Chương 52: Từ biệt đại ưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì Nam Cương thành rất phức tạp, bọn họ không muốn ở lại, đơn thân độc thế không thích hợp ở nơi đây. Cho dù có tài sản nhiều cũng không dám lộ ra tránh để người khác nhăm nhe dòm ngó, bảo vệ thân mình đã khá vất vả. Nếu để người khác biết mình có tài sản sẽ khiến cho tánh mạng gặp nguy hiểm.
Bởi vậy dù rất thích Vũ Thiên cùng hai nha đầu, Đại Ưng cũng phải từ biệt ba người. Trước khi đi còn dài dòng nói nàng phải cẩn thận đủ thứ. Nhất là nếu được hãy đi cùng vị cường giả kia, ít nhất cũng có người bảo hộ.
Tuy biết Đại Ưng lo lắng cho nàng nhưng vẫn không thể nghe được hắn luôn miệng lãi nhãi, khiến lổ tai nàng cứ ong ong cả lên. Vất vả lắm mới trấn định được gần cả canh giờ quyến luyến chia ly, Đại Ưng cũng kết thúc việc dặn dò. Hắn vỗ vỗ vai nàng nói:
- Nếu có dịp hãy về lại Linh Xuân thành. Cần tìm huynh đệ bọn ta hãy đến Hoà Thiết Trấn nói tên ta Thiết Ưng là có người chỉ đệ.
Vũ Thiên gật đầu nói:
- Huynh yên tâm! Đệ chắc chắn sẽ về lại Linh Xuân thành.
Đại Ưng cười vang nhìn Vũ Thiên hài lòng nói:
- Được, tốt lắm. Đệ bảo trọng. A Châu,  Thanh Đồng hai muội hãy chăm sóc đệ ấy. Bọn ta đi đây.
Sau đó năm huynh đệ của Đại Ưng đều nhìn về phía nàng cùng hai nha đầu đồng thanh nói:
- Vũ Khúc đệ.. A Châu! Thanh Đồng hai muội bảo trọng.
Từ biệt huynh đệ Đại Ưng xong, trong lòng Vũ Thiên cũng cảm thấy bùi ngùi. Ở chung với bọn họ trong thời gian dài như vậy cũng làm cho nàng có cảm tình. Tuy lòng nàng luôn ngờ vực đối với người khác, xảy ra nhiều chuyện khiến nàng không dễ dàng đặt lòng tin vào bất cứ ai, nhưng nếu có người đối xử với nàng thật lòng, nàng cũng sẽ đối xử với họ như vậy.
Vì Tiểu Nguyệt rất thích ở chung với Vũ Thiên, nhất quyết đòi đi chung với nàng. Nên Nam Cung Mạc bất đắc dĩ phải chiều nữ nhi. Huống hồ trực giác của Nam Cung Mạc cho biết thiếu niên này làm cho hắn không thể đoán được thân phận cùng năng lực.
Mặc dù hắn đã dò xét qua nàng chỉ là huyễn sư nhị cấp, nhưng với độ tuổi như nàng lên được cấp bậc như vậy quả thật cũng không tệ, có vấn đề gì đó từ nàng vẫn khiến hắn cảm thấy rất hiếu kỳ cùng nghi hoặc. Vì muốn tìm hiểu thêm về Vũ Thiên, nên khi nàng cùng Đại Ưng chia tay, hắn cũng không rời đi mà đứng lại chờ nàng.
Vũ Thiên đi đến chổ Nam Cung Mạc cung kính nói:
- Mạc tiền bối! (Trước đó Nam Cung Mạc nói với nàng, không cần xưng hô hắn Nam Cung tiền bối nữa, mà xưng hô hắn như vậy) Hiện tại cách ngày đấu giá hội còn bao lâu nữa? Ta có thể đi cùng ngài không?
Nam Cung Mạc không mặn không nhạt đáp:
- Còn ba ngày. Trong ba ngày này, chúng ta kiếm một khách điếm dừng chân chờ là được.
Vũ Thiên nghe được từ "chúng ta" trong lời nói của Nam Cung Mạc, nàng biết được đây là hắn muốn nàng cùng đi với hắn. Vũ Thiên vui vẻ cười nói:
- Thật tốt quá! Đa tạ tiền bối.
Nam Cung Mạc nắm lấy tay hài tử, tùy ý nói:
- Nguyệt Nhi, thích ngươi như vậy. Có ngươi đi chung cũng khiến nó đỡ buồn. Được rồi đi thôi.


Nam Cung Mạc nói xong liền quay người đi, Vũ Thiên cùng hai nha đầu theo sau. Bọn họ tìm một khách điếm nghĩ chân, chờ đợi ba ngày trôi qua.
Mặc dù còn tới ba ngày mới diễn ra đấu giá hội, nàng cũng không muốn nhốt mình trong phòng mà chờ đợi ba ngày a, trong ba ngày này nàng cũng tu luyện không được gì, sợ Nam Cung Mạc tìm ra điểm bất thường của nàng.
Nên Vũ Thiên dẫn theo Tiểu Nguyệt cùng hai nha đầu đi dạo phố tìm hiểu xung quanh Nam Cương thành một chút, trước khi đi lại nghe Tiểu Nguyệt nói:
- Vết thương của phụ thân lại tái phát.
Mặc dù Vũ Thiên không biết rõ vết thương này của Nam Cung Mạc là như thế nào, nhưng nếu uống cả Sinh Mệnh Linh Tuyền mà vẫn không thuyên giảm, chỉ có thể làm cơn đau hạ xuống, sau một thời gian lại tái phát cũng có thể thấy thương thế này rất nặng.
Vũ Thiên nghĩ bình dược nàng đưa cho Nam Cung Mạc chắc đã dùng hết, hiện tại chắc đang chịu cơn đau dày vò. Nàng liền suy đoán:
"Mạc tiền bối đi đến đại hội đấu giá này không lẽ là tìm đan dược hoặc linh dược chữa thương?"
Ngẫm lại cũng rất có khả năng đó. Thương thế nặng như vậy, đan dược hay linh dược phẩm cấp rất cao mới có thể chữa khỏi. Mà đan dược hay linh dược phẩm cấp cao thì chỉ có ở những nơi như đấu giá mới xuất hiện.
Nhìn thái độ không yên của Tiểu Nguyệt đôi môi nhỏ nhắn lại cắn cắn, tỏ ra rất lo lắng cho phụ thân mình, Vũ Thiên thở dài.
"Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên thôi. Đưa được một lần, đưa thêm một lần nữa cũng không sao. Đến lúc đó tìm một lý do là được."
Từ trong trữ vật giới chỉ Vũ Thiên lấy ra một bình dược đưa cho Tiểu Nguyệt nói:
- Tiểu Nguyệt! Đệ đưa bình dược này cho phụ thân đệ! Có khả năng giúp thương thế của phụ thân đệ tốt hơn.
Tiểu Nguyệt nghe Vũ Thiên nói thế, hai cặp nhãn đồng rực sáng, tay bé nhỏ cầm lấy bình dược mà Vũ Thiên đưa. Cất lên giọng nói non nớt:
- Khúc ca ca! Nói thật sao?
Vũ Thiên đưa tay xoa xoa đầu, cười ôn hoà nói:
- Thật! Đệ mau mang vào cho phụ thân đi.
Tiểu Nguyệt nhấc chân tính đi, nhưng quay đầu lại nói:
- Khúc ca ca! Huynh không được bỏ đệ mà đi chơi một mình đó. Đệ đưa thuốc cho phụ thân rồi ra ngay.
Vũ Thiên nghe vậy liền bật cười, hài tử này càng lúc càng đáng yêu nha.
- Được, được. Huynh không bỏ đệ đâu. Đệ yên tâm.
Tiểu Nguyệt phồng má đi lại gần Vũ Thiên, đưa một ngón tay áp út bé xíu lên nói:


- Huynh hứa đi! Nếu thất hứa là con chó nhỏ.
Vũ Thiên cũng hết cách đối với tiểu hài tử này, nàng đành nghe theo lời Tiểu Nguyệt mà cũng đưa ngón tay áp út mình, móc ngoéo với ngón tay áp út bé nhỏ kia. Sau khi đạt được mục đích Tiểu Nguyệt le lưỡi chạy đi về phòng đưa bình dược cho phụ thân.
Một lúc lâu sau, không những Tiểu Nguyệt ra còn dẫn theo cả Nam Cung Mạc.
Biểu tình trên khuôn mặt Vũ Thiên lập tức cứng ngắc, tuy vậy nàng thấy Nam Cung Mạc đi đến vẫn cung kính thi lễ:
- Mạc tiền bối! Vết thương của người thế nào rồi?
Nam Cung Mạc ánh mắt tìm tòi nhìn lướt qua Vũ Thiên, nhưng thần sắc hắn vẫn lãnh đạm nhàn nhạt nói:
- Đã tốt hơn rất nhiều! Đa tạ bình dược của ngươi.
Thấy hắn không những không đề cập đến bình dược, còn nói ra lời cảm tạ mình. Vũ Thiên nhất thời không biết nên nói thế nào, nàng cũng biết đây là hắn muốn chính miệng nàng nói ra. Tuy Nam Cung Mạc có phong thái của một vị cường giả tính tình lãnh đạm, với tính cách này hắn sẽ không hại nàng. Nhưng nàng cũng không thể vì vậy mà lộ ra bí mật của mình được, nên Vũ Thiên lựa chọn im lặng.
Vũ Thiên không nói, Nam Cung Mạc cũng không hỏi.
Nam Cung Mạc cũng biết mỗi người đều có bí mật của riêng mình, hắn cũng không nhiều chuyện mà đi tra hỏi Vũ Khúc. Việc gì hắn muốn biết tự khắc sẽ biết, nên khi thấy Tiểu Nguyệt đi tới, đưa cho hắn bình dược có chứa Sinh Mệnh Linh Tuyền, thì suy nghĩ trong lòng hắn đột nhiên thay đổi, trở nên nghi ngờ về thân phận của Vũ Khúc
Trước đó Nam Cung Mạc nghe được câu chuyện mà Vũ Khúc đã kể, tuy có hoài nghi nhưng hắn lúc đó lại không chú tâm, chỉ muốn sớm hồi phục về bên cạnh nữ nhi. Hiện giờ lại đưa ra một bình Sinh Mệnh Linh Tuyền khác, như thế nào lại không khiến hắn hoài nghi cho được?
Như vậy cũng chứng minh những điều trước đó Vũ Khúc nói với hắn đều không phải sự thật.
Từ khi nào Sinh Mệnh Linh Tuyền lại xuất hiện nhiều đến vậy?
Một thiếu niên vô danh như Vũ Khúc, làm sao có thể sở hữu hai bình Sinh Mệnh Linh Tuyền? Mà Nam Cung Mạc cảm nhận thái độ Vũ Khúc, khi đưa Sinh Mệnh Linh Tuyền cho hắn lại tỏ ra không có việc gì, điều này chứng tỏ cái gì?
Đó là Sinh Mệnh Linh Tuyền ở trong mắt Vũ Khúc không đáng giá, hoặc là vị thiếu niên này muốn hắn mang ơn.
Theo cảm nhận của mình Nam Cung Mạc cũng biết vị thiếu niên này sẽ không hại hắn cùng nữ nhi. Vì mấy ngày qua Vũ Khúc đối với Nguyệt Nhi rất tốt, đối với hắn cũng rất hữu lễ, nếu không cũng sẽ không đưa Sinh Mệnh Linh Tuyền cho Nguyệt Nhi đưa đến cho hắn.
Nhưng điều mà Nam Cung Mạc muốn biết mục đích của vị thiếu niên Vũ Khúc này là gì?
Vũ Khúc muốn điều gì ở hắn?
"Hiện tại chỉ có thể từng bước quan sát biểu hiện của vị thiếu niên tên Phác Vũ Khúc này thôi."
Mà Vũ Thiên trong lòng lại càng rối bời, sợ Nam Cung Mạc truy hỏi. Nên nàng chỉ có thể bảo trì im lặng, lại thấy hắn không có mở miệng hỏi nàng, hay nói bất cứ lời nào, khiến trong lòng Vũ Thiên trở nên căng thẳng không thôi.
Hai người trầm mặc như vậy cho đến khi Tiểu Nguyệt lên tiếng phá tan bầu không khí ảm đạm này.


- Phụ thân! Người nói sẽ dẫn Nguyệt Nhi đi tham quan mọi thứ ở đây cơ mà. Đi mau a.
Nam Cung Mạc mỉm cười nắm tay Tiểu Nguyệt nói:
- Được!
Sau đó hắn nhìn Vũ Thiên cùng hai nha đầu nói:
- Các ngươi cũng đi chung đi.
Vũ Thiên thấy Nam Cung Mạc ngữ khí đối với nàng bình thường, không hề đề cập đến bình Sinh Mệnh Linh Tuyền kia, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm, cùng hai nha đầu gật đầu. Sau đó đi theo phụ tử Nam Cung Mạc ra khỏi khách điếm.
Tiểu Nguyệt cùng hai nha đầu thích thú ngắm nhìn mọi thứ được bày bán ở hai bên đường. Lúc này trên đường có rất nhiều người đi lại, ánh mắt Tiểu Nguyệt hết nhìn trái lại nhìn phải trong lòng cảm thấy rất vui thích, liên tục gọi:
- Khúc ca ca nhanh nhanh lại đây, có nhiều thứ rất hay nè.
Vũ Thiên bị Tiểu Nguyệt nắm tay kéo tới kéo lui, nàng thật sự là không cách nào kháng cự tiểu hài tử này được a. Nam Cung Mạc nhìn nữ nhi vui vẻ hắn cũng rất cao hứng, liền tùy ý để Tiểu Nguyệt chạy đông tây mà lẳng lặng đi theo sau.
Thanh Đồng và A Châu vừa đi, vừa trò chuyện nhìn ngó những đồ vật đang được bày bán xung quanh, hai nha đầu hiếm khi có dịp đi ra ngoài như thế này, đương nhiên cũng muốn mua một chút gì đó.
Từ lúc Vũ Thiên có được một lượng lớn tiền tệ mà Đại Ưng đưa cho, nàng cũng thoát khỏi cái cảnh nghèo nàn trước kia. Sắp đến Nam Cương thành nên trước đó nàng cũng phân cho hai nha đầu một ít tiền tệ, đề phòng khi các nàng đến đó cần mua một vài thứ.
Hiện tại Vũ Thiên đã bị Tiểu Nguyệt kéo đến một gian hàng của một vị đại bá.
Thấy một thiếu niên có bộ dạng tuấn mỹ, cùng một tiểu hài tử rất khả ái,  đáng yêu tiến đến gian hàng của mình. Nhìn cách ăn mặc của hai người rất nhanh liền đoán được là người có tiền. Vị đại bá kia liền nở một nụ cười tươi tắn, vui mừng thốt lên:
- Ôi chao! Hai vị thiếu gia đây là muốn mua cái gì? Chổ lão phu đều là hàng tốt nhất. Hai vị thiếu gia cứ việc lựa chọn a.
Vũ Thiên không nói gì tùy ý đứng ở một bên quan sát, còn Tiểu Nguyệt hết cầm món đồ này lên nhìn, lại cầm món khác ngắm. Những món đồ này chẳng qua chỉ là vật dụng trang sức tinh xảo hoặc những vũ khí nhỏ chẳng hạn như: đoản đao, đoản kiếm, giáp tay, trượng pháp sư...Ánh mắt Tiểu Nguyệt sáng rực khi thấy một đoản đao, phía trên đầu của nó được khảm một viên đá màu đỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Tiểu Nguyệt thích thú đưa bàn tay bé nhỏ cầm thanh đoản đao lên săm soi nhìn ngắm.
Nam Cung Mạc bước lại gần, sủng nịch nhìn nữ nhi ánh mắt hàm chứa ý cười nói:
- Nguyệt Nhi! Nếu thích phụ thân mua cho con.
Lão giả bán hàng thấy một người nam nhân khí chất bất phàm tiến đến, liền biết hôm nay hắn sẽ trúng mánh, vội vàng khoa trương nói:
- A tiểu công tử này thật tinh mắt! Đoản đao này là hàng tốt nha, bên trên khảm một viên ma hạch hoả hệ tam tinh, toàn bộ thanh đao được đúc bởi hàn thiết ngàn năm mà thành. Chém sắt như chém bùn.
Nghe lão giả khoa trương về đoản đao khiến cho Tiểu Nguyệt thích càng thêm thích, liền quay qua nói với Nam Cung Mạc:
- Phụ thân! Nguyệt Nhi thích đoản đao này. Người mua cho Nguyệt Nhi đi.
Nam Cung Mạc xoa đầu Tiểu Nguyệt nói:
- Được!!!
Thực tế Nam Cung Mạc biết đoản đao này chỉ là hạng bình thường, số vũ khí hắn có giá trị cùng chất lượng còn hơn đoản đao này rất nhiều. Chỉ là... Nếu Nguyệt Nhi thích, hắn sẽ không do dự mà mua cho nữ nhi. Ai bảo nàng là nữ nhi của người mà hắn yêu thương nhất đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro