1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô tuyệt vọng nhìn quanh. Căn bếp... nơi có những con dao, một cái búa dần thịt - có lẽ cô có thể dùng để tự vệ ... Chống lại gã ư? Nỗ lực thế nào cũng chỉ làm trò cười của gã thôi - hoặc, tệ hơn, khiến gã điên lên, rồi kết lieu cô luôn không chừng. Trong phút chốc, mục đích của cô không còn là trốn chạy mà đơn giản sống sót. Cô không muốn chết. Bất kể gã có hung bạo với cô như thế nào, bất kể gã có giở trò gì, cô cũng không muốn chết.

Chẳng có nơi nào an toàn cả, không có chốn nào cho cô dung thân. Dù biết rõ điều đó và thừa nhận nó, Drea cũng không thể cứ đứng đó. Và rồi cô phóng thẳng ra ban công nhìn xuống thành phố xa tít ở phía dưới. Cô chạy tới bờ tường và cùng đường, trừ khi cô gang sức bay lên, bản năng song quá mạnh thừa đủ cho phép cô dám thử việc đó. Chỉ cần được sống, cô sẵn sàng tồn tại bằng cách ấy.

Cô mò mẫm và vươn ra nắm lấy chấn song trên gờ tường, những ngón tay cô giữ chặt thanh kim loại khi đôi mắt nhìn chằm chằm vào hư vô. Công viên Central trải dài dưới kia, một ốc đảo xanh tươi, mát mẻ giữ rừng bê tông sắt thép của Manhattan. Những chú chim bay liệng phía dưới, còn trên cao những đám mây trắng khổng lồ đang lững lờ trôi qua bầu trời xanh trong vắt. Những tia nắng chói chang rọi lên mặt cô, lên bờ vai và cánh tay trần, một cơn gió nhẹ thổi qua khẽ vờn những lọn tóc cô. Drea cảm thấy như bị tách rời khỏi tất cả những thứ ấy, như thể không gì trong số đó là that cả, ngay cả sức nóng của mặt trời đang bỏng rát trên má cô.

Cô cảm thấy gã đang tới gần và dừng lại ngay phía sau. Chẳng có một âm thanh nhỏ nào ngoài tiếng gió xào xạc và những tiếng ồn xa xăm của thành phố tít dưới kia vẳng lên; dẫu vậy cô vẫn biết kẻ đáng sợ đó đang cận kề. Mọi dây thần kinh dưới da cô thét lên báo động rằng cô sắp rơi vào tay Thần Chết.

Bàn tay gã đặt lên bờ vai trần của cô.

Cơn hoảng loạn nổ tung trong đầu Drea, lấn át hoàn toàn mọi suy nghĩ và hành động. Cô không phản ứng gì, không thể phản ứng, chỉ đứng đó, run lên cầm cập.

Thật chậm rãi, dường như gã đang thưởng thức làn da mịn màng của cô, rồi ve vuốt dần xuống cánh tay. Bàn tay gã rắn chắc và ấm nóng, năm đầu ngón tay và lòng bàn tay ram ráp những vết chai nhưng sự đụng chạm lại đầy kiểm soát, thậm chí là... dịu dàng? Cô đã lường trước sự hung bạo, chuẩn bị đối phó với nó và dồn hết sức để được sống sót đến mức không thể hiểu được thực tế là hắn đang vuốt ve âu yếm mình. Những giác quan cô quay cuồng.

Bàn tay gã trượt xuống, chạm tới những ngón tay đang bấu chặt quanh song của cô, nhẹ nhàng mơn trớn chúng từ từ chuyển hướng lên trên. Lên tới bả vai gã tiếp tục vuốt ve lên cổ, vén những lọn tóc sang một bên và lướt đầu ngón tay qua cổ họng cô, qua đường cong tới quai hàm. Gã lần theo những cơ bắp mảnh dẻ và đường gần mỏng manh, đem đến những cơn rùng mình chạy khắp cơ thể Drea. Rồi gã chuyển sang quai áo lụa của cô, chơi đùa và luồn những ngón tay qua nó, lần theo những đường viền vải xuống dưới. Nếu lúc trước gã chưa nhận ra cô không mặc áo ngực, thì bây giờ hẳn gã đã biết.

"Thở", gã nói, từ đầu tiên gã nói với cô. Chất gịong trầm, hơi khan của gã khiến từ ấy nghe chẳng khác gì mệnh lệnh.

Cô làm theo, hổn hển hớp lấy không khí và giải thoát cho hai lá phổi thoát khỏi sự đau đớn. Cô nín thở lâu đến nổi sắp ngất đi.

Thật chậm rãi, vẫn thật chậm rãi, gã lướt bàn tay xuống hai bên hông cô, hơi nóng từ những cái vuốt ve của gã lan qua lớp lụa mỏng. Gã chạm đến gấu áo, rồi những ngón tay luồn xuống dưới lớp vải, khám phá phần cạp co dãn của chiếc quần xếp nếp mềm mại, trượt sâu xuống bên dưới và xung quanh bây giờ gã cũng biết cô không mặc quần lót rồi. Drea nuốt cục nghẹn trong cổ họng xuống, mắt nhắm nghiền.

Nhắm mắt là một hành động bản năng để cô lờ gã đi, ngăn cách cô với những gì đang xảy ra tại đây, ngay lúc này, nhưng thay vì thế, dường như nó càng khiến các gaisc quan của cô nhạy bén hơn. Vì không có gì khiến cô xao nhãng, mọi sự tập trung dồn hết vào bàn tay đang thong thả lướt tren bụng cô, cảm gíac mãnh liệt gần như đau đớn. Cơ bắp cô siết lại, toàn thân căng ra khi tay gã lên cao dần, cao dần và một lần nữa cô nín thở chờ đợi.

Bàn tay gã ôm trọn bầu ngực trái của Drea, và không khí đột ngột rút hết khỏi phổi cô. Gã vừa ôm vừa vuốt ve nó, khum khum long bàn tay lại như để ướm, rồi lướt ngón tay trên đầu nhũ hoa nhạy cảm cho đến khi nó ửng hồng, se lại và cương cứng. Với bầu vú bên kia gã cùng làm y hệt.

Một lần nữa những giác quan của cô quay cuồng. Khoái cảm từ sự mơn trớn ấy làm hỗn loạn mọi suy nghĩ khiến cô hổn hển, hổn hển tìm chỗ bấu víu, hay một thứ gì dsó giữ cô không khuỵu xuống. Cô tưởng hắn sẽ giở trò gì chứ không phải là...việc này.

Gã sát thủ cúi đầu xuống, hơi nóng từ miệng cùng đôi môi mềm mại chạm vào sợi dây chằng nhạy cảm bên cổ Drea cùng lúc gã rướn người ép toàn bộ cơ thể vào sau cô. Ôi, Chúa ơi, người gã nóng bừng. Cô cảm thấy lạnh, nhưng hơi nóng ấy làm cô bị thiêu đốt. Cô tưởng sẽ phảo đối mặt với sự hung bạo, vậy mà gã đã lách qua bức tường tự vệ của cô chỉ bằng một cái chạm nhẹ tràn trề khoái cảm.

"Tôi sẽ không làm cô đau", gã thì thầm, bờ môi mơn man trên da thịt cô trong khi bàn tay trựơt xuống dưới lớp áo, âu yếm ngực cô, vuốt ve chúng, kéo nhẹ hai đầu vú. Miệng gã đặt lên cổ cô khiến một lần nữa bụng dạ cô chao đảo, như thể cô đang cưỡi trên một con tàu nâng lên hạ xuống theo từng đợt sóng khoái cảm ngất ngây.

Drea không biết họ đã đứng đó bao lâu, chỉ cảm thấy sự lâng lâng choáng ngợp cứ mỗi lúc một trào dâng. Cô chìm đắm giữ đại dương bao la không biết đâu là bờ. Điều này vựơt quá xa so với trải nghiệm và dự đóan nên cô chẳng biết phải làm sao. Khoái cảm ư? Quan hệ với Rafael chỉ là làm sao thoả mãn hắn, cảm giác của cô chả có ý nghĩa gì cả. Cô chấp nhận, chỉ chăm chăm làm mọi thứ để hắn mãn nguyện. Lần cuối cùng một người đàn ông cố gắng thoả mãn cô là khi nào nhỉ? Những ký ức lờ mờ, phai nhạt theo thời gian, lâu tới nỗi cô đã không còn mong mỏi được hưởng nó cho riêng mình. Giờ đây khi được cảm nhận nó, dưới đôi tay - theo đúng nghĩa đen - của một gã sát thủ máu lạnh, cô thực sự sửng sốt.

Gã kéo đầu vú cô, nhẹ nhàng vân vê giữa những ngón tay và cảm xúc mạnh mẽ ấy tạo nên một luồng kích thích xuyên thẳng xuống phần bụng dưới. Cô thấy mình rướn ngừơi lên và ra đằng sau, cơ thể tự động uốn cong trong bòng tay gã còn bàn tay  lướt quanh gáy gã, cảm nhận sự rắn chắc, vạm vỡ của những cơ bắp. Cô áp sát vào người gã, nghe những âm thanh mời gọi khe khẽ thóat ra từ chính miệng của mình. Cơ bụng thắt lại, cô cố quay người về phía gã.

Gã vẫn giữ chặt lấy cô, bắt cô quay mặt về phía lan can, cả thành phố trải dài trứơc mặt và xung quanh họ. Gã tụt mạnh cạp quần cô, không khí mát lạnh đột ngôht trùm lên cặp mông trần của cô khi lớp lụa rơi xuống.

Sự sợ hãi lại cồn cào, môht kần nữa hoà quyện vào nỗi hoài nghi xen lẫn khiếp sợ. Ở đây ư? Ngay trên ban công, giữa thanh thiên bạch nhật, nơi kẻ nào cũng có thể nhìn thấy? Đường phố ở bên dưới quá xa, nhưng còn người ở những toà nhà xung quanh thì sao? Ống nhòm nhan nhản trong thành phố này, có cả ngàn, xả ngàn người dò xét hàng xóm họ, và chắc chắn là có cả FBI, DEA hoặc ai đó đang rình rập Rafael nữa, thế thì học cũng đang canh chừng cô - và gã đàn ông đang giữ cô trong tư thế gần như trần truồng ngay trên ban công này.

Gã xích gần hơn nữa, khẽ thì thầm câu gì đó rất êm ái, rồi áp sát lên phần thân thể trần trụi của cô, bàn tay luồn vào giữa. Cô nghe thấy tiếng kéo khoá loạt xoạt, sau đó khớp ngón tay gã đột ngột đẩy vào khe mông cô, làm cô giật mình hét lên, rồi chẳng còn cảm thấy gì ngoài sự loã lồ nhục nhã và lực ấn dữ dội của vật đó ở cửa mình.

"Cúi xuống một chút."

Gã đè tay lên gáy cô để đảm bảo cô sẽ vâng lời. Chân gã luồn vào giữa và tách hai chân cô ra xa, chiếc cạp quần quanh đùi giãn hết mức. Gã chùng gối xuống, gạ thấp người ở tư thế thuận hơn, rồi đẩy lên và nhích sâu vào trong cô một cách khó khăn, chậm chạp.

Drea đau nhói, bị giữ chặt như một con sâu mắc vào lưỡi câu. Cơ đùi cô căng lên rồi nhũn ra, bủn rủn. Gã túm lấy cô, kéo về phía mình. Tay phải ghì chặt cô vaò người, tay trái gã đưa xuống và luồn vào hai cánh môi mềm maị giữa chân cô. Gã mơn trớn những ngón tay quanh đó, vừa giữ chặt nó vừa di chuyển vô trong. Chúa ơi, cô không biết, cô không biết chuyện gì ngoài chuyện đang tới cao trào nhanh đến không ngờ, rồi cô lên đỉnh dữ dội, cơ bắp bên trong cô quấn chặt lấy gã, những tiếng rên bản năng tròn cổ họng vỡ ra.

Drea suýt nữa khuỵu về phía trứơc nếu không có vòng ôm của gã. Gã rút ra và quay người cô lại, ôm lấy cô cho đến khi cô thở hổn hển, run rẩy và ngừng khóc. Cô khóc vì quái gì chứ? Cô chưa bao giờ khóc, ít nhất khóc thật. Vậy mà giờ đây hai má cô ướt đẫm, hơi thở nặng nhọc và thổn thức. Cô lấy lại bình tĩnh, cô mở mắt ra nhìn lên, và bắt gặp ánh nhìn chăm chú của gã sát thủ. Một lần nữa cô ngạt thở.

Cô cứ nghĩ mắt gã màu nâu, nhưng giờ lại thấy chúng màu nâu pha lục nhạt, từ ấy cẫm chưa thật chuẩn để diễn tả màu mắt đó: không chỉ có maù mắt nâu, xanh lá và vàng, mà còn có xanh dứơng, xám và đen nữa, và có cả những đường sọc trắng. Cô nhớ đến loại ngọc opal sẫm, đầu những màu sắc kì lạ. Ánh nhìn của gã cũng không hề lạnh lẽo, cô cảm thấy bị thiêu đốt bởi sức nóng trong đó và cả sự khao khát mãnh liệt. Gã vẫn còn chưa xuống, điều này trái ngược hoàn toàn với những gì cô biết. Một khi đàn ông lên đỉnh, họ sẽ chẳng còn hứng thú là tiếp. Nhưng gã đàn ông này vẫn cứng, vẫn sẵn sàng, và...

"Anh chưa lên đỉnh", cô buộc miệng, thình lình nhận ra.

Gã bắt đầu đưa cô bước về phía cánh cửa kính, nhất cô lên khi cái quần sắp tuột hẳn xuống. "Chỉ một lần thôi, nhớ không?" gã nói, ánh mắt lấp láng với ý định nóng bỏng và dữ dội. "Đến khi nào tôi lên đỉnh, tất cả chỉ tính là một làn thôi."
--------------------------
Thật là dài ~
Mọi người đọc rồi cmt - vote cho mình ý kiến với động lực nha.
Remxxx

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance