Chap 1.1: Thành phố New York

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Làm khá lắm", Rafael Salinas uể oải nói với gã sát thủ đang đứng phía bên kia căn phòng, gần cửa ra vào. Gã không thích sán lại gần ai, hoặc gã chẳng tin tưởng gì Salinas và muốn chừa cho mình một đường thoát phòng khi cuộc đàm phán xấu đi - dù gì gã cũng là kẻ thông minh cả. Những kẻ cảnh giác với Salinas thường có nhiều cơ hội sống sót hơn những kẻ tin tưởng hắn. Cô nàng Drea Rousseau đang cuộn mình bên cạnh Salinas, chẳng cần quan tâm lí do của gã sát thủ, miễn nó giữ cách cô xa xa một chút.

Gã khiến cô ớn lạnh, cái kiểu dường như không bao giờ chớp mắt của gã. Trong lần chạm mặt trước đây, gã rõ ràng không ưa sự có mặt của cô. Gã chĩa cái nhìn trừng trừng vào cô lâu đến nỗi cô tự hỏi liệu có phải tên sát thủ này có thói quen khử những ai nhận ra mình. Tất nhiên trừ những người thuê gã ra, và thậm chí tên này cũng xử họ luôn sau khi tiền được chuyển đến tay an toàn, hoặc trong tài khoản, hoặc bất kỳ cách nào mà các sát thủ nhận được thù lao. Drea chẳng biết tên gã, mà cô cũng chẳng muốn biết, bởi trong khi người ta vẫn tin sự thật sẽ đưa bạn đến tự do, thì cô nghĩ trong trường hợp này nó chỉ có thể đưa đến chỗ chết thôi. Cô coi gã như một trong những số sát thủ của Rafeal, nhưng thực tế gã không phải là một tay bình thường mà là kẻ hành nghề tự do, làm cho bất kì ai đủ tiền trả gã. Ít nhất đây là lần thứ hai, như cô biết, Rafael chấp nhận giá đó.

Để tránh không nhìn vào gã và không cho cái nhìn chòng chọc đáng sợ đó bủa vây lấy mình lần nữa, cô chán nản săm soi lớp sơn màu hồng tím trên móng chân. Cô vừa mới sơn sáng nay, tưởng rằng chúng sẽ nổi bật trên bộ đồ lụa màu kem cô đang mặc, nhưng cái sắc tím này thành ra quá lòe loẹt. Đáng ra cô nên chọn màu hồng nhạt, hoặc một màu gì đó phơn phớt và gần như trong suốt để tôn bộ đồ lên. Cũng không sao, lần sau sẽ rút kinh nghiệm.

Khi gã sát thủ không thèm đáp lời, cũng chẳng vội xun xoe rằng mình rất vinh dự được làm việc cho Rafael như những kẻ khác, những ngón tay Rafael bắt đầu gõ gõ một cách mất kiên nhẫn lên đùi. Hắn thường bồn chồn như vậy mỗi khi không thoải mái, một cử chỉ dễ đoán, ít nhất đó là theo Drea để ý. Cô luôn để ý kĩ càng mọi tâm trạng, mọi thói quen của hắn. Không hắn là hắn 'sợ', nhưng hắn, cũng như gã kia, đang rình mồi, điều đó có nghĩa là có hai con cáo già đang cùng một căn phòng này.

" Ta muốn thưởng thêm cho anh," Rafael ướm lời. " Một trăm ngàn đô. Anh thấy sao."

Dù chẳng ngước lên, nhưng Drea nhanh chóng phân tích lời đề nghị và hàm ý của nó. Cô đã học cách để không bao giờ quan tâm đến các phi vụ làm ăn của Rafael, thỉnh thoảng hắn hỏi cô vài câu vu vơ nhưng thật ra là có chủ đích thì cô luôn giả vờ mình chẳng hiểu hắn đang nói gì. Và thế là, Rafael chẳng hề cảnh giác với cô như đáng ra phải thế. Đối với hắn, cô chẳng thèm để tâm tới bất kể điều gì không ảnh hưởng trực tiếp đến mình. Hẳn cô chẳng quan tâm chút nào đến việc gã sát thủ đã khử ai theo lệnh hắn, mà chỉ để ý đến việc cô đang mặc gì, tóc tai ra sao, và làm thế nào cho Rafael đẹp mặt bằng cách trông thật sexy và quyến rũ thôi.

Cô đương nhiên rất chăm chút đến cái khoản sau; việc cô làm cho Rafael mát mặt trước mắt những kẻ khác luôn khiến hắn vui vẻ và hào phòng. Drea ngắm nhìn sợi lắc chân đang ôm lấy cổ chân phải, thích thú nhìn những viên kim cương đung đưa lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời và màu bạch kim ánh lên trên nước da rám nắng của cô. Chiếc lắc là một trong những món quà của Rafael khi hắn vô cùng đắc ý về việc gì đó. Hy vọng chiến công của gã sát thủ lần này sẽ khiến tâm trạng hắn vui vẻ đương nhiên thế - cô không ngại có thêm một cái vòng tay đồng bộ đâu. Tất nhiên cô chẳng bao giờ gợi ý bóng gió điều đó. Cô luôn luôn cẩn thận không bao giờ hỏi xin Rafael bất ký thứ gì, và luôn ồ à trước mọi thứ hắn tặng mình dù thứ đó trong như cứt, bởi vì cái thứ cứt đó cũng đáng khối tiền.

Cô không có chút ảo tưởng nào về chuyện cả đời cặp kè mãi bên Rafael. Ngay lúc này cô đang đứng trên đỉnh cao cuộc chơi, đủ chín để thật đàn bà và đủ trẻ để không phải bận tâm đến mấy sợi tóc bạc hay những nếp nhăn. Nhưng một, hai năm nữa thì sao, ai biết được?

Cuối cùng Rafael cũng 'sẽ' chán cô, và khi đó cô muốn tự gây dựng một gia tài nho nhỏ, hầu hết đồ trang sức. Drea Rousseau biết thế nào là nghèo đói, và cô không bao giờ muốn chịu cảnh ấy nữa. Cô đã không còn là Andie Butts nghèo khổ ngày xưa, mục tiêu của những trò đùa quái ác chỉ vì cái tên cũng như những điều tệ hại khác.

" Cô ta" gã sát thủ lên tiếng. " Tôi muốn cô ta."

Điều đó làm cô chú ý ngay lập tức - ai là 'cô ta' ? Drea ngước lên... và chới với. Gã sát thủ đang nhìn chằm chằm vào cô, vẫn với cái nhìn lạnh lẽo không chớp mắt ấy. Cơn choáng váng dội thẳng vào cô như thủy triều; 'cô' là 'cô ta' mà gã đang nói đến. Đâu có người đàn bà nào kahsc trong căn phòng này, gã chẳng thể ám chỉ ai ngoài cô. Những ngón tay lạnh cóng của cơn hoảng loạn kinh hoàng như lũ rắn trườn quanh sống lưng cô, nhưng rồi lí trí quay lại và cô thả lỏng. Ơn Chúa Rafael là một người ích ký; hắn sẽ không bao giờ....

"Chọn thứ khác đi," Rafael uể oải nói, vòng tay qua vai Drea và kéo cô vào gần hơn. "Đời nào ta lại cho đi bùa may mắn của mình chứ." Hắn đặt một nụ hôn lên trán cô và Drea cười rạng rỡ, người mềm nhũn ra vì nhẹ nhõm, dù gắng không lộ ra rằng trong khoảnh khắc mình đã sợ đến lịm người.

" Tôi chẳng thiết giữ cô ta", gã sát thủ khinh khỉnh nói, không hề rời mắt khỏi khuôn mặt của Drea. " Tôi chỉ muốn ngủ với cô ta. Một lần thôi."

Được bảo đảm lần nữa bởi lời từ chối ngay lập tức của Rafael, Drea cười. Cô có tiếng cười ngọt ngào, du dương như những tiếng chuông trong trẻo. Rafael đã từng nói rằng cô làm hắn nhớ đến hình ảnh một thiên thần, với mái tóc vàng quăn, đôi mắt xanh to tròn, và tiếng cười ngân vang như tiếng chuông. Cô luôn cố sử dụng tiếng cười đó như một thứ vũ khí, ngầm nhắc Rafael rằng cô là thiên thần của hắn, bùa may mắn của hắn.

Trước tiếng cười ấy, người ngợm gã sát thủ dường như căng ra, ánh mắt gã gắt gao tới nỗi cô gần như có thể cảm nhận được sự động chạm của nó lên da mình. Mãi về sau này, nếu nhìn kỹ, Drea sẽ hiểu gã vốn đã cảnh giác, nhưng thời điểm ấy lại càng dè chừng hơn , như thể toàn bộ các giác quan được tăng cường, sự tập trung quá dữ dội đến nổi cô tưởng như nó thiêu đốt da mình và tiếng cười cô nghẹn lại đột ngột như thể bị một bàn tay bóp chặt cổ.

"Ta không dùng chung", Rafael nói, vẻ khó chịu đang ngầm ẩn trong tông giọng nhẩn nha. Một con đầu đàn không bao giờ chia sẻ con cái; làm thế sẽ đánh mất một lưỡi dai sắt rất quan trọng trong uy quyền mà nó có với người của mình. Chắc chắn rằng gã sát thủ biết điều đó. Nhưng chỉ có ba người họ trong căn hộ trên tầng thượng này, sẽ không có ai chứng kiến việc Rafael đã làm hay không, có lẽ vì thế gã nghĩ sẽ đạt được thứ mình muốn.

Một lần nữa tên sát thủ chẳng nói gì, chỉ đứng nhìn. Và dù gã không hề cử động, nhưng vẫn có cái gì đó ngột ngạt chết chóc trong không khí của ba người. Cuộn tròn bên cạnh Rafael, Drea cảm thấy hắn hơi co người lại, như thể nhận thấy sự thay đổi trong không khí giống cô.

"Thôi nào," Rafael nói, gịong phỉnh phờ, nhưng Drea còn lạ gì hắn,cô nhận ra sự không thoải mái mà hắn đang cố gắng che giấu hết mức. Bởi đó không phải là điều cô quen thấy, cô suýt phóng cái nhìn hoảng hốt về phía hắn, nhưng đã kịp giữ lại bản thân và thay vào đó làm bộ săm soi cái móng tay như phát hiện một vết xước trên lớp sơn. "Chả đáng phải ném cả đống tiền qua cửa sổ cho cái thứ chóng vánh như thế. Tình dục quá rẻ mạt,với một trăm ngàn đô anh có thể mua được hàng tá."

Nhưng gã sát thủ vẫn đợi, không nói một lời. Gã đưa ra lời yêu cầu, chỉ chờ xem Rafael có chấp nhận nó hay không. Bằng cách im lặng, gã tỏ rõ rằng mình không nhận số tiền thưởng thêm mà sẽ quay lưng bước đi và chắc chắn Rafael đừng hòng có được sự giúp đỡ của gã khi cần nữa. Tình huống xấu nhất - Drea không muốn nghĩ xem điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì. Với một gã kiểu này, có gì mà không thể xảy ra.

Rafael bất chợt nhìn Drea, ánh nhìn nham hiểm, lạnh lùng và đầy toan tính. Cô hớp lấy không khí, hoảng sợ bởi vẽ lãnh đạm bất ngờ và sự cân đong đo đếm đó. Có phải hắn đang thực sự cân nhắc lời đề nghị, so đó cái giá phải trả nếu gã kia vẫn nói không?
"Mặt khác," hắn trầm ngâm, "có lẽ ta phải tự thuyết phục bản thân. Tình dục quả là rẻ mạt, và ta, cũng có thể mua hàng tá với một trăm ngàn đô." Hắn nhấc tay ra khỏi bờ vai Drea rồi đứng dậy, giũ thẳng quần bằng một động tác thuần phục khiến nếp quần về đúng vị trí. "Một lần thôi, chính anh nói đấy. Ta có việc ở đầu kia thành phố mất chừng năm giờ, thế là quá đủ rồi còn gì." Hắn dừng lại, rồi nhẹ nhàng thêm vào, "Đừng có làm hại cô ấy." Rồi không thèm nhìn cô lấy một lần, hắn bước qua phòng khách và tiến về phía cửa.

Cái gì? Drea bật thẳng dậy, không còn nghĩ đựơc gì. Hắn đang nói gì vậy? Hắn đang làm gì vậy? Đây chỉ là đùa thôi, đúng không? Đúng không?

Drea ghim chặt ánh nhìn tuyệt vọng, sững sờ vào tấm lưng Rafael khi hắn bước về phía cửa. Hắn không có ý đó. Hắn không thể có ý đó. Rồi hắn sẽ quay ngừơi lại và bật cười, thưởng thức trò đùa của hắn trước cái giá gã sát thủ đưa ra, xem như chưa hề có chuyện vừa suýt làm tim cô ngừng đập. Cô sẽ không để bụng chuyện hắn đã doạ cô sợ gần chết, không nói lại một lời nào về chuyện này, chỏ cần hắn dừng trò này lại, chỉ cần hắn nói, "Mày thật sự nghĩ tao đang nói thật à?"

Không thể nào hắn lại đem cô cho gã sát thủ, không đời nào...

Rafael đi đến mở cách cửa...và bỏ đi.

Nỗi sợ hãi trào dâng như sóng triều bóp nghẹt hai lá phổi Drea khiến cô không thở nổi. Cô nhìn cánh cửa không chớp mắt. Rafael sẽ mở nó ra ngay bây giờo và cười. Hắn sẽ quay lại thôi.

Cô không nhìn gã sát thủ, không cử động, không cả chớp mắt, tê kiệt hoàn toàn. Cô nghe thấy mạch đập thình thịch bên tai, và nhịp tim thì thùng thình như sấm dậy. Toàn thân và phần lớn não bộ của cô tê cứng, chỉ một phần nhỏ trí óc còn hoạt động nhưng vẫn đủ để hiểu rằng Rafael đã ném cô vào miệng cọp rồi bước đi, không hề do dự hay ngoảnh lại một lần.

Gã sát thủ di chuyển đến tầm mắt của cô, lặng lẽ tiến về phía cánh cửa và khoá nó lại - tất cả các loại khoá, khoá chống trộm, thậm chí trượt cả xích an toàn vào. Không kẻ nào vào được, kể cả có chìa khoá, mà không đánh động gã.

Cơ thể Drea dần sống lại và cô chạy, đôi giày gót nhọn hơn mười phân gõ lộp cộp lên nền đá cẩm thạch. Cơ thể cô tự động phản ứng, theo sự điều khiển nỗi tuyệt vọng, mà không kịp suy nghĩ hay tónh toán gì. Cô lao về phía hành lang, rồi nhận thức khiến cô đột ngột dừng lại lí trí theo kikp bản năng. Cuối hành lang là phòng ngủ, nơi cuối cùng cô muốn lao vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance