Chapter 1 : Người ủy thác đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Niên Các thực ra là một nơi để lưu giữ kí ức đã mất, nơi này giống như một chiếc nhà kính lớn lơ lửng trên trời. Bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không phát hiện được Các, nơi này bên ngoài thiết kế hiện đại nhưng bên trong lại giống như quay về hàng vạn năm trước, chủ yếu là những kệ sách bằng gỗ và một bộ bàn ghế được làm vô cùng tinh xảo. Chủ nhân của Thiên Niên Các là một nữ tử xinh đẹp, sở hữu gương mặt của một cô gái tầm 20 tuổi nhưng không ai biết cô gái này đã sống bao nhiêu năm hay thậm trí là bao nhiêu triều đại. Ngày này qua ngày khác đều mặc một bộ huyết phục thêu đàn cò bay, 岸珠 hay còn gọi là Ngạn Châu chính là tên của y. Nỗi khổ tâm lớn nhất của cô chính là đồ đệ Minh Triết của mình, năm nay chính là ngày người ủy thác đầy tiên của cậu đến nhung với cái tình trạng ngông cuồng tự đại này thì còn lâu mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Đã vậy còn chêu cô 1m70 nữa, hắn cao hơn sư phụ mình 15cm thôi mà cũng phải nhai đi nhai lại một kiểu đùa.

Trong Thiên Niên Các này tổng cộng có 4 người, trên cô có một lão thái thái thuộc vào dạng thuần cổ. Xuyên về thời đại nào cũng hoàn thành nhiệm vụ triệt để, giỏi giang toàn diện nhưng nhược điểm duy nhất chính hắn là thần thú. Là thú cưng của cô, Bạch Hổ. Dưới cô có 2 đồ nhi, 1 nam 1 nữ. Nữ thì thuộc vào dạng mọt công nghệ, hẹn hò bao nhiêu nam nhân mà không biết xấu hổ vầy mà lại có cái tên thuần khiết trong sáng Thiên Tiêu Nhược Nhất, người còn lại thì đã nhắc ở trên chỉ biết chêu sư phụ.

Ngày này của 20 năm trước chính cô đã nhận hắn làm đồ đệ ở cô nhi viện, đem hắn về nơi này dậy hắn đủ thứ thế mà... lại dạy ra một tên không biết làm gì ngoại trừ gây chuyện. Hôm nay hắn đi ra ngoài từ sáng sớm rồi mua hàng đống thứ về nhà. Ngoài mặt cô không có ý kiện nhưng thực sự muốn quẳng đống đồ đó đi. Nam nhân cổ đại đâu cần mang nhiều thứ như vậy ? Có ý định làm nữ nhân à ?

Thiên Niên Các trong suốt 100 năm qua đã đón 40 vị khách, ủy thác thành công 40 lần. Người ngoài vào được, nhớ được nhưng chưa chắc khi ra ngoài đã nhớ được, không thể quên.

Người huyền bí nhất trong Thiên Niên Các là Các chủ Ngạn Châu và Thần Thú Bạch Hổ. Lai lịch của bọn họ là 1 ẩn số, họ bao nhiêu tuổi hay thực tế là thứ gì đều không ai biết. Mị lực của 2 người bọn họ giống như dương mưu, dù biết trước chẳng được gì nhưng vẫn lao vào.

Buổi chiều khi người ủy thác đầu tiên đến...

"Chào mừng anh đã đến Tàng Thư Quán Thiên Niên Các. Mời anh theo tôi vào trong"

Nhược Nhất lễ phép mời người ủy thác đi hành lang mây cùng mình. Người ủy thác lần này tên Minh Thành, là một nhà thiết kế của công ty A. Nghe nói người này có chứng hoàng tưởng, luôn lẩm bẩm này nọ khi nhìn thấy ngọc trai. Có nhiều lần còn bất tỉnh hoặc ngủ nửa mê nửa tỉnh vài ngày. Khi vừa lên đến Thiên Niên Quán anh ta có vẻ hơi trầm trồ về nội thất cảu căn nhà, bề ngoài vô cùng bắt kịp thời đại, bên trong lại có một phong cách cổ xưa.

"Chứng sợ ngọc trai của anh bắt đầu từ khi nào vậy ?"

Ngạn Châu ngồi phía đối diện lối ra vào, tay phải đang cầm bút lông viết lên tờ giấy trắng. Anh ta có vẻ hơi kinh ngạc vì vừa bước vào đây chưa nói được lời nào đã bị cô gái kia đoán trúng. Linh cảm của anh ta đã đúng, nơi này có thể giúp chứng bệnh kỳ quái kia biến mất.

________________

"Sư phụ, người biết hay vậy ?"

Nhược Nhất trong mắt nhìn phía trước, quả nhiên sư phụ học cao hiểu rộng, nhìn phát biết ngay anh ta bị bệnh gì.

"Đại sư phụ, chứng bệnh này của tôi xuất hiện đã 3 năm nay. Lúc đầu chỉ bị choáng nhẹ nhưng càng về sau lại càng phát nặng, tôi cũng đã đi khám bác sĩ nhưng mà..."

"Nhưng mà không ai biết căn bệnh này xuất phát từ đâu. Cái này có liên quan đến số mệnh kiếp trước của cậu"
Ngạn Châu chậm rãi đứng lên, đi về phía bàn trà nhẹ nhành rót ba tách trà. Hai người bọn họ cùng đến đó ngồi xuống, chăm chú nghe Ngạn Châu kể cặn kẽ.

"Thời nhà Thương cậu là một mộc tinh, tính cách vô cùng tốt bụng. Vì tu luyện để nhanh tróng thành tiên nên câu không giống yêu tinh bình thường, luôn chăm chỉ tu luyện. Nhưng khi bị Đát Kỷ nương nương dùng ngọc trai thần dụ dỗ nên biến thành một con yêu quái ham tiền tài, nghe theo sự sai bảo của Đát Kỷ. Sau khi có được những viên ngọc trai thần cậu lại bị vu oan lấy cắp chúng nên đã bị hỏa thiêu. Chấp niệm với viên ngọc thần quá lớn dẫn đến luân hồi bao nhiêu lần vẫn không thể buông bỏ, ngược lại còn trở thành nỗi ám ảnh đối với cậu"

Nghe Ngạn Châu nói mà anh ta cảm thấy lo lắng, thật không ngờ đã qua bao nhiều lần luân hồi vẫn không thể loại bỏ được nỗi ám ảnh đó. Nếu cứ thế này chỉ sợ nghe đến chữ ngọc anh ta đã bất tỉnh ngay lập tức.

"Đại sư phụ, có thể chữa được loại chấp niệm quái dị này không ?"

Cô từ từ đặt chén trà xuống giọng nói trầm ấm khẽ nói.

"Anh yên tâm, Thiên Niên Quán chúng tôi nhất định sẽ giúp anh"

Nói xong cô liền đi về phía kệ sách gỗ màu cánh gián lấy cho anh ta 1 cuộn sách thẻ tre chưa viết chữ nào rồi dùng bút lông viết lên thẻ tre đầu tiên trong cuốn sách hai chữ 'Minh Thành'. Quay lại đưa cho anh ta.

"Anh mang cuộn tre này về viết lại cuộc đời anh từ khi còn nhỏ đến lớn. Nếu những ký ức nào không nhớ rõ có thể bỏ qua, khi nào anh viết xong cuốn sách này thì đến đây tìm tôi. Tôi đảm bảo anh sẽ không còn sợ ngọc trai nữa"

"Thành thật cảm ơn đại sư phụ"

Nói xong Nhược Nhất lại tiễn anh ta ra khỏi Thiên Niên Quán. Sau khi ra khỏi Quán, toàn bộ kí ức của anh ta bị phong ấn lại. Chỉ nhớ được việc mình phải làm là viết cuộn thẻ tre.

"Sư phụ, là thời nhà Thương thật sao ?"

Lúc này Minh Triết mới lò đầu ra khỏi phòng, chạy đến chỗ Ngạn Châu hỏi lại cho chắc. Nhưng cô chỉ gật đầu một cái rồi quay về phòng của mình, Nhược Nhất thì vỗ vai anh còn nói bừng giọng bi thảm rồi bỏ đi.

"Sư Ca, bình yên trở về nhé. Ta không đi cùng ca đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro