Chương 9: Tự Làm Tự Chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hai tay Đoan Mộc Triết dùng lực nhấn thân mình gầy nhỏ của Lạc Vân Hi vào ngực, dường như sợ nàng té xuống.

Trong lúc Kim Hoa điện loạn nàng ấy bị dọa sợ, là ta không đúng, không nên cố muốn lấy công cứu phụ hoàng, liền dẫn nàng ấy vọt vào." Giọng nói của Đoan Mộc Triết nhạt nhẽo lẩm bẩm bên tai Lạc Vân Hi.

Chung đạo sĩ của Nam Sơn đã ở trên núi rất lâu, những năm nay không ít quý tộc trong kinh tìm đến để nhờ đuổi quỷ, thanh âm quả trạch, có chút tiếng tăm.

Lạc Vân Hi thầm nghĩ, người xuất gia qua lại với quý tộc nhà giàu có, làm sao còn có thể trpng sạch nổi đây?

"Đã như vậy, bây giờ ta phải về phủ xem náo nhiệt thôi." Lạc Vân Hi nói.

"Được." Đoan Mộc Triết thấy nàng không có cảm xúc khác thường, chậm rãi thả lỏng thở hắt ra một hơi.

Có một số việc, chính là hắn cũng không có cách nào tránh khỏi. Nhưng hắn biết, cảm xúc mà Hi nhi cho hắn, vĩnh viễn là một sự tồn tại bất đồng.

Hôm nay Lạc phủ không giống với thường ngày, cửa lớn sơn đỏ bóng đóng chặt không cho ai ra ngoài, ngoài cửa ngay cả một cái bóng của thị vệ cũng không thấy, bên trong phủ, có tiếng nhạc lúc có lúc không bay ra khỏi tường cao.

Đoan Mộc Triết ghìm chặt ngựa cách phủ 100 mét, nói: "Hi nhi, nàng tự vào đi, ta sẽ không tiễn nàng. Sau giờ ngọ gặp ở Lâm Uyển tiểu."

Lạc Vân Hi gật đầu, xuống ngựa xong, trực tiếp đi về hướng Lạc phủ.

Đến trước cửa phủ, nàng gõ cửa lớn đỏ thắm vang lên, lơ đãng quay đầu lại nhìn.

Đoan Mộc Triết ngồi cao ở trên tuấn mã, đầu hẻm bị cũ tường ngăn trở ánh sáng, khuôn mặt anh tuấn của hắn rất mơ hồ, một lúc lâu, dáng người cao ngất của hắn vẫn cứ duy trì tư thế ban đầu, không nhúc nhích, như pho tượng.

Nhìn kỹ ánh mắt của hắn thật lâu, Lạc Vân Hi có thể cảm giác được bên trong sự hờ hững có xen lẫn một tia ưu thương không thể nói.

Tiếng cửa "kẽo kẹt" vừa vang, có một gã sai vặt mở cửa cho Lạc Vân Hi, kinh ngạc nói : "Tam tiểu thư, ngài về rồi sao?"

Lạc Vân Hi quay đầu, không nhìn Đoan Mộc Triết nữa, hỏi : "Phụ thân đâu?"

"Lão gai đang ở chính viện." Gã sai vặt vội vàng dẫn đường.

Lạc Vân Hi đi theo hắn về hướng chính viện, càng ngày càng gần, nàng càng có thể nghe thấy nhiều tiếng đàn, kèm theo tiếng sáo du dương, trong lúc này lại có thêm tiếng chuông đồng thanh thúy.

"Đang làm gì vậy?" Nàng biết rõ còn hỏi.

Gã sai vặt hạ thấp giọng, trong giọng nói không giấu được một phần hưng phấn, có lẽ chưa từng gặp tin mới như vậy, hắn đi trên đường cũng cực nhanh: "Đại tiểu thư bị kinh sợ, thỉnh Chung đạo sĩ ở Nam Sơn tới bắt quỷ, Tam tiểu thư về vừa đúng lúc, người qua xem thử đi."

Lạc Vân Hi nhếch miệng lên nở nụ cười lạnh, về vừa đúng lúc sao? Vậy thì tốt quá.

Trong chính viện, có rất nhiều người, hạ nhân đều cả phủ đến xem náo nhiệt, bọn hắn không dám vào viện, vây quanh ở nơi xa, đứng đông tại một chỗ, tây một nhóm người đông một nhóm người, cho dù là chỉ nhìn thấy được một chút cũng là tốt.

Nhìn thấy Lạc Vân Hi đến, bọn hạ nhân dồn dập nhường đường, Lạc Vân Hi rất thuận lợi vào chính viện, thấy hoa mắt.

Trong sân treo đầy đủ mọi tờ giấy nhiều màu sắc, trong viện bày ra ba cái bàn dài, trên đó còn có lư hương màu vàng kim, hương thơm lượn lờ cháy.

Một đạo sĩ trung niên mặc áo dài đen, ống quần vén lên thật cao, chân trần mà đứng trước bàn, một tay khua tay phất trần, một tay đưa giấy vàng vào trong lư hương, vừa vung đến giữa không trung, trong miệng kêu lên: "Thiên linh linh, địa linh linh, thái thượng lão quân đến hiển linh!"

Đột nhiên trông thấy Lạc Vân Hi vào đây, nữ tử tuổi tuy nhỏ, da thịt trắng tuyết lại hồng nhuận, mặt mày như họa, trong lúc cười khẽ, tuy là chỉ mặc áo xám cũng không che giấu được ánh sáng quanh thân nàng.

Chung đạo sĩ sửng sốt một hồi, dừng lại động tác trong tay, hỏi: "Đây là ai trong phủ?"

Giờ khắc này, Lạc Kính Văn, hai người Đại phu nhân quỳ thẳng tắp trên thềm, phía sau bọn hắn, là Lạc Phi Dĩnh, Lạc Nguyệt Kỳ và Lạc Băng Linh đầu quấn băng vải, và vài di nương quỳ ở phía sau.

"Hi nhi, tới đây quỳ xuống." Lạc Kính Văn vội gọi, một mặt nói với Chung đạo sĩ: "Đây là tam tiểu thư của bản quan úy."

"Tam tiểu thư?" Chung đạo sĩ kinh hãi, liếc nhìn Lạc Vân Hi.

Quỳ? Lạc Vân Hi không biết nói gì, sao người cổ đại động một chút thì lại quỳ xuống vậy? Lạy trời lạy đất quỳ quốc quân, quỳ cha quỳ mẹ quỳ tổ tiên, những thứ này nàng đều có thể nhịn, thế nhưng, gọi nàng quỳ một đạo sĩ thúi, chuyện đó là không thể.

Lúc này nàng cười hỏi Chung đạo sĩ: "Bắt được quỷ sao?"

Trong tĩnh lặng, Lạc Phi Dĩnh ho một tiếng.

Chung đạo sĩ lúc này mới từ trong sững sờ quay trở lại, bất chợt "A" một tiếng, thân mình bỗng nhiên co quắp, ngã xuống.

"A, Chung đạo sĩ sao vậy?" Lạc Phi Dĩnh là người đầu tiên hô lên.

Sao vậy? Ngươi không biết sao, sợ là người khác lại càng không biết.

Lạc Vân Hi lạnh lùng nghĩ nhưng không tiếp lời.

"Qủy, có ma!" Chung đạo sĩ trợn trừng mắt, miệng sùi bọt mép, tứ chi trên mặt đất vặn vẹo, vô cùng đáng sợ, giọng nói của hắn cũng rất thê thảm, "Bên trong quý phủ có dấu vết của một nữ quỷ vô cùng lợi hại, vừa rồi bần đạo bị nàng đánh trúng! Qủy này thuần âm, hại người là độc ác nhất, nếu không trừ khử nàng, chỉ sợ sau này sẽ phát sinh chuyện không hay!"

Giọng nói của hắn thê thảm như bị điên, nghe vào trong tai thật là âm u.

Sắc mặt Lạc Kính Văn liền trở nên trắng bệch, thăm dò kêu lên: "Chung đạo sĩ?"

Chung đạo sĩ phát điên cuồng tỉnh lại, đứng dậy nói: "Nữ quỷ đang ở trong cái sân này."

"Cái gì?" Lạc Kính Văn hoàn toàn biến sắc, trợn mắt đứng lên, con ngươi mang ánh sáng lạnh giá đảo qua trên mặt mỗi người trong sân, vẻ vô cùng nghi ngờ.

Lạc Phi Dĩnh liếc nhìn mắt Lạc Vân Hi, nhếch lên khóe miệng nở nụ cười khát máu, trong nháy mắt đã thu lại, cất giọng nói: "Đạo trưởng, hôm nay chúng ta mời ngươi tới chính là mời ngươi tìm ra người bị nữ quỷ ám! Mau nói cho chúng ta biết nàng là ai? Chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!"

Lạc Vân Hi nhàn nhạt nói: "Đại tỷ, nếu bị nữ quỷ ám, cũng không trách được, nàng cũng không thể khống chế lời nói của mình."

Trong mắt Lạc Phi Dĩnh hiện lên sự hung ác, tức giận nhìn nàng: "Ngươi chột dạ như vậy làm gì? Lẽ nào muốn để tất cả mọi người biết, chuyện bị nữ quỷ ám có liên quan với ngươi sao?"

Lạc Vân Hi mỉm cười ngửa đầu nhìn nàng, giọng nói không thể nghi ngờ: "Đại tỷ gấp gáp buộc tội ta như vậy làm gì? Lẽ nào muốn tất cả mọi người biết, ngươi mời đạo sĩ tới bắt qủy, là nhằm vào ta sao?"

Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh trắng nhợt, rụt người một cái về hướng Lạc Kính Văn, ủy khuất nói: "Tam muội vì sao phải dổ oan cho tỷ tỷ như vậy?"

Lạc Vân Hi nhếch môi cười: "Đại tỷ, ngươi vì sao lại phải đối phó với muội?"

"Tam muội ngươi đổ oan cho ta rồi." Ánh mắt Lạc Phi Dĩnh lã chã như sắp khóc.

Hai người còn muốn cãi nhau, Lạc Kính Văn lớn tiếng hỏi:"Chung đạo sĩ, nữ quỷ đến cùng ở nơi nào?"

Chung đạo sĩ lắc lắc đầu,nói:"Thiên cơ không thể tiết lộ."

Nói rồi, trên hắn nhảy một bước dài, tay nhặt một tờ giấy vàng châm lửa trên lư hương, tiện tay ném đi. Trong giấy vụn bay tán loạn, có một tờ giấy trắng như tuyết bay chồng chất chỉnh tề từ bầu trời xuống.

Chung đạo sĩ nhận lấy, quỳ một gối xuống trước mặt Lạc Thái Úy, nói:" Thái Úy Đại Nhân, trời cao đã truyền chỉ xuống, ai bị nữ quỷ ám, có nói rõ ràng trước mặt!"

Lạc Kính Văn hoài nghi không thôi, tiếp nhận tờ giấy, do dự không thôi, đã không kịp chờ đợi mở ra, gương mặt trong phút chốc cực kì khó coi. Chân mày Đại phu nhân nâng lên nụ cười đắc ý, lạnh lùng liếc Lạc Vân Hi.

Dám đối phó ta và Dĩnh nhi, đây là kết cục!

Lông mày Lạc Phi Dĩnh chậm rãi buông ra, Lạc Vân Hi, thực sự xin lỗi, ngươi biết chân tướng việc kia, ngươi chính là người trong lòng Triết, cho nên, ta phải nghĩ trăm phương ngàn kế xa lánh ngươi! Cuối cùng lại diệt trừ ngươi!

Thế mà Lạc Phi Dĩnh vui vẻ chưa được một lát, một bàn tay to bất chợt đập vào vai nàng, sức lực rất lớn, nàng lập tức không đứng vững, ngã ra phía sau, té chỏng vó.

"Lạc Phi Dĩnh, ngươi làm chuyện gì mà dẫn vật bẩn từ đâu tới?" Lạc Kính Văn tức giận nhìn chằm chằm ở nàng.

"Cái, cái gì, phụ thân?" Đầu óc Lạc Phi Dĩnh trống rỗng.

"Ta nói ngươi đang làm chuyện hư hỏng gì, nữ quỷ đang ở trên người ngươi đó!" Lạc Kính Văn dưới sự tức giận vò tờ giấy thành một cục đáp cho nàng, hơn nữa tránh xa Lạc Phi Dĩnh, sợ nữ quỷ ghìm số mệnh mình.

lạc Phi Dĩnh bị đánh tới hoa mắt,nhặt tờ giấy lên vô ý thức mà mở tờ giấy ra, cúi đầu, con ngươi kịch liệt co rút lại! Trên tờ giấy ba chữ lớn"Lạc Phi Dĩnh" chói mắt rõ ràng đập vào mi mắt! Hô hấp của nàng đều dừng lại.

Sao lại như vậy? Sự việc so với nàng nghĩ hoàn toàn khác nhau! Rõ ràng là nàng sắp xếp Chung đạo trưởng vào phủ, rõ ràng là nàng đã sắp xếp nói ra tên Lạc vân Hi...nàng cảm thấy mặt trời trên đỉnh đầu như hoa, lại muốn đứng lên, nhất định sẽ bị nóng ngất đi.

Đại phu nhân hoa mắt một trận, cả người ngã cắm đầu xuống, nha hoàn bên cạnh nhanh chóng đỡ nàng.

"Chuẩn bị xe ngựa đưa đại tiểu thư đi hoàng tự cầu phật, Chung đạo trưởng, không biết trong chùa mấy ngày thì trừ hết tai họa." Lạc Kính Văn suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ phát ra mệnh lệnh này.

"A, không phải ta, là tam muội!" Lạc Phi Dĩnh cố gắng giằng co, sợ hãi kêu to lên:"Không, không thể nào là ta!"

Lạc Phi Dĩnh gấp đến mức suýt cắn đầu lưỡi của mình, mặt mày trắng bệch nhìn như mảnh giấy trắng mấy lần.

Nàng mau muốn điên rồi, sắc mặt tại một mảnh thảm đạm trong âm thầm biến thành đen.

"Là ta sao?" Lạc Vân Hi bước lên, nở nụ cười lạnh lùng như rắn,"Đại tỷ sao khẳng định là ta như vậy? Haha, việc này đúng thật đáng để truy cứu!"

Lạc Phi Dĩnh cắn môi, độc ác tập trung nàng, rất muốn tiến lên xé rách mặt nàng!

Lạc Vân Hi quay đi, ngắm nhìn Tam di nương phía sau Khinh Hồng, mắt lộ ra khen ngợi.

Tuy để Khinh Hồng cho Tam di nương, nhưng mình cũng đã dạy nàng, nếu như trong phủ, xảy ra loại chuyện như vậy nên xử lí thế nào, lần này nàng chủ động xuất kích làm vô cùng tốt!

Chung đạo trưởng có chút sợ hãi, xa cách Lạc Phi Dĩnh một chút, lần này hắn lại đắc tội nàng!

Nhưng, nha hoàn tam tiểu thư kín đáo đưa cho hắn ba ngàn lượng bạc, nhiều so với số đại tiểu thư cho, làm ăn như vậy ai cũng biết làm sao làm?

Lúc này nói:"Chỉ cần bảy ngày là được."

Không dám nói quá nhiều, chỉ lo đến tội lộ chân tướng mình đắc tội Lạc Phi Dĩnh.

Chẳng mấy chốc, Lạc Vân Hi đang nhàn nhã ngồi ở Vân Các thưởng thức trà liền nghe người ta nói, Lạc Kính Văn sai người để Lạc Phi Dĩnh tay vốn bị thương còn chưa khỏi đưa lên xe ngựa, một đoàn người vội vã đến phía hoàng tự lớn nhất Thiên Dạ...đi rất nhanh. Nghe nói Lạc Phi Dĩnh khóc đến mức dậm chân kêu trời,cũng không thể thay đổi ý của Lạc Kính Văn.

Đành phải nước mắt dàn dụa leo lên xe ngựa, giống như lời của Chung đạo sĩ, đi hoàng tự ở bảy ngày mới trở về.

Nàng không thể không nói, Lạc Phi Dĩnh đúng là tự làm tự chịu! Mà Lạc Kính Văn, dù có thích nữ nhi đệ nhất mỹ nhân này, một khi dính đến an toàn tính mạng của mình, Lạc Phi Dĩnh cũng không tính là gì.

Lạc Nguyệt Kỳ và Lạc Băng Linh nhìn nữ nhi thân yêu nhất của phụ thân cũng bị đưa tới hoàng tự, bị dọa tới chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cũng khôn nói lời nào, làm người câm.

Sau khi dùng bữa trưa, Lạc Vân Hi không mang ai, lặng yên đi ra khỏi LẠc phủ, dựa vào bản đồ trong kí ức đối với thành Thiên Dạ, rất nhanh tìm kiếm Lâm Uyển.

Lâm Uyển là một viện thanh lịch, nằm ở đuôi phố Nam, nơi này rất yên tĩnh. Trong sân trồng đầy hoa đằng, còn có một hồ sen nhỏ.

Nàng tói, đã có Lưu Quang ám vệ của Đoan Mộc Triết đón.

"Tam tiểu thư, người đã tới? Vào nhà ngồi trước một chút, chủ tử tôi có việc quan trọng, có thể phải tối mới tới nơi."Mặt Lưu Quang đầy nụ cười đầy hiền hòa.

Lạc Vân Hi cũng không vào, mười ngón tay nắm chặt trước bụng, khẽ cười, hỏi:"Là phải đưa Lạc Phi Dĩnh đi hòang tự sao?"

Nàng sớm nên nghĩ tới.

Trên mặt Lưu Quang xẹt qua vẻ lúng túng, ánh mắt đảo loạn, rồi trở về trên mặt Lạc Vân Hi:"Tam tiểu thư, chuyện của chủ nhân ta làm nô tài không được biết, nhưng người cùng chủ tử của chúng ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm rất sâu nặng, thuộc hạ nhìn ra được. Gia đối với người cũng là chân tình, người và Lạc đại tiểu thư, cũng không có gì mong tam tiểu thư đừng nghĩ nhiều."

"Ta đừng nghĩ như vậy?"Lạc Vân Hi mở miệng cười, giọng nói cũng không mang bất luận tình cảm gì,"Ta đừng nghĩ như vậy, ngươi biết rõ ta nghĩ gì sao?"

Lưu Quang nghẹn lời, hắn không ngờ nàng thay đổi lớn như vậy, vậy mà lại có thể đáp trả vấn đề của hắn.

Trước đây tiếng nói của Lạc Vân Hi nhỏ nhẹ dịu dàng, đối với chủ tử, đối với hắn, đối với tất cả mọi người bên cạnh Lục hoàng tử rất kính trọng, cũng được tất cả bọn hắn kính trọng.

Có thể hiện tại Lạc Vân Hi, càng làm cho hắn thấy một phần cảm giác phục tùng chưa bao giờ có kia nhiều hơn.

Như muốn phục tùng nàng như phục tùng chủ tử.

"Ta không trách hắn." Lạc Vân Hi thấy hắn không nói, đã chuyển đề tài câu chuyện,"Hắn chỉ nói sau giờ ngọ, cũng không nói sau giờ ngọ là giờ nào, là ta đến sớm. Sau khi hắn trở lại thay ta nói một chút, ngày mai giờ này ta đến."

Nói ong, nàng lùi bước xuống bậc thang, không để ý đến Lưu Quang, xoay người rời khỏi đó không hề lưu luyến.

Sau giờ ngọ oi bức, trên đường phố đều thưa thớt người đi, cửa hàng trên đường vẫn mở, nhưng không nhiều người đến mua.

Lạc Vân Hi nhìn thấy có cửa hàng vũ khí khá lớn lên mang theo bản vẽ, đã vén rèm đi vào.

Rất nhiều thanh niên tuổi lớn nhỏ khác nhau đang vây quanh quầy hàng ăn dưa hấu, bọn họ ôm miếng dưa hấu lớn, ăn say sưa ngon lành, vỏ xanh ruột đỏ, nước tràn cả ra, nhìn thấy có khách đến, một trong đó liền thả vỏ dưa xuống.

"Cô nương?" Hắn quả thực sững sờ, hỏi nói:"Người không đi nhầm cửa tiệm đấy chứ? Chúng ta bán đao kiếm đó."

"Ta không đi nhầm." Lạc Vân Hi cười khanh khách, ánh mắt đánh giá bốn phía một phen, nói nói:"Có binh khí mềm hay không?"

Thanh niên chớp mắt dò xét từ nàng trên xuống dưới, mới mở miệng nói:"Có nhiều loại roi, người muốn loại gì?"

"Có thắt lưng gấm hay không?" Lạc Vân Hi cau mày hỏi.

"Thắt lưng gấm..." Thanh niên nghĩ một lát lắc đầu,"Loại vũ khí này rất hiếm thấy, cả Dạ Đô đều không có bán."

Thắt lưng gấm, đầu đuôi vô cùng cân đối, đối với nữ tử, dùng rất khó nắm chắc cường độ và phương hướng;nam tử dùng, nhưng lại khác có thể dùng lực vừa đủ.

Lạc Vân Hi có chút thất vọng, xem ra, nàng chỉ có hai loại lựa chọn một chính là mình mua vải vóc về làm, hai là cướp Tuyết Cẩm kia của Trung Sơn Vương.

Nàng đang định đi, bỗng một thanh niên đang ăn dưa hấu khác mở miệng:"Thắt lưng gấm sao? Ta nhớ rõ chủ tử có một cái."

Lạc Vân Hi vội quay đầu lại hỏi:"Có thể lấy ra cho ta nhìn thử không?"

Tên thanh niên đầu tiên kia nhíu mày:"Chủ tử thực sự có một cái ở đây, nếu nói có người biết hàng thì có thể bán, nhưng, sợ là giá cả ngươi không chịu nổi."

Nhìn quần áo màu xám trên thân nữ tử này, tuy có vẻ tốt, nhưng cả người không mang mấy thứ nữ trang, nhìn thì không phải người có tiền.

Bọn hắn cũng không muốn làm khó nàng, nói thẳng ra.

Lạc Vân Hi nở nụ cười, xem ra, sợi dây cẩm này quả thực không tệ ha! Chẳng hề do dự gì nói:"Trước tiên cho ta xem một chút."

"Được." Thanh niên thứ hai chạy vào.

Chẳng mấy chốc, hắn liền cầm một cái hộp màu bạc lóng lánh đi ra, mà phía sau hắn , một thiếu niên ăn mặc hoa lệ đi theo.

Con ngươi Lạc Vân Hi đều nhanh rớt xuống, giời ạ, nàng khôn nhìn lầm chứ? Đoan Mộc Kỳ?

Lúc Đoan Mộc Kỳ gặp nàng cũng ngẩn ra, kêu lên:" Lạc Vân Hi, sao ngươi ở trong này?"

Nói xong, nhìn trước sau trái phải một lần, không thấyđược người muốn mua sợi dây cẩm này, nghi ngờ nói:"Không phải nói có ai mua thắt lưng gấm sao?" Không chờ người thanh niên trả lời, hắn kinh ngạc nhìn thẳng vào Lạc Vân Hi hỏi:"Không phải ngươi chứ?"

Lạc Vân Hi cười vô cùng xán lạn, đi lên phía trước nói:"Là ta, cho ta nhìn thử hàng trước đi."

Haha, nếu là Đoan Mộc Kỳ mở tiệm, vậy nàng phải trả giá, tốt nhất là không phải bỏ tiền, nghĩ một biện pháp dụ dỗ hắn, hắn ngốc như vậy, nhất định có thể gạt thắt lưng gấm này tới tay.

Đoan Mộc Kỳ sai người thanh niên kia bưng hộp gỗ sáng lấp lánh lại, không khỏi buồn bực hỏi: "Ngươi muốn mua thắt lưng gấm này để làm gì?"

Chàng thanh niên thuần thục mở khóa hộp, rồi mở nắp hộp ra, một luồng ánh sáng tràn ra, thắt lưng gấm trắng muốt như tuyết, bóng loáng không tỳ vết nằm trên tơ lụa màu tím.

Hô hấp của Lạc Vân Hi dồn dập, đúng là một cái thắt lưng Tuyết Cẩm thượng hạng! giống như đúc chiếc thắt lưng gấm của Trung Sơn Vương! Chỉ có điều, trên chiếc thắt lưng Tuyết Cẩm này có nhiều hoa văn lờ mờ, phần cuối có thêu tơ vàng, buông xuống năm hạt ngọc trai.

Nhìn thấy bảo vật, nàng không nhịn được vươn tay phải ra, năm ngón tay nắm chặt một đầu Tuyết Cẩm, cổ tay hơi dùng sức, liền rút cả cái đai ngọc ra khỏi hộp gỗ, lập tức, trong của hàng ánh sáng bắn ra bốn phía, một vệt ánh sáng chói mắt lướt qua, Lạc Vân Hi tự nhiên tung Tuyết Cẩm ra, hạt ngọc trai ở cuối đai lưng cũng theo đó mà bay lên nhưng lại không chạm vào nhau, không tạo ra tiếng động nào.

Ánh mắt thanh niên nâng hộp trầm xuống, giơ tay định đoạt lại, lực xuất ra vừa mạnh lại ổn định, Lạc Vân Hi cúi người xuống, né chiêu này của hắn, cổ tay phải khẽ xoáy một cái, Tuyết Cẩm đã quấn thành từng vòng trên cổ tay phải.

"Ta chỉ nhìn thử thôi." Lạc Vân Hi nhìn về phía thanh niên sắc mặt đã khó coi, cổ tay nhẹ nâng lên, Tuyết Cẩm quấn thành vòng trên cổ tay nàng đã được cởi ra, vững vàng lọt vào trong hộp gỗ.

Hai người thanh niên khác cũng sớm ném dưa hấu, cảnh giác nhìn về phía Lạc Vân Hi.

Công phu rất tốt! Chẳng trách lại đến chỗ bọn hắn mua binh khí này!

"Lạc Vân Hi, làm sao ngươi biết võ công?" Đoan Mộc Kỳ kêu lên thất thanh.

"Tuyết Cẩm này bao nhiêu tiền?" Lạc Vân Hi không để ý tới hắn còn đang thất thần, chậm rãi hỏi.

Sắc mặt thanh niên vẫn còn khiếp sợ, đóng hộp gỗ lại, khó xử nói: "Cô nương là người có lòng, nhưng chúng ta phải hỏi ý của chủ tử đã."

Lạc Vân Hi chỉ Đoan Mộc Kỳ: "Hắn không phải chủ tử của các ngươi sao?"

Thanh niên lắc đầu, Đoan Mộc Kỳ bình tĩnh mở miệng: "Không phải, ông chủ của tiệm này là bằng hữu của ta. Nếu như ngươi thích, sau sáu ngày, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn."

"Được. Vậy ta đi trước." Lạc Vân Hi quay người.

"Đợi một chút, Lạc Vân Hi, sao ngươi học võ công?" Đoan Mộc Kỳ quyết hỏi đến cùng.

Lạc Vân Hi bất đắc dĩ nói: "Thập nhị hoàng tử, đây là chuyện riêng của ta, ngươi không cần thiết phải biết."

Lông mày Đoan Mộc Kỳ nhảy lên, nói: "Không nói thì không nói, Tuyết Cẩm này giá trị liên thành, ngươi không chắc đã mua được."

"Thập nhị hoàng tử chẳng phải ngai và chủ tiệm là bằng hữu sao? Ngài là hoàng tử đương triều, không nhìn mặt tăng còn phải nể mặt phật, có vị phật lớn như ngài ở đây, còn sợ ông chủ không giảm cho ta chút giá sao?" Lạc Vân Hi nở nụ cười.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Tuyết Cẩm, nàng đã biết giá trị của nó rất cao, mình bây giờ mặc dù có tiền, nhưng còn rất ít. Chẳng qua, nàng coi trọng Tuyết Cẩm này, vậy thì nàng nhất định sẽ chiếm được nó.

Đoan Mộc Kỳ cảm giác nàng nói vậy rất kì lạ, ngay lúc đó cũng không phát giác có chỗ nào không đúng, vỗ ngực một cái nói: "Bản hoàng tử và hắn là bằng hữu tốt, tất nhiên sẽ không hét giá cao rồi."

"Vậy xin nhờ thập nhị hoàng tử." Lạc Vân Hi liền vội hành lễ.

Đoan Mộc Kỳ lúc này mới phát hiện chỗ không đúng: "Hả? Lạc Vân Hi, ngươi va ta không phải bằng hữu, tại sao bản hoàng tử phải nói chuyện giúp ngươi?"

Lạc Vân Hi đứng thẳng, cắn môi, dáng vẻ vô tội: "Thập nhị hoàng tử nhưng mà chính miệng ngài đã đáp ứng rồi."

Đoan Mộc Kỳ nghiến răng, hắn đoán là đã bị Lạc Vân Hi lừa, nha đầu này, đừng nhìn vào bề ngoài trên quy củ, bản lĩnh lén lút gài bẫy người khác thật sự không hề nhỏ, hắn chỉ có thể nói tiếp: "Tất nhiên rồi, chút chuyện nhỏ như vậy còn làm sao có thể gây khó dễ cho bản hoàng tử được!"

"Hì hì, đa tạ thập nhị hoàng tử." Lạc Vân Hi hài lòng rời khỏi tiệm.

Trở lại Lạc phủ đã là giờ thân, nàng trực tiếp trở lại Vân Các, rón rén đẩy cửa ra phòng đi vào.

"Hi nhi, sao bây giờ nàng mới về? Nàng đi đâu vậy?" Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía cửa sổ.

Cả người Đoan Mộc Triết mặc áo dài màu trắng, đứng bên cửa sổ, thấy nàng vào, vội vàng bước lên đón, lo lắng hỏi.

"Đoan Mộc Triết, không phải ngươi tới hoàng tự sao?" Lạc Vân Hi bình thản hỏ, đi đến cạnh bàn , rót cho mình một cốc trà lạnh, uống ùng ục ùng ục từng ngụm lớn.

"Ừm." Đoan Mộc Triết nói tóm tắt, " Không ngờ trên người Dĩnh nhi lại có qủy bám, khó trách nàng nói là thân thể không khỏe."

Lạc Vân Hi cười lạnh, không khỏi thốt lên: "Dĩnh nhi ư, Đoan Mộc Triết, ta thật sự cho rằng là nàng với ngươi mới là thanh mai trúc mã đấy! \"

Đoan Mộc Triết sửng sờ, tiến lên nắm chặt tay cổ tay nàng: "Hi nhi nàng nói linh tinh cái gì đấy?"

Lạc Vân Hi hất tay hắn ra, ngồi trên ghế dựa, không thèm nói gì.

"Hi nhi, nàng lại giận ta sao, đừng hẹp hòi như vậy được không?" Đoan Mộc Triết bất đắc dĩ ngồi vào ghế phía đối diện nàng, nghiêm túc nhìn vào mắt nàng.

"Hẹp hòi sao?" Lạc Vân Hi nghĩ tới nữ tử kia, trái tim dâng lên một nỗi đau không tên,"Đã không thích nàng, ngươi cần gì ở cạnh nàng như vậy?"

"Hi nhi, nàng là tại ghen vì ta sao?" Đoan Mộc Triết tươi cười,"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, nàng đã không thích nàng ta, thì tất nhiên ta sẽ không cưới. Ta ở cạnh nàng ta, chỉ là do muốn nắm giữ một số chuyện liên quan đến Nhị hoàng tử thôi."

Lạc Vân Hi đứng dậy đi tới trước cửa, kéo cửa phòng ra, nói:"Ngươi có thể đi rồi!"

"Lạc Vân Hi!" Đoan Mộc Triết giải thích rất lâu, thấy nàng vẫn lạnh nhạt như vậy, trong lòng rất nóng nảy, vội vươn tay đặt trên tay nàng ở then cửa, nói:"Nàng có thể tàn nhẫn với ta như vậy sao? Nàng đã quên những chuyện trước đây của chúng ta rồi sao? Nàng đã quên kế hoạch của chúng ta? Ta làm tất cả những việc này, chẳng qua chỉ là vì muốn cuộc sống tương lai của chúng ta tốt hơn thôi!"

"Cái gì gọi là cuộc sống tốt hơn? Hiện tại ngươi sống không tốt sao?" Lạc Vân Hi hỏi ngược lại.

"Đây không phải cuộc sống chúng ta muốn!"

"Đó là ngươi, không phải ta!"

"Không, là nàng đã quên! Nàng quên những cuộc sống ban đầu mình ước mơ! Nàng còn nói, chỉ cần ta muốn giang sơn này, thì nhất định sẽ dùng hai tay tặng ta!" Đoan Mộc Triết hô lên từng chữ một.

Lạc Vân Hi cười xì một tiếng:"Ta có tài cán gì, để tặng giang sơn cho ngươi, ngươi quá đề cao ta rồi."

"Không phải coi trọng, Hi nhi, nàng sự là kiêu ngạo của ta, là cánh tay và là quân sư của ta." Nghĩ tới đây, vẻ mặt Đoan Mộc Triết hơi hoãn lại,"Nàng không hề ngu ngốc, còn vô cùng thông minh. Phải tin tưởng chính mình, chúng ta cùng nắm tay, sẽ đánh bại những người từng bắt nạt chúng ta!"

Quân sư sao? Trong lòng Lạc Vân Hi thán phục.

Cô gái này, trước đây thật sự là che dấu không còn một lỗ hổng!

"Sau đánh bại những người kia thì sao?" Nàng thản nhiên hỏi.

"Không còn người ức hiếp chúng ta, không ai có thể nắm quyền sinh sát chúng ta trong tay, đến lúc đó, nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, ta muốn đi cùng với nàng thì có thể đi cùng với nàng."

"Vậy sau khi ngươi có địa vị cao nhất kia, ngươi chuẩn bị nạp bao nhiêu phi tần?" Nàng lại bắt đầu đặt câu hỏi.

Mặt Đoan Mộc Triết trầm xuống, trên mặt như có bão lớn sắp ập tới:"Nàng vậy mà hỏi ta chuyện này là sao?"

"Ta muốn câu trả lời."

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, mặc kệ ta có bao nhiêu nữ nhân, bọn họ cũng không thể so với nàng! Hi nhi, nàng là đóa bách hợp thuần khiết nhất trong lòng ta, ta nhất định sẽ cưới nàng làm vợ! Nếu như ta làm vua, vậy nàng sẽ là hậu, vị trí của nàng trong lòng ta, không phải những khác nữ nhân có thể thay thế."


Lạc Vân Hi lắc đầu: "Ta không cần vị trí trong lòng ngươi, ngươi không thể chỉ lấy một mình ta sao?"

Làm hoàng đế sao hắn có thể muốn nói gì thì nói!

Đoan Mộc Triết sửng sờ, không ngờ nàng sẽ hỏi mình như vậy, cau mày nói: "Tất nhiên ta cũng muốn chỉ cưới một mình nàng, thế nhưng nếu thật sự ta ở vị trí kia, tất cả chuyện này cũng chẳng phải ta có thể quyết định."

Lạc Vân Hi than nhẹ một tiếng, khóe miệng nở nụ cười khổ: "Tốt lắm, mau về đi, chớ suy nghĩ quá nhiều."

Nàng hỏi, chỉ là vì Lạc Vân Hi trước đây mà hỏi, cũng chẳng phải mình bây giờ.

Tuy, nàng cảm thấy thân thiết với hắn, có thể những chuyện này, không thể nghi ngờ là đã làm nàng cảm thấy không thích, những tình cảm thân thiết kia cũng hội sẽ đi.

"Không, ta dẫn nàng đi xem đại phu." Đoan Mộc Triết lộ ra mục đích lần này tới đây.

"Tìm được đại phu sao?" Lạc Vân Hi ngẩng mặt, vui mừng hỏi.

CHECK THIS OUT"Ừm, có thể coi như thế. Ta mang chuyện nàng mất trí nhớ nói với ngự y, chỉ là bọn hắn cũng không dám chắc chắn, rồi lại nói một tin tức tốt, thần y Cửu Khúc Chỉ mười mấy năm trước biến mất ở Diệu Tinh Quốc lại quay về, ta sẽ dẫn nàng đi tìm hắn. Nếu như có thể để hắn vào cung, bù vào vị trí một ngự y trong cung thì tốt."

"Không, ta rất mệt, ta muốn nghỉ ngơi." Lạc Vân Hi từ chối hắn, bước đến cạnh giường, cởi giày lên giường, nằm nghiêng xuống.

Đoan Mộc Triết gấp gáp đi vài vòng trong phòng, đến ngồi xuống bên người nàng: "Vậy được rồi, ngày mai chúng ta đi được không?"

"Được." Lạc Vân Hi phun một câu, nhắm mắt lại không để ý tới hắn.

Đoan Mộc Triết nói mấy câu, thấy nàng thật sự muốn nghỉ ngơi, đành phải xoa nhẹ khuôn mặt của nàng, nói: "Được rồi, Hi nhi ngươi ngủ đi, nhớ là tối phải dậy ăn cơm, ta gọi Khinh Hồng đi mua chút bồ câu non cho nàng bồi bổ."

Sau đó, hắn yên lặng rời đi.

Lạc Vân Hi vốn không buồn ngủ, nhưng tựa trên ghế quý phi mềm nhũn, cơn buồn ngủ toàn xông tới. Lúc nàng ngủ mông lung, nghe được bên ngoài phòng có tiếng bước chân, nàng mở hai mắt ra, khẽ gọi một tiếng: "Đoan Mộc Triết."

Không nghe được đối phương trả lời, thật lâu sau, giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên, "Đoan Mộc Triết? Ngươi luôn nghĩ tới hắn như vậy sao?"

Cửa khe khẽ mở ra, lại bị đóng lại, một bóng người cao lớn đi về phía giường, Trung Sơn Vương lạnh nhạt, khuốn mặt lạnh lẽo, đi về phía nàng, Lạc Vân Hi đã kinh ngạc làm cho một chút buồn ngủ cũng biến mất, khí lạnh từ trong không khí bồng bềnh bay tới, làm người khác nổi da gà.

Nàng trở mình một cái đứng lên, xoa xoa con mắt hỏi: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

"Nghe nói Lạc gia có qủy, ta đặc biệt tới thăm ngươi một chút xem đã bị doạ chết chưa." Trung Sơn Vương trả lời nàng không khách khí chút nào.

Trên thực tế, mặc dù không thấy nàng chỉ có nửa ngày, thế nhưng, nhưng trong lòng hắn lại không yên, sau khi ra cửa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đến Lạc phủ.

Mặt Lạc Vân Hi trắng bệch, gầm lên: "Ta chết ngươi vui lắm sao? Cai miếng của ngươi nên tích chút đức đi cho ta đã nghe chưa?"

Trung Sơn Vương xoa lỗ tai, nụ cười trên mặt lại không giảm: Lời nói ra cũng bất ngờ: "Nghe được."

Hắn đi tới, duỗi tay nắm tóc từ trên giường Lạc Vân Hi lên, nói "Ngươi còn không có ý định dậy sao? Ngươi cũng ngủ nửa canh giờ rồi, phải dùng bữa tối."

"Sao ngươi biết rõ ràng như thế?" Lạc Vân Hi cắn môi dưới, cực lực nhịn lửa giận bốc lên trong lòng xuống.

Nếu không phải buổi sáng hắn nói chuyện giúp mình, nàng đã dùng một cái tát để chào hỏi hắn rồi.

Nam nhân này, quả thực khiến người ta giận đến sôi máu! Nhất định là đã phái người theo dõi nàng!

"Mặc quần áo rồi rửa mặt đi." Giọng nói của Trung Sơn Vương hơi trầm xuống, nói xong xoay người lại, sãi bước đi ra khỏi phòng.

Tân hình cô gái tuy gầy yếu, nhưng xương quai lại lộ rõ ràng, gương mặt như bàn tay, ngồi yên một chỗ, khiến người cảm thấy vô cùng yếu duối, muốn ôm nàng vào lòng mà bảo vệ, an ủi.

Ý nghĩ này thực sự quá điên cuồng, Trung Sơn Vương sợ chính mình nhất thời kích động, làm ra chuyện sai lầm, vội vàng rời khỏi khuê phòng của Lạc Vân Hi.

"Đáng chết!" Lạc Vân Hi nhìn bóng lưng hắn nguyền rủa một tiếng, xuống giường tìm y phục mặc.

Lăn qua lăn lại, nàng cũng không có tâm tư chọn quần áo, thấy sắc trời đã tối, mặc y phục màu đen ra ngoài là tiện nhất.

Xuân liễu mang nước rửa mặt vào, chải đầu giúp nàng, sau đó cũng đi ra ngoài dùng bữa tối.

Trong Lạc phủ, được phụ thân cho phép, bữa tối các viện có thể tự giải quyết trong phòng mình.

Song lần này sau khi ra ngoài, nàng cũng không thấy bàn cơm nhỏ của Trương Thịnh trong sân, đối mặt, nhưng gương mặt Trung Sơn Vương lại lạnh lẽo.

"Đi dùng bữa với ta, ta mời ngươi ăn." Trung Sơn Vương hơi nhíu chân mày nói.

Hắn cũng không biết làm sao, tâm tư đã thay đổi từ khi bước vào trong cái sân này, nói trắng ra, là tại trên người đứa trẻ trước mặt đã thay đổi.

Cảm giác là chỉ cần gặp nàng, mỗi ngày trong lòng đều là ánh sáng.

"Ngươi mời ta ăn?" Lạc Vân Hi nghiêng đầu xác nhận.

"Ừm." Nam nhân hi vọng nhìn nàng.

Lạc Vân Hi chậm rãi cong môi lên, cười vô cùng dễ nhìn: "Được, bữa tối miễn phí không ăn cũng uổng, đi thôi." Trên đời không có cơm trưa miễn phí, cũng không nói không có —— bữa tối miễn phí.

Lông mày Trung Sơn Vương khẽ nhếch lên, nói: "Xe ngựa ở cửa sau."

Lạc Vân Hi đi nhanh ra khỏi phủ, dưới tình huống không có người chú ý tới, lên chiếc xe ngựa màu đen của Trung Sơn Vương.

Vách xe màu đen ngăn hết ánh sáng còn sót lại của bầu trời chạng vạng tối, bên trong xe ngựa có chút tối đen.

Lạc Vân Hi ngồi cạnh cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài, thưởng thức cảnh đêm Dạ thành.

Trung Sơn Vương khom lưng nhảy lên xe ngựa, phía sau truyền đến giọng nói của Cửu Sát: "Vương gia cẩn thận một chút."

Trung Sơn Vương trực tiếp ngồi xuống giữa ghế dài, trong bóng tối đủ thấy dáng người mạnh mẽ, sau lưng thẳng tắp, ngồi trên ghế không có một chút lộn xộn nào, mái tóc dài như mực ở sau gáy, mắt lạnh lẽo, mũi cao thẳng, phía dưới là bờ môi thật mỏng.

"Trung Sơn Vương, chúng ta đi đâu dùng bữa?" Lạc Vân Hi đánh giá đủ mở miệng hỏi.

"Ngươi muốn đi đâu?" Trung Sơn Vương trầm ngâm chốc lát, hỏi: "Bát Trân Lâu? Khánh Các hay là tửu lâu Tứ Phương?"

Lạc Vân Hi cười nghịch trong mắt hiện lên sự giảo hoạt, nói "Ta đâu có biết mấy cái đó, ngươi quên sao, ta chỉ là một cô gái nông thôn hoang dã thôi."

Trung Sơn Vương cười lớn vài tiếng, nói "Thật sao? Ngươi chỉ là một cô gái nông thôn hoang dã thôi sao? Thật kỳ lạ nha, hiện tại những đứa trẻ nhà quê đều có thể biết nói như thế, lại còn lanh lợi giỏi giang như vậy sao? Khà khà."

Biểu cảm của Lạc Vân Hi không thay đổi: "Cảm ơn Vương gia chỉ bảo, ta sẽ không bao giờ cảm thấy tự ti vì mình là đứa trẻ nhà quê nữa."

Lúc này, xe ngựa chậm rãi đi đến hướng một chỗ chợ đèn đuốc sáng trưng, hai bên đường bày sạp hàng đơn sơ, điều kiện thiếu thốn, có thể tay nghề cũng không đơn giản, trên mặt bàn bày các loại thức ăn ngon đủ khẩu vị khác nhau.

"Chúng ta ăn ở nơi này!" Trước mắt Lạc Vân Hi sáng ngời, nàng từ trước đến giờ đều thích náo nhiệt.

"Nơi này?" Trung Sơn Vương kinh hãi, khóe mắt thon dài khẽ nhướn, có chút khó tin, cũng rất là do dự.

"Ngươi không đi sao? Vậy ta đi đây, cám ơn ngươi đưa ta đi đến đây." Lạc Vân Hi nói tiếng cám ơn, nhảy xuống xe ngựa.

Mắt Trung Sơn Vương xuyên qua ánh sáng từ cửa sổ, đuổi theo bóng dáng nhỏ gầy của Lạc Vân Hi, nàng chạy về hướng một quán ăn.

Đó là cái quán chao, hai vợ chồng chủ quán bận rộn trước nồi, dưới lều quán sáu cái bàn tròn nhỏ đều ngồi đầy người, ăn mặc khác nhau, vừa nói vừa cười.

"Chủ quán, chao bán thế nào?" Trong mắt Lạc Vân Hi đầy ý cười, khiến người nhìn cảm thấy thoải mái gấp bội.

"Sáu đồng một chén." Bà chủ lau tay, cười nói: "Cô nương muốn mấy bát?"

Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa màu đen kia, nói: "Ba chén thôi."

"Được, ngươi tìm chỗ ngồi đi, chờ một chút liền có!" Bà chủ cười.

Lạc Vân Hi đi nhanh đến cạnh xe ngựa, đối diện với cửa sổ xe rộng rãi gọi: "Này, ngươi cuối cùng muốn ăn hay không?"

Màn xe hơi vén lên một góc, lộ ra gương mặt Trung Sơn Vương sáng như ánh trăng, chỉ là hắn đang cau mày: "Ngươi muốn bổn vương đi ăn cơm tại sạp hàng rách rưới kia sao? Còn phải cùng nhiều người như vậy chen chung một chỗ chỉ vì ăn một chén chao thôi sao?"

Lạc Vân Hi không còn gì để nói, nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: "Không phải là muốn ngươi đi chết, có cần khó khăn như vậy không?"

Khóe miệng Trung Sơn Vương kéo nhẹ: "Lạc Vân Hi, ngươi có thể tìm chỗ tốt một chút hay không? Ở đây quả thực không thích hợp với thân phận của bản vương!"

"Vậy ta tự ăn." Lạc Vân Hi đi tới cái bàn trống vừa có bốn người đi ra ngồi xuống.

Trung Sơn Vương thấy thế, đang muốn xuống xe, Cửu Sát vội vã ngăn cản hắn: "Vương gia, chỗ kia không thể đi, không phải như vậy sẽ làm mất thân phận của người sao?"

"Chúng ta ngồi trên ở bàn lớn kia, không thể cho bất kỳ kẻ nào đến ngồi." Trung Sơn Vương nói rồi nhảy xuống xe ngựa, đi đến hướng Lạc Vân Hi.

"Huyết Ưng, làm sao bây giờ, ta có thể coi là Vương gia bị mê hoặc phải không?" Cửu Sát lo lắng mà hỏi.

Huyết Ưng từ sau xe ngựa đi ra, say sưa nhìn, miệng lại nói: "Ngươi lo lắng cái gì, bị mê hoặc không tốt sao? Lẽ nào ngươi hi vọng nhìn thấy Vương gia ôm nam nhân? Hay là, ngươi muốn làm nam sủng của vương gia?"

Màn đêm buông xuống, sắc trời dần dần tối, một tia sáng cuối cùng ở phía tây bầu trời cũng biến mất trong tầng mây.

Dạ Đô, đèn đuốc dày đặc như sao; bên tai, tiếng hoan hô và tiếng nói cười rất náo nhiệt.

Lạc Vân Hi ngồi ở một chiếc bàn vuông bên trong cùng quán, lặng im nhìn người chung quanh nói giỡn.

Bọn hắn đến từ tầng thấp nhất trong xã hội, chỉ mặc quần áo bằng vải thô, không có đồ trang sức quý giá, nhưng bọn hắn, cùng ngồi với bằng hữu, mang theo thê tử, trong lúc nói cười, giữa hai lông mày toát ra niềm hạnh phúc làm lây sang cả nàng, cũng làm lòng nàng đau nhói.

Có người thân, thật sự rất tốt!

Mà nàng, từ khi sinh ra, luôn chỉ có một mình, xuyên không tơi một thế giới xa lạ, cũng chỉ như cô hồn dã quỷ bình thường mà thôi.

Nàng thích náo nhiệt, không thích im lặng, thích người khác náo nhiệt, mà bản thân cũng chỉ có im lặng.

Náo nhiệt như vậy, không phải nàng có thể hòa mình vào được.

Tuy kiếp này nàng có nhà, nhưng đây là không phải là một gua đinh mà nàng khát vọng, ở đây dù tình thân hay gia đình nàng đều cảm thấy chán ghét, còn không bằng không có như kiếp trước.

May mà, còn có Tam di nương.

Nghĩ tới đây sắc mặt nữ tử dịu dàng, ấm áp hơn nhiều, quay đầu nhìn về phía Trung Sơn Vương.

Trung Sơn Vương ngồi ở đấy, hai tay đan lấy nhau, khửu tay chống trên bàn vuông, để chống cằm, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn bốn phía. Hắn chọn vị trí đối diện ngọn đèn, ánh nến trong suốt, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn bị một phần bóng tối che mất, thế cho nên chỉ có thể mơ hồ nhìn một phần mặt mũi hắn.

Dù vậy, cũng không phải bất kỳ người nào cũng nhận ra được đây là Trung Sơn Vương mặc thường phục, người đứng ở vị trí cao cao tại thượng như vậy, quả thực khá thần bí.

Dù không ai nhận ra hắn, Trung Sơn Vương vẫn hết sức không dễ chịu.

Một ánh mắt sáng quắc quét mạnh tới, hắn cũng lập tức cúi đầu. Lạc Vân Hi nhìn hắn, bất ngờ cười, hỏi : "Cửu Sát không tới sao?"

Trung Sơn Vương theo thói quen liếc mắt về hướng Cửu Sát đứng, nói: "Hắn không ăn."

Lão chủ cùng bà chủ một trước một sau bưng ba chén chao tới, bỏ lên trên bàn, cười nói: "Mời khách quan từ từ dùng."

"Ba chén?" Trung Sơn Vương ngạc nhiên.

"Cửu Sát không ăn, ngươi ăn luôn hai chén đi." Lạc Vân Hi đẩy hai chén chao lên trước mặt hắn, cười khanh khách nói.

"Khẩu vị của bổn vương không lớn như vậy!" Nhìn hai chén chao đang bốc hơi nóng, hắn mở miệng.

Lạc Vân Hi đạp hắn một cước dưới mặt bàn, thấp giọng nói: "Vẫn còn xưng bổn vương cơ đấy!"

Quả nhiên, một câu nói của Trung Sơn Vương vừa nói xong, chung quanh không thiếu ánh mắt tò mò nhìn về phía họ, hắn nhíu mày, không nói nữa, cúi đầu múc chao trong chén ăn.

Chao nhỏ, mềm nhũn, cắn trong miệng, nước ấm trao ra, cả miệng thơm ngát.

Đối với Trung Sơn Vương mà nói, chao này cũng không phải là loại ngon nhất, nhưng là một bữa tối có ấn tượng sâu nhất.

Hắn ưu nhã thổi hơi nóng đi, nhấp môi thử độ nóng, bờ môi khẽ cắn chặt chao, động tác không nhanh không chậm, cho tới khi ăn sạch bách hai chén chao, cuối cùng còn múc mấy muỗng nước canh thưởng thức.

Lúc nhìn Lạc Vân Hi, nàng tỉ mỉ nếm chao, ăn còn chậm hơn so với hắn, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía chỗ đông đang vui cười, trong mắt có sự cô đơn không nói ra được.

Tay Trung Sơn Vương nắm cái muỗng hơi run lên, ánh mắt lạnh lẽo vắng lặng như vậy, giống mình biết bao!

Biết bao nhiêu lần, hắn cũng ngu ngốc như vậy, nhớ kỹ một người không nên lo nghĩ . . .

Xem ra, bọn hắn đều là loại người trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Lạc Vân Hi còn chưa ăn chao xong, đã có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, tiếng vó ngựa nện xuống mặt đất càng ngày càng nhanh, càng ngày càng dày, tiếng xé gió gào thét, cuối con đường vài con ngựa không thấy rõ màu sắc chạy như bay tới, phá tan bóng đêm, cắt ngang ánh nến, người đi đường nhanh chóng tránh đi, sợ rước họa vào thân.

"Người nào mà phách lối như vậy?" Lạc Vân Hi châm chọc nói, nhìn ra phía ngoài.

"Rầm!" Một sạp hàng bán chè trôi nước đối diện bị móng ngựa mang theo gió mạnh làm lật ra, nước canh nóng bỏng giội về đường phố, bánh trôi vừa trắng vừa trơn lăn khắp nơi, chủ hàng bán chè trôi nước đau lòng hét to một tiếng.

Con ngựa đầu tiên kia đột nhiên dừng lại, chàng thanh niên trên lưng ngựa tay cầm roi, quay người nhìn thẳng về hướng người ông chủ kia rồi vung roi đánh tới.

"Gào cái gì gào!"

Giọng nói của nam tử tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn, lập tức liền khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Đi theo phía sau hắn cũng có vài người cưỡi ngựa xông lên trước, mở một bức họa để trên tròn trước mặt ông chủ, lớn tiếng hỏi: "Từng thấy người này không?"

"Không, chưa từng thấy." Ông chủ bị người kia nắm chặt vai, làm gì còn dám cãi lại nữa chứ?

Bọn họ lại hỏi mấy người, đều nhận được câu trả lời là "chưa từng thấy", người thanh niên giơ roi ngựa lên, nói "Đi chỗ khác!" Móng ngựa lại tung lên lần nữa, chạy như bay tới hướng quán chao bên này.

Chủ quán chao và bà chủ không ngừng bận rộn chuyển sạp hàng tránh xa con đường.

Giọng nói không có bất kỳ tình cảm nào của Trung Sơn Vương vang lên:"Là Vinh Bân."

Lạc Vân Hi nhíu mày, Vinh Bân là ai? Họ Vinh, chẳng lẽ là..."Người của Vinh gia sao?"

"Đó là người bên ngoại nhà ngươi, ngươi không quen biết sao?" Trung Sơn Vương liếc mắt nhìn nàng một cái,"Lẽ nào ngươi chưa tới nhà người thân sao?"

Lạc Vân Hi có chút buồn bực:"Đó cũng chẳng phải là người thân của ta!"

Trung Sơn Vương nhìn nàng thật sâu một cái, gật đầu:"Đúng vậy, ta quên, ngươi chẳng qua là một thứ nữ, không có thân phận gì, nhà người thân như hộ bộ thị lang này tất nhiên là ngươi không trèo nổi."

"Ta nói này, ngươi đừng có suốt ngày châm chọc, khiêu khích ta như vậy có được không?" Gân xanh trên trán Lạc Vân Hi nổi hẳn lên.

"Ta đâu có châm chọc, ngươi nghĩ quá nhiều rồi." Trung Sơn Vương cười phá lên,"Lời ta nói cũng sự thật, lẽ nào ngươi không phải thứ nữ? Lẽ nào Vinh Bân không phải con trai của hộ bộ thị lang? Lẽ nào ngươi đã tới nhà hắn nhận người thân?"

Chính là bởi vì đó là lời nói thật, bị hắn nói toạc ra như vậy, Lạc Vân Hi rất khó chịu, khó chịu nhất là giọng điệu của hắn! Một cú đạp mạnh mẽ nhanh chóng gửi tới chiếc giày đen nhánh của hắn dưới bàn.

Trung Sơn Vương hít sâu một hơi, mắng:"Ngươi, đồ không có lương tâm!"

Lạc Vân Hi hừ một tiếng, quay đầu, không phải nói nam nhân này trưởng thành trong chiến trường sao? Hắn còn sợ nàng một cước này sao?

Trung Sơn Vương thấy nàng đắc ý vênh váo quay đầu, trong mắt chứa đầy ý cười.

Vinh Bân cưỡi ngựa vọt tới, tay phải Lạc Vân Hi hơi di chuyển, rút đai lưng ra, tiện ta ném đi, đai lưng sát với mặt đất trượt về bên đường, con ngựa màu đỏ đạm kia rất hoàn mỹ, từ lúc bắt đầu chạy bốn chân đã rất có lực, dĩ nhiên là nó đã nhảy lên, vượt qua đai lưng.

Ánh mắt Lạc Vân Hi sáng ngời, đúng là một cao bảo mã! Nhưng trên tay cũng không buông lỏng chút nào, cổ tay vừa nhấc, đai lưng đã cuốn lấy móng trước của con ngựa, kéo về sau, con ngựa cũng không thu chân được, nâng cao móng trước, xoay vài vòng tại chỗ.

"A!"Một tiếng thét sợ hãi, Vinh Bân mặc áo đen lại bị ngã xuống lưng ngựa,"đùng" một tiếng ngã trên mặt đất, đau đến thét lên.

Lạc Vân Hi thu hồi đai lưng, mở rộng tầm mắt, chỉ có ngần ấy kĩ thuật cưỡi ngựa, lại còn dám điều khiển con bảo mã này sao? Vừa rồi thấy hắn đánh ngựa chạy rất nhanh, cũng có chút dáng vẻ, không ngờ chỉ là trò mèo.

Trung Sơn Vương ở bên cười lạnh nói một câu:"Xích Điện Bôn Tiêu cũng là ngựa của hắn thì phải?"

"Xích Điện Bôn Tiêu?" Con ngựa này Lạc Vân Hi vẫn chưa từng gặp.

"Ừm." Trug Sơn Vương móc ra một thỏi bạc đặt lên bàn, cầm lấy tay nàng đứng dậy, Lạc Vân Hi hiểu ý, cùng hắn lui ra phía sau.

Nén bạc kia giá trị rất lớn, có thể ăn cháo mấy năm, người bình thường đều sẽ không mang theo số bạc lớn như vậy bên người.

Bàn Trung Sơn Vương và Lạc Vân Hi ngồi không có người bên cạnh ngồi chung, ông chủ và bà chủ đặc biệt lo lắng đến bọn người Vinh Bân ở bên ngoài. Người trẻ tuổi ngồi gần nhất cách đó một bàn lặng lẽ thò tay tới.

Thế mà, tay hắn còn chưa động đến chỗ ngân lượng, cổ tay bỗng nhiên bị cái chủy thủ lạnh như băng chặt.

"Cũng không nhìn một chút xem đó là bạc của ai, ngươi nghĩ là mình có thể trộm sao?"

Gọng nói của Cửu Sát lạnh lẽo vang lên, lập tức được tất cả mọi người chú ý.

Sắc mặt người trẻ tuổi đỏ bừng lên, bỏ qua tay của nam tử kia, chạy như bay ra ngoài.

Ông chủ và bà chủ vô cùng vui vẻ, trong lòng chỉ nghĩ không ngờ may mắn gặp được khách quý, vội vàng cất bạc đi.

"Bắt hắn lại!" Giọng nói tức giận của Vinh Bân vang lên.

Người trẻ tuổi còn chưa chạy được vài bước, rất nhanh bị bắt lại.

"Ngươi lại dám giở trò với ngựa của bản công tử, ngươi có biết ta là ai không?" Vinh Bân giận đỏ cả hai mắt, sờ Xích Điện Bôn Tiêu từ trái qua phải, xem nó có bị thương không, đối với việc mình bị thương thì không để ý.

"Không phải ta, không phải ta!" Người trẻ tuổi kia vội vã kêu lên:"Ta chỉ muốn trộm tiền của người kia, là bọn hắn vứt, ta nhìn thấy nha đầu kia ném đi một sợi dây, sau đó đi cùng nam nhân kia, ta chỉ muốn trộm tiền của bọn hắn mà thôi."

Nói nhắc nhở đại gia trước mặt như vậy, hắn cũng phải thấp giọng khi nói chuyện.

"Hả, sao bọn hắn không ở đây?"

"Đi nhanh thật, cũng thật trùng hợp!"

"Theo ta thấy thì bọn họ không phải người thường, mặc quần áo chất lượng rất tốt, ăn cháo xong cũng trả nhiều bạc như vây, ông chủ này cũng kiếm được bộn tiền."

"Đúng vậy, ta không thấy rõ mặt nam tử kia ra sao, nhưng vẫn cảm giác khí thế của hắn, đại khái là con nhà giàu trong kinh thành!"

Vinh Bân nghe vậy, lông mày vặn lại với nhau, lạnh lùng hỏi:"Một nha đầu vứt dây lưng sao, không phải nam nhân kia sao? Nha đầu đó đâu?"

"Là nha đầu kia, ta vốn là là trộm, đang muốn trộm đồ của bọn hắn, thì thấy chuyện này, ta không biết bọn hắn." Người trẻ tuổi khóc không ra nước mắt.

Hắn vốn không biết nha đầu kia vứt dây lưng làm gì, cũng không quan tâm, bây giờ mới phản ứng lại.

Vinh Bân không nhìn hắn nữa, lạnh mặt quát lên:"Người đâu, tìm ra hai người kia cho ta!"

Mấy tên thị vệ sau lưng lập tức hành động.

Ông chủ và bà chủ vì bị dọa sợ mà sắc mặt trắng bệch.

Bất chợt, một tiếng cười"khanh khách" từ chỗ tối truyền tới, Lạc Vân Hi không nhanh không chậm đi ra, giọng nói mềm dẻo:"Biểu ca, ngươi đang tìm ta sao?"

Vinh Bân kinh ngạc, nheo mắt nhìn thiếu nữ vừa bước ra.

Dáng người gầy yếu, khoảng 12, 13 tuổi, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, thanh lệ vô cùng, nhất là cặp mắt kia, cho dù đại biểu muội là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Dạ quốc, ánh mắt cũng không trong suốt óng ánh như nàng.

"Chính là nha đầu này!" Người trẻ tuổi kêu lên.

Vinh Bân nhìn nàng chằm chằm, không thể tin được hỏi: "Ngươi là Lạc Vân Hi?"

Lạc Vân Hi dám nói chuyện với hắn như thế sao? Trước đây nàng gặp hắn thì y như chuột thấy mèo, chỉ lo tâm trạng hắn khó chịu, sẽ ném nàng vào hồ nuôi cá cảnh.

Việc này, hắn cũng đã làm.

"Đúng vậy, biểu ca, Xích Điện Bôn Tiêu thật sự là ngựa tốt, không biết huynh có được từ đâu?" Ánh mắt Lạc Vân Hi sáng quắc bắn về con ngựa quý giá kia.

Dạ Ngọc Sư Tử của Trung Sơn Vương cũng rất tốt, nhưng nàng thích con ngựa đỏ như lauwr này hơn, đủ chói mắt, đủ xuất sắc!

Sắc mặt Vinh Bân lập tức thay đổi, quát lên: "Nha đầu bẩn thỉu, sao dám nói chuyện với bản công tử? Ngươi lại còn dám hỏi con ngựa này từ đâu ra, ta thấy ngươi ở Dương Thành ba năm đầu óc có vấn đề rồi phải không?"

Lạc Vân Hi nhíu mày, vừa rồi nàng vì Vinh Bân ra tay hại người mà làm hắn ngã ngựa, không hề để ý, lại không nghĩ rằng hắn ghét mình như vậy.

Ha ha, cũng phải thôi, người của Vinh gia còn thù hận nàng ấy chứ.

Vậy nàng càng không cần khách khí với bọn họ làm gì.

Người chung quanh cực kỳ kinh ngạc, Lạc Vân Hi? Nha đầu này lại chính là phế vật của Lạc phủ sao? Chuyện nàng là phế vật ai cũng biết, chỉ là có ít người nhìn thấy khuôn của nàng thật sự, lập tức mọi người không ngừng đánh giá Lạc Vân Hi.

Trung Sơn Vương đứng trong bóng tối, sắc mặt tái xanh, chẳng qua Lạc Vân Hi không cho hắn ra ngoài, hắn cũng chỉ có thể đứng yên không nhúc nhích.

Khóe môi Lạc Vân Hi nhếch lên một độ cong nhất định, chậm rãi đi về hướng Vinh Bân, miệng lại nói: "Biểu ca —— "

"Ta nhổ vào! Ai là biểu ca ngươi! Không thấy xấu hổ sao ?" Vinh Bân chê bai, một mặt xoa bả vai bị đau, một mặt nói: "Các ngươi đều nhu hết rồi sao? Bắt con nha đầu không biết tốt xấu này lại cho ta, ta muốn đáp nàng từ trên lưng ngựa xuống bảy lần tám lần!"

Chân Lạc Vân Hi vốn còn đang đi về trước, sau khi nghe đến lời này hơi dừng lại, nụ cười trên khóe miệng trở nên quỷ dị, trong nháy mắt, hóa thành vẻ mặt sợ hãi, lui về phía sau: "Không muốn, ta không muốn té từ trên lưng ngựa xuống, ta sợ ngựa nhất, ta không cần ngồi đến trên lưng ngựa!"

Trán Trung Sơn Vương đen lại, nếu như không phải hiểu rõ Lạc Vân Hi, hắn chắc chắn cũng bị nàng lừa!

Cửu Sát sau lưng liền le lưỡi: "Gia , Lạc tiểu thư là hồ ly biến thành, không phải người phải không? Nàng quá giảo hoạt rồi!"

Được tận mắt thấy tối đó Lạc Vân Hi điều khiển gia xe ngựa, vào lúc này lại nhìn nàng mặt đầy vẻ sợ hãi, hắn thật sự là có thêm kiến thức.

Huyết Ưng ở chỗ tối không biết cũng đi ra khi nào, khẽ cười: "Hồ ly biến thành sao? Lòng của nam nhân có thể dễ dàng bị hồ ly quyến rũ nhất nhất, nhất là nam nhân đã có chủ, dễ dàng bị câu đi nhất."

Trung Sơn Vương nghe vào lại đặc biệt chói tai, trong mắt xẹt qua ý lạnh, giọng nói lạnh như băng: "Huyết Ưng, ngậm cái miệng thối của ngươi lại, cút xa một chút!"

Huyết Ưng cười, không quan tâm chút nào, lui xuống.

Sắc mặt Cửu Sát khó coi nói: "Gia , Huyết Ưng nói tới cũng không phải người...người đừng như vậy."

Trung Sơn Vương trầm giọng quát nói: "Ngươi cũng cút cho ta!"

Cửu Sát không giải thích được vì sao mình bị đuổi đi, Huyết Ưng cười nói: "Ta nói ngươi nghe này, trái tim chủ tử đã bị hồ ly tinh cướp mất rồi, ta chưa nói gì khác cả, trời xanh minh giám."

"Huyết Ưng, ngươi đừng gây sự. " Cửu Sát khuyên nhủ.

Lạc Vân Hi người là rất được, có dũng có mưu, mấy lần trước, Huyết Ưng cũng không thấy bản lĩnh của nàng, nếu hắn có thêm chút kiến thức, có thể sẽ không quá nhằm vào Lạc Vân Hi!

Hơn nữa, chủ tử có thêm một cô gái cũng chẳng phải chuyện xấu mà.

Nam nhân, nên tam thê tứ thiếp, không phải sao?

Huyết Ưng không nói gì, nhàn nhạt đáp: "Ta còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, đi trước, ta sẽ để Phi Vũ tới." Nói rồi không một tiếng động biến mất tại chỗ.

Cuộc đối thoại của bọn hắn nói rất nhỏ, cũng không có ảnh hưởng đến bên này.

Vinh Bân thấy Lạc Vân Hi bị doạ lùi bước lại, rất thoải mái, ai cũng có tâm lý này, kẻ địch sợ gì nhất, lại càng muốn dùng thứ này để đối phó nàng. Nhất thời không suy nghĩ nhiều như trước muốn Lạc Vân Hi ngồi lên con ngựa này.

Lúc này, hắn khẽ quát một tiếng: "Mang nàng lên trên lưng ngựa đi!"

Mấy tên thị vệ phía sau cười lạnh tiến lên, dường như muốn nhìn thấy trò đặc sắc sắp diễn ra.

"Không cần, ta không cần ngồi lên lưng ngựa, ta không nên tới gần ngựa!" Lạc Vân Hi hoảng sợ kêu to.

Những người bên cạnh đều có chút không nhìn nổi, cảm thấy hơi quá đáng! Tuy thanh danh của phế vật Lạc gia không tốt, nhưng Vinh Bân này cũng có gì tốt đâu? Bắt nạt một thiếu nữ chưa trưởng thành hư vậy, quả nhiên là đáng ghét!

Chỉ là, đối mặt với một đám thị vệ đeo đao, không ai có dũng khí đứng ra.

Những thị vệ này tưởng rằng nhấc Lạc Vân Hi lên là chuyện dễ dàng, không ngờ tới tiểu nha đầu này cực kỳ quật cường, thân thể gầy yếu còn cực kỳ linh hoạt, bắt mấy lần đều không thể giữ chặt.

"Một đám ăn hại!" Vinh Bân tức giận chửi nhỏ một tiếng, nhanh chân tiến lên, "Tránh ra, để ta!"

Một cánh tay của hắn liền kẹp chặt cánh tay Lạc Vân Hi, "kéo" nàng đến cạnh Xích Điện Bôn Tiêu, giày đạp vào bàn đạp, trước tiên lật cả người lên lưng ngựa, rồi mới tơi Lạc Vân Hi.

Bọn thị vệ cảm thán không thôi, công tử đúng là công tử, vừa ra tay là không người nào có thể địch lại!

Lạc Vân Hi vốn muốn chờ đến khi hắn tự động thủ, cho nên mới tương đương phối hợp. Vừa ngồi lên lưng ngựa, lập tức thoải mái tinh thần. Nàng rất thích ngựa, thuần phục ngựa là kỹ thuật không thể thiếu được đào tạo trong tổ chức, không biết bao nhiêu lần, nàng phóng ngựa tại thảo nguyên mênh mông bát ngát, cất giọng ca, cảm giác kia tương đối vui vẻ, thoải mái!

Cho nên, tuy là bị Vinh Bân ép lên ngựa, nhưng nàng lại không ngừng cảm ơn hắn trong lòng.

Trở tay kéo giây cương, nàng dùng hai chân kẹp vào bàn đạp, rồi kẹp chặt chỗ mềm mại nhất ở bụng ngựa, Xích Điện Bôn Tiêu hí dài một tiếng, chạy như bay ra ngoài.

Bọn thị vệ chỉ nghe được tiếng thét của Lạc Vân Hi xuyên qua bóng đêm, thoải mái cười ha hả.

Vậymà, công tử lại muốn chơi lớn một chút, còn muốn mang phế vật này ra ngoài thành chơi, đã như vậy, bọn hắn cũng không lo lắng, chờ chủ nhân đùa chết phế vật này rồi mới tìm người cũng không muộn. Bọn hắn đi tới chỗ quán chao, kêu lên: "Cho mấy bát chao!" Ngồi một bàn cười hi hi ha ha.

Trung Sơn Vương đã sớm không còn thấy nữa, trong bóng tối, một tuấn mã như tuyết đuổi theo Xích Điện Bôn Tiêu.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro