gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝐂𝐚̉𝐧𝐡 𝐛𝐚́𝐨 📢
Đ𝐚̂𝐲 𝐥𝐚̀ 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐝𝐮̛̣𝐚 𝐭𝐡𝐞𝐨 𝐭𝐡𝐨̛̀𝐢 𝐯𝐮𝐚 𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐂𝐚̉𝐧𝐡 đ𝐞̂̉ 𝐝𝐮̛̣𝐧𝐠 𝐧𝐞̂𝐧
𝐍𝐮̛̃ 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐥𝐚̀ 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐱𝐮𝐲𝐞̂𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠, 𝐭𝐞̂𝐧 𝐥𝐚̀ 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐋𝐚𝐧(𝐓𝐮𝐞̣̂ 𝐃𝐮𝐧𝐠)
𝐍𝐚𝐦 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐥𝐚̀ 𝐯𝐮𝐚 : 𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐂𝐚̉𝐧𝐡
𝐕𝐚̀ 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐜𝐨́ 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 đ𝐢𝐞̂̉𝐦 𝐤𝐡𝐚́𝐜 𝐛𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐬𝐨 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐥𝐢̣𝐜𝐡 𝐬𝐮̛̉ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧, 𝐧𝐞̂𝐧 𝐧𝐨̣̂𝐢 𝐝𝐮𝐧𝐠 𝐬𝐞̃ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐨̂́𝐧𝐠 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐥𝐢̣𝐜𝐡 𝐬𝐮̛̉ 𝐧𝐡𝐚̀ :𝟕𝟎%

𝐕𝐚̀𝐨 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧

"Sắc trời ảm đạm"


"Không biết tiểu thư đây là khuê nữ nhà ai mà lại chạy lung tung vào đêm khuya như này nhỉ? "

Y sững người khi mà cô cảm nhận được một bàn tay to lớn,trắng trẻo đặt lên vai y , y vội quay người lại để nhìn mặt người đàn ông đang chạm vào vai mình

Y nhìn vào mắt của người trước mặt mình mà thầm đánh giá, người trước mặt cô là một cậu bé trẻ tuổi tầm mười bốn tuổi

Một cơn gió lạnh thổi nhẹ qua người y làm y rợn hết cả người,y thủ thỉ "L-lạnh " y khẽ rên nhẹ lên một tiếng vì lạnh

Cậu trai đó thấy y nói lạnh nên liền thấy lo lắng một chút mà hỏi "Tiểu thư lạnh sao? " , cậu phẩy nhẹ tay "người đâu, lấy một áo choàng lông hồ ly tới đây cho ta "
Cậu khoác chiếc áo lông hồ ly lên người y rồi nói "tiểu thư đã đỡ lạnh hơn chưa "

Y hơi run một chút rồi đáp "đỡ lạnh hơn nhiều rồi, công tử "

y khẽ nghiêng nhẹ đầu một chút mà nhìn vào cậu trai trước mặt " cho hỏi công tử đây có danh xưng là gì? "

Cậu trai ấy nhìn thẳng vào mắt y mà nói :"Ta tên là Cảnh " , "'Còn ngươi, ngươi tên là gì? "

Y quỳ rạp xuống cúi đầu thấp để mọi người không nhìn thấy khuôn mặt của y
"Dạ thưa,tiểu nữ tên...l-là Lý Phong Lan ạ "

Cậu trai kia hơi ngạc nhiên một chút, "họ Lý sao? " ,

Để xác nhận mọi phán đoán của mình nên cậu trai trước mặt hỏi y "Cho ta hỏi tiểu thư đây với nữ đế Lý Chiêu Hoàng có mối quan hệ gì? "

Phong Lan hơi run rẩy trước cậu hỏi của cậu thiếu niên nhưng mà cô vẫn bình tĩnh mà trả lời : "Dạ thưa, nữ đế Lý Chiêu Hoàng tỷ tỷ của tiểu nữ ạ "

Cậu thiếu niên hơi nhíu mày một chút "Không phải ta nhớ là nữ đế Lý Chiêu Hoàng chỉ có một người tỷ tỷ thôi chứ làm gì có muội muội "

Phong Lan đổ mồ hôi mà run rẩy "Dạ thưa l-là vì từ nhỏ tiểu nữ đ... đã bị lạc mất tỷ tỷ nên phải buôn ba khắp nơi như một dân đen ạ,
khóe mắt y đẫm lệ mà tự cảm thán là mình diễn thật giỏi

Cậu thiếu niên trước mặt nhìn cô mà thầm thương cảm vì cuộc đời éo le của cô , cậu đưa một chiếc khăn tay ra nà lau từng giọt nước mắt lăn dài trên má y  " đừng khóc, t-ta...sẽ đưa y về cung để y và tỷ tỷ y được tương phùng mà, nên...nên là y đừng khóc nhé "

Y dụi mắt rồi cười nhẹ trước lời an ủi vụng về đó "đa tạ công tử ạ "

Cậu thiếu niên thấy cô cười rồi vành tai liền hơi đỏ lên, cậu thủ thỉ "đẹp quá " , nhưng mà không quá lâu thì cậu đã thay đổi sắc mặt mà nói "không cần đa tạ ta, ta chỉ muốn tỷ muội y tương phùng mà thôi "

Bỗng nhiên có một vị tướng đụng nhẹ vào tay cậu thiếu niên mà nói : Công tử à, quan gia đang chờ ngài về đấy ạ "

"Ta hiểu rồi ", cậu thiếu niên phẩy tay : dìu Phong Lan tiểu thư lên xe ngựa đi "

Y bước lên xe ngựa "Dạ, không cần đâu ạ công tử, tôi tự lên xe được"

Cậu thiếu niên cũng ngồi yên vị trên xe ngựa "hồi cung "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro