Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 giờ tối, cuộc sống lãng mạn, phóng đãng về đêm vừa mới bắt đầu. Ánh sáng đèn neon đỏ như muốn rực lửa thiêu rụi cả thành phố.

Lúc Lâm Nhược An đi vào quán bar, trên người cậu đã thay một chiếc áo phông trắng cỡ rộng cùng với quần bò.

Nước da trắng nõn, gương mặt đẹp đẽ tinh tế, trẻ trung, vốn nhìn đã vô cùng tuấn mỹ lại thêm một thân trang phục kia càng làm cậu lộ rõ vẻ ngây ngô dụ người, đến mức khiến biết bao người bên cạnh liên tục đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt ai nấy đều nhuộm đầy vẻ quyến rũ, như có như không hướng Lâm Nhược An nháy mắt, huýt sáo.

Lâm Nhược An hai tay đút túi, nhàn nhạt quét mắt một vòng, không hề có chút hứng thú mà quay đầu đi đến quầy bar muốn uống rượu.

Lâm Nhược An ngửa đầu cạn sạch một hơi, sau đó đem ly rượu đưa cho bartender, ra hiệu thêm ly mới.
Sau khi cùng Sầm Tiêu ở bên nhau, cậu luôn tự giác trong nhà có người, cũng không cùng người khác thuê phòng, thậm chí là không bao giờ bước vào quán bar.

Đêm nay lúc vừa đi đến, cậu còn có chút cảm giác xa lạ, ánh đèn bị toàn trường lay động cùng tiếng nhạc ầm ĩ khiến cho cậu thấy đầu mình đau nhức.

Nhưng cậu vốn là muốn đến để uống rượu, cũng không muốn rời đi ngay bây giờ.

Trong thời gian này, cũng có không ít người đến gần bên cạnh Lâm Nhược An, có nữ có nam, trong đáy mắt chứa đầy dục vọng.

Lâm Nhược An không trực tiếp từ chối, anh đột nhiên nhớ tới những câu nói Sầm Tiêu đã nói kia, nghĩ thầm loại chuyện này thật sự khiến người ta vui vẻ như vậy sao? Vui sướng đến mức có thể điều khiển một con người dần mất đi lý trí, cậu lại hoàn toàn chưa từng thể nghiệm chuyện này, không nhịn được muốn nếm thử mùi vị đó.
Cậu vừa nghĩ liền hạ quyết tâm, cẩn thận tỉ mỉ xem xét những người đến gần, bất quá những người này đều có cử chỉ vô cùng tùy tiện, ngôn từ lại có ý làm càn, Lâm Nhược An tùy ý hàn huyên vài câu rồi không còn hứng thú.

Uống một khoảng thời gian, đầu Lâm Nhược An mê muội, có chút say.

Cậu trả tiền xong, đứng lên chuẩn bị rời khỏi quán bar.

Không hiểu là vô tình hay duyên trời sắp đặt, vào ngay lúc này, trong tầm mắt Lâm Nhược An đột nhiên thoáng trông thấy một nam nhân xa lạ nhưng dường như cậu lại thấy có chút quen mắt.

Nam nhân vừa đi vào quán bar, một thân tây trang màu đen ngay thẳng sạch sẽ, nút áo được buộc đến chỉnh tề, quần áo không có một chút nhăn nhúm lại càng không dính một hạt bụi.

Ánh mắt của hắn vô vùng lãnh nhuệ, trên mặt không có biểu tình gì, lộ ra một cỗ cấm dục cùng khí tức bức người, ngăn cấm mọi thứ xung quanh chạm vào mình. Trừ bề ngoài ra, quần áo người kia cũng đầy cao quý, hòa quyện cùng khí chất đặc biệt lôi kéo hàng trăm ánh nhìn chăm chú.
Lần đầu tiên Lâm Nhược An nhìn thấy hắn liền sửng sốt, căn bản không dời nổi ánh mắt mình.

Cậu biết rõ, người đàn ông kia vừa vặn chính là loại hình tượng mà mình yêu thích, hoàn hảo vừa vặn, thỏa mãn tất cả ảo tưởng trước giờ của cậu.

Hắn tùy ý chọn nơi không có ai ngồi xuống, sau đó liên tục xem đồng hồ, dường như đang chờ đợi một người nào đó.

Số lần xem đồng hồ càng nhiều, biểu tình trên mặt hắn càng thiếu kiên nhẫn, đôi lông mày cũng hơi chau lại tựa như một giây sau liền không thể tiếp tục nhẫn nại mà đứng dậy rời đi.

Tâm tình Lâm Nhược An càng thêm thấp thỏm, nhanh chóng suy nghĩ, bỗng nhiên kích động tuôn ra một ý tưởng hết sức điên cuồng. Cậu sải bước nhanh về phía hắn.

Lâm Nhược An bị mặt đầy lệ khí của Sầm Duật dọa sợ, vội vã hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân không thể dễ dàng kinh sợ.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy." Lâm Nhược An cười, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn hỏi anh một chút."

Sầm Duật sâu sắc nhìn cậu, không từ chối cậu như những người đã tiếp cận hắn, trầm giọng nói: "Có chuyện gì?"

Lâm Nhược An đầy thâm ý sâu xa khác, hỏi: "Anh kết hôn rồi sao?"

Sầm Duật nói: "Không có."

Lâm Nhược An ý cười càng đậm, làm cho khuôn mặt càng thêm bừng sáng. hỏi tiếp: "Vậy anh có người yêu chưa?"

Nếu đối phương là người đã có đối tượng thì cho dù bản thân có tiếc nuối hắn đến đâu, cũng tuyệt đối không thể mặt dày mà lăn giường với người ta. Ở phương diện này, tính nguyên tắc Lâm Nhược An rất mạnh, dù cho cái cậu muốn chỉ là một đêm hưởng tình vui vẻ.
Sầm Duật dừng một chút mới nói: "Không có."

Lâm Nhược An nghe được câu trả lời liền thỏa mãn, trong nháy mắt tinh thần phấn chấn hơn hẳn, nếu quả thật muốn cùng người nào thử một lần, cậu hy vọng nhất phải chính là người trước mắt.

Cậu tiến vài bước đến gần nam nhân, bởi vì cúi người rút ngắn khoảng cách, chỉ cần hướng về phía trước liền đụng đến chóp mũi đối phương.

Đây là một khoảng cách vô cùng ám muội.

Lâm Nhược An câu môi, ánh mắt nóng rực tràn đầy mong đợi mà nhìn nam nhân, ngữ khí mang theo vẻ mê hoặc: "Vậy anh đêm nay có rảnh không? Tôi có một việc làm rất tốt đẹp, muốn mời anh cùng làm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove