Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4

Ji xuống xe, đi bộ chừng chục thước rồi bước vào một phòng tranh, ngoài hành lang, một người đàn ông trạc năm mươi, khuôn mặt gầy đầy nét phong sương, vừa nhìn thấy Ji đã vội đứng dậy nói bằng giọng ôn hòa, khiến Ji có cảm thấy thoải mái hơn đôi chút

_ Park tiểu thư, đây là bức tranh của cô _ Ông đem một bức tranh đã đóng gói, ôn hòa đưa cho Ji trước khi chú ý quan sát thái độ của chủ _ Hôm nay công việc không thuận lợi sao ?

Ji đáp bằng giọng nhẹ tênh

_ Uhm

Lão có vẻ tùy tiện mà hỏi một câu nhưng bên trong chứa đầy thâm ý

_ Nghe Qri nói, vừa rồi có người đưa cô về nhà

Ji rõ ràng đang chú ý xem xét bức tranh trên tường, nghe lão hỏi, tâm cô động lên một nhịp, cô ngẫng mặt lên, lạnh giọng

_ Xe của tôi bị hư, nhưng cũng may gặp được người nhiệt tâm đưa về

Lão bản cúi đầu vẽ tiếp bức chân dung còn đang gian dỡ, thuận miệng nói vài câu đánh động tâm cô gái trẻ đang đứng cạnh bên

_ Thời này, muốn tìm một người nhiệt tâm thật không phải dễ

Ji im lặng không đáp, rõ ràng không gì có thể qua mắt được lão nhân gia. Lão ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt tinh tường, nhìn thoáng qua đã nhận ra Ji có điều không ổn

_ Còn chuyện gì muốn nói với tôi sao ?

_ Tôi không đây nhàn rỗi, muốn đứng xem ông vẽ tranh, không lẽ không được ?

_ Dĩ nhiên là không thể _ Lão bản buột miệng nói ra, ngay lập tức nhận thức được khẩu khí của mình có phần nhiêm khắc, bèn hạ giọng, chậm rãi nói tiếp _ Gàn đây có một bức họa, có lẽ chỉ có mình cô mới có thể hiểu được, hơn nữa, tôi tin là cô nhất định sẽ có hứng thú

Trong đầu Ji bỗng xẹt ngang qua hình ảnh của Ham EunJung, lời nói không tự chủ được, tự động phơi bày

_ Tôi đối với những bức tranh vẽ nữ nhân không hề có hứng thú, đây là nguyên tắc của tôi

Lão bản nheo mắt, nhìn cô tinh tế

_ Ai nói cho cô biết tôi vẽ nữ nhân ?

Ji lãnh đạm trong ánh mắt không hề có một tia dao động. Lão bản chỉ tay vào bức tranh, bình thản nói

_ Đây là một bức họa đẹp, chỉ có cô mới có thể mang nó đi, cô an tâm đi làm đi, đừng suy nghĩ lung tung

Ji không tự chủ được, nắm chặc bức họa trong tay, bởi vì dùng sức mạnh nên mười đốt ngón tay đều trắng bệch

Lão bản vẫn thản nhiên hỏi

_ Thế nào ? Vậy có có muốn mua bức tranh này không ? Nếu cô không mua, tôi vẫn có thể tìm người khác, không cần phải phiền tới Angel như cô mang nó đi...nhưng cô cũng biết rõ, không thể có quá nhiều chọn lựa, hoặc nhận bức tranh, hoặc không còn dịp trở lại đây. Tùy cô lựa chọn

Ji cắn chặt răng, cô không thể có quyền lựa chọn, Ham EunJung nói đúng, "người trong gian hồ, thân bất vô kỷ" cô còn có thể chọn lựa được sao ?

_ Được, tôi sẽ mua...khi nào thì có hàng ?

_ Hai người nữa, tình hình cụ thể, tôi sẽ cho cô biết

Ji sau một đêm trốn chạy, đối phó với quá nhiều người, đến giờ gần như hoàn toàn kiệt sức, cũng không còn đủ tâm lực để khống chế nét mặt của mình, chỉ muốn xoay người rời khỏi

_ Khoan đã, Park tiểu thư _ Lão bản bổng nhiên gọi Ji đứng lại, trong khẩu trí có vài phần dụng tâm _ Gần đây có phải lại chuyển sang nhà mới nữa àh ?

Ji không quay đầu lại, chỉ gật đầu, lão bản lại hỏi

_ Sống ở đó không quen sao ?

Ji lại gật đầu, khóe mắt bất giác lại rưng rưng

_ Có gì cần, cứ tìm Qri, hắn sẽ giúp cô một tay

Ji lại gật đầu, vội vàng bỏ ra ngoài, cô hoàn toàn không muốn để lão nhìn ra tâm ý của mình. Hôm nay cô mệt, thật sự rất mệt. Mệt đến mức chỉ muốn bỏ hết tất cả, quên đi mọi thứ để trở về chiếc giường êm ái của mình, ngủ một giấc tới khi tỉnh dậy sẽ quên hết mọi thứ, quên Ham EunJung, quên đi nguyên tắc làm người, có như vậy, cô mới có thể lạnh lùng để tiếp tục sống

Ji bước ra ngoài, đã thấy một cô gái, ăn mặc rất phong cách đang đợi mình trước cửa, nét đa tình, lãng tử của cô có thể sẽ khiến bất cứ người nào đi ngang qua đây phải xao động, nhưng Ji thì không, cô đã biết quá rõ về con người này, gần như không còn hứng thú nữa

_ Tôi đã mang XM25 đi xử lý xong, còn đây là loại cách tân P-210, em lấy dùng tạm đi

Ji lạnh lùng không đáp, đi vòng qua hắn, mở cửa bước lên xe

_ Nè, sao vậy, không muốn nói chuyện với tôi sao ? Chán tôi tới vậy ?

Ji liếc nhìn Qri rồi đóng mạnh cửa lại

_ Tôi còn chuyện phải làm, không rãnh ở đây nghe cô nói nhảm

Qri dĩ nhiên hiểu rõ thái độ này của Ji, hắn chỉ mỉm cười đầy quyến rũ

_ Em trở nên lạnh lùng như vậy với tôi từ khi nào ? Nghe có vẻ xa lạ quá....được rồi, được rồi, đừng tức giận, em phải biết là bây giờ tình thế của em rất khó xử, hắc bạch lưỡng đạo ở Hàn Quốc đều đã biết mặt em, giờ em không muốn trốn cũng không được, nếu muốn, tôi sẽ giúp em thu xếp

Ji nhếch môi nở một nụ cười khinh khi nhiều hơn là cảm kích

_ Có chết cũng không cần phải phiền đến cô, cô cứ dụng tâm mà đi làm chuyện của mình trước khi quá muộn...._ Ji suy nghĩ một vài giây_ Kim Baek đang ở đâu ?

_ Kim Baek? Em tìm hắn làm chi ?

_ Có một vụ mua bán, phải đích thân tôi thực hiện, chỉ cần cho biết hắn đang ở đâu, không cần hỏi nhiều

Qri đốt một điếu thuốc hút một hơi rồi đặt lên môi Ji

_ Em quyến rũ hơn là em có thể hiểu..được rồi..đến The Dream đi, chắc giờ này hắn đang ở đó

Ji phún điếu thuốc vào mặt Qri, lạnh lùng lái xe đi, chỉ thấy nụ cười của Qri không hề tươi tắn, hắn chưa bao giờ bị nữ nhân đối xử lạnh lùng và nhục nhã thế kia...rõ ràng không thể để cô gái kia bỏ đi dễ dàng vậy được

......

Kim Beak vui vui vẻ vẻ đi ra khỏi ngân hàng tư nhân, sắc trời đã không còn sớm nữa, hắn cân nhắc một lúc trước khi chọn đến The Dream cho buổi tiệc chúc mừng chiến thắng của sự may mắn hôm nay...

Hắn càng đi càng đắc ý, càng lúc càng thích thú với chiến công của mình thì bất chợt, một bóng trắng xuất hiện, lôi hắn vào lối hẻm sau. Bóng trắng thân thủ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã khống chế hắn vào tường, dùng sức tả sung, hữu đột, đánh đến lúc hắn không nhận ra phương hướng mới dùng giọng lạnh lùng như băng hỏi

_ Ai cho mày bán đứng tao ?

Kim Baek tới giờ phút này mới nhận ra kẻ đứng trước mặt mình là ai

_ Chị Ji...em đâu có

Hắn dùng giọng chống chế, nhưng từ trong ánh mắt đã hiện lên một nổi kinh hãi, nữa muốn quỳ xuống xin tha, nữa sợ đến chân tay bũn rũn nói không nên lời

_ Tao hỏi mày...ai sai khiến mày làm tất cả chuyện này ?

Ji bóp cổ Kim Beak, đẩy hắn vào sát tường, mặc cho hắn giãy dụa cũng không nới lỏng bàn tay đang siết chặt cái cổ họng có phần mỏng manh của hắn

_ Nếu không phải mày thông báo cho bọn cảnh sát và lũ vệ sĩ đó, tao không thể nào bị phát hiện, nhiệm vụ này ngoài tao ra chỉ có mày và lão bản mới biết ngày giờ hành động...không phải mày thì còn ai ???

Kim Beak đưa tay quờ quạng khắp nơi, cuối cùng hắn túm được một cây sắt liền cầm lên, giả vờ buông xuôi để Ji không đề phòng

_ Em không có, không phải em

Ji rõ biết hắn đang nói dối, nhưng cũng vì một lúc không đề phòng mà nới lỏng tay ra, ngay lập tức, Kim Beak cầm thanh sắt dùng hết sức lực bình sinh, đập Ji một cái chí mạng vào đầu khiến Ji mất cả nữa ngày mới định thần lại được...Kim Beak đánh Ji xong, vội chạy ra ngoài không dám quay đầu lại...dù lòng có muốn giết Ji đi để trừ hậu họa cũng không dám quay lại ra tay

Ji ngồi xuống đất, tay ôm chặt vết thương trên đầu đang rỉ máu. Máu đỏ chảy xuống ướt cả một phần cổ áo, nếu không nhờ định lực thôi thúc phải sớm kết thúc tên phản bội, có lẽ Ji đã ngất đi rồi. Cô loạng choạng đứng dậy bước từng bước khó nhọc ra khỏi con hẻm vắng...đi được một đoạn, đã thấy rất nhiều người tụ tập ở bên kia vỉa hè, có cả cảnh sát vây quanh..

Thấp thoáng là hình ảnh Kim Beak với vết thương chí mạng trên đầu, rõ ràng hắn đã bị bắn, còn do chính người trong tổ chức ra tay. Thân phận Ji lúc này không tiện lộ diện, đành phải nép sát vào tường, đứng từ xa mà theo dõi....

_ Khốn thật..là ai đã ra tay ?

Qri khẽ lau nòng súng, tháo súng nhắm, bỏ lại vào túi du lịch, bình thản ra khỏi tòa nhà, len theo con hẻm vắng đi về phía chiếc xe đang đợi sẵn, vẫn là nụ cười quyến rũ nhưng có phần ngạo nghễ hơn nhiều

==================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro