Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một câu này, dọc đường đi, Tạ Liên đều mang theo một bầu tâm sự nặng nề. Hơn nữa mấy lời của Hoa Thành cũng cho hắn cảm giác như bốn chữ: “Ngôn tẫn tại đây*.” Vì thế nên Tạ Liên cũng không hỏi nhiều nữa.

*Lời cần nói đã nói hết.

Lúc trở lại miếu Bồ Tề, sắc trời còn tờ mờ sáng.

Vừa đẩy cửa ra, nồi niêu xoong chảo đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lang Huỳnh, Hạt Kê và Thích Dung đều đang đắp chăn nằm ngủ ở trong phòng, vô cùng an ổn. Xem ra sau khi y rời đi, đúng là đã có người hết lòng trông nom nơi này, sau lại không một tiếng động lặng lẽ rời đi.

Lần này Tạ Liên trở về, theo sau đó chính là một đống cầu nguyện lớn.

Miếu Bồ Tề chưa bao giờ nhận được nhiều lời cầu nguyện đến như vậy, hắn cũng không ngờ là người có công tuyên truyền mỹ danh giúp mình – hẳn là vị phú thương kia, cuối cùng phú thương cũng đã đến để thực hiện lời hứa trước kia ở trên trấn rồi.

Nhưng mà, hắn tới thì tới, lại không hề chú ý tới tấm bảng mà Tạ Liên đã đặt ở chỗ dễ thấy, hoặc là hắn cố tình vờ như không thấy. Cũng không hề giống với lời hứa hẹn quyên góp hương khói muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, lần này đến đây, mục đích chủ yếu là tặng một lá cờ thưởng, làm trò trước mặt các vị hương thân phụ lão ở thôn Bồ Tề. Tạ Liên không hề phòng bị mở ra nhìn một cái, thế mà ở trên lá cờ thưởng lại có bốn chữ viết to như cái đấu – “Diệu Thủ Hồi Thai”.

Tạ Liên: “???”

Y vừa mở ra nhìn thấy xong lập tức đóng lại, tiễn vị phú thương kia đi, thở dài một hơi, thầm nghĩ mỗi ngày đều lo lắng cái nhà này có thể sụp bất cứ lúc nào, thật không biết đến khi nào mới có thể sửa được. Hoa Thành đứng dựa vào cánh cửa ở bên cạnh như nhìn thấu y đang bận tâm điều gì, nói: “Ta có đôi lời muốn nói từ lâu, nếu căn nhà ca ca ở này không vững chắc, chi bằng tính tới chuyện chuyển chỗ ở đi.”

Tạ Liên lắc đầu đáp: “Tam Lang nói nghe đơn giản quá, chuyển đi đâu bây giờ.”

Hoa Thành cười nói: “Bằng không dọn đến ở chỗ ta đi.”

Tạ Liên biết, lời này của y không hẳn là nói chơi, nhưng từ sau cái đêm “Nói đùa” đó, trong lòng Tạ Liên mặc danh có một bóng ma, nếu Hoa Thành lại dùng biểu tình “Nói đùa” như thế nói chuyện, y đều không dám tùy tiện ứng đáp, chỉ cúi đầu cười cười rồi thôi.

Còn lời cầu nguyện mà Tạ Liên nhận được, mặc dù đều là chân của vài con bò già trong nhà bị thương không thể nào ra đồng làm ruộng được, con dâu trong nhà mang thai nên bị thiếu nhân lực ở ruộng nương, vân vân. Nhưng dù sao cũng là lời cầu nguyện, đối với y lời cầu nguyện của các tín đồ đều được xem như nhau. Qua hai ngày sau, Tạ Liên lập tức đáp ứng lời cầu nguyện, đi vào trong thôn giúp họ cấy mạ và cày bừa.

Hoa Thành ở đây, đương nhiên cũng đi theo y dạo chơi một vòng. Bởi vì là việc nàng, ban đầu Tạ Liên cũng không muốn để cho y ra đồng, nhưng không tài nào lay chuyển được y, thế là cả hai người đều thay quần áo vải thô, xắn ống tay áo và ống quần lên, lội xuống ruộng lúa nước.

Xa xa nhìn lại, ruộng nước từng tảng từng tảng lớn xanh biêng biếc, có rất nhiều người nông dân bận rộn đứng rải rác khắp nơi, trong đó có hai thân ảnh phá lệ cực kỳ nổi bật. Cho dù là mặc quần áo vải thô của Tạ Liên vào người, nhưng cũng không thể làm lu mờ được nửa phần phong độ của Hoa Thành, chi bằng nói, bộ quần áo rách kia lại càng khiến cho khuôn mặt và thân hình của hắn càng xuất sắc xinh đẹp. Hai người bọn họ đều có làn da trắng, cánh tay rắn chắc đẹp đẽ, cẳng chân vừa dài vừa thẳng tắp, ở giữa một đám nông dân mặt xám mày tro cùng nhau tạo nên một khung cảnh mỹ lệ chói mắt, làm cho đám thôn nữ trước giờ quen nhìn bọn đàn ông thô kệch phải đỏ mặt thẹn thùng, không ngừng trộm nhìn, cắm tới cắm lui, cây mạ dưới tay vẹo thành một đường cong, sau đó trở thành trò cười cho đám nông dân xung quanh.

Hoa Thành trắng nõn, là kiểu trắng bệch đến gần như không có huyết sắc. Còn Tạ Liên chính là trong làn da trắng nõn nà lộ ra vẻ hồng hào, hơn nữa, y có thể chất trời sinh càng đổ mồ hôi, da dẻ càng trắng như ngọc. Mặt trời chói chang chiếu rọi xuống đầu, y làm việc ở bên này một hồi, cả làn da trắng đều tản ra một màu hồng nhạt, nóng nực khó chịu, Tạ Liên không nhịn được lau đi giọt mồ hôi lăn xuống cần cổ, nhưng nghĩ đến ma quỷ đều âm khí u ám, ghét ánh sáng mặt trời, chắc chắn Hoa Thành lại càng khó chịu hơn, y ngoái đầu nhìn lại. Quả nhiên, Hoa Thành cũng từ từ đứng lên, hắn đang híp mắt, dùng tay che nắng, trong bóng râm ở tay phải phủ xuống ở giữa chân mày, đôi mắt hắn rũ xuống, bình thản nhìn sang bên này.

Tạ Liên đi đến, lấy cái nón của mình đội lên đầu hắn, nói: “Đội đi.”

Đầu tiên Hoa Thành ngẩn ra, sau đó y híp mắt, cười đáp: “Được.”

Mặc dù Hoa Thành nói hắn ra đồng là vì cảm thấy thú vị, nhưng hắn làm xong việc còn nhanh hơn cả Tạ Liên, vừa nhanh lại vừa đẹp, hết sức thành thạo. Sau nửa canh giờ, Tạ Liên làm xong một mảng ở bên này mà thắt lưng đã đau nhức, y ngồi dậy đấm đấm lưng, Hoa Thành ở bên kia liền qua giúp hắn. Tạ Liên nhìn nhìn, vừa trong chốc lát, một mình hắn đã lẳng lặng làm xong cả một mảng lớn, cây mạ non xanh biếc ở trong ruộng nước, cây nào cây nấy đều được cắm ngay ngắn chỉnh tề, thật làm cho người ta yêu thích. Tạ Liên ngạc nhiên nói: “Tam Lang đệ thật là giỏi, học cái gì cũng rất nhanh. Đệ cũng đừng giúp ta, ngồi chỗ nào đó nghỉ ngơi hay là uống chút nước gì đi.”

Hoa Thành bèn đi đến bên bờ ruộng để lấy nước. Thôn trưởng đứng ở bên cạnh nhìn y nửa ngày trời, lúc này mới giơ một ngón tay cái lên, nói: “Đạo trưởng, đây là tiểu tử nhà ai mà lại cần mẫn và lợi hại như vậy! Một người làm bằng mười người! Nếu khuê nữ nhà nào được lọt vào mắt xanh của hắn, vậy thì đúng là có phúc đó nha!”

Tạ Liên “Phốc” một cái bật cười, quả nhiên chẳng mấy chốc lập tức có vài người mon men mò đến hỏi Tạ Liên: “Này này đạo trưởng, tiểu tử này ở trong quán của ngươi, hắn chạy từ đâu đến vậy? Lấy vợ chưa? Chắc là trong nhà chưa lão bà nhỉ?”

“Khẳng định là chưa có đâu, hắn còn trẻ tuổi như vậy mà!”

Tạ Liên dở khóc dở cười, ậm ừ đáp: “Chuyện này… Vậy sao, hắn còn trẻ tuổi nên vẫn chưa suy xét về việc này.”

Mấy người kia vội nói: “Như vậy sao được chứ. Chính là thanh niên trẻ tuổi, cho nên mới phải mau chóng yên bề gia thất chứ.”

“Đạo trưởng ngươi nên khuyên nhủ hắn đi, đàn ông là phải sớm yên bề gia thất một chút mới có thể trưởng thành được. Làm chuyện gì cũng phải lập gia đình trước.”

“Đúng vậy, người trẻ tuổi! Lửa gần rơm lâu ngay cũng bén! Không chịu nổi tịch mịch đâu!”

Mấy người kia toàn là trong nhà có con gái muốn thăm dò tình hình, Tạ Liên đang ôn hòa nói lời từ chối, nhưng Hoa Thành lại cầm một cái ống trúc đi qua đây, nói một câu: “Ta thành thân rồi. Trong nhà đã có thê thất.”

Mấy người kia vừa nghe xong, vỡ mộng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Ngươi cưới cô nương nhà nào thế? Vị tiểu huynh đệ này có thể nói cho chúng ta nghe một chút không?”, “Cũng không phải là gạt chúng ta đó chứ.”, “Hẳn là dung mạo vừa xinh đẹp lại vừa hiền dịu nhỉ?”

Hoa Thành nhướng mày, đáp: “Ừ, phải. Người đó vừa có mĩ mạo lại còn hiền lương. Là vị quý nhân cành vàng lá ngọc, từ nhỏ ta đã thích người này. Thích rất nhiều năm, dốc hết trăm cay nghìn đắng mới theo đuổi được.”

Hắn nói bằng giọng trịnh trọng, không hề giống giả bộ chút nào, mấy người kia cảm thấy không có cửa với y rồi, đành giải tán trong sự tiếc nuối khôn nguôi. Tạ Liên đang nghe đến hơi xuất thần, thì Hoa Thành cầm một cái khăn vải và một ống trúc đựng nước đưa cho y, hỏi: “Ca ca, uống nước không?”

Tạ Liên nhận lấy khăn vải, lau đôi tay dính đầy bùn của mình, lúc này hắn mới nhận lấy ống trúc uống mấy ngụm nước rồi trả lại y. Trong lúc vô thức, tay của y siết chặt khiến cho chiếc khăn kia thành một cục nát bét, lau tới lau lui, kìm nén một trận, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “… Thật sao?”

Hoa Thành nhận lại ống trúc, bản thân mình uống một ngụm, yết hầu lăn lên lăn xuống một vòng, cúi đầu đáp: “Hửm? Cái gì?”

Tạ Liên đưa tay áo lên, lau đi giọt mồ hôi ở bên trán, dù sao vẫn cảm thấy liệu có phải là do ánh nắng mặt trời có hơi gay gắt quá hay không, mà chiếu đến trán và gò má hắn đều nóng cả lên. Tạ Liên tận lực vờ như không để ý mà cười hỏi: “Trong nhà đã có thê thất, mĩ mạo lại hiền lương, là vị quý nhân cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã rất thích người này, dốc hết trăm cay nghìn đắng mới theo đuổi được.”

Hoa Thành đáp: “Giả thôi.”

Bản thân Tạ Liên cũng không hề ý thức được rằng mình đang thở phào nhẹ nhõm. Lần này, là cười thật, nhại theo giọng điệu của Hoa Thành, nói: “Nói dối rồi.”

Hoa Thành mỉm cười, lại nói: “Nhưng mà, cũng không hẳn là giả. Ta vẫn chưa theo đuổi được người ta thôi.”

Nghe y nói thế, Tạ Liên sửng sốt, một lát sau Hoa Thành cũng xoay người đi, tiếp tục phụ giúp làm việc.

Tạ Liên ngây người trong chốc lát, lúc này mới khom lưng xuống, bắt đầu chậm chạp làm việc. Không hiểu vì sao, y cứ cảm thấy có chút buồn bã không vui, lát sau, y phát hiện ra mình vô tình cắm lệch một hàng nhỏ, vội vàng lôi mạch suy nghĩ trở về.

Tạ Liên một bên vừa làm việc ở trong ruộng, một bên ngẫm thử thông linh với Phong Sư. Mặc dù Hoa Thành bảo y đừng thân cận với Phong Sư và đám người kia nữa, nhưng Tạ Liên vẫn không làm được. Mấy ngày nay y đã thử qua vô số lần, thế nhưng không có lần nào thành công cả, niệm thầm khẩu lệnh hết mấy lần, bên kia không hề có chút phản ứng nào, đáp lại y chỉ là một mảnh tĩnh mịch. Thế là y đổi sang cách khác, tìm Linh Văn, hỏi:

“Linh Văn, hiện tại Phong Sư đại nhân sao rồi?”

Linh Văn ở bên kia thông linh lại rất nhanh, giọng nói của nàng vang lên bên tai Tạ Liên, đáp: “Phong Sư đại nhân hả? Đỡ hơn một chút rồi.”

Trực giác mách bảo với Tạ Liên là nàng không nói thật, nhưng y cũng không truy hỏi, chỉ hạ quyết tâm, chờ lát nữa đi lên Thượng Thiên Đình xem thử coi sao.

Lúc này, lại nghe Linh Văn nói: “Đúng rồi, Thủy Sư đại nhân có phái người đi tặng ngươi chút lễ vật, đã đưa đến rồi, Thái Tử điện hạ ngươi nhớ phải nhận nhé.”

Tạ Liên ngạc nhiên, đáp: “Lễ vật? Không cần đâu. Vô công bất thụ lộc*.”

* Vô công bất thụ lộc: Không bỏ ra công sức thì không nhận lễ vật.

Linh Văn nói: “Đừng khiêm tốn khách sáo như thế. Phong Sư đại nhân một khi bị kích động liền đi lung tung tìm người giúp hắn, ngươi bồi hắn lăn lộn lâu như thế, về tình về lý cũng hoàn toàn xứng đáng. Thủy Sư đại nhân nói chẳng qua chỉ là một chút tâm ý nhỏ nhỏ của hắn, ngươi cứ nhận đi.”

Tạ Liên vẫn cảm thấy không thoả đáng cho lắm, y cẩn thận để ý. Sau khi làm xong công việc, hết giờ làm, Hoa Thành giúp thôn trưởng sửa cái cày, Tạ Liên thì trở về miếu Bồ Tề trước. “Ba đứa ăn không ngồi rồi” ở trong miệng Hoa Thành kia được chuyển ra phía sau miếu Bồ Tề, y tìm hết một vòng ở trong nhà, thầm nghĩ: “Lễ vật đâu? Ở đâu nhỉ?”

Tạ Liên suy đoán liệu có phải lễ vật đã rơi trong khe hở ở dưới rương công đức rồi không, y xắn tay áo lên, chuẩn bị dời rương công đức ra, ai ngờ, vừa khiêng một phát, cái rương lại không nhúc nhích nỏi. Rương công đức thế nhưng lại nặng trĩu, cứ như mọc rễ ở dưới đất vậy. Tạ Liên khó hiểu, lấy chìa khóa mở ổ khóa ra, vừa mở nắp ra lập tức bị ánh vàng lấp lánh rực rỡ chiếu mù mắt.

Trong thùng công đức lại chất chi chít đầy thỏi vàng, nhìn sơ qua, có thể nói Sư Vô Độ chi cho y ít nhất cũng ngàn vạn công đức!

Tạ Liên lập tức đập nắp rương lại, hai tay gắt gao đè nó xuống, thầm nghĩ: “Một chút tâm ý nhỏ nhỏ?”

Tự dưng khi không lại tặng hàng quý giá như vậy, chẳng lẽ là tiền bịt miệng? Ban đầu y còn nghĩ, nếu quả thật là một chút lễ vật nhỏ, chẳng hạn như ngọc bội linh khí và các loại vòng có ẩn chứa pháp lực, thế thì có phải nhận sẽ tốt hơn không, dẫu sao nếu trả thẳng lại có thể sẽ làm cho Sư Vô Độ bị bẽ mặt, Thủy Sư tâm cao khí ngạo, trái lại hắn sẽ bất mãn. Nhưng hiện tại, được rồi, không hổ là thần tài, một rương vàng thỏi lớn như vậy, không thể không trả về.

Vừa khéo y vốn cũng định đi Thượng Thiên Đình một chuyến để thăm Phong Sư. Tạ Liên đoán phỏng chừng Hoa Thành cũng không trở về nhanh như vậy, y bèn để lại mảnh giấy ghi chú, sau đó vác thùng công đức nặng trịch đến nỗi có thể đè chết người kia lên rồi rời đi.

Ngờ đâu, vừa đến Tiên Kinh, không ngờ lại là binh tan mã loạn, hoang tàn đổ nát, Tạ Liên không khỏi phải trố mắt. Đường đường là đường cái Thần Võ, cư nhiên lại bị đập vỡ, khắp nơi toàn là hố gập ghềnh lồi lõm. Một đám tiểu Thần Quan đang loay hoay chạy đôn chạy đáo, Linh Văn đang ngồi xổm ở bên cạnh một cái hố sâu, đau đầu day day huyệt thái dương.

Tạ Liên đi đến hỏi: “Chân Quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Linh Văn vừa ngẩng đầu lên, bị thùng công đức thật lớn ở sau lưng y dọa cho sợ hết hồn, nói: “Thái Tử điện hạ, ngươi vác thùng công đức lớn như vậy tới đây làm gì??? Ngươi hỏi xảy ra chuyện gì hả? Ai, đừng nói nữa, Nam Dương tướng quân với Huyền Chân tướng quân đánh nhau, đem tiên phủ của đối phương cũng đập nát.”

Phong Tín với Mộ Tình? Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: “Tại sao hai người bọn họ lại đánh nhau?”

Linh Văn đáp: “Còn chẳng phải là bởi vì chuyện thai linh lần trước à. Mấy tên Võ Thần bên kia họp hội nghị, bàn bạc xem nên xử lý hai mẹ con quỷ kia như thế nào. Nam Dương tướng quân đề nghị nên đưa thai linh đi luyện hóa, suy cho cùng thì đúng là vật kia đã giết người vô số, hại người ta rất thảm, nhưng Huyền Chân lại không đồng ý, giọng điệu có hơi khiến cho người ta khó chịu. Nam Dương nói “Trước đây ngươi đâu phải là người khoan dung rộng lượng như thế, chẳng lẽ ngươi chột dạ à”, vân vân. Thái Tử điện hạ ngươi biết đó, với cái tật của bọn họ thì chỉ cần vài ba câu thôi là đã dắt nhau ra ngoài đánh nhau rồi. Ngươi nhìn xem, đấy, đánh nhau thành ra cái gì đây? Ta đã sớm nói qua thói hư tật xấu này của Võ Thần các ngươi quả đúng là không tốt, năm nay khoản chi phí tu sửa của Tiên Kinh quá đáng sợ, ban nãy ta tính được một nửa, nhưng quên hết nữa rồi. Ta thật là……”

Tạ Liên xem thấy nàng là đau đầu thật, y nói: “Vậy… Ngươi cứ từ từ tính đi. Ta đi thăm Phong Sư đại nhân trước.”

Linh Văn ngẩng đầu, đáp: “Thăm Phong Sư đại nhân? Đừng, Thái Tử điện hạ, bây giờ Phong Sư đại nhân không tiếp khách.”

Tạ Liên hỏi: “Chẳng phải ngươi nói hắn đã đỡ hơn một chút rồi sao?”

Linh Văn đáp: “Cái đó là Thủy Sư đại nhân nói. Nhưng Phong Sư không tiếp khách, cũng là Thủy Sư đại nhân nói luôn. Bây giờ ngay cả ta cũng không thăm Phong Sư đại nhân được, phỏng chừng hắn còn phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian nữa, điện hạ ngươi cũng đừng đi. Còn về cái thùng công đức đó của ngài có phải cũng quá…”

“Rầm” một tiếng, Tạ Liên quăng thùng công đức kia xuống, nói: “Vậy làm phiền ngài giúp ta mang cái này trả lại cho Thủy Sư đại nhân đi. Vô công bất thụ lộc. Cho dù hắn không tặng bất cứ cái gì thì chuyện không nên nói, Tạ Liên cũng sẽ không nhiều lời.” Vứt cái rương xong cả người lập tức thoải mái, bèn vội vã bỏ đi, Linh Văn ở phía sau gọi theo mấy tiếng, thấy y không đáp lại, nàng đành phải thôi, tiếp tục cúi đầu xuống, nhìn về phía cái hố sâu bên chân mà đau đầu không ngớt.

Có điều, Tạ Liên đi là đi thế thôi, nhưng dĩ nhiên sẽ không cứ như vậy mà đi hạ phàm, mà là âm thầm lặng lẽ đến tiên phủ của Phong Sư và Thủy Sư ở Tiên Kinh.

Tuy nói trong ba lớp tiên phủ này, ba lớp bên ngoài đều có hộ vệ canh giữ nghiêm ngặt, nhưng chút mức độ này cũng không làm khó được Tạ Liên. Lần trước Sư Thanh Huyền đã từng dẫn y vào, y đại khái vẫn nhớ phương hướng tẩm điện của Phong Sư. Tạ Liên bay lên tường, khi thì đi ở trên cao, khi thì rón ra rón rén, chỉ chốc lát sau đã đến. Điều duy nhất mà Tạ Liên lo lắng chính là Phong Sư bị ca ca của hắn mang đến chỗ khác, bây giờ căn bản không có ở chỗ này.

May là điều mà y lo lắng cũng không xảy ra, y trèo lên nóc nhà, tìm được một chỗ góc khuất người ngoài không nhìn thấy được, dùng chiêu Đảo Chiều Kim Câu*, treo ngược ở trên mái hiên, nhìn vào trong tẩm điện. Vừa nhìn một cái, Tạ Liên nhất thời kinh ngạc.

*Đảo Chiều Kim Câu: là một chiêu võ thuật, dùng mũi chân hoặc gập hai đầu gối móc vào xà nhà (hay chỗ nào trên cao), treo người lộn ngược lại.

Sư Thanh Huyền cư nhiên lại bị trói gô, chính bản thân hắn bị trói ở trên giường, vẫn đang không ngừng giãy giụa. Mà Sư Vô Độ ở bên cạnh đang đi qua đi lại bên giường, cầm trong tay một cái chén có thứ gì đó đen như mực. Sư Vô Độ chợt khựng lại chốc lát, bỗng nhiên đi qua cưỡng ép rót vào trong miệng Sư Thanh Huyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro