2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một toà nhà nhìn chéo sang căn hộ của Rafael, một đặc vụ liên bang chớp mắt trước màn hình máy tính, rồi ngạc nhiên thông báo: "Này, cô bồ có tình nhân." "Cái gì?" Người đặc vụ lớn tuổi bước đến và nhìn chằm chằm vào màn hình có cặp đôi trên ban công. Ông huýt sáo. Cậu xem có mạo hiểm không, Salinas vừa mới rời toà nhà." Rồi ông nhíu mày, quan sát kỹ những hình ảnh. "Tôi không nhớ đã từng trông thấy gã. Chúng ta có nhận dạng được gã ta không?"

"Tôi không nghĩ thế, bây giờ thì chữa thẹn. Khó mà thấy vị trí của gã." Mặc dù vậy, đặc vụ thứ nhất, Xavier Jackson vẫn lướt những ngón tay trên bàn phím, cố gắng tìm cách xử lý. Salinas đã chọn căn tầng thượng này rất khéo, góc nhìn, chiều cao, khoảng cách, Tất cả đều khiến việc theo dõi - dù trong trường hợp thuận lợi nhất - cũng khó khăn. Thế mà những gì họ đang xem vẫn còn tốt chán so với thứ âm thanh chật vật lắm mới thu được. Không những căn hộ được cách âm, Salinas còn lắp đặt thêm các thiết bị tinh vi nhằm chặn đứng mọi âm mưu nghe trộm. Họ cũng không tài nào thâm nhập được vào đường dây địên thoại của hắn, Jackson nghĩ chắc một vài vị thẩm phán tối cao nào đó đã nằm gọn trong bàn tay kiểm soát của ông trùm. Việc đó làm anh vô cùng tức giận, bởi nó đi ngược lại với ý niệm của anh về công lý, về cái đúng và cái sai. Quan toà thì cũng là người, bọn họ có thể ngu đần, thành kiến và xấu tính, nhưng, khốn khiếp không đời nào được bẩn thỉu.

Anh dừng lại một cảnh của cặp đôi kia rồi đưa vào phần mềm nhận dạng khuôn mặt, nhưng chẳng hi vọng gì nhiều. Đặc vụ lớn tuổi là Rick Cotton, Làm việc cho Cục gần hai mươi tám năm, tóc đã ngả màu hoa râm. Ông ấy là một người đàn ông trầm tĩnh, có năng lực nhưng không đủ xuất chúng lẫn khôn ngoan để leo cao lên cái ghế cao hơn. Một hay vài năm nữa, ông ấy sẽ nghĩ hưu, nhận trợ cấp, và vị trí này sẽ có kẻ thế chân, nhưng những ai đã từng làm việc cùng Cotton sẽ đều nhớ đến ông ấy như một đặc vụ đáng tin cậy. Sáu năm ở cục, Jackson đã làm việc với một số nhân vật sáng chói nhưng lại chẳng khác gì những thằng đê tiện, hoặc tệ hơn, là những thằng lười nhác chỉ giỏi đi bợ đít cấp trên. Nên anh chẳng có gì phàn nàn về Cotton. Trên đời này còn nhiều thứ tệ hơn nhiều so với làm việc cùng với một cấp trên hiền lành, năng lực tầm tầm.

"Đây có thể là cơ may của chúng ta," Cotton nói khi họ chờ phần mềm vi tính tìm ra tên cho gương mặt của gã đàn ông bí ẩn này. Cho đến giờ họ vẫn chưa phát hiện được kẽ hỡ nào trên bức tường bảo vệ của Salinas, nhưng họ có thể dùng thước phim mà cô bồ dan díu với một gã khác để chống lại cô ta. Đây một điều may mắn khó tin - nhưng việc đó chẳng đánh bóng thêm cho tên tuổi Của Cotton chút nào, bởi vì một tên trực máy tính tinh ranh nào đó chỉ việc ngồi ở văn phòng cũng có thể tìm cách nẫng tay trên, Và Cotton sẽ không phản đối mà vẫn cật lực đo theo con đường đã định. Jackson nghĩ anh có thể là thằng cơ hội ấy lắm chứ, bởi vì thật ngu xuẩn nếu để cho kẻ khác chiếm mất công sức bao nhiêu giờ dài lê thê và ngán ngẩm anh cùng Cotton bỏ ra cho nhiệm vụ này. Nhưng anh sẽ không bỏ mặc Cotton, ông ấy đáng được đối xử tử tế hơn thế.

Jackson vẫn chăm chú vào màn hình phân tách, cố tìm mọi góc khá hơn, nhưng hình như thằng khốn ấy biết chính xác họ ở chỗ nào, bởi vì chưa lần nào gã để lộ quá một góc khuôn mặt. Tuy vậy, anh anh đã chụp một tấm hình rất rõ tai phải của gã. Tai cũng tốt rồi, tai mọi người rất khác nhau từ hình dáng, kích cỡ, vị trí trên đầu, đến cả những vòng xoáy phía trong. Người ta có thể cải trang hoàn toàn nhưng thường quên mất đôi tai.

Chương trình nhận dạng khuôn mặt vô hiệu, báo không tìm đựơc kết quả tương thích mà anh chờ đợi. "Nào, nhìn vào cô nàng bé bỏng xinh đẹp đi," anh lầm bầm với gã đàn ông. "Để tao chụp một tấm ảnh của mày nào."

Anh đã qúa chăm chú đến việc đó, Và đến khi Cotton ho lên một tiếng không thoải mái Jackson mới nhận ra mình đang xem cái gì. "Chết tiệt", anh rủa thầm. "Hắn dám giở trò đó giữa thanh thiên bạch nhật". Họ không trông thấy rõ, nhưng tư thế và những chuyện chuyển động rõ rành rành của hai người kia cũng đủ để biết chuyện gì đang diễn ra trên ban công.

Rồi gã lạ mặt quay cả hai người họ lại, quay lưng về phía camera, và nửa đi nửa bế cô bồ vào trong nhà, kéo cánh cửa trượt bằng kính đóng lại phía sau.

Không một lần nào hai đặc vụ thấy rõ khuôn mặt gã.

                            ***

Phía sau ban công ấm áp và ngập nắng, căn hộ mát lạnh, mờ tối và kính đáo một cách dễ chịu. Drea bám chặt lấy gã sát thủ tìm chỗ dựa, hai chân cô mềm như bún còn đầu óc thì quánh lại như hồ. Gã hạ thấp đầu và lướt một chuỗi những nụ hôn chậm rãi qua cổ cô qua xương đòn. "Ở đây có đặt máy ghi âm không?" gã hỏi bằng tông giọng trầm, nửa nghe không rõ rồi chạm môi lên vai cô, miệng lầm bầm trên da thịt cô, " Có camera chỗ nào không?"

"Giờ thì không", Drea trả lời, rồi thình lình một đợt sóng cồn cào lẫn lộn giữa ham muốn và sợ hãi nhấn chìm cô. Cô đã tốn bao công sức để khiến người ta coi cô là một món đồ trang trí, chỉ biết lo cho mình và không khác một con câm nhỏ bé - tóm lại là vô hại. Nhưng dường như gã sát thủ này không hề xem nhường cô chút nào, điều đó khiến cô vừa hài lòng vừa sợ hãi. Nếu gã có thể vạch trần những hành động được tính toán kĩ càng của cô thì người khác cũng làm được. Cùng lúc ấy việc gã dễ dàng giả định rằng cô biết câu trả lời cho câu hỏi  của hắn đã thoả mãn một mong muốn mà bấy lâu nay cô không nhận ra, đó là mong muốn đựơc người khác đối xử một cách công bằng, ở một mức độ nào đó.

Dù sao đi nữa, giờ cũng quá muộn để tiếp tục giả ngây ngô. Cô liều lĩnh thêm vào, " Hắn đã từng lắp, nhưng rồi hắn quyết định việc thu âm bất cứ cái gì có thể gây nguy hiểm cho hắn."

Thoạt đầu, Rafael theo dõi Drea khắp mọi nơi, giấu camera trong phòng ngủ và cả trong phòng tắm của cô. Cô không có một chút sự riêng tư nào hết, chỉ đơn giản là thuận theo mọi sự, duy trì những việc làm hoàn toàn tẻ nhạt và chán ngấy. Cô đã sống như vậy với hắn gần năm tháng đến khi cô nghe trộm được hắn bảo chuyên viên kỹ thuật Orlando Dumas tháo gỡ tất cả các camera, micro, và hủy các cuộc băng, Orlando không ngại giải thích với hắn là tất cả đều được số hóa, thế nên chẳng có cuộn băng nào cả, nhưng Drea đã cười thầm vào mặt Rafael.

Nếu Rafael có biết cô hay đi sửa móng tay và làm tóc không thì được thôi, cứ để hắn phí thời gian mà theo đít cô. Cô đi mua sắm, cô xem tivi và tạo thói quen đến thư viện gần nhất, mượn những quyển sách về tranh ảnh địa lý các nơi trên thế giới. Cô dí sát mắt vào những bức ảnh, rồi cố tình đọc cẩn thận những mẫu thông tin về phong tục lẫn các đặc điểm địa lý thật to để Rafael nghe thấy, đến khi hắn sốt ruột bảo cô rằng hắn không thích thú gì bọn chồn cáo và chả thèm quan tâm xem cái thác nào cao nhất trên thế giới. Drea đã làm ra vẻ bị tổn thương sau đó thì thầm khoái trá. Chẳng bao lâu sau hắn sẽ ngừng đi theo cô mỗi khi cô rời căn hộ.

Hầu hết thời gian, Drea không dám mạo hiểm và hầu hết cư xử như lúc bị bám theo. Cô thường xuyên đi sơn sửa móng tay hoặc làm tóc, và dành phần lớn thời gian vào việc mua sắm, cả mua trực tiếp và qua mạng. Tivi trong phòng ngủ lúc nào cũng bật kênh bán hàng, một tập giấy để sẵn với những mã hàng hóa nghệch ngoạc trên đó - những chữ số cô thường xuyên gạch đi, hoặc thay đổi, chỉ để phòng khi Rafael cho người kiểm tra. Thậm chí có cả những mã số quần áo thật nếu hắn cho kiểm tra kỹ. Cô đầu tư rất nhiều thời gian để làm đúng như những gì Rafael muốn.

Nhưng thi thoảng, cô lại làm chuyện trái ngược hẳn. Rafael là một kẻ tàn nhẫn và quỷ quyệt, nhưng hắn không nghĩ cô đủ thông minh để qua mặt hắn bất cứ điều gì, nên cô tìm cách làm thế khá nhiều lần.

Vậy mà gã đàn ông này, tên giết người đang ôm cô trong tay, đã nhìn thấu lớp vỏ bọc mà cô dày công xây cất, phá bỏ bức tường phòng thủ của cô và phơi bày cô dễ dàng như khi gã lột quần cô vậy. Cô nhìn chăm chăm vào ánh mắt nheo lại của gã, tự hỏi gã còn thấy gì khác nữa. Liệu gã có giữ kín bí mật của cô, hay sẽ xem nó như quân bài hữu dụng cho một ý đồ nào đó? Có thể gã muốn cô tiết lộ về Rafael. Bất cứ điều gì gã muốn cô làm, cô đều phải nghe theo, không có sự lựa chọn. Việc đó thực ra rất dễ quyết định, bởi vì cô cá gã đàn ông này là một trong số ít những kẻ dám chống lại Rafael.

Những ý nghĩ ấy kéo Drea ra khỏi mớ cảm xúc bấn loạn dồn dập, và tỉnh táo trở lại cô cảm thấy những ngón tay lạnh buốt của nỗi hãi hùng. Gã chưa xong với cô đâu. Dù cho tới giờ gã vẫn chưa làm cô đau - thực tế còn ngược lại - nhưng không có nghĩa là cô được yên thân. Có thể gã chỉ đang chơi đùa với cô, khiến cô bớt đề phòng và trở nên lơ đãng. Có lẽ gã khoái chơi một đòn bất ngờ.

"Cô suy nghĩ quá nhiều," gã lẩm bẩm. "Cô lại căng thẳng rồi."

Suy nghĩ đi! Drea ra lệnh cho mình, quyết xua đuổi nỗi sợ hãi. Cô phải nghĩ, phải lấy lại kiểm soát. Chúa ơi, sao cô có thể ngu si đến vậy? Thay vì hành động đần độn như mấy con mụ chả biết dung thân xác mình vào việc gì, cô nên sử dụng nó, làm những việc mà cô giỏi nhất, những việc khiến một gã đàn ông cảm thấy hắn thật đặc biệt.

Cô nhìn trân trân vào đôi bàn tay mình, những ngón tay đang bấu sâu vào đôi vai rắn như thép của gã sát thủ và bắt chúng hành động. Cô phải vuốt ve gã, bằng cả những lời thỏ thẻ lẫn cử chỉ ngọt ngào. Cô cần trượt xuống người gã, khiến gã đạt đỉnh, rồi sau đó - lạy Chúa - gã sẽ đi, và cô sẽ có thời gian quyết định hướng tốt nhất cho kế hoạch của mình. Cô phải làm rất nhiều việc, mà ngay lúc này chúng dường như vượt quá khả năng của cô.

"Phòng ngủ ở đâu?" gã chợt ngẩng đầu lên hỏi, đôi mắt cảnh giác xem xét xung quanh. "Không phải nơi cô ngủ với Salinas. Chỗ khác cơ."

"Chúng tôi không .. chúng tôi không ngủ chung", Drea lí nhí, lại thêm một lần buộc nói ra sự thật. Ánh mắt gã nhìn cô còn chăm chú hơn trước, và cô rùng mình cảm nhận sự đe dọa ẩn sau mỗi hành động của gã. "Chúng tôi không ngủ chung. Tôi có phòng riêng."

Trái tim cô đập mạnh khi gã nán lại một nhịp rồi nói, "Cô đã đến phòng hắn."

Đó là lời kết luận không phải câu hỏi, như thể hắn đi guốc trong bụng Rafael. Tuy nhiên, cô gật đầu xác nhận. Cô đã vào phòng Rafael bất cứ khi nào hắn có nhu cầu. Mọi thứ vẫn diễn ra như vậy; mọi người đến với Rafael, chứ hắn không bao giờ mò đến chỗ ai. Sau đấy cô luôn quay trở lại phòng mình, căn phòng mà cô đã cố tình trang hoàng thành một nơi càng điệu đà càng rườm rà càng tốt, cho phf hợp hình ảnh nàng búp be Barie mà cô dựng lên.

"Phòng cô" gã nhắc.

Drea liếc mắt sang phải. "Phía cuối hành lang này."

Gã cuối xuống và kéo quần cô tới mắt cá chân. "Bước ra," gã nói, và cô làm theo, nhấc chân ra khỏi vũng lụa trắng mỏng. Cô chẳng có thời gian mà ngượng ngùng khi trên người còn độc chiếc áo ahi dây và đôi dày mười phân, bởi vì gã đã nhanh chóng nhấc bổng cô lên, buộc cô phải quặp chân quanh hông gã, để gã ôm cô đi dọc hành lang.

Phần đàn ông cứng như thép của gã trượt qua phần da thịt mềm mại của cô. Một vùng cảm xúc nóng bỏng tụ lại chỗ tiếp xúc, rồi nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể Drea, khiến cô sững sờ. Cô vừa mới đạt cực khoái, thế nên cô không nghĩ mình lại có thể hứng tỉnh trở lại. Chết tiệt, cô không mong mình giống một con mèo động đực tí nào. Mọi thứ trong tình cảnh này đều nằm ngoài dự đoán của cô, và mặc dù tiếp tục khổ sở vật lộn để lấy lại kiểm soát, Drea vẫn không thể điều khiển bản thân và chính thức đầu hàng lần nữa.

Đã tới phòng cô. Drea gắng nói " Đây rồi" bằng giọng nghèn nghẹn, nhưng cô khônv thể ngọ ngoạy khỏi gã sát thủ để xoay nắm đấm. Gã tự làm, một tay đỡ dưới mông cô, tay kia mở cửa. Cử động đó chỉn lại vị trí của bọn họ, vừa đủ để phần cương cứng của gã đột ngột trượt vào trong cô, gửi từng đợt nóng râm ran xuyên dọc mọi sợi dây thần kinh trong người cô. Cảm giác đó quá rạo rực khiến Drea rên rĩ, cơ bắp toàn thân thắt lại. Cô bắt đầu nâng mình lên xuống một cách vô thức, cố gắng nhận gã vào nhiều nhất có thể.

Nhịp thở của gã hơi rối loại, dấu hiệu duy nhất ngoài sự cương chứng tỏ gã có chuý kích động. Đột nhiên Drea bùng lên trong cảm giác bẽ bàng trước sự thật rằng rõ ràng gã chỉ cần giải quyết nhu cầu sinh lí, chứ chẳng có hứng thú đặc biệt gì với cô; cô ở đây, có sẵn và giới hạn sử dụng của cô đối với gã chỉ có đến thế. Drea cứng người. Trong nỗi căm thù, cô cảm thấy những giọt nước mắt lại làm bỏng rát đôi mắt mình. Cô kiên quyết chớp mắt xua chúng đi.

Chuyện gì đang diễn ra thế này? Cô không phải là người dễ mất kiểm soát, cô đã dùng tình dục để điều khiển đàn ông, để đạt được thứ mình muốn. Sao giờ cô lại khiếp hãi gã đàn ông này đến nỗi tất cả những hàng rào phòng thủ hiên nagng thường ngày đều sụp đổ? Đúng, gã giống như chúa tể của bọn tội phạm, nhưng cô đã đối mặt với những kẻ đó cả đời rồi, và nếu có một điều cô học được, là đó là khi cái đầu nhỏ bé bên dưới vươn lên giành quyền kiểm soát, cái đầu lớn bên trên sẽ ngừng hoạt động.

Điều đó dường như lại không dính với gã, nhưng nếu cô có cơ hội làm gã mất kiểm soát, Drea biết là mình có thể. Cô muốn gã cảm thấy bất lực như cô đã từng cảm thấy, cô muốn gã trở nên điên cuồng, sôi sục và run rẩy, trước sự ban ơn của cô. Nhưng cô không phải là người ban ơn cho gã, mà đang nhận sự ban ơn.

Gã tiến tới cạnh giường và ném cô lên tấm nệm. Đến lúc cô ngừng nảy lên, gã đã gần cởi bỏ hết quần áo, và cô nín thở nhìn gã cởi hét phần còn lại. Lúc khoả thân gã trông rắn chắc và đầy cơ bắp, không chút mỡ thừa. Ngực gã phủ một lớp lông mỏng, và có lẽ gã đã tắm nắng một thời gian bởi toàn thân gã đều ánh lên môt màu nâu bóng. Vì lý do đó, nghĩ về chuyện gã khoả thân nằm lim dim thư giãn dưới ánh mặt trời khiến cho cô và các dây thần kinh rung lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance