Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6

Vô luận là vấn đề nào, có nghĩ tiếp cũng làm EunJung cảm thấy phức tạp thêm hơn. Bất chợt, cô nghe trong phòng có tiếng động nhẹ, biết Ji đã tỉnh, nhưng bản thân vẫn không đứng dậy, cứ ngồi lì trên ghế sofa trong phòng khách, tay cầm li rượu, khóe miệng hé nở một nụ cười ám muội. Suy nghĩ theo logic, nếu Ji tỉnh dậy, dĩ nhiên sẽ ra phòng khách, nhìn thấy EunJung, trong lòng dù muốn hay không cũng dâng lên cơn tức giận vì chuyện khi nãy bị Qri lăng nhục ở chốn đông người..một loại "giận cá chém thớt" mà người ta vẫn thường thấy ở nữ nhân, chính xác là lúc này, EunJung tự hồ không hề lo lắng ngược lại, cô có cảm giác khó chịu khi lúc nãy thấy Qri giở trò gàn rỡ, đưa tay chạm lên người Ji...

"Khốn kiếp ! từ diện mạo cho tới cá tính đều có thể làm người ta phát điên"

Hơi thở của EunJung đã bắt đầu loạn, trong đầu có rất nhiều hình ảnh xuất hiện làm tâm như được nung bằng một ngọn lửa vô hình, nóng tới mức muốn áp bức con người ta phải lập tức đứng lên, đi vào phòng ngủ. Không biết là vì Ji hay vì tác dụng của rượu mà EunJung không thể làm chủ được bản thân mình, chỉ có thể khổ sở mà kêu lên một tiếng, hơi thở trở nên khó nhọc, cả người ướt đẫm mồ hôi...

_ Ji ?

EunJung như một người vừa tỉnh mộng khi thấy một bóng người đang đứng ngay cửa sổ, nhìn mình bằng ánh mắt lạnh như băng. EunJung hồn phách giờ đã lên mây, không thể khống chế được mình, chỉ có thể đứng bật dậy, vội toan chạy tới ôm Ji vào lòng.

Trong bóng đêm, bóng dáng người gầy gò vừa giơ tay lên, khẩn trương nói lớn

_ Đứng yên đó

Âm thanh khô khốc, lạnh lùng khiến EunJung khựng lại..bất quá chỉ bước tới vài bước nữa thôi, EunJung đã có thể ôm được thân thể ấy vào lòng, nếu không phải cả hai người họ đang bị bóng đêm bao phủ, hẳn Ji đã nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn, van xin của người đối diện đang nhìn mình.

_ Em biết không ? Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em....Jung đã muốn có được em rồi...

EunJung mặc kệ trong tay Ji đang cầm khẩu súng lục chỉ thẳng vào người mình, cũng mặc kệ Ji có đồng ý hay không. Đôi bàn tay nóng bỏng như có một sự kích thích mãnh liệt khiến EunJung phải động thủ, bước tới ôm Ji vào lòng, mạnh mẽ, dùng lực đẩy cô vào tường. Ji hơi hoảng hốt, lúc đầu còn cố gắng dùng sức để chống chế, nhưng càng dùng lực, càng bị EunJung nắm chặt tay hơn, bao nhiêu sức lực đổ ra đều bị khống chế còn phản tác dụng ngược lại.

_ Buông tôi ra

Ji vô vọng, đôi tay xụi lơ không giãy dụa nữa, yếu đuối mà lên tiếng, trong đầu lúc này là những hình ảnh vô cùng hỗn loạn, dường như sức lực nơi bàn tay của EunJung đã biến thành một thứ bùa mê truyền đến đầu óc cô, đem mọi thứ trong đầu một phát đốt sạch để cô không biết mình muốn làm gì và phải làm sao càng không có suy nghĩ chống chế hay ngăn cản.

EunJung như không hề nghe Ji nói gì, lay mạnh người một cái đã làm cả hai ngã xuống ghế, EunJung đè Ji vào sát trong ghế, theo bản năng, Ji tựa đầu vào phía sau, liều mạng tránh né cái cảm giác áp bức khiến cô sắp không thở được nhưng chính lúc này cô cũng cảm nhận sâu sắc việc mình không còn chổ để lẫn trốn, chỉ có thể nằm đó, chịu đựng hết phương tự cứu, đành nhắm mắt chờ đợi EunJung mặc tình chiếm hữu.

Đầu óc Ji như muốn nổ tung khi đôi môi mềm mại của EunJung chạm vào thân thể. Toàn bộ ý thức đã bị EunJung thiêu đốt cả rồi, EunJung như một ngọn lửa, khiến toàn thân cô trở nên nóng bức, khó chịu, bị áp bức tới mức phải bật lên tiếng rên rĩ.

EunJung lưu luyến nếm từng chút một phần da thịt trên cơ thể của Ji sau khi đưa tay xé rách chiếc áo Ji đang mặc trên người rồi bất ngờ dừng lại, có chút do dự khi thấy mặt Ji ướt đẫm

_ Em khóc ?

Ji sợ hãi, đẩy EunJung ra, bản thân trườn xuống ghế, ngồi co cụm ở một góc nhà, ôm cái thân thể trần trụi kia khóc thảm. Đã rất nhiều năm rồi, Ji mới lại khóc, bao cái ủy mị, đau thương, những điều đã dồn nén suốt chừng ấy năm trời, tới cuối cùng đã có thể khóc ra.

_ Tại sao lại đối xử với tôi như vậy ? _ Sau đêm hôm đó, Ji gần như không còn biết khóc, tưởng rằng bản thân đã có thể lạnh lùng, lãnh đạm với tất cả mọi chuyện, có thể khống chế không còn biết vui buồn, hóa ra không phải vậy, chỉ là suốt chục năm qua, cô chỉ tìm cách trốn tránh hiện thực mà thôi.

Đêm nay thật ngốc, cô ở đây, giống một con cá đã tự chui đầu vào lưới, vừa hoảng sợ, vừa căm hận, muốn ngay lập tức giết chết kẻ ấy nhưng lại bị chính nổi sợ hãi đã nương nấu trong tâm suốt chục năm qua, đánh gục tất cả, làm cô giờ chỉ có thể ngồi đây khóc nức nở như một đứa trẻ yếu đuối, sợ hãi, không còn khả năng tự bảo vệ mình

EunJung hơi ngơ ngác, không biết nên làm gì tiếp, vừa muốn tiếp tục, vừa bị những giọt nước mắt kia làm cho bản thân lộ ra khuyết điểm..nước mắt nữ nhân luôn khiến những người mạnh mẽ nhất lúng túng. Cô bước tới, ôm Ji vào lòng, cảm giác cô gái này bên ngoài lạnh lùng nhưng thật ra nội tâm lại vô cùng yếu ớt, làm người ta không thể không yêu thương. EunJung thở dài một tiếng, ôn nhu lau nước mắt trên gương mặt Ji, khẽ nói

_ Jung xin lỗi em...Jung không cố ý...Jung không hề muốn em tổn thương.

Ji không đáp, không biết EunJung đã ôm cô bao lâu, tới khi cô ngẩng mặt lên liền nhìn thấy đôi mắt đầy thâm ý EunJung đang nhìn mình, vừa toan đẩy EunJung ra thêm lần nữa thì lần này, EunJung đã ôm chặt cô hơn, mạnh mẽ cúi xuống tùy ý dẫn dắt Ji bằng một nụ hôn ngọt ngào làm tim Ji đập loạn không còn chút cảnh giới. EunJung như một kẻ có dị năng đặc biệt, dễ dàng nhìn thấu tâm sự của Ji , nội tâm yếu ớt ấy, cảm giác luôn cô đơn, không được sự che chở hay chăm sóc ấy, tất cả đều bị EunJung nhận thấy còn dùng tâm mà đối xử, tấn công vào điểm yếu, nhẹ nhàng, bình thản, không hấp tấp vội vàng làm Ji sợ hãi. EunJung chỉ hôn Ji, từng cái hôn thật khẽ, đôi bàn tay ngoan ngoãn chỉ vỗ về sóng lưng, an ủi, động viên.

Ji như một người đã từng gặp nhiều đau khổ, không thể vượt qua được vách ngăn của chính bản thân mình, nhưng cũng có khát vọng được yêu thương, mong muốn có một ai đó cứu vớt mình thoát khỏi cái sa mạc khô cằn và EunJung xuất hiện, giống một niềm hi vọng sống, một người có thể cứu vớt được cô. Giờ phút này, cô không còn là của mình, cô thuộc về Ham EunJung, rốt cuộc đã có thể thả lỏng, mang bản thân mình giao cho người khác.

Không biết qua bao lâu, Ji rốt cục đã hít thở được một luồng không khí mát lạnh khi EunJung lưu luyến buông tha đôi môi của Ji, đầu óc Ji nhờ vậy cũng thoáng tỉnh táo. Tới giờ mới lại sợ hãi, không biết chuyện tiếp theo sẽ ra sao, chỉ có thể cúi gầm mặt xuống, không dám đối mặt với EunJung..mà cũng có thể là cô không dám đối mặt với chính bản thân mình.

EunJung không vội vã, bình tĩnh đứng dậy, bồng Ji vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đưa tay bật đèn ngủ. Nhờ có ánh đèn mà bổng chốc toàn căn phòng đột nhiên sáng hẳn, Ji nhất thời không thích ứng được ánh sáng chói mắt, theo bản năng liền xoay mặt sang bên tránh né. EunJung thân mật cúi xuống hôn nhẹ lên tóc Ji, nhẹ vỗ về lưng cô, kiên nhẫn đợi tới lúc cô có thể thích ứng

_ Jung muốn cho em xem một thứ

Ji chậm rãi mở mắt, xoay mặt nhìn vào vách tường đối diện giường ngủ, ánh mắt bỗng trở nên ngây dại...

Đó là một bức tường rộng, bên trên có treo một khunh hình lớn, chụp một cô gái đang mặc y phục trắng, mái tóc dài đang lặng lẽ thả theo làn gió nhẹ, khí chất lạnh lùng, thập phần xinh đẹp ánh mắt cô bình tĩnh, chuyên tâm quan sát một điều gì đó, khiến cô toát nên khí chất của một con người lạnh lùng, ngạo mạn và đầy bí ẩn khiến người ta khó có thể kháng cự sự hấp dẫn này... Ji nhìn chính bản thân mình trên vách, lặng lẽ, không thể rời mắt đi

_ Đây chính là tác phẩm đắc ý nhất của Jung.

EunJung ghì chặt vai Ji, để Ji nhìn thẳng vào mắt mình, mỉm cười, cảm giác được Ji đang run rẩy nữa vì sợ hãi, nữa vì sự kích thích khi cả hai đang ở khoảng cách rất gần, tim Ji đập rộn, cô không thừa nhận mình đang căng thẳng, hồi hộp cũng không được nữa, cơ hồ cũng không còn tự hỏi vì sao mình lại ra nôn nổi này, chỉ có thể thở dài một tiếng. Vết thương trên đầu vẫn chưa khỏi, có lẽ do suy nghĩ nhiều quá nên giờ đầu óc cô lại thấy lâng lâng. Mọi sự phòng bị đều trở nên lơ lỏng. Cô buông lỏng cơ thể, khẽ ngẩng mặt lên đón lấy đôi môi EunJung.

EunJung mỉm cười, ôm cơ thể mềm mại của Ji, tùy tâm bóp nắn, thăm dò từng phần trên cơ thể tuyệt mỹ rồi tiện tay cởi hết phần y phục còn lại trên người Ji. Ji vẫn nằm yên, cảm giác sợ hãi lẫn sự kích thích vì dục vọng làm cô càng lúc càng hồ đồ, càng rối trí

_ Jung yêu em...lần đầu nhìn thấy em, Jung đã yêu em rồi...

Ji vô lực nằm trên giường, mơ hồ nghe tiếng EunJung văng vẵng bên tai, miệng vừa muốn bật ra tiếng xin tha, lại bị hoạt động của người đang nằm trên cơ thể mình lấn áp buộc phải bật ra tiếng rên mỗi lúc một lớn dần mà cho dù giờ khắt này Ji có cầu xin, EunJung cũng không dễ mà buông tha....

=====================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro