Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện Viện......

"Khởi Khởi! Huynh có ở trong đấy ko?!"- cô khẽ gõ cửa

....

"Khởi Khởi... Vậy ta vào đấy!"- cô liền mở cửa vào trong

...

"Khởi Khởi...huynh...! Hừm, ko có ở đây! Vậy huynh ấy ở đâu chứ!"

"Bị thương như vậy mà huynh ấy lại đi đâu chứ?! A..nhớ ra rồi! Thủy Quan Điện của Mẫn Gia là nơi các môn sinh dùng để trị thương, chắc là Khởi Khởi đang ở đấy!"

Chiều, Thủy Quan Điện....

Mẫn Doãn Khởi đang ngâm mình dưới suối nước , nhắm mắt dưỡng thần, chợt có tiếng nói vang lên bên tai

"Khởi Khởi"

Doãn Khởi giật mình mở mắt. Quả nhiên, cô đang tựa vào tảng đá ven suối nước, nghiêng đầu cười với hắn

"Đến đây làm gì?!"

"Đây, thuốc của Mẫn Chính Quân! Ta mang đến cho huynh! Tháy ta tốt chứ!"

"Ko cần!"

"Này, đừng có dùng cái giọng đó nữa chứ! Ta.... Yaa!!"- cô tiến tới, bất ngờ trượt chân ngã ngay xuống suối

"Tiểu Ái!"

"Ta..ta ko sao! May mà ko sâu lắm!"

Cô chợt nhìn lại mình, y phục bị ướt sũng gần như có thể nhìn thấu bên trong. Liền ngay lập tức lặn thân xuống suối, chỉ đưa nửa mặt của mình lên

"Tiểu Ái, ngươi sao thế?!"

"Ko! Ko có gì cả!! Ngươi đừng để ý làm gì! Lo cho vết thương của mình trước đi!"

"Thế ngươi định ở đây luôn sao?!"

"Phải phải vậy đó, đc chưa!"

"Vậy mặc ngươi!"

"Hình như...nước suối hơi lạnh thì phải!"

"Nước ở Thủy Quan Điện sẽ lạnh đi sau chiều tà!"- hắn

"Thảo nào.."

Lần này cô thật sự không có ý làm màu quấy rối, bởi người ngoài quả thực khó lòng thích ứng với suối nước của Thủy Quan Điện trong thời gian ngắn, cảm giác dường như chỉ cần đứng yên một giây cũng khiến cơ thể gần như bị đông cứng. Vậy nên cô đành đạp nước liên tục, muốn hoạt động tí cho nóng mình. Mẫn Doãn Khởi vốn đang yên ổn bình tâm tĩnh tu, bị cô đạp tới đạp lui, quẫy cho bọt nước bắn đầy mặt, nước nhỏ tong tong theo tóc đen mi dài, nhịn hết nổi mới nói: "Đừng quậy!"

Nói rồi vươn tay, đặt trên đầu vai cô

Ngay lập tức, Ái Mỹ cảm nhận được một luồng nhiệt ấm áp tuôn ra từ chỗ thân thể chạm nhau, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, liền vô thức xáp lại gần hắn. Mẫn Doãn Khởi cảnh giác hỏi: "Làm gì."

"Đâu có làm gì, hình như chỗ ngươi ấm hơn một chút thì phải"- cô hồn nhiên đáp

Tay Mẫn Doãn Khởi vững vàng đặt giữa hai người, giữ nguyên khoảng cách, nghiêm túc nói: "Không hề!"

Ái Mỹ vốn định xáp lại gần Doãn Khởi một chút, tìm đường làm thân cho dễ nói chuyện, vậy mà đã không xáp được lại còn bẽ mặt, nhưng vẫn không giận. Nhìn lướt qua bờ vai và bàn tay hắn, vết thương đúng là chưa tan. Cô tự nhủ trong lòng: "Khởi Khởi, ta bái phục ngươi luôn. Nói phạt là phạt luôn cả mình, không hề nhượng bộ!"

Doãn Khởi lại nhắm mắt, lặng yên không nói

Ái Mỹ lại lải nhải tiếp: "Thật là, ta chưa gặp ai nghiêm túc nói một là một hai là hai như ngươi, ta nhất định không làm được như thế. Ngươi thật lợi hại."

Doãn Khởi vẫn phớt lờ cô

Ái Mỹ hết lạnh, bắt đầu bơi qua bơi lại trong suối. Bơi một lát, lại ngứa tay ngứa chân bơi đến trước mặt hắn

"Khởi Khởi, vừa rồi huynh không nhận ra ta đang làm gì hả?"

"Không biết."

"Vậy mà cũng không biết? Ta đang khen ngươi đó, đang lân la làm quen đó."

"Ngươi muốn làm gì."- hắn liếc mắt nhìn cô

"Khởi Khởi, làm bạn thôi, quen nhau cả rồi mà."

"Không quen."

Cô khua khoắng nước: "Ngươi chẳng thú vị chút nào. Thật đấy. Làm bạn với ta nhiều cái có lợi lắm."

"Nhưng ta ko xem ngươi là bạn!"- hắn

"Vậy ngươi xem ta là gì?!"- cô

"Thất sách! Bất khẩu tâm!"

Doãn Khởi khoác bạch phục chỉnh tề, xoay bước rời khỏi

"Lúc nào cũng toàn là bí với mật!"- cô trách móc
.
                  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro