Chương 22: Em đang quyến rũ anh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đinh" một tiếng, một vật sáng loáng từ trong hộp nhẫn lăn ra. 

Nó xoay trên sàn nhà cho đến khi va vào chướng ngại vật rồi bật ngược trở lại, sau khi lăn vài vòng tại chỗ, cuối cùng cũng dừng lại.

Cố Phóng vẫn duy trì động tác cầm hộp nhẫn, cúi đầu xuống nhìn sàn nhà.

Dưới ánh đèn, nhẫn kim cương hắn tỉ mỉ chuẩn bị, đang nằm trên sàn nhà. Viên kim cương dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng càng chói mắt hơn, khiến ánh mắt hắn đột nhiên như bị đâm qua.

Trái tim sao lại khó chịu như vậy?

Hắn mở to mắt, nhìn Giang Yêu Yêu trong lòng người đàn ông khác.

Cánh tay cô ôm chặt Phó Hàn, là tư thế hoàn toàn tin tưởng, cực kỳ thân mật.

Đầu hắn "ong" lên, lửa giận giống như muốn nổ tung dưới lồng ngực.

"Giang Yêu Yêu! Sao cô dám?!"

Hắn đứng lên từ trên mặt đất, trực tiếp xông qua phía Giang Yêu Yêu, đưa tay muốn kéo cô từ trong ngực Phó Hàn ra.

Nhưng tay hắn vừa vươn qua, lại bị Phó Hàn dễ dàng đẩy ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Phó Hàn cúi đầu ôm lấy Giang Yêu Yêu, thấp giọng nói: "Giang Yêu Yêu, em buông anh ra trước đi."

Nghe được giọng nói này, Giang Yêu Yêu ở trong lòng anh ngẩng đầu, phát hiện căn phòng đã sáng lên

Cô nghiêng người nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện Cố Phóng đang đứng ở trước mặt với đôi mắt đỏ ngầu. 

Cô nhíu mày, "Sao lại là anh?"

Lời này làm cho Cố Phóng kích thích đến nỗi môi bắt đầu phát run. 

Hắn chỉ vào Giang Yêu Yêu rồi gào lên, "Cô nói vậy là có ý gì?! Tôi là bạn trai của cô, tôi tỉ mỉ chuẩn bị nghi thức cầu hôn cho cô, cô lại ở trước mặt tôi gọi anh ta..."

Hắn nói không được chữ tiếp theo, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, "Tôi với cô....Này?! Trước mặt nhiều người mà cô làm như vậy là thế nào? Giang Yêu Yêu, cô muốn tôi mất hết mặt mũi sao!?"

"Cô đã làm được rồi đó!"

Cố Phóng muốn phát điên luôn rồi. Trước mặt nhiều người như vậy, trước mặt bạn bè của hắn, lại biến hắn thành một tên hề.

Giang Yêu Yêu nhìn bộ dạng mất khống chế của Cố Phóng, chỉ cảm thấy hắn như âm hồn bất tán.

Cô nhíu mày, lạnh lùng đáp: "Tôi và anh đã chia tay rồi, đừng có dây dưa tôi nữa!"

"Cô chỉ biết dùng chia tay uy hiếp tôi thôi sao? Được, cô làm được rồi đó. Giang Yêu Yêu, tôi cho cô một cơ hội nữa, lập tức cút qua đây, nếu không tôi thật sự sẽ chia tay với cô!"

"Anh nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao? Tôi đã sớm chia tay với anh rồi, anh mà còn quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát."

Giang Yêu Yêu thể nào cũng không nghĩ tới, lúc mình mềm lòng hy sinh chút thời gian của cô và Phó Hàn, hóa ra lại có người lừa gạt cô đến đây.

Mỗi lần cô nhìn thấy Cố Phóng, nghe hắn nói chuyện, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Cô cũng không muốn ở lại quá lâu.

Yêu Yêu quay đầu, nắm lấy tay Phó Hàn, "Chúng ta đi thôi."

Phó Hàn lạnh lùng liếc Cố Phóng, chủ động cầm tay Giang Yêu Yêu, khẽ đáp: "Được."

Cố Phóng nhìn người hoàn toàn không để ý tới mình, hắn xông lên muốn giữ chặt Giang Yêu Yêu bên cạnh Phó Hàn.

Chỉ là khi hắn sắp chạm vào cánh tay cô, lại khựng lại.

Phó Hàn nhìn chằm chằm vào mắt Cố Phóng, đáy mắt không có chút ấm áp, "Không được chạm vào cô ấy."

Sự phẫn nộ của Cố Phóng bị đôi mắt lạnh như băng đó dập tắt, không còn nửa vẻ kiêu ngạo.

"Ngươi..."

Tại sao!?? 

Hắn mới là người có tiền có địa vị, là người đang chiếm ưu thế. Nhưng tại sao khi đối mặt với Phó Hàn, hắn liền cảm thấy khí thế của mình kém đi rất nhiều?

"Giang Yêu Yêu là bạn gái của tôi, người cô ấy yêu là tôi! ", Cố Phóng"ép"mình nhìn thẳng vào Phó Hàn.

Phó Hàn nhìn hắn, ngữ điệu lạnh lẽo mang theo uy lực, "Cô ấy đã chia tay với cậu rồi."

Nói xong anh nắm chặt bàn tay cô, thấp giọng nói, "Đi thôi."

Giang Yêu Yêu mím môi, cũng không nhìn Cố Phóng lấy một cái, nắm chặt tay Phó Hàn xoay người rời đi.

Cố Phóng nhìn bóng lưng hai người vừa rời đi, tức đến xương sườn cảm thấy đau nhức. 

Khi người sắp đi ra cửa, hắn giận dữ thẳng lưng lên: "Phó Hàn, Giang Yêu Yêu trước kia yêu tôi bao nhiêu, anh rõ ràng hơn ai hết. Yêu Yêu hiện tại chỉ là lợi dụng anh để chọc giận tôi mà thôi, cô ấy nói người đáng ghét nhất chính là anh!"

"Phó Hàn, cô có thích ai cũng sẽ không bao giờ thích ngươi! Cô đã nói, các người vĩnh viễn không có khả năng!"

Thanh âm sau lưng vô cùng  rõ ràng rơi vào trong tai Phó Hàn, môi anh mím chặt, cũng không có dừng bước. Vừa muốn đẩy cửa ra, tay lại bị kéo xuống.

Anh nghiêng đầu, Giang Yêu Yêu đột nhiên xoay người nhìn anh, vẻ mặt cô hoảng hốt kích động, hét lên với Cố Phóng: "Không, không phải tôi nói! Tôi sẽ không bao giờ nói vậy, tôi chỉ thích anh ấy mà thôi."

 Giang Yêu Yêu nói xong, vẻ mặt càng thêm kích động.

Cô vươn tay nắm vạt áo của Phó Hàn, miệng thì thào: "Anh ta nói dối, em sẽ không thích anh ta."

Phó Hàn nhận ra có gì đó không ổn, đưa tay ra ôm lấy bả vai cô, trực tiếp đẩy cửa ra, "Ừ, anh ta nói dối."

Nghe anh nói như vậy, cô đem đầu tựa vào trong lòng anh, cánh tay gắt gao ôm lấy, tựa như người đuối nước vớ được một khối gỗ trôi dạt.

Người đều đi cả rồi, Cố Phóng đứng tại chỗ rất lâu, bạn bè phía sau cũng đứng trong phòng như cũ, nhìn nhau.

Không biết nên kết thúc chuyện này như thế nào.

Cố Phóng xanh mặt, trong đầu vang  vọng câu nói vừa rồi của Giang Yêu Yêu, "Tôi chỉ thích anh ấy".

Hắn nắm chặt tay, trong lòng ghen tị đến phát điên.

Vừa rồi tại sao Giang Yêu Yêu lại bênh vực Phó Hàn, chẳng lẽ cô thật sự thích hắn ta?

Không được! Tuyệt đối không!

Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên dáng vẻ của Giang Yêu Yêu trước kia.

Hắn không thể sống mà có không Giang Yêu Yêu.

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Cố Phóng.

Bàn tay đang nắm đột nhiên buông ra, ý nghĩ này khiến hắn hoảng sợ.

Hắn không thể sống thiếu Giang Yêu Yêu.

Cố Phóng thầm đọc trong lòng lại một lần, đột nhiên dâng lên một sự hối hận mãnh liệt.

Người bạn phía sau, Quý Hồng, là người đầu tiên phản ứng lại. 

Anh ta đi qua, đứng bên cạnh Cố Phóng, "khụ" một tiếng, xấu hổ nói: "Cố Phóng, không thì cậu và Giang Yêu Yêu tìm cơ hội nói chuyện đi, xem giữa hai người có hiểu lầm gì không?"

Nghe thấy chữ "hiểu lầm", Cố Phóng đột nhiên tỉnh táo lại. 

Hắn nắm lấy cánh tay Quý Hồng, có chút kích động: "Nhất định là hiểu lầm, cô ấy yêu tôi đến như vậy, sao có thể đột nhiên thích người khác, nhất định không, nhất định không..."

"Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, cậu cũng không làm chuyện gì quá đáng với Giang Yêu Yêu. Trước đây cô ấy như thế nào, những người bạn như chúng tôi cũng nhìn thấy, sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay được?"

Quý Minh nghĩ đến ánh mắt xa lạ cùng chán ghét của Giang Yêu Yêu khi nhìn Cố Phóng, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái.

"Tôi không có làm gì có lỗi với cô ấy..." Cố Phóng vừa dứt lời, di động của hắn đột nhiên vang lên.

Hắn lấy điện thoại ra, nhìn trên màn hình, thấy hai chữ "Tô Lôi",  sắc mặt đột nhiên khẽ biến.

Không biết tại sao trong đầu hắn đột nhiên hiện lên lời Giang Yêu Yêu từng nói, "Chuyện khác em có thể tha thứ cho anh, nhưng trong tình cảm em không chịu được bất cứ hạt cát nào trong mối quan hệ của chúng ta. Mặc kệ chỉ là mặt tinh thần, nhưng khi em phát hiện, chúng ta lập tức chia tay."

Tay hắn khựng lại, trực tiếp ấn chế độ im lặng.

Hắn không có lừa dối Yêu Yêu, mặc dù hắn cùng Tô Lôi có bối rối, có si mê và làm nhiều chuyện, nhưng đều dừng lại trước bước cuối cùng.

Không có bước cuối cùng, sẽ không tính là lừa dối Giang Yêu Yêu.

Bên bờ sông, ánh đèn xa xa lờ mờ.

Dưới ánh trăng, trên mặt sông giống như phủ đầy ánh sáng bạc. 

Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, người qua đường bên bờ sông rất ít.

Giang Yêu Yêu đứng ở bờ sông, mặt không chút biểu tình nhìn gió thổi lên trên mặt sông.

Cô nghĩ tới điều gì đó, ngón tay nắm chặt lan can lạnh lẽo, rũ mắt xuống, môi mím chặt.

"Lạnh không? " Phó Hàn đi tới phía sau Yêu Yêu, khoác áo khoác lên người cô.

Giang Yêu Yêu nhìn anh, yên lặng lắc đầu, "Không lạnh."

Ánh mắt Phó Hàn đảo qua cái mũi đỏ vì lạnh của cô, anh dừng lại hỏi: "Có đói bụng không?"

"Không đói bụng. "Giang Yêu Yêu nói xong, lại nhìn lên mặt sông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro