Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3

Nhắm mắt lại là đang trốn tránh, chính Ji cũng không hiểu vì sao một sát thủ máu lạnh như cô lại rơi vào hoàn cảnh trái ngang này. Viên đạn thoát ra khỏi nòng bay ngược hướng gió, xuyên giữa khoảng không với tốc lực kinh người...trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, Ji tự hồ cảm thấy toàn thân nặng trĩu, tứ chi bất lực chỉ muốn ngã xuống, muốn mở mắt cũng phải mất rất nhiều tâm sức, tựa như tất cả dũng khí đều đã mất đi...

_ Không ngờ Thiên Sứ cũng có lúc không nở ra tay _ Người đứng bên cạnh vừa đỡ Ji vào lòng, bình thản nói nhỏ bên tai, âm thanh đầy mê hoặc trầm buồn. Ji đang tựa hẳn người vào lòng cô gái đó, mơ hồ nhận ra mình đang bị khống chế nhưng lại không còn cách chống cự đành lần nữa buông xuôi

_ Ngủ một giấc đi, khi nào tới, tôi sẽ gọi em dậy

Ji cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng khẽ hỏi trước khi mất hết tri giác

_ Cô...cô là ai ?

Người đó đưa Ji vào xe, tự tay thắc dây an toàn, đảm bảo Ji có thể cảm thấy an toàn và thoải mái nhất trước khi mỉm cười khẽ đáp

_ Nhớ cho kỹ...tôi tên là Ham...Eun...Jung

Ham EunJung....Ham EunJung...cái tên vừa lạ, vừa quen...quen vì cô đã từng nghe nói tới, lạ vì hai người họ chưa từng chạm mặt nhau...Ji ngất liệm đi khi EunJung ngồi vào ghế lái chính. Tiếng còi phát ra từ mấy chiếc xe cảnh sát mỗi lúc một rõ ràng hơn, tới lúc này, EunJung cũng có thể an tâm khi Lee Bin đã tới để cứu cô em cảnh sát của mình, coi như EunJung hoàn thành một phần công việc.

_ Vì sao lúc nãy em không nở ra tay ? _ EunJung đặt nhẹ ngón tay lên gương mặt thanh tú đang ngủ say bên cạnh, lòng hiện rõ một nổi bi ai _ Tại sao vậy ? Không nở ra tay với kẻ thù không phải em đã tự giết bản thân mình đó sao ? Em có một nét đẹp mê hồn...cũng không thể ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này

EunJung khẽ chòm người, hôn nhẹ lên môi Ji, nụ cười trên môi cô giờ đây đã tắt liệm, thay vào đó là một gương mặt đầy nổi ưu tư

_ Em là thiên sứ, tôi cũng là thiên sứ, tới cuối cùng chúng ta đã có thể gặp nhau, nhưng tôi không giống em, em nhận tiền để giết bất kì ai, còn tôi bảo vệ mạng sống của những ai có thể trả được con số và hàng trăm điều kiện tôi đã đưa ra, có phải là rất tức cười hay không ?

EunJung đeo kiếng mát vào, lãnh đạm lái xe đi. Lúc nãy, Ji đã cố tình nương tay bắn sang hướng khác, EunJung vốn không sợ Ji sẽ tổn thương mình, càng không lo chuyện chiếc xe trắng này bị cô cướp đi, nhưng cô buộc lòng phải ra tay để Ji ngất đi trong chốt lát nếu không, hai người họ sẽ khó lòng rời khỏi nơi đây...

...

Ánh sáng của buổi bình minh làm Ji tỉnh giấc, nếu là một cô gái bình thường, ở trong tình huống này, hẳn sẽ cảm thấy hoảng sợ, lo lắng khi đang ngồi trong xe của một người xa lạ, còn là bị người ta khống chế để đưa đi, nhưng Ji không giống người thường, sống hay chết, từ lâu với cô đã trở thành vô nghĩa, "có khác nhau sao ? cũng là cô đơn, tẻ nhạt bên lề của cái xã hội nhộn nhịp phồn vinh này mà thôi"

_ Thức dậy rồi sao ? Em tỉnh lại sớm hơn tôi nghĩ

EunJung vẫn lái xe, cô không nhìn Ji cũng đủ biết phản ứng và nét mặt khó coi của Ji lúc này, như thể cô gái này chỉ muốn nổ súng bắn chết cô ngay lập tức

_ Ham EunJung, đệ nhất vệ sĩ, từ lâu đã nghe danh qua... _ Trong từng câu nói, nhất cử nhất động của Ji vẫn còn đề phòng đối phương _ Cô là vệ sĩ, tôi là sát thủ, đáng lí chúng ta không nên gặp mặt và nhất là trong tình huống này

EunJung không đáp chỉ nhoẽn miệng cười, nụ cười ấy làm tâm Ji không thể nào yên được, lòng lại lo lắng bất kể cô tự bảo mình phải thật bình tĩnh nhưng đôi mắt của cô đã phản bội lại mình, đôi mắt nhìn EunJung không còn giữ được vẽ lạnh lùng, lãnh đạm vốn có mà có vẻ căng thẳng, lo âu của một người bị dồn vào thế bị động

_ Cô không phải có gì muốn trao đổi với tôi sao ?

_ Phía sau xe có một cái túi du lịch, em mở ra đi

Ji chần chừa một chút, cô đem hộp đàn violin đặt sang bên, quay ra sau lấy cái túi du lịch màu đen, bất giác Ji tự hỏi vì sao con người này lại có nhiều điểm tương đồng với mình đến thế, từ trang phục trắng mặc trên người cho tới chiếc túi màu đen, chỉ có điều ở Ji toát lên khí chất của một người nghệ sĩ còn Ham EunJung mang khí chất vương giả hơn nhiều. Trong vô thức, Ji toát lên một nổi sợ vô căn cứ, tâm không thể nào yên tĩnh, động tác đâm ra luống cuống, tới việc kéo chiếc khóa mở túi du lịch ra cũng gặp nhiều khó khăn. EunJung ngồi bên cạnh, một tay lái xe, tay còn lại giúp cô kéo chiếc khóa một cái dễ dàng, nhanh gọn. Chiếc túi mở ra, bên trong là những thứ tưởng chừng vô hại những lại rất đáng sợ và cũng quen thuộc đối với một kẻ đi săn, cameras, máy chụp ảnh kỹ thuật số, ống nhòm .. và hiển nhiên là có cả súng...Ji đang tự hỏi liệu một vệ sĩ có cần thiết phải mang theo tất cả thứ này trong người hay Ham EunJung thật ra chỉ là một vệ sĩ giả danh để ngụy trang cho việc mình là một sát thủ chuyên nghiệp như Ji ?

_ Em an tâm, tôi không phải là một sát thủ, tôi tới cũng không phải để giết em

EunJung lấy cameras đưa cho Ji, ra hiệu cho Ji mở lên xem, tới lúc này, Ji đã dần dần nhận ra câu chuyện

_ Cô theo dõi tôi ?

_ Em mở ra xem trước đã _ EunJung từ chối trả lời rồi thuận tay bỏ chiếc túi du lịch trở lại hàng ghế sau

Ji mở cameras ra xem, trên màn hình LCD hiện lên rất rõ nhất cử nhất động của cô ở cao ốc Seoul từ lúc cô lên sân thượng, hút từng điếu thuốc cho tới khi cúi xuống mở chiếc hộp đàn, láp ráp súng ngắm và ra tay một cách hoàn hảo...tất cả đều không qua được con mắt tinh tường của Ham EunJung

EunJung ho nhẹ một tiếng

_ Em có cảm thấy hay không ? Thật sự...em rất đẹp

Ji thất lòng mình có chút hỗn loạn, cô đang tự nhìn mình trong cameras, một cái nhìn tổng thể, xinh đẹp đẹp, lãnh đạm, cô độc nhưng không bi thương, cùng một chút lãng mạn khi đang hút thuốc để tiêu khiển thời gian trong cái buổi hoàng hôn nhàm chán ấy

_ Cả em lẫn cảnh vật đều rất đẹp

Ji vội vàng ngẩng mặt lên nhìn EunJung, quay lại với vấn đề chính

_ Cô rốt cuộc muốn gì ? _ Tới giờ, cô đã không thể lạnh lùng, ôn nhu mà nói chuyện. Khẩu khí của Ji toát lên một sự ức chế khi bị người ta đụng thấu tận tâm cang, thẹn quá hóa giận

EunJung tựa hồ có một chút áy nát, trầm mặt một hồi mới đáp

_ Rất đơn giản, tôi dùng những tài liệu này để làm một cuộc giao dịch với em, mong em sẽ không giết người này

Cô lấy trong túi áo ra một tấm hình, đứa cho Ji xem. Ji nhìn hình, đột nhiên tỉnh táo lại, trong hình là một cô gái trẻ đang ngồi cạnh chiếc đàn piano, mái tóc đen dài xỏa xuống ngang vai, nét đẹp nhẹ nhàng, trong sáng ôn nhu tươi cười, thật tình làm Ji cảm thấy có chút thân quen, có lẽ cô đã từng nhìn thấy cô gái này

_ Tôi được thuê để bảo vệ cô gái này, vài ngày nữa, cô ấy sẽ tới Seoul, hy vọng tới lúc đó, em sẽ không nhung tay vào

Ji đem ảnh trả lại cho EunJung, theo bản năng, cô đáp hờ hững như muốn thoát ra khỏi cái cảm giác ngạt thở này

_ Tôi không bao giờ giết phụ nữ và trẻ con

EunJung đáp lại bằng một câu đầy thâm ý

_ Chỉ sợ người trong gian hồ, thân bất do kỷ. Với lại...tôi cũng là nữ nhân, sao lúc nãy em lại muốn giết tôi ?

Ji hơi bực bội, gằng giọng khẳng định

_ Tôi sẽ không bao giờ giết phụ nữ, đó là nguyên tắc của tôi...lúc nãy nếu tôi muốn giết, cô còn có thể ngồi đây để trả giá hay sao ?

EunJung không mấy tin tưởng, ý vị càng lúc càng thâm thú, mơ hồ muốn nói một điều gì lại ngại nói thẳng ra

_ Nguyên tắc, thói quen, quy tắc đều là những thứ có thể phá đi, không phải là cái để tuân thủ hết ngày này sang ngày khác

Ji nhíu mày, cảm thấy con người này có những lý luận mang tính kỳ quái, có tranh luận tiếp cũng không được gì

_ Tôi tới rồi...cho tôi xuống đây

Ji càng lúc càng bất an, con người này dường như biết mọi đường đi, nước bước, biết cô sẽ đi đâu và sẽ làm gì..nếu không, hà cớ gì EunJung lại lái xe tới đây kia chứ. Ji cầm hộp đàn bước xuống xe, cảm giác cổ mình vẫn còn đau ê ẫm...kì thực, phản ứng của cô rất nhanh, thân thủ xưa nay không mấy người có thể so tài, vậy mà lần này, lại bị một người đánh gục, ngay cả người đó đứng cạnh cô từ khi nào, ra tay ra sao, cô cũng không nhìn thấy, rõ ràng, tài năng còn cao hơn cô một bậc

_ Nè, đừng quen, em còn thiếu tôi một ân tình

Ji nghe giọng EunJung văng vẳng sau lưng mình, kìm lòng không được, đành quay lại hỏi

_ Ân tình gì ?

EunJung như chỉ đợi bấy nhiêu, liền nở một nụ cười rất sáng

_ Hôm nay tôi chẳng phải đã cứu em đó sao ?

_ Tôi sẽ trả lại cho cô _ Ji miệng nói vậy cho đỡ thẹn chứ trong lòng lại nghĩ mong không bao giờ có cơ hội tái kiến

Khi Ji quay đi, cô lại nghe giọng EunJung sau lưng

_ Bây giờ cả hắc bạch lưỡng đạo đều đã biết mặt em, tôi nghĩ tốt nhất em không nên ở lại Hàn Quốc.

Ji quay lại tính hỏi thật ra cô và Ham EunJung kia có quan hệ gì, vì sao cứ nói nhiều với cô tới vậy nhưng khi cô quay lại, chiếc xe thể thao trắng kia đã nổ máy đi rồi....

_ Thật là kỳ quái...

====================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro