Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au tung 3 chap liên tiếp nhé, đọc xong để gì đó lại cho Au nha

Nhân vật của Qri là con gái nhé, Au dùng từ là "hắn" để thấy rõ được sự hung tợn và độc ác của nhân vật này. Các bạn thông cảm nha ^^

Thôi Au đi ngủ đây, mỏi tay quá

CHƯƠNG 3

Nhắm mắt lại là đang trốn tránh, chính Ji cũng không hiểu vì sao một sát thủ máu lạnh như cô lại rơi vào hoàn cảnh trái ngang này. Viên đạn thoát ra khỏi nòng bay ngược hướng gió, xuyên giữa khoảng không với tốc lực kinh người...trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, Ji tự hồ cảm thấy toàn thân nặng trĩu, tứ chi bất lực chỉ muốn ngã xuống, muốn mở mắt cũng phải mất rất nhiều tâm sức, tựa như tất cả dũng khí đều đã mất đi...

_ Không ngờ Thiên Sứ cũng có lúc không nở ra tay _ Người đứng bên cạnh vừa đỡ Ji vào lòng, bình thản nói nhỏ bên tai, âm thanh đầy mê hoặc trầm buồn. Ji đang tựa hẳn người vào lòng cô gái đó, mơ hồ nhận ra mình đang bị khống chế nhưng lại không còn cách chống cự đành lần nữa buông xuôi

_ Ngủ một giấc đi, khi nào tới, tôi sẽ gọi em dậy

Ji cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng khẽ hỏi trước khi mất hết tri giác

_ Cô...cô là ai ?

Người đó đưa Ji vào xe, tự tay thắc dây an toàn, đảm bảo Ji có thể cảm thấy an toàn và thoải mái nhất trước khi mỉm cười khẽ đáp

_ Nhớ cho kỹ...tôi tên là Ham...Eun...Jung

Ham EunJung....Ham EunJung...cái tên vừa lạ, vừa quen...quen vì cô đã từng nghe nói tới, lạ vì hai người họ chưa từng chạm mặt nhau...Ji ngất liệm đi khi EunJung ngồi vào ghế lái chính. Tiếng còi phát ra từ mấy chiếc xe cảnh sát mỗi lúc một rõ ràng hơn, tới lúc này, EunJung cũng có thể an tâm khi Lee Bin đã tới để cứu cô em cảnh sát của mình, coi như EunJung hoàn thành một phần công việc.

_ Vì sao lúc nãy em không nở ra tay ? _ EunJung đặt nhẹ ngón tay lên gương mặt thanh tú đang ngủ say bên cạnh, lòng hiện rõ một nổi bi ai _ Tại sao vậy ? Không nở ra tay với kẻ thù không phải em đã tự giết bản thân mình đó sao ? Em có một nét đẹp mê hồn...cũng không thể ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này

EunJung khẽ chòm người, hôn nhẹ lên môi Ji, nụ cười trên môi cô giờ đây đã tắt liệm, thay vào đó là một gương mặt đầy nổi ưu tư

_ Em là thiên sứ, tôi cũng là thiên sứ, tới cuối cùng chúng ta đã có thể gặp nhau, nhưng tôi không giống em, em nhận tiền để giết bất kì ai, còn tôi bảo vệ mạng sống của những ai có thể trả được con số và hàng trăm điều kiện tôi đã đưa ra, có phải là rất tức cười hay không ?

EunJung đeo kiếng mát vào, lãnh đạm lái xe đi. Lúc nãy, Ji đã cố tình nương tay bắn sang hướng khác, EunJung vốn không sợ Ji sẽ tổn thương mình, càng không lo chuyện chiếc xe trắng này bị cô cướp đi, nhưng cô buộc lòng phải ra tay để Ji ngất đi trong chốt lát nếu không, hai người họ sẽ khó lòng rời khỏi nơi đây...

...

Ánh sáng của buổi bình minh làm Ji tỉnh giấc, nếu là một cô gái bình thường, ở trong tình huống này, hẳn sẽ cảm thấy hoảng sợ, lo lắng khi đang ngồi trong xe của một người xa lạ, còn là bị người ta khống chế để đưa đi, nhưng Ji không giống người thường, sống hay chết, từ lâu với cô đã trở thành vô nghĩa, "có khác nhau sao ? cũng là cô đơn, tẻ nhạt bên lề của cái xã hội nhộn nhịp phồn vinh này mà thôi"

_ Thức dậy rồi sao ? Em tỉnh lại sớm hơn tôi nghĩ

EunJung vẫn lái xe, cô không nhìn Ji cũng đủ biết phản ứng và nét mặt khó coi của Ji lúc này, như thể cô gái này chỉ muốn nổ súng bắn chết cô ngay lập tức

_ Ham EunJung, đệ nhất vệ sĩ, từ lâu đã nghe danh qua... _ Trong từng câu nói, nhất cử nhất động của Ji vẫn còn đề phòng đối phương _ Cô là vệ sĩ, tôi là sát thủ, đáng lí chúng ta không nên gặp mặt và nhất là trong tình huống này

EunJung không đáp chỉ nhoẽn miệng cười, nụ cười ấy làm tâm Ji không thể nào yên được, lòng lại lo lắng bất kể cô tự bảo mình phải thật bình tĩnh nhưng đôi mắt của cô đã phản bội lại mình, đôi mắt nhìn EunJung không còn giữ được vẽ lạnh lùng, lãnh đạm vốn có mà có vẻ căng thẳng, lo âu của một người bị dồn vào thế bị động

_ Cô không phải có gì muốn trao đổi với tôi sao ?

_ Phía sau xe có một cái túi du lịch, em mở ra đi

Ji chần chừa một chút, cô đem hộp đàn violin đặt sang bên, quay ra sau lấy cái túi du lịch màu đen, bất giác Ji tự hỏi vì sao con người này lại có nhiều điểm tương đồng với mình đến thế, từ trang phục trắng mặc trên người cho tới chiếc túi màu đen, chỉ có điều ở Ji toát lên khí chất của một người nghệ sĩ còn Ham EunJung mang khí chất vương giả hơn nhiều. Trong vô thức, Ji toát lên một nổi sợ vô căn cứ, tâm không thể nào yên tĩnh, động tác đâm ra luống cuống, tới việc kéo chiếc khóa mở túi du lịch ra cũng gặp nhiều khó khăn. EunJung ngồi bên cạnh, một tay lái xe, tay còn lại giúp cô kéo chiếc khóa một cái dễ dàng, nhanh gọn. Chiếc túi mở ra, bên trong là những thứ tưởng chừng vô hại những lại rất đáng sợ và cũng quen thuộc đối với một kẻ đi săn, cameras, máy chụp ảnh kỹ thuật số, ống nhòm .. và hiển nhiên là có cả súng...Ji đang tự hỏi liệu một vệ sĩ có cần thiết phải mang theo tất cả thứ này trong người hay Ham EunJung thật ra chỉ là một vệ sĩ giả danh để ngụy trang cho việc mình là một sát thủ chuyên nghiệp như Ji ?

_ Em an tâm, tôi không phải là một sát thủ, tôi tới cũng không phải để giết em

EunJung lấy cameras đưa cho Ji, ra hiệu cho Ji mở lên xem, tới lúc này, Ji đã dần dần nhận ra câu chuyện

_ Cô theo dõi tôi ?

_ Em mở ra xem trước đã _ EunJung từ chối trả lời rồi thuận tay bỏ chiếc túi du lịch trở lại hàng ghế sau

Ji mở cameras ra xem, trên màn hình LCD hiện lên rất rõ nhất cử nhất động của cô ở cao ốc Seoul từ lúc cô lên sân thượng, hút từng điếu thuốc cho tới khi cúi xuống mở chiếc hộp đàn, láp ráp súng ngắm và ra tay một cách hoàn hảo...tất cả đều không qua được con mắt tinh tường của Ham EunJung

EunJung ho nhẹ một tiếng

_ Em có cảm thấy hay không ? Thật sự...em rất đẹp

Ji thất lòng mình có chút hỗn loạn, cô đang tự nhìn mình trong cameras, một cái nhìn tổng thể, xinh đẹp đẹp, lãnh đạm, cô độc nhưng không bi thương, cùng một chút lãng mạn khi đang hút thuốc để tiêu khiển thời gian trong cái buổi hoàng hôn nhàm chán ấy

_ Cả em lẫn cảnh vật đều rất đẹp

Ji vội vàng ngẩng mặt lên nhìn EunJung, quay lại với vấn đề chính

_ Cô rốt cuộc muốn gì ? _ Tới giờ, cô đã không thể lạnh lùng, ôn nhu mà nói chuyện. Khẩu khí của Ji toát lên một sự ức chế khi bị người ta đụng thấu tận tâm cang, thẹn quá hóa giận

EunJung tựa hồ có một chút áy nát, trầm mặt một hồi mới đáp

_ Rất đơn giản, tôi dùng những tài liệu này để làm một cuộc giao dịch với em, mong em sẽ không giết người này

Cô lấy trong túi áo ra một tấm hình, đứa cho Ji xem. Ji nhìn hình, đột nhiên tỉnh táo lại, trong hình là một cô gái trẻ đang ngồi cạnh chiếc đàn piano, mái tóc đen dài xỏa xuống ngang vai, nét đẹp nhẹ nhàng, trong sáng ôn nhu tươi cười, thật tình làm Ji cảm thấy có chút thân quen, có lẽ cô đã từng nhìn thấy cô gái này

_ Tôi được thuê để bảo vệ cô gái này, vài ngày nữa, cô ấy sẽ tới Seoul, hy vọng tới lúc đó, em sẽ không nhung tay vào

Ji đem ảnh trả lại cho EunJung, theo bản năng, cô đáp hờ hững như muốn thoát ra khỏi cái cảm giác ngạt thở này

_ Tôi không bao giờ giết phụ nữ và trẻ con

EunJung đáp lại bằng một câu đầy thâm ý

_ Chỉ sợ người trong gian hồ, thân bất do kỷ. Với lại...tôi cũng là nữ nhân, sao lúc nãy em lại muốn giết tôi ?

Ji hơi bực bội, gằng giọng khẳng định

_ Tôi sẽ không bao giờ giết phụ nữ, đó là nguyên tắc của tôi...lúc nãy nếu tôi muốn giết, cô còn có thể ngồi đây để trả giá hay sao ?

EunJung không mấy tin tưởng, ý vị càng lúc càng thâm thú, mơ hồ muốn nói một điều gì lại ngại nói thẳng ra

_ Nguyên tắc, thói quen, quy tắc đều là những thứ có thể phá đi, không phải là cái để tuân thủ hết ngày này sang ngày khác

Ji nhíu mày, cảm thấy con người này có những lý luận mang tính kỳ quái, có tranh luận tiếp cũng không được gì

_ Tôi tới rồi...cho tôi xuống đây

Ji càng lúc càng bất an, con người này dường như biết mọi đường đi, nước bước, biết cô sẽ đi đâu và sẽ làm gì..nếu không, hà cớ gì EunJung lại lái xe tới đây kia chứ. Ji cầm hộp đàn bước xuống xe, cảm giác cổ mình vẫn còn đau ê ẫm...kì thực, phản ứng của cô rất nhanh, thân thủ xưa nay không mấy người có thể so tài, vậy mà lần này, lại bị một người đánh gục, ngay cả người đó đứng cạnh cô từ khi nào, ra tay ra sao, cô cũng không nhìn thấy, rõ ràng, tài năng còn cao hơn cô một bậc

_ Nè, đừng quen, em còn thiếu tôi một ân tình

Ji nghe giọng EunJung văng vẳng sau lưng mình, kìm lòng không được, đành quay lại hỏi

_ Ân tình gì ?

EunJung như chỉ đợi bấy nhiêu, liền nở một nụ cười rất sáng

_ Hôm nay tôi chẳng phải đã cứu em đó sao ?

_ Tôi sẽ trả lại cho cô _ Ji miệng nói vậy cho đỡ thẹn chứ trong lòng lại nghĩ mong không bao giờ có cơ hội tái kiến

Khi Ji quay đi, cô lại nghe giọng EunJung sau lưng

_ Bây giờ cả hắc bạch lưỡng đạo đều đã biết mặt em, tôi nghĩ tốt nhất em không nên ở lại Hàn Quốc.

Ji quay lại tính hỏi thật ra cô và Ham EunJung kia có quan hệ gì, vì sao cứ nói nhiều với cô tới vậy nhưng khi cô quay lại, chiếc xe thể thao trắng kia đã nổ máy đi rồi....

_ Thật là kỳ quái...

====================

CHƯƠNG 4

Ji xuống xe, đi bộ chừng chục thước rồi bước vào một phòng tranh, ngoài hành lang, một người đàn ông trạc năm mươi, khuôn mặt gầy đầy nét phong sương, vừa nhìn thấy Ji đã vội đứng dậy nói bằng giọng ôn hòa, khiến Ji có cảm thấy thoải mái hơn đôi chút

_ Park tiểu thư, đây là bức tranh của cô _ Ông đem một bức tranh đã đóng gói, ôn hòa đưa cho Ji trước khi chú ý quan sát thái độ của chủ _ Hôm nay công việc không thuận lợi sao ?

Ji đáp bằng giọng nhẹ tênh

_ Uhm

Lão có vẻ tùy tiện mà hỏi một câu nhưng bên trong chứa đầy thâm ý

_ Nghe Qri nói, vừa rồi có người đưa cô về nhà

Ji rõ ràng đang chú ý xem xét bức tranh trên tường, nghe lão hỏi, tâm cô động lên một nhịp, cô ngẫng mặt lên, lạnh giọng

_ Xe của tôi bị hư, nhưng cũng may gặp được người nhiệt tâm đưa về

Lão bản cúi đầu vẽ tiếp bức chân dung còn đang gian dỡ, thuận miệng nói vài câu đánh động tâm cô gái trẻ đang đứng cạnh bên

_ Thời này, muốn tìm một người nhiệt tâm thật không phải dễ

Ji im lặng không đáp, rõ ràng không gì có thể qua mắt được lão nhân gia. Lão ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt tinh tường, nhìn thoáng qua đã nhận ra Ji có điều không ổn

_ Còn chuyện gì muốn nói với tôi sao ?

_ Tôi không đây nhàn rỗi, muốn đứng xem ông vẽ tranh, không lẽ không được ?

_ Dĩ nhiên là không thể _ Lão bản buột miệng nói ra, ngay lập tức nhận thức được khẩu khí của mình có phần nhiêm khắc, bèn hạ giọng, chậm rãi nói tiếp _ Gàn đây có một bức họa, có lẽ chỉ có mình cô mới có thể hiểu được, hơn nữa, tôi tin là cô nhất định sẽ có hứng thú

Trong đầu Ji bỗng xẹt ngang qua hình ảnh của Ham EunJung, lời nói không tự chủ được, tự động phơi bày

_ Tôi đối với những bức tranh vẽ nữ nhân không hề có hứng thú, đây là nguyên tắc của tôi

Lão bản nheo mắt, nhìn cô tinh tế

_ Ai nói cho cô biết tôi vẽ nữ nhân ?

Ji lãnh đạm trong ánh mắt không hề có một tia dao động. Lão bản chỉ tay vào bức tranh, bình thản nói

_ Đây là một bức họa đẹp, chỉ có cô mới có thể mang nó đi, cô an tâm đi làm đi, đừng suy nghĩ lung tung

Ji không tự chủ được, nắm chặc bức họa trong tay, bởi vì dùng sức mạnh nên mười đốt ngón tay đều trắng bệch

Lão bản vẫn thản nhiên hỏi

_ Thế nào ? Vậy có có muốn mua bức tranh này không ? Nếu cô không mua, tôi vẫn có thể tìm người khác, không cần phải phiền tới Angel như cô mang nó đi...nhưng cô cũng biết rõ, không thể có quá nhiều chọn lựa, hoặc nhận bức tranh, hoặc không còn dịp trở lại đây. Tùy cô lựa chọn

Ji cắn chặt răng, cô không thể có quyền lựa chọn, Ham EunJung nói đúng, "người trong gian hồ, thân bất vô kỷ" cô còn có thể chọn lựa được sao ?

_ Được, tôi sẽ mua...khi nào thì có hàng ?

_ Hai người nữa, tình hình cụ thể, tôi sẽ cho cô biết

Ji sau một đêm trốn chạy, đối phó với quá nhiều người, đến giờ gần như hoàn toàn kiệt sức, cũng không còn đủ tâm lực để khống chế nét mặt của mình, chỉ muốn xoay người rời khỏi

_ Khoan đã, Park tiểu thư _ Lão bản bổng nhiên gọi Ji đứng lại, trong khẩu trí có vài phần dụng tâm _ Gần đây có phải lại chuyển sang nhà mới nữa àh ?

Ji không quay đầu lại, chỉ gật đầu, lão bản lại hỏi

_ Sống ở đó không quen sao ?

Ji lại gật đầu, khóe mắt bất giác lại rưng rưng

_ Có gì cần, cứ tìm Qri, hắn sẽ giúp cô một tay

Ji lại gật đầu, vội vàng bỏ ra ngoài, cô hoàn toàn không muốn để lão nhìn ra tâm ý của mình. Hôm nay cô mệt, thật sự rất mệt. Mệt đến mức chỉ muốn bỏ hết tất cả, quên đi mọi thứ để trở về chiếc giường êm ái của mình, ngủ một giấc tới khi tỉnh dậy sẽ quên hết mọi thứ, quên Ham EunJung, quên đi nguyên tắc làm người, có như vậy, cô mới có thể lạnh lùng để tiếp tục sống

Ji bước ra ngoài, đã thấy một cô gái, ăn mặc rất phong cách đang đợi mình trước cửa, nét đa tình, lãng tử của cô có thể sẽ khiến bất cứ người nào đi ngang qua đây phải xao động, nhưng Ji thì không, cô đã biết quá rõ về con người này, gần như không còn hứng thú nữa

_ Tôi đã mang XM25 đi xử lý xong, còn đây là loại cách tân P-210, em lấy dùng tạm đi

Ji lạnh lùng không đáp, đi vòng qua hắn, mở cửa bước lên xe

_ Nè, sao vậy, không muốn nói chuyện với tôi sao ? Chán tôi tới vậy ?

Ji liếc nhìn Qri rồi đóng mạnh cửa lại

_ Tôi còn chuyện phải làm, không rãnh ở đây nghe cô nói nhảm

Qri dĩ nhiên hiểu rõ thái độ này của Ji, hắn chỉ mỉm cười đầy quyến rũ

_ Em trở nên lạnh lùng như vậy với tôi từ khi nào ? Nghe có vẻ xa lạ quá....được rồi, được rồi, đừng tức giận, em phải biết là bây giờ tình thế của em rất khó xử, hắc bạch lưỡng đạo ở Hàn Quốc đều đã biết mặt em, giờ em không muốn trốn cũng không được, nếu muốn, tôi sẽ giúp em thu xếp

Ji nhếch môi nở một nụ cười khinh khi nhiều hơn là cảm kích

_ Có chết cũng không cần phải phiền đến cô, cô cứ dụng tâm mà đi làm chuyện của mình trước khi quá muộn...._ Ji suy nghĩ một vài giây_ Kim Baek đang ở đâu ?

_ Kim Baek? Em tìm hắn làm chi ?

_ Có một vụ mua bán, phải đích thân tôi thực hiện, chỉ cần cho biết hắn đang ở đâu, không cần hỏi nhiều

Qri đốt một điếu thuốc hút một hơi rồi đặt lên môi Ji

_ Em quyến rũ hơn là em có thể hiểu..được rồi..đến The Dream đi, chắc giờ này hắn đang ở đó

Ji phún điếu thuốc vào mặt Qri, lạnh lùng lái xe đi, chỉ thấy nụ cười của Qri không hề tươi tắn, hắn chưa bao giờ bị nữ nhân đối xử lạnh lùng và nhục nhã thế kia...rõ ràng không thể để cô gái kia bỏ đi dễ dàng vậy được

......

Kim Beak vui vui vẻ vẻ đi ra khỏi ngân hàng tư nhân, sắc trời đã không còn sớm nữa, hắn cân nhắc một lúc trước khi chọn đến The Dream cho buổi tiệc chúc mừng chiến thắng của sự may mắn hôm nay...

Hắn càng đi càng đắc ý, càng lúc càng thích thú với chiến công của mình thì bất chợt, một bóng trắng xuất hiện, lôi hắn vào lối hẻm sau. Bóng trắng thân thủ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã khống chế hắn vào tường, dùng sức tả sung, hữu đột, đánh đến lúc hắn không nhận ra phương hướng mới dùng giọng lạnh lùng như băng hỏi

_ Ai cho mày bán đứng tao ?

Kim Baek tới giờ phút này mới nhận ra kẻ đứng trước mặt mình là ai

_ Chị Ji...em đâu có

Hắn dùng giọng chống chế, nhưng từ trong ánh mắt đã hiện lên một nổi kinh hãi, nữa muốn quỳ xuống xin tha, nữa sợ đến chân tay bũn rũn nói không nên lời

_ Tao hỏi mày...ai sai khiến mày làm tất cả chuyện này ?

Ji bóp cổ Kim Beak, đẩy hắn vào sát tường, mặc cho hắn giãy dụa cũng không nới lỏng bàn tay đang siết chặt cái cổ họng có phần mỏng manh của hắn

_ Nếu không phải mày thông báo cho bọn cảnh sát và lũ vệ sĩ đó, tao không thể nào bị phát hiện, nhiệm vụ này ngoài tao ra chỉ có mày và lão bản mới biết ngày giờ hành động...không phải mày thì còn ai ???

Kim Beak đưa tay quờ quạng khắp nơi, cuối cùng hắn túm được một cây sắt liền cầm lên, giả vờ buông xuôi để Ji không đề phòng

_ Em không có, không phải em

Ji rõ biết hắn đang nói dối, nhưng cũng vì một lúc không đề phòng mà nới lỏng tay ra, ngay lập tức, Kim Beak cầm thanh sắt dùng hết sức lực bình sinh, đập Ji một cái chí mạng vào đầu khiến Ji mất cả nữa ngày mới định thần lại được...Kim Beak đánh Ji xong, vội chạy ra ngoài không dám quay đầu lại...dù lòng có muốn giết Ji đi để trừ hậu họa cũng không dám quay lại ra tay

Ji ngồi xuống đất, tay ôm chặt vết thương trên đầu đang rỉ máu. Máu đỏ chảy xuống ướt cả một phần cổ áo, nếu không nhờ định lực thôi thúc phải sớm kết thúc tên phản bội, có lẽ Ji đã ngất đi rồi. Cô loạng choạng đứng dậy bước từng bước khó nhọc ra khỏi con hẻm vắng...đi được một đoạn, đã thấy rất nhiều người tụ tập ở bên kia vỉa hè, có cả cảnh sát vây quanh..

Thấp thoáng là hình ảnh Kim Beak với vết thương chí mạng trên đầu, rõ ràng hắn đã bị bắn, còn do chính người trong tổ chức ra tay. Thân phận Ji lúc này không tiện lộ diện, đành phải nép sát vào tường, đứng từ xa mà theo dõi....

_ Khốn thật..là ai đã ra tay ?

Qri khẽ lau nòng súng, tháo súng nhắm, bỏ lại vào túi du lịch, bình thản ra khỏi tòa nhà, len theo con hẻm vắng đi về phía chiếc xe đang đợi sẵn, vẫn là nụ cười quyến rũ nhưng có phần ngạo nghễ hơn nhiều

==================

CHƯƠNG 5

Qri hẹn Ji đến khách sạn The Dream, Ji không biết Qri lại muốn giở trò gì, nhưng hễ mỗi lần gặp con người này, cô đều có cảm giác bực bội, vô cùng khó tả, dù rằng Qri chính là kẻ duy nhất có thể giúp cô giao tiếp với thế giới con người. Những chuyện cô cần biết, những gì cô cần làm, chỉ cần nói với Qri một tiếng, trước sau không thay đổi, sẽ giải quyết giúp cô, nhưng nhìn chung, tất cả mọi thứ chỉ là vì công việc. Cô giết người vì tiền và vì mạng sống, Qri giúp cô cũng chỉ vì tiền. Cô là thợ săn, Qri hỗ trợ mọi thứ cho cô đi săn thuận lợi, cô có tiền, Qri có danh tiếng, địa vị, thế lực trong thế giới ngầm, mục tiêu của hai người hoàn toàn khác nhau nhưng có thể đạt tới cảnh giới đồng sinh cộng hưởng, cho dù có hận Qri tới đâu đi nữa cũng không thể ra tay giết đi.

Bình sinh, Ji có một tâm nguyện chưa từng nói ra, cũng là tâm nguyện duy nhất "ngày giỗ của Qri sẽ trước ngày chết của cô một ngày"

Qri ngồi trong quầy bar của The Dream đợi Ji tới, từ lúc Ji sáu tuổi, Ji đã quen con người đó rồi. Trong trí nhớ của cô, ngày Qri xuất hiện, rất thê thảm, là dạng bị cha mẹ đưa đến cô nhi viện, rồi bỏ lại đó không ai tới rước. Năm đó, cô sáu tuổi, cũng là một đứa cô nhi. Số phận đẩy đưa khiến cô và Qri trở thành sát thủ, được huấn luyện hết sức bài bản, công phu từ cách giết người cho tới cái phong thái đỉnh đạc và cả sự lạnh lùng không có tình thân, coi thường mạng sống. Cô không biết yêu, cũng không muốn có tình yêu. Cuộc đời cô, có thể sẽ không trở nên buồn bả, tẻ nhạt như bây giờ nếu không có cái ngày định mệnh ấy...

Mười sáu tuổi, Ji xinh đẹp, được rất nhiều người để mắt, nhưng cô chưa từng biết để ý tới bất kì ai, kể cả Qri, có lần còn lén hôn trộm, kết quả đổi lấy một cái tát không chút lưu tình... mà có lẽ chính cái tát đó đã khiến hắn điên cuồng, nữa đêm xông vào phòng cô, điên cuồng như một con mãnh thú, chiếm lấy thân xác, buộc cô phải chấp nhận hắn là người đầu tiên bước vào cuôc đời mình. Cô không thể kêu cứu cũng không biết kêu cứu cùng ai, đêm đó, cô đau khổ mà chịu đựng, hoặc chết, hoặc đợi cơ hội để trả thù...ngoài kia, kẻ huấn luyện họ đang khoái trá đứng xem. Cô biết tất cả. Cô hận bọn chúng.

Trả thù ư....cô đã đợi suốt mười năm rồi, mười năm qua, cô không bao giờ nguôi ý định cho hắn một phát súng vào đầu, kết thúc mọi ân oán, nhưng cô không làm được. Đã chấp nhận chọn con đường tiếp tục sống, nghĩa là phải tiếp tục ôm mối hận thù, tiếp tục lãnh đạm với mọi thứ xung quanh để bản thân không còn cảm giác, chỉ có như vậy mới không đau khổ, bi thương, không còn nhớ nổi nhục mà bản thân đã gánh lấy.

Qri ngày nay, có thân phận, có địa vị trong tổ chức, cô muốn giết hắn, có nghĩa là tự mình tìm con đường chết. Mà lắm khi, cô cũng không biết mình sống vì mục đích gì. Cô là một khối băng, Qri cũng từ rất lâu rồi không còn nhiều tính "người" trong hắn. Cả hắn và cô đều là hai con dã thú, sẵn sàng giết bất cứ ai miễn có được thứ mình cần.

_ Em bị thương sao ? Xem ra vết thương không phải nhẹ

Qri nói bằng cái giọng trêu ngươi, hắn khoái trá khi nhìn thấy Ji băng tạm một miếng băng trên trán, cổ áo vẫn hiện ra vết máu tươi chưa kịp khô. Ji vẫn lạnh như băng, liếc nhìn hắn một cái rồi lạnh giọng hỏi

_ Gọi tôi đến đây có việc gì sao ?

_ Nghe đồn Kim Beak vừa bị giết chết, không biết có phải do Park tiểu thư ra tay hay không thì tôi không rõ, nhưng em cũng không cần phải nóng giận như vừa rồi. Nóng giận hại thân, xem em kìa, riết rồi không biết quí thân mình, cả bản thân bị thương em cũng không lo.

Qri nói với giọng đầy chua xót, đưa tay toan chạm vào vết thương thì bị Ji đẩy tay ra

_ Không cần lo cho tôi.

_ Sao vậy? _ Hắn đứng dậy, bước tới đứng cạnh bên Ji, khẽ thì thầm bên tai bằng giọng mơ màn _ Dù sao chúng ta cũng đã từng....

Ji quay lại, toan tát hắn nhưng ngay lập tức bị hắn chặng lại..

_ Em vẫn còn nhớ vì sao đêm đó em phải chịu hành hạ chứ ? Đừng để chuyện cũ tái diễn....thật ra em càng lúc càng xinh đẹp

Qri càng làm càng quá, đưa tay sờ soạn trên người Ji, tựa hồ không chú ý tới những người xung quanh. Nơi này, không chú trọng đạo đức, không cần biết họ là ai, những người ở đây, ai cũng có việc riêng của mình. Với những kẻ sành đời, cảnh tượng Qri đang làm với Ji cũng là chuyện diễn ra hằng ngày ở cái nơi mua vui này. Ji biết rõ bản thân không thể kêu cứu, càng biết không nên đôi co với hạn người này. Trong nháy mắt, những hình ảnh của đêm đó lại hiện về rất rõ...từ cách kẻ đó áp lên người cô cho tới những đau khổ mà cô phải cắn răng chịu đựng, những tủi hờn không thể nói cùng bất cứ ai, gương mặt của hắn, thỏa mãn, hào hứng khi thấy cô òa khóc...tất cả hiện lên rất rõ trong tâm trí cô

_ Dừng tay lại....

Ji quát lớn, rút khẩu súng trong người ra chỉ vào bụng hắn. Trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ là phải phản kháng, ít nhất cô không để cho chuyện năm xưa tái diễn ngay trong lúc này

_ Lui lại...

Qri có hơi ngạc nhiên, nheo mày, đưa tay lên, lui lại vài bước để khẩu súng của Ji gần như hiện ra trước mắt mọi người. Có rất nhiều người nhìn thấy nhưng không mấy người sợ hãi hay tỏ ra lo lắng...tất cả đều ở yên vị trí của mình, chỉ là không gian đã bớt ồn ào như ban nãy, thay vào đó là những tiếng sầm sì to nhỏ...

_ Nói...hôm nay hẹn tôi tới đây có chuyện gì ?

Qri nhếch môi cười, lấy trong túi áo ra một cái hộp nhỏ quăng cho Ji chụp lấy

_ Lão Bản dặn tôi đưa cho em...đâu cần phải làm mạnh tay như vậy?

_ Lui lại....

Ji lúc này đã cảm thấy mình hơi choáng váng, cú đánh của Kim Beak thật sự không phải nhẹ, nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ sợ Ji không trụ được lâu nữa. Qri hoàn toàn có thể nhìn thấu điểm yếu chết người này, hắn mỉm cười, đêm nay, rõ ràng hắn chưa có hẹn, đứng trước một cô gái xinh đẹp, quyến rũ như vậy, hà cớ gì lại có thể bỏ qua.

Bước chân của Ji đã hơi loạn, cảm nhận không thể đứng vững trên đôi chân này nữa, gần như sắp ngã quị, vết thương trên đầu đang đau ê ẩm, vì chuyện tranh chấp với Qri lúc nãy chạm tới làm máu đang chảy thành dòng

_ Lui lại...

Ji quát lớn, nhưng Qri mỗi lúc lại lấn tới, gần như chỉ cách Ji đúng một bước chân...

_ Cô ấy đã nói lui lại, sao cô còn không nghe ?

Mơ hồ Ji cảm giác được có ai đó vừa đỡ mình vào lòng, một cảm giác có thể cho cô sự tin tưởng dù không phải là tuyệt đối, nhưng chắc chắn người này sẽ không giao cho cô Qri, ngẩng mặt nhìn lên, cô nghĩ chắc mình hoa mắt mất rồi...

_ Ham EunJung? Sao cô lại ở đây ?

EunJung nhìn Qri, bình thản nói

_ Cô ấy đã nói không muốn cô tới gần, làm người lớn nên có sỉ khí một chút, sao lại đi bắt nạt một cô gái yếu đuối chứ ?

_ Nhiều chuyện _ Mồi ngon đã dâng lên tới miệng, lại bị một đứa con gái khác phá rối, Qri bất giác sinh ra nóng nảy nhào tới toan cướp Ji lại thì bất ngờ dừng lại sau khi nghe tiếng súng. EunJung cầm khẩu súng trong tay Ji, bắn chỉ thiên một phát, cô đang muốn nói với Qri và bất cứ người nào trong này, chớ tưởng cô nói đùa hay không dám phản kháng..là cô, Ham EunJung chứ không phải một đứa con gái yếu đuối nào khác, có thể để người ta mặc tình cho người ta ức hiếp

_ Đừng quen thói giở giọng điệu đó...

Qri đứng yên như khúc gỗ không dám bước tiếp, những người xung quanh đều cúi xuống ôm đầu, lần này là hoảng sợ thật sự. EunJung liếc nhìn Qri một cái rồi bế Ji lên tay, đưa cô ra ngoài một cách đường đường, chính chính. Trước khi rời khỏi, cô con nghe tiếng Qri chửi bới hỏi cô là hạng người gì mà dám cướp con mồi ngay trước miệng "thái tuế", đừng nói là một tên Qri, cho dù là ông trời có sập xuống, đêm nay, nhất định Ham EunJung cũng phải đưa Ji rời khỏi.

...

Từ lúc chiều, EunJung đã luôn theo sát Ji, côphần không an tâm, phần muốn biết Ji sẽ làm gì sau khi nhận nhiệm vụ mới. Cô đã thấy Ji đến tìm Kim Beak, đánh hắn thừa sống thiếu chết, cô biết Ji không giết tên vô dụng ấy, cô thấy Jibị thương, cô càng lo lắng cho Ji nhiều hơn. Đáng ra, cô sẽ không xuất hiện, chỉ âm thầm theo sát nhất cử, nhất động của Ji. Cô thấy Ji đến gặp Qri , thấy hắn giở trò gàn rỡ, cô không hiểu vì sao Ji lại sợ hãi đến vậy, rõ ràng cô thấy ánh mắt Ji không còn cái vẻ bình tĩnh, đến tận lúc này, Ji vẫn ôm chặt lấy người cô, sợ hãi, không dám buông ra, giốngnhư một người sắp chết đuối, may mắn ôm được một chiếc phao cứu sinh. Nếu lúc nãy, EunJung không xuất hiện, hẳn giờ này Ji sẽ không ngồi đây, trong phòng khách của EunJung mà đã bị tên Qri tống lên giường giở trò gàn rỡ. Nữ nhân đối với hắn chỉ như một món đồ chơi, không hơn, không kém

_ Bị thương nặng như vậy mà còn trụ nổi tới lúc này, đúng là cứng đầu, ngang bướng...

Từ lúc EunJung đưa Ji về nhà, giúp cô rửa vết thương bằng rượu mạnh cho tới khi đặt Ji lên giường để Ji nằm nghỉ, cô không nghe Ji kêu lên một tiếng thảm thương, bất quá, trong vô thức chỉ rên lên mấy tiếng rồi lại cắn răng chịu đựng,có đau đớn nào mà chưa từng trải qua kia chứ

Đêm đó, trong vô thức, Ji đã bật khóc khi nhớ lại chuyện năm xưa...

_ Tại sao lại là tôi ? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy kia chứ ?

Ji quơ tay trong không trung, bất ngờ túm được áo của EunJung đang ngồi cạnh bên giường làm EunJung tỉnh giấc

_ Em sao vậy ?

EunJung ngạc nhiên, đưa tay sờ trán, thấy Ji cũng không nóng lắm, chỉ là ra nhiều mồ hôi, có lẽ đang nằm mơ gặp ác mộng, mãi tới lúc này, cô mới cảm thấy hóa ra thiên sứ như Ji cũng có lúc yếu đuối và mong manh cần được người ta chechở...

_ Là ai làm hại em ? Chuyện gì khiến em đau khổ ?

...

Đợi Ji ngủ say, EunJung mới trở ra phòng khách, tự mình rót một ly rượu, tới lúc này cô cũng phải giải tỏa bớt căng thẳng trong đầu rồi....mà nói đúng hơn cô cảm thấy phiền não là chính, khi mà toàn bô kế hoạch đã được dù trù đang bị Ji làm hỏng cả. Cô dĩ nhiên là muốn thấy cô gái này, muốn nhìn thấy nét đẹp kiều diễm kia, nhưng cũng không dự tính sẽ gặp lại Ji nhanh tới vậy. Theo đúng kế hoạch, hẳn lúc này, Ji đã phải tìm cách rời khỏi Hàn Quốc, nhưng vì mục đích gì mà Ji lại kiên trì ở lại ? Trước tình huống này, EunJung bỗng cảm thấy có điều gì đó không hay

Nhưng vô luận là điều gì đi nữa, chuyện EunJung muốn biết nhất lúc này là quan hệ giữa Ji với Qri, thật ra giữa hai người đó có mối thù sâu nặng gì, vì sao Ji lại sợ hãi tới vậy ? Rõ ràng là không hề đơn giản

==============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro