Chapter 25 : Đột phá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long trảo của tên Lương Kính càng ngày càng sắc nhọn, hơn nữa còn là tập trung toàn bộ thực lực của hắn, Điệp Băng sững sờ.

Lương Kính nhảy lên cao, dùng long trảo  đánh lên người Điệp Băng. Còn nàng, nàng cứ lùi, nghiêng trái rồi nghiêng phải để tránh. Nếu như bị trúng thì sẽ bị thương nàng cho xem.

Điệp Băng, ngày càng thì ép đến sát vách sàn đấu, " Không thể tránh được nữa sao ? " nàng nghĩ thầm.

Vừa nghĩ xong, phía sau lưng nàng liền xuất hiện một cái bóng đen. Cậu ta ôm eo nàng rồi biến mất.Lương Kính trợn tròn mắt kinh ngạc, tí nữa là mất đà rơi xuống sàn đấu.

Bóng đen lần nữa xuất hiện ở giữa sàn đấu, không ai khác là Tử Thiên và Điệp Băng. Cậu đã phá được sự trói buộc của lôi long, đồng thời sử dụng thuấn di để cứu Điệp Băng.

Lương Kính khó hiểu nhìn Tử Thiên nói:

- Một tên nhất giai như ngươi, sao có thể thoát được hả.

- Ai bảo ta nhất giai. - Hạ Tử Thiên cười lạnh trả lời.

- Ca, ca không bị thương ở đâu chứ. - Điệp Băng lo lắng hỏi, nàng liếc Tử Thiên từ trên xuống, rồi từ dưới lên. Rõ ràng lúc trước miệng còn phun ra máu, vết thương do lôi long trói buộc tạo ra rất nặng, sao bây giờ có vẻ yên ổn rồi vậy.

- Ta không sao thật mà. - Tử Thiên vừa nói, vừa lấy tay xoa xoa đầu nàng, thật là dịu dàng.

- Ừm . - Điệp Băng cười khì.

- Các ngươi còn định nói đến bao giờ hả. 

Tên Lương Kính hét lên, đồng thời nhảy lên phía trước, dùng long trảo lúc nãy tấn công Tử Thiên.

Tử Thiên không có tránh, vẫn bình thản đứng nhìn. Tay phải giơ lên, bắt lấy long trảo của Lương Kính.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm, nhìn chằm chằm lấy Tử Thiên, tay không đỡ long trảo, không phải là muốn tự tử thật đó chứ.

Nhưng hào quang trên long trảo của Lương Kính dần biến mất. Còn Tử Thiên cũng không hề hấn gì cả, mặt lạnh nhìn lấy Lương Kính:

- Đi chết đi. 

Vừa nói xong, Tử Thiên liền chưởng một  chưởng lên ngực của Lương Kính. Lương Kính lùi xa về phía sau. Một chân quỳ xuống, một ngụm máu liền rơi xuống sàn đấu. 

- Không thể như thế được. - Lương Kính liền hét lên một tiếng.

Hạ Tử Thiên cười lạnh, chân phải bước lên phía trước, khí tức màu xanh lá của Linh Huyền phát ra. Màu xanh lúc này không nhạt nhòa như trước nữa, mà là một màu xanh lá đậm, khí tức tỏa ra ngày càng mãnh liệt. So với tên Lương Kính còn muốn lấn át. 

- Chuyện gì xảy ra vậy. - Tất cả mọi người đều náo nhiệt cả lên.

Điệp Băng lẫn Nhu Lâm đều ngạc nhiên, nhìn Tử Thiên không chớp mắt:

- Lớp trưởng, cậu đây là ...

- Ca ....

Vương Vũ đứng ở ngoài sàn đấu gật gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn.

Linh Huyền bát giai ...

Tử Thiên ép cấp rất lâu rồi, bây giờ cũng mới chịu đột phá. Thực lực hơn hẳn tất cả những người bạn cùng tuổi, ngay cả Điệp Băng cũng kém những hai cấp.

Vũ Điệp Băng vui sướng, liền nhảy lên, hai tay ôm lấy cổ của Tử Thiên:

- Ca ca, chúc mừng huynh.

- Ừm.

Tử Thiên trả lời, đồng thời cũng ôm lấy Điệp Băng. Nhìn cử chỉ thân mật của hai người họ, Nhu Lâm có chút hắc tuyến trên mặt, thầm nghĩ: " Hai người có chắc là huynh muội không vậy, có thể bớt bớt lại một chút không. Người ta đi qua không biết còn tưởng là thanh mai trúc mã đó."

- Ca ca, muội nhất định sẽ đuổi kịp huynh cho xem. - Điệp Băng mặt cười vui vẻ, với tự tin.

- Vậy thì ta đợi muội vậy. - Tử Thiên cười nhẹ.

Có thể là ngàn năm mới nở một nụ cười một lần, nhưng mỗi lần cười chỉ với  Điệp Băng mà thôi.

Tử Thiên buông Điệp Băng ra, mắt liếc nhìn Lương Kính.

Nhìn thấy ánh mắt của Tử Thiên đột nhiên mang theo sát khí, Lương Kính có vài phần cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn đứng dậy, nói:

- Ta sẽ không để cho các người thắng đâu. Dựa vào cái gì mà lớp S danh dự cao quý như bọn ta phải thua đám con sâu cái kiến như các ngươi  chứ.

- Dựa vào thực lực đó. 

Tử Thiên âm lãnh nói, đồng thời tay phải giơ lên trời, từng làn khói đen nghịt xuất hiện, màu xám đáng sợ như tử thần ngày càng lớn dần, che khuất tầm nhìn của sàn đấu.

- Huyễn Nghi Hắc Ám ma pháp, đệ nhất tuyệt kỹ, Tinh Nguyệt Huyễn Cảnh.

Sau đó không lâu đã có những tiếng kêu thảm thiết:

- Aaaaaa, rốt cuộc đây là đâu, tại sao mắt của ta không nhìn thấy gì cả.

Cả ba người Lương Kính, Hồng Ly lẫn Tầm Nhan đều như bị trúng tà, cứ kêu gào thảm thiết. Đôi mắt của họ ra chảy ra máu.

Tử Thiên nhảy lên phía trước, huyễn đao một lần nữa xuất hiện, chém qua người Lương Kính.

Lôi điện trên người dần dần biến mất, Lương Kính gục xuống bất tỉnh, không còn có thể chiến đấu.

Tiếp theo chính là Hồng Ly và Tầm Nhan bị nhốt trong Ngục Băng Lao Tù. Điệp Băng giải trừ tuyệt kỹ, tất cả băng đều biến mất, Tầm Nhan bị ảnh hưởng bởi băng giá, cũng không thể đứng nổi

Còn Hồng Ly điên cuồng hét lên, đuôi hồ ly xuất hiện, bỗng chốc hóa thành màu đỏ. Nàng ta mất đi ý thức, nhảy lên hướng phía Tử Thiên mà đánh. 

Tử Thiên lùi về phía sau, tránh khỏi sự công kích của Hồng Ly.

Hồng Ly mắt không thể nhìn thấy, các đòn tấn công cũng không có chính xác. Nhưng thực lực so với lúc trước đã mạnh hơn rất nhiều. Tốc độ cũng vô cùng kinh khủng.

Điệp Băng cũng nhảy lên phía trước, giúp Tử Thiên một tay. Khả năng ăn ý của hai người cũng đã không phải ngày một, ngày hai.

Nhu Lâm không có đứng nhìn, trên tay nàng, Kỳ Dương Cúc sáng lên:

- Đệ nhất tuyệt kỹ, ma pháp hỗ trợ lực tấn công.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro