Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Note: tớ đã chỉnh sửa lại vì edit quá tệ hại, có đoạn còn không bỏ QT đi mà cứ để nguyên đó. Tớ tự beta tự edit lúc rảnh rỗi nên có chút sơ suất . Thỉnh bỏ quá cho nha.

Sau này tập trung làm ăn cho cẩn thận mí được

Trương Huyền cảm thấy giây phút này Niếp Hành Phong thật sự cực kỳ mê người.

Lồng ngực trần trụi to lớn mềm dẻo do được rèn luyện trường kỳ lộ ra, da thịt trắng nõn trơn bóng, giống một khối ngọc hoàn mỹ không chút tỳ vết, không cần mài dũa tạo hình , bởi vì nó đã rất hoàn mỹ , hoàn mỹ khiến người ta phải đối kỵ.

Mà người hoàn mỹ như vậy, hiện tại đang ghé sát bên cạnh mình .Không tồi, đang nằm sấp, giống như con mèo nhỏ lười nhác , thân dưới mặc một cái quần lót da báo ngắn đến không thể ngắn hơn, trang sức bằng vàng trên người lấp lánh càng giúp làn da sáng lên làm mê hoặc người.Đôi chân thon dài lần lượt thay đổi tư thế rồi quỳ gối trên giường , cái mông hơi cong lên, cái đuôi mèo phía dưới dựng thẳng lên theo động tác của hắn mà lắc qua lắc lại, chói lọi đến mức Trương Huyền bắt đầu ngứa ngáy .Hai tay sờ sờ cái đuôi con mèo nhỏ, cảm giác thật trơn nhẵn ấm áp, hình ảnh tự nhiên như thật, không khỏi thán phục đạo cụ Cosplay bây giờ thật quá chân thật.

Tựa hồ hơi bất mãn vì bị Trương Huyền sờ mó, chiêu tài miêu xoay cái thắt lưng né tránh, đúng là một con mèo cao quý kiêu ngạo. Trương Huyền đành phải chuyển tay lên trên tai mèo, hai cái tai mèo dựng thẳng trên đầu , cùng một loại hoa văn da báo, trên cổ cài một cái chuông bạc, khảm thêm viên kim cương lấp lành làm dáng ( kim cương đó!! ối!! xịt máu), cùng một bộ với hai vòng tay trên cổ , tiếng chuông ngân lên liên tục, chiêu tài miêu cúi đầu hôn hắn, xích bạc chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng dễ nghe. Đầu lưỡi mềm mại hôn một đường từ hạ phúc đi lên( bụng ấy) , đầu lưỡi gai gai như chiếc compa đang trượt trước ngực hắn, so với bình thường kích thích hơn không biết bao nhiêu lần. Trương Huyền rên rỉ một tiếng , cảm giác mạch máu như sắp nổ tung .

Miêu ngẩng đầu lên, mỉm cười hôn lên cổ hắn, mắt mèo là màu xanh huỳnh quang, chớp lóe như cảnh báo ,đầu lưỡi giảo hoạt vươn ra, liếm lên khóe môi hắn, hai người khoảng cách gần như vậy, Trương Huyền rõ ràng nhìn thấy đầu lưỡi kia hồng hồng, đảo quanh đôi môi hắn đầy khiêu khích.

"Chủ tịch, ngươi Cosplay thật chuyên nghiệp." Bị cặp mắt mèo huỳnh lam mê hoặc kia, Trương Huyền rên rỉ.

"Thích không?" Miêu ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn.

"Tiếp tục. . . . . ."

Trương Huyền cầm lấy xích bạc, hơi ác ý mà đem chiêu tài miêu kéo đến trước bụng mình, dùng ánh mắt ý bảo hắn âu yếm phân thân đã sớm sục sôi gấp trăm lần, nếu không âu yếm luôn sợ sẽ nổ tung mất. Tựa hồ như hiểu được tình cảnh quẫn bách của hắn, miêu mỉm cười, thực sảng khoái cúi đầu đến trước dục vọng của hắn, đem ngậm vào miệng, cảm giác thiêu đốt làm bản thân Trương Huyền nhịn không nổi mà cong người lên, khoái cảm giống như đang bay lên cao.

Trời biết bình thường vị tổng tài luôn lạnh lùng trầm tĩnh lại hứng lên đi Cosplay, gợi cảm đến rối tinh rối mù, một bộ dáng như vậy, quả thực chính là quá quyến rũ. . . . . . Không, là yêu nghiệt, lần đầu phát hiện Niếp Hành Phong có ánh mắt mê hoặc như vậy, mắt phượng khiêu khích, phong tình vạn chủng xinh đẹp, được người như vậy hầu hạ, quả thực giống như đang nằm mơ vậy.

Trương Huyền thân mình càng lúc càng cong lên , chân nhẹ nhàng ở trên đệm chà xát, để làm dịu bớt phân thân đang mãnh liệt kia, thị giác xúc giác cùng lúc bị công kích , hắn rất nhanh liền căng cứng, đang nghĩ không biết có nên lớn mật mà phát tiết trong miệng chiêu tài miêu không, đang do dự thì một tiếng vang truyền đến, Trương Huyền cảm giác trước mắt ánh sáng hiện lên, nguyên bản chiêu tài miêu còn đang hầu hạ trên người hắn không thấy đâu , hắn sợ tới mức quát to một tiếng rồi mở to mắt.

" Chiêu tài miêu của ta đâu?" Nhìn thấy đứng trước mặt mình là Niếp Hành Phong, Trương Huyền nháy mắt mấy cái, mơ hồ hỏi.

Cái tên yêu nghiệt chiêu tài miêu hại nước hại dân đâu? Bộ đồ cosplay miêu đâu? Tại sao trước mắt hắn lại chỉ thấy một thân chủ tịch nghiêm chỉnh trước kia , áo sơ mi màu lam với cái quần tây, cùng với tên yêu nghiệt kia hoàn toàn không giống chút nào .

"Ta không cẩn thận làm rơi đồng hồ xuống đất, đánh thức ngươi rồi, thật có lỗi quá." Niếp Hành phong nhặt cái đồng hồ báo thức lên , đưa cho hắn. "Ngươi không phải là đang nghỉ dài hạn sao? Để đồng hồ báo thức làm gì?"

"Ngươi không phải con mèo kia." Trương Huyền ôm đồng hồ báo thức, ủ rũ nói.

Niếp Hành Phong đi đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời chói chang chiếu vào, đem thần trí Trương Huyền vẫn đang mơ màng, mấy chục giây sau mới chậm rãi tỉnh lại. Đau lòng phát hiện, có khi giấc mơ cùng sự thật chỉ kém nhau vài bước chân.

"Tất cả chỉ là mơ!! Tất cả chỉ là mơ!" Hắn dúi đầu vào gối không cam lòng than thở.

Niếp Hành Phong đem đầu Trương Huyền trong gối kéo ra, sáng nào tóc hắn cũng giống nhau, đều rối tung rối mù, trên trán phủ 1 lớp mồ hôi mỏng, hai má có chút nhuận hồng , làm cho đôi mắt màu lam kia càng phát ra sóng nước xanh lam, viên đá mặt trăng bình thường trong suốt, Trương Huyền không cần làm gì để câu dẫn , bởi vì sự tồn tại của hắn chính là sức hấp dẫn lớn nhất ( iu thì thấy zì cũng đzẹp!! sao t ko thấy nè)

Niếp Hành Phong cảm giác đột nhiên tim đập kịch liệt nhanh hơn, bất quá nghĩ đã đến gần giờ hẹn, đành phải đem cảm xúc đè nén xuống, hỏi: " Ta nghe thấy ngươi kêu to, gặp ác mộng à?"

"Không phải." Chính là mộng xuân mà thôi.( ngượng)

Trương Huyền thực buồn bực sờ sờ phúc hạ, mềm quá rồi, tình cảm mãnh liệt sắp nổ tung thì bị dọa cho bay mất, là nam nhân còn không buồn bực sao, hy vọng sẽ không bệnh liệt dương, nếu không hắn sẽ không để yên cho chiêu tài miêu. ( Phong ca vốn vô tội mà)

Dục vọng tạm thời bị dọa bắt đầu ổn lại, bất quá vẫn hơi ngứa ngáy, cảm giác nửa vời rất không thoải mái, thấy Niếp Hành Phong đang soi gương chuẩn bị, Trương Huyền vội hỏi: "Chủ tịch ngươi hôm nay sao vội thế ?"

"Vội lắm, buổi sáng có cuộc họp ban giám đốc, ta phải tham dự." Niếp Hành Phong quay đầu lại nhìn Trương Huyền, mặt hắn đỏ gay, thoạt nhìn có một hương vị khác, vì thế tiến lên xoa xoa mái tóc, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Trương Huyền thật buồn bực.

Vốn đang nghĩ nếu chủ tịch không vội, muốn hắn nhiệt tình một phen, cũng không mong hắn cosplay thành bộ dáng miêu mị dùng miệng lấy lòng mình ( axx) , nhưng ít nhất có thể dùng tay . Bất quá thấy Niếp Hành Phong dáng vẻ đang muốn đi, Trương Huyền biết là không được .

Gần đây Niếp Hành Phong thật sự bận, mỗi ngày sớm đi tối về, hai người căn bản không hảo hảo thân thiết quá, nếu không hắn làm sao có thể có cái mộng xuân quỷ dị này, nghĩ đến đây, Trương Huyền vẫn không nhịn được trừng mắt liếc Niếp Hành Phong một cái, cơ hồ muốn nói -- nếu ngươi vội như vậy, thì lấy công ty làm nhà đi, sống cho tốt vào. ( giống mấy bà zợ quá rồi)

Hơi phong tình trừng mắt, thành công làm Niếp Hành Phong hiểu lầm , cúi đầu ở hắn trên trán hôn một cái, nói: "Chín giờ rồi, cũng nên rời giường ."

"Ta muốn nghỉ ngơi." Trương Huyền vừa nói vừa khẳng định: "Nghỉ dài hạn!"

"Ta biết."

Thời gian trước Trương Huyền mới hoàn thành xong một cái đại án, vì thế yêu cầu ông chủ phải có một kỳ nghỉ dài hạn. Bất quá Niếp Hành Phong cảm thấy hắn được nghỉ ngơi càng lúc càng nhàm chán, cả ngày ở nhà không có việc gì làm , vốn muốn gọi hắn đến công ty hỗ trợ mình, lại bị hắn hoàn toàn phủ quyết, còn thỉnh thoảng đi đến quán Gà rán hỗ trợ tiểu hồ ly, hoặc đi tán gẫu với ông nội, biết hắn buồn, Niếp Hành Phong nói: "Đến cuối tuần là ta xong việc rồi, chúng ta cùng nghỉ phép được không?"

". . . . . . Hảo." Trương huyền lười biếng đáp.

Thấy Niếp Hành Phong đang cầm cà vạt, tính xoay người soi gương để thắt, hắn vội nhảy dựng lên, giống Mao Toại (1) tự đề cử mình: "Để ta làm cho."

Niếp Hành Phong kinh ngạc trước sự ân cần của Trương Huyền, bất quá khó có cơ hội được tình nhân chăm sóc. Hắn thoải mái mà tiếp nhận thôi, nhìn thấy tay Trương Huyền trên ngực mình đang nhanh nhẹn thắt cà vạt, khóe miệng khẽ nhếch lên, cưới đến dị thường vui vẻ, liền hỏi : " Chuyện gì mà làm ngươi vui vẻ thế?"

"Không nói."

Không dám nói thắt cà- vạt làm cho hắn liên tưởng đến cảnh trong mơ, trên cổ chủ tịch đeo cái vòng da báo, thực sự đã gợi cảm (sexy) lại còn thập phần đáng yêu, vấn đề sinh lý thì không đạt đến độ Hight thì ít nhất cũng cho hắn hưởng thụ chút thị giác đi.

"Ta mấy ngày nay có cùng tiểu hồ ly học nấu ăn, ngươi muốn ăn cái gì? Ta buổi tối làm cho ngươi."

"Cái gì cũng được." Niếp Hành Phong đối với trù nghệ của Trương Huyền không dám ôm ảo tưởng, dù gì những thứ đồ ăn do hắn làm ra, đều là một hương vị thôi, cho nên cái gì cũng được.

"Vậy món Cá Tây hồ hầm dấm chua( Xihucuyu )<2> đi ,món sở trường của ta."

Trong lòng Niếp Hành Phong nhớ lại lần khốn khổ vì bị đầu độc bởi món cá trắm cỏ (cá chép Zhangtang ) mà xót xa một chút, bất quá lại thấy hắn vô cùng cao hứng, không muốn làm bay hết hứng thú đó, nói: " Vậy buổi tối ta sẽ về sớm một chút" ( ái cha!! Iu zợ quá).

Sửa lại trang phục, Niếp Hành Phong xuất môn, mới vừa đem xe ra khỏi ga-ra, liền nhìn thấy Trương Huyền như cơn gió chạy từ trong nhà ra, tới trước cửa xe , Niếp Hành Phong để cửa kính xe xuống, Trương Huyền ghé vào cửa xe , nói: " Buổi tối thuận tiện gọi Duệ Đình tới đi, mọi người đã lâu không liên hoan, đêm nay ta trổ tài, mời bọn họ tới". ( sao phởn thế nhỉ)

Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy những người được mời này so với mấy con cá kia còn thê thảm hơn, bất quá vẫn phải nuốt ngược trở xuống, xe bắt đầu đi tiếp, hắn từ gương chiếu hậu mà thấy Trương Huyền đang đứng vẫy tay với hắn, tràn đầy ý cười, hắn không hề nghĩ tới, đây là lần cuối cùng nhìn thấy Trương Huyền .

--o0o---o0o---

Trương Huyền mất tích , không hề có cảnh báo trước.

Ban đầu Niếp Hành Phong không có chút cảm giác bất an nào, hắn làm xong hết việc, rồi gọi điện cho mọi người đến liên hoan, thuận tiện còn cùng Duệ Đình đi về nhà. Ai ngờ, Trương Huyền không có ở nhà, trong nhà cũng không có chút không khí liên hoan náo nhiệt gì. Theo Nghệ nhớ lại Trương Huyền buổi sáng mặc xong quần áo, đi ra ngoài mua đồ ăn rồi không thấy trở về, lúc đó nó đang vui vẻ ở trên mạng bán đấu giá nên không để ý lắm. Còn tưởng Trương Huyền đi đến cửa hàng Gà rán của Hoắc Ly, cuối cùng thì hắn chạy đi phơi quần áo.

Bảy giờ tối, tất cả mọi người đến đông đủ , Trương Huyền vẫn bặt vô âm tín, Niếp Hành Phong bắt đầu thấy sự tình không đúng lắm. Tuy Trương Huyền vẫn hay nói đi là đi, nhưng không đến mức mất hình tượng như thế này, gọi tất cả mọi người tới mà chính mình lại vui vẻ biến mất.

Ngụy Chính Nghĩa lập tức gọi điện thoại huy động hỗ trợ điều tra của đồng nghiệp ở cảnh cục .Rất nhanh tìm thấy xe của Trương Huyền đậu trước cửa hàng, xe không khóa, ghế sau có rất nhiều đồ ăn thức uống, viên cảnh sát còn tìm thấy chìa khóa xe ở bánh xe phía trước . Bọn họ xem băng ghi hình ở cửa hàng , thấy Trương Huyền mua đồ này vật nọ, sau đó tới khu nghỉ ngơi vừa uống vừa xem tivi , bộ dáng trông rất nhàn nhã do đó suy đoán sau khi hắn mua xong rồi tới chỗ đậu xe mới xảy ra chuyện .

Cuối cùng, mọi người đều nhất trí đi đến kết luận -- Trương Huyền bị bắt cóc .

Có kết luận này, Ngụy Chính Nghĩa trước tiên xin các đồng nghiệp tăng cường kiểm tra giao thông ở các vùng phụ cận, rồi lấy thiết bị nghe lén cùng một đống các trang bị theo dõi để chuẩn bị nếu bọn bắt cóc gọi đến . Kiều cũng phái đàn em đi tra hỏi, khai báo cho rõ, nếu có bất kỳ tin tức gì về Trương Huyền phải lập tức báo lại. Về phần bọn bắt cóc, không cần nói nhiều, trực tiếp đem ra biển cho cá ăn, có người dám đến địa bàn hắn khiêu chiến, nếu không giết một cảnh trăm ( thịt 1 thằng cảnh cáo trăm thằng, đại ý là zậy) . Nếu không mọi người trong Cát Á gia tộc sau này làm sao sống yên??

Ngụy chính nghĩa rất không đồng ý lườm Kiều, "Chúng ta tìm người, không phải chém người, ngươi ít thể hiện tác phong hắc đạo hỗn đản ở nơi này đi".

Người phía sau lại không đem hắn để trong mắt, hai chân vắt chéo nhau ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng điềm đạm nói : " Ta thích".

Rõ ràng gây chiến mà, Ngụy Chính Nghĩa nghẹt thở, bất quá xem sắc mặt Niếp Hành Phong không tốt lắm, vì thế đem lời nói phản đối mà nuốt trở về, chuyên tâm điều chỉnh thiết bị nghe lén trên điện thoại. Kiều đến cạnh Niếp Hành Phong , an ủi nói : "Đừng lo lắng, theo tính tình sư phụ ta, hắn không ức hiếp người khác là tốt rồi, sẽ không có việc gì đâu".

( chưa thấy ai như Huyền ca ca, có hai 2 ẻm đệ tử đc ghê, có mất đồ cũng dễ tìm. Amen!!! Không muốn dây vào 2 ẻm đệ tử này tí nào )

Tuy là nói như vậy, nhưng Niếp Hành Phong thấy Tiểu Bạch cùng đám Nhã Diệp đang bấm đốt ngón tay mà cũng không biết được Trương Huyền đang ở đâu. Trong lòng thật hối hận lúc trước yêu cầu Trương Huyền đưa phong ấn linh lực của cả hai người.

Linh lực bị phong ấn, hắn hiện tại cùng người thường không khác nhau là mấy. Ban đầu pháp thuật cùng công phu của Trương Huyền đều là gà mờ, mà bây giờ gặp phải bọn cướp có lẽ cũng sẽ dễ dàng bị bắt đi. Tuy rằng biết rõ Trương Huyền rất nhanh nhẹn cơ trí lại được phúc tinh chiếu mệnh, sẽ không gặp phải đại sự, nhưng mỗi ngày đều có thói quen thấy hắn bên cạnh mình, hiện tại lại biến mất, khiến Niếp Hành Phong rơi vào trạng thái bất an với khủng hoảng.

"Không biết có phải hắn trốn nhà đi không?" Nghệ ở bên cạnh nhắc nhở mọi người.

"Đại ca đang yên lành sao lại phải trốn nhà đi làm chi ?" Hoắc Ly rất chi là thắc mắc.

"Không phải yên lành đâu." Nghệ đem một quyển tuần san giải trí mở ra, lật đến một trang, để lên trước mặt mọi người, "Nếu lão Đại nhìn thấy cái này, hắn tuyệt đối sẽ bỏ nhà mà trốn đi."

Mọi người vừa liếc mắt quá, tất cả đều như hít phải khí lạnh, tiêu đề trên trang nhất viết: " Đời tư phóng đãng của công tử Tập đoàn tài chính , tiêu tiền như nước để đổi lấy nụ cười cũa mỹ nhân." Bên dưới là một đoạn văn dài đầy phiến tình ngay bên cạnh là ảnh chụp tình dục , tuy rằng nhân vật chính có bị làm nhòe đi , nhưng theo nội dung câu văn với hình dáng nam nhân, rõ ràng là Niếp Hành Phong.

"Các ngươi phải tin tưởng, cái này không phải thật sự!"

Nhìn thấy bài báo với ảnh chụp bịa đặt, Niếp Hành Phong cả mặt đều đen, tuy nhiên thủ pháp chụp ảnh rất cao minh làm người ta khó phân biệt thật giả. Nhưng hắn lấy nhân cách cam đoan, hắn tuyệt không cùng một người đò mà đi mở phòng nhì .

Tất cả mọi người thực đồng tình nhìn hắn, Niếp Duệ Đình nói: "Đại ca, chúng ta có tin hay không không quan trọng, quan trọng là ... Trương Huyền tin tưởng."

Hoắc Ly than thở: "Bất quá ta cảm thấy được đại ca nếu nhìn mấy ảnh này, bỏ nhà đi còn đỡ, tính ra khả năng đi giết Niếp đại ca còn lớn hơn. "

"Cho nên, nếu phải so sánh ,sư phụ vẫn nên bị bắt cóc thì tốt hơn."

Giọng Kiều không cần nói cũng thấy rõ sự vui sướng khi thấy người gặp họa . Ngụy Chính Nghĩa hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, Kiều lập tức trừng lại ( đá lông nheo há) , hai người ánh mắt giao phong xong, Ngụy Chính Nghĩa đối Niếp Hành Phong nói: " Đổng sự trưởng đừng lo lắng quá, có lẽ sư phụ còn chưa nhìn thấy tờ tạp chí này đâu"

Hy vọng như thế, còn hơn để Trương Huyền đọc được mấy câu chuyện bịa đặt khiến hắn giận dỗi. Hắn nghĩ thà rằng Trương Huyền bị bắt cóc, tuy rằng có chút ích kỷ, nhưng Niếp Hành Phong cảm thấy được phong ba lần này nhất định sẽ không nhỏ đâu.

Lại đợi thêm mấy tiếng nữa ,chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Niếp Hành Phong vội vàng bước đến, Ngụy Chính Nghĩa kiểm tra máy nghe lén đã an toàn, ý bảo đã tốt rồi, hắn liền cầm ống nghe.

"Ta muốn Niếp Hành Phong nghe điện thoại." Thanh âm rõ ràng đã trải qua xử lý điện tử truyền tới, không thể phán đoán đối phương là nam hay là nữ.

"Ta nghe."

"Nghe đây, tình nhân của ngươi hiện tại đang ở trên tay ta, nếu hy vọng hắn không gặp chuyện không may, lập tức chuẩn bị cho tốt năm trăm vạn tiền chuộc!"

"Không thành vấn đề, nói cho ta biết thời gian cùng địa điểm."

"Ta sẽ thông báo sau, nhớ kỹ, không được báo cảnh sát!"

Đối phương nói xong, liền lập tức treo điện thoại, Niếp Hành Phong quay đầu xem Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa nhíu mày lắc đầu: "Là tay già đời, dùng từ lực quấy nhiễu thiết bị theo dõi của ta."

"Không vấn đề gì, Nhan đại ca cùng Nghệ đã đi kiểm tra rồi ." Hoắc Ly nói.

Trong nhà này có cảnh sát lại có đại ca hắc đạo còn có thêm thức thần, còn sợ là không tìm thấy người sao? Tiểu hồ ly lấy lại bình tâm : "Ta đi chuẩn bị cơm chiều, đã trễ thế này, tất cả mọi người đói bụng rồi? Vừa ăn vừa tìm đối sách giải quyết .

Cơm chiều rất nhanh làm xong , thời điểm mọi người ăn cơm ,Nhan Khai cùng Nghệ quay trở lại, xem biểu tình của bọn hắn thì biết là không thu hoạch được gì, Niếp Hành Phong lại nhăn trán.

"Bọn cướp biết cách dùng thuật che dấu tung tích, thật là lợi hại, khó trách thiên sư cũng dám bắt cóc , hy vọng hắn không gây khó dễ cholão Đại ." Không tìm được người, Nghệ bị đả kích, báo tin xong sau liền ôm mở mấy lon bia chạy qua góc nhà uống một mình .

Pháp thuật của Nghệ tuy bình thường, nhưng Nhan Khai lại không chút tầm thường, hiện tại ngay cả hắn cũng không truy tung được hành tung của đối phương, tất cả mọi người không khỏi có chút lo lắng, đồng loạt quay đầu xem Niếp Hành Phong, Kiều nói: "Nếu đối phương chỉ là vì tiền, cũng không vấn đề gì, Niếp, ngươi thấy thế nào?"

Năm trăm vạn với hắn mà nói cũng chỉ là một khoản nhỏ, Niếp Hành Phong cảm thấy được mục đích bọn cướp có thể sẽ không đơn giản như vậy, nghĩ nghĩ, nói: "Trước chuẩn bị tốt số tiền đó, án binh bất động, chờ xem sao đã."

Giữa trưa hai ngày sau, Niếp Hành Phong chiếu theo yêu cầu của bọn cướp, một người một xe lái đến địa điểm mà hắn chỉ định -- Long đầu nham .

Long đầu nham là một sườn dốc lởm chởm bên cạnh bờ biển, ở xa nhìn thấy rất giống đầu rồng nên mới gọi là Long đầu. Hôm nay thời tiết rất tệ , rõ ràng là giữa hè, lại mưa to tầm tã, Bắc phong ( gió bắc) gào thét, gió thổi càng lớn, xa xa còn nghe thấy âm thanh sóng thần ầm ầm truyền đến .

Ngày hôm nay thật sự không thích hợp làm giao dịch , bất quá đối với bọn bắt cóc mà nói, lại rất tốt vì có gió lốc đột kích nên các bãi tắm cùng phương tiện công cộng tạm thời đóng cửa. Lẽ ra hôm nay bãi biển rất đông người, bây giờ một bóng người cũng không có. Cũng may là Niếp Hành Phong không mang những người khác đền cùng, tại bãi biển rộng lớn này rất khó ẩn thân tàng hình .

Niếp Hành Phong đem xe ở hải vực phụ cận dừng lại, xuống xe, hướng đễn chỗ vách núi bọn cướp chỉ định, mưa to gió giật, không che ô còn tốt hơn, Niếp Hành Phong ném ô che, ngược đi về phía trước, rất nhanh đi vào dưới núi, nơi này cơ hồ đã ở trước mặt bờ biển, chỉ thấy phía trước sóng lớn ngập trời, kinh đào chụp ngạn ( đại triều) , mùi vị gió biển hỗn loạn cuồng tứ bay cuộn (bay loạn bốn phía), mê loạn tầm mắt của hắn , tóc ở trong gió tán loạn , Niếp Hành Phong thất tha thất thểu đi tới, ở trong lòng mắng thời tiết chết tiệt quỷ quái này, còn có bọn cướp chết tiệt nữa.

Lại miễn cưỡng đi phía trước một đoạn đường, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy phía sau lưng bị vật cứng gí vào, cùng với âm thanh điện tử: "Tiền đâu?"

Niếp Hành Phong dừng lại, muốn quay đầu , lai bị một vật cứng dí lên đầu, tựa hồ như cảnh cáo hắn an phận, hắn đành phải nói: "Tiền ở trên xe, muốn lấy cần mật mã, ta trước hết muốn thấy người không có việc gì, sau đó mới nói cho ngươi mật mã."

"Nghĩ thật chu đáo."

Tên cướp cười lạnh, lôi hắn đi lên phía trước, rất nhanh, Niếp Hành Phong nhìn thấy dưới chân núi phía trước, Trương Huyền bị trói tay sau lưng nằm trên mặt đất, trên người mặc một bộ áo mưa, nằm đó không nhúc nhích, hình như vẫn hôn mê bất tỉnh.

Niếp Hành Phong định tiến tới , lại bị tên cướp từ phía sau ngăn lại, tên cướp có phần cao hơn, tay kéo dài ra, tự nhiên giữ chặt thắt lưng Niếp Hành Phong, đưa đầu hắn vào ngực của mình, chán ghét cái cảm giác dựa vào này, hơn nữa cả hai đều bị trong tình trạng ướt mưa, Niếp Hành Phong muốn tránh khỏi bàn tay đối phương, thì đã thấy hắn giơ tay lên, lấy một hộp thiết bị màu đen tinh xảo đang nhấp nháy đưa lên trước mắt hắn

"Ta đã cài thuốc nổ trên người tình nhân của ngươi.Chỉ nhấn một cái là hắn sẽ hóa thành tro bụi, tốt nhất đừng phản kháng". Giọng nam nhân tuy đã trải qua xử lý từ tính, nhưng cái biểu đạt đắc ý vẫn thể hiện ra ngoài.

"Tiền ta đã mang đến đây, ngươi còn muốn như thế nào nữa ?"

"Ta đột nhiên có chút hối hận, đối với Tổng tài của Tập đoàn tài chính Niếp thị như ngươi, năm trăm vạn tiền chuộc là quá ít". Nam nhân vừa nói tay lại cố ý như vô tình vuốt qua bên hông, nghĩ đến tình cảnh Trương Huyền lúc này, Niếp Hành Phong dễ dàng tha thứ để hắn làm càn.

"Ta có thể cho thêm, ngươi muốn bao nhiêu ?"

Niếp Hành Phong cố nhường nhịn lại làm cho hành vi của nam nhân làm càng thiếu đứng đắn, nâng gương mặt hắn lên, bàn tay ở dưới phúc hạ xoa nhẹ, đích nhường nhịn làm cho nam nhân đích hành vi dũ phát làm tầm trọng thêm đứng lên, bàn tay phủ ở hắn phúc thượng rất nhỏ xoa bóp, lập tức đem mặt nạ vén lên hơn một nửa , khiến bọn họ dựa vào nhau chặt chẽ hơn một chút, ghé vào bên tai hắn cười nhẹ: "Ngươi thường xuyên rèn luyện hả? Dáng người thật tốt, so với tiền, ta còn muốn ngươi hơn. . . . . ."

"Nằm mơ!"

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro