Chương 10: Ngay Sư Phụ Cũng Không Nhận Ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hương đốt xong rất nhanh, nhóm người văn sĩ này vẫn hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.

Lạc Vân Hi đi tới trước người Mạc quản gia, nói: "Nếu như họ đều không biết đáp án, vậy thì ta không cần viết, nói thẳng đi."

Có người không nhịn được nói một câu: "Ngươi biết viết chữ sao?"

Lạc Vân Hi giống như không nghe được, ánh mắt nhìn về phía Mạc quản gia.

Chờ một lúc, Mạc quản gia mở miệng: "Đã không ai có ý khác, ngươi nói đi."

Lạc Vân Hi nói từng chữ: "Cho cái rương lên trên cân, cho thêm vàng lên trên sao cho đủ 80 lượng, sau đó lấy ra từ một hòm số lượng thỏi vàng bằng chỗ vàng đã cho thêm đó, đặt ở cân cùng một chỗ, là biết được thiếu bao nhiêu vàng, trong bao nhiêu cái rương. Ta nói đúng không?"

Mạc quản gia tán thưởng nhìn về phía nàng: "Cô nương nói rất đúng, xin chờ một chút."

Nói rồi hắn mở cửa phủ ra chạy vào.

Cả đám người bên ngoài tất cả đều ồ lên.

"Thì ra là thế."

"Đúng vậy, thiếu bao nhiêu vàng, liền nói rõ là từ ít nhiều khối gạch vàng trên tróc xuống, mà mỗi trong thùng lấy ra vàng con số đều không ra sao , một cặp hiệu , cũng biết là kia cái rương. "

"Đây nhất định không phải phế vật kia nghĩ ra phải không?"

"Nhưng mà—— "

Không ai nói ra được cái nguyên nhân, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi tràn đầy nghi ngờ.

Chẳng mấy chốc, Mạc quản gia đã quay lại, cười nói: "Cô nương, thần y nói, ngươi còn phải thi một đề nữa."

"Ừm? Vấn đề gì?" Lạc Vân Hi hỏi.

"Phục linh có tác dụng gì?" Vậy mà vấn đề đặt ra lại là về phương diện y dược.

Lạc Vân Hi hơi run, một chuỗi đáp án đã từ môi phun ra: "Vị cam ngọt, nhạt, tính bình, lợi tiểu, kiện tỳ và dạ dày, an thần. Có thể chữa tiểu tiện bất lợi, bệnh phù, đờm, nôn, chữa táo bón."

Mạc quản gia gật đầu: "Thần y mời ngươi vào."

"Hi nhi!"

"Hi nhi!"

Phía sau vang lên vài giọng nói, Lạc Vân Hi cũng không thèm quay đầu lại.

Đoan Mộc Triết nhìn bóng lưng của nàng, lông mày nhíu chặt lại.

Hi nhi định không tiếp tục ẩn giấu tài năng của nàng nữa sao? Vậy thì sau này hắn, phải chú ý giữ một khoảng cách với nàng hơn, tránh cho người có tâm tư xấu xếp Hi nhi vào hàng vây cánh của hắn.

Những người bên ngoài, nhất là Đại phu nhân, Tứ di nương và Lạc Băng Linh, vẫn còn sợ hãi, nhìn phế vật kia nghênh ngang đị vào phủ của thần y, sắc mặt rất khó coi, có thể nói là nghiến răng nghiến lợi.

Mạc quản gia không lưu tình đóng cửa phủ lại, để cho bọn họ một cánh cửa lạnh như băng.

Lạc Vân Hi đi vào trong, đi không bao lâu, một tiếng hét truyền tới từ bên trái, có bóng người màu xám nhào tới ôm chặt nàng.

"Nha đầu chết tiệt, nha đầu xấu xa, ngươi nên ăn chút phục linh đi, nhớ kĩ nha!"

Người nhào lên là một lão nhân hơn sáu mươi, mặc áo khoác tro mộc mạc, sắc mặt nghiêm nghị, cả người gầy gò, vẻ mặt gian xảo, bôi đầy nước mũi lên người nàng.

Khóe miệng Lạc Vân Hi hơi cong lên, kéo hắn ra: "Ngươi là ai?"

Lão già phì phò thổi râu, mắt trừng lớn: "Nha đầu chết tiệt kia, thậm chí ngay cả sư phụ ngươi đều giả vờ không nhận ra sao? Xem ta có đánh chết ngươi không!"

Hắn vung quyền đánh về hướng mặt Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi nhẹ nhàng di chuyển bước chân sang một bên, tránh một quyền này của hắn, đưa tay bắt lấy cổ tay lộ đầy gân xanh của hắn.

"Hay, hay, công phu vậy mà lại tiến bộ không ít!" Lão già rất kinh ngạc, một tay khác điểm vào huyệt ở bụng nàng, mắt và tay Lạc Vân Hi hành động nhanh chóng, cả người nhún xuống, khửu tay phải hơi di chuyển, hung hăng đánh về phía sau lưng hắn.

Lão già cười ha ha, bất chợt buông tay ra, nhảy quay vòng vòng, giọng nói tuy già, lại rất trong sáng: " Hi nhi tốt lắm, ba năm không gặp, võ công sắp đuổi kịp sư phụ ngươi rồi, tiếc là ngươi không có nội lực, thân mình lại yếu, còn chưa phải đối thủ của bổn tiên!"

Sắc mặt Lạc Vân Hi biến thành màu đen, nhưng nàng xác định, lão già này thật sự biết nàng, chẳng lẽ thật sự là sư phụ nàng sao?

Mạc quản gia chạy tới, cười nói: "Tiểu thư, sau khi người hồi kinh sao vẫn không đến xem thần y vậy? Hắn nhớ ngươi muốn chết rồi đấy! "

Lạc Vân Hi nhìn lão nhân, trán đen xì: "Ngươi là Cửu Khúc Chỉ sao?"

"Ai, vẫn gọi thẳng bổn tiên tên như vậy." Cửu Khúc Chỉ rung đùi đắc ý.

Mặt Lạc Vân Hi hiện lên sự xấu hổ, nói: "Thực sự xin lỗi, sư phụ, ta mất trí nhớ."

Cửu Khúc Chỉ kinh ngạc, vẻ mặt mất đi sự đùa giỡn lúc trước: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ta cũng không biết." Lạc Vân Hi lắc đầu.

Cánh tay lộ rõ khớp xương của Cửu Khúc Chỉ bắt mạch cho nàng, một luồng chân khí từ ngón tay hắn bắn ra, truyền vào gân mạch Lạc Vân Hi, nhíu mày nói: "Quả nhiên là mất ký ức."

"Vậy có biện pháp khôi phục không?" Lạc Vân Hi hỏi.

"Ngươi đến đây không phải vì tìm ta muốn ta giúp ngươi khôi phục trí nhớ chứ?" Cửu Khúc Chỉ trừng nàng.

"Ta . . . đã mất hết trí nhớ, làm sao còn nhớ lão nhân gia ngài." Lạc Vân Hi bĩu môi.

"Thật sự là chơi không vui chút nào." Cửu Khúc Chỉ lôi kéo nàng ngồi xuống, "Chẳng qua sau khi ngươi mất trí nhớ, so với trước đây càng thông minh hơn, những ký ức ấy không cần cũng được."

Trong lòng Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, đúng vậy, những ký ức ấy lại chẳng phải của nàng, vì sao cứ phải tìm về chứ?

Cửu Khúc Chỉ động đậy hàng mi bạc: "Sao ngươi còn có thể nhớ tác dụng của phục linh?"

"Ta cũng chẳng biết vì sao, có lúc nhìn thấy một thứ, ví dụ như cầm, thư, hoặc là phục linh ngươi vừa nói, trong đầu sẽ xuất hiện rất nhiều trí nhớ xa lạ." Lạc Vân Hi cũng rất khổ não.

"Vậy ta hỏi lại ngươi vài cái." Cửu Khúc Chỉ tùy tiện chỉ vài tên thuốc.

Lạc Vân Hi đối đáp trôi chảy.

"Rất tốt!" Cửu Khúc Chỉ vỗ đùi cười rộ lên, "Cứ như vậy đi, đừng khôi phục trí nhớ gì cả, ngươi chỉ phải nhớ kỹ ta là sư phụ ngươi, còn lại mấy kẻ kia thì có biết hay không cũng không liên quan!"

Lạc Vân Hi không nói gì.

Nàng muốn hỏi Cửu Khúc Chỉ mình là sao lại bái hắn làm thầy, Mạc quản gia đã chạy tới nói: "Thần y, Trung Sơn Vương đến cửa phủ rồi!"

Mặt Cửu Khúc Chỉ hiện lên vẻ nghiêm túc, hỏi: "Không phải hắn đi cùng tiểu tử chết tiệt kia chứ?"

"Không phải." Mạc quản gia lắc đầu.

"Vậy cũng tốt." Cửu Khúc Chỉ thở ra một hơi, "Nếu như hai người bọn hắn cùng đến, cái bộ xương già này của ta sợ là không giữ được nữa, sợ là không thể giao nhân sâm ngàn năm ra!"

Sắc mặt Mạc quản gia kỳ lạ, nói:"Có thể, qua mấy ngày nữa thiếu gia cũng được hoàng đế thả về."

Cửu Khúc Chi cắn răng nói:"Vậy chúng ta chạy sao?"

Lạc Vân Hi không nhịn được chen miệng nói:"Các ngươi đang nói cái gì vậy, ta một câu cũng không hiểu!"

"Ai!" Cửu Khúc Chi than một tiếng, trong mắt xẹt qua ánh sáng đáng tiếc, sờ đầu nàng, nói:"Tiểu đồ nhi, việc này nói cho ngươi thì có ích lợi gì đâu?"

"Ngươi nói đi, có thể ta giúp được thì sao?" Lạc Vân Hi không thay đổi sắc mặt nói.

Mạc quản gia cũng nhắc nhở: "Đúng vậy, lần này ta cảm thấy tiểu thư thay đổi không ít, dường như lá gan càng lớn hơn so với lúc trước."

Cửu Khúc Chi "ừ" một tiếng, đang định lên tiếng, giọng nói của Trung Sơn Vương đã xuất hiện trong sân, cực kì lạnh lùng: "Lão già, ngươi đến cùng giao nhân sâm ngàn năm ra không? Bổn vương khuyên đủ đường ngươi đều không nghe, vậy thì đừng trách ta phát lệnh truy sát xuống!"

Lạc Vân Hi liền vội ngẩng đầu nhìn lại, trong viện không có một bóng người.

Cửu Khúc Chi vỗ vỗ vai nàng, như trấn an: "Sợ cái gì, người khác không ở nơi này, họ đều ở bên ngoài."

Thì ra là truyền âm cách không.

Ngay lập tức Cửu Khúc Chi đề ra một cái chân khí, lớn tiếng đáp lời:"Trung Sơn Vương, bổn tiên đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, nhân sâm ngàn năm kia bổn tiên đã thua bởi một ván cờ cho tên đạo sĩ thúi kia rồi, hắn đạo sĩ tha phương, bổn tiên đi nơi nào tìm đây?"

"Ha ha" Hắn cười gằn khiến người gợn cả tóc gáy, "Ngươi cho rằng, bổn vương sẽ tin lão già lừa đảo ngươi nói sao?"

"Ầm" Một tiếng, trước viện không biết bị cái gì đó đụng vào, Cửu Khúc Chi sợ hãi nhảy dựng từ trên mặt đất lên, tay nắm chặt Lạc Vân Hi đến một gian phòng, đá văng cửa lớn ra, thúc giục: "Nhanh vào bên trong phòng tìm chỗ trốn âm thanh lớn hơn nữa cũng không nên ra ngoài nhớ không?"

Nói xong hắn vừa đề khí, cả người "sưu" một tiếng biến mất tại chỗ.

Khóe môi Lạc Vân Hi giương lên nụ cười, một tia ấm áp thấm vào tim gan.

Thời khắc này, nàng mới chân chính nhận lão ngoan đồng này làm sư phụ.

Thân mình Cửu Khúc Chi gầy gò ở trên nóc nhà, chòm râu mép bay phấp phơ: "Tiểu tử, ngươi không tin bổn đại tiên nói?"

 Trung Sơn Vương khẽ quát: "Nhân sâm ngàn năm, ta sao có thể tin ngươi đưa cho người khác đây?"

Con mắt Cửu Khúc Chi hơi chuyển động, nói: "Như vậy đi, ta thay ngươi tìm kiếm, cho ta thời gian một năm."

"Bổn vương đã cho ngươi thời gian một năm!" Trung Sơn Vương phát cáu.

Lửa giận của Cửu Khúc Chi cũng bùng lên: "Trung Sơn Vương, ngươi đừng có quá đáng! Dù cho cây nhân sâm ngàn năm này ở bên cạnh ta, đó cũng là món đồ riêng của ta, ngươi đừng mơ trắng trợn cướp nó đi!"

 Trung Sơn Vương lạnh lùng nói: "Ngươi muốn cái gì, bổn vương đều trả!"

"Lão tử không muốn ép mua buộc bán!" Cửu Khúc Chi càng tức giận hơn, chân ở trên nóc nhà nhảy lên,"Lão tử dễ dàng lắm sao? Đi khắp đại Giang Nam bắc mới tìm được một cây nhân sâm cứu mạng cho tiểu đồ đệ của ta, còn chưa được bao lâu, liền bị các ngươi truy sát, mẹ nó lão tử không chiếm được, cũng không muốn các ngươi chiếm được!"

Trung Sơn Vương cười xì một tiếng, nói: "Lúc trước, không phải ngươi nói, nhân sâm này là dùng để đồ đệ ngươi trị dạ dày sao? Làm sao bây giờ lại trở thành cứu mạng?"

Cửu Khúc Chi tức giận đến mức lông mày chổng ngược: "Dạ dày bị hỏng, ăn đồ gì cũng không vô, vẫn còn mạng sao?"

Trung Sơn Vương vẫn không yếu thế chút nào: "Dạ dày bị hỏng, có thể chậm rãi dưỡng lại, nhưng nếu là tính mạng chịu uy hiếp, thì sống chết chỉ trong nháy mắt thôi."

Cửu Khúc Chi không phục: "Ta không cần biết, ta cái gì cũng mặc kệ, ngươi có bệnh, ta cũng có bệnh, ngươi muốn cứu vị hôn thê của ngươi, ta cũng muốn cứu đồ đệ bảo bối của ta, muốn nhân sâm thì không có, muốn chết thì có!"

Trung Sơn Vương hít một hơi, nói: "Hôm nay ta sẽ không ép ngươi, chờ Đoan Mộc Ly từ Thanh Sơn trở lại đi, ta cảm giác, ngươi vẫn tương đối sợ hắn hơn."

Tuy rằng, không biết vì nguyên nhân gì, mỗi lần nhìn thấy hoặc nghe được tên Đoan Mộc Ly, sắc mặt lão già này đều sẽ thay đổi, động tác cực kỳ nhỏ đó cũng không thoát được nhãn lực của hắn.

Quả nhiên, bắp thịt của Cửu Khúc Chi thoáng cái đã cứng đơ, hai đường lông mày trắng đã xoắn lại một chỗ.

Hai chân Trung Sơn Vương nhẹ di chuyển, dáng người như chim diều hâu, nhảy xuống khỏi nóc nhà, hét lên từng tiếng: "Vây sân lại, một con ruồi cũng không được thả ra!"

"Vâng!" Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng chỉnh tề.

Sau khi Trung Sơn Vương xuống, nhưng không có rời đi luôn, mà là nhấc chân đi về hướng chủ viện của Cửu Khúc Chi.

Cửu Khúc Chi ở trên nóc nhà nhìn thấy tình cảnh này, kinh hãi đến biến sắc, nghĩ tới Lạc Vân Hi còn bên trong phòng, nếu bị người nam nhân này nắm đi, một chút lực để hắn chống đỡ cũng không còn, vội vàng bay như chim ưng, đột nhiên bổ xuống, kêu lên: "Họ Quân kia, ngươi muốn làm gì?"

"Lạc gia tiểu thư đâu?" Trung Sơn Vương quay người, sắc mặt không tót hỏi.

Cửu Khúc Chi bình tĩnh lại, cười nói: "Nàng tới là để tìm ta xem bệnh, bệnh xem xong rồi, tất nhiên là sẽ đi, lẽ nào lão già này còn để nàng ở lại ăn cơm tối?"

"Xem bệnh? Nàng bị bệnh gì?" Sắc mặt Trung Sơn Vương hơi thay đổi, con ngươi co rụt lại.

Nàng thật sự không phải tới chơi, là đến xem bệnh sao?

Lạc Vân Hi, thật sự cho hắn quá nhiều cảm giác thần bí!

"Hả?" Cửu Khúc Chi rất kì quái, hỏi: "Ngươi biết nha đầu kia sao?"

"Xem như biết thôi." Trung Sơn Vương tả lời qua loa, hỏi lần nữa, "Nàng ta bị bệnh gì?"

Lông mày Cửu Khúc Chi nhăn lại: "Ta là đại phu, nàng bị bệnh gì, tất nhiên ta phải giữ bí mật, ngươi đi hỏi nàng đi."

Trung Sơn Vương lạnh lùng tiến lên một bước, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống: "Nói hay là không?"

Cửu Khúc Chi trừng mắt nhìn hắn: "Không nói, ngươi làm gì ta nào?"

"Trung Sơn Vương, ngươi đang làm cái gì đấy?" Bống nhiên, giọng nói đạm bạc của Lạc Vân Hi phía vang lên phía sau hắn.

Nàng vừa rồi không trốn vào gian phòng, cũng chưa hề đi ra tìm bọn hắn, chỉ là giữ chặt Mạc quản gia tìm hiểu rõ tình hình.

Không ngờ, hai người này lôi kéo đến tận ngoài chủ viện.

"Lạc Vân Hi, ngươi đang bị bệnh gì?" Trung Sơn Vương cau mày hỏi nàng.

Lạc Vân Hi nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Cửu Khúc Chỉ cướp lời mở miệng trước: "Thì ra các ngươi quen nhau. Nếu như vậy, Trung Sơn Vương ngươi mang Lạc tiểu thư trở về đi, nàng không có bệnh gì khác, chính là dạ dày không tốt lắm, không thích ăn nhiều thứ, thân thể mới gầy yếu trổ mã kém như vậy."

Hắn tăng thêm ba chữ "Lạc tiểu thư", mắt liên tiếp nháy về phía Lạc Vân Hi, rất khẩn cấp, ra ám hiệu nàng đừng nhận mình.

Nếu để Trung Sơn Vương biết nàng là đồ đệ quý giá của mình, vậy thì sẽ dẫn họa lên người.

Giết đồ đệ hắn, để nhân sâm của hắn không chỗ có thể dùng, hắn lại có thể chiếm thành của riêng. Chuyện như vậy, không phải chuyện ma đầu kia không làm được.

Lạc Vân Hi kinh ngạc, cúi đầu xem thử bản thân, quả nhiên đủ gầy, chẳng lẽ nguyên nhân là không thích ăn cơm? Nàng luôn tưởng rằng, mình là không quen đất và khí hậu ở đây, hoặc là cỗ thân thể này là thiên kim tiểu thư, mỗi bữa chỉ ăn được một chút cơm.

"Dạ dày không tốt? Đồ đệ ngươi cũng là dạ dày không tốt sao?" Trung Sơn Vương bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Làm phiền thần y bốc thêm một số phương thuốc dưỡng dạ dày thôi."

Cửu Khúc Chi nghĩ đến Lạc Vân Hi mất trí nhớ, tất nhiên cũng không biết làm sao yêu quý chính mình, cười nói: "Được, ta viết, gọi lão Mạc đưa đến Lạc phủ là được."

Trung Sơn Vương thêm một câu: "Viết hai phần, đưa một phần đến vương phủ."

Cửu Khúc Chi cau mày: "Lẽ nào dạ dày ngươi cũng không tốt? Hay là ngươi...."

"Dạ dày bản vương cũng rất kém!" Trung Sơn Vương mạnh mẽ ngắt lời hắn, chỉ lo hắn lại nói nhiều thêm, giữ chặt tay Lạc Vân Hi, nói: "Chúng ta đi!"

Lạc Vân Hi bỏ tay hắn, buồn cười nói: "Ta không phải theo ngươi tới, làm sao phải đi cùng ngươi?"

"Đây là lão lừa đảo, cách xa hắn một chút!" Trung Sơn Vương không nói thêm gì lại giữ chặt kéo nàng đi.

Lạc Vân Hi xem thường, vùng vẫy tay hắn: "Ta tự đi!"

Quay đầu nhìn về hướng Cửu Khúc Chi, một tia không muốn trong mắt Cửu Khúc Chi thu lại trong nháy mắt, hừ một tiếng: "Lão già ta lừa đảo mắc mớ gì tới ngươi, đi mau đi, tốt nhất mang hết những con chó kia đi! Bằng không bổn đại tiên không vui, sẽ độc chết tất cả bọn họ!"

Trung Sơn Vương không để ý tới hắn uy hiếp trắng trợn, ánh mắt nhìn kỹ Lạc Vân Hi.

"Cảm ơn thần y, rảnh rỗi ta sẽ tới thăm ngươi." Lạc Vân Hi nói xong, bước qua Trung Sơn Vương đi về phía trước.

Trung Sơn Vương rất khó chịu, một lão lừa đảo, tới thăm hắn làm gì?

Ra khỏi cửa phủ, người bên ngoài phủ đã đi hết, chỉ thấy ánh mặt trời trên không trung, làm mặt đường nóng lên.

"Ta tiễn ngươi hồi phủ." Trung Sơn Vương vừa ra, Cửu Sát đã đánh xe ngựa màu đen tới.

Thần sắc Lạc Vân Hi có chút mờ mịt, không yên lòng đi theo hắn lên xe ngựa, trong đầu tiêu hóa một vài tin tức.

Nàng nghe Mạc quản gia nói, thân thể nàng từ nhỏ đã không tốt, có một lần vào mùa đông lạnh lẽo, nàng bị mấy người Lạc phủ đẩy vào trong hồ sen, đúng lúc gặp được thần y đi ngang qua Lạc phủ, đã cứu nàng một mạng. Không ngờ, Lạc Vân Hi nhỏ bé trước mặt người khác yếu đuối, sau lưng lại nhanh mồm nhanh miệng, thông minh vô cùng, Cửu Khúc Chi như gặp được người có duyên trời định, liền nhận nàng làm đồ đệ, cũng chưa từng để lộ.

Chỉ là lần đó ngâm nước băng, nàng dạ dày đã lạnh, lưu lại mầm bệnh.

Thời gian rất ngắn, nàng chỉ kịp hỏi từng đó, cụ thể là những người nào đẩy nàng xuống nước, nàng cũng không biết.

"Đừng lo lắng, không phải chỉ là dạ dày không tốt sao, cẩn thận dưỡng lại nhất định sẽ tốt lên."

Không biết khi nào, giọng nói của Trung Sơn Vương lại vang lên bên tai nàng, hơi thở nóng phả vào gò má nàng, truyền đến sự tê dại.

Nàng không một dấu vết ngồi cách xa hắn, nói: "Không có gì."

Mắt Trung Sơn Vương híp lại, không hề nói gì.

Xe ngựa đến cửa Lạc phủ, Lạc Vân Hi cảm ơn hắn, rồi vào trong phủ.

Trung Sơn Vương nhìn bóng lưng nàng biến mất ở cửa lớn Lạc phủ, một lúc lâu, mới khàn giọng nói: "Quay về."

Lạc Kính Văn chờ nàng về, mời Lạc Vân Hi đi qua hỏi chuyện của thần y, người Lương gia, Vinh gia đều tập trung tại Lạc phủ, Lạc Vân Hi vừa bước vào phòng nghị sự, lập tức đón nhận được nhiều ánh mắt chất vấn.

Nàng cười nhạt, đối mặt với vô số ánh mắt oán hận, ngón tay nàng cũng chưa run rẩy chút nào, nói: "Thần y xem bệnh cho ta nói ta bị đau dạ dày, hắn nói, chỉ cần được vấn đề hắn đề ra, bệnh gì cũng đều có thể xem. Nếu các ngươi muốn tìm hắn xem bệnh, tự mình đi tìm hắn, ta và thần y không quen không biết, thì sao có thể phá vỡ quy củ của hắn đây?"

Những người này biết là không cách nào hạ thủ trên người Lạc Vân Hi, chỉ đành dập tắt ý nghĩ này.

Lạc Vân Hi chậm rãi ra khỏi phòng khách, đi dọc theo con đường về Vân Các.

Bỗng nhiên, phía sau có tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo.

Nàng quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là Lương Diệp Thu.

Áo lam bay tán loạn trong gió, cho dù có gấp đi nữa, hắn cũng chỉ đi nhanh, mà không chạy, ngược lại dáng người cao to cũng có mấy phần anh tuấn.

"Lạc Vân Hi." Đuổi theo tới sau nàng, Lương Diệp Thu nghi ngờ hỏi: "Sáng nay, làm sao ngươi trả lời được vấn đề của thần y?"

"Đoán mò." Lạc Vân Hi cũng không dừng bước lại mà vẫn tiếp tục đi.

"Lạc Vân Hi, ngươi thay đổi thật nhiều." Lương Diệp Thu đi nhanh vài bước, nghiêng người sang, ánh mắt đầy kinh ngạc liên tục đảo qua trên mặt nàng, "Vì sao ngươi không giống trước kia chứ?"

Lạc Vân Hi khẽ cười: "Lương đại thiếu gia, Hi nhi xưa nay không thay đổi, sợ rằng người thay đổi là ngươi mới đúng."

Lương Diệp Thu bị nàng nói vậy, mặt đỏ bừng lên, trong lòng không dễ chịu, nói: "Ta không thay đổi, ta vẫn là ta lúc trước."

Lạc Vân Hi lắc đầu: "Là ngươi ban đầu sao? Ngươi chỉ là người có hôn ước với ta, hay là người động tâm đối với Ngũ muội muội?"

Mặt Lương Diệp Thu chợt biến sắc: "Ngươi làm gì phải dùng những lời này châm chọc ta!"

"Lẽ nào, ta nói sai sao?" Mặt Lạc Vân Hi đầy vẻ vô tội.

Lương Diệp Thu thở dài thật sâu, giữa hai lông mày hiện lên nỗi buồn: "Hi nhi, chúng ta có hôn ước nhiều năm như vậy, ta vì sao sớm không từ hôn muộn không từ hôn với người, vẫn muốn từ hôn vơi ngươi trong năm nay chứ? Đương nhiên, một nguyên nhân là Kỳ nhi, quan trọng hơn chính là ta không ngờ ngươi lại có thể ác độc hãm hại ta như thế."

Lạc Vân Hi hừ một tiếng: "Đây chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, ngươi chỉ muốn một đứa con gái của Lạc phủ, là ta hay Kỳ nhi đều không quan trọng, nhưng nhất định phải có một người, không phải sao?"

Mặt Lương Diệp Thu lập tức đỏ như gấc, hắn lại bị tiểu nha đầu này trực tiếp nói trúng tim đen!

Hắn nhanh chóng hoảng loạn nói: "Ngươi không cần đoán mò, ta hỏi ngươi...ngươi đã thay lòng đổi phải không? Bằng không, ngươi tuyệt đối sẽ không chỉ trích ta, đẩy lỗi cho ta!"

"Ta thay lòng đổi dạ?" Bước chân Lạc Vân Hi theo một tiếng này của hắn dừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

Ánh mắt Lương Diệp Thu cũng tập nhìn nàng.

Nam nhân này cao hơn nàng, nàng khẽ nâng mí mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, gương mặt rất xa lạ, vì nàng xuyên không đến sau, không hề có ấn tượng gì sâu sắc.

"Ngươi hỏi là ta thay lòng đổi dạ phải không ư? " Lạc Vân Hi lặp lại lời hắn nói.

Lương Diệp Thu "ừ" một tiếng, nghi ngờ càng đậm: "Không phải sao?"

"Lương Diệp Thu, vậy ta hỏi vài câu ngươi, đầu tiên ta hỏi ngươi... lòng của ngươi đang ở nơi nào? Ở trên người ta sao?" Lạc Vân Hi không nhanh không chậm hỏi, con ngươi trong veo như nước không rời khỏi hai mắt của hắn một khắc.

Gò má Lương Diệp Thu hơi nóng: "Ta thực sự thiếu quan tâm ngươi một chút, nhưng ngươi, vừa bắt đầu đã có lòng với ta, hiện tại sao lại thay đổi?"

Lạc Vân Hi nghiêng đầu đi, khóe môi hơi nhếch lên, bất đắc dĩ cười.

Vấn đề này của hắn, nàng thật sự không muốn trả lời, cũng không có bất kỳ giá trị gì nữa!

"Ta nói ta chưa từng có lòng với ngươi, tại sao có thể thay lòng đổi dạ đây " Nàng thốt ra từng câu từng chữ.

Lương Diệp Thu nắm chặt quả đấm, nửa ngày mới buông ra: "Ta không tin! Rõ ràng là ngươi chính thay lòng đổi dạ!"

"Ngươi mới là người thay lòng đổi dạ! Lương Diệp Thu, nếu lúc trước ta thật sự từng thích ngươi...ngươi sẽ không chà đạp lên tình cảm đó hay sao? Sao ngươi không tìm nguyên nhân của mình đi!" Lạc Vân Hi tức giận quát một tiếng.

Nói hai chữ "chà đạp" nhấn mạnh như vậy, lại hung hăng đánh vào một bức bức tường trong tim Lương Diệp Thu.

Dưới tấn cây, Lương Diệp Thu giữ chặt tay áo Lạc Vân Hi, nói: "Thì ra, ngươi chưa từng là phế vật, ngươi lừa ta!"

Phế vật, có thể nói ra lời như vậy sao? Phế vật, có thể cưỡi ngựa, có thể trả lời vấn đề cao thâm như vậy sao?

Chỉ có một khả năng, hắn bị gạt!

"Ta từng nói với ngươi ta là phế vật sao?" Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng, "Ta không biết mình lừa ngươi lúc nào vậy? Ta chưa từng nói với ngươi ta là phế vật, cũng không nói với ngươi ta thích ngươi, tất cả, đều là tự ngươi ảo tưởng, tự mình tưởng bở chính là nói tới loại người như ngươi, ngươi đến giờ vẫn chưa rõ sao?"

Lương Diệp Thu không thể đáp lại, nhưng vẫn không thể tin được, lẩm bẩm nói: "Ta biết là do ngươi đang bực bội, ta không sợ, ta có lòng tin có thể giữ lại ngươi. Lúc trước là nhất thời hồ đồ, tin lời đồn đại bên ngoài, coi ngươi như phế vật, ta thực sự cảm thấy không cam lòng. Mà Ngũ muội muội dịu dàng tao nhã, nàng có ý thì ta có tình, nhất thời phạm sai lầm, động tâm với nàng, cũng là chuyện bình thường của nam nhân."

"Vậy sao ngươi không nói là chính ngươi thay lòng đổi dạ " Lạc Vân Hi không có sức lực tranh luận với hắn, bởi vì đó cũng là công không.

Lương Diệp Thu lắc đầu nói: "Ta chưa từng thích ngươi, nhưng ta sẽ học thích ngươi."

"Ta cũng giống vậy." Lạc Vân Hi bình tĩnh nói: "Nhưng chẳng qua chỉ là một câu trước của ngươi, còn câu sau, ta sẽ không làm!"

"Ta không tin, Hi nhi, ngươi chỉ là nữ tử, ngươi thay lòng đổi dạ với ta, danh tiếng xấu, ngươi cho rằng, còn có người dám cưới ngươi sao?" Lương Diệp Thu quật cường như khối sắt.

Lạc Vân Hi không còn gì để nói, người này thật là không thấy quan tài không nhỏ lệ!

Hắn thật sự cho là mình không thể không có hắn sao?

Được, có một số việc nàng thật sự không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!

Sau ngày đó, Mạc quản gia quả nhiên đưa phương thuốc điều dưỡng dạ dày đến, nói là Cửu Khúc Chỉ tự tay viết, có tới năm tờ giấy Tuyên Thành, viết chằng chịt chữ.

Lạc Vân Hi từ trong phòng cầm bạc vụn ra thưởng cho hắn, đến ngồi trước cửa sổ, lật cầm năm tấm giấy trong tay xem.

Từng tờ viết lưu loát phóng khoáng, chữ viết rõ ràng, vô cùng tỉ mỉ, quả nhiên là khẩu khí của một sư phụ, Lạc Vân Hi thấy trong đầu ấm áp, một lát liền nhặt năm tờ giấy, đọc nhanh như gió, đọc làu làu, rõ ràng đây là một năng lực kì dị của thân thể này còn sót lại.

Nàng gọi Xuân Liễu đến, nói một số loại rau, hoa quả không thể dùng cho nàng.

Xuân liễu kinh ngạc hỏi: " Dạ dày tiểu thư không tốt, cũng không phải kiêng ăn mà?"

Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ:"Xuân Liễu, ngươi ở bên cạnh ta bao lâu rồi?"

Xuân Liễu đếm ngón tay nói:"Rất nhiều năm rồi, từ nhỏ đã ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư."

"Vậy sao ngươi không biết dạ dày của ta không tốt chứ?"

"Tiểu thư là người nói kiêng ăn mà." Xuân Liễu khó hiểu,"Lại không tìm đại phu xem bệnh, ai biết được đây?" Lạc Vân Hi im lặng nửa ngày, mới nói:"Hạ Đào theo ta bao lâu rồi?"

"Hạ Đào là lúc đi theo người đi Dương Thành, Đại phu nhân cho người, người không nhớ sao? Ban đầu nàng không gọi là Hạ Đào, là người thay đổi tên cho nàng." Xuân Liễu buồn bực nói.

Những việc này, Lạc Vân Hi cũng không hỏi quá nhiều sợ Xuân Liễu sẽ nghi ngờ.

"Ta cũng luôn tưởng rằng mình là kiêng ăn." Nàng bỏ nghi ngờ của Xuân Liễu,"Ngươi luôn ở bên cạnh ta, đã thành thói quen, mà Hạ Đào theo ta không lâu, ta cho rằng nàng sẽ phát hiện chỗ không đúng."

Xuân Liễu lắc đầu:"Trước khi tiểu thư đi Dương Thành, đồ ăn cũng là U Thư Thư sắp xếp, chúng ta cũng không biết, U Thư Thư đi rồi, chúng ta cũng là làm theo khẩu vị của tiểu thư trước đây, chỉ cho là người kiêng ăn."

U Thư Thư? Đó là ai?

Lạc Vân Hi giả vờ thở dài:"Ai, tiếc là nàng đã đi, ta cũng rất nhớ nàng."

Xuân Liễu nhân cơ hội hỏi:"Tiểu thư, người đã nhớ nàng như vậy, lúc trước tại sao phải đuổi U Thư Thư đi? Kỳ thực nô tỳ cũng không tin U Thư Thư trộm đồ của người."

Trong lòng Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, thì ra là trộm đồ bị bắt, ngay lập tức không nói gì tiếp.

Xuân Liễu thấy thế, cũng không dám hỏi lại.

Một đêm không có động tĩnh, vừa mới sáng sớm ngày thứ hai, cả nhà Tề thị lang đều đến Lạc phủ.

Lạc Kính Văn gọi Lạc Vân Hi tới phòng nghị sự, Tề gia đến đây là để báo đáp.

Hôm nay, Lạc Vân Hi mặc áo dài màu xanh, trang phục có chút rối loạn, vốn dĩ không như thiên kim tiểu thư. Nàng tiến lên dâng trà cho Tề thị lang và Tề phu nhân, thứ nhaaft nàng là vãn bối, thứ hai Tề gia đưa không ít lễ vật tới báo đáp, về tình về lí nàng nên kính chén trà này.

Tề thị lang là một thư sinh, cực kì tuấn lãng, tướng mạo Tề phu nhân dịu dàng thanh tú, khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt.

Hai người nhìn thấy Lạc Vân Hi không hề mặc trang phục như thiên kim, mặt lộ vẻ quái dị.

"Thị lang đại nhân, phu nhân xin mời dùng trà." Người Lạc Vân Hi thẳng tắp, khóe môi mỉm cười, từng bước từng bước hướng đi về phía hai người ngồi trên cao, chậm rãi quỳ gối, dâng trà nóng.

Bước chân không phát ra âm thanh, quần áo không động đậy, quả nhiên đúng lễ tiết chỉnh tề, khiến người khác tìm không ra nửa điểm sai!

Tề thị lang và Tề phu nhân cũng không khỏi liếc nhau một cái.

Trước kia nhìn nàng mặc quần áo tùy tiện như vậy, hiện tại không ngờ lại thế này.

Nhận trà nóng xong, nhấp môi một cái, Tề phu nhân đã gọi Lạc Vân Hi đến ngồi bên cạnh, cảm ơn một tiếng với người Lạc phủ, nhẹ nhàng nói chuyện với nàng.

Tề Sính Đình ở bên cạnh, cười nói chuyện với Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi lời ít mà ý nhiều, mồm miệng lại hết sức lanh lợi, câu nói cử chỉ, không chút nào giống phế vật như trên phố lưu truyền, Tề phu nhân và Tề Sính Đình có chút khiếp sợ, nghi ngờ không thôi, cô nương thông minh như vậy, thật sự không được học hành tử tế, thế thì thật sự đáng tiếc.

Chẳng qua là khi có mặt Lạc Kính Văn và Đại phu nhân, các nàng tất nhiên không tiện hỏi.

Lạc Nguyệt Kỳ ngồi một bên, nhìn thấy Lạc Vân Hi và Tề phu nhân, Tề Sính Đình nói chuyện vui vẻ, trong lòng rất khó chịu.

Nàng muốn tới đó nói vài lời, lại không dám, trong lòng không khỏi buồn bực, sao lá gan của Lạc Vân Hi lại lớn như vậy, còn lá gan của nàng lại nhỏ như vậy?

Sau một lúc nói chuyện phiếm, Tề phu nhân lấy ra thiệp mời màu đỏ mạ vàng đưa cho Đại phu nhân, nói:"Ngày mai trong phủ bày yến hội, mong mọi người nhất định phải nể mặt mà tới, Tam tiểu thư và Ngũ tiểu thư, Sính Đình nhà chúng ta cùng các ngươi đều quen nhau, các ngươi nhất định phải tới.

Trong lòng Lạc Nguyệt Kỳ thầm mắng, quen nhau cái quỷ, chỉ các ngươi nói chuyện với Lạc Vân Hi, nói với ta chưa được năm câu!

Lạc Nguyệt Kỳ có đi hay không Tề phu nhân cũng không quan tâm, nói tới Lạc Vân Hi, chính là sợ Đại phu nhân không mang nàng tới.

Lạc Vân Hi cười đáp lại, trong lòng vẫn đang suy nghĩ một chuyện khác.

Như vậy, Lương Diệp Thu nhất định là sẽ đi...

Đang nghĩ ngợi, bất chợt, nàng cảm giác trước váy bị người khác đạp lên, nếu là người bình thường, sợ rằng nếu không thu chân lại được sẽ té ngã, nàng thì ổn định rồi cúi xuống.

Bàn chân kia lặng yên không một tiếng động rời đi.

Lạc Vân Hi đã đưa Tề thị lang và Tề phu nhân tới cửa phòng nghị sự.

Một bên mặt nàng, nhìn Đại phu nhân và Lạc Nguyệt Kỳ đều đứng bên cạnh.

Đại phu nhân khẽ chau mày:"Kỳ nhi, đứng sang một bên đi, ngươi không cẩn thận như vậy, suýt nữa làm ta vấp ngã."

Tề phu nhân tò mò đưa mắt tới.

Mặt Lạc Nguyệt Kỳ đỏ lên, trong lòng rất tức giận, Đại phu nhân nói ngư vậy ngay trước mặt Tề phu nhân, là để chỉ nàng không có giáo dục sao?

Lạc Vân Hi cười lạnh, cũng không nói gì.

Mấy người vừa ra khỏi phòng nghị sự, Đại phu nhân đột nhiên hét lên một tiếng, "A" rồi khom người xuống, không ngờ, một cái khom người này, nàng cũng không chịu nổi mà ngã bệt trên mặt đất, ôm chặt chân mình, mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu chảy ròng trên trán.

Đột nhiên có chuyện xảy ra, khiến Tề thị lang và Tề phu nhân đều bị sợ.

"Ngươi làm sao vậy?" Giọng nói của Lạc Kính Văn cất cao, tức giận hỏi một câu.

Nhìn Đại phu nhân không có hình tượng chút nào ngồi dưới đất, lửa giận của Lạc Kính Văn bốc lên, thê tử này, làm mất hết mặt mũi hắn rồi!

"Ta..." Đại phu nhân vô cùng ủy khuất, nén lệ để nó không chảy ra, trước mắt nhòe đi.

Mặt nàng cũng vứt sạch a! Nhất là bị Lạc Kính Văn nạt như thế một câu, về sau tại trước mặt Tề phu nhân, nàng còn đâu ngẩng đầu được chứ?

Cổ tay nàng còn quấn vải trắng ôm chặt chân, có lẽ là vết thương chưa hoàn toàn khép lại, ở trong mắt Lạc Kính Văn, đây lại là một chuyện cười lớn, gân xanh trên trán cũng lộ ra.

"Ai, mẫu thân, người mau đứng lên." Mặt Lạc Vân Hi đầy hoảng sợ chạy đến bên người nàng, ngồi xổm xuống liền nâng nàng dậy,"Mặt trời chói chang như vậy, mặt đất này chắc chắn rất nóng, người cẩn thận không bị phỏng."

Trong lúc nói chuyện, nàng đã cấp tốc rút một cây ngân châm từ chân Đại phu nhân ra, cổ tay khẽ chuyển, ngân châm nhuốm máu quay về trong dây lưng bên sườn mình.

Đại phu nhân cắn môi, để mặc nàng nâng lên, sắc mặt trắng bệch.

Tề phu nhân có chút ngượng ngùng, dịu dàng nói:"Thân thể người không khỏe, không cần tiễn đâu, chúng ta tự về."

Tình cảm tốt dành cho Lạc Vân Hi trong lòng lại tăng một tầng.

Đại phu nhân này hiển nhiên không tốt với nàng, nhưng nàng đối với mẫu thân này ngược lại rất thật lòng.

Mặt Lạc Kính Văn lúc này mới đỡ tái nhợt, cười nói:"Nàng mấy ngày trước bị thương ở cổ tay, thân thể còn chưa bình phục, phu nhân mau về màu khách nghỉ ngơi trước đi. Hi nhi, Kỳ nhi, theo ta mau đưa Tề thị lang và Tề phu nhân ra ngoài phủ.

Hắn ngay cả liếc cũng sẽ không tiếp tục nhìn Đại phu nhân, đưa cánh tay ra hiệu cho Tề thị lang đi trước.

Lạc Nguyệt Kỳ khó hiểu liếc nhìn Đại phu nhân, trong lòng hơi mừng thầm một chút, đuổi tới gần Lạc Vân Hi, đưa vợ chồng Tề thị lang đi.

Khách vừa đi, nụ cười trên mặt Lạc Kính Văn đã không còn nữa, nhanh chân đi về phía phòng nghị sự.

Lạc Nguyệt Kỳ liếc nhìn Lạc Vân Hi, cúi đầu xuống, thấp giọng hỏi:"Vừa rồi mẫu thân sao thế?"

Lạc Vân Hi cong môi cười, trong con ngươi hoàn toàn lạnh lẽo:"Ngũ muội, vừa rồi mẫu thân nói với ngươi một câu, chẳng qua là ngại bước chân của ngươi hơi dài, suýt nữa vấp vào người không phải sao?"

Đáy mắt Lạc Nguyệt Kỳ xẹt qua tia căm tức.

"Vừa rồi lúc ra khỏi phòng khách, có người đạp lên váy ta, đương nhiên là muốn ta ngã dẫn đến xấu mặt, sau đó, mẫu thân đã nói với ngươi một câu."

Tức giận trong mắt Lạc Nguyệt Kỳ đã hóa thành khiếp sợ, vội vàng nói:"Không phải ta! Ta vốn chẳng chen chân vào! Tam tỷ tỷ, ngươi đừng nghi ngờ ta!" Lạc Vân Hi thở dài, nàng dường như còn nghe không hiểu ý mình, liền trực tiếp nói:"Lúc bàn chân kia dẫm lên, ta bắn một cây kim châm vào mu bàn chân của nàng, không đi được vài bước sẽ đau."

Lạc Nguyệt Kỳ cuối cùng cũng hiểu được, kinh ngạc kêu lên:"Thì ra là nàng! Nàng cố ý, muốn người hiểu lầm ta!

Lạc Vân Hi khẽ cười:"Tiếc thay, ta không cho cơ hội nàng tạo hiểu lầm. Nhưng, mẫu thân như vậy thật là ác độc, thật làm người ta sợ hãi."

Lạc Nguyệt Kỳ gắt gao nắm chặt tay, tức giận cùng nỗi hận trong ngực dâng lên, nàng không thích Đại phu nhân, hiện tại, càng hận nàng hơn!

Lại nghĩ, khả năng của Lạc Vân Hi hiện giờ càng ngày càng cao, may mà chính mình không có ý làm hại nàng, bằng không, người hôm nay nằm trên đất, mất hết mặt mũi chính là Lạc Nguyệt Kỳ nàng!

Lạc Vân Hi sở dĩ nói cho nàng biết tất cả, là có ý của nàng, nàng chậm rãi cười nói:"Ngũ muội, còn nhớ kỹ việc đáp ứng điều kiện với tỷ tỷ không?"

Lạc Nguyệt Kỳ nhìn nàng, gật đầu.

"Ừm, hiện tại, nên dùng ngươi."Nụ cười của Lạc Vân Hi như cái lồng một tầng sương mù, không thấy rõ.

Trở lại Vân Các, một bóng người mặc áo màu lục đã đứng cạnh tường chờ nàng.

Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn hắn, khẽ mỉm cười, đi vào phòng.

Đoan Mộc Triết theo vào, đóng cửa phòng, thấp giọng nói: "Tề gia đến đây sao?"

"Ừm." Lạc Vân Hi biết hắn lúc này tới là muốn hỏi cái gì, nói: "Thần y nói, bệnh mất trí nhớ của ta khó mà hồi phục được."

Sắc mặt Đoan Mộc Triết trầm xuống: "Sao lại như vậy..." Hắn dựa lưng vào cửa gỗ, trên mặt âm u, trong mắt, dâng lên sự bi thương vô cùng.

Lạc Vân Hi thấy hắn như thế, trong lòng cũng không thể không có chút cảm giác nào.

Một chút ký ức của Đoan Mộc Triết và nàng, mỗi nửa đêm đều dâng lên trong đầu nàng.

Một cậu bé, một tiểu cô nương, tay nắm tay, chạy bên tường hoàng cung, nô đùa, hình ảnh ấm áp như vậy, thông qua tế bào của thân thể khối này, từng chút từng chút thẩm thấu vào máu nàng, khiến tình cảm cũng lây lan theo.

Vả lại, nghĩ lý trí một chút, sau khi nàng xuyên không đến, Đoan Mộc Triết đối cới nàng, cũng là có tình có ý vô cùng, cũng chưa từng tỏ ra có chút thương hại nào với nàng.

Có thể, là do nàng không biết hoàng gia tàn khốc như thế nào.

"Đoan Mộc Triết, bên cạnh ta có nha hoàn tên là U Nhi sao?" Bây giờ, nàng chỉ có thể hỏi hắn.

"Có." Đoan Mộc Triết ngồi xuống đối diện nàng, "Ba năm trước U Nhi vào trộm đồ của nàng, bị nàng đuổi ra ngoài, cho dù ta khuyên sao đều vô dụng, nàng còn nói nếu ta tiếp tục khuyên, có nghĩa là rất thích nàng ta, hại ta không dám đề cập tới chuyện của nàng ta trước mặt nàng nữa. Sao nàng đột nhiên nhớ tới cái này?"

Sau khi Lạc Vân Hi ngẩn người cười ha ha: "Phải không?" Cái này thì Lạc Vân Hi lại là có điểm đáng yêu, cũng có chút khôn vặt.

Đoan Mộc Triết giải thích với nàng dường như cũng không nhiều.

Nói ví dụ như, hắn vốn dĩ không biết thần y Cửu Khúc Chỉ là sư phụ của nàng.

Chuyện quan trọng như vậy, Lạc Vân Hi tự nhiên lại gạt Đoan Mộc Triết sao?

"U Nhi bị ta đuổi đi nơi nào?" Lạc Vân Hi hỏi.

Đoan Mộc Triết lắc đầu: "Cái này ta làm sao mà biết? U Nhi hình như là đứa được nàng nhặt về từ cô nhi viện, trưởng thành cùng nàng, trầm lặng, ít nói. Sao vậy, nàng muốn tìm nàng ta sao? "

Lạc Vân Hi gật đầu: "Ngươi giúp ta tìm đi, nhưng đừng để nàng biết."

Nàng muốn vụng trộm điều tra một lần, có thể ra tay từ U Nhi, sẽ làm nàng hiểu rõ chính mình trước đây hơn.

"Được." Đoan Mộc Triết đáp lại, "Việc nàng cần làm, ta luôn để ở vị trí đầu tiên trong lòng."

Lạc Vân Hi không nói tiếp. Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của Xuân Liễu và Hạ Đào, tiếp theo là tiếng Xuân Liễu gọi nàng: "Tiểu thư, Tề gia đưa quà tới, bây giờ đưa luôn vào phòng sao?"

"Đưa vào đi." Lạc Vân Hi chớp mắt nhìn Đoan Mộc Triết.

Đoan Mộc Triết không chờ nàng mở miệng, cả người tung lên, đã nhảy tới trên xà nhà, trên đỉnh đầu có hai cái xà nhà đan xen nhau, Đoan Mộc Triết nghiêng người sang, chốn ở chỗ hai cái xà nhà đó giao nhau, người phía dưới cho dù ngẩng đầu, cũng khó có thể phát hiện hắn đang ở trên.

Khóe mắt Lạc Vân Hi không khỏi nhiễm một ý cười thấu hiểu.

Xem ra, động tác này hắn là thường làm.

Mở cửa, hai gã sai vặt dưới sự hướng dẫn của Xuân Liễu nhấc những chiếc hòm vào, để ở cuối giường, cũng không tránh nghi kỵ gì, hai người đều có chút hiếu kỳ giương mắt đánh giá gian phòng của Lạc Vân Hi, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đều nhìn một lượt.

Có thể, trước đây bọn hắn đều như vậy.

Giọng nói của Lạc Vân Hi lạnh hơn: "Xuân Liễu, vò rượu ta đang ngâm còn thiếu hai đôi mắt cho vào, ta thấy, ánh mắt của bọn hắn khá lắm."

Hai gã sai vặt kia cảm thấy không khí trong phòng biến đổi đột ngột, sợ hãi cúi đầu, cũng không dám nhìn linh tinh nữa.

Xuân Liễu và Hạ Đào cũng run lên, lời tiểu thư nói sao lại hung ác quá vậy?

Người đi rồi, Đoan Mộc Triết mới từ trên xà nhà nhảy xuống, mắt chứa ý cười: "Hi nhi của ta, hóa ra lại tàn nhẫn như thế!"

"Ai là Hi nhi của ngươi?"

"Nàng." Đoan Mộc Triết trả lời rất đơn giản, trong mắt cũng không có ý đùa, "Của ta, từ nhỏ đã là của ta."

Lạc Vân Hi nhíu mày, Đoan Mộc Triết chuyển đề tài câu chuyện: "Mấy ngày nữa Nhị hoàng tử quay về, hắn là bị chúng ta hãm hại mới có thể bị giáng chức đến Thanh Sơn hối lỗi, lần này trở lại, nhất định sẽ có hành động."

Lạc Vân Hi kinh hãi, cái này là có ý gì? Nhị hoàng tử bị nàng hãm hại sao?

Đoan Mộc Triết nhìn ra ý nghĩ của nàng, cười nhẹ: "Hi nhi, Nhị hoàng tử bị giáng chức, có thể nói là công lao của nàng."

"Nói tỉ mỉ!" Lạc Vân Hi giục.

Đoan Mộc Triết liền nói ngắn gọn tất cả câu chuyện.

Thì ra ba năm trước lúc Lạc Vân Hi tiến cung, đã bí mật hẹn gặp Đoan Mộc Triết, thương lượng chuyện đối phó Nhị hoàng tử Đoan Mộc Ly.

Mẫu phi Đoan Mộc Ly là Lê Đình Phi mất sớm, trong cung, mình hắn cô độc, chưa bao giờ kết bè kết cánh, nhưng cho dù có vụng trộm làm chuyện gì thì cũng chưa có bất kỳ ai biết. Mẫu phi hắn lại là phi tử trước kia hoàng đế sủng ái nhất, hoàng đế từ trước đến giờ rất coi trọng hắn, cho nên hắn chính là uy hiếp lớn nhất với Đoan Mộc Triết.

Lạc Vân Hi nghĩ ra một kế, không biết tìm ở đâu một cái mặt nạ da người, giống dung mạo Đoan Mộc Ly như đúc, để Đoan Mộc Triết mang vào, tạo sẵn một số chứng cứ, từ chuyện hắn bí mật liên hệ với triều thần, mưu đồ bí mật tạo phản, bị người khác phát hiện, chạy trốn từ địa đạo.

Hoàng đế vô cùng tức giận, cuối cùng vì không tìm được chứng cứ đành coi như thôi, cũng không biết Đoan Mộc Ly nói cái gì trước mặt hoàng đế, khiến hoàng đế tự mình đứng ra bình ổn lời đồn, nói là Đoan Mộc Ly chỉ uống rượu mua vui, dùng tội không biết tiến thủ phạt hắn tới Thanh Sơn hối lỗi ba năm.

"Hả?" Trong lòng Lạc Vân Hi rất khiếp sợ.

Tội mưu phản! Đây chính là tội chết! Nàng không ngờ, ban đầu Lạc Vân Hi đối với kẻ địch ư cũng không nương tay chút nào như vậy!

Tuy điểm đáng ngờ nhiều như vậy, cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh Nhị hoàng tử.

Hoàng thất, quả nhiên mỗi một bước đều tràn ngập nguy cơ, ngươi không trêu chọc người khác, người khác cũng sẽ chọc tới ngươi.

"Cho nên, ta không gặp mặt nàng, là bất đắc dĩ." Đoan Mộc Triết than thở một tiếng, "Hắn dù sao cũng sẽ không tra được nàng."

Trong đầu Lạc Vân Hi suy nghĩ mọi cách, mãi mới gật đầu: "Ta đã biết, ta sẽ đề phòng thêm."

"Tốt." Đoan Mộc Triết dặn vài câu, rồi mới lặng lẽ rời đi.

Lạc Vân Hi chống đầu, cố gắng sức liên hệ mấy chuyện này với nhau, bỗng nhiên, cửa sổ hơi động.

Nàng lập tức ngẩng đầu, cảnh giác hỏi: "Ai?"

Cửa sổ nhanh chóng được mở ra, một bóng người màu xanh đã vào trong phòng, không gây ra một tiếng động, thực ra là Trung Sơn Vương.

Mặt Lạc Vân Hi trong nháy mắt trắng bệch.

Nàng biết, chuyện của Nhị hoàng tử, ảnh hưởng quá lớn, không phải một mình nàng là có năng lực gánh vác, Đoan Mộc Triết cũng khó tránh được liên quan, nếu như bị Trung Sơn Vương biết, vậy cũng xong.

Chẳng qua nghĩ lại, vừa rồi nàng và Đoan Mộc Triết nói vô cùng nhỏ, lại đặc biệt chú ý hoàn cảnh xung quanh, hắn không thể nghe được.

Trung Sơn Vương cười lạnh, cũng không đi tới, giấy dán cửa sổ màu trắng bị ánh sáng mặt trời buổi trưa chiếu vào trở lên mông lung, không thấy rõ vẻ mặt hắn, hơi lạnh, tràn ngập trong phòng.

"Không ngờ, Đoan Mộc Triết cũng dám đến khuê phòng của ngươi!"

Gánh nặng trong lòng Lạc Vân Hi liền được gỡ xuống, hắn cũng không nghe nội dung bọn họ nói chuyện.

Nàng không trả lời, chỉ hờ hững nhìn hắn.

Trung Sơn Vương nhanh chân đi tới, cả người vẫn lạnh lùng như trước.

"Ngươi nghĩ đây là thanh lâu sao? Mỏ của đón khách tiếp khách, ngươi muốn tới thì tới sao?" Lạc Vân Hi lạnh lùng hỏi.

"Hắn có thể đến, tại sao bổn vương không thể tới?" Tròng mắt Trung Sơn Vương đen tối, hỏi ngược lại nàng.

"Hắn là tình nhân cũ của ta, ngươi không biết sao?"

Trung Sơn Vương hừ một tiếng:"Đúng là tình nhân cũ sao? Tốt lắm, ngươi và công tử nhà họ Lương vốn có hôn ước, nhưng lại giấu hắn quyến rũ Lục hoàng tử đương triều, đây chính là tội lớn."

"Ta tin tưởng Trung Sơn Vương là quân tử quang minh lỗi lạc như vậy chắc chắn sẽ không đi tố cáo." Lạc Vân Hi nhận tội nói:"Chuyện như vậy, làm một lần là đủ rồi."

Mặt Trung Sơn Vương tối sầm:"Bổn vương chỉ bẩm báo sự thật." Lạc Vân Hi cau mày:"Người trên đời có chuyện như vậy không một vạn thì cũng có mấy trăm, ngươi làm gì mà cứ chỉ nhìnchằm chằm mỗi ta không buông vậy?"

Mắt Trung Sơn Vương trầm tĩnh, không thể trả lời vấn đề này của nàng, quay mặt sang, nói:"Ngươi phải ăn nhiều món, mỗi bữa ăn ít một chút, biết không?" Mới có được phương thuốc của Cửu Khúc Chi, hắn đã nhớ kĩ tất cả, không nhịn được tới xem nàng có để chút nào trong lòng hay không.

"Vậy thì sao đây?"

"Bổn vương tới thăm ngươi một chút xem ngươi có làm theo không!"

"Quan tâm ta như vậy làm gì? Ta còn tưởng rằng ngươi thích ta đấy." Lạc Vân Hi nâng chén trà lên, nhẹ nhàng, nửa đùa nửa thật nói.

Trung Sơn Vương quay mặt lại, ánh mắt có một tia quẫn bách:"Thích ngươi sao? Nhìn lại bộ dạng trước sau như một này của ngươi một chút xem có thể để bản vương chú ý sao?"

Lạc Vân Hi vừa uống một ngụm trà vào trong miệng lập tức không có hình tượng chút nào phun ra ngoài, nàng nhấc tay áo lau trà ở khóe môi, khóe miệng co rút:"Cút."

Trung Sơn Vương quay mặt đi, chỗ Lạc Vân Hi không thấy được, cũng đã đỏ lên.

Hừ, hắn hạ cố đến xem nàng, thật sự đúng là bây giờ trừ cái dáng người thấp và không có gì thì nàng đủ cả. Ai kêu nàng cả ngày không coi hắn ra gì!

"Nếu như ngươi không ngại, bổn vương sẽ đi nói với nha hoàn của ngươi, để cho các nàng cho ngươi ăn mỗi bữa một chút thôi." Trung Sơn Vương nói xong, vừa muốn đi ra.

Lạc Vân hi vội vàng kéo hắn lại:"Ta đã nói rồi."

"Ừm, thế này mới ngoan." Ánh mắt Trung Sơn Vương đánh giá căn phòng, cau mày nói:"Trời nóng như vậy, ngay cả một khối băng cũng không có sao? Ngươi không sợ trong người nóng đến lên rôm à?"

Lạc Vân Hi bĩu môi:"Ta là một thứ nữ đáng thương, ở nhà lại không được sủng ái, cần gì phải đưa băng đến cho ta? Nóng chết một người thì cũng chỉ thiếu một người, trong lòng mẫu thân còn mong ta không sống nổi đây này."

Trung Sơn vương nghe nàng nói xong cười:"Thứ nữ là thứ nữ, đáng thương thì chưa chắc thì phải?"

Hắn im lặng một lát, tự lo tự nói:"Ai, đi đường lâu như vậy, hơi mệt một chút rồi, bổn vương ngủ đây."

Sau đó, trong lúc Lạc vân Hi trợn mắt há mồm, hắn nằm lên trên giường, nhắm hai mắt lại, cứ như vậy mà bắt đầu ngủ.

Vô số con ngựa ngào thét trong lòng Lạc Vân Hi.

Ý nghĩ đầu tiên là xông lên nhấc nam nhân này lên ném ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nàng liền xông tới, một tay xách cổ áo Trung Sơn Vương lên dồn hết sức, đã muốn xách hắn lên.

Trung Sơn Vương không nhịn được cười nói:"Sao vậy? Ngươi muốn ngủ cùng ta sao?" Nói rồi, hắn duỗi cánh tay dài ra, kéo thân thể gầy yếu của Lạc Vân Hi lên trên giường.

Ánh mắt Lạc Vân Hi lạnh lùng, tay giữ chặt cánh tay hắn, cắn một cái.

"Hít..." Trung Sơn Vương hít một hơi,"Ngươi là chó sao?"

Hắn đứng lên, sắc mặt âm u, xoa cánh tay:"Được được được, cho ngươi ngủ, ta đi."

Lạc Vân Hi trừng hắn.

"Ta đi." Trung Sơn Vương lại nói.

Ánh mắt Lạc Vân Hi càng lạnh hơn trừng hắn.

"Ta đi thật." Trung Sơn Vương đành thở dài, xoay người xuống giường, cẩn thận đi từng bước tới cửa sổ.

"Ngươi đi thì đi, có phải muốn ta: yêu thích ngươi ở lại phải không?" Giọng nói lạnh nhạt của Lạc Vân Hi vang lên.

Trung Sơn Vương thở dài thật sâu, mở cửa sổ ra, nhảy ra ngoài.

Lúc này Lạc Vân Hi mới thay đổi sắc mặt.

Chẳng bao lâu, Xuân Liễu ở bên ngoài sợ hãi kêu lên:"Ở đâu ra ngững khối băng này vậy?"

Lạc Vân Hi mở cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy dưới hiên thả một chậu gỗ lớn, tràn đầy những khối băng trong suốt, dưới khúc xạ của ánh mặt trời tạo thành ánh sáng năm màu, mặt nàng tối sầm lại, nói:"Chuyển vào trong phòng."

Đã đưa tới, không cần uổng phí.

Ngày đó, quả nhiên mát mẻ hơn nhiều.

Hôm sau trời vừa sáng, Lạc Vân Hi rời giường, Khinh Hồng theo thường lệ đưa canh bồ câu hầm nhân sâm tới, đây là để làm ấm dạ dày, Đoan Mộc Triết nhất định biết dạ dày nàng không tốt. Dùng xong bữa rồi nàng đến chỗ Tam di nương, dặn Khinh Hồng bảo vệ Tam di nương thật tốt, nàng mới mang Xuân Liễu, Hạ Đào tới Tề phủ.

Hôm nay Tề phủ cực kì náo nhiệt, khách đến nối đuôi không dứt, chẳng qua, vì là Tề gia làm chủ, bình thường sẽ không có người hoàng thất tới, mọi người có thể vui vẻ thoải mái.

Sau khi Lạc phủ đến, Tề Sính Đình theo Tề phu nhân tự mình đến đón.

Mặt Tề phu nhân ý cười đầy kéo Lạc phu nhân rời khỏi đó, Tề Sính Đình lại mời Lạc Vân Hi, Lạc Nguyệt Kỳ tới đình nghỉ mát ở hậu viện ngồi một lát.

Tề phủ chỗ nào cũng có người, thời điểm các nàng tới đình nghỉ mát, trong đình đã có nhiều tiểu thư ngồi.

Tề Sính Đình cười nói:"Hôm nay quá nhiều người, nếu chiêu đãi Lạc tiểu thư không tốt, thì mong hai vị bỏ qua cho."

"Nói gì vậy." Lạc Vân hi cười nói, ánh mắt trôi về nơi khác,"Cây cối mát mẻ, chúng ta đi tản bộ một chút."

Tề Sính Đình đang muốn trả lời, một nữ tử mặc váy thêu hoa lan trong đình đứng lên, vẫy tay với các nàng:"Tề tiểu thư, còn không qua đây ngồi?"

Tề Sính Đình cười đáp lại, dẫn Lạc Vân Hi và Lạc Nguyệt Kỳ qua.

"Tề tiểu thư, hôm nay ngươi là chủ nhà, sao có thể ở bên ngoài phơi nắng chứ? Hả, vị này chẳng phải Lạc tiểu thư sao?" Ánh mắt nàng kia chuyển tới trên người Lạc Nguyệt Kỳ.

Lạc Nguyệt Kỳ là trắc phi tương lai, nàng tất nhiên là biết.

Lúc này, Lạc Nguyệt Kỳ mới tìm được một chút cảm giác tồn tại, nhiệt tình cười, nhưng không quen biết đối phương.

Tề Sính Đình chỉ vào ba nữ tử trên bàn giới thiệu.

Cô nương mặc váy thêu hoa lan là trưởng nữ của Cốc Thừa tướng Cốc Hân Kỳ, người mặc váy vàng là nữ nhi của Cửu môn Đề đốc Đoạn Tâm Vũ, người áo hồng lại là con gái nhỏ nhất của Tằng thái phó... muội muội của Thái tử phi Tằng Thủy Lan tên Tằng Thủy Tiên.

Tề Sính Đình lại giới thiệu Lạc Vân Hi.

Hai người khác cũng tốt, sắc mặt Tằng Thủy Tiên lập tức thay đổi:"Cái gì? Là phế vật kia của Lạc phủ sao? Ngươi sao mang nàng tới đây?"

Việc của tỷ tỷ, nàng đã biết, nếu không phải Lạc Vân Hi này làm chuyện gì tốt, Tề Sính Đình sớm đã mất mạng.

Ngay lập tức, nàng có ý địch nhìn Lạc Vân Hi.

Trên mặt Tề Sính Đình hiện lên sự xấu hổ, trong giọng nói kèm một phần phát cáu:"Tằng tiểu thư, hôm nay ngươi là khách, xin đừng hồ đồ nói bậy nói bạ!"

"Nàng vốn là phế vật, các ngươi nói phải không?" Tằng Thủy Tiên nhìn về phía hai nữ tử khác,"Nếu để cho người khác nhìn thấy chúng ta đi cùng với nàng, không phải là đã hạ thấp giá trị của bản thân chúng ta sao? Tề tiểu thư, tốt nhất ngươi mang nàng đi đi, chúng ta cũng không muốn ngồi chung với nàng."

Sắc mặt Tề Sính Đình tức đến đỏ lên, nắm chặt hai tay:"Lạc tiểu thư là ân nhân cứu mạng của ta, mời ngươi lập tức rời khỏi đình nghỉ mát!"

Tằng Thủy Tiên cũng không chịu được nữa, đang định nói lại, Đoạn Tâm Vũ đã khinh miệt nói:"Không phải phế vật sao? Vậy sao đến nay không nói câu nào!"

Tằng Thủy Tiên lập tức có thêm sức lực, dương dương đắc ý nói:"Cũng không phải một mình ta nói như thế?"

Mặt Lạc Nguyệt Kỳ không biến sắc chút nào, Lạc Vân Hi hiện tại, chắc chắn các nàng không thể ức hiếp, nghĩ rồi chớp mắt nhìn Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi quay đầu nhìn về phía Tề Sính Đình, chậm rãi mở miệng:"Tề tiểu thư, quý phủ nuôi chó sao? Sao ta nghe thấy có tiếng chó đang sủa vậy?"

"Chó sủa? Ở đâu có chó sủa?" Tằng Thủy Tiên giống như nghe được có chuyện gì đó buồn cười, cười ngửa tới ngửa lui,"Phế vật đúng là phế vật, tự nhiên còn có thể nghe được tiếng chó sủa!"

Lạc Vân Hi lắc đầu:"Bây giờ cũng chẳng phải chó sủa nữa, mà là chó nở nụ cười."

Một lời thôi, trong đình vắng lặng không một âm thanh, Tằng Thủy Tiên bất chợt hiểu được, giận dữ, đứng lên, chỉ vào Lạc Vân Hi:"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta là chó?"

Lạc Vân Hi hơi cau mày:"Ta nghe không hiểu ngôn ngữ loài chó, ai tới phiên dịch dùm cái, nàng nói cái gì?" Đoạn Tâm Vũ và Cốc Hân Kỳ rốt cuộc không nhịn được, che miệng bắt đầu cười trộm.

Tằng Thủy Tiên tức giận vung một cái tát hướng về Lạc Vân Hi.

"Bốp!"

Một cánh tay đánh xuống, phát ra tiếng lanh lảnh.

Lạc Vân Hi kinh ngạc nhìn Tề Sính Đình chắn ở trước mặt, nàng che mặt đánh bị sưng, lớn tiếng quát:"Tằng Thủy Tiên, cút ra khỏi Tề phủ cho ta, ở đây không phải nơi ngươi có thể làm bậy!"

Tằng Thủy Tiên ngẩn ngơ, không phục, ánh mắt lạnh lùng, đưa tay đẩy ra Tề Sính Đình, tay Tề Sính Đình nắm chặt cổ tay nàng không cho nàng đi qua, Đoạn Tâm Vũ Và Cốc Hân Kỳ vội tới kéo.

Lạc Vân Hi thấy rõ, hai người bọn họ nói là can ngăn, kỳ thực là ôm chặt Tề Sính Đình.

"Lạc tiểu thư đi mau!" Tề Sính Đình vội vàng kêu to.

Tằng Thủy Tiên lại đập một cái tát tới, cả người Lạc Vân Hi không nhúc nhích, đưa ngón trỏ ra thoáng qua, "đùng" một tiếng vang lên, mọi người mới nhìn thấy, một cái tát kia vậy mà vững vàng đánh tới trên mặt Đoạn Tâm Vũ.

Thật sự là mấy người này đứng quá gần.

"Tằng Thủy Tiên ngươi dám đánh ta!" Đoạn Tâm Vũ "oa" một tiếng khóc rống, xông lên trước cùng đánh Tằng Thủy Tiên.

Tằng Thủy Tiên trăm miệng cũng không thể bào chữa, mà Lạc Vân Hi lại giữ chặt Tề Sính Đình:"Chúng ta ngồi xuống trước." Lạc Nguyệt Kỳ nhanh chóng ngồi vào bên trong trước tiên.

Trong lúc ầm ĩ, một tiếng hô truyền đến:"Thập nhị hoàng tử đến!"

Trong đình lập tức yên tĩnh lại, Đoan Mộc Kỳ nghênh ngang đi vào, mặt đầy nghi ngờ:"Các ngươi đánh nhau sao?"

Quần áo Đoạn Tâm Vũ và Tằng Thủy Tiên xốc xếch đỏ mặt không nói lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro