Thiên Sát - Diệt Thần Chap 41 : Phong Thiền Đài - Chiến Lôi Vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Thiền Đài - nằm ở phía bắc thành trì, là nơi chỉ dành cho những thiên tài của các thế gia tới luận võ, đệ tử thiên phú tầm thường đừng mơ lướt tới. Hôm nay tại Phong Thiền Đài không nghĩ cũng biết là trận chiến căng thẳng nhất trong mấy năm gần đây giữa Lôi Gia và Diệp Gia. Hơn nữa người tham gia trận này lại là đệ nhất thiên tài của Lôi Gia trong những năm gần đây : Lôi Vân.

Hơn nữa trận đấu này nghe nói còn quyết định cả chuyện hôn sự của Diệp Ngọc, Diệp Hân vì thế khiến không ít kẻ tò mò tới mục quang.

Trên khán đài, nhiều đạo thân ảnh khí tức mạnh mẽ ngồi trên những hàng ghế xa hoa, mà ghế này chỉ dành cho những thế lực lớn nhất trong thành.

Tại phía bắc khán đài, Lôi Vân thân mặc xích bào đưa mắt nóng cháy nhìn về chỗ Diệp Gia nơi có hai đạo thân ảnh xinh đẹp đứng bên Diệp Mặc, chính là Diệp Hân và Diệp Ngọc.

Hắn từ lâu đã để ý nên hai mỹ nhân này, quyết tâm đem hai nàng chiếm làm của riêng, cho rằng hai nàng là của mình rồi, vì chỉ có hắn mới xứng để làm phu quân hai viên mỹ ngọc như vậy.

Diệp Mặc cũng căng thẳng không kém, tuy biết rằng Tử Thiên có thực lực Tứ Tinh Võ Linh, cao hơn cả Lôi Vân một tinh, nhưng chênh lệch này cũng không lớn, một tuần trước hắn chỉ là một Võ Chuyển nhỏ nhoi không đáng nhắc tới, nhưng bây giờ đã tới mức này, lão vẫn cảm thấy có chút không tin tưởng, hơn nữa từ trước tới nay cường giả cùng cấp với Tử Thiên vẫn lạc trong tay Lôi Vân cũng không phải là không có !

Tử Thiên tiểu hữu, ngươi . . . nắm chắc chứ ? Diệp Mặc chần chờ một chút rồi hỏi, trong lòng lo lắng không yên.

Ai biết ? Đã đấu bao giờ đâu ! Tử Thiên hờ hững đáp, cười trộm một tiếng, hắn lúc này thực sự là không thèm để Lôi Vân vào mắt, đến hai tên trưởng lão Bát Tinh Võ Linh liên thủ mà còn bị hắn đánh cho thân tàn ma dại thì ngán gì một tên phế vật còn thua hắn một tinh, chẳng qua muốn làm đám người Diệp Gia phải hoảng hốt một chút cho vui thôi.

Có điều " thành quả " của lời nói đùa này thật không nhỏ, làm đám người Diệp Mặc, Diệp Ngọc trắng bệch mặt, hoảng hoảng hốt hốt, Diệp Hân thì run run tới trước mặt hắn, nét mặt có chút hồng thuận, cắn môi nói :

Tử Thiên, mong huynh hết sức cứu Diệp Gia một lần, ta nguyện trở thành tiểu . . . !

Thôi, thôi, thôi ! Đừng nói nữa ! Ta tận lực là được chứ gì ! Không đợi nàng nói hết câu, Tử Thiên đã toát mồ hôi lạnh, lớn tiếng chặn lại, trong lòng thầm kêu khổ một tiếng, cô nàng Diệp Hân này đúng là biết mình sợ nhất cái gì a.

Đám đông cũng rất háo hức về cuộc tỷ thí này, không ngừng bàn tán :

Hắc hắc, nghe nói lần này nếu Diệp Gia thua thì hai cô con gái đẹp như tiên nữ sẽ thành thiếp của Lôi Vân, quả thật đáng xem a !

Hứ ! Lôi Gia quả nhiên mặt dày, trong cái thành này làm gì có người cùng thế hệ nào thắng được Lôi Vân ! Cái này đúng là khinh người quá đáng mà !

Có điều không biết ai sẽ ra trận đấu với Lôi Vân a . . . !

Lôi Vân lúc này không đợi được nữa, nhíu mày đứng dậy, đưa mắt khinh thường nhìn đám đệ tử Diệp Gia, cất giọng kiêu ngạo hỏi :

Được rồi, nói ít thôi, rốt cuộc tên châu chấu nào ra đấu với ta đây ! Là nàng à, Diệp Ngọc ?

Trong lúc nói hắn không ngừng đưa mắt nhìn Diệp Ngọc, trong Diệp Gia hay cả thành này thì ngoài hắn ra cũng chỉ có nàng là người cùng thế hệ đã đạt tới Võ Chuyển, coi như đủ để tiếp ba chiêu của hắn !

Diệp Mặc thần sắc có chút phức tạp, cuối cùng chỉ tay vào Tử Thiên, nói lớn :

Đối thủ của ngươi không phải nàng, mà là hắn !

Nhất thời tất cả ánh mắt đổ dồn vào hắc bào nam tử tuấn lãng đang đứng, ai cũng lập tức bày ra vẻ khó hiểu, người này trước giờ sao chưa từng thấy qua ?

Lôi Vân nhìn nam tử lạ mặt mà trong lòng không khỏi có chút ghen tị, quá hoàn mĩ, nhìn mặt còn đẹp hơn cả mỹ nhân a, mắt sáng mày kiếm, tóc nâu hạt dẻ, da trắng như bạch ngọc, nhìn thằng này không khác gì mỹ nam sinh ra từ châu báu ngọc ngà vậy !

Nhưng không lẽ bọn Diệp Gia phế vật kia lại cử ra một tên tiểu bạch kiểm để đấu nắm đấm với mình à ?

Thảm thương quá ! Lại cử một tên thế mạng ra chịu đòn ! Càng nghĩ càng giận, Lôi Vân khinh bỉ nói.

Tử Thiên cười nhạt, cái thứ dọa chó hù gà này mà này cũng khoác lác mỉa mai hắn ư ? Hà hà cứ chờ đó, đợi lát nữa lên đài lão tử sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi thật tốt !

Tên đẹp mã này là ai vậy ? Diệp Gia không định cho một tên hoa liễu không cành này lên đấu với Lôi Vân đấy chứ ?

Hắc hắc ! Diệp Mặc lão già này già rồi thành ra lú lẫn nên mức này rồi sao ?

Cũng chưa chắc, đây là chuyện cả đời hai nữ của lão, chắc chắn là có chút bổn sự !

Đám người đứng ngoài không ngừng bàn tán xôi nổi như gặp phải kỳ vật thế gian.

Có điều bàn thì bàn thế thôi, hai người vẫn nhanh chóng lướt lên võ đài, song nhãn lạnh lẽo quét tới người đối diện.

Cho ngươi thời gian mười hơi thở, lập tức cút khỏi chỗ này, bằng không ngày này năm xưa chính là ngày giỗ của ngươi ! Lôi Vân khí tức như mãnh hổ hung hãn xông thẳng tới chỗ Tử Thiên, quát lớn.

Chậc chậc, chó nhà hoang mà cũng đòi sủa bậy trước mặt bổn đại gia sao ? Tử Thiên chả thèm để hắn, hai nắm tay khẽ vặn vẹo một ít, xương cốt kêu lên lách tách, cười giễu cợt nói.

Lôi Vân nổi cơn tam bành, cả cuộc đời hắn tới bây giờ mới bị người khác sỉ nhục như vậy, trên trán nổi gân xanh, điên cuồng hét lớn :

Được, đã thế lão tử cho ngươi chết ! Lực lượng của một Tam Tinh Võ Linh không giữ lại chút nào mà bùng phát tới cực hạn, một quyền mang theo lực đạo khủng bố như một mũi tên thần tốc bắn tới trước mặt Tử Thiên.

Hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học thế nào là " núi cao còn có núi cao hơn " ! Tử Thiên gầm nhẹ một tiếng, đối với tên bại hoại này cực kỳ chán ghét, đồng dạng đem toàn thân kình lực đẩy lên tới đỉnh điểm, một cỗ khí tức cường hãn hơn Lôi Vân không biết bao nhiêu lần đánh ra, hung hăng chấn bay quyền thủ Lôi Vân ra ngoài.

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người trên khán đài đều biến sắc kịch liệt, há hốc mồm miệng, ngay cả gia chủ Lôi Gia, Lôi Đao cũng phải kinh hãi đứng bật dậy, ngơ ngác như trái bơ :

Võ Linh Cường Giả ? Làm sao có thể ?

Ôn . . . Ông trời ơi ! Tên này so với Lôi Vân xem bộ còn mạnh hơn không ít a !

Với thực lực của họ hiển nhiên nhận ra nam tử mặt đẹp như ngọc trẻ măng này là một Tứ Tinh Võ Linh hàng thật giá thật, so với " thiên tài " Lôi Vân còn hơn cả một tinh, hơn nữa nếu so về tuổi tác, chắc hẳn nam tử này còn thua Lôi Vân gần chục tuổi, thiên phú như vậy quả thật chỉ có thể gọi một tiếng " lão yêu quái " mà thôi.

Không thể nào ? Một quyền tựa ngàn cân không ngờ bị người ta không nặng không nhẹ chấn bay đi, Lôi Vân sắc mặt lúc này cực kỳ buồn cười, cái cằm tưởng như chút nữa là rớt xuống.

Đã nói rồi mà ! Chó nhà có tang như ngươi căn bản không có tư cách . . . ! Sủa ! Trước ! Mặt ! Ta ! Tử Thiên nét mặt nhạt nhẽo, cười lạnh nói.

Cuồng vọng ! Lôi Vân giận tới nỗi mặt đang đỏ bừng trở thành tím ngắt, gào thét điên cuồng, hắn không cam tâm phải đứng sau kẻ khác, hắn là kẻ mạnh nhất, không ai được phép vượt qua hắn !

Hai mắt đầy tia máu, cả người như con thiêu thân lao thẳng vào đối thủ, trảo phong cuồng nộ phóng tới.

Chết đi cho lão tử ! Tàn Bảo Trảo ! Trảo phong sắc bén làm người ta không lạnh mà run, tưởng chừng có thể xé rách mọi thứ, cuồng nộ hướng Tử Thiên chụp tới.

Bơi vào đây ! Tử Thiên ánh mắt không chút kinh ngạc, cười lạnh một tiếng, Hắc Thạch Đao trầm trọng lập tức hiện ra trong tay, tay bắt kiếm quyết, thân hình vững chải như núi, trọng đao vung lên hóa thành một cột lửa khủng bố, hung hăng nện tới Lôi Vân.

Diễm Vương Phệ Tuyền Xích !

Cột lửa màu đen thiêu đốt vạn vật quật thẳng vào Lôi Vân, đem hắn một kích đánh văng ra xa chục trượng, hộc máu mồm.

Hắc hắc ! Tử Thiên cười lên một tiếng quái dị, trọng đao điều khiển cột lửa lại bổ xuống, đem thân hình đang loạng choạng đứng dậy của Lôi Vân chìm trong biển lửa rồi, cảnh tượng làm người ta rợn tóc gáy.

Trời đất quỷ thần ơi ! Vì cái gì mà mỗi lần gào thét đều là Lôi Vân ? Không lẽ tên tiểu bạch kiểm kia lợi hại vậy sao ?

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa . . . ! Lôi Vân gào lên đau đớn, thống khổ không chịu nổi, cột lửa màu đen quỷ dị đó gần như thiêu đốt mọi đấu khí phòng vệ của hắn làm hắn chết đi sống lại, hết giáng xuống rồi cất lên, liên tục không ngừng, làm hắn tưởng chừng muốn chết cũng không được.

Tiểu hỗn đản ! Lôi Đao gầm lên giận dữ, hóa thành một đạo tàn ảnh phóng lên võ đài, đấu khí hùng hồn của một Nhất Tinh Võ Hoàng lập tức làm Tử Thiên khựng lại.

Làm càn ! Nhưng ngay lúc đó, thân ảnh Diệp Mặc lập tức hiện ra chắn trước mặt Lôi Đao, đem lực lượng xóa đi áp lực khủng bố kia, vừa vặn chặn lão lại.

Lôi Đao suýt chút nữa là tức đến hộc máu mồm, nhưng hắn quả thật không dám làm bậy nữa, luật lệ của Phong Thiền Đài đã rõ, nếu địch thủ không đầu hàng thì trận đấu cứ tiếp tục, cho dù là lão cũng không dám một tay che trời được.

Có điều lão nghĩ nát óc cũng không ra, nếu Diệp Gia từ lâu đã có cao thủ trẻ tuổi như vậy, sao trước giờ vẫn chưa hề nghe tới ? Còn nếu đây là người Diệp Gia mời về, bằng vào bổn sự của một cái Diệp Gia bé như kiến mà cũng làm người ta động tâm à ? Nên biết Lôi Vân nếu tính ra thì cũng nhân tài trăm năm có một không chỉ ở Ô Long đế quốc mà cả các khu vực lân cận ấy chứ !

Thoát khỏi áp lực từ lão quỷ này, Tử Thiên liền tiếp tục điên cuồng giáng hỏa trụ xuống người Lôi Vân như bão táp, tốc độ ra đòn cùng uy áp làm những người đứng mục quang phải choáng váng.

Oành ! Oành ! Oành ! Mỗi lần hỏa trụ nện xuống là trái tim của mỗi người lại nhảy lên một lượt, sợ hãi không nói nên lời.

Đám người Diệp Gia thì vừa cuồng hỉ, vừa khoái trá, bao năm nay Diệp Gia bị Lôi Gia ức hiếp như vậy, cuối cùng đã có thể đem tên con trai của Lôi Gia Chủ ra mà xả giận.

Tiểu tạp chủng ! Hôm nay lão tử thề cho ngươi sống không bằng chết ! Lôi Vân gần như bị hỏa trụ kinh hoàng thiêu rụi, liều mạng hét lên một tiếng, bỗng nhiên từ trên trời hiện lên mấy đường thanh quang, rạch ngang sân đấu, hỏa trụ cũng bị đánh bật trở lại, Tử Thiên cũng bị lực phản chấn đẩy lùi vài bước, ánh mắt lần đầu tiên có chút trầm trọng cùng nghiêm túc nhìn Lôi Vân.

Lúc này trên tay của y hiện ra một đạo lôi điện màu xanh chớp lòa, mà từ đó khiến Tử Thiên cảm giác được một ít mùi vị nguy hiểm, phải cẩn thận ứng phó.

Mà trong người hắn, Hải Tâm Diễm cũng có chút bạo động, hung hăng nhảy lên, dường như đã gặp phải đối thủ nặng ký, muốn dốc toàn lực tử chiến.

Chẳng lẽ là . . . một loại dị biến cấp thuộc tính năng khác ? Cảm nhận được chiến ý hiếm có của Hải Tâm Diễm, Tử Thiên có chút nhíu mày, nếu quả thật đạo lôi điện kia là một loại dị lôi của trời đất, vậy trận này trở nên khó khăn rồi.

Không hẳn, từ nhận thức của ta, không có loại dị lôi nào trên dị năng bảng giống với loại của tên kia đang sử dụng ! Hơn nữa nếu một khi dị năng tương đấu, hẳn Hải Tâm Diễm của ngươi chắc chắn sẽ phải xuất hiện một ít biểu hiện kiêng kị, nhưng lúc này lại không có cảm giác đó ! Long Lão cũng bị biến cố này làm cho kinh động, khẽ cất giọng âm trầm nói.

Vậy . . . đó là cái gì ? Tử Thiên khẽ thở một hơi dài, có chút nhẹ nhõm, nói thực hắn không ngán bất cứ tên nào dưới Võ Ngân cấp, cho dù là Võ Linh Đỉnh Phong hắn cũng có gan chiến một trận sống chết, nhưng nếu một tên chỉ có tu vi Nhất Tinh Võ Linh mà có được dị năng thì một là hắn chủ động ngưng chiến hoặc bỏ chạy thì cũng chỉ có thể hết sức cẩn thận đối phó.

Vì thế mới hiểu được uy lực của dị biến cấp thuộc tính năng lớn thế nào ! Căn bản không phải là thứ nhân loại có thể tưởng tượng được.

Long Lão cũng lâm vào trầm mặc, ánh mắt như dán vào lôi điện trên tay Lôi Vân lúc sau mới có chút không nắm chắc nói :

Cường độ lôi động thế này, . . . từ đặc điểm của nó . . . có lẽ là một loại Giả Dị Lôi a !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro