Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7

Đêm đó, Ji bị Qri cưỡng bức, cảm giác đó, rất đau, rất đáng sợ, Ji đã gào thét, xin người đó buông tha mình, xin người đó dừng tay lại, nhưng người đó bỏ mặc tất cả, chỉ muốn chiếm hữu cơ thể của cô cho kỳ được, mỗi phần trên cơ thể cô, da thịt cô, đều bị người đó xâm phạm, tất cả, đã trở thành vết nhơ trong cuôc đời cô.

Đêm nay, cô ở cạnh EunJung, cảm giác EunJung mang lại cho cô hoàn toàn khác, không đáng sợ, nhẹ nhàng, đầy tình ý, vừa muốn yêu đương cuồng nhiệt nhưng lại không nở lòng làm cô đau. Thỉnh thoảng, EunJung lại cúi xuống, hôn lên mặt cô, khẽ vỗ về an ủi trước khi cuồng hỷ tiếp tục tấn công khiến cô hết lần này tới lần khác đi vào chỗ chết, có lúc, cô đau đớn mà kêu lên một tiếng, ngay lập tức, EunJung dừng lại, lo lắng, vồ vễ, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể đầy ẫm ướt của cô, tới khi cô mệt mỏi mà ngất lịm đi, vẫn còn có cảm giác được người cạnh bên tận tình chăm sóc khiến Ji lần đầu tiên phát hiện hóa ra ngủ cũng là một loại hưởng thụ, cảm giác trong mơ cũng có thể rất ngọt ngào, chỉ tiếc, giấc mơ đẹp thường không thể kéo dài được lâu.

Ji giật mình thức giấc, trán đầy mồ hôi. Cô hoảng hốt nhìn quanh phòng, thấy trời vẫn chưa sáng hẳn. Cạnh bên, EunJung vẫn còn ngủ say. Cô thở phào một tiếng, cơn ác mộng vừa rồi đã đẩy phăng mọi cảm giác thoải mái đêm qua có được thay vào đó là cảm giác đau nhức khắp người. Vết thương trên đầu đã không còn chảy máu nhưng nó vẫn làm cô thấy choáng váng ngay khi xuống giường, toan mặc lại đồ để nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Ngay lúc Ji sắp ngã xuống thì một bàn tay đã nhẹ nhàng đón lấy, đẩy cô xuống giường, nghiêm giọng hỏi:

_ Sau chuyện đêm qua, em lại tính bỏ đi sao ? Ít nhất cũng phải ở lại để chịu trách nhiệm với Jung chứ.

Ji cảm thấy hơi ngạt thở, trong đầu, hình ảnh tối qua cùng EunJung yêu đương cuồng nhiệt lại hiện về, cô muốn tỏ ra tự nhiên một chút, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào EunJung, bất giác đỏ hết cả mặt. EunJung vì biểu hiện này mà bật cười, đổi giọng:

_ Buổi sáng tốt lành...sao vậy, em tính bỏ đi đâu ?

Ji không biết nói sao, chỉ im lặng, cố chui người vào chăn, lắc đầu lia lịa. EunJung biết, trong long Ji nhất định vẫn còn tồn tại một bức tường ngăn cách, không cho cô thoải mái mở lòng chia sẻ cùng bất cứ ai, nhưng EunJung có lòng tin, có một ngày nào đó, mình sẽ làm khối băng trước mặt tan chảy. EunJung như một người đang lần tìm, thăm dò từng chút một trên cơ thể tuyệt mỹ của Ji. Mạnh tay kéo phăng chiếc chăn đang đắp trên người, quăng sang một bên nhưng lại không nở làm người đẹp bên dưới bị cảm lạnh, liền nằm áp lên thân người, dịu dàng nắn bóp từng tất một trên da thịt mềm mại kia.

Ji mơ hồ cảm giác được một thứ gọi là "hạnh phúc" khiến cô không nhịn được chỉ muốn lao ra bắt lấy, bất chấp mọi hậu quả mình phải gánh sau tất cả những ân ái, nồng nàn hôm nay. Cô đưa tay, quàng cổ EunJung, nhiệt tình đáp lại nụ hôn EunJung dành cho mình. Tới khi Ji cảm thấy sắp bị nụ hôn kia làm cho ngộp chết, EunJung mới luyến tiếc buông ra, còn nhìn cô chằm chằm, nghiêm giọng ra lệnh:

_ Phải nhớ, sau này em phải nói nhiều một chút.

Ji thở một cách khó nhọc, gật đầu không cần suy nghĩ. Lúc này, chỉ cần là EunJung nói, dù có nhảy vào "dầu sôi, lửa bỏng" Ji cũng nhất nhất nghe theo. EunJung ôn nhu hôn lên cơ thể của EunJung , đôi bàn tay không còn ngoan ngoãn nữa, đang lần xuống phần hạ thân trần trụi, rất nhanh, chính EunJung cũng cảm thấy dục vọng trong lòng đang dâng lên, không cách nào ngăn lại.

Nhưng nhớ tới chuyện đêm qua, là quá vội vàng làm Ji sợ hãi, cho dù có chiếm được thân xác kia, mà Ji không yêu mình, không hề tự nguyện thì cũng không có vui vẻ gì. Chính vì thế, cho dù cơ thể đang nóng lên, buộc bản thân phải làm gì đó khác nhưng EunJung vẫn kiên trì, dùng thái độ nhẹ nhàng mà đối xử đến cuối cùng, sự kiên nhẫn cũng được trả công xứng đáng, không đòi mà vẫn có. Ji dần dần đã có thể thả lỏng bản thân, chấp nhận một người bước vào cuộc sống của mình, cho dù lòng vẫn còn nhiều nghi ngại, nhưng cái EunJung cần, ở bước đầu tiên này, chỉ là bấy nhiêu thôi.

Một lúc rất lâu sau, Ji mới có thể điều chỉnh lại hơi thở, cô muốn ngồi dậy nhưng đã bị EunJung ôm chặt lấy mình, kiên quyết bắt cô phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Nói gì thì toàn bộ sức lực của cô đã trút hết vào những hoạt động vừa rồi. Mà giờ này có muốn đi cũng không thể nào đi được. Ngoài kia, hắc bạch lưỡng đạo đều muốn tìm bắt cô. Có kẻ muốn tìm cô để trả thù, cũng có người nói cô làm nhiều chuyện xấu, phải bị pháp luật trừng trị... nhưng vì tiền hay vì pháp, cũng không thể nào xác định được.

"Thời buổi nhiễu nhương này, cái gì cũng có, chuyện gì không thể xảy ra "

Cô quay sang nhìn EunJung, EunJung đang dụi đầu vào người cô, ngủ say như một đứa trẻ, dường như cả lúc ngủ cũng luyến tiếc không nở rời xa cơ thể của Ji nên cứ cố tình ôm chặt, quyết giữ cho riêng mình.

"Một sát thủ có thể có kết thúc tốt đẹp được sao ?"

Sau tất cả mọi chuyện, Ji không biết cô gái này coi mình là gì, là thứ để mua vui, là một cái gì đó đặc biệt để thay đổi khẩu vị hàng ngày, là sự thách đố, thích đương đầu chinh phục khó khăn hay là tình yêu ... mà cho dù là gì đi nữa, liệu một sát thủ như cô, có thể ở cạnh EunJung và có thể tìm được hạnh phúc ? EunJung có một ma lực, thu hút người ta từ ánh mắt cho tới tác phong. Một con người như EunJung sẽ dễ dàng tìm được một người xứng đáng, một người xinh đẹp hơn cô, có thể sẽ dịu dàng, hiền lành và tốt hơn cô gấp nhiều lần.

"Mà cũng có thể sẽ tìm được một người đàn ông xứng đáng cũng nên, một người đàn ông để cô ấy nương tựa.."

Ji tự hỏi vì sao trong suốt những năm qua, chưa bao giờ cô dám mơ về hạnh phúc cũng chưa từng nghĩ sẽ yêu một người đàn ông, cô không biết là do mặc cảm vì cơ thể mình đã từng bị xâm hại, hay do bản thân không có hứng thú về vấn đề này. Chỉ cảm thấy, với EunJung, giống như tản băng trong lòng cô đã bị tan chảy đi một phần đáng kể nhưng lí trí vẫn khiến cô phải tỉnh táo để nhìn nhận vấn đề...hai người họ sẽ không có tương lai.

EunJung bỗng ôm Ji chặt hơn, khẽ nói bằng giọng mơ hồ của một người đang trong giấc mộng đẹp:

_ Em cảm thấy không an tâm ?

Cơ thể Ji hơi run rẫy, chính cô cũng không biết cảm giác lúc này là gì, bởi vừa vui mừng đó nhưng lại lo âu đó. Biết là mình đang hạnh phúc nhưng cũng biết cái hạnh phúc này rất ngắn ngủi, mong manh, nó tới rất dễ thì cũng sẽ nhanh chóng qua đi.

EunJung mở mắt dậy, ngẩng mặt nhìn Ji, cảm giác nội tâm của Ji đang xao động, kiên định mà nói thêm một câu:

_ Tin tưởng Jung, Jung sẽ cho em hạnh phúc.

Tin tưởng...trong tận đáy lòng của Ji dài lên một niềm cảm xúc khó tả, bất giác nắm chặt tay EunJung, hạ giọng:

_ Em tin tưởng Jung, vậy còn Jung? Jung tin tưởng em sao ? Có thật là Jung sẽ tin tưởng em ?

EunJung hơi chau mày, đanh giọng hỏi:

_ Vì cái gì mà Jung không tin em ?

Sắc mặt của Ji hơi tái nhợt, lần đầu tiên cô phát hiện mình không dám đối diện với một người đến mức không thể nhìn thẳng vào đôi mắt của người ấy mà trò chuyện.

_ Em là một sát thủ, đã giết rất nhiều người...giết người không chớp mắt...người trong hắc bạch lưỡng đạo gọi em là...sát thủ thiên sứ..EunJung có thể tin tưởng một kẻ như em sao ?

EunJung nghiêm giọng đáp:

_ Jung so với em, rõ ràng là cùng một dạng người. Em giết tất cả mười hai người, tính luôn hôm trước, giết Kim ca là mười ba, nhưng tất cả những kẻ em giết đều đáng chết, có bị bắt cũng sẽ bị tội tử hình, hơn nữa em chưa từng tổn thương tới người vô tội, trẻ nhỏ, phụ nữ em cũng không ra tay. Bất quá, Jung nói em có một chút sai lầm.

Ji bị những lời nói của EunJung làm cho rối trí, cười khổ một cái rồi ngồi dậy, trong đầu rối mù, thầm cảm thán mà khóc, cũng không biết hình dung cảm giác cô dành cho EunJung là gì.

_ Jung không sợ em sẽ giết Jung sao ?

EunJung mỉm cười, bình thản đáp:

_ Đã có được em, có chết cũng đâu còn gì hối tiếc.

Ôm Ji từ sau lưng, EunJung khẽ nói nhỏ bên tai:

_ Jung biết em không thích cuộc sống thế này...chúng ta có thể thay đổi được mà.

Ji lạnh giọng đáp:

_Jung muốn dùng thời gian một ngày để thay đổi một người đã sống một cuộc sống hơn hai mươi năm ? Jung nghĩ có thể làm được sao ?

Ji có thể cảm thấy những ngón tay của EunJung đang bấu chặt vào da thịt mình...

_ Một mình Jung không thể...nhưng mà...hai người chúng ta thì chắc chắn có thể tạo ra kỳ tích.

Ji cảm khái thở dài một tiếng:

_ Jung thật dẻo miệng, hẳn là những cô gái bị Jung dụ lên giường cũng không ít

EunJung cười lớn, cúi xuống hôn lên cổ trắng nõn của Ji, dịu giọng:

_ Vậy là em cũng công nhận, em mắc câu của Jung rồi sao ?

Ji cuối cùng cũng đã rời khỏi giường, bước vào phòng tắm khi EunJung đi ra ngoài chuẩn bị bữa trưa cho cả hai người. Ji tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ màu trắng EunJung đã để sẵn cho mình, cái cảm giác nhẹ nhàng, mền mại khi mặc bộ đồ lên người làm Ji liên tưởng tới bàn tay nhẹ nhàng, ấm áp và đầy nhu tình của EunJung, cảm giác thật sự rất thoải mái:

_Jung thấy mỗi ngày em từ lúc thức dậy cho tới khi đi ngủ, không bao giờ chịu ăn uống đàng hoàng, có ngày chỉ uống cafe, tới tối về lại ghé cửa hàng thức ăn nhanh, căn bản là không có món gì đầy đủ dinh dưỡng, hôm nay Jung đích thân vào bếp, nếu cho em một bữa trưa chính tông của Hàn Quốc, chắc chắn em sẽ thích.

Ji liếc mắt một cái, đúng là bữa trưa rất phong phú, hầu như sáu món, một canh đều có đủ sắc, hương, vị. Bất giác, Ji quay đầu lại, muốn nói gì đó nhưng ngoài ý muốn, những giọt nước mắt lại lăn dài trên má của cô làm EunJung phải vội vàng chạy tới, kinh hãi hỏi:

_ Chuyện gì vậy ?

Ji hít thở một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế tâm trạng, khàn giọng nói khẽ:

_ Em đang nhớ tới mẹ...

EunJung cúi đầu hôn nhẹ lên má rồi lần xuống cổ của Ji, cô cầm chiếc mặt dây chuyền Ji đang mang, tùy tiện mở ra xem, thấy bên trong có hình một người phụ nữ đang bồng một cô bé chừng năm,...người phụ nữ ấy rất xinh đẹp, thập phần có nét giống Ji. EunJung đau lòng, kéo Ji vào lòng, khẽ hỏi:

_ Đây là mẹ của em, phải không ?

Ji gật đầu, nén mọi cảm xúc đau xót xuống, cố không cho mình bật khóc:

_ Sợi dây chuyền này là của mẹ em để lại ... mẹ rất thương em. Mẹ lúc nào cũng lo lắng, chăm sóc cho em, mỗi ngày, tới giờ ăn mẹ lại làm rất nhiều món mà em thích...cho tới một ngày.

Không chịu được, Ji ôm EunJung, òa khóc như một đứa trẻ, cô quỵ xuống, cảm giác không còn đứng vững được trên đôi chân của mình nữa...là cảm giác đó, sợ hãi, bi thống mà cất lên tiếng khóc từ tận đáy lòng khi phải đối diện với quá khứ đau thương mà mình luôn trốn tránh không bao giờ dám nhắc tới.

_ Khi em sáu tuổi, mẹ em bị giết..từ đó về sau, cuộc sống của em lúc nào cũng rất khẩn trương, không người lo lắng, không ai chăm sóc cũng không còn vui vẻ.

Chuyện mẹ của Ji bị giết đã khiến EunJung nảy sinh nhiều ý tò mò, rất có thể chính vì mẹ Ji bị giết đã khiến cô phải sống cuộc đời của một thợ săn nhưng cô không dám hỏi tới, cô hiểu, lúc này Ji cần nhất là được an ủi chứ không phải những lời hỏi cung lạnh lùng, vô nghĩa. Cô vẫn ôm chặt Ji vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, họ im lặng suốt một khoảng thời gian rất dài, bỏ mặc tất cả những sóng gió ngoài kia để cả hai chìm trong những suy nghĩ riêng... phải rất lâu sau đó, Ji mới lại lên tiếng:

_ Jung theo dõi em lâu chưa ? Vì sao mọi chuyện của em, Jung điều biết hết ?

EunJung hơi chau mày, đanh giọng đáp:

_ Một năm

_ Dùng thời gian một năm để theo dõi hành tung của một sát thủ ?

EunJung cúi xuống, nhìn Ji, ánh mắt mơ màn như đang chiêm ngưỡng một kỳ quan đang nằm gọn trong vòng tay mình:

_ Là để quan sát em, chừng đó thời gian có đáng kể gì. Jung chẳng những có thể biết em sẽ đi đâu, làm gì, còn biết em sẽ nhận nhiệm vụ gì kế tiếp. Jung đã thấy em có lòng trắc ẩn, em vẫn có thể nán lại để giúp một đứa trẻ, em có thể bỏ thời gian một ngày để ngồi thẫn thờ suy nghĩ sau khi giết một người...chính lúc đó, Jung đã biết, em không hề thích cuộc sống này. Chỉ cần em tin Jung, chịu cùng Jung rời khỏi nơi đây, em có thể làm lại từ đầu, làm những việc mà em thích.

Ji dĩ nhiên cũng có mơ tới cái viễn cảnh xa xôi ấy, được làm chuyện mình thích, không phải sống trốn tránh, không cần phải giết người...thích lắm chứ, nhưng hiện tại...cuộc sống không cho cô biến ước mơ thành hiện thực. Cô muốn đồng ý với EunJung nhưng khi nhớ lại mình còn chuyện phải làm, trong đầu cô lại có một ý niệm bất an...

_ Hiện tại em không thể đồng ý.

EunJung vẫn nhìn Ji , im lặng không lên tiếng, Ji có thể hiểu sự thất vọng đang hiện hữu rất rõ trong ánh mắt của EunJung, nhưng cô không đành lòng lừa gạt EunJung. Cô có thể nói "được" rồi nuốt lời, cô có thể nói vòng vo một lý do nào đó cho qua chuyện, nhưng với EunJung, cô không có khái niệm sẽ nói dối cho dù điều đó có thể xuất phát từ thiện ý.

_ Em còn một nhiệm vụ phải làm...đây cũng sẽ là nhiệm vụ cuối cùng.

Trong đầu Ji lại văng vẳng tiếng của lão Bản, "đây chính là bức họa của cô, cô nhất định phải mua nó" Nếu Ji không làm, Ji sẽ không bảo toàn tính mạng, thậm chí còn liên lụy đến EunJung.

Cô thành khẩn nhìn EunJung, ánh mắt đầy bi thống, khẩn cầu EunJunh chấp thuận:

_ Làm xong chuyện này, em sẽ bỏ mọi thứ ở đây, cùng Jung rời khỏi...Jung tin em không ?

EunJung miễn cưỡng cười một cái. Cô biết dùng thời gian một ngày để làm thay đổi một người đã sống một cuộc sống hơn hai mươi năm là điều không thể, hơn nữa, chỉ mình cô cố gắng cũng không thể hoàn thành, nhưng cô tin tưởng Ji, để bản thân tự đánh cược với số mạng, mạo hiểm một lần để có được người mình yêu một cách trọn vẹn, đó cũng là điều xứng đáng.

_ Jung đương nhiên là tin tưởng em

Ji có thể nhìn được EunJung hoàn toàn không tin tưởng mình, nhưng cô lại không muốn đôi co với EunJung càng không cần EunJung hiểu nhiệm vụ lần này đối với cô quan trọng đến thế nào. Cô không muốn EunJung lo lắng, càng không muốn EunJung sẽ vì mình mà nhún tay vào, chính vì thế, cô thà lựa chọn sự im lặng, mặc cho EunJung nghi ngờ, hiểu lầm, cô cũng cam tâm mà tình nguyện.

EunJung đối với phản ứng lạnh lùng của Ji , trong lòng có phần khó hiểu, cô đã nghĩ ít ra Ji phải cho mình một lời giải thích hợp lý nhất là Ji tuyệt đối là kẻ thông minh, không thể nào không biết trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì.

"Vậy tại sao em vẫn im lặng ? Em đang suy nghĩ điều gì ?"

Cả hai cứ như vậy, im lặng khó xử khi phải đối diện với nhau. Với Ji, chuyện trong cuộc sống của mình bỗng xuất hiện thêm một người dường như tới tận lúc này, cô vẫn chưa hoàn toàn tin được. EunJung xuất hiện rất nhanh, như một cơn gió thổi qua mang theo cảm giác mát lạnh nhưng Ji thật sự sợ, sợ rằng EunJung rồi cũng sẽ đi qua đời cô, không bao giờ quay trở lại.

"Dễ đến thì cũng sẽ dễ dàng rời khỏi"

EunJung có được cô, cũng rất dễ dàng, có thể với những cô gái khác, khi đồng ý lên giường cùng Ham EungJung, điều có được cái cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc như vậy, nhưng rồi hình ảnh của họ cũng mau chóng biến mất không còn chút ấn tượng nào trong tâm trí của một kẻ phong lưu, nếu đã như vậy, thì Ji làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng, có thể cởi mở nói hết lòng mình để kéo EunJung vào cuộc ?

Nếu đó là một trò chơi thì hãy coi như đây là một giấc mơ rất đẹp, EunJung có được Ji như EunJung vẫn mong muốn, nhưng có được và chung sống cả một đời là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tiếng chuông điện thoại của Ji reo lên phá tan không khí yên tĩnh hiện tại. Ji đứng dậy, đi vào phòng ngủ, mở điện thoại ra xem, ngay lập tức, cô chau mày, cau có khi thấy số điện thoại của Qri gọi tới, con người đó dường như chưa bao giờ mang lại điều gì tốt đẹp cho cô.

Không suy nghĩ, Ji lập tức cúp máy.

_ Đồ không biết suy nghĩ, cô nghĩ sau chuyện hôm qua, tôi vẫn có thể nghe điện thoại của cô đươc sao ?

Chưa tới mười giây, điện thoại của Ji lại reo lên. Qri vẫn kiên trì gọi điện, buộc Ji phải nghe cho bằng được. Ji phải hít thở mấy hơi thật sâu mới có thể bắt máy..đầu dây bên kia, cái giọng lành lạnh không đứng đắn của Qri lại khiến Ji bực bội:

_Ji Ji, đang bận chuyện gì mà không nghe máy của tôi ? Sao vậy ? Vẫn còn giận tôi sao ?

Ji gằng giọng đáp:

_ Không liên quan tới cô, có chuyện gì, nói nhanh đi.

Qri cười lớn:

_ Lạnh lùng vậy ? Tối qua em chắc đã có niềm vui mới, con bé đó nhìn cũng được lắm, so với tôi thế nào ? Có làm em hài lòng không ?

Ji rõ ràng trong lòng đang có một ngọn lửa giận, cô chỉ muốn được yên tĩnh một ngày ở cạnh EunJung mà cũng bị con người đáng ghét kia phá đám, có phải cô ấy muốn Qri cho một phát súng lên đầu, tới đó mới chịu im lặng hay không ?

Ji lãnh đạm đáp:

_ Dĩ nhiên tốt hơn cô

Qri dĩ nhiên cảm thấy có chút sỉ nhục, nhưng vẫn giữ cái giọng thản nhiên của mình:

_ Vậy sao...coi ra em cũng dễ mãn nguyện quá chứ. Vậy bây giờ em đang ở đâu ?

_ Không liên quan tới cô _ Ji cảm thấy mình không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục trò chuyện với kẻ này nữa _ Có gì thì hãy gọi, bây giờ tôi không rảnh..

Ji cúp điện thoại, buồn bả ngồi bên giường, mọi thứ vì sao lại cứ ép cô tỉnh mộng ? Cho tới tận cùng thì mình vì cái gì đây ? Vì sao lại đột nhiên trở nên bất an lòng không thể nào bình lặn như trước được ?

Có người vừa chậm rãi đi tới, Ji ý thức được người đó là EunJung, cũng không biết có phải vì EunJung đã nghe được cuộc điện thoại vừa rồi hay không. Nếu nghe được, EunJung sẽ nghĩ gì ? Ji đột nhiên giựt mình trước suy nghĩ mơ hồ ấy, hóa ra cô đã biết quan tâm tới suy nghĩ của người khác rồi sao ? Hơn nữa còn tự nhiên toát ra những ý tưởng kỳ quái không thể nào hiểu nổi.

EunJung đứng cạnh giường, cúi đầu nhìn thẳng vào gương mặt Ji, lẳng lặng hỏi:

_ Ai gọi tới vậy ? Không có vấn đề gì chứ ?

Ji cảm giác mình không có dũng khí để nói dối, đành thấp giọng đáp:

_ Là .. Qri.

Ngoài dự kiến của Ji, EunJung không tiếp tục hỏi, chỉ vô thức ôm Ji vào lòng, dịu giọng hỏi:

_ Vừa rồi Jung đang đợi em một lời giải thích, em cũng biết, đúng không ?

Ji xúc động, không dám nhìn thẳng EunJung, cô biết mình đã làm tổn thương người đó nhưng lại không thể giải thích cùng EunJung được, chính bản thân cô cũng cảm thấy khó chịu trăm, vạn lần. EunJung chỉ thở dài một tiếng, khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc dài của Ji:

_ Jung làm nhiều chuyện chỉ vì muốn em rời khỏi Hàn Quốc, em vẫn quyết tâm không rời khỏi, chứng tỏ nhiệm vụ lần này đối với em thật sự rất quan trọng. Em không chịu đi cũng không chịu nói cho Jung biết vì chuyện gì mà em làm vậy, khẳng định chuyện này rất khó, rất nguy hiểm...

EunJung thở dài, lo lắng:

_ Jung sẽ không hỏi em là vì nguyên nhân gì mà ở lại nhưng em cũng phải hứa với Jung một chuyện...bằng mọi giá, phải bảo đảm an toàn cho bản thân...nhất định phải bình an, cùng Jung rời khỏi Hàn Quốc.

Ji được EunJung cảm thông, trong lòng rất xúc động, không biết vì sao từ lúc quen EunJung, cô lại rất dễ khóc, cô ôm chặt eo EunJung, dùng sức gật đầu. EunJung vỗ nhẹ lưng Ji, vô thức nói thêm một điều kiện:

_ Còn nữa...em phải giữ đúng lời hứa của mình

Ji chính mình nói gì cũng không thể nào nhớ hết, cô ngẩng đầu lên nhìn Ji bằng ánh mắt tò mò:

_ Đây là nhiệm vụ cuối cùng của em. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, em không được làm sát thủ nữa.

EunJung nhắc nhở, làm ra nét mặt nghiêm khắc nhưng ngay lập tức đã mỉm cười cúi xuống hôn Ji. Đôi khi hạnh phúc không cần quá phô trương, Ji và EunJung, chỉ cần ở cạnh bên nhau là quá đủ.

=================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro