Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1

Ở cách mặt đất hơn trăm mét, cô đứng ở tầng cao nhất của cao ốc Seoul nhìn cảnh vật xung quanh bằng ánh mắt lãnh đạm, cuộc sống ngay dưới chân cô dường như quá đỗi xa lạ, thế giới này, vốn dĩ từ lâu đã không còn có chỗ cho cô. Người ta nhìn vào, những tưởng cô như một tờ giấy trắng, một cô gái có gương mặt lạnh lùng cùng đôi mắt buồn man mác, có lẽ vừa trải qua một cú shock tinh thần hay thất tình nên mới lên đây một mình để ngắm cảnh hoàng hôn với điếu thuốc kẹp trên tay, thỉnh thoảng, cô đưa lên môi hút một hơi rồi lại thả hồn theo làn khói trắng. Thuốc đã hút tới điếu cuối cùng, Ji nhẹ nhàng buông lỏng tay để tàn thuốc lẳng lặng rơi xuống đất rồi ngước mặt lên nhìn ánh trăng mờ ảo...trăng đêm nay rất tròn, rất đẹp nhưng thật tiếc cảnh vật này lại được một kẻ bỏ mặc cuộc đời này nhìn ngắm bằng ánh mắt vô hồn, lạc lẽo... cô cũng thấy cuộc đời mình không khác gì cảnh vật nơi đây, buồn chán, cô đơn nhưng không hề bi lụy

"Đến lúc rồi"

Ji ngáp dài một cái, ngồi xổm xuống đất, nhẹ nhàng mở chiếc hộp đàn violin dưới chân, trong như một món vô hại nhưng cũng có thể làm mọi người lầm tưởng cô là người rất có tâm hồn nghệ sĩ bất kể thứ bên trong không hề dịu dàng, than thiện. Súng ngắm XM25, dài 1125 mm, gọn nhẹ, dễ tháo ráp, thích hợp cho những kẻ"săn đêm". Ji cầm nó, nhẹ nhàng đưa tay lướt lên thân súng, cẩn trọng lắp băng đạn trước khi cầm súng đứng dậy vững vàng cầm súng trên tay, lựa một thế thuận tiện nhất để nhìn vào mắt ngắm, tìm đường nhắm đến mục tiêu

Bên dưới kia, xe cộ qua lại tấp nập, một mảnh phồn hoa, nhộn nhịp của Seoul là đây, nhưng đó là thế giới bên ngoài, tất cả ngoại cảnh không hề tác động tới cô gái nọ. Mái tóc dài của cô nhẹ nhàng thả trong làn gió, Ji thở nhẹ,vững vàng chăm chú chờ đợi thời cơ...không vội vàng, không căng thẳng nhưng nhất quyết không được phép buông lơi.

Họng súng ngắm ngay cửa một nhà hàng thượng hạng, nơi luôn đón tiếp những vị khách thượng lưu cùng những chính trị gia nổi tiếng. Thời gian như trôi chậm lại.Trong đầu cô đang từ từ đếm ngược từng giây. Bỗng, vai Ji hơi nhích lên một chút trước khi đưa tay vào cò súng ngay khi một đoàn người bước ra từ cửa lớn. Bốn người thanh niên cao to, khỏe mạnh đang vây quanh một thân thể mập mạp,trung niên. Người đàn ông cùng đoàn tùy tùng đi vội sang đường, nơi có một chiếc xe đang đợi sẵn. Từ cửa nhà hàng đến nơi đậu xe ước chừng sáu, bảy thước, lấy tốc độ của bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ mất tầm năm, sáu giây đã có thể tới nơi.

Người đàn ông trung niên có vẻ đã say, hắn vừa đi, vừa đưa chân, múa tay tỏ vẻ vui sướng lắm, miệng lầm bâm dám chừng vẫn chưa chịu dừng cuộc vui, luôn đòi tiếp tục uống.

Bên tai Ji chỉ có tiếng gió, đôi mắt chăm chú nhắm thẳng vào mồi săn.Trong số bốn tên vệ sĩ đi xung quanh, có hai gã đi trước mở đường, hai gã còn lại, bao bọc hai bên, quả là nhất nhất mỗi bước đi cũng đề phòng cẩn thận chỉ là không may cho hắn, đêm nay đã gặp phải cô. Ji nhếch môi cười, ngón tay hơi cử động, bóp cò dứt khoát, viên đạn ngay lập tức bị đẩy khỏi nòng xuyên qua không khí tạo nên một âm thanh đầy mê hoặc.

Người đàn ông trung niên đang bước đi, bỗng chốc dừng hẳn lại, máu từ ngực trên chảy ra trước khi ngã quỵ...không ai có thể nhận biết chuyện gì đã xảy ra cho tới khi định thần trở lại. Những vệ sĩ đứng sung quanh vội vàng rút súng, bối rối tìm kiếm nơi viên đạn bắn ra.

Ji vẫn bình tĩnh, cúi xuống tháo khẩu súng ra thành nhiều phần nhỏ, cất vào hộp đàn violin, hai viên đạn được bắn ra liên tiếp, một viên bắn trúng đầu, viên còn lại bắn trúng ngay tim, cô tuyệt đối không cho con mồi có cơ may sống sót. Bất giác, Ji cảm thấy lòng bàn tay của mình hơi lạnh, trước giờ cô ra tay, chưa từng bị bất cứ ai phát hiện ra, nhưng ban nãy, có một vệ sĩ trẻ đã ngước mặt nhìn về cao ốc Seoul, làm cô có phân e ngại.

Cô chậm rãi rời khỏi tòa cao ốc, khi xuống bên dưới, không một ai có thể nghi ngờ cơ gái có dáng người nhỏ bé, yếu ớt kia vừa gây ra một sự kiện kinh thiên, động địa. Để bảo đảm mình đã ra thành công, cô bình thản bước tới tòa nhà bên cạnh, lúc này không chỉ có xe cứu thương mà cả cảnh sát cũng đã bao vây, phong tỏa hiện trường. Cô nhìn thấy cứu hộ viên khẽ lắc đầu, trước khi đưa người đàn ông trên thân đầy máu lên băng ca, đưa vào xe cấp cứu, tất cả mọi người cấp cứu đều vô dụng, hẳn người đàn ông xấu số kia đã chết tại hiện trường. Ji xác minh công việc đã hoàn thành. Cô lẳng lặng băng qua đường, định hoàn vào dòng người tụ tập xung quanh nhưng chợt, cô có cảm giác có điều gì bất ổn.Kinh nghiệm và cảm giác của một sát thủ nói cho cô biết lần này cô gặp rắc rối không phải vừa..

_ Cô gái mặc áo trắng, tay cầm hộp đen...là cô ấy đã giết đại ca _ Bỗng có một người lớn tiếng la lên

Ji ngạc nhiên nhưng ngay lập tức đã định thần, cô quay người nhìn lại, thấy một gả vệ sĩ đang chỉ tay về phía cô một tay hắn còn cầm điện thoại như có ai đó vừa thông báo cho hắn biết cô là kẻ ra tay, trên tay hắn cầm súng, vừa toan nổ súng nhưng chưa kịp ra tay, một bóng trắng đã chạy tới cạnh bên, Ji như một tia chớp, lách người khống chế gã đàn ông, dựa thế nhẹ nhàng, uyển chuyển như nước nắm lấy cổ tay hắn chỉ cần một động tác nhỏ đã được khẩu súng lục trong tay. Gã đàn ông vừa kinh hoàng ngẫng đầu lên, toan la lớn bổng phát hiện ra họng súng đang chỉ thẳng lên tràn của mình, theo phản ứng tự nhiên, hắn sợ tới cả người ướt đẫm mồ hôi.

Mãi tới lúc này, đám cảnh sát đang ghi khẩu cung và bao vây hiện trường mới luống cuống, rút súng ra chỉ về phía Ji, bọn chúng nhất tề chỉ dám đứng từ xa, không dám lên lại gần, có chăng cũng là phô trương thanh thế, gằng giọng hét lớn"Tất cả đứng yên...Không được nhúc nhích..."

.....

Ji không thèm nhìn tới bọn cảnh sát, chỉ nhìn chằm chằm vào gã vệ sĩ đứngtrước mặt rồi dùng cái giọng lạnh lùng hỏi "Vừa rồi ai đã gọi điện thông báo ?"

_ Là...tôi cũng không biết...hắn chỉ gọi điện nói cô gái mặc áo trắng, cầm theo chiếc hộp là ..người ra tay

Tên vệ sĩ bị thương hai chân cũng run rẩy lên vì sỡ hãi làm âm thanh cũngtrở nên khó nghe, không thể nào nói rõ ràng, rành mạch một câu

_ Không được cử động...Angel..cô đã bị bao vây, nhanh chóng bỏ vũ khí xuống đầu hàng

Một giọng nam hùng hồn nói lớn, nhưng đáp lại chỉ là cái thái độ coi khinh tất cả của Ji. Cô chậm rãi ngẩng đầu, lúc này, đã có rất đông cảnh sát bao vay xung quanh, điều cô lo lắng không phải là đám cảnh sát vô dụng đang đứng ở đây,cô chỉ thắc mắc...vì sao gã cảnh sát kia lại biết được thân phận của cô.

Ji không hề cử động, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào viên cảnh sát vừa gọi đúng bí danh với một chút tò mò lẫn thích thú. Sự trấn tĩnh của cô, phong thái ung dung, cao ngạo làm Lee Bin cảm thấy lúng túng, phản ứng này hoàn toàn vượt ngoài suy nghĩ của anh và điều làm anh sợ hãi nhất chính là vẻ đẹp lạnh lùng đầy khí chất làm tim anh có những lúc phải đập nhanh hơn một nhịp...một cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao có thể là sát thủ nổi tiếng trong hắc đạo _ Angel được chứ...nhưng một khi đó là thông tin của Seven cung cấp, anh không thể nào không tin, đành vậy "bất kể là phải hay không, bắt trước đưa về sở cảnh sát rồi tính sau" Lee Bin tự nhủ trong lòng trước khi đưa ra quyết định cùng đám anh em xông lên bắt người

Ji vốn không muốn lạm sát kẻ vô tội, cô giết người nhiều rồi, giết thêm một hay vài người cũng không sao, nhưng giết một mạng người bao giờ cũng đổi lại rất nhiều điều kiện, cô không có hứng thú làm những việc không công, hơn nữa cô không muốn đụng chạm tới cảnh sát. Ji suy nghĩ rất nhanh, trước mắt phải tìm cách thoát thân...

Một viên cảnh sát nóng lòng xông tới khi chưa có lệnh của cấp trên, hắn lao ra tấn công ngay lúc Ji thiếu sự đề phòng nhưng bản lĩnh và kinh nghiệm của một thợ săn đã giúp Ji làm chủ tình hình. Rất nhanh, những người xung quanh nghe tên cảnh sát la lên một tiếng trước khi bị Ji dùng tay bịch miệng lại, tay còn lại cầm súng chỉ thẳng vào thái dương của hắn, lạnh lùng liếc nhìn sung quanh như đang thách thức

Tất cả mọi người đều có phần e ngại, chỉ có Lee Bin không hề nhúc nhích, hắn gần như đã nhìn ra Ji không cố ý đã thương bất cứ ai, nếu không tên cảnh sát và cả người vệ sĩ đằng kia sớm đã mất mạng rồi

_ Tôi không muốn giết người vô tội, kêu người của sếp rút lui đi

Ji nhìn ra Lee Bin không phải là kẻ dễ dàng đối phó, ít nhất hắn cũng đã phần nào nhìn thấu nhược điểm của cô

_ Vô dụng thôi, cô không thoát được đâu, tốt nhất là nên buông vũ khí đầu hàng đi

Lee Bin bình tĩnh đáp trong khi cô gái mặc quân phục đứng cạnh bên lại rất nóng long.

_ Anh hai, đừng đứng đó nữa, tới đây đi

Lee So Rin thấy anh hai cứ đứng đó đôi co với nữ sát thủ nên nóng long gọi lớn. Khi cô vừa dứt lời, bỗng nghe một giọng nói mang đầy vẻ đùa cợt cất lên "An tâm đi, cô gái đó sẽ không giết anh hai cô và anh hai cô cũng rất luyến tiếc khi giết cô gái đó" ~ Lee So Rin cứ tưởng là đồng sự có người đang đùa giỡn,nhưng khi liếc nhìn sang, cô thấy một người đang đeo mặt nạ hình Quỷ Dạ Xoa đứng cạnh bên làm cô hoảng sợ, hét toáng lên

_ Ngươi....ngươi là ai vậy ?

Người mang mặt nạ cười nói

_ Xinh đẹp như vậy đi làm cảnh sát thì thật là đáng tiếc

Lee So Rin nghe ra đối phương có ngữ ý không tốt, ý thức nói cho cô biết kẻ này với Ji hẳn là đồng lõa, vội vàng giơ súng, nhưng có lẽ đối phương thân thủ phi phàm so với Ji còn có phần vượt trội nên chưa gì So Rin đã bị hắn khống chế, ôm chặt vào mình. Mãi tới lúc này, ngoài chuyện ngạc nhiên vì bị rơi vào hoàn cảnh này, So Rin còn kinh ngạc khi nhận ra kẻ đang ôm mình cũng là con gái

_ Tay không cũng có thể nói chuyện mà...đúng không cô bé ?

Lee Bin thấy em gái bị bắt, cảm thấy nóng lòng, nữa muốn đối phó với Ji, nữa lại phải lo cho em gái, không thể trơ mắt nhìn em gái bị tên quỷ dạ xoa kia khống chế.

Quỷ Dạ Xoa vẫn ôm chặt So Rin, từ từ đi ngang qua Lee Bin, bước tới đứng cạnh Ji, cười lớn

_ Tôi nghĩ nên đổi con tin này lấy một cái gì đó có giá trị một chút

Ji dĩ nhiên là chứng kiến hết mọi chuyện, nhưng từ đầu tới cuối gương mặt vẫn lạnh lùng, không hề có chút biểu cảm

_ Ngươi là ai ?

===========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro