Chương 3-A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thực sự có người bắt cóc ngươi?" Sinh mạng bị uy hiếp , cho nên mới không thể không giải trừ phong ấn? Tuy rằng chính bản thân Niếp Hành Phong đối với hoài nghi này không ôm hy vọng lớn lao gì.

"Không a, nào có người dám bắt cóc ta? Là ta muốn hẹn với người đến cố hương vui vẻ thôi, ai ngờ vừa mới đến đây, nơi này nhiều người như vậy, ồn ào muốn chết, cho nên mới giải phong ấn gọi cơn bão be bé đến , đuổi hết mọi người đi."

"Ngươi vì cái việc nhỏ này mà giải trừ phong ấn ?" Niếp Hành Phong muốn hộc máu.

Lúc trước bởi vì bọn họ muốn lưu lại nhân gian, cho nên hắn mới đề nghị phong ấn thần lực, lấy thân phận là người thường sống cuộc sống bình thường, nếu thần lực được giải phóng như thế này , thì ngay từ đầu cần gì phải phong ấn?

"Có vấn đề gì sao??" Ngó hắn, Trương Huyền đảo mắt khắp nơi nói "Cái này cũng như mở khóa mà thôi, chỉ cần có chìa khóa , lúc nào cũng có thể mở cửa, cùng lắm thì sau đó lại phong ấn lại thôi. "

Hoàn toàn không thể khai thông được tên này, Niếp Hành Phong hết từ để nói,đành phải hỏi: "Vì cái gì mà phải chơi trò bắt cóc."

"Không như vậy, liệu ngươi có ngoan ngoãn đi du lịch với ta sao?? Mỗi ngày đều bận bận bận , ngươi biết rõ ta lúc nào cũng phóng túng vui vẻ, còn cả ngày sớm đi tối về, để ta một mình, ngươi tốt nhất nên để công việc làm tình nhân luôn đi."

Bị hỏi, Trương Huyền trước giận, tiếp theo liền phản bác, thái độ nghêm chỉnh làm Niếp Hành Phong cảm thấy hóa ra chính mình mới là người sai, tiểu thần côn lại có thể cùng công việc mà ghen tuông. Niếp Hành Phong thực bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cười: "Ta không phải nói hoàn thành xong mọi việc, cuối tuần sẽ ở cạnh ngươi mà?"

"Ai biết đó là không phải mấy cái cớ qua loa cho qua chuyện ."

"Ta có khi nào thì qua loa tắc trách với ngươi?" Niếp Hành Phong đem bản đồ ở trong xe đưa cho trương huyền xem: "Vốn ta tính toán đến trước cuối tuần làm làm xong toàn bộ công việc, sau đó cùng ngươi đi du lịch một chuyến, đã đặt khách sạn rồi ."

Trương Huyền cầm bản đồ, nhìn thấy tuyến du lịch chính là vùng ngoại thành Bắc hải, có nhiều thắng cảnh đều đã được đánh dấu. Hiển nhiên Niếp Hành Phong không ăn nói lung tung, hắn nhăn mặt nhíu mày, phát hiện chính mình thật buồn bực .

"Ngươi nên nói cho ta biết trước."

"Ta có nói , là ngươi căn bản không nghe cẩn thận ." Niếp Hành Phong thở dài, đối với thần kinh Trương Huyền thì mọi điều to lớn đều không đi vào nổi "Bất quá ngày đó ngươi không phải nói liên hoan sao ? Như thế nào đột nhiên nghĩ đến phải chơi trò bắt cóc?"

"Đi siêu thị mua đồ ăn thì thuận tiện xem TV, trong TV vừa vặn thấy trong phim có đoạn bắt cóc, ta liền có luôn linh cảm."

"Cho nên ngươi liền đem đồ vật này nọ vừa mua xong ném luôn lên xe để một mình chạy cho nhanh?"

"Ác, ta quay đầu ngẫm lại, làm như vậy là không tốt lắm nha, trời nóng quá sẽ làm đồ ăn bị hỏng hết ."

Đây không phải là vấn đề quan trọng được không? Niếp Hành Phong với tay lấy điện thoại gọi cho đám người đang ngóng tin tức ở nhà, nói cho họ biết Trương Huyền không có chuyện gì, bọn cướp đã bị hắn khống chế, bây giờ đang định ở khu bên cạnh lưu lại vài ngày, xem như an ủi Trương Huyền, để bọn họ cũng khỏi lo lắng thêm.

Nói chuyện điện thoại xong, Trương Huyền lam mâu sáng trong suốt nhìn hắn, vẻ mặt lấy lòng cười cười, "Không cần nói cho mọi người biết chân tướng sao ?"

"Nói ra chân tướng, ngươi muốn chờ bị đánh sao ?" Niếp Hành Phong nghiêng đầu liếc hắn một cái.

Ngẫm lại mấy tên có thù tất báo này, Trương Huyền lui lại, cảm thấy khả năng bị trả thù đích xác không lớn, bất quá . . . . . ."Ngươi xác định có thể giấu diếm được bọn họ?"

"Không." Bất quá ít nhất bọn họ hiểu rằng hắn không truy cứu chuyện này, không ai lại dám ngu ngốc quản nhiều chuyện , nếu phải trừng phạt Trương Huyền, hắn một người là đủ rồi.

" Nếu đã đến đây rồi, không bằng chủ tịch ngươi qua nhà của ta xem đi?" Trương Huyền hiểu rằng Niếp Hành Phong lúc này rất bận rộn vì muốn nhanh chóng thu xếp cùng mình nghỉ phép, Trương Huyền hiện tại trong lòng một chút oán hận cũng không có, ngược lại có điểm áy náy , nói: " Công việc cũng đừng quá lo, trở về ta cùng ngươi làm."

Gần đây mấy dự án lớn đều hầu như hoàn thành xong, mấy phần còn lại Duệ Đình đều có thể đối phó được, bất quá khó được tình nhân chủ động xin đi giết giặc, Niếp Hành Phong đương nhiên sẽ không cự tuyệt, khởi động xe, mỉm cười nói: "Không có tiền trả đâu."

"Không quan hệ, ta vì nghĩa mà phục vụ."

Hảo, mấy tháng tiếp theo, hắn sẽ nhớ kỹ để chậm rãi áp bức người này.(xong đời Huyền ca )

Niếp Hành Phong chạy xe đến khách sạn phụ cận, tuy nói là khách sạn gia đình nhưng kiến trúc cực kỳ tráng lệ. Bất quá, bị Trương Huyền đem Bắc phong đến làm một trận cuồng phong nên trước cửa có vẻ vắng lặng, xem ra du khách được cảnh báo là không thể rời khách sạn vì có gió lốc sóng thần, ngay cả bảo vệ cũng ở trong đại sảnh khách sạn.

"Khách sạn này cũng không tệ." Tuy rằng nhìn qua chính là khách sạn gia đình bình thường, nhưng muốn lấy lòng Niếp Hành Phong nên Trương Huyền cố ý khen ngợi, khách sạn thôi mà, chỉ là chỗ để ngủ nghỉ thôi, chỉ cần có cái giường lớn chịu được sức ép, những vấn đề khác hắn không so đo ( giường lớn chịu sức ép!! Dễ tính quá ta)

"Kế hoạch của ta không ở khách sạn gia đình này." . Nhìn ra tâm tư Trương Huyền , Niếp Hành Phong giải thích : "Chúng ta chỉ là tới đây nghỉ ngơi một chút."Bởi vì trong cơn lốc kia, tóc tai của hắn dính toàn cát biển, hắn không thể chịu đựng được cảm giác này nên phải tới khách sạn trước.

Niếp Hành Phong vào phòng tắm rửa quần áo, hai người ở ôn tuyền khách sạn tắm rửa, sau đó dùng cơm, Trương Huyền nằm tắm nắng trên ghế dài cạnh cửa sổ.

Niếp Hành Phong gọi điện cho ông chủ khách sạn đặt phòng, nói có thể đổi sang ngày hôm sau, ông chủ tỏ vẻ lo lắng, nói: "Hai ngày nay có sóng thần gió lốc, căn bản không có thuyền nào dám rời bến, nếu Niếp tiên sinh dùng thuyền tư nhân thì phải cẩn thận, đài khí tượng thông báo gió lốc này kéo dài liên tục đến cuối tuần, trong lúc này không nên rời bến." ( Huyền ca là vui gây họa! hại ng' t lỗ vốn )

Niếp Hành Phong nói tiếng cám ơn, cúp điện thoại, Trương Huyền đã chạy tới hỏi: "Ngươi phải rời bến?"

"Ân, khách sạn ta thuê ở trên biển."

"Tốt, trên biển ta sẽ dẫn đường cho ngươi."

"Không, chúng ta đi bằng du thuyền ." Nhìn thời gian không còn sớm , Niếp Hành Phong nói: "Sửa soạn một chút, xuất phát."

"Vì cái gì phải đi du thuyền? Ta không có bằng lái , hơn nữa, loại thời tiết này có thể thuê du thuyền sao ?"

Bắc hải phụ cận được coi là quần đảo du lịch thắng cảnh , cho nên mùa hè khách sạn đều có dịch vụ cho thuê du thuyền, bất quá hai ngày mưa gió liên miên, khẳng định làm gì có khách sạn nào dám cho bọn hắn thuê du thuyền??

Niếp Hành Phong liếc Trương Huyền một cái, thật là không biết tự kiểm điểm, không ngẫm lại không ai cho thuê du thuyền là do ai mà ra

"Không vấn đề, du thuyền là của bằng hữu ta, yên tâm, có bằng lái ." Vốn Niếp Hành Phong tính cuối tuần đi du lịch, thời gian địa điểm, chính là liên hệ được bằng hữu cho mượn du thuyền xong xuôi, vạn sự sẵn sàng, Trương Huyền thật đúng là canh chừng đúng thời điểm dụ hắn tới đây, chỉ tiếc là Bắc Phong.

Hai người sửa soạn hành trang tốt rồi, lái xe đi vào bến tàu chỗ du thuyền bỏ neo, trên đường Niếp Hành Phong nhìn thấy tấm biển dựng thằng ben đường "Phụ cận cá mập thường lui tới, nghiêm cấm bơi lội" , quay đầu dùng ánh mắt hỏi Trương Huyền.

"Ta chán ghét cùng ngươi hẹn hò lại bị quấy rầy, chỉ có một nhóm cá mập nhỏ đến đây ngoạn ngoạn tí cho vui, nên nơi này rất thanh đã yên tĩnh " Trương Huyền cười hì hì nói: "Yên tâm, chỉ là mấy con cá nhỏ mà thôi, ta có công đạo mà, không cho chúng nó đả thương người."

Chúng nó không cần đả thương người, sự tồn tại của bọn chúng , cũng đã là mối uy hiếp lớn nhất rồi ( mịa ơi! Kỳ này bãi biển hết kinh doanh, ai dám bơi ta cho xiền.)

Có điểu khó được trở về cố hương của Trương Huyền, Niếp Hành Phong cũng không hy vọng bị người ta quấy rầy. Nơi này là của Trương Huyền, đường hoàng là cuồng tứ hải thần chúa tể .

Chiếc thuyền gia đình nhàn nhã màu trắng kia, neo đậu ở bờ biển, giống như một cánh buồn trắng xa hoa cao nhã. Trương Huyền nhảy xuống , tựa vào mép thuyền đi về phía trước xem, xa xa tinh không vạn lí ( trời xanh không bến bờ), hải âu tập hợp, cá heo không ngừng nhảy lên đem thiên cùng hải (trời và biển) gắn lại thành một khối.

Nội thất trong du thuyền sử dụng gỗ tếch ( gỗ bưởi a) làm ván sàn, các đèn đều được phối màu đặc biệt, màu đỏ sậm từ bộ sô pha tản mác vẻ đẹp hoa lệ, thư pháp cùng tranh họa cổ xưa đều được treo trên tường theo thứ tự, một quầy bar lớn dựa vào tường, bên trong đầy đủ các loại rượu , hướng vào trong là phòng ngủ cùng phòng bếp, toàn bộ cabin đều được thiết kế xa hoa mà không mất vẻ thanh lịch, Trương Huyền dạo qua một vòng, ánh mắt tỏa sáng, theo bản năng cực kỳ yêu thích cái du thuyền này. ( e cũng yêu lắm )

Niếp Hành Phong đền phòng lái, khởi động máy, đuôi thuyền nâng lên từng ngọn sóng bạc, du thuyền theo tay lái Niếp Hành Phong bắt đầu lướt sóng ra khơi (nv : hạ dương ba sử)

"Bên trong có đồ uống, thích thì cứ lấy uống." Mở cửa du thuyền, Niếp Hành Phong nói.

Trương Huyền đi lấy một chai vang đỏ, rót vào hai ly mang lên boong tàu đưa Niếp Hành Phong "Ra là cái du thuyền lớn như vậy, trở về chúng ta cũng mua một cái đi?"

"Chờ ngươi có được bằng lái đã ."

"Tốt."

Đối Trương Huyền mà nói, miễn là có nhà tài trợ, vấn đề khác đều giải quyết tốt, dù sao đi du thuyền cũng lái xe cũng hao hao như nhau, có khi so với lái xe còn đơn giản hơn, dù sao trên biển cũng là địa bàn của hắn. ( hờ hờ!! theo hải vương đi thuyền chắc lướt sóng giống nhau)

to be continued.........................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro