Chương 100: Chương 19: Lâu gia bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Angella_Low

Bất quá, đó chỉ là lời đồn đãi, trừ bỏ Lâu gia bảo lâu chủ cùng mấy vị trưởng lão là mọi người đều biết, ngoài ra, rốt cuộc chưa từng thấy Huyền thánh cường giả khác chứ đừng nói đến Huyền thánh đỉnh phong tồn tại.

Phải biết, Huyền thánh càng lên cao, đó là càng cường đại, từ Huyền thánh trung cấp bước tiếp đến Huyền thánh cao cấp so với Huyền tôn còn khó khăn hơn biết bao nhiêu lần, có khi phải mất mấy trăm năm, căn bản là không thể.

Từ cao cấp đột phá đỉnh phong, nếu như không có cơ ngộ, chí ít còn muốn tốn mấy trăm năm để tăng thực lực lên gấp đôi.

Mà cả Phong Huyền đại lục, cường giả mạnh nhất bất quá cũng chỉ đến cao cấp, nhưng cung chỉ là đếm trên đầu ngón tay, càng đừng nói đến đỉnh phong, đây thực là sự tồn tại trong truyền thuyết, bởi vậy đối với sự việc này, rất nhiều người bảo trì thái độ hoài nghi.

Nhưng không có gì đáng trách, lâu gia này tại Phong huyền đại lục từ lúc ban sơ (ban đầu) thì đã tồn tại.

Không có người nào biết, lâu gia tới cùng có nhiều hay ít bài tẩy, cũng không ai biết, cường giả đỉnh phong xác thực có tồn tại hay không, bởi vậy, ngay cả rất nhiều thế lực đối với lâu gia như là hổ rònh mồi thuỷ chung vẫn không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước.

Từ đó cũng đã dưỡng cho lâu gia một địa vị không dễ bị dao động.

Lúc này, cách lâu gia bảo không xa, bên trong rừng rậm, bạch y nữ tử ở giữa một vòng vây huyền thú, khoé môi nàng ảm đạm cười, mâu quang toạ lạc ở trên thân đám huyền thú.

"Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn ngăn ta lại?"

Đạm đạm thanh âm, ẩn chứa một cỗ khí thế không thể áp chế, bao phủ đỉnh đầu chư thú.

Huyền thú đối với nguy hiểm luôn luôn rất mẫn cảm, bọn chúng biết, đôi mắt của nữ tử này có thể uy hiếp sinh mệnh bọn chúng, không khỏi lùi về sau hai bước, cảng giác nhìn chòng chọc Dạ Nhược Ly.

Liền vào lúc này, phía sau tiếng địch du dương vang lên, nghe thanh âm của địch, đôi mắt huyền thú dần dần nổi lên huyết mang, nhe răng trợn mắt hướng Dạ Nhược Ly đánh tới.

Dạ Nhược Ly thần sắc lạnh lùng, tầm mắt nhìn về phía tiền phương, nâng lòng bàn tay, một ngọn lửa bắn tới, bỗng bùng lên đốt cháy một gốc cây đại thụ.

"Phù phù!"

Một cái nam tử trung niên vận thanh y từ trên cây lăn xuống dưới (đùa chị mày à :v), kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly: "Ngươi, ngươi..."

"Ta hình như không có đắc tội ngươi" Dạ Nhược Ly bước đến, chậm rãi hướng nam tử trung niên mà đi, sắc mặt âm trầm nói, "Ngươi vì sao muốn chỉ huy nhuều huyền thú như vậy tấn công ta?" (Nhắc mới nhớ đám huyền thú đâu :v?)

"Ta, ta thật ra là ăn cướp, không mơ tưởng muốn lấy mạng ngươi, vị nữ hiệp này, ngươi hay là buông tha ta đi."

Bỗng nhiên, nam tử trung niên nghĩ đến cái gì, khiếp sợ nhìn Dạ Nhược Ly.

"Ta là huyền tôn cấp thấp, ngươi có thể một chiêu bức hạ ta, vậy ngươi là huyền tôn trung cấp, hay cao cấp đi? Một bộ áo trắng, lại là cường giả Huyền tôn trẻ tuổi, ngươi...ngươi sẽ không phải là Danh Dương đại lục cao thủ luyện đan Dạ Nhược Ly?" (Thông minh nhở :v)

Xong rồi, xong rồi. Hắn ăn cướp ai không ăn cướp, lại ăn cướp trúng cái tôn sát thần này.

Nàng diệt Mặc gia, náo nhiệt trong trấn, đồng dạng đại khai sát giới, nam tử trung niên này tin tưởng, cái sát thần này nếu muốn giết mình, tuyệt đối sẽ không nương tay.

Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, nàng không nghĩ tới danh tiếng của mình sẽ lan ra đến nỗi này, nhùn tới danh tiếng của Dạ Nhược Ly, không cách nào dùng được nữa, dù sao, nàng cũng không nghĩ Lâm gia sẽ tìm nàng tính sổ.

Ai có thể biết Lâm (Dorian, ta không biết là gì nên viết thành Lâm) có nhiều hay ít huyền thánh? Nếu tới chỉ có một cái Huyền thánh cấp thấp, nàng còn có thể nắm chắc, vượt qua phạm vi này, nàng liền không thể ứng phó.

" Trên thân ngươi có gì tất cả đều giao ra đây, sau đó ngươi có thể lập tức cút đi."

"Ách?" Nam tử trung niên mở to hai mắt, không thể tin được nhìn Dạ Nhược Ly chăm chú.

Nàng không phải sát thần sao? Liền như vậy buông tha mình. Bất quá không là mình đã có thể nhặt về được một cái mạng.

Nghĩ tới đây, nam tử trung niên vội vàng cởi nhẫn không gian trên tay xuống, nhanh chóng nhét vào tay Dạ Nhược Ly, chợt hướng tiền phương chạy đi, nháy mắt đã biến mất trong rừng rập.

Dạ Nhược Ly lắc lắc đầu, hơi hơi thở dài, liền đem nhẫn không gian thu vào, cũng không có thời gian điều tra xem vừa thu được vật phẩm gì, lúc nàng xoay người ly khai, từ trên trời giáng xuống một hồng ảnh, toạ lạc trước mặt Dạ Nhược Ly.

Hiện trưỡsc mặt nàng, là một hồng bào lão giả có chòm râu dê, nên trên người lão giả phảng phất một cỗ huyền khí cường đại dao động, cảm thụ tia dao động này, Dạ nhược Ly tinh thần ngẩn ra, nội tâm lập tức cảnh giác.

Huyền Thánh cường giả!

Chẳng lẽ hắn là người Lâm gia, lời nói vừa rồi, hắn nghe hẳn là không ít?

"A a, tiểu cô nương, người đừng sợ, lão nhân ta là người tốt, thực sự không lừa ngươi." Lão nhân nhìn Dạ nhược Ly chăm chú, cười tít mắt, biểu tình của hắn, hoàn toàn là cao lương quái lừa gạt tiểu bằng hữu.

Dạ Nhược Ly đảo cặp mắt trắng dã, trực tiếp châm biếm lại:
"Thường thường mà nói, người xấu trước giờ không ai tự nói chính mình là người xấu."

Lão giả lúc này sửng sốt, theo đó mò hạ lão kiểm, vẻ mặt ngột ngạt nói: "Chẳng lẽ nhìn lão nhân ta bộ dạng giống người xấu sao? Sẽ không a, nhận thức ta, ta nói nhìn ra sẽ là người tốt."

Khoé miệng hơi kéo lên, Dạ Nhược Ly không nói gì chăm chăm nhìn hắn.

"Na, tiểu cô nương này, vừa rồi Huyền lực hoả hệ là do ngươi phát ra?" Ánh mắt lần nữa toạ lạc trên người Dạ Nhược Ly, lão giả xoa nắn bàn tay to, khuôn mặt quải khởi hoà ái dễ gần cười.

Tại lúc lão giả nhìn chăm chú, Dạ Nhược Ly khẽ gật đầu.

Nàng tuy rằng không định thừa nhận, nhưng nơi này chỉ có một người là nàng, không thừa nhận thì cái lão giả giảo hoạt này đại khái sẽ không tin tưởng.

"Này thực là quá tốt" vỗ vỗ tay, lão giả phá lệ cười vô cùng kích động, "Ta vừa rồi cảm thụ thấy hoả hệ lực lượng này khí tức thực thuần tuý, lão nhân ta có thể kết luận, ngươi là cái mầm non luyện đan trăm năm không dễ gặp, tiểu cô nương, ngươi có thể suy xét chút, làm đệ tử của ta, đây chính là nhiều người cầu còn không được a." (Dài loằng ngoằng, đảo tùm lum, nhiều từ khó hiểu @@)

Ngay cả khi lão giả lời nói ra rất khách khí, nhưng giữa lông mày hắn vẫn toát ra một thoáng nét cao ngạo.

Nhún vai, Dạ Nhược Ly có chút không cho là đúng nói: "Ta vì sao muốn làm đệ tử ngươi? Làm đệ tử ngươi không có lợi, việc này không có lợi, vậy ta quyết sẽ không làm."

"Ngươi nha đầu này, cũng thật là thực tế đi?" (Tui đang định viết là cũng sống thật quá đi :))) Lão giả lắc đầu, lại không có vì lời nói của Dạ Nhược Ly mà tức giận, ngược lại còn làm mặt tươi cười, "Ta chính là trưởng lão Lâu gia, ngươi làm đồ đệ ta, phong huyền đại lục này, hoàn toàn có thể đi ngang, ngươi sau lưng có ta nâng đỡ, ai dám nói ngươi nửa chữ không? Hơn nữa, ngươi muốn huyền kỹ, huyền tinh thạch hoặc là đan dược, lão nhân ta cũng có thể cấp cho ngươi, a a, tiểu nha đầu, ngươi muốn hay không suy xét một chút?" (Ông này nói nhiều quá đi @@).

Lâu gia?

Dạ Nhược Ly tâm động một cái, nàng đang lo không có biện pháp vào lâu gia, nay người lâu gia lại tự động đưa đến cửa?

"Hảo, thành giao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro