Chương 3-B

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa lúc nãy đã ngớt, gió mây cũng đang tản ra, mặt biển bắt đầu lấy lại sự tĩnh lặng, nửa mảnh cầu vồng treo lơ lửng trên bầu trời, trời đất tựa như chưa từng có sự biến hóa kỳ lạ trước đó. Dường như cảm nhận được khí thế bá lệ của hải thần, ngư điều không ngừng tụ tập vây lại đây, cá heo cũng ngụp lặn xung quanh mạn thuyền, thỉnh thoảng lại nhảy lên trên mặt nước, phát ra tiếng kêu vui mừng trong trẻo, như là đang hoan nghênh chủ nhân trở về.

Niếp Hành Phong nghiêng đầu nhìn Trương Huyền, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, dưới ánh mặt trời lại có vẻ nghiên lệ (xinh đẹp mỹ lệ) khiến người ta khó có thể nhìn thẳng. Hắn đột nhiên phát hiện, Trương Huyền chính là thuộc về nơi này, ôn hòa, vô tư, tùy hứng, ngay thẳng, cá tính mâu thuẫn lẫn nhau ( tham tiền nữa chứ) , tự như vùng bắc hải này, đều khiến người ta không muốn rời đi.

Vì thế Niếp Hành Phong quay bánh lái, muốn ở trên biển chơi vài vòng rồi mới đến khách sạn.

Du thuyền đang chạy nhanh, Trương Huyền đột nhiên hỏi : " Chủ tịch, ngươi có bằng lái thật không??"

"Có a, ta không phải đã nói rồi sao ?"

"Nhưng mà, ta lại cảm thấy ngươi hiện tại không phải đi du thuyền mà là như đang bão du thuyền vậy?? (ý nói là anh Phong đang đua )" Trương Huyền tựa vào mép thuyền, hữu khí vô lực nói.

Lúc này mới phát hiện Trương huyền sắc mặt không tốt, cái trạng thái kia giống như lần đầu tiên gặp, chính là bộ dáng say xe , Niếp Hành Phong ngẩn người , mới hỏi : " Ngươi . . . không phải. . . .say tàu đấy chứ ??"

Trương Huyền tức giận liếc hắn: " Ngươi lái nhanh như thế, người khác đã ngất xỉu rồi". (ý anh là anh chỉ say tàu thôi chứ chưa ngất xỉu!! vẫn oách chán)

Nhưng mà, ngươi chính là hải thần a, hơn nữa là bây giờ còn có thần lực của hải thần.

Niếp Hành Phong buồn cười, dừng thuyền lại, đỡ Trương Huyền ngồi xuống ghế ở gần bánh lái, hỏi : " Say tàu như thế này sao không nói sớm??"

"Ta chỉ vừa có cảm giác thôi." Nhìn thấy mặt Niếp Hành Phong tựa tiếu phi tiếu , Trương Huyền thật buồn bực, ai quy định Hải thần không bị say tàu nào?? Mà đây cũng đâu phải lần đầu hắn say tàu xe, có gì mà buồn cười cơ chứ?

Du thuyền dừng lại một lúc, Trương Huyền cảm thấy tốt hơn nhiều rồi , hỏi : " Khách sạn ở đâu?? Ta xuống biển cùng ngươi đi "

Niếp Hành Phong chần chờ một chút, hắn thuê du thuyền chính là vì muốn cùng Trương Huyền tận hường lạc thú trên biển, nếu Trương Huyền xuống biển, hắn một mình trên thuyền có nghĩa lý gì chứ?

『mau nhìn mau nhìn mau nhìn , kìa! 』 mấy con cá nhỏ bơi lại la hét ầm ĩ , cắt ngang đối thoại của bọn họ.

Chúng nó bơi rất nhanh, nháy mắt liền tụ lại dưới thuyền, một bên kêu : 『 là hải thần tôn quý đã trờ về 』

『 hải thần đại nhân thật sự rất đẹp trai ! 』(cá mê zai đẹp)

『 hải thần đại nhân! Hải thần đại nhân! 』

Đủ mọi màu sắc của các loài cá, có loại rất giống cá cảnh nhiệt đới, nhưng cũng không phải giống lắm, dù sao Trương Huyền cũng không nhận ra được bọn chúng là giống gì. Đầu hắn đáng choáng váng, cái đám kia kêu gào lại càng khiến hắn phiền hơn, quát : " Cút"!

Niếp Hành Phong bị hắn đột nhiên rống một tiếng thì sửng sốt, Trương Huyền lúc này mới phát hiện mình phản ứng thái quá, vội vàng giải thích: " Xin lỗi chủ tịch, ta không phải đang mắng ngươi, là mấy con cá ầm ĩ kia kìa."

Cá ầm ĩ? Niếp Hành Phong nhìn ra biển thấy một đàn cá đủ màu, vì nghe tiếng Trương Huyền rống, đều sợ tới mức lập tức giải tán , hắn cười hỏi : " Ngươi hiểu được chúng nói hả?"

"Ta thà rằng nghe không hiểu." Trương Huyền lẩm bẩm.

Không thoải mái chút nào, thật muốn nhảy xuống biển, thế giới của hắn là ở dưới biển, không phải ở trên biển .

Trương Huyền đứng lên,Niếp Hành Phong nhìn thấy ý định của hắn, vội vàng kéo hắn, nói: "Ta có biện pháp tốt nhất để giải quyết chứng say tàu này mà!!"

"Ta không uống thuốc chống say đâu!"

"Không cần phiền toái uống thuốc như vậy." Niếp Hành Phong kéo Trương Huyền đến trước buồn lái : "Ta dạy ngươi lái thuyền, chính ngươi lái thì sẽ không bị ngất xỉu."

Đạo lý này cũng việc lái xe giống nhau, Trương Huyền sờ sờ bánh lái, quả nhiên có chút dao động, nghiêng đầu nhìn Niếp Hành Phong, hỏi : "Có thu học phí không??"

"Còn phải xem kỹ thuật của ngươi thế nào."

Trong lời có điểm đen tối, bất quá không để Trương Huyền hiểu được, Niếp Hành Phong một lần nữa khởi động động cơ, giữ chặt tay hắn lên bánh lái, nói : " Lái tàu so với lái xe đơn giản hơn, không có đường băng, không có chướng ngại vật, ngươi có thể tùy tâm sở dục ( làm theo ý mình) mà lái"

Đương nhiên, đối người thường mà nói, lái thuyền trên biển rất nguy hiểm, không thể phân biệt được đường nào an toàn, đáy biển có đá ngầm, đều là nguy hiểm tiềm tàng, nhưng những nguy hiểm này đối với Trương Huyền mà nói đều không tồn tại, vì nơi này là thế giới của hắn mà.

Trương Huyền rất hứng thú quả nhiên thành công bị dẫn tới khoang lái , Niếp Hành Phong đứng ở bên cạnh hắn, dạy cho hắn kỹ xảo lái thuyền cùng phân biệt phương hướng trên biển , nhìn thấy sắc mặt vốn tái nhợt bây giờ có chút hồng thuận, lông mày hơn giãn ra, loại tình cảm hưng phấn này không cần nói cũng biết, liền hỏi : " Có thấy đỡ hơn không??"

"Ân." Trương Huyền đang loay hoay mầy mò để lái tàu, đối với câu hỏi Niếp Hành Phong chỉ tùy tiện trả lời.

"Đừng khẩn trương, từ từ sẽ đến."

Niếp Hành Phong nói xong một câu hai ý, liền từ phía sau ôm lấy eo Trương Huyền, lúc trước bị tiểu thần côn một phen gây sức ép, hiện tại đã tới lúc đòi cả vốn lẫn lời rồi.

Cúi đầu liếm nhẹ ở sau gáy hắn, hai tay bắt đầu cởi bỏ nút áo sơ mi , nhẹ nhàng vuốt ve tiến vào phần cơ bụng, sau đó dừng lại phía trên, ở trước ngực hắn nhẹ nhàng ve vuốt, Trương Huyền đau đến chau mày, khiển trách : " Đừng nháo mà, ta đang lái thuyền nha."

"Thì ngươi cứ chuyên tâm lái thuyền của ngươi, còn chuyện khác để ta làm là được." Chuyên tâm liếm từ cổ đến vành tai, Niếp Hành Phong cười nói : " Ngươi không phải vẫn giận ta không hầu hạ ngươi sao?? Hiện tại ta sẽ cố làm thật tốt."

"Đừng như vậy. . . . . ."

Nếu là lúc bình thường, kịch liệt bao nhiêu hắn cũng tiếp được, nhưng hiện tại hắn đang lái thuyền a, loại trạng thấy của hắn bây giờ làm sao có đủ tinh lực để tập trung hưởng thụ cảm giác hầu hạ cơ chứ??

Lời phản đối lập tức tắt ngúm, vì phía trước đột nhiên xuất hiện một dãy đá ngầm đen kịt, Trương Huyền sợ tới mức lập tức quay mạnh bánh lái, Niếp Hành Phong liền với tay ra phía trước điều chỉnh mô tơ giúp hắn, làm cho thuyền bảo trì một vận tốc chậm rãi, vừa không gặp nguy hiểm vừa cảm nhận được kích thích .

" Tốt rồi." Hắn ôn nhu phát ra chỉ lệnh.

Thân thể bị ôm cả vào trong lồng ngực đối phương, muốn thối lui hiển nhiên không có khả năng, bất quá Trương huyền không thích loại cảm giác toàn thân bị vây chặt thế này, đang muốn tìm lí do để Niếp Hành Phong tạm dừng, liền thấy ngực nhói đau, ngón tay đang đưa đẩy nhẹ nhàng , mang theo cảm giác khiêu khích vô cùng, khiến hắn bắt đầu thở gấp, đai lưng liền bị cởi ra.

Tay Niếp Hành Phong ôm eo Trương huyền, nhu động vuốt ve, yên lặng nghe hắn được mình âu yếm mà phát ra tiếng thở dốc, sau đó trượt hướng xuống bụng thẳng đến nơi yếu ớt nhất của nam nhân.

"Hiện tại, để ta hảo hảo hầu hạ ngươi, thiên sư đại nhân của ta ." Hôn cắn vành tai Trương Huyền , cảm thụ thân thể hắn đang run rẩy, Niếp Hành Phong ác liệt nở nụ cười.

"Tên chiêu tài miêu có thù tất báo này!" Trương Huyền run rẩy thanh âm nói.

Hiển nhiên, thủ pháp ve vãn của Niếp Hành Phong so với hắn cao minh hơn nhiều, tính khí bị cầm khiêu khích, hai khỏa cầu cũng được tỉ mỉ chiếu cố, được nhu động cẩn thận, như bắt hắn phải ép ra toàn bộ tình cảm , hoàn toàn không để ý tới hắn đau cỡ nào. Đối với mấy tên phá hoại Trương Huyền đều không nề hà mà dạy dỗ, nhưng lại dễ dàng tha thứ cho đối phương, vì hắn là Niếp Hành Phong, cho nên mặc kệ hắn làm cái gì, đều có thể tha thứ hết.

"Trương Huyền, Trương Huyền. . . . . ."

Cảm giác được Trương Huyền không vui, tình nhân liền đem môi đến bên tai hắn nhẹ nhàng mời gọi, cũng không yêu cầu hắn đáp lại, chính là mỗi lần ở bên tai nỉ non, mỗi lần gọi một tiếng, Trương Huyền liền cảm thấy tâm bấn loạn ngay.

Hoảng hốt thấy quần đã bị cởi một nửa, tính khí nam nhân đang đặt ngay phía sau, một tay cầm tay hắn để giữ bánh lái, một tay vẫn ở phân thân phía trước âu yếm lấy lòng. Giống như ngựa quen đường cũ, tâm tư Trương Huyền sớm rối tung rồi, thân mình như nhũn ra, theo bản năng hơi nâng chân lên, để đối phương thuận lợi giữ lấy.

Hắn thật sự là hết thuốc chữa rồi, cảm giác tính khí đang xỏ xuyên trong cơ thể đồng thời hắn cũng mơ mơ màng màng muốn thêm nữa.

Nếu nói thói quen chính là việc đáng sợ nhất, thế thì , thói quen thích hưởng thụ chính là quy luật muôn thuở, có lẽ biết rõ là sai lầm, nhưng không cách nào quay đầu lại, chỉ có thể nghĩa vô phản cố mà tiếp tục. Giống như Trương Huyền cảm nhận lúc này : Vui sướng, hân hoan, phóng túng, còn có cảm giác thỏa mãn nồng ái vô bờ , nháy mắt truyền đến cho hắn, cứ mỗi một lần, phần cảm giác mãnh liệt này phân ra. Có lẽ rồi đến một ngày, hắn sẽ hoàn toàn trầm mê trong cảm quan này, quên đi thân phận hắn chính là hải thần, hắn mới là cường giả .

"Trương Huyền. . . . . ."

Tiếng kêu bên tai lại vang lên, sự ôn nhu kia mới là thuốc độc trí mạng, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Niếp Hành Phong không cho mình xuống biển. Trương Huyền rất muốn mắng hắn một trận, cơ mà chỉ có thể há miệng, có nói cũng chỉ được hai từ : " Nhanh lên"

Ôn nhu quá khiến hắn mất kiên nhẫn, có khi còn khiến hắn cáu giận vì dục vọng tiềm tàng trong cơ thể quá mãnh liệt, việc này chẳng cần che giấu, lúc này giữa trời biển chỉ có hai người họ, tự như khoảng thời không từ vạn năm trước. . . .

Phân thân nam nhân tại hạ thân của hắn hung hăng cắm vào nơi sâu nhất trong cơ thể, tựa như muốn hắn đáp lại, hơn nữa không hề dừng lại mà còn không ngừng tiến nhập, nơi địa đạo mẫn cảm nhất bị chạm đến, Trương Huyền phát ra tiếng kịch liệt run rẩy, phân thân bị khiêu khích đang trướng đại, muốn phát tiết dục vọng ngay.

Tay Niếp Hành Phong lập tức nắm chặt phân thân thẳng đứng của hắn, ngón tay đặt lên đỉnh, nói : " Chờ ta rồi cùng nhau."

-------------

Edit đến đây ta vô vàn hâm mộ bạn nào edit truyện của Mê Dương!! Nồng độ H ở TSCV hem có nhìu bằng mà lúc edit có vài lần ta chảy....máu mũi (khăn giấy dùng tĩ tã)

Hay là vì làm reader khác với editor nhỉ?? OH!! ta không muốn vào viện vì mất nhiều máu vậy đâu!!

Đọc TSCV của bạn popo sao thấy hình tượng anh Phong nó nghiêm túc lạnh lùng là thế, đến cái PN này thì.... Còn đâu nữa hả anh? Cơ mà ta vẫn tôn Phong ca là anh công xuất sắc nhất , vì anh có công xử lí được Hải thần hẳn hoi!

còn 5 trang word nữa thôi nên để dành cho chương 4! có khi edit xong sẽ lại sửa cách xưng hô của các anh mới được, ta- ngươi hoài thấy xa cách quá, cơ mà anh- em cũng thật gần gũi quá nên ta ko thik! Nghĩ sau vậy. . . .*thở dài*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro