong và Lâm Yên Bích lần lượt tung mình lên yên ngựa, Quách Tương chợt hỏi:

- Tiêu đại hiệp, con có chuyện này muốn nói?

Đưa tay giật cương, Tiêu Phong lớn tiếng bảo cô:

- Con nói đi.

Quách Tương lí nhí:

- Con muốn nói là mỗi khi con cần cưỡi ngựa, từ giờ trở đi, đại hiệp không phải bế đặt con lên yên nữa, con có thể tự mình leo lên được, cám ơn đại hiệp.

Tiêu Phong sửng sốt, rồi ông bật cười ha hả, đáp:

- Được Từ giờ trở đi, ta sẽ để cô tự lên ngựa lấy! 

Ba người tiếp tục đi về hướng đông, ngày nọ, họ đến thành Thạch Quận, giáp ranh giữa Đại Lý và Đại Tống, thấy hoa trà nở rộ dọc đường, nhưng gặp rất ít dân cư, tìm suốt nửa ngày mà không thấy một khách điếm nào để nghỉ chân, khi cưỡi đôi hãn huyết bảo mã quanh co khỏi vài chặng đường thì tiến vào một khoảnh rừng rậm rạp. Tiêu Phong dẫn đầu, Quách Tương ngồi đàng trước Lâm Yên Bích, cô bé vừa ngẩng đầu định nhìn ngắm các vạt nắng chiếu xuyên qua tán lá, đột nhiên một bóng hình màu đen vụt tuột mạnh xuống, đập mạnh vào tầm mắt,khiến Quách Tương hoảng hốt la lớn, cô bé vung mạnh đôi tay định đẩy nó ra xa, nhưng thân mình cô bé chợt bị giật mạnh về phía trước, ấy là Lâm Yên Bích vừa thúc ngựa vọt nhanh tới, kịp tránh thoát bóng đen.

Khi cả ba quày đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân mình áo đen treo từ cây cao, đang đung đưa qua lại, hai tay bị trói, đầu rũ thấp, chẳng biết còn sống hay đã chết. 

Quách Tương đang vùi đầu sát vào Lâm Yên Bích, nghĩ tới vửa qua mình đã hớt hải la ó, cô có hơi ngượng nghịu, bèn nhỏ giọng hỏi:

- Không hiểu người này sống chết ra sao, nhưng bị người ta đem treo ngược lên cây vậy, coi tội quá!

Tiêu Phong xoay đầu ngựa, đến gần thân mình đó, ông đưa tay kéo vào sợi dây với ý định giật cho nó đứt ra, đem thân xác người nọ xuống đất, bỗng thấy y ngẩng phắt đầu lên, la chói lói:

- Đừng ... Đừng có kéo vào sợi dây!

Vốn cho rằng người nọ đã chết, khi Tiêu Phong thấy y vụt ngóc đầu, ông hơi bị giật mình, rồi có phần lạ lùng, lại nghe y la lớn đừng kéo sợi dây, ông càng thấy kỳ lạ hơn. Vẫn ngồi trên yên ngựa, tay vẫn nắm vào sợi dây, ông hỏi y:

- Sao vậy? Bộ bị treo như vầy ... thoải mái lắm sao?

Người áo đen nọ lắc đầu, giọng nói nghe như muốn khóc:

- Ông thây kệ tôi ... Tôi không thể nào cởi bỏ dây ra được, hễ chạm đất là sẽ bị chết thảm lắm đó.

Nghe y phều phào như sắp chết, Tiêu Phong lại hỏi thêm:

- Bị treo vậy đã bao lâu rồi? Vừa qua, là ai giật mạnh, thả dây xuống vậy?

Người áo đen nọ nhìn quanh quất, có nét khủng hoảng:

- Không ai hết .. Vừa rồi, ở trên cây, do mất thăng bằng mà tôi đã tự bị tuột xuống đấy thôi.

Càng lúc càng kỳ quái. Tiêu Phong hỏi:

- Chẳng lẽ lại tự nhà ngươi buộc dây, tự treo mình lên trên đó sao? Treo lên cây để làm gì?

Người áo đen nọ giọng chẳng mấy vui vẻ gì, nói:

- Van xin ông ... đừng ngó ngàng gì đến tôi, được không! Tôi thích tự treo mình lên trên ấy để nhìn ngắm phong cảnh, bộ không được sao?

Lúc ban đầu, cho rằng y bị thần hồn hoảng loạn, Tiêu Phong nghe y nói mấy câu sau đó, giọng điệu phù hợp với thần sắc, ông nghĩ chắc y bị khó khăn gì đấy, bèn bảo y:

- Ngươi chớ sợ! Có chuyện gì khó, cứ thẳng thắn nói ra, ta sẽ hết lóng giúp đỡ!

Người áo đen nọ bỗng nổi giận đùng đùng. y chiếu cặp mắt bực tức vào Tiêu Phong, nói:

- Đâu lại nhảy ra người thích xen vô chuyện người khác? Tôi mà đứng xuống đất là sẽ bị chết thảm thiết, không đất chôn, ông đâu có biết con yêu nữ đso nó ghê gớm thế nào đâu? Ông là ai, tài nghề gì mà muốn giúp tôi? Hừ ... Cút đi ngay cho tôi nhờ, đừng có khư khư đứng đó mà làm hại lão tử nhiều hơn nữa!

Tiêu Phong thấy y ăn nói bất cẩn, ông hơi bực, bèn cười nhạt:

- Ờ .. Ngươi không cần ta giúp, nhưng ta vẫn cứ muốn giúp. 

Ông vận sức vào tay, nghe bựt một tiếng, dã bứt đứt sợi dây to bằng cổ tay làm hai đoạn, người áo đen nọ ngã phịch một cái xuống đất, mặt chúi xuống dưới, bị bùn đất bám đầy. Y ngồi dựng lên, kêu thét oa oa ầm ĩ, 

- Ông hại tôi chết mất rồi! Ông và tôi vậy là tiêu rồi! Lại dám đi trêu vào yêu nữ.

Y hoảng hoảng hốt hốt đứng lên, dấn một bước, định xông vào Tiêu Phong, nhưng đã ngã ạch ngay ra đấy, rồi không còn hơi sức nào để đứng dậy, y oà khóc thật to, quỳ rạp cả thân mình trên mặt đất, dập đầu vái lạy Tiêu Phong:

- Đại hiệp, ngài làm ơn tha cho, ngài cột tôi trở lại vào dây, rồi treo tôi lên cây như cũ, nếu con yêu nữ đó mà thấy tôi đang ngồi trên mặt đất như vầy, nó sẽ hanh hạ tôi đến chết mất.

Nhìn dáng đáng thương của y, Quách Tương tiến lại gần, cô van vỉ Tiêu Phong:

- Tiêu đại hiệp, người này thật tội nghiệp quá, mình hãy đưa ông ta đi cùng, đừng để ông ta chịu biết bao nhiêu đau khổ nơi đây.

Tiêu Phong còn chưa kịp lên tiếng, người nọ đã lắc đầu lia lịa, xua xua tay:

- Không được đâu! Tôi không đi khỏi nơi này được đâu, tám lão bà của tôi hãy còn nằm trong tay yêu nữ, tôi mà bỏ đi, thể nào họ cũng sẽ bị nó hành hạ cho chết mất.

- Ngươi lấy tới tám bà vợ lận? - Lâm Yên Bích lạnh lùng hỏi y - Đúng là đáng tội chết mà! Ta thấy ngươi thân mang võ công, vì sao mà lại ra nông nỗi này?

Người nọ tức giận:

- Cô nghĩ tôi đang đứng chờ cái gì ở đây? Trước khi nó kềm chế mấy bà vợ của tôi, tôi đã bỏ trốn mấy bận rồi ấy chứ, nhưng đều đã bị nó tóm trở về, làm tôi thiệt như lũ khỉ khọt! Mà cứ lần sau, nó tố khổ hơn lần trước nhiều, tôi ... tôi như đã chết đi mấy lần! - Chỉ vào vết nám trên gò má trái , y nói tiếp - Đây là chỗ nó cho bọ cạp chích, da thịt nơi gò má này giờ bị mất hết cảm giác. Rồi y đưa tay vén ống quần lên, vụt nghe Quách Tương "ồ" một tiếng kinh hãi, vì thấy da thịt trên chân y máu me loang lổ, chẳng còn chỗ nào lành lặn, vải quần rứt rời khỏi miệng mấy vết thương làm y rên xiết đau đớn, y nghiến răng nói tiếp - Đây là sau lần thứ ba bị nó tóm về, đã luồn một con rắn vào ống quần, cho rắn cắn rứt thịt da tôi thành như vầy, còn may đó không phải rắn độc, nhưng nó nghiến rứt làm tôi đau đến chết đi sống lại hàng trăm lần.

Kiến thức của Tiêu Phong và Lâm Yên Bích khá rộng, nhưng thấy da thịt trên chân y, nghe y kể chuyện, họ đều không khỏi hít vào một hơi thở sâu, thầm nghĩ sao lại có cách hành hạ người ta dã man đến thế. 

Lại nghe người nọ khóc sướt mướt: 

- Cứ mỗi lần trốn đi mà bị bắt trở về, là một lần bị hành hạ ghê gớm hơn trước nhiều, tôi, thấy chẳng thể đào tẩu được nữa Rồi nó lại còn bắt giữ tám bà vợ tôi làm con tin, bắt tôi đến trình diện nó mỗi ngày, để nó đem treo lên cây này. Hồi nãy, nó có việc bận phải đi đâu đó, nên lúc vắng mặt nó, tôi bị treo ngược lâu đâm chóng mặt, không chịu nổi nữa, đã tự rút, ngồi nghỉ trên cành cao . Vừa hay mấy vị đi ngang qua, tôi tưởng yêu nữ trở về nên đã tự buông mình ngã xuống, đâu dè là mấy vị.

Y nằm bẹp gí trên mặt đất, van vỉ:

- Đại hiệp, ngài làm ơn treo tôi lên trở lại, tôi bị hành dữ quá rồi, không dám bỏ trốn nữa!

Tiêu Phong nghe qua, ông dang tay tuốt vào sợi dây quấn trên mình y, làm nó nát vụn như cám, rơi tả tơi trên đất. Nhìn gương mặt thất sắc của y, Tiêu Phong lớn giọng bảo:

- Đừng sợ gì hết. Ta sẽ cùng ông ở đây chờ nó, để xem nó đáo để cỡ nào!

Người nọ thấy Tiêu Phong vuốt sơ một cái mà đã khiến đọan thừng to cỡ ngón tay cái nát vụn như đậu hũ, y hiểu đã gặp một nhân vật võ công không tầm thường, trong lòng y có phần yên ổn trở lại, nhưng sắc mặt vẫn còn nét khủng khiếp, y ngồi bệt trên đất, không hó hé gì nữa.

Bỗng Lâm Yên Bích hỏi người áo đen:

- Làm sao mà ông bị sa vào tình cảnh này vậy?

Người nọ ngập ngừng:

- Tôi ... Tôi ban đầu chỉ muốn dòm qua yêu nữ này một chút, đâu dè ... đâu dè nó lại hung ác nhường ấy!

Rồi y không ngớt buông tiếng thoá mạ.

- Thôi được rồi . Lâm Yên Bích ngắt ngang mấy câu chửi rủa của y, cô lạnh lùng nói - Ông cứ ngồi yên tại đây, chúng ta sẽ nấp vào sau thân cây này, tránh cho nó thấy đông người quá mà sợ, không dám thò mặt ra.

Liếc trông qua y, cô nói tiếp:

- Ông bị đau khổ nhường ấy, chắc cũng đáng đời thôi, ta xem ra, ông cũng chẳng phải hạng tốt lành gì!

tieu_thusinh

03-03-2010, 08:42 PM

Hồi 155 - Trùng ngộ A Tử (1)

Người dịch: livan

Nguồn: http://vn.myblog.yahoo.com/livan04

Khi y trông thấy Tiêu Phong và Lâm Yên Bích giắt Quách Tương đến ẩn sau một gốc cây to xong, người áo đen nọ hoảng hốt, y ngồi bệt trên đất, rên rỉ:

- Tôi mà ngồi như vầy, tại đây, thể nào yêu nữ đó cũng sẽ nổi giận!

Quách Tương thò đầu ra, mách nước:

- Ông cứ nói là sợi thừng không chịu nổi sức nặng, đã đứt, làm ông rơi xuống đấy.

Người áo đen bèn la lớn:

- Nếu nó lại hành hạ tôi nữa thì sao?

Tiêu Phong nhô mình ra một chút, bảo y:

- Đừng lo! Có ta ở đây, nó sẽ không hành hạ gì được ông đâu!

Rồi ông co mình, rụt nhanh về nấp sau thân cây, nói nhỏ:

- Đừng làm ồn nữa! Có tiếng chân người đang đi đến kìa!

Mọi ngườì lập tức lặng yên, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc qua tán lá. Lần lần, tiếng bước chân đến gần, nghe rõ dần, ngay cả Quách Tương cũng nhận ra. Rồi thấy một nữ tử áo tím, mặt mày cực kỳ xấu xa, có phần cứng nhắc, Tiêu Phong rú nho nhỏ :

- A Tử!

Ông vừa định bước ra, bỗng bị một cánh tay mềm mại giữ lại, rồi nghe tiếng Lâm Yên Bích kề sát bên tai, nói nhỏ:

- Gượm đã .. Để xem xem A Tử sẽ làm gì người áo đen kia.

Quách Tương trỏ tay lên mặt A Tử, thì thầm hỏi:

- Cô ta đang đeo trên mặt một tấm nạ da người của ông ngoại chế tạo, vậy là cô ấy có quen biết ông ngoại hả?

Lâm Yên Bích khẽ trả kời:

- Không quen đâu! Đấy là mặt nạ do Trình cô cô cuả con tặng, cô ấy quen Trình cô cô của con

Quách Tương gật gù mái đầu nhỏ bé:

- Ừm ... Thì ra là người nhà cả, nhưng coi cô ta sao dữ dằn quá, làm sao lại hành hạ vị thúc thúc này tệ hại đến thế!

Trong khi bên này, hai người to nhỏ xầm xì với nhau, đàng kia, A Tử đã đến gần chỗ người áo đen, y nhác trông sang, đụng phải hình dạng xấu xí gớm ghiếc của tấm nạ, y cất giọng hốt hoảng, hỏi:

- Người là ai?

A Tử dừng phắt lại, cô cười khanh khách, do đang đeo nạ, mặt cô không lộ chút biểu tình gì, chỉ thấy hàm răng trắng nhởn. Nghe tiếng cười đó, người kia biết ngay chính cô đang hoá trang mặt nạ, y còn đang cúi đầu kinh hoàng, đã thấy tấm nạ đó gí sát vào mặt, làm y sợ đến lạnh toát người, y rú "ui da" một tiếng to, rồi ngã ngửa người ra sau.

A Tử tung gót đá một cước vào cẳng chân đang mang thương tích của y, mắng:

- Đồ quỷ nhát gan!

-Úi ... 

Gã áo đen bị đá, đau co rúm ngưòi, y thét lên, rồi đang trong tư thế lồm cồm đứng dậy, y lại ngã lăn cù ra đấy.

- Đứng lên đi! Đừng có mà giả vờ! - A Tử ngoác miệng nhiếc y, bàn tay thon nhỏ vung lên, ghim một mũi châm bạc sáng loa loé vào đúng ngay đầu mũi y, rồi cô cười - Cái gò má sưng phù của ngươi thiệt là khó coi, ta tính thả cho ngươi về, lại chỉ sợ mấy mụ vợ của ngươi không nhận ra ngươi, nên ta đâm ngọn châm đó, chọc một lỗ vào da mặt, giúp máu độc có chỗ rỉ ra, coi tốt hơn!

Người áo đen nghe thế, vui mừng quá sức, y gật đầu lia lịa. A Tử rút mũi châm ra khỏi chỏm mũi y, miệng giấm giẳn:

- Ta đây xưa nay chỉ chuyên môn hạ độc, chuyện chữa trị độc chất cho người khác thì lại cực hiếm ..

Người áo đen nọ vội vàng rũ gục cái đầu xuống, van lơn:

- Cầu xin cô nương ra tay làm việc thiện, giải độc cho tôi!

A Tử gật gù:

- Được rồi ... Ngươi đã cầu xin như thế, ta cũng sẽ giúp cho một phen.

Cô ta lui chừng ba trượng ra đàng sau, tay vung vẩy mũi châm ra dáng nhắm nhiá đích phóng, làm người áo đen nọ hết hồn, y kêu lên:

- Cô ... Cô định làm gì thế?

A Tử nheo một mắt lại, mắt kia chăm chú nhìn mũi châm, bảo:

- Ta giúp chữa bệnh cho mi, nhưng ... nam nữ thụ thụ bất thân, ta sẽ đứng tại đây phóng châm vô ngay trên mặt mi.. Không xong .. không xong rồi, - Cô vừa nói vừa móc thêm từ trong túi ra dăm ba mũi châm khác nữa, nắm vào tay, đưa lên nhắm lấy chuẩn vào mặt người nọ, miệng rủ rỉ - Mặt ngươi sưng tấy nhiều quá, nếu chỉ dùng một châm thì máu sẽ rỉ quá cjhậm, ta ném nguyên một nắm kim như thế vào mặt này ắt là máu rỉ ra mau hơn!

Người áo đen nọ sợ đến xanh xám mặt mày:

- Phóng một lúc nhiều kim như thế, rủi không chuẩn đích, lỡ .. lỡ ghim trúng vào mắt .. thì sao?

A Tử nhăn mặt:

- Thì sao ...? Thì sẽ thành người mù thôi!

Người áo đen vội vội vàng vàng đưa tay ôm mặt, y nằm lăn ra đất, nài nỉ:

- Cô nương, cô nãi nãi, tôi biết tôi làm bậy, đáng lẽ tôi không nên mở miệng chọc ghẹo cô, nhưng cô cũng đã hành hạ tôi suốt mấy ngày vừa qua rồi thôi. Cầu xin cô tha cho, từ giờ, tôi xin chừa!

- Ô kia ... Kỳ quá nhỉ ... Chả phải vừa mới cầu xin ta chữa trị cho hay sao? Nói cho mi biết, thuốc giải đều đã được tẩm sẵn vào mũi nhọn mấy ngọn châm này, ta mà phải phóng ra nhiều vậy, chỉ để giúp giải độc cho mi thôi.

Nghe thế, người áo đen ngóc đầu lên, hỏi:

- Trước giờ cô đã có từng giải độc cho người khác theo kiểu đó chưa? Không hiểu thủ pháp của cô nương có thuần thục, chuẩn đích hay không?

A Tử đếm đếm mấy ngón tay, rồi nói:

- Trước giờ, ta mới chỉ dùng cách này chữa trị cho có ba người, trong số hai tên bị trúng châm vô mắt, một tên thành người mù, một tên bị chột, tên còn lại, bị kim ghim đúng vào huyệt Thái Dương, rủi cái là kim không vô sâu, làm y trợn trắng hai mắt lên, cuối cùng là chết!

Người áo đen nghe thế, y ôm đầu, khóc rống, chìa gò má sưng phù về phía Tiêu Phong.

Trông vào gò má đen nhẻm của y, Tiêu Phong cũng không nhận rõ biểu tình y ra sao. Dĩ nhiên, Tiêu Phong biết tài nghề của A Tử là thế nào, từ cự ly xa như thế, nhất định cô ả chẳng thể hoàn toàn cắm châm trúng đích hết cho được.

A Tử quát:

- Ngẩng đầu lên!

Người nọ bất giác càng cúi đầu cho thấp, cho lẹ hơn nữa, y hướng vào Tiêu Phong, kêu van:

- Đại hiệp, xin cứu mạng!

Đúng ngay lúc ấy, loe loé ánh bạc trong không gian, đích thực A Tử đã vung tay phóng ra tất cả các mũi châm.

Tiến lên nào anh em!!!

_ Thanh Long _

22-05-2010, 03:04 PM

Hồi 155 - Trùng ngộ A Tử (2)

Người dịch: livan

Nguồn: http://vn.myblog.yahoo.com/livan04

Nhanh như một tia chớp, Tiêu Phong phóng ra từ sau thân cây, thân mình còn đang lửng lơ trên không, ống tay áo đã phất phới một phát, đánh giạt toàn bộ ngân châm của A Tử rơi tan tác đầy đất, rồi ông gằn giọng, thét:

- A Tử, không được làm càn!

Hốt nhiên thấy Tiêu Phong hiện trước mặt, A Tử chẳng khỏi vừa hãi vừa mừng, cô run giọng, kêu lên:

- Tỉ phu!

Rồi cô chạy a đến, nhào vào Tiêu Phong.

- Tỉ phu, là huynh đến tìm muội, đúng không?

Hai tay A Tử bíu vào ngang eo Tiêu Phong, hồi xưa, mỗi lần làm nũng Tiêu Phong, cô vẫn hay phủ phục vào lòng ông.

Tiêu Phong vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, nâng cô đứng dậy, nói:

- Ta nguyên muốn đến Lâm An tìm muội, sau đó, khi hay tin muội đã xuống Đại Lý, bọn ta bèn đi thẳng tới đây đấy.

Nhìn gương mặt đã tháo dỡ tấm nạ của cô, da dẻ trắng bệch, có phần nhợt nhạt hơn xưa, rõ ràng cô đã gầy đi nhiều, trong lòng Tiêu Phong chẳng khỏi rộ lên một nỗi thương xót, những lời mắng mỏ định tuôn ra, đã chẳng rời khỏi cửa miệng được.

- A Tử, lâu nay mạnh giỏi? - Từ sau cây, Lâm Yên Bích giắt tay Quách Tương đi ra, miệng cười, ánh mắt dõi vào cô.

A Tử gặp lại Tiêu Phong, lòng cô đang mừng vui tràn trề, mắt bỗng thấy Lâm Yên Bích cũng hiện đến, tâm can cô chuyển biến nhanh sang oán hận, cô lườm sơ qua Lâm Yên Bích, giọng nhạt nhẽo:

- Cũng còn khá, may mà chưa chết!

Người áo đen nọ đang mừng húm có được Tiêu Phong chống lưng cho, tưởng có chút đỉnh sinh cơ, y đâu dè họ lại quen biết nhau trước, mà mối liên hệ coi bộ chẳng tầm thường, y phát sợ hãi, bèn thừa dịp không ai để ý đến mình, y gắng gượng lẻn đi ra xa.

- Này .. bỏ chạy đi đâu đấy? - A Tử hầm hừ, định đuổi theo tóm cổ tên áo đen chân đang mang trọng thương về, nhưng cô đã bị Tiêu Phong vươn tay ra kéo trở lại, ông trầm giọng:

- A Tử, muội thật là quá quắt, ông ta nói nhăng có mấy câu, muội chỉ cần dạy dạy, bảo bảo ông ta dăm tiếng là được rồi, hay đâu muội lại quá sức tàn ác, sao lại cho rắn, cho bồ cạp cắn rứt da thịt ông ta vậy?

Mắt A Tử long lanh nhìn Tiêu Phong, hốt nhiên, miệng cô méo xệch, nước mắt tuôn xuống như mưa, cô nức nở:

- Thiệt lâu quá không gặp, vừa mới thấy muội, huynh đã lớn tiếng mắng mỏ rồi ...

Thấy cô điệu bộ dạng, hình dáng từa tựa A Châu, Tiêu Phong chẳng khỏi mềm lòng, ông dịu giọng:

- Được rồi, chỉ cần muội từ giờ sửa đổi, đừng làm càn bậy, ta sẽ thôi không mắng mỏ muội nữa.

Trỏ tay vào người áo đen, A Tử hét lên:

- Thằng cha này chẳng phải người đàng hoàng gì, nó dám nhìn thẳng mặt muội mà tán tỉnh vớ vẩn, nói những gì là muốn nạp muội về người thiếp thứ chín, muội mà không ra tay giáo huấn y, thiệt tức không chịu nổi, chưa kể là nó đã chọc vào muội trước, chẳng phải muội vô cớ trêu nó.

Lâm Yên Bích ném ra một cái bình nhỏ trên mặt đất, bảo gã áo đen:

- Đây là thuốc giải nọc độc chỗ bọ cạp cắn trên mặt, hai chân ngươi bị sưng tấy vậy cũng là hình phạt đích đáng phải nhận lãnh, vết sẹo các thương tích đó sẽ là một nhắc nhở ngươi bài học này, cho ngươi nhớ suốt đời .

Người nọ nửa tin nửa ngờ, y cúi nhặt cái bình lên, mở nắp, lấy một ít thuốc xoa vào mặt.

Tiêu Phong hỏi A Tử:

- Muội sao không ở Lâm An mà lò mò xuống Đại Lý làm gì vậy? Tứ đệ ta không đi Đại Lý à?

A Tử đáp:

- Muội chán Lâm An quá, định bụng đi xuống Đại Lý dò la xem sao, mà muội vốn là một bậc công chúa của Đại Lý, hồi đó đã không có dịp vênh váo chốn quê hương, giờ là lúc nên đi chớ sao? Tứ ca ca cũng có đi theo muội, mấy hổm rày, đang lo công chuyện làm ăn ở Thạch Quận, muội thừa cơ la cà chốn này, đâu dè đụng phải một tên vô lại, muội sẵn dịp quần cho nó một mách!

Quay sang người áo đen, Tiêu Phong bảo:

- Ông ở lại đây, đừng có đi đâu hết, chờ bọn ta, về thành rồi, ta cho đưa mấy người vợ cuả ông tới, ông sẽ cùng họ về nhà.

Dứt lời, ông đưa tay nắm vào tay Quách Tương, định đặt cô lên lưng ngựa, bỗng nhớ lại lời hứa hôm trước, ông cười ha hả, nói:

- Tiểu Quách Tương, bận này, ta để mặc cho cô leo lên ngựa lấy!

- Ừa ... Được!

Quách Tương cười, cô khẽ vận sức, tung mình từ mặt đất tót lên ngồi vững trên lưng con ngựa cao nghệu, tay vuốt vào chòm lông đỏ của con hãn huyết bảo mã, miệng nói:

- Ngựa này giống y hệt con Tiểu Hồng cuả cha, là con lớn lên cùng lượt với con ngựa đó!

A Tử dòm dòm cô bé, hỏi:

- Bé là con của Hoàng Dung à?

Quách Tương trả lời:

- Đúng thế! Cô có quen biết Trình cô cô của con sao?

A Tử đáp:

- Không sai! Mà con Tiểu Hồng mã của bé, ta cũng từng có dịp cưỡi rồi, so ra còn kém con hãn huyết bảo của ta xa!

Quách Tương chỉ tủm tỉm cười, cô bé không lấy thế làm bực.

Trông cô bé tuổi còn nhỏ mà đã có khí độ bất phàm, Tiêu Phong hết sức vừa ý, ông tung mình, nhảy lên ngồi vào đàng sau Quách Tương, tay cầm dây cương, miệng bảo Lâm Yên Bích và A Tử:

- Yên Bích, A Tử, hai người hãy cưỡi chung một ngựa, mình kéo nhau đi Thạch Quận kiếm tứ đệ. 

Lâm Yên Bích lên yên trước, cô chìa tay, bảo A Tử:

- A Tử cô nương, xin mời!

Tuy chẳng mấy thích thú, nhưng không làm gì khác hơn được, A Tử đành vin vào tay Lâm Yên Bích mà leo lên lưng ngựa.

Ra khỏi khoảnh rừng, theo hướng dẫn của A Tử, cả đoàn nhắm hướng đông nam rong ruổi, chẳng mấy chốc đã về đến thành Thạch Quận.

Trỏ tay vào một trang viện, A Tử bảo Tiêu Phong:

- Tứ ca ca hẳn là đang ở trong trang viện này.

Mọi người xuống ngựa, khi đi đến gần cổng, nghe một giọng nói hoà tiếng cười:

- Ha ha ... Lưu đại tiểu thư đúng là hết sức thẳng thắn, bữa nay, Liễu mỗ ta xin toàn sức phụng bồi quân tử, nàng có điều kiện gì, cứ nói toạc cả ra là được!

Giọng nói, tiếng cười tràn đầy tình tứ. 

Lại nghe một giọng nữ khác ngập ngừng:

- Điều kiện của thiếp là ... Chàng muốn cưới thiếp, thì chỉ có thể lấy một mình thiếp làm vợ mà thôi!

_ Thanh Long _

22-05-2010, 03:11 PM

Hồi 156 - Huynhđệ trùng phùng

Người dịch: livan

Nguồn: http://vn.myblog.yahoo.com/livan04 (http://4vn.eu/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2Fvn.myblog.yahoo.c om%2Flivan04)

Không nhịn được nữa, Lâm Yên Bích bật cười, cô nói nho nhỏ:

- Liễu đại ca lại gặp rắc rối nữa rồi!

Chỉ nghe từ trong vọng ra tiếng Liễu Như Lãng:

- Mong mỹ nhân hiểu cho, Liễu mỗ rất lấy làm vinh dự, nhưng tiếc cái là tại hạ đã lập gia thất rồi, điều kiện ấy tại hạ không thể tuân theo được, nàng đưa điều kiện khác đi!

Cô Lưu tiểu thư yên lặng một lúc, rồi nói:

- Vậy thì thiếp đành chịu làm đệ nhị phòng! Nhưng chàng đừng có nói là đã lập đến mười tám phòng rồi đâu đấy nhé!

Liễu Như Lãng cười rộ, đáp:

- Đích thực là vậy! Nàng thật thông minh, vừa đoán một cái đà trúng phóc. Nếu Lưu tiểu thư ưng chịu, ta chỉ đành uỷ khuất nàng vào làm đệ thập cửu phòng thôi!

- Chàng ...

Cô Lưu tiểu thư đó chỉ thốt lên được có mỗi một tiếng ấy, rồi im bặt, mường tượng đang giận đến bị nghẹn họng.

A Tử cười bò lăn ra, cô rảo bước, vừa tiến đến ngang khung cổng trang hoàng trạm trổ hoa mỹ, đã bị hai gã gia nhân vạm vỡ, từ hai mé bên hông dang tay cản đường.

A Tử trừng mắt nhìn cả hai, nạt: 

- Mở to hai con mắt chó ra mà xem, là bổn cô nương ta đây mà!

Hai gã canh cửa nhìn kỹ lại cô, rồi vội vàng rụt tay về, chúng rút lui nhanh trở về chỗ cũ, một tên trong bọn nói: 

-Chẳng phải cô nương ở trong trang viện sao? Cô nương lẳng lặng xuất trang hồi nào vậy?

- Chẳng đến phiên hai đứa ngươi quản chuyện ta ra vào trang! 

A Tử bước thẳng vô trong, cô vừa cười vừa nói to: 

- Trên đời này sao lại có thứ người không biết liêm sỉ là gì thế kia! Loại bị ép gả bán thì ta đã nghe, thấy nhiều, nhưng loại đòi ép người ta cưới mình thì đây mới là lần thứ hai ...

Nàng Lưu tiểu thư cũng không phật ý, cô ta nâng chén trà lên chiêu một ngụm, rồi lạnh lùng đáp: 

- Ta mà có để ý đến chàng thì đã sao chưa? Cô cũng muốn dòm ngó đến chàng à?

A Tử còn chưa trả lời, đã thấy Liễu Như Lãng đứng vụt dậy, gã la lớn "Đại ca!", rồi chạy ào ào đến trước Tiêu Phong, gã chụp lấy tay ông, vui mừng hỏi: 

- Đại ca, sao huynh lại tìm được đến đây vậy? Dạo này huynh mạnh giỏi?

Tiêu Phong cười ha hả: 

- Khoẻ! Đệ cũng khoẻ chớ? Bọn ta tình cờ gặp A Tử, nên đã theo cô ta đến đây.

Lâm Yên Bích trịnh trọng cúi rạp mình vái chào Liễu Như Lãng.

Liễu Như Lãng vui vẻ bảo cô: 

- Lâm muội muội không cần thi lễ, có ngày ta sẽ cũng sẽ hành lễ như vậy với muội đó.

Dĩ nhiên Lâm Yên Bích hiểu ý Liễu Như Lãng, nhưng cô sợ A Tử nghe thế sẽ mất vui, bèn lập tức cười xoà, đổi đề tài: 

- Liễu đại ca, huynh đang thương thảo vụ làm ăn hay đang cò kè chuyện hôn nhân thế?

- Vừa là chuyện làm ăn, vừa là cò kè hôn nhân - Theo sau câu nói, thấy cô Lưu tiểu thư đó khoan thai đứng lên, chắp tay chào Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích, nói tiếp - Kính mời hai vị quý khách an tọa, A Tử cô nương là khách thường trú rồi, xin cứ tự nhiên ngồi xuống nhé.

A Tử kéo ngay ghế, ngồi xuống: 

- Mới ở đây có dăm ba ngày mà đã thành khách thường trú rồi ư?

Lâm Yên Bích liếc sang Lưu tiểu thư, thấy nàng mặt hoa da phấn, vóc mình yểu điệu, có thể tính là một mỹ nhân hiếm thấy, cô ghé tai Liễu Như Lãng hỏi nhỏ: 

- Liễu đại ca, sao lại đổi tính tình thế này?

Liễu Như Lãng đáp khẽ: 

- Ta xưa nay phụ rãy không ít người, nay thôi không muốn lại phụ thêm một ai khác nữa.

Từ khi gã huỷ hôn ước cùng Lâm Yên Bích, trong lòng lạnh giá, những thói trăng hoa ngày xưa cũng giảm khá nhiều.

Tay nắm tay Tiêu Phong, Liễu Như Lãng quay sang bảo Lưu tiểu thư: 

- Lưu tiểu thư, đại ca ta đã đến đây rồi, ta phải mời huynh ấy đi uống rượu, nếu mấy điều kiện của cô không thể thay đổi được, vụ làm ăn này coi mòi hỏng mất rồi.

Gã trang trọng cúi chào cô ta, rồi kéo Tiêu Phong đi ra ngoài.

- Chàng chờ cho một tí! - Lưu tiểu thư nọ đứng lên, nói - Thiếp chịu lép vế một chút, thiếp làm đệ tam phòng cũng được, nhưng chàng phải thôi hết mấy bà từ thứ ba trở xuống!

- Ha ha! - Liễu Như Lãng cười ầm, - Thôi vợ ta không làm được đâu, trừ khi nàng đồng ý làm tiểu thiếp đệ thập cửu phòng.

- Chàng … - Lưu tiểu thư giận đến đỏ mặt tía tai, nàng ta chộp từ bên trên giá một pho tượng Quan Âm bằng bạch ngọc chạm trổ hoa mỹ, ném về phía Liễu Như Lãng.

Liễu Như Lãng cũng chẳng quày đầu, gã vừa vươn tay nhanh ra sau, vừa cười, nói:

- Vậy rõ ràng nàng không khứng làm tiểu thiếp đệ thập cửu phòng cuả ta, cũng chẳng cần hoàn trả món làm tin này làm gì, để ta tặng lại cho nàng vật ấy, cũng được thôi!

Gã vung tay, pho tượng ngọc bay vèo trong không gian, trở về đứng bằng bặn trên giá, chẳng chênh lệch là bao so với vị trí cũ.

Vẫn chẳng quay đầu, Liễu Như Lãng cặp lại tay Tiêu Phong, gã cười vang ... kéo ông đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dat