Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2

_ Cô là thiên sứ, nếu tôi có thể cứu được cô, vậy tôi chính là Thượng Đế

Người đeo mặt nạ nghiêm giọng đáp, Ji không vì sự hài hước kia mà thay đổi tư thái vốn có của mình

_ Tôi hỏi rốt cuộc ngươi là ai ?

Người đeo mặt nạ thở dài một tiếng

_ Ayda...cô thật sự không có khiếu hài hước cho lắm

Lee So Rin dùng sức muốn thoát khỏi vòng tay của người kì quái, kì lạ thay, người này tựa hồ không dùng chút sức, nhưng dường như dù có cố gắng thế nào, So Rin cũng không thể thoát thân, giống như hai cơ thể đã dính chặt vào nhau, làm cách nào cũng không thoát ra được

_ Các người chạy không thoát đâu, mau thả ta ra

Người đeo mặt nạ lại bắt đầu cái khẩu khí đùa giỡn của mình, vừa đáp vừa đột nhiên giơ súng lên cái bắn liên mấy phát làm bọn cảnh sát không kịp trở tay, cả Lee Bin cũng phải nhanh chóng chạy núp sau một chiếc xe cảnh sát

_ Sai, là chúng ta nhất định sẽ trốn thoát

Người đeo mặt nạ dường như chỉ muốn hù dọa bọn cảnh sát nhiều hơn, đạn bắn ra tất cả đều bắn trượt nhưng y vẫn không hề nao núng, y quay lại nhìn Ji, kéo So Rin lên một chiếc xe gần đó, nói lớn

_ Angel, lên xe

Ji không nói tiếng nào, mở cửa bước lên xe, người đeo mặt nạ lần nữa làm Ji bựcbội, hắn không cho Ji vào ghế chính, chỉ đẩy So Rin vào băng ghê sau, ra hiệu cho Ji ngồi sang bên

_ Để tôi lái xe...cô gái đó, giao cho cô

Ji lẳng lặng ngồi vào băng ghế sau, Lee So Rin đưa tay cố gắng mở cửa bên hông toan chạy trốn, ngay lập tức, Ji chỉ súng vào đầu cô gái, lạnh giọng

_ Đừng lộn xộn, tôi không muốn làm cô bị thương

_ Đứng lại, không được đi

Lee Bin sợ đám người kia chạy trốn, liều mạng lao ra, người đeo mặt nạ chỉ nhoẽn miệng cười, tiện tay quăng qua cửa xe một vật, tất cả cảnh sát đều nhận thấy có điều nguy hiểm, nhất tề quát lớn, nằm sắp xuống đất để tránh cho mình bị tổn thương. Chiếc xe lao đi ngay lúc quả bom phát nổ, dù vụ nổ không lớn lắm,không đủ gây nên sát thương nhưng cũng đủ làm đám người Lee Bin bị một phen cay mắt, không tài nào đứng lên được..nguyên do ở chỗ bom khí gas chỉ gây cay mắt và khó chịu đôi chút. Xem ra cả gã bịt mặt đó cũng tỏ ra khá nương tay không muốn giết nhiều người vô tội.

Người đeo mặt nạ kỹ thuật lái xe thành thạo, lại nắm rõ đường đi, mới quẹo tầm hai con đường đã vào đến một con ngỏ nhỏ

_ Chỗ này là đừng cùng ? _ Ji tỉnh bơ, không hề lo lắng khi nói đến điều này, chỉ là hơi bất ngờ không biết kẻ kia đang suy nghĩ điều gì.

h

_ Dĩ nhiên là tôi biết _ Người đeo mặt nạ mở cửa bước ra sau, còng tay So Rin lại còn tiện tay ném chìa khóa đi nơi khác

_ Ngươi muốn làm gì ? _ So Rin vừa sợ, vừa tức giận quát lớn

Người đeo mặt nạ cười lớn

_ Cô muốn đi theo chúng tôi sao ? không được đâu...ngồi đây đợi anh của cô tới cứu đi

Lee So Rin cố dãy dụa, suýt chút đã gỡ được mặt nạ của cô gái kia ra, khiến người kia vì vậy mà "òh" lên một tiếng dù phản ứng có hơi cuống quýt nhưng miệng vẫn không ngừng tỏ ra bình thản

_ Ayda, có gì phải nóng vội như vậy ? Đừng vội vàng...tới một ngày nào đó, cô cũng sẽ biết được gương mặt của tôi thôi...bất quá không phải là hôm nay

Nói xong, cô quay lại nhìn Ji có vẻ như đang muốn dò xét những gì trong đầu Ji đang nghĩ, chứng kiến mọi chuyện diễn ra, nhìn thấy ánh mắt kia đang nhìn mình đầy thâm ý, loại thâm ý khiến cô không thể nào hiểu được và cũng sinh ra một cảm giác bức bách, phảng phất đâu đó một hình ảnh thân quen như hai người đã xa cách rất lâu, nay mới có dịp gặp lại

_ Cô biết không, hôm nay là lần đầu tiên tôi được gặp lại cô

Người đeo mặt nạ, tựa hồ đang mỉm cười làm tâm của Ji càng thêm giao động,không thể phẳng lặng, bình thản như mặt hồ không chút gợn sóng. Ji dùng giọng lạnh lùng để dấu đi nội tâm đang rất phức tạp

_ Cô biết không...tôi ghét nhất là bị người ta tới gần như lúc này

_ Tôi tin, cô sẽ rất nhanh chóng thích ứng điều này...đi thôi _ Người đeo mặt nạ, tựa hồ đã ngẩn người bỗng nhiên còn rở nhoẽn miệng cười rồi bước xuống xe, Ji cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh xuống theo

_ Các người không được đi, mau thả tôi ra _ Lee So Rin gấp đến mức sắp khóc tới nơi

Người đeo mặt nạ mĩm cười, cầm điện thoại lên giơ giơ trong không khí

_ An tâm đi, tôi sẽ gọi điện nói anh trai của cô tới rước, nhị tiểu thư cứ cố gắngmột chút, lát nữa anh cô sẽ tới ngay thôi

Nói rồi, cô ra hiệu cho Ji cùng mình đi vào cửa sau của một tòa cao ốc. Ji chần chừ một chút nhưng vẫn đi theo, vừa đi vừa cẩn trọng quan sát

_ Xe của tôi đậu trước tòa nhà này

Khẩu khí của người đeo mặt nạ đã có phần đứng đắn hơn, còn Ji thì vẫn giữ cái giọng lạnh lùng, lãnh đạm

_ Tôi thì nghĩ tốt nhất mỗi người mỗi ngả đi

Chỉ nghe tiếng cô gái kia cười ồh lên khoái trá

_ Áo trắng, hộp đàn đen...dấu hiệu nhận biết của cô cũng rõ ràng quá chứ

Ji quay đầu lại chấp vấn

_ Mặt nạ của cô không đủ thấy lạ sao ?

Một giây sau, chính bản thân cô cũng ngây ngẩn cả người...không biết từ khinào, cô gái nọ đã gỡ bỏ chiếc mặt nạ Quỷ Dạ Xoa đen đúa, đáng sợ kia ra

...

_ Cô...

Ji ngẩn người nhìn cô gái ấy một lúc, gương mặt thanh tú, tinh thần phấn chấn,mái tóc ngắn, lông mi rậm, đôi mắt có thần, và đặc biệt là nụ cười trên khóa miệng như đang có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Ji. Cái áo khoác dài màu đen cũng đã bị vứt đi, thay vào đó là bộ trang phục màu trắng đầy lịch lãm

Không tự chủ được, Ji cảm thấy lòng mình dâng lên một niềm vui khó tả, nhất làkhi ánh sáng mặt trời đang dần ló dạng, xuyên qua khung cửa kiếng rọi xuống gương mặt rạng ngời trước mắt nhưng không vì vậy mà cô có chút nao lòng,hay dịu giọng cũng không hề muốn bàn bạc gì ở đây

_ Sao vậy ?

Cô gái đối diện cầm mớ đồ trong tay, tự động mang tới, đưa cả cho Ji

_ Thì dù sao tôi cũng phải ăn mặc cho bình thường, đường hoàng tử tế, đi cạnh một cô gái rất xinh đẹp, làm sao có thể ăn mặc như một tên quỷ dạ xoa làm người ta hoảng sợ được chứ ?

Ji bước tới gần cô gái cầm khẩu súng lục trên tay, đưa thẳng vào đầu cô, nhưng ngón tay không hề chạm vào cò súng

_ Cô cũng nhiều lời lắm

Cô gái đeo mặt nạ rõ ràng đã nhìn thấy hết nhất cử, nhất động của Ji nên không hề sợ hãi, trái lại, cũng không che dấu nét mặt khoái chí như đang thưởng thức nét đẹp lạnh lùng, và cả đề phòng trong lúng túng của Ji nhưng ngoài miệng vẫn tõ ra nghiêm túc để Ji không bị mình chọc tức

_ Cẩn thận, cẩn thận, súng ống không có mắt, bắn một phát chết tôi cũng không sao, nhưng giết tôi không chết mà lại làm mặt tôi có vài vết sẹo thì không hay cho lắm

Ji bỗng thấy lòng mình có một áp lực vô hình, người này cùng lắm mới gặp côc hưa đầy một tiếng vậy mà lại nói rất nhiều lời "vô nghĩa", đã rất lâu rồi không ai nói với cô nhiều đến vậy

_ Cô không có thói quen nói chuyện với người khác sao ? Như vậy sẽ làm mất rất nhiều niềm vui trong cuộc sống

Cô gái kia dường như không hề để tâm tới chuyện Ji không hề đối hoài tới mình,trước sau không hề giận hờn hay bực bội, cứ vậy mà nói tiếp làm như trước giờ chưa từng được cùng ai khác trò chuyện. Những câu nói kia tưởng chừng hời hợt vô tình nói ra, nhưng lại đánh trúng vào nội tâm của Ji, phải, rõ là cô không có thói quen trò chuyện, cô cũng không muốn trò chuyện, không muốn chia sẽ với bất cứ ai, giống như cả thế giới này vẫn luôn dùng cái vẻ mặt lãnh đạm để đối xử với cô, coi cô như một thứ thừa thải, không ra hồn

_ Không liên quan tới cô _ Ji tức giận quát lớn, bỏ đi một mạch không thèm nhìn lại.

Người đeo mặt nạ nhìn Ji bằng ánh mắt đầy ẩn ý, vội bước đuổi theo còn cố ý đi trước dẫn đường, lòng thầm nói "Nếu quả thật chuyện không liên quan đến tôi, tôi cần gì phải tiếp tay cho em làm việc xấu ?". Cô biết, dù có nói nữa, Ji cũng không trả lời nên cứ vậy mà bước đi. Cả hai đi băng qua cao ốc, đi ra trước cửa đã thấy chiếc xe thể thao màu trắng rất đẹp

_ Thế nào, thiên sứ ? chiếc xe này có phải rất xứng đôi với cô không ?

Ji không đáp, nhưng trong lòng rõ ràng đã dao động, linh hoạt, lưu luyến nhìn thân xe trắng tinh, ghế ngồi đen, mới nhìn qua đã thấy rất thích, hẳn chủ nhân của nó là một người rất lịch lãm, sang trọng. Dù có thích nhưng trước mặt người khác, Ji vẫn tõ ra không có gì là đặc biệt

Cô gái kia tựa hồ không biết sợ hãi là gì, bước tới mở cửa xe, mời Ji lên xe

_ Tình cờ tôi có chìa khóa của chiếc xe này, mời cô

Ji đứng yên, lạnh lùng nhìn cô gái nọ

_ Đưa chìa khóa cho tôi...chúng ta chia tay từ lúc này

_Ayda...cô đùa sao? Vậy không phải là cướp của sao? Trên đời sao lại có thứ đạo lý này? Cho dù là buôn bán, cô cũng không thể khiến ta có mối làm ăn lỗ vốn như vậy được chứ?

Ji bước tới một bước, đưa tay vào túi, toan lấy khẩu súng ra

_ Tôi nói lần cuối, đưa chìa khóa cho tôi

Cô gái nọ dường như không biết sợ hãi là gì, thấy Ji phản ứng mạnh, bỗng nhiên có chút thương cảm, cô cúi đầu, lấy chìa khóa đưa cho Ji, trước khi đưa ra ,còn đưa tay vuốt vuốt chìa khóa làm như thân thương lắm, không nở đành lòng rời xa, một loại ngữ cảnh "chủ tớ tình thâm" mà người ta vẫn thường thấy trong các bộ film truyền hình dài tập

_ Cô thật đúng là vô tình vô nghĩa, nói như thế nào thì vừa rồi tôi cũng đã giúp cô, bây giờ không cám ơn một tiếng lại còn đòi cướp chiếc xe này của tôi...

Ji có hơi ngẩng người nhưng ngay lập tức, cô tự cảnh báo cho mình biết đối phương đang diễn trò, nhưng không hiểu vì sao khi chứng kiến cảnh này, trong òng lại có cảm giác đau xót, bi thương.

"Không được, không được như vậy"

Cô rút súng ra, đặt họng súng ngay dưới càm "ân nhân" hạ giọng :

_ Tôi nói lần cuối...đưa chìa khóa cho tôi

Cô gái đeo mặt nạ bỗng ngẩng đầu lên, gương mặt cũng chuyển từ vẻ bi thương sang sự lạnh lùng, nghiêm nghị khiến Ji phải rung sợ. Cô nhìn chằm chắm vào Ji, trong ánh mắt hiện lên một tia nguy hiểm, từng chữ, từng chữ một thốt lên rất rõ ràng

_ Em có tin rằng...tôi có thể cứu em thì cũng có thể bắt em

Cô gái lấy cái điện thoại của Lee So Rin đưa lên trước mặt

_ Vậy cô có tin tôi sẽ đập bể cái điện thoại này trước khi nổ súng hay không ?

Cô gái nọ tựa hồ không nghe thấy hay không cảm nhận được Ji đang uy hiếp mình, vẫn mở điện thoại ra, lục tìm tên Lee Bin trong điện thoại, rồi nói bằng giọng rất nghiêm túc

_ Em điểm nào cũng đạt, chỉ có điều sắc mặt không được tốt lắm

Đứng trước tình thế này, trong lòng Ji không khỏi có nhiều nghi hoặc, con người này thật ra là thần thánh phương nào, với Ji là thù hay bạn

Tại sao lại liều mình cứu cô, giờ đây là dọa sẽ đưa cô cho cảnh sát ? Chưa bao giờ cô trải qua cảm giác sợ hãi, kinh hoàng, những tưởng một con người với trái tim đã chết từ nhiều năm trước sẽ không còn biết sợ, hóa ra không phải vậy, Ji đã, đang nhận thức nổi sợ hãi rất rõ ràng nhất là khi đối phương nhấn nút gọi, còn đưa điện thoại áp vào tai

_ Alo...sếp Bin phải không ? Tôi không phải là em gái của sếp...sếp cũng không cần phải biết tôi là ai

Cô gái nọ nhìn Ji chằm chằm, bình thản nói từng chữ một

_ Tôi gọi điện là muốn nói cho sếp biết....

Ji bỗng nhắm hai mắt lại, bóp cò súng...cô không còn lựa chọn, không được lựa chọn và không thể nào lựa chọn...

Nhắm mắt khi ra tay là điều tối kỵ trong nguyên tắc đi săn bởi điều này sẽ làm ảnh hưởng đến độ chuẩn xác, dù đã giết rất nhiều người nhưng Ji vẫn không thể kìm lòng được mà nhắm mắt lại, có lẽ, bản thân cô không muốn thấy cảnh tưởng này.Trái tim cô như ngừng đập một giây, cả thân người như một khối băng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, toàn thân vô lực, loại cảm giác này, tựa như lần đầu tiên cô chấp hành nhiệm vụ, một loại cảm giác của người đã từng trải qua sống chết để rồi có thể coi thường mọi thứ trên đời

============================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro