Chương 27: Anh sẽ không để em đi đâu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bác sĩ Phó, anh cảm thấy không thoải mái sao? "

Y tá đi ngang qua nhìn thấy Phó Hàn đang mím chặt đôi môi thì do dự hỏi.

Phó Hàn ngẩng đầu, khựng lại chút rồi thản nhiên trả lời: "Không sao."

Y tá nhìn đôi mắt bình tĩnh của anh, nở nụ cười, nói: "Ban nãy nhìn sắc mặt của anh, tôi còn tưởng anh đang cực kỳ tức giận nữa chứ."

Phó Hàn nắm con búp bê trong tay, bình tĩnh đáp: "Không có."

"Không có là tốt rồi, tôi đã nói mà, tôi đi làm lâu như vậy còn chưa thấy anh tức giận bao giờ đâu. "

Y tá nói xong, nhắc nhở: "Bác sĩ Phó, búp bê bị anh bóp biến dạng rồi kìa."

Ngón tay anh thả lỏng, đem con búp bê bỏ lại vào trong túi, sắc mặt thản nhiên nói với y tá, "Tôi còn có chút việc nên phải đi đây."

"Ồ được. Tạm biệt bác sĩ Phó."

Y tá nhìn bóng lưng anh đi xa, nghi hoặc lẩm bẩm, "Rõ ràng là đang tức giận."

Thời tiết đầu đông, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, đến chiều tối, ngay cả trong gió cũng mang theo hơi lạnh.

Buổi trưa trước khi ra ngoài, ánh nắng tươi sáng rất ấm áp, Giang Yêu Yêu cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhưng đến buổi chiều tưởng chừng gió thổi xuyên qua áo. Cô cài nút áo trên cổ lại, chuẩn bị bước xuống bậc thang bên ngoài phòng vẽ.

"Yêu Yêu, chờ một chút."

Phía sau truyền đến một giọng nói ôn hòa, Giang Yêu Yêu lập tức xoay người.

Tống Hạ đẩy cửa kính phòng vẽ tranh ra, bước nhanh về phía cô.

"Cái này cho cô."

Giang Yêu Yêu nhìn xuống.

Tống Hạ cầm hộp đồ trong tay, trên bao bì của hộp viết: bút phác họa.

Giang Yêu Yêu không có nhận lấy ngay, mà là chần chờ nói: "Đây là......"

Tống Hạ nhìn cô, dừng chút rồi trả lời: "Bút phác họa, em đang cần nó nhất."

Giang Yêu Yêu lịch sự từ chối: "Cảm ơn thầy Tống, trong nhà tôi đã có rất nhiều rồi nên thầy hãy giữ lại cho những người cần nó trong phòng vẽ tranh đi."

Tựa hồ đã sớm đoán được cô sẽ từ chối, anh cười nói: "Đương nhiên là mỗi người đều có, hôm nay đưa cho cô, bộ này là dành cho sự tiến bộ của cô."

Nghe được "mỗi người đều có", Giang Yêu Yêu do dự chút rồi đưa tay nhận lấy bút vẽ, cô cong môi cười cười, "Vậy cảm ơn thầy Tống."

Tống Hạ nhìn mặt mày Giang Yêu Yêu cong mắt, cười rộ lên mặt mày chuyển động mang theo vẻ quyến rũ tự nhiên, làm cho người ta không dời mắt đi được.

Sau khi cô nhận lấy bút vẽ, anh chậm rãi thu tay về.

"Cô có đi triển lãm mỹ thuật vào ngày mai không?"

Ánh mắt Tống Hạ thẳng tắp nhìn Giang Yêu Yêu, đáy mắt dường như mang theo cảm xúc khác.

Giang Yêu Yêu cúi đầu bỏ bút vẽ vào trong túi xách, cũng không chú ý tới ánh mắt Tống Hạ, cô trả lời: "Ừm, hẳn là sẽ đi."

Trả lời xong, trong lòng cô lại thở dài.

Không biết khi Phó Hàn nhìn thấy điều kia sẽ nghĩ gì.

Một trận gió bỗng nổi lên, thổi tới chỗ Giang Yêu Yêu, cô lập tức ôm lấy cánh tay, thối lui đến chỗ quảng cáo bên cạnh, định dùng nó để cản gió.

Tống Hạ nhìn chóp mũi đỏ bừng của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Lạnh không?"

"Có chút", giọng nói Yêu Yêu hơi run rẩy.

Tống Hạ giơ tay gỡ nút áo khoác trên người, "Mặc tạm của tôi đi."

Giang Yêu Yêu nhìn thấy anh sắp cởi áo khoác, trực giác không ổn lập tức trả lời: "Không cần đâu, thầy Tống, anh tôi sắp tới đón rồi, không sao."

"Nhìn xem, giọng nói cũng run rẩy luôn rồi, không cần khách sáo với tôi..."

Lúc Tống Hạ cởi áo khoác ngoài ra, đang muốn choàng cho Giang Yêu Yêu thì cảm giác được phía trước có một ánh mắt sắc bén. Tay anh dừng lại, liếc nhìn bóng dáng đứng phía sau Giang Yêu Yêu.

Trên người bỗng cảm thấy ấm áp, cô ngửi thấy mùi nước khử trùng lạnh đã lâu không thấy.

Cô nghiêng đầu, thấy chiếc áo khoác màu đen đang khoác trên người, cùng với ngón tay thon dài trên áo khoác, ánh mắt cô sáng ngời, ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với đôi mắt sâu thẳm.

Cô cong mắt, nhưng giây sau cô liền thu hồi nụ cười, lạnh nhạt hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Phó Hàn chỉ mặc một chiếc áo len màu xám, lúc này từng trận gió mang theo khí lạnh thổi tới, nhưng thần sắc của anh không thay đổi, đưa tay đem áo khoác trên người Giang Yêu Yêu khép chặt, "Tới tìm em."

"Tìm em? ", Giang Yêu Yêu đè nén khóe môi đang muốn cong lên, nghiêm mặt hỏi anh.

Phó Hàn nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của cô, khẽ gật đầu, "Ừ."

Giang Yêu Yêu liếc mắt, thấy anh không nói gì, quay qua nói với Tống Hạ bên cạnh: "Thầy Tống, vậy tôi xin phép về trước."

Tống Hạ nhìn áo khoác trên người cô, thu áo khoác trong tay lại, anh cười gật đầu, "Được, đi đường cẩn thận nhé, tạm biệt."

Giang Yêu Yêu gật đầu, "Tạm biệt." 

Nói xong nắm lấy áo khoác trên người, không nhìn Phó Hàn bên cạnh mà bước xuống bậc thang.

Phó Hàn liếc mắt nhìn Tống Hạ, anh xoay người bước xuống bậc thang.

Giang Yêu Yêu nghe tiếng bước chân phía sau, khóe môi len lén vểnh lên, thả chậm bước chân.

Rất nhanh, người phía sau đã đi bên cạnh cô.

Cô nhìn Phó Hàn đi song song bên cạnh, vừa muốn nói cái gì, chợt nghe phía sau có người gọi.

"Yêu Yêu"

Cô quay đầu lại, Tống Hạ đứng trên bậc thang nhìn cô không chớp mắt, anh nở nụ cười dịu dàng, "Ở nước Ý đang là mùa hè, em nhớ mang theo quần áo mùa hè nhé."

Giang Yêu Yêu nghe vậy, cong môi cảm ơn anh: "Vâng, thưa thầy Tống."

Nói xong còn hướng về phía anh mà vẫy vẫy tay, "Tạm biệt thầy."

"Tạm biệt. ", Tống Hạ nhìn cô, đáy mắt đều mang theo ý cười.

Giang Yêu Yêu thu hồi tầm mắt, trực giác cảm thấy không khí xung quanh càng lạnh, cô không nói chuyện mà tiếp tục đi về phía trước.

Phó Hàn đi bên cạnh, hai người đều không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng đi.

Đi thẳng đến con đường trước phòng vẽ tranh, cô dừng bước nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

"Anh có chuyện gì cần tìm em thì nói đi. "

Giang Yêu Yêu nắm chặt dây đeo túi xách, hất cằm nhìn anh.

Gió bắt đầu lớn lên, thổi loạn phần tóc mái của cô, cho dù cô đã phủ thêm áo khoác ngoài vẫn cảm thấy rất lạnh. Cô siết chặt áo khoác, rụt về phía cổ áo, chắn gió không ngừng thổi lên cổ.

Tầm mắt Phó Hàn đảo qua trên mặt cô, anh mím môi nói: "Lên xe đã rồi nói."

Giờ phút này, mặt trời đã ngã về phía tây, bầu trời dần dần tối xuống, ánh mắt anh dưới kính so với bình thường còn nhạt hơn một chút, như thể còn mang theo chút phiền não. 

Cô kinh ngạc nhìn anh, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lời đến bên miệng cô lại mím môi.

"Vậy nhanh lên, anh trai em sắp tới đón em rồi ", cô cụp mắt, không nhìn anh.

Bởi vì nhìn anh, cô sẽ không nhịn được mà mềm lòng.

Có câu châm ngôn nói rất đúng, nữ nhân không tàn nhẫn thì địa vị sẽ không ổn định. Cô nhất định phải nhẫn tâm, không được mềm lòng. Phó Hàn nhìn cô, "Anh đã nói với anh trai em rồi, anh sẽ đưa em về nhà."

Anh dừng một chút lại nói: "Đi thôi."

Trên xe, Phó Hàn khởi động xe, đưa tay ấn nút điều hòa. 

Anh không có vội vã lái xe đi, mà lấy chiếc túi giấy ở ghế sau, đưa cho Giang Yêu Yêu đang ở ghế phó lái.

Giang Yêu Yêu ngẩn ra, nhận lấy, "Đây là cái gì?"

Phó Hàn liếc mắt nhìn cô, lông mày mang theo chút mất tự nhiên, "Thứ em muốn."

"Thứ em muốn?" Giang Yêu Yêu vừa nói vừa đi mở túi giấy ra.

Khi nhìn thấy thứ bên trong, cô lập tức cầm lấy nó.

"Là con búp bê kia, đáng yêu quá.", cô cầm nó trong tay, vui vẻ nói.

Phó Hàn nhìn đôi mắt cong cong của cô, trong đáy mắt mang theo ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro