Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Niếp Hành Phong vung quyền về phía sau, nam nhân tựa hồ sớm đoán được hắn sẽ ra đòn này, thực nhẹ nhàng tránh được, ngón cái đặt trên nút điều khiển quả bom, cười lạnh nói: "Ngươi còn dám tiếp tục lộn xộn, ta cũng không dám cam đoan lỡ tay bấm vào nó."

Chiêu này đối với Niếp Hành Phong tối linh, hắn lập tức dừng công kích, lạnh lùng hỏi: "Ngươi ngoài bắt cóc rồi uy hiếp thì còn làm được cái gì nữa? ?"

"Ta làm được rất nhiều thứ, có muốn thử không?" Nam nhân trêu chọc cúi đầu hôn rồi cắn sau gáy hắn, nói: "Bảo đảm ngươi thực tủy biết vị (ăn riết rồi nghiền ) cuối cùng sẽ không bao giờ - ly khai ta ."

Gáy là chỗ mẫn cảm nhất của Niếp Hành Phong, bị nhiệt khí phun ra nuốt vào, thân thể hắn hơi cứng lại, nam nhân cảm thấy được phản ứng của hắn , mỉm cười: "Thật đúng là mẫn cảm mà."

Niếp Hành Phong lắc mình tránh né, lạnh lùng nói: "Một vừa hai phải thôi, đừng làm quá phận!"

"Ta lớn như vậy cũng chưa hề biết đến cái gì là quá phận ."

Bàn tay ở dưới thắt lưng Niếp Hành Phong tiếp tục làm càn nhưng lần này có kỹ xảo vuốt ve, đem ý đồ hoàn toàn rõ ràng của nam nhân cho hắn biết. Niếp Hành Phong muốn né, nhưng thân hình cao gầy của đối phương lại dễ dàng cản hắn lại, đẩy hắn về phía trước, làm hắn đụng vào tảng đá bên cạnh, Niếp Hành Phong vội lấy tay chống đỡ, tránh cho mình đập vào tảng đá.

"Ngươi thật sự yêu tình nhân của mình đúng không? Vậy thì không ngại mà vì hắn hy sinh một chút chứ?" Giọng nói thông qua máy biến âm truyền đến, pha thêm ý trêu chọc, tựa hồ không thèm để ý đến Niếp Hành Phong có từ chối hay không

"Buông ra!"

Bị cái tay làm càn kia trêu chọc khiến bản thân có chút phân tâm. Niếp Hành Phong chống lại cũng không mang chút hiệu quả thực tế nào, ngược lại tiếng thở dốc kia lại khiến nam nhân càng thêm hưng phấn , mỉm cười: "Nói cho ta biết, ta quá phận ở chỗ nào? Là nơi này? Hay là chỗ này?"

Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy giữa gáy nhói lên, gáy bị đối phương cắn, mang theo chút đau nhói tê dại, khiến dục niệm bùng lên. Nam nhân tháo đai lưng hắn, tay bắt đầu tiến vào, lướt qua hạ phúc mẫn cảm, đem dục vọng bán ngẩng đầu của hắn hoàn toàn nắm vào lòng bàn tay, nam nhân cắn nuốt vành tai hắn, cười nói: " Phản ứng thật đáng yêu , ngươi hiện tại nhất định rất thích ?"

"Đến cuối cùng ngươi muốn cái gì???"

Nam nhân không có trả lời câu hỏi của Niếp Hành Phong, mà dùng một chân chen vào giữa hai chân hắn, mạnh đến mức làm hai chân hắn mở ra, khiến hắn mất trọng tâm, Niếp Hành Phong không tự chủ được mà ngã hẳn vào trong lồng ngực nam nhân, khoái cảm tê dại lập tức truyền đến, cùng phân thân đang bị nắm giữ cũng đứng hẳn lên.

Khéo đưa đẩy đầu ngón tay ở đỉnh phân thân một chút , tinh dịch từ linh khẩu cũng trào ra, rất thong thả, lại có kỹ xảo âu yếm như xuân dược, khiến người ta tuy sợ hãi nhưng cũng không tự chủ được mà dao động. Bộ vị yếu đuối bị người ta đùa bỡn như thế, Niếp Hành Phong cảm giác như bị điện giật, dòng điện theo đỉnh dục vọng lan vào bên trong, trái tim không thể khống chế nhảy lên,chân hắn như nhũn ra, hoàn toàn dựa vào người nam nhân ,lông mày vì khoái cảm vui thích mà hơi nhăn lại, môi dưới cắn chặt, cố ngăn tiếng thở dốc rất nhỏ.

"Rên lên đi, ta muốn nghe thanh âm của ngươi." Nam nhân hôn ở vành tai hắn rồi đi xuống hai má nóng bỏng lưu luyến, năn nỉ.

Niếp Hành Phong đáp lại bằng cách đem môi dưới cắn chặt hơn, gián tiếp cự tuyệt nam nhân làm hắn có chút sinh khí, đem điều khiển bom bỏ vào túi áo, dùng tay xoa má Niếp Hành Phong, nhẹ nhàng vuốt ve, lại dọc theo đường viền khuôn mặt cương nghị rồi chạm đến bờ môi hắn, ở bờ môi mà ngả ngớn khiêu khích. Niếp Hành Phong bị hắn làm cho rối trí, môi khẽ nhếch lên, nhân cơ hội đó nam nhân liền dùng ngón trỏ tham tiến vào trong miệng hắn phiến tình làm càn chạm đến đầu lưỡi ôn nhuận , nói: "Liếm nó."

Đưa ra yêu cầu không có chút gì ngần ngại, tựa hồ chắc chắn Niếp Hành Phong không dám cắn. Niếp Hành Phong đích xác không có cắn, nhưng là không vâng theo lời hắn, nam nhân nhăn mi lại, vì thế ngón tay tiếp tục hướng vào trong tham tiến, chủ động cùng đầu lưỡi hắn dây dưa, tay kia thì tiếp tục ở trên tính khí Niếp Hành Phong mà âu yếm, khiến tâm trí hắn vô cùng rối loạn, không thể khống chế được tiếng hô hấp, tiếng rên rỉ cũng không tự chủ mà theo khóe môi tràn ra, nam nhân nghe được hưng phấn, bàn tay ở trên tính khí luật động càng lúc càng nhanh, giống như muốn nghe thật nhiều tiếng rên rỉ của hắn.

Mưa to làm quần áo hai người hoàn toàn ướt sũng, thân thể tiếp xúc có thể nhận thấy sự háo hức nóng bỏng của đối phương. Mưa gió khiến bọn họ gắt gao bao trụ nhau, từng hạt mưa lạnh như băng không ngừng quất lên người họ, giống như kích thích đồng thời là một loại cổ vũ vô hình l -- tại đây thời điểm mưa to gió lớn, không có người nào nhìn thấy bọn họ phóng túng, thậm chí ngay cả con tin đang hôn mê phía trước cũng bị xem nhẹ, xa xa từng đợt thủy triều cuồn cuộn , như là bản hòa âm của thiên nhiên.

Thần trí lúc này hoàn toàn bị chi phối bởi nhục dục, dục vọng lúc phiến tình hưng phấn kịch liệt rất nhanh chóng lên đến đỉnh. Niếp Hành Phong phóng ra không chút ngại ngần, tiếng rên rỉ trong cơ thể run rẩy, đem nhiệt tình bạo phát xuất ra.

Nam nhân không lập tức buông tay ngay, mà vẫn nắm phân thân hắn, lcảm thụ huyết quản ở dục vọng đang bùng nổ sau khi phóng thích, rồi sau đó, nhẹ nhàng âu yếm, như đang thưởng thức dư vị khoái cảm mới đi qua. Tiếng thở dốc của nam nhân không thua gì Niếp Hành Phong , trái tim bỗng mãnh liệt nhảy nhót, Niếp Hành Phong từ từ mở hai mắt dựa hẳn vào lòng ngực của nam nhân , nghe thấy tiếng tim đập , trong cái ôm ấm áp, mưa gió tựa như đang tấu lên khúc nhạc như thể hòa hợp làm một với nhiệt tình của họ.

Hồi lâu, Niếp Hành Phong bắt đầu hồi phục, hắn vùng vẫy một chút, muốn đứng cho vững , lại bị đối phương một lần nữa ôm vào trong ngực, hai người ôm chặt chẽ đến mức hắn hoàn toàn cảm nhận được vật cứng ở phía sau mình, năm nhân định dùng tay ôm quanh người hắn, cái hành động bức ép này giống như là muốn ngay lập tức tại nơi này mà cưỡng ép hắn, Niếp Hành Phong có chút căm tức , quát : "Dừng tay!"

Đối phương trả lời hắn bằng cách càng vuốt ve càn quấy hơn nữa. Tiếp theo giơ điều khiển bom ở trước mặt hắn lắc lắc, muốn cảnh cáo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ. Lập tức đẩy mạnh Niếp Hành Phong , Niếp Hành Phong lảo đảo tựa vào núi đá, đai lưng hoàn toàn bị kéo xuống, tay nam nhân không hề kiêng dè mà đưa tay vào.

Không thể lại dễ dàng tha thứ để đối phương tiếp tục làm càn, Niếp Hành Phong lấy còng tay rồi thuận thế nắm cổ tay nam nhân còng lại. Tựa hồ không hề nghĩ tới Niếp Hành Phong đang động tình lại ra tay đột ngột như thế, nam nhân bị hắn nắm lấy, ném một cái thật mạnh ra bờ cát phía xa, bờ cát bị mưa gió ngấm vào nên cực kỳ mềm xốp, bất quá với lực ném, hắn vẫn phải kêu lên một tiếng, mặt nạ trên mặt cũng theo cú ngã mà văng ra.

Niếp Hành Phong sửa sang lại quần áo, rồi mới nhìn thấy tên vừa bị ngã đầu váng mắt hoa, thản nhiên hỏi: " Chơi thế đã đủ chưa?"

Từng hạt mưa nặng hạt rơi xuống, trong cơn mưa khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Trương Huyền đang đối diện hắn, mắt lam có chút mờ mịt, tựa hồ vẫn đang từ cú ngã kia mà khôi phục lại tinh thần.

Niếp Hành Phong bước tới, ngồi xổm xuống nhìn hắn, hai người nhìn nhau sau một lúc lâu,Trương Huyền nháy mắt mấy cái, hỏi: "Chủ tịch, ta sao lại ở đây?"

"Những lời này hẳn là ta phải hỏi mới đúng."

Niếp Hành Phong lấy cái điều khiển bom từ xa cùng với cái mặt nạ bên cạnh, phía dước mặt nạ có máy biến âm rất nhỏ, mà cái điều khiển kia lại cực kỳ thô ráp , làm hắn hoài nghi đồ vật này nọ chắc là mua ở quán ven đường.

Hắn liếc mắt một cái đến con tin hình người đang nằm thủy chung vẫn không nhúc nhích , nhấn cái nút, phù một tiếng, hình người lập tức hóa thành một đạo khói nhẹ biến mất ở trong mưa, Trương Huyền nhìn đến, lại bảo: "Hình như là hóa thân của ta? Có chuyện gì vậy??"

"Trương Huyền!" Nhìn hắn, Niếp Hành Phong thản nhiên nói: " Cái trò tự bắt cóc này một chút cũng không vui ."

"Cái gì tự bắt cóc? Ta là bị người bị hại nha!" Trương Huyền xoa xoa cái thắt lưng đau , vẻ mặt đau khổ nói: "Ta nhớ ra rồi, Huyền Minh bắt cóc ta, còn làm ta hôn mê, muốn chủ tịch ngươi mắc câu ."

"Huyền Minh?" Niếp Hành Phong nghĩ muốn hộc máu, "Đó không phải là ngươi sao ?"

"Xác thực mà nói, là một con người khác của ta ."

Niếp Hành Phong không nói lời nào, lẳng lặng nghe Trương Huyền nói năng hùng hồn đầy lý lẽ : "Chủ tịch ngươi nên biết ta hiện tại là nhất thể hai vị cùng tồn tại, loại nhược thể là ta rất dễ dàng bị hải thần khống chế, cho nên ta cứ như vậy bị hắn bắt cóc."

"Hắn vì cái gì phải làm như vậy?"

"Ta làm sao biết? Ta cũng không phải hắn, hắn là người siêu hỉ nộ vô thường, chủ tịch ngươi đừng cùng hắn so đo . . . . . . A, mưa to quá, chúng ta đi trú mưa đã, thắt lưng của ta đau quá. . . . . ."

Lúc này đối mặt với cái nhìn bình tĩnh chăm chú kia, Trương Huyền càng nói càng lo lắng, cố tránh ánh mắt, muốn đứng lên, tiếp theo lại bị Niếp Hành Phong chớp mắt giữ chặt, hai tay đè chặt vai hắn, nói: "Ngươi phải hiểu được một điều, ta thích không phải Huyền Minh."

"Ta biết a."

"Cũng không phải Trương Huyền."

Đối diện với ánh mắt mê hoặc của Trương Huyền, Niếp Hành Phong từng từ nói: " Người ta thích chính là ngươi, mặc kệ ngươi là ai, có thân phận thế nào, cũng không quan trọng, cho nên, đừng tìm cái cớ có hai nhân cách, ta biết bọn họ cho đến bây giờ không hề tồn tại."

Trương Huyền khẽ hạ mi mắt.

Mưa to vẫn rơi xuống, giữa hai người là một bức màn sương mỏng, hắn không thích cảm giác này, vung tay lên, kim quang xẹt qua, mưa to mưa bụi bị lệ khí đẩy ra, giống như một chiếc dù lớn che chắn họ giữa một khoảng không, không gian yên tĩnh chỉ còn hai người họ.

Hắn lau nước mưa trên mặt, rầu rĩ hỏi: "Ngươi lúc nào thì phát hiện ra?"

"Ngay từ đầu đã biết."

Đích xác, hắn như thế nào mà lại để đối phương tùy ý tử thủ dư cầu?? Lấy mức độ hiểu nhau của cả hai, đừng nói Trương Huyền dùng biến âm, cho dù hắn không nói một lời , cũng không lừa được chính mình.

Kỳ thật ngay khi nhận được điện thoại bọn bắt cóc, Niếp Hành PHong lại thêm hoài nghi, nếu quả thực pháp lực bọn chúng lợi hại như vậy, hắn tuyệt đối tin rằng chúng không cần năm trăm vạn, cho nên mới cự tuyệt không cho ai đi theo, một mình gặp mặt. Kết quả đúng như hắn đoán, Trương Huyền tự chơi trò bắt cóc .

Sau một lúc trầm mặc, Niếp Hành Phong kéo lấy Trương Huyền, đem vào vào lồng ngực của mình mà dùng sức ôm chặt, nhẹ giọng nói: "Thật có lỗi."

Những lời này hắn nên nói sớm , hắn biết Trương Hền là người thực tiêu sái phóng khoáng, nhưng càng phóng khoáng tiêu sái, một khi đã đi vào ngõ cụt thì rất khó thoát ra. Hắn biết Trường Huyền vì vì mối quán hệ với mình nên trong tiềm thực bài xích Huyền Minh, cho nên mới đem đổ hết mọi sai lầm lên người Huyền Minh. Kỳ thật, với hắn Huyền Minh cũng tốt mà Trường Huyền cũng tốt , căn bản đều là một người , hắn yêu thích nhất chính là cả hai người bọn họ đều cùng chung một cá tính.

"Ngươi là thần, ta cùng ngươi tới thiên đường. Ngươi là ma, ta cùng ngươi xuống địa ngục."

Thoáng qua bên tai tiếng nói thì thầm, nhỏ đến mức nếu không chú ý sẽ không nghe thấy, lại giống như búa tạ, hung hăng đánh vào lòng Trương Huyền , mắt hắn có chút ướt át, giật mình, khóe môi chậm rãi cong lên, nói: "Kỳ thật ta vẫn thích nhất là nhân gian, không bằng ngươi cùng ta tiếp tục gây họa cho nhân gian đi" ( lại còn rủ rê đi phá rối nữa! mình anh cũng đủ là thảm họa nhân gian rồi >*<)

"Nghe lời ngươi."

Hiếm thấy được bộ dáng chiêu tài miêu ôn nhu như bong bóng vậy, Trương Huyền lập tức hoang tưởng cảnh đẹp trong mơ kia ( lại mộng xuân) vội vàng mời mọc: " Chúng ta tiếp tục hoàn thành nốt trò chơi kia đi nha"

Gương mặt ôn nhu của Niếp Hành Phong thoáng cứng đờ, hắn biết tiểu thần côn này trong từ điển tuyệt đối không có từ "kiềm chế", liền đẩy hắn ra, đứng lên, "Cái kia liền miễn ."

"Uy, ngươi vừa rồi nói cái gì cũng nghe theo ta mà."

Hắn giống như chưa từng nói qua chuyện đó.

Bất quá Niếp Hành Phong cũng lười cùng Trương Huyền tranh miệng đòi tiện nghi, nói: "Ta không có hứng thú dưới trời mưa to mà theo hầu ngươi chơi."

"Cái gì mà lại thôi, vừa rồi ta hữu dụng tâm phục hầu hạ ngươi, ngươi vui vẻ xong rồi, liền đem ta đá qua một bên."

Trương Huyền càng nghĩ càng buồn bực, gần đây tiểu đệ đệ hảo thảm hại, mỗi lần đều là tỉnh trí mà ngẩng cao rồi lại bị đánh quay về nguyên hình, loại sự tình này nhiều đến vài lần , hắn nhất định sẽ bị di chứng cho mà xem.

Nhớ tới vừa rồi bộ dáng Trương Huyền lúc bị ném vô cùng chật vật, Niếp Hành Phong muốn cười, bất quá lập tức bị lý trí khắc chế : "Là ngươi chủ động hầu hạ , ta đương nhiên không lý do cự tuyệt."

"Vậy ngươi hiện tại cũng hầu hạ ta đi? Ở trong mưa làm cũng là một loại tình thú." Trương Huyền rèn sắt khi còn nóng, nhảy dựng lên, một bộ dáng hứng trí bừng bừng .

Toàn thân đều ướt đẫm,Niếp Hành Phong cũng không có tâm trạng để hứng trí,"Ngươi còn không có nói cho ta biết, vì cái gì phải chơi trò bắt cóc?"

Bị hỏi trọng điểm, Trương Huyền cứng họng, "Ách, mưa gió thật lớn, chúng ta vẫn nên về xe trước rồi nói sau." Nói xong, kéo Niếp Hành Phong bước đi, ý tưởng ở trong mưa ngoạn tình thú sớm bị hắn quẳng sau đầu.

Niếp đại tổng tài cũng không nói gì mà tùy ý để tình nhân kéo đi, kết giới cũng di động theo bước của họ, giống cái dù lớn vô hình, giúp bọn họ che mưa gió, bất quá Bắc Phong vẫn như trước gào thét không ngừng, ở phía xa xa phong khiếu lãng khởi (sóng thần gió lạnh), tóm lại thấy khí lạnh khôn cùng.

" Giữa hè lại có Bắc Phong băng vũ, đây là loại thời tiết gì?" Niếp Hành Phong nghiêng đầu hỏi Trương Huyền.

Trương Huyền không nói, giơ tay lên, tiếng gió biến mất, xa xa kinh đào chụp ngạn (sóng thần cuồn cuộn) trở thành con sóng nhỏ, tầng mây u ám nặng nề như bị lực lượng vô hình thổ bay, quay cuồng tản ra, mây tan nhìn thấy ánh mặt trời, trên đầu rất nhanh chóng hiên ra một mảnh trời quang đãng.

Quay laị xe Niếp Hành Phong, Trương Huyền liền thi pháo cách không thủ vật ( lấy đồ qua không gian), ở biệt thự lấy hai bộ đồ để hai người thay . Nhìn thấy cơ thể mềm dẻo của Niếp Hành Phong, lại nghĩ tới vừa rồi chính mình "Tính trí" nửa đường kết thúc, không khỏi có chút buồn bực , liếm liếm môi, tiến lên giúp Niếp Hành Phong thay quần áo, trên thực tế là công khai ăn đậu phụ . ( lại giở thói 35 ra )

Niếp Hành Phong đầy móng vuốt sói ra, lên xe, Trương Huyền cũng lên theo, oán giận : "Vừa rồi ngươi cũng có đẩy ra đâu."

Vừa rồi khó được tiểu thần côn cứ thế dụng tâm hầu hạ hắn, hắn như thế nào bỏ được đẩy ra?

" Pháp lực của ngươi hình như tăng lên rất nhiêu" Niếp Hành Phong tránh nặng tìm nhẹ hỏi.

Trương Huyền vừa lên xe hứng trí bừng bừng lôi cái va li da đựng tiền mở ra, thuận miệng nói: "Đều là mội vài pháp thuật nhỏ, chủ tịch ngươi thực mang tiễn đến ?"

Niếp Hành Phong đem vali da trong tay hắn lấy lại, ném ra ghế sau, thản nhiên nói: "Ta không thể hiểu , có thể khống chế được mưa gió là một pháp thuật nhỏ."

A, đã bị nhìn ra? Trương Huyền giương mắt nhìn Niếp Hành Phong, phát hiện không thể lừa dối trót lọt được, đành phải thừa nhận : " Ngay khi giải trừ thần lực bị phong ấn , mấy pháp thuật đó chỉ là mấy pháp thuật nhỏ "

Quả nhiên là như thế !

Bình thường mà nói người có thể sử dụng được thần chú gọi mưa gió đã là cực hạn, mà đây lại là cuồng phong vũ bão, sóng thần cuồn cuộn, căn bản là không ai có thể làm được. Bất quá, đối với chi thần luôn tùy hứng làm bậy mà nói, nếu đây chỉ là một tiểu pháp thuật, tin rằng chỉ cần Trương Huyền muốn, muốn sóng biển bao quanh tất cả thành thị phụ cận mà nói cũng chỉ là chuyện dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro