Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Dương Thiên Tỉ đứng cạnh một Vương Nguyên đương mệt mỏi cố gắng tự chống đỡ. Gương mặt xanh xao nhược yếu, trên người là bộ vest đen tuyền cùng băng truy điệu trắng đeo trên cánh tay.



Hai tay ôm di ảnh Lâm Kỳ, mái đầu cúi thật thấp cố che đi đôi mắt hoe đỏ. Giọt lệ mặn đắng ướt đẫm khóe môi, tràn xuống miệng hòa lẫn cùng máu đỏ. Vị tanh mặn ngập trong khoang miệng thật khó chịu. Vương Nguyên hai chân run run chẳng thể tiếp tục đứng vững, quãng đường đi bộ tới nghĩa trang cho dù ngắn, cũng đủ vật chết lý trí đang cố thanh tỉnh của cậu.



Người qua lại phúng viếng thật đông, lại chẳng ai để ý tới đứa cháu đang từng giây từng phút tự gắng gượng vượt qua nỗi đau tinh thần. Chỉ có Dịch Dương Thiên Tỉ là liên tục đi kè kè sau lưng, bất cứ khi nào Vương Nguyên muốn ngất ra, hắn đều sẽ nhanh chóng giang tay đỡ lấy.



Nhức đầu, bụng quặn thắt vì không ăn gì qua nhiều tiếng là những gì mà Vương Nguyên đang cảm nhận ngay lúc này. Cậu ngồi trên xe hơi để hắn đưa về, sau khi lễ đưa tiễn kết thúc. Khuôn mặt tái nhợt tựa vào cửa kính nghỉ ngơi chốc lát, đôi mắt cậu cũng mỏi mệt vì khóc quá nhiều, cứ liên tục xưng đỏ rát buốt.




Họ hàng nói mẹ Vương Nguyên mất rồi, sau này sẽ ở chung với người chồng thứ hai là Dịch Dương Thiên Tỉ. Còn truyền tai nhau là nam nhân kia rất hấp dẫn, có sự nghiệp và nhan sắc thu hút, sợ là cậu sẽ phải sống một cuộc sống khổ sở. Vì họ nghĩ đời nào người đàn ông như hắn lại ở giá mà đi nuôi con kẻ khác. Lại nói cũng chẳng ai bàn cãi xem nếu thật sự một ngày Vương Nguyên bị bỏ rơi, có người nào sẽ  tốt bụng thu nhận cậu.




Điện thoại liên tục báo tin nhắn, là Tiểu Vũ cùng mấy đứa bạn thân nhắn cho Vương Nguyên. Còn liên tục viết những dòng khích lệ động viên cậu phải mạng mẽ, phải cố gắng vượt qua đau đớn tinh thần này, không được bỏ cuộc nghĩ linh tinh.



Căn nhà trống vắng không một bóng người, tuy rằng Lâm Kỳ hay đi công tác vắng nhà để cậu cùng dượng tự đối xử với nhau. Nhưng mất đi một người vẫn là cảm giác thiếu hụt quá lớn, bàn trang điểm cùng mỹ phẩm vẫn còn nguyên, nhưng lại chỉ càng khiến Vương Nguyên nhìn vào mà tự trách móc chính mình.



Dịch Dương Thiên Tỉ bế một Vương Nguyên đã vì mệt nhọc mà thiếp đi trên xe. Tháo bớt y phục rồi phủ chăn để cậu nghỉ ngơi thật tốt, khi nãy chạm vào thân thể đã thấy có dấu hiệu bắt đầu cảm sốt. Hắn bất đắc dĩ thở dài, mang khăn ấm giúp cậu lau mặt và lau tay, đem bịch đá để một ít lên trán hạ nhiệt.



Người thân qua đời luôn là một cú sốc tinh thần lớn lao, nhưng Vương Nguyên lại cứ tự biến tai nạn không ngờ tới ấy trở thành lỗi của chính mình. Rồi lại hận thù Dịch Dương Thiên Tỉ.



"Nếu không phải dượng cố tình ôm ấp tôi, nếu không phải dượng lừa gạt tình cảm của mẹ thì sự việc đã không ra nông nỗi này. Là tại dượng, cả cuộc đời này tôi hận dượng."



Vương Nguyên vừa tỉnh giấc liền gào thét với Dịch Dương Thiên Tỉ. Đôi mắt ngập tràn tia máu giận dữ, như con thú nhỏ không thể chịu được bị khi dễ thêm nữa mà quay lại tấn công. Dùng thân thể yếu ớt của nó mà nỗ lực phản kháng trong vô vọng.




"Buông ra, nếu không phải dượng giữ tôi lại, mẹ tôi...huhu...mẹ tôi..."



Hắn bất chấp đồ đạc đang thay nhau bay đến chỗ mình, ôm siết chặt lấy Vương Nguyên cố ghìm lại cơn kích động. Đáy mắt lạnh lẽo duy trì chẳng một tia cảm xúc, đôi tay càng nỗ lực vuốt xuống lưng thiếu niên kia để an ủi. Nhìn thấy một con người tàn tạ gục đầu vào ngực mình mà khóc, đôi tay dùng nắm đấm vô lực đánh vào người hắn, hai chân dần cũng đứng không nổi mà nượng tựa lấy nam nhân, bờ môi vốn đã bị nghiến tới xung huyết vẫn bị đặt dưới hàm răng nghiến chặt, máu trào ra loang lổ khóe miệng.



Dịch Dương Thiên Tỉ cùng cậu ân ái trong nhà, là hắn đã tốn công tính toán cẩn thận để Lâm Kỳ có thể không phát hiện ra. Hắn tự tin rằng mình có thể dùng bộ óc nhạy bén của mình để vờn nghịch con thú nhỏ Vương Nguyên. Nhưng không nghĩ trong một lúc sơ xảy lại để đến nông nỗi này, hắn chưa từng muốn tổn thương cậu.




Nhưng còn Lâm Kỳ, Dịch Dương Thiên Tỉ cùng nàng ta không hề có chút tình cảm. Ngay từ ban đầu là cô ấy nắm giữ cổ phần trong công ty, hắn muốn có được chức cao vọng trọng như bây giờ cũng là có một phần ủng hộ của Lâm Kỳ. Ba Dịch Dương Thiên Tỉ khi trước thích mẹ cô, nên mới muốn tác thành cho hắn cùng nàng. Nhưng cả hai đều không có tình cảm cao siêu đến như vậy, Lâm Kỳ cũng chỉ đối với Dịch Dương Thiên Tỉ gọi là để có chỗ dựa, có người đàn ông để cùng cô chăm sóc cho Vương Nguyên. Sợ cậu thiếu thốn tình thương của cha.




Chính là hắn không ngờ, Vương Nguyên lại xuất hiện như vậy mà phá hỏng tường thành băng giá trong hắn. Dịch Dương Thiên Tỉ ngay từ lúc gặp cậu ở nhà hàng cơm tây, đã vô cùng ấn tượng. Một thiếu niên trẻ trung, ăn mặc đồ thể thao cùng nụ cười rạng rỡ. Luôn luôn ủng hộ mẹ mình đi bước nữa, chứ không hề chống đối giãy nảy giống mấy đưa trẻ khác.



Sau cùng lại càng lúc càng đem lòng tham lam muốn độc chiếm mình Vương Nguyên, chỉ muốn người thiếu niên tựa như ánh ban mai trong trẻo ngọt ngào ấy là của mình. Dịch Dương Thiên Tỉ không dám tự nhận cảm giác ấy là yêu, nhưng chẳng thể nào chịu nổi nếu cậu ở bên cạnh kẻ khác. Ngay qua ngày trở nên quá đáng, giày vò khiến nụ cười ấy trở nên méo mó, và giờ chính là nước mắt khổ đau.




Khi ấy hắn có thể chọn một là giữ lại Lâm Kỳ, hai là Vương Nguyên. Nhưng khoảnh khắc thấy đôi chân kia sắp chạm tới bờ vực sống chết, Dịch Dương Thiên Tỉ đã chẳng chần chừ mà níu kéo Vương Nguyên. Hắn chính là từng có suy nghĩ cay nghiệt...thà rằng hy sinh Lâm Kỳ, chứ không bao giờ muốn người có mệnh hệ là Vương Nguyên.




"Ta xin lỗi, đừng khóc."



Lời nói tỉ lệ thuận với cái siết mạnh sau tấm lưng hao gầy, bàn tay chầm chậm mơn man lên mái tóc mềm mượt. Cảm nhận khuôn ngực cả hai chạm vào nhau, nghe từng tiếng nấc thổn thức nghẹn ngào của đối phương. Chính mình cũng tự cảm thấy chung một nỗi đau khổ sở.



Mấy ngày sau sự ra đi của Lâm Kỳ, Vương Nguyên chẳng còn hoạt bát được như khi trước. Đi học cũng không thấy cười nữa, luôn luôn mang gương mặt lạnh nhạt mà đối với mọi thứ. Khiến mấy đứa bạn của Vương Nguyên cho dù có thông cảm, nhưng khó tránh cảm giác càng ngày càng không muốn gần gũi cậu. Duy chỉ có Tiểu Vũ là ân cần cố nhẫn nại ở bên. Là bạn thân với nhau ai cũng thấu hiểu, những lúc như thế này mới biết được tình cảm của đối phương đối với mình có bao nhiêu tốt đẹp.




Dịch Dương Thiên Tỉ gần đây thường xuyên thấy cậu bỏ bữa, có lần hắn còn phải đè Vương Nguyên xuống mà dùng miệng mớm thức ăn, cộng đe dọa. Cảm giác người kia càng lúc càng cứng đầu, hay nhìn hắn với đôi mắt lạnh lẽo nồng đậm tức giận. Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ không mấy để tâm, hắn vẫn ở bên cạnh chăm sóc quan tâm như thường dù Vương Nguyên có cật lực bài xích. Còn mời bác sĩ tâm lý tới nhà làm việc, sợ cậu bị trầm cảm.




|||||


Tiếng chuông cửa vang lên vào một ngày chủ nhật yên ắng. Vương Nguyên sau khi bị Dịch Dương Thiên Tỉ ép ăn từ miệng hắn, liền ngồi lỳ trong nhà tắm, liên tục tựa lên bồn cầu mà đem tất cả những gì nuốt được nôn ra hết. Bụng lại quăn thắt, cổ họng cay xé khiến khóe mi đỏ ửng tuôn lệ.



Đôi chân mệt nhọc lê từng bước ra mở cửa, thấy một người thanh niên cao lớn hơn mình những một cái đầu. Sống mũi cao cùng hốc mắt sâu, tròng hổ phách giống y như Dịch Dương Thiên Tỉ.


Tay nhanh chóng đem cửa vừa mở ra đóng vào, liền bị người kia chặn lại.


"Anh muốn gì, mau đi đi." Vương Nguyên quệt mạnh khóe miệng, thật chẳng còn sức mà đôi co nữa rồi.


Kẻ đang kiên trì đứng ngoài cửa không ai khác chính là Thẩm Hạo Hiên. Đôi mắt giống như người ấy, có khác chính là đang ánh lên nét buồn man mác, nuối tiếc thương cảm Vương Nguyên.


"Anh nghe Tiểu Vũ nói nhà em đang lục đục. Anh muốn qua thăm một chút."


"Không liên quan tới anh, chúng ta cùng lắm chỉ gặp một lần, không thân không thiết thì thăm nom cái gì? Mau về đi."


Bên tai nghe tiếng bước chân đang chậm rãi nện xuống bậc cầu thang. Tay cậu càng cật lực muốn ép cánh cửa đóng lại. Nhưng càng đẩy càng không chống lại được sức mạnh kia, Thẩm Hạo Hiên còn không kiêng nể mà chen hẳn vào nhà, tay nắm chặt tay Vương Nguyên ghìm lại.


"Ngày hôm ấy, anh đã cố liên lạc với em mà không được. Vương Nguyên, anh chỉ muốn nói..."



"Ai đây?" Chật giọng trầm thấp vang lên sau lưng Thẩm Hạo Hiên, đánh gãy câu thổ lộ tâm tình của anh.


Vương Nguyên nghe vậy vội vã giật cổ tay ra, ánh nhìn trước đôi mắt sắm soi của Dịch Dương Thiên Tỉ cố né tránh đảo qua nơi khác. Chỉ có Thẩm Hạo Hiên là vẫn kiên định cùng hắn đối mặt.



"Cậu là ai, có quan hệ gì với Vương Nguyên nhà tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro