Chương 100: Chương 19: Lâu gia bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: tên chương do edit tự chém :))) do phải đi ngủ rồi nên chap này hơi ngắn, mai sẽ hảo hảo bù lại cho các nàng :)).

Editor: Angella_Low

Trưởng lão Lâm gia sắc mặt tái nhợt, so với đau đớn do mấy đi cánh tay, tâm hắn càng đau do bị Dạ nhược Ly đoạt Lôi đình kiếm.

Đây chính là cổ vật Lâm gia hắn truyền lại, không dễ dàng từ chỗ gia chủ lấy đi để làm nhiệm vụ này, bây giờ bị người khác cướp đoạt, hắn sao lại không đau lòng?

"Xú nha đầu, ngươi tìm chết!"

Dứt lời, trưởng lão Lâm gia không quản máu đổ do cụt tay, thả người nhảy lên không trung, chưởng phong sắc bén hướng Dạ Nhược Ly đánh tới.

Hắn vẫn chưa tiếp cận được Dạ Nhược Ly, sau lưng băng kiếm đã nhanh chóng đâm tới, nếu là trong quá khứ, hắn tuyệt đối sẽ phát hiện, nhưng bây giờ phẫn nỗ đã lấp đầy đầu hắn, chỉ chứa một ý định, đó chính là, nữ nhân này phải chết!

Sắp chạm được vào Dạ Nhược Ly trong gang tấc, băng lam trường kiếm đã xỏ xuyên qua cơ thể hắn.

Thân thể già nua chấn động mạnh, bàn tay trưởng lão Lâm gia dừng lại ngay trước mặt Dạ Nhược Ly. Chợt ầm ầm hướng về phía mặt đất rơi xuống.

"Ầm!"

Thân thể oanh liệt rơi xuống đất, tro bụi bay tứ tung, mắt lão trừng lớn, trong mắt chậm rãi mất đi giãy dụa, chết không thể kháng cự.

Cường giả Huyền tháng, huyền thoại của Phong Huyền đại lục, cứ như vậy chết?

Mọi người nhất tề nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Thánh Dạ và Dạ Nhược Ly ngoại trừ kinh ngạc thì chỉ có kinh ngạc, rốt cuộc không có hành động gì khác.

Náo nhiệt trong trấn, trừ các cường giả tiến đến vây công Thánh Dạ, còn có một vài người không đủ tư cách tham gia thì gia nhập vây bắt quần chúng, đại khái là Vĩnh Sinh khó mà quên được, trấn nhỏ này hôm nay đã phát sinh một trận chiến.

Đồng dạng, Thánh Dạ và Dạ Nhược Ly danh tiếng giống như gió mạnh hung hăng càn quét Phong Huyền Đại lục, vì vậy Phong Huyền đại lục từ tiểu lý trang thôn, thôn bé thôn lớn, hay chỉ một nhóm người cũng đều biết đến.

Nhất là khả năng luyện chế ra Tôn Linh Đan của Dạ Nhược Ly.

Mây đen tán đi, lộ ra trời xanh tinh khiết.

Gió nhẹ thổi qua, Thánh Dạ cất bước hướng Dạ nhược Ly, dung nhan tuấn mỹ không còn vẻ băng lãnh vô tình, mâu quang băng lam hàn ý chậm rãi thu hồi rồi tranh chấp giành giựt, cuối cùng lại tràn ngập kiên định.

"Vừa rồi, ta ôm lấy tâm trạng chết tâm, đã phát thệ, nhược có lai sinh, ta đem mệnh của mình giao cho ngươi, tuy rằng không có lai sinh* , ta lại có được tân sinh* , cho nên..." Con ngươi chăm chú nhìn Dạ Nhược Ly, mặt Thánh Dạ xẹt qua một thoáng nét kiên định "Từ nay về sau, mạng của Thánh Dạ ta liền thuộc về ngươi, ngươi có thể khiến ta sống, bất kể ai cũng không thể phán ta chết, mà nếu ngươi muốn ta chết, mạng của ta, ngươi có thể tuỳ thời cầm đi."

*lai sinh: đầu thai

*tân sinh: sinh mệnh mới

Dạ Nhược Ly hơi sững sờ, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Thánh Dạ thanh âm đạm đạm ngăn lại.

"Ta còn có việc phải làm, không có biện pháp lưu lại ở đây, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, về sau dù bất cứ chuyện gì phát sinh, ta cũng sẽ không thương tổn ngươi."

Dứt lời, Thánh Dạ nhìn Dạ nhược Ly một lần, chợt chậm rãi xoay người, không cần nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

"Bạch Hổ, Chu Tước các ngươi cũng trở về nhẫn Huyền linh đi, chúng ta cũng nên xuất phát..."

Thu hồi ánh mắt, Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng thở ra, đem chư thú thu hồi vào trong nhẫn, liền trước ánh mắt sùng bái hoặc kính ngưỡng của những người ở đây, ly khai trấn nhỏ.

Về phần những người vây công Thánh Dạ, đã bị Bạch Hổ giết hại sạch sẽ bóng loáng, giống như chưa từng lưu lại.

Lâu gia bảo, chính là một địa danh, nhưng mà, mảnh đất này cũng chính là nơi chí thượng quyền uy của Phong Huyền đại lục, nghe nói, Lâu gia bảo lâu gia, không thiếu cường giả Huyền Thánh, đó là nơi tập hợp có đến vài Huyền thánh đỉnh phong (nguyên văn là "Khống chế lâu gia bảo lâu gia, có được không thiểu huyền thánh cường giả, đo là huyền thánh đỉnh núi đô có hảo mấy cái.").

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro