Chương 14: Giáo Huấn Ngươi Một Chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ tới đó, hắn hung hăng vứt đai lưng trên đất, nhìn qua đã biết ngay là đai lưng lòe loẹt gái lầu xanh dùng.

"Gia!" Cửu Sát xuất hiện, bay xuống đứng yên một chỗ không hề có tiếng động nào.

Vừa rồi Trung Sơn Vương sử dụng công lực, bắt Lạc Vân Hi đi, ngay cả ám vệ như hắn cũng bị bỏ rơi đến mức tìm không thấy chủ nhân, vào lúc này rốt cục cũng tìm được, lại nhìn thấy đứng trong gió Vương gia mặt không vui vẻ chút nào.

"Tìm được Cửu Khúc Chỉ rồi sao?"

Cửu Sát thấp giọng trả lời một câu rồi lui về sau một bước.

Trung Sơn Vương cười lạnh: "Tốt lắm, mặc kệ hắn đi." Rồi quay lưng bước đi, dáng người dưới ánh trăng có chút cô đơn.

Vì Lạc Vân Hi tự y phục màu đen của mình cho Cửu Khúc Chỉ làm khăn che mặt, cho nên quần áo vẫn là trang phục lúc đóng giả Oanh Oanh, nàng tóm một tên sai vặt rồi đổi quần áo với hắn, trở lại hậu trường, hỏi người nâng đàn đâu, lại không có ai biết.

Lẽ nào sư phụ lại trốn đi rồi? Hắn nói, không tan cuộc sẽ không ra ngoài mà.

Trong lòng Lạc Vân Hi tràn đầy nghi ngờ, chạy tới hậu trường, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh.

Bất chợt, có người đánh về phía sau vai nàng, giọng nói rất không khách khí: "Tránh ra!"

Nàng đã linh hoạt tránh né, vừa quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn thấy sắc mặt Đoan Mộc Kỳ thiếu kiên nhẫn.

Mặt Đoan Mộc Kỳ uể oải, trong lúc đi qua chỗ ngồi, chợt nhìn thấy mặt Lạc Vân Hi, vừa mừng vừa sợ, ôm chặt vai nàng, không để ý người xung quanh lớn tiếng kêu lên: "Lạc Vân Hi, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi!"

Hắn vừa quay đầu lại, bốn tên thị vệ sau lưng lập tức lui về sau.

"Tìm ta ư?"

"Đúng vậy!" Từ khi Đoan Mộc Kỳ nhìn thấy Lạc Vân Hi hôn tên thị vệ kia, trong lòng vẫn bất an, cái gì điệu múa gì cũng không nhìn nổi, lập tức đi xung quanh tìm nàng.

Đương nhiên, hắn không quên ghi nhớ điệu múa của Oanh Oanh trong lòng.

Phòng Đoan Mộc Triết ở cách đó không xa, đột nhiên hắn nghe có người gọi "Lạc Vân Hi", ba chữ nhạy cảm như vậy, ngay lập tức liền kích thích trái tim hắn, khiến hắn không khỏi ngó xuống.

Lập tức, hắn sợ ngây người.

Chỉ thấy thập nhị đệ nắm tay Lạc Vân Hi, nhìn rất thân mật, đang đi đến đối diện bậc thang.

Hắn chắc chắn sẽ không nhận nhầm Lạc Vân Hi!

Tay run lên, ly rượu cũng nghiêng theo, một lý rượu ngon liền lãng bị phí như vậy.

"Sao vậy?" Lạc Phi Dĩnh cảnh giác hỏi, ánh mắt bay theo hướng hắn nhìn, lập tức cũng choáng tại chỗ.

Bóng lưng Lạc Vân Hi, nàng cũng sẽ không nhận nhầm!

"Ta đi một lát rồi về." Đoan Mộc Triết nghĩ tới Lạc Vân Hi vậy lại sẽ xuất hiện tại nơi loạn như vậy, cũng không khắc chế nổi nữa, liền giải thích cũng không giải thích với Lạc Phi Dĩnh, xoay người ra khỏi phòng, xuống lầu.

Lạc Phi Dĩnh ngẩn người một lát, sắc mặt nhăn nhó hẳn.

Lạc Vân Hi, quả nhiên, là nàng! Trong lòng Triết vẫn là đồ tiện nhân này! Thập nhị hoàng tử làm sao mang nàng tới nơi này? Chẳng lẽ là muốn hại nàng sao? Cũng không đúng, mình nhớ ngày ấy tại Lạc phủ, lúc mình bị Lạc Vân Hi đả thương, thập nhị hoàng tử dường như không đứng về phía mình, mà là Lạc Vân Hi!

Nghĩ như vậy, ghen tỵ trong lòng dâng lên tột đỉnh, "đùng" một tiếng, đũa ngọc trong tay bị nàng ta bẻ gẫy.

Lạc Vân Hi theo Đoan Mộc Kỳ vào phòng khách, thấy nữ tử vừa rồi không biết đã đi đâu, nàng đi nhanh tới hướng cửa sổ, đứng ở trên cao nhìn xuống, có thể nhạy bén quan sát mỗi người trong sảnh.

Chỉ có điều, lần này nàng nhìn thấy gương mặt làm cảm giác của nàng cực kỳ phức tạp.

Đoan Mộc Triết vội vã đuổi tới, cửa phòng bao còn chưa đóng, hắn liền nhanh chóng vọt vào.

Đoan Mộc Kỳ vừa muốn ngồi xuống, giật mình đứng lên: "Lục ca!"

Lúc này Đoan Mộc Triết mới ý thức được bản thân có chút kích động, chậm rãi đi tới, nói: "Dĩnh nhi có chút không thoải mái, ngươi qua xem nàng ấy thử đi, nàng ấy nói muốn gặp ngươi."

Đoan Mộc Kỳ vô cùng buồn bực: "Nàng muốn gặp ta làm gì?"

Tuy hắn cũng có biết Lạc Phi Dĩnh, nhưng quan hệ với nàng ta cũng không phải hiểu biết tới mức này, hơn một nửa là bởi vì Lục ca, mới có chút liên quan.

Nghĩ một lát, hắn liếc nhìn Đoan Mộc Triết nhàn nhã ngồi xuống, dường như cũng không chú ý tới "gã sai vặt" đứng bên cửa sổ, liền muốn gọi Lạc Vân Hi theo hắn.

Đoan Mộc Triết lại nói: "Để hắn rót rượu cho ta, ngươi đi đi."

Đoan Mộc Kỳ đành phải quay đầu đi.

Lạc Vân Hi thản nhiên đi tới, cầm ấm trà trên bàn, rót cho hắn ly trà xanh, không hề chú cúi đầu nhìn Đoan Mộc Triết, nói: "Mỹ nhân như rượu, ngươi mới ngâm trong rượu ngon đi ra, đến gần ta, có thể không say, nhưng mà mùi rượu vẫn còn."

Đoan Mộc Triết nắm chặt tay nàng nâng ly trà, đứng lên, vội vàng hỏi: "Tại sao nàng lại tới nơi này? Đây là nơi nào nàng có biết không?"

"Thanh lâu." Lạc Vân Hi bật cười: "Thanh lâu thì làm sao, ta tới để xem múa hát, tỷ tỷ ta cũng đến đây không phải sao?"

"Nàng ấy theo ta tới, tất nhiên không có chuyện gì —— "

"Ta đi cùng thập nhị hoàng tử, tất nhiên cũng không có chuyện gì." Lạc Vân Hi phản bác vô cùng hợp lý.

"Được, Hi nhi, ta không truy cứu cái này." Đoan Mộc Triết bất đắc dĩ che giấu không thoải mái trong ánh mắt, "Nơi như thế này không thích hợp nàng, đi, ta đưa nàng về phủ."

Lạc Vân Hi lắc đầu: "Ngươi không cần lo cho ta."

"Ta tuyệt đối không cho phép nàng làm bừa?" Tay Đoan Mộc Triết dùng sức một cái, Lạc kéo Vân Hi đi.

Một tay Lạc Vân Hi bám chặt bàn, không hề nhúc nhích: "Đoan Mộc Triết, ta làm việc tự có chừng mực, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, chuyện này, cũng không liên quan hệ gì với ngươi."

Mắt Đoan Mộc Triết tràn ngập đau khổ: "Hi nhi, từ khi nào nàng lại nói chuyện với ta như thế?"

"Ta đã không phải là Hi nhi lúc trước nữa." Lạc Vân Hi thản nhiên nói, "Ba năm ở Dương Thành, ta đã trưởng thành, thế giới của ta không có quan hệ gì với ngươi nữa, sự tự do của ta càng không phải là việc ngươi có thể hạn chế."

Nàng nói, rồi bước tới trước cửa sổ.

Đoan Mộc Triết vừa giận vừa sợ lại vừa hối lại hận, đuổi tới: "Hi nhi, nàng thay đổi!"

"Ta đã trưởng thành." Lạc Vân Hi sắp mất hết kiên nhẫn.

"Nhị hoàng tử trở lại, ám vệ đã báo rồi, bốn phía Thần lâu đều có rất nhiều người mai phục." Đoan Mộc Triết bỗng nhiên lành lạnh nói một câu.

Lạc Vân Hi không khỏi nghiêng đầu, gương mặt thì thấy khuôn mặt hắn thống khổ, trái tim chẳng biết vì sao lại nhói lên: "Thật sao, là đến để đối phó ngươi sao?"

Trong ánh mắt Đoan Mộc Triết xuất hiện một vệt kỳ vọng: "Chỉ sợ là như vậy, đêm nay sẽ không yên ổn, thập nhị hoàng tử cũng khó tránh khỏi liên lụy, nàng cách xa hắn một chút."

Nhìn Hi nhi cùng với Đoan Mộc Kỳ nói đùa, hắn đã sợ hãi, sợ hãi mất nàng.

Lạc Vân Hi khẽ thở dài một cái, nàng cũng không muốn Đoan Mộc Triết chết, chủ nhân cũ của thân thể này càng không muốn, ý nghĩ này khiến cho nàng thốt lên: "Ngươi tốt nhất tìm người giả dạng mình, còn bản thân thì đi trước, miễn cho thật sự có chém giết sẽ không thoát được."

Đoan Mộc Triết thấy nàng bày mưu tính kế cho mình, không khỏi vui mừng, Hi nhi nhất định là giận hắn, cho nên vừa rồi mới lạnh nhạt như vậy, lập tức đáp: "Được, nàng hãy đi trước đi, bây giờ rời khỏi đây luôn."

Tuy trên sàn diễn còn có ca kỹ xuất hiện, chỉ là sau khi xem điệu múa của Oanh Oanh, khán giả dưới đài đã kích động rất lâu rồi, đều mang bạc cho nàng, những người trước đó dặt cho các ca kỹ khác cũng hối hận rồi, lại màng nhiều bạc hơn cho Oanh Oanh.

Tình cảnh dưới sự cực lực khống chế của Liễu nương mới có chuyển biến tốt, nhưng ai cũng biết trước kết qủa.

Bên này, Đoan Mộc Kỳ tới hỏi Lạc Phi Dĩnh vì sao tìm hắn, Lạc Phi Dĩnh tức đến sắp hộc máu, nàng rất thông mình, lập tức hiểu được là Đoan Mộc Triết cố ý lấy cớ đuổi Đoan Mộc Kỳ đi, nhưng lại chỉ có thể như người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói được, đành phải lấy tinh thần ứng phó thập nhị phấn. Đoan Mộc Kỳ thấy nàng không có việc lớn gì, liền nghĩ tới Lạc Vân Hi, nói cái gì cũng phải nhanh chóng quay về.

Lạc Phi Dĩnh không giữ được người, đành phải mặc hắn rời khỏi đó, mình thì cố ý vẫy tay về hướng ngoài cửa sổ, kêu lên: "Thập nhị hoàng tử, đi thong thả!" Có ý nhắc nhở Đoan Mộc Triết ở phòng bao đối diện.

Sau khi Đoan Mộc Kỳ trở lại, Đoan Mộc Triết mượn cớ rời đi, hắn cũng để ý, Lạc Vân Hi không ngồi ở ghế, nàng đứng trước cửa sổ, như nghĩ ngợi gì đó.

"Lạc Vân Hi, Lục ca vừa rồi ở đây làm gì?" Hắn có chút hiếu kỳ liếc nhìn ly trà trên bàn không được nhấp một cái.

"Ngẩn người." Lạc Vân Hi trả lời ngắn gọn, trong mắt thoáng qua sự thất vọng, dường như sư phụ thật sự không ở trong sảnh, vậy hắn trốn đến nơi nào?

Đang nghĩ ngợi, một gian phòng đối diện xa hơn một chút, cửa sổ bỗng nhiên nhúc nhích một cái, một bóng người rõ ràng hiện lên trên giấy lót cửa sổ, chỉ rất là rất nhanh đã biến mất.

Lạc Vân Hi giật mình đứng lên, chỉ là một cái bóng, nàng cũng nhận ra đấy là Cửu Khúc Chỉ!

Nàng sao lại ở đối diện thế này?

Thân mình theo bản năng nhảy đến cửa phòng, Đoan Mộc Kỳ vội vàng kéo nàng: "Ngươi muốn đi đâu?"

Lạc Vân Hi tránh hắn, chạy như điên qua cái ghế lô kia.

Đoan Mộc Kỳ thấy rõ hướng chạy của nàng, trong phút chốc sắc mặt trắng như tuyết, dậm chân, chạy đuổi theo: "Lạc Vân Hi, đừng qua đấy!"

Lạc Vân Hi vừa nhấc chân, "ầm" một tiếng đá văng cửa gian phòng kia.

Bên trong, ánh đèn lưu ly chiêc rọi khắp nơi sáng đén chói mắt, ánh mắt nàng phải mất một lúc mới thích ứng được, nheo con ngươi lại, trang trí trong phòng cực kỳ xa hoa, hơn xa phòng Đoan Mộc Kỳ, bình phong thêu hoa sen bách điểu dựng đứng trên mặt đất, lúc này, một người mặc áo lụa trắng đi ra.

Người kia tóc dài phiêu dật, dung mạo tuấn tú, một đôi mắt mắt sáng màu lam vô cùng khác thường, làm nổi bật môi hồng răng trắng, con ngươi đang khẽ híp, nhìn Lạc Vân Hi.

"Là ngươi." Lạc Vân Hi chậm rãi thốt ra.

Bởi vì Cửu Khúc Chỉ bị Trung Sơn Vương truy sát, nàng vẫn không hề để ý tới nam tử mạnh miệng này.

"Nhị ca." Đoan Mộc Kỳ theo sau tới sắc mặt cực kỳ khó coi, ấp a ấp úng kêu một tiếng.

Một tiếng này, giống như một thùng nước đá từ trên trời giáng xuống, tưới thẳng lên người Lạc Vân Hi khiến cả người đều cứng lại.

Nhị ca!

Hắn lại chính là Nhị hoàng tử trong truyền thuyết!

Như vậy, cũng là kẻ thù của nàng sao?

"Nhị hoàng tử, chính là nàng, nàng đả thương ta, đoạt Xích Huyết của ngài, nếu không phải bị người chặn lại, thì nàng đã cướp ngựa giết người rồi!" Sau tấm bình phong một nam tử đi ra, toàn thân hắn rất nhiều chỗ được bọc vải trắng, hiển nhiên là bị trọng thương, trên mặt tràn đầy phẫn hận.

Oan gia ngõ hẹp, vậy mà lại là Vinh Bân!

Đoan Mộc Ly mặt không hề cảm xúc , nhìn Lạc Vân Hi chớp mắt , nhấc chân tiến vào sau tấm bình phong nội thất .

Lạc Vân Hi đang muốn đi qua, Vinh Bân đỏ mắt chắn trước mặt nàng: "Cũng không nhìn thử đây là nơi nào, ngươi có thể đi vào sao?"

Ỷ vào Đoan Mộc Ly, hắn không sợ Lạc Vân Hi chút nào.

Hắn biết, mình là thư đồng của Đoan Mộc Ly, vì tình nghĩa từ nhỏ với hắn, Nhị hoàng tử nhất định sẽ giúp hắn hả giận!

Mắt Lạc Vân Hi lạnh lùng, nàng biết, Cửu Khúc Chỉ ở sau tấm bình phong, lâu như vậy mà chưa hề đi ra, chắc là bị người của Nhị hoàng tử khống chế, nàng khẳng định là muốn vào đó!

Vinh Bân sao, nàng không ngại hắn lại tự làm tự chịu.

"Cho nàng vào đi." Giọng nói trong suốt dễ nghe của Đoan Mộc Ly vang lên.

Hai mắt Vinh Bân càng thêm đỏ nhưu máu, như sư tử nóng lòng báo thù, cuối cùng không cam lòng nhường đường.

Lạc Vân Hi vội vã đi vào, lập tức nhìn thấy Cửu Khúc Chỉ bất đắc dĩ cười với nàng.

Phía sau hắn, hơn mười người thị vệ hắc y đứng một loạt, giữ im lặng.

Được! Đó điều là cao thủ, thời điểm nàng ở ngoài bình phong không ngờ bên trong sẽ có nhiều người như vậy.

Đoan Mộc Ly nhìn nàng vào, không khách khí chút nào mở miệng: "Nhị hoàng tử, oan gia dễ kết không dễ giải, không biết ngươi bắt Cửu thần y tới làm cái gì?"

Nàng cũng không muốn người ngoài biết Cửu Khúc Chỉ là sư phụ của nàng.

Ánh mắt Cửu Khúc Chỉ buông lỏng, thở dài một hơi.

Nụ cười của Đoan Mộc Ly trong nháy mắt kéo dài, rồi thu lại, nhìn về phía Cửu Khúc Chỉ nói: "Ngươi dạy đồ đệ tốt thật, ngay cả trước mặt cũng không thừa nhận ngươi."

Ngược lại cười nhìn về phía Lạc Vân Hi: "Kỳ thật ta và phá lão đầu này cũng không có thâm cừu đại hận, chỉ có muốn mời hắn tới chữa trị cho ta thôi."

"Ngươi đừng trợn mắt nói dối." Lạc Vân Hi lạnh lùng đi tới, "Có người mời thần y xem bệnh như ngươi sao?"

Đoan Mộc Ly "ừ" một tiếng: "Thực sự không phải là đến khám bệnh, thực ra, ta muốn một cây nhân sâm ngàn năm trong tay hắn, hắn lại không chịu giao, ngươi nói ta phải làm gì đây chứ?"

"Nhân sâm ngàn năm sao?" Lạc Vân Hi lập tưucs nghĩ đến, người tinh thông y thuật từ trước đến giờ đối với thảo dược quý cực kỳ quý trọng.

Cửu Khúc Chỉ hắng giọng, nói: "Chuyện nhân sâm ngàn năm, ta tự sẽ bàn bạc với ngươi, chỉ là, vị Lạc tiểu thư này không phải đồ đệ ta. Chẳng qua mấy ngày trước, nàng trả lời vấn đề của ta, tới tìm ta xem bệnh, mấy hôm nay mới vẫn liên lạc thôi."

Đoan Mộc Ly cười rộ lên: "Chuyện trùng hợp như thế, nàng cũng là bị bệnh dạ dày không phải sao?"

Hắn nói, kéo góc áo dài, đi tới cạnh Lạc Vân Hi, đánh giá nàng, lúc này Lạc Vân Hi sao cũng không vui nổi với gương mặt anh tuấn này, ánh mắt mang theo sự chán ghét.

Đoan Mộc Ly ngẩn ra, sờ mặt của mình mà rồi nói: "Lạc gia tam tiểu thư, năm nay mười ba tuổi, tám năm trước đồ đệ mà Cửu Khúc Chỉ thu nhận, chính là năm tuổi, cũng trùng hợp như vậy sao?"

Cửu Khúc Chỉ rầu rĩ nửa ngày, mở miệng nói: "Đoan Mộc Ly, mặc kệ ngươi tin hay không, ta muốn nói chính là những thứ này, nếu ngươi không tin, liền giết nàng đi, ngược lại nàng không phải là đồ đệ của ta, ta cũng không thương tâm. Về phần chuyện nhân sâm ngàn năm, ta thực sự không thể đưa ra."

Nhìn sắc mặt hắn kiên quyết, khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ.

Mi mắt Đoan Mộc Ly thấp thoáng trong ánh nến, đôi mắt đào hoa như che lên một tầng lụa mỏng thần bí, mờ ảo vô cùng.

Cửu Khúc Chỉ nói: "Lạc tiểu thư, mời ngươi về trước, cũng không phải Nhị hoàng tử bắt cóc ta, là ta tự nguyện tới, chuyện giữa chúng ta, ngươi không cần nhúng tay vào."

Sắc mặt hắn tự nhiên, không hề giống bị người ta bắt ép.

Lạc Vân Hi nhướn đôi môi đỏ mọng: "Hôm nay, ta nhất định cứu ngươi!"

Trong tay bay ra một cái gì mềm mại, hóa ra là nàng lấy một đoạn trên tấm màn cửa, vội vàng vung lên, dùng làm vũ khí mà.

Nàng ra tay cực nhanh, mấy cấy ngân châm bay ra, mấy viên ngân châm bay về hướng mặt Đoan Mộc Ly. Cửu Khúc Chỉ cũng hiểu, nhân cơ hội này nhảy một cái, duỗi kéo tay Lạc Vân Hi: "Đi!"

Hai người bay ra khỏi phòng nhỏ, đụng phải Đoan Mộc Kỳ đứng một bên lùi mấy bước mới đứng vững, mặt hắn vẫn đầy ngỡ ngàng.

"Đuổi!" Vinh Bân tức giận hét lớn.

"Chậm đã!" Đoan Mộc Ly đưa tay ngăn hắn lại, "Sẽ có người đuổi nàng."

Hắn quan tâm là, vị này Lạc Vân Hi rốt cuộc có khả năng gì! Là đồ đệ của Cửu Khúc Chỉ sao? Không giống! Khả năng cao thâm khó dò, không thể nào là con nhóc mười ba tuổi có thể luyện được!

Đột nhiên, mắt hắn ngưng lại, chú ý tới giầy thêu trên chân Lạc Vân Hi, thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống: "Đi, đuổi theo!" Giọng nói ở lại, người đã biến mất tại chỗ.

Lạc Vân Hi và Cửu Khúc Chỉ chạy vội lao ra phòng khách tròn, không đi cửa trước, cửa trước cần phải trải qua một cái hẻm chật hẹp, đi từ kia chính là tự tìm đường chết, của sau còn có một chút hi vọng sống.

Mà bọn hắn, đang ở cửa sau bị Trung Sơn Vương ngăn cản.

"Cửu Khúc Chỉ, vẫn không bó tay chịu trói sao?" Hắn lạnh lùng nói.

Lạc Vân Hi nắm chặt mảnh lụa, nói: "Trung Sơn Vương, ngươi cũng muốn cây nhân sâm ngàn năm kia sao?"

Trung Sơn Vương cũng không thèm nhìn nàng một cái, nói: "Nữ nhân chỉ giỏi lừa gạt có tư cách gì nói chuyện ở nơi này! Mau tránh ra, bằng không bổn vương bắt cả ngươi đó!"

Lạc Vân Hi không giận trái lại còn cười: "Quân Lan Phong, cướp bảo bối của người khác, ngươi so với ta còn giỏi về lừa gạt hơn!"

Sắc mặt Trung Sơn Vương cứng đờ, chưa từng nghĩ tên mình sẽ bị người khác gọi ra dưới này trường hợp!

Huyết Ưng "sưu" thoáng cái hiện ra, rút kiếm ra khỏi vỏ, giọng nói lạnh lẽo: "Gia, nàng vô lễ với người, ta giết nàng!"

Kiếm pháp của Huyết Ưng vô cùng có kỹ thuật, mũi kiếm run rẩy, giống như vô số ánh bạc hướng thẳng tới Lạc Vân Hi, Quân Lan Phong nhanh chóng ngăn hắn lại: "Dừng lại!"

"Chủ tử, nàng gọi thẳng tên của người!" Ngoài mặt Huyết Ưng rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt che giấu sóng to gió lớn.

Có người gọi thẳng tên chủ tử, chủ tử vậy mà không nổi giận!

Mắt Quân Lan Phong không lộ rõ buồn vui, nói: "Ta đã biết, ngươi lui ra."

Huyết Ưng không phục lắm, hơi nhếch môi lui ra, lên tiếng chào Cửu Sát, cả người nhẹ nhàng rời khỏi đó lần nữa, cho nên không thưởng thức được màn ra tay rất đẹp của Lạc Vân Hi ở phía sau.

"Được, ngươi đã vô lễ như vậy, vậy thì bổn vương sẽ giáo huấn ngươi một chút!"  

Ánh mắt Quân Lan Phong hơi trầm xuống, tay phải vung lên, năm ngón tay tạo thành chưởng, bỗng nhiên đánh về phía Lạc Vân Hi, chưởng lực mạnh mẽ không thay đổi.

Lạc Vân Hi chỉ cảm thấy có áp lực dời sông lấp biến đánh tới, thân thể gầy yếu có chút run rẩy ngay lúc đó, chỉ vì gầy yếu quá mức, đột nhiên chịu đựng áp lực như vậy thì có chút vất vả.

Nhưng rất nhanh nàng đã điều chỉnh xong, chỉ là, cánh tay Cửu Khúc Chỉ đã cản cánh tay kia lại.

Quân Lan Phong không nhúc nhích, góc tay áo khẽ bay lên, Cửu Sát dường như hiểu được ý hắn, nhảy ra ngăn cản Cửu Khúc Chỉ, trong nháy mắt đã đánh mấy chục chiêu, trong lúc bận rộn còn không quên quay đầu nhìn thoáng qua xem chủ tử đang làm gì.

Cửu Sát từ nhỏ là cô nhi, lớn lên tại Lang Cốc, thân thủ rất giỏi, sau khi theo Quân Lan Phong càng mạnh hơn, nhất thời Cửu Khúc Chỉ muốn đánh bại hắn cũng cực kỳ khó khăn.

Cửu Sát cũng không có ý giết người, chỉ có ý tại ngăn lại, nhưng cho dù hắn muốn tổn thương Cửu Khúc Chỉ cũng không dễ dàng.

Người Lạc Vân Hi khẽ nghiêng, tránh một chưởng Quân Lan Phong đánh tới, chưởng kia chém thẳng vào búi tóc nàng, rồi lại đột nhiên vòng vèo, phần khuỷu va về phía sau lưng nàng.

Lạc Vân Hi cong eo, thành hình cầu vồng, miễn cưỡng tránh khỏi chưởng kia của hắn.

Trời ạ, chiến trường thực tế, thực sự là không giống với tưởng tượng, chiêu nào chiêu nấy vô cùng mạnh mẽ, đến nỗi nàng không chết thì không bỏ qua!

May mà bây giờ nàng mặc quần áo của sai vặt, mà không phải váy kéo dài lê thê trên mặt đất kia, nếu không thì thảm.

Quân Lan Phong vừa đánh xong ba chiêu, môi mỏng khẽ nhếch: "Có thể tránh ba chiêu của ta, cũng không tệ lắm, thử xem giới hạn của ngươi ở đâu!"

Lại xuất một chiêu đâm thẳng vào động mạch yết hầu, tay phải Lạc Vân Hi xoay một cái, mảnh vải mềm mại quấn lấy cổ tay hắn, quấn rất nhiều vòng, nàng mạnh mẽ kéo, muốn kéo người hắn qua.

Cũng không hề nghĩ, vải màn che có vẻ chắc chắn kia, lại không lôi hắn qua chút nào, "xoạt xoạt" một tiếng, cả người Quân Lan Phong không hề động chút nào, mảnh vải lại rách từ bên trong.

Lạc Vân Hi "đặng đặng" bước về sau hai bước mới ổn được cơ thể, cổ tay trái Quân Lan Phong run lên, thông thạo hất một nửa mảnh vải mềm mại ra, gió lạnh nổi lên, năm ngón tay như dao cắt, hướng tới mặt Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi quay đầu, cả người ngả trên mặt đất, lộn một cái, lật lại, thò tay bắt lấy vạt áo của Quân Lan Phong ở mắt cá chân, ra vẻ muốn xé xuống.

Nàng đã quê, Quân Lan Phong này cũng là cao thủ dùng vũ khí mềm, loại vũ khí này dễ dàng phản kích lại, bổ thẳng tới hướng nàng.

Lạc Vân Hi tính đúng thời gian lập tức nghiêng đầu, đưa vai trái cho hắn, liều mạng để vai trái bị thương cũng phải quật ngã hắn.

Ngay lúc đai lưng kia đang xuống thì miễn cưỡng dừng lại, Quân Lan Phong vọt ra nắm tay nàng, mặt đen lại nói: "Sao không đánh trả? Ta chắc chắn sẽ không dùng một roi đánh chết ngươi!"

Lạc Vân Hi liếc hắn một cái, từ trên mặt đất đứng lên, nói: "Chỉ so tài thôi làm gì mà phải coi là thật như vậy."

"Ai so tài với ngươi!" Quân Lan Phong không biết nói gì đành nói, "Ta giáo huấn ngươi một chút, nếu luôn phách lối như vậy, không phải ta, cũng sẽ có người thu thập ngươi!"

Chẳng qua, lời nói này không thể hiện sự chắc chắn gì, công phu của tiểu nha đầu này thật sự rất tuyệt!

Lạc Vân Hi nhẹ mở đôi môi đỏ mọng: "Thật sao? Ngươi có tư cách gì giáo huấn ta? Người có thể thu thập ta còn chưa sinh ra đâu!"

Quân Lan Phong nắm chặt nửa đoạn vải mềm, giọng nói rét lạnh, nhưng vô cùng rõ ràng: "Một ngày nào đó, ta sẽ có tư cách này!"

Nói vậy, trông như lập lời thề vậy, Lạc Vân Hi không thích nên mặc kệ, nhìn về phía Cửu Khúc Chỉ.

Cửu Sát dĩ nhiên đã lui ra, Cửu Khúc Chỉ vội chạy tới hỏi xem Lạc Vân Hi có bị thương không.

Mặt Đoan Mộc Ly trong tối đầy nghiêm nghị.

Hắn ngàn lần không ngờ, năng lực ứng của Lạc Vân Hi biến mạnh như thế! Võ công của nàng quỷ dị mà thần bí, ngay cả hắn cũng nhất thời khó mà nhìn thấu.

Nha đầu này, có thể luyện thành trình độ như vậy thật sự là khó được!

Hắn thấy ngọn lửa chiến tranh bình ổn, mới bước ưu nhã bước ra ngoài.

Đai buộc đầu xanh lam, trường sam trắng như ngọc, gương mặt tuấn tú như tranh vẽ, chiếu sáng cả màn đêm: "Trung Sơn Vương, đã lâu không gặp, ngai vẫn phong độ như trước!"

Quân Lan Phong quay đầu nhìn thấy hắn, cũng không ngạc nhiên, trầm giọng đáp: "Cũng đã vài năm, phong thái của Nhị hoàng tử cũng không giảm chút nào."

"Cũng vậy thôi." Đoan Mộc Ly cũng không đi tới.

Lạc Vân Hi nhìn hai nam tử trời sinh đều hết sức anh tuấn đứng hai bên, không ai cao cũng không ai thấp hơn, một gầy một khá cường tráng, nhưng đều là một loại phong thái, phong thái mê người, nàng không khỏi nghĩ, cổ đại cũng không thiếu mỹ nam!

Ánh mắt của hai người đồng thời rơi vào Cửu Khúc Chỉ, nói một cách chính xác, là trên mặt hắn đang đứng bên cạnh Lạc Vân Hi.

Mái tóc đen của Lạc Vân Hi đã sớm tán loạn, mềm mại dán thân thể, đuôi tóc nhẹ nhàng tung bay theo gió đêm, quần áo dính đầy bùn đất, có thể cả người chật vật nhưng vẫn không thể che giấu khuôn mặt trắng như tuyết tỏa sáng.

"Cửu thần y là ân nhân cứu mạng ta, các ngươi làm khó hắn, chính là gây sự với ta." Lạc Vân Hi lạnh nhạt.

Đoan Mộc Ly cười, bờ môi cong lên, ánh mắt đào hoa hơi liếc, nói: "Hiện tại các ngươi t chỉ có hai người, chúng ta không gọi ám vệ, cũng có hai người, ngươi xác định, hai người các ngươi có thể đấu thắng hai người chúng ta sao?"

Lạc Vân Hi cao ngạo hất mặt lên: "Cứ việc thử một chút!"

Quân Lan Phong mở miệng: "E là không được."

"Tại sao?" Đoan Mộc Ly hỏi.

"Ta cũng không muốn hợp tác với ngươi." Giọng nói của Quân Lan Phong rét căm buốt, không hề che dấu bất kỳ ý nào khác.

Đoan Mộc Ly cũng không giận, nói: "Chúng ta liên thủ sẽ nhanh một chút, nàng ấy đã không đợi được rồi."

Quân Lan Phong còn chưa trả lời, một trận khói xanh nồng nặc vọt tới hướng hai người.

"Không được!" Hắn phất ống tay áo một cái, xua tan sương mù, nín hơi, ngưng mắt nhìn lại, trước mặt, làm gì còn Cửu Khúc Chỉ và Lạc Vân Hi đâu? Ngay cả Đoan Mộc Ly bên cạnh cũng không thấy.

Trong hẻm nhỏ yên tinh tối tăm, dưới mái hiên cũ loang lổ, góc khuất ánh trăng sáng không chiếu tới, tạo thành bóng râm lớn.

Đôi mắt Cửu Khúc Chỉ sáng quắc, ngưng mắt nhìn Lạc Vân Hi, thở dài: "Sư phụ ngươi bị Đoan Mộc Ly bức đến đường cùng, thôi, việc này nói đến cùng cũng là ta không đúng, Hi nhi, sư phụ rời khỏi kinh đô một thời gian ngắn, con phải chăm sóc mình thật tốt, nơi này có mấy viên bom khói và vài loại độc dược, con hãy nghiên cứu một chút."

Lạc Vân Hi tiếp nhận gói thuốc hắn lấy từ trong lòng ra, hỏi: " Người nhường nhân sâm ngàn năm cho bọn hắn không được sao?"

"Không được, ta không thể. Thật ra, nhân sâm ngàn năm này là bổn tiên giành được từ tay Đoan Mộc Ly." Cửu Khúc Chỉ rốt cục cũng nói thật, nhưng cũng không có chút biểu hiện xấu hổ nào.

Lạc Vân Hi không nói gì.

Cái tên này cuối cùng cũng lộ cái đuôi hồ ly ra, hóa ra là hắn không đúng trước, chẳng trách Trung Sơn Vương nghĩ tất cả biện pháp đều vô dụng, Nhị hoàng tử vừa đến đã bắt lão hồ ly này lại.

"Tốt lắm, không nói nhiều nữa, trước mặt chính là Lạc phủ, mau về đi." Cửu Khúc Chỉ nói xong, tung người nhảy vọt lên, thân mình gầy nhỏ giẫm lên nóc nhà, biến mất trong màn đêm.

Lạc Vân Hi tự về Lạc phủ.

Dưới mái hiên thấp, nam tử mặc trường sam trắng chân gác lên mái nhà, nửa người trên lười biếng nằm trên một thanh xà ngang, ánh mắt mê hoặc nhìn bóng dáng nàng biến mất.

Lạc Vân Hi ơi Lạc Vân Hi, rốt cuộc ngươi là nữ tử như thế nào, mà thậm chí ngay cả ta cũng không dám khinh thường ngươi.

Một đêm yên tinh trôi qua, bốn ngày sau đó Lạc Vân Hi không ra khỏi phủ, ở ru rú trong Vân Các nghiên cứu độc dược sư phụ để lại cho nàng, trong ký ức đúng là có về nó, nhưng ký ức không trọn vẹn được, nên không cách nào khôi phục cũng là một loại đau khổ, nàng quyết định tự mình tới Cửu phủ, tìm Mạc quản gia mượn mấy quyển sách thuốc xem một chút. Thế nhưng, khi một mình nàng đi tới trước cửa Cửu phủ, mở cửa cho nàng lại là một gã sai vặt trắng trẻo.

Nàng kinh ngạc hỏi: "Nơi này là chỗ ở của Cửu thần y phải không?"

"Chủ tớ Cửu thần y chỉ mượn viện này của lão gia chúng ta ở mấy ngày mà thôi, họ đã sớm đi rồi." Gã sai vặt trả lời một câu, liền đóng cửa lại.

Lạc Vân Hi hơi nhíu mày, chậm rãi quay về.

Đi qua cái hẻm nhỏ, một người trước mặt nhanh chóng đi tới hướng nàng.

Sau khi Lạc Vân Hi thấy rõ liền rất vui vẻ, tiến lên kêu một tiếng: "Mạc quản gia!"

Mạc quản gia trông thấy nàng, dừng bước lại, hỏi: "Tiểu thư, sao người lại tới đây? Không phải thần y đi rồi sao?"

"Không phải, ta tới tìm ngươi, ngươi có sách thuốc hay không?" Lạc Vân Hi nói thẳng.

Mạc quản gia gật đầu: "Có, có rất nhiều sách thuốc, chẳng qua là không ở nơi này, mà ở một gian biệt viện khác."

"Chúng ta đi xem một chút đi." Lạc Vân Hi đến gần, phát hiện biểu tình của Mạc quản gia có chút khác thường, dường như đang cười, nhưng lúc nàng nhìn lại, nụ cười kia lại lập tức biến mất.

Nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nhìn hắn thêm vài lần, hỏi: "Mắt trái ngươi có ngôi sao nhỏ lóe sáng, đấy là vật gì vậy?"

"Ngôi sao nhỏ sao?" Mạc quản gia đưa tay sờ một chút bên mắt, lại cười phá lên, "À, cái này là đồ trang sức gần đây lưu hành trong kinh thành, ta không có việc nên dán thử một chút, người xem có được không?"

Lạc Vân Hi cười "xì" một tiếng, không thèm nhắc lại, đi theo hắn mấy con hẻm, tiến vào một tiểu viện.

Mạc quản gia đi vào liền ngồi xuống ghế dựa đến, chỉ vào bốn phía: "Nhìn thử xem, đây đều là sách thuốc, ngươi muốn xem ít hay nhiều thì tùy, à, chìa khoá này cho ngươi...ngươi có thể đến bất cứ lúc nào, ở đây không có người ngoài."

Lạc Vân Hi nhìn bốn phía, tiểu viện này có hai gian phòng, lúc vừa đi qua có thấy đủ loại dược liệu, dường như là phòng thí nghiệm, mà ở đây, hiển nhiên là thư phòng.

Sau khi nàng thu chìa khóa đứng lên, yên lặng nhìn Mạc quản gia: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Mạc quản gia ngẩn ra: "Ta là Mạc quản gia!"

"Không phải." Mục đích của Lạc Vân Hi đã đạt được, không rảnh nói chuyện tào lao với hắn liền cười, "Không để lộ bộ mặt thật, ta cũng sẽ không khách khí!"

"Không khách khí sao?" Mạc quản gia đứng lên, bước một bước, khóe miệng nở nụ cười cổ quái, "Sao không khách khí? Ta muốn lãnh giáo một chút. Là ngươi không khách khí với đối ta, hay là ta không khách khí với ngươi!"

Lạc Vân Hi nhìn đất, đột nhiên nhào tới, nắm chặt bả vai "mạc quản gia", cúi người xuống, dùng chiến chiến thuật đánh giáp lá cà, muốn đập hắn ra ngoài.

"Mạc quản gia" kinh ngạc, không ngờ nàng biết chiêu thức kỳ quái này, vội vàng lùi lại.

Kinh nghiệm cận chiến của Lạc Vân Hi vô cùng phong phú, một tay đánh xuống một chân thì quét ngang xuống đất, "Mạc quản gia" giả mạo cứ thế bị đánh cho ngã xuống đất.

"Mạc quản gia" vốn còn muốn chống cự, nhưng rồi đột nhiên cười phá lên, tiếng cười liền tiết lộ tất cả sức mạnh.

"Chiêu tốt, ta ngược lại thật sự đã xem thường ngươi."

Hắn không để ý dấu chân Lạc Vân Hi đạp trước ngực hắn, nhẹ nhàng vươn tay, đứng lên từ trên mặt đất, không hề có bất kỳ biểu hiện chật vật nào.

Lạc Vân Hi nhìn ra hắn cũng không có ác ý.

Nhớ tới Đoan Mộc Triết từng nói, không biết nàng đã từng từ đâu làm ra mặt nạ da người với khuôn mặt Đoan Mộc Ly để hãm hại hắn, mà trong Tam quốc rất ít người có bản lãnh này. Biết Cửu Khúc Chỉ là sư phụ nàng, Lạc Vân Hi dám khẳng định, tám đến phần mười thứ này là sư phụ cho nàng.

Người trước mắt này cũng đeo mặt nạ da người, lại có rất nhiều biểu hiện, nhất định là bạn cũ của sư phụ.

Hai ngón tay phải của "Mạc quản gia" sờ đến ngôi sao nhỏ tỏa sáng lấp lánh kia, vuốt một cái xé ra, lập tức, lộ ra gương mặt hoàn mỹ đến nghiêng nước nghiêng thành, trong cặp mắt đào hoa vẫn có chút ý cười, hóa ra là Đoan Mộc Ly.

Lạc Vân Hi rất ư kinh ngạc, buột miệng kêu lên: "Đoan Mộc Ly!"

"Gọi sư huynh." Ánh mắt Đoan Mộc Ly thấp thoáng ánh sáng, một tay xoay tròn mặt nạ da người, mở miệng sửa lại.

Lạc Vân Hi chợt cảm thấy đầu như muốn nổ tung: "Sư huynh sao?"

Đây là chuyện quỷ quái gì?

Mày Đoan Mộc Ly cong như trăng lưỡi liềm, ngồi trên ghế dựa, cũng mặc kệ dáng ngồi, tùy ý dựa vào ghế, tư thế lại vô cùng tao nhã: "Ai, vốn là ta không muốn nhận ngươi, nhìn biểu hiện của ngươi cũng không tệ lắm, liền nhận uất ức một chút đi."

Lạc Vân Hi cảm giác không phải hắn nói đùa, lại nhớ tới thái độ lúc sư phụ đối diện với Đoan Mộc Ly và Trung Sơn Vương khác hẳn nhau, nàng ngồi đến trên ghế dựa bên cạnh hắn, hỏi: "Ngươi nói một chút xem đây là chuyện gì."

Đoan Mộc Ly liếc nhìn nàng, khóe miệng khẽ cười nhếch, ngang chân một cái, lật cái ghế nàng ngồi lên, hai người cách nhau quá gần, Lạc Vân Hi không hề phòng bị mà rơi xuống trên người hắn, hắn rất tự nhiên ôm chặt nàng.

Mặt Lạc Vân Hi lập tức đen lại, tức giận nói: "Ngươi muốn chết sao?"

Đoan Mộc Ly ngồi dậy nói: "Mọi người đều nói sư huynh sư muội là một đôi trời sinh, ta thật vất vả mới nhận ngươi mà."

Lạc Vân Hi nhanh chóng cách xa hắn một chút, trời ạ, nam này đêm hôm qua không phải như vậy mà, thoạt nhìn còn có chút giống người, sao ban ngày sẽ trở thành dạng người này?

"Ta không nhận ngươi đấy!" Nàng lạnh lùng nói.

Đoan Mộc Ly ngồi dậy, chỉnh sửa tay áo phải, ống tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay, màu da trắng như tuyết, cơ tay lại vô cùng rắn chắc, có thể nhìn thấy gân xanh mơ hồ, là người quanh năm luyện võ.

Động tác của hắn rất tự nhiên, không có chút làm ra vẻ nào, vô cùng đẹp.

Hắn thu lại cười ý xong, nói: "Tám năm trước, sư phụ thu ngươi, cũng không nói cho ta, sau đó ta lại phát hiện đầu mối, hắn đành phải nói, chẳng qua vẫn che giấu thân phận của ngươi. Ngươi cảm thấy ta sẽ nhận một sư muội chẳng hiểu chui từ đâu ra như vậy sao?"

Lạc Vân Hi hiểu rõ, lại hỏi: "Nơi này là chỗ nào?"

"Là biệt viện ta nghiên cứu y dược, sau này, ở đây liền là của ngươi." Lúc Đoan Mộc Ly nói chuyện, đôi mắt đào hoa cực kỳ nghiêm túc nhìn nàng.

Vóc người soái chính là hết cách rồi, khóe mắt khẽ nhếch một cái cũng là phong tình vạn chủng, Lạc Vân Hi mở to mắt, hỏi: "Tại sao ngươi đột nhiên tốt bụng như vậy?"

Đoan Mộc Ly đứng lên, đi tới bên giá sách, quét mắt qua một cái, tùy ý rút ra mấy quyển sách thuốc, mở miệng nói: "Tối hôm qua sư phụ nói với ta, ngươi mất ký ức, tuy còn ký ức y dược, lại không thể vận dụng. Cho nên, trong khoảng thời gian này sẽ do ta quản giáo ngươi học tập."

Nói rồi, hắn quay người lại, quăng vài cuốn sách tới: "Tiếp lấy!"

Lạc Vân Hi vững vàng nhận trong tay, chồng vài cuốn sách lên, đứng vô cùng vững, một quyển cũng không rơi xuống đất.

Đoan Mộc Ly khen: "Tiểu sư muội của ta, công phu của ngươi rất đẹp mắt."

Thái độ của Lạc Vân Hi như vậy hắn đã quen, tiếp nhận sách thuốc đại khái cũng chỉ quét mắt.

Là dược thảo, huyệt đạo, độc dược, y dược toàn thư.

"Trước tiên hẫy xem xong bốn bản này, ta dù sao cũng rảnh rỗi, ở nơi này cùng ngươi, có gì không hiểu thì nhanh chóng hỏi." Đoan Mộc Ly ngồi đến trên ghế bành, bắt chéo chân, nhìn nàng đọc sách.

Ánh mắt Lạc Vân Hi nhìn sách, tâm tư cũng không ở trong sách. Ba năm trước Đoan Mộc Ly bị nàng hại phải tơi Thanh Sơn, việc này nhất định hắn không biết? Hắn không biết mình, nói vậy khi đó Lạc Vân Hi cũng sẽ không biết Nhị hoàng tử đương triều sẽ là đồng môn của nàng.

Chỉ là, khi đó Lạc Vân Hi dùng mặt nạ da người, Đoan Mộc Ly có thể hoài nghi hay không?

Nàng ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy đôi mắt đào hoa mê người của Đoan Mộc Ly đang nhìn nàng, con mắt hắn giống như đại dương mênh mông bát ngát, đen nhạt xanh thẳm, tròng mắt xoáy từng vòng, không một tiếng động cuốn người khác vào.

Không biết là cảnh tượng này có chút ám muội, hay là tâm tư bị hắn làm chột dạ, mặt nàng vậy mà lại toả nhiệt.

"Đang suy nghĩ gì đấy? Không chịu khó học hành, ta đánh mông ngươi!" Giọng nói của Đoan Mộc Ly vô cùng dịu dàng, lời nói ra lại làm cho Lạc Vân Hi tức mà không thể nói gì.

"Này, ta hỏi một chút, ngươi không phải Nhị hoàng tử sao? Hoàng thượng nói ngươi bảy ngày sau về kinh, vì sao mấy ngày trước đã trở về rồi? Hơn nữa, hôm nay là ngày thứ bảy, ngươi đã trở lại, sao trong hoàng cung không có động tĩnh gì?" Lạc Vân Hi hỏi ra điều muốn hỏi.

Những thứ này thuộc về việc tư của Đoan Mộc Ly, chẳng qua Lạc Vân Hi hiện nay đang đề phòng hắn, cho nên dựa vào danh nghĩa "sư muội" quan tâm hắn một chút, tương đối thuận lợi với mình.

Đoan Mộc Ly ngưng mắt nhìn nàng một lúc lâu, cười nhạt một tiếng, ngược lại cũng không che giấu: "Sớm trở lại là ý chỉ của phụ hoàng, về phần ta trở lại, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, trong hoàng cung chẳng lẽ sẽ chúc mừng ta sao?"

Xem ra, hắn quả nhiên rất khiêm tốn.

"Ta cho rằng phải mở tiệc, trong cung không phải ba ngày mở một tiệc nhỏ, bảy ngày mở một tiệc lớn sao?" Ấn tượng của Lạc Vân Hi đối việc này rất sâu, sau khi nàng xuyên tới, chẳng phải trong cung thiết yến thì chính là nhà bày tiệc, dường như những loại yến hội này, quan lại quyền quý vừa có chuyện gì đó đều sẽ mở.

Khóe miệng Đoan Mộc Ly nhếch lên cười: "Ta hiểu được, ước chừng là ngươi muốn đi ăn uống miễn phí chứ gì?"  

Lạc Vân Hi vội vàng mở trang sách ra giơ lên, làm như mình không tồn tại.

Đoan Mộc Ly lại kéo sách của nàng xuống, gương mặt như hoa lại gần: "Ngự trù trong cung làm món ăn rất ngon, chẳng qua muốn thừa dịp lúc nhà bếp không có người đi ăn mới có hương vị ngon. Như vậy đi, nhìn ngươi là sư muội của ta, sau này ta sẽ mang ngươi tới đó. Bản lĩnh kia là sư phụ truyền thụ cho, chỉ truyền nam không truyền cho nữ, ngươi có thể đừng nói cho sư phụ không, ta sẽ dạy ngươi."

Lạc Vân Hi giơ sách lên gõ trán hắn một cái: "Nói bậy, sư phụ sẽ dạy ngươi trộm đồ ăn sao?"

Vẻ mặt Đoan Mộc Ly rất thành thật: "Không tin sao? Chờ lão già phá hoại kia trở lại, ngươi đi hỏi hắn xem! Không, không thể hỏi hắn, như vậy đi, lần sau chờ lúc hắn tới hoàng cung trộm thức ăn, ta dẫn ngươi đi xem."

Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, ngẫm lại tính tình Cửu Khúc Chỉ cổ quái như vậy, chuyện trộm thức ăn ở hoàng cung. . . thật sự là chuyện hắn làm được.

Nàng còn có nhiều nghi ngờ khác, cảm thấy không thể vừa hỏi, nếu lại tiếp tục hỏi, Đoan Mộc Ly này không biết còn sẽ nói ra cái gì nữa, lúc này đành cúi đầu đọc sách.

Trong phòng sách yên lặng chỉ nghe được tiếng lật giấy 'xoạt', ngón tay Lạc Vân Hi không ngừng mà lật sách, lập tức lật hết một quyển sách, ném sang một bên nhìn xuống một quyển khác.

"Đợi một chút, ngươi xem như vậy có hiểu không?" Đoan Mộc Ly nhặt quyển sách nàng vứt trên đất lên, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Đọc nhanh như gió, hắn cũng biết, chỉ là không thể ngờ Lạc Vân Hi cũng biết.

"Xem hiểu."

"Vậy ta hỏi ngươi . . . "

Liên tiếp mấy vấn đề Lạc Vân Hi đều trả lời được, Đoan Mộc Ly rất vui vẻ, mãi mới lầm bầm một tiếng: "Chẳng trách sư phụ lại thu ngươi làm đồ đệ."

Lạc Vân Hi rất nhanh đã xem xong bốn quyển sách này, ánh mắt hướng về phía giá sách.

"Xem kia kìa, bắt đầu từ đầu kia, ngươi có bản lãnh như vậy, không bao lâu nữa ngươi có thể xem xong tất cả." Đoan Mộc Ly chỉ tay một cái.

Lạc Vân Hi đắm chìm trong biển sách, cảm giác bụng hơi đói, mắt nhìn thoáng qua thấy trên ghế dựa gần đó có thêm một bàn bánh xốp, liền nhặt ăn, không lâu sau, mặt trời ngả về tây, trong phòng dần tối lại.

Lạc Vân Hi đang xem, sách trong tay đột nhiên bị một cái tay thon dài rút ra.

"Không thể xem lúc này, sẽ làm hỏng mắt đó!" Cổ tay phải Đoan Mộc Ly khẽ chuyển, cắm quyển sách kia về giá sách, dáng người cao to quay tới hỏi, "Sư muội, đêm nay ngươi muốn ăn cái gì? Hay là chúng ta tới hoàng cung -- "

"Cũng không cần đâu, ta nên trở về phủ, bằng không Xuân Liễu sẽ lo lắng chết mất." Lạc Vân Hi cứ ngồi yên mặc kệ chuyện của hắn, đêm nay hắn sẽ không tới hoàng cung "trộm đồ ăn" chứ?

Mày Đoan Mộc Ly khẽ giương lên, môi đỏ mọng cong lên tạo thành một độ cong đẹp mắt: "Được, ta đưa ngươi về."

Ở cửa sau của Lạc phủ, Lạc Vân Hi trở về, Đoan Mộc Ly xoay người lại, ánh trăng trong trẻo chiếu lên gương mặt lạnh lùng, hắn đứng chắp tay, nhỏ giọng: "Huyền Ca."

Một bóng đen bay ra từ Lạc phủ, rơi xuống đất liền quỳ xuống: "Chủ tử, trong ba năm này, Lạc Thái Úy và Lục hoàng tử đi lại rất thân thiết, sợ là muốn theo Lục hoàng tử."

Đoan Mộc Ly cười lạnh: "Ta vốn muốn sơn ngoạn thủy, không muốn tham dự nhiều chuyện phiền toái. Nên không thể đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, phải đề phòng tốt."

Giọng Huyền Ca cay đắng : "Nếu không phải Đình phi nương nương trước kia dung nhan đứng đầu hậu cung, thì bây giờ điện hạ cũng không bị ghen gét như vậy, cũng may hoàng thượng vẫn niệm tình nương nương, không nghe lời gièm pha của tiểu nhân."

Đoan Mộc Ly hơi mím môi, xoay người ném một câu: "Người có thể dựa vào thế gian chỉ có bản thân mà thôi."

Lạc Vân Hi trở lại Vân Các, đã thấy Xuân Liễu áo màu hạnh đứng dứoi chóp mái nhà thò đầu nhìn xung quanh.

"Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở lại!" Xuân Liễu thấy nàng, mặt đầy sốt ruột cũng bình thả lỏng lại, tới đón nàng, lo lắng hỏi: "Người đi đâu vậy, trời tối rồi mới về. Vừa rồi ngũ tiểu thư tới, ta chỉ lo nàng phát hiện người không ở đây, trong lòng sợ đến giờ đây này."

"Nàng tới làm cái gì?" Lạc Vân Hi bước nhanh vào phòng, rửa sạch hai tay bằng chậu đồng trước giường trong.

"Là như vậy, con giá lại bộ thị lang gia Tề tiểu thư sang đây tìm người, ngũ tiểu thư tiếp đãi nàng ấy rồi hai người cùng tới đây, ta nói người ngủ, người nào cũng không gặp, các nàng mới đi."

Mí mắt phải Lạc Vân Hi khẽ nhảy lên: "Các nàng cùng đi đến sao?"

"Vâng, ngũ tiểu thư đưa Tề tiểu thư về phủ rồi ạ." Xuân Liễu gật đầu.

"Họ đi khi nào?"

"Chưa được nửa nén hương ạ."

Lạc Vân Hi nhanh chóng dùng khăn lau tay, xoay người chạy vội ra ngoài: "Không cần phải tìm ta, ta đi một lát rồi về."

Thời gian trước Lạc Nguyệt Kỳ và Tằng Thủy Lan thân thiết như vậy, nàng không yên lòng để Tề Sính Đình ở cùng với nàng ta.

Đến chỗ người gác cổng chốn hỏi, biết được Tề Sính Đình xe ngựa ra ngoài không bao lâu, nàng vội chạy đuổi theo về hướng đầu hẻm.

Bóng đêm dần nuốt chửng Dạ Đô, con đường nhỏ vắng vẻ, một tiếng ngựa hí dài, lái xe không biết con ngựa phía trước lên cơn điên gì, bất nhảy dựng chân trước lên, kéo cả xe ngựa lên.

Tiếng nữ tử hét chói tai từ trong xe truyền ra.

Lạc Vân Hi nhắm, nhanh chóng xông tới, chân đạp xà ngang, linh hoạt leo lên xe, cánh tay với vào trong, kéo Tề Sính Đình bị dọa sợ trong xe ra.

"Vèo vèo vèo." Một trận tên dày đặc như mưa từ bốn phương tám hướng trên nóc nhà bắn tới hai người.

Lạc Vân Hi ôm chặt Tề Sính Đình, lộn một cái, nhảy ra ngoài, chạy tới nơi phố xá phồn hoa. Chiếc xe ngựa sang trọng cùng con ngựa người đánh xe không kịp chạy trốn đều bị bắn thành con nhím.

Lúc sợ hãi đi qua, Tề Sính Đình tóm chặt lấy hai vai Lạc Vân Hi, xấu hổ nói: "Hi nhi, ta suýt nữa làm liên lụy đến ngươi rồi." Nàng cũng hiếu kì Lạc Vân Hi học được bản lĩnh giỏi như vậy từ chỗ nào? Chẳng qua là hiện tại không phải lúc để hỏi.

Tiếng bước chân dầy đặc vang lên trên nóc nhà, hiển nhiên là không ít người đuổi theo các nàng.

Lạc Vân Hi nhặt lên một khối đá lớn từ trên mặt đất, ra sức ném tới ngoài hẻm, sau đó vác Tề Sính Đình lên, trốn đến trong góc cửa của một nhà nhà nào đó.

Tiếng bước chân không hề dừng lại đi qua đỉnh đầu, nhanh chóng biến mất.

Mặt Tề Sính Đình trắng bệch, sợ hãi nhấn chìm lý trí nàng, nàng nắm chặt cổ áo Lạc Vân Hi, cả người không ngừng mà run lên, thỉnh thoảng phát ra âm thanh hít hơi lạnh từ kẽ răng.

Lạc Vân Hi có thể hiểu được, nha đầu này vừa rồi vừa đi dạo quỷ môn quan một lượt.

"Hi nhi, vừa rồi ta rất sợ." Tề Sính Đình cắn chặt hàm răng, thì thầm nói.

Chuyện này đối với bất kỳ nữ nhân nào mà nói, cũng là ứng phản ứng cực kỳ tự nhiên.

Lúc này Lạc Vân Hi cảm thấy bản thân không phải nữ nhân bình thường.

Không, không phải không bình thường, là rất không bình thường. Từ mưa bom bão đạn bước ra, nữ nhân vượt qua hàng loạt xác chết mà bước đi, sao lại là nữ nhân bình thường được chứ? Nàng tự phụ cong môi.

Phía sau, vòng cửa vang lên tiếng động, Tề Sính Đình bị kích thích cả thân thể lui lại, rúc vào trong ngực Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi ôm chặt nàng, vuốt nhẹ sau lưng nàng một chút, nheo mắt nhìn người trung niên vừa tới.

Người trung niên nhìn vô cùng lão luyện, áo dài bằng tơ lụa nâu thượng hạng, tay phải cầm viên dạ minh châu, chiếu trên mặt hai nàng.

Lạc Vân Hi hít vào một ngụm khí lạnh, trời ạ, ở khu dân nghèo này vẫn là có người dùng nổi dạ minh châu ư? Nàng tránh né ánh sáng của dạ minh châu, giognj nói thanh thúy vang lên trong bóng đêm: "Tỷ tỷ ta bị bệnh, chúng ta muốn ngồi ở góc cửa của nhà ông một chút."

Người trung niên kia hơi cau mày, nói: "Các ngươi chờ một lúc, ta đi vào hỏi một chút." Hắn còn chưa nói dứt, dღđ☆L☆qღđ Lạc Vân Hi cảm thấy người trong ngực bỗng nhiên run rẩy, lại giùng giằng chui ra từ trong lòng nàng, đứng vững vàng, không thể tin được mà hỏi: "Tần bá, là ngươi sao?"

Nam tử Trung niên kia giờ mới thấy rõ diện mạo Tề Sính Đình, vì vừa rồi nàng vùi mặt trong ngực Lạc Vân Hi.

"Tề tiểu thư, sao lại là ngươi?" Nam tử trung niên nghiêm túc nhìn, giữa hai hàng lông mày là sự khiếp sợ, sợ là sao cũng không ngờ tiểu thư dòng chính của Tề phủ sẽ xuất hiện tại khu phố nghèo khổ tới chim cũng không thèm ị này, giống như trông thấy qủy vậy.

"Vào đi." Tần bá mở miệng.

"Không —— " Tề Sính Đình cúi đầu muốn cự tuyệt.

Lạc Vân Hi nheo nhẹ trên eo nàng một cái nhỏ giognj nhắc nhở: "Những người kia sẽ còn trở lại."

Vì thế, Tề Sính Đình không tình nguyện đi theo Tần bá vào cửa.

Xuyên qua núi giả chồng chất, bên trong lại vô cùng sang trọng, là một gian biệt viện lịch sự tao nhã.

Phía trước phòng có ánh nến sáng, nghe được tiếng bước chân, một giọng nói lạnh nhạt như ánh trăng truyền tới: "Tần bá, là kẻ nào vậy?"

Nghe thấy giọng này, Tề Sính Đình liền giống bị sét đánh, đi không nổi nữa, Lạc Vân Hi khó liếc nhìn nàng.

Tề Sính Đình hít một hơi, trầm giọng nói: "Hi nhi, chúng ta trốn trong sân thôi."

Lạc Vân Hi nhìn nàng, không nói gì, bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, có tiếng chiêng của quan phủ vào con đường, thời điểm nàykhông ít gia đình vẫn chưa nghỉ ngơi, nhanh chóng mở cửa ra, muốn xem náo nhiệt.

"Giết người rồi, giết người rồi!" Có âm thanh kinh hoảng kêu la, đuốc sáng cả tường nhà trên hiện ra rất nhiều bóng cánh tay, lửa thỉnh thoảng phun vào không trung, bên ngoài hiển nhiên loạn hết lên.

Trong phòng có hai tiếng bước chân một trước một sau đi ra.

"Bằng, án chết người sao?" Tiếng nữ nhân như hoàng anh, yêu kiều mềm mại, có chút lo lắng.

Lạc Vân Hi còn chưa quay đầu nhìn là ai nói chuyện, cũng cảm giác tay tê rần, Tề Sính Đình vô ý thức nheo chặt mu bàn tay nàng, khí lực còn không nhỏ.

"Hả?" Nàng kia phát hiện hai người, tránh tay của người nam nhân, hiếu kỳ đi tới hỏi, "Tần bá, hai vị này là ai? Các nàng gặp phải chuyện gì?"

Tề Sính Đình giờ khắc này tóc tai lộn xộn, quần áo không chỉnh tề, Lạc Vân Hi so với nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu, thế nhưng trên mặt hai người đều có tro bụi, nhìn qua là biết ngay đang chạy nạn.

Nam tử trẻ tuổi cũng khiếp sợ vạn phần đi tới, hắn mặc quần áo màu lam nhạt, dáng người cao to, ngũ quan như ngọc, vô cùng tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân cũng rất cao quý, hắn chớp mắt nhìn Tề Sính Đình từ trên xuống dưới, vốn dĩ không chú ý tới Lạc Vân Hi.

"Làm sao thành bộ dáng này?" Hắn hỏi, giọng nói hàm chứa ý cười lạnh.

Tề Sính Đình trấn định lại, ngẩng mặt lên, nhàn nhạt nói: "Không có gì, đa tạ đã cho chúng ta nghỉ ngơi nhờ."

"Bằng, nàng là ai?" Nữ tử thấy hai người quen biết, không khỏi hỏi nam tử trẻ tuổi kia.

Nam tử trẻ tuổi không nói, trên cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

"Chúng ta là người của Tông nhân phủ, nhanh mở cửa, lục soát nghi phạm giết người!" Một giọng nói trong trẻo vang lên ở cửa.

Ánh mắt của nam tử liếc về phía Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình, quần áo hai người đều có vết máu bắn tung toé, lông mày hắn nhíu lại, sai bảo: "Tần bá, đuổi bọn hắn đi."

"Dạ." Tần bá vẫn không nhúc nhích, duy trì thế đứng cực kỳ ưu nhã, giờ khắc này nhẹ cúi người, nhận lệnh của chủ tử, không nhanh không chậm đi về phía cửa.

Do cửa phủ ngăn cách, cũng không thể nhìn thấy gì, nhưng có thể nghe được Tần bá cùng nam nhân kia nói chuyện.

"Chúng ta là người của Hầu phủ, Thế tử ở bên trong, vừa mới ngủ, không thể quấy rầy."

Người kia có lẽ thấy vật chứng gì, dừng một chút, mới nở nụ cười nói: "Ai, thì ra là hầu phủ, tiểu nhân có mắt không nhìn thấy thái sơn, nếu biết thì ta không vào quấy rầy, mong ông thay ta xin lỗi thế tử."

Trong lòng Lạc Vân Hi hơi động, hầu phủ, Tần gia trong tứ đại thế gia, người thừa kế hầu phủ!

Lẽ nào người thế gia mà ở nhỏ phủ đệ như vậy?

Tần Bằng thản nhiên mở miệng: "Bên ngoài sao lại thế này?"

"Chúng ta không biết." Tề Sính Đình không hề nhìn hắn.

"Phải không? Như vậy, Tần bá, đưa các nàng ra ngoài." Tần Bằng trầm giọng nói.

Trên mặt Tề Sính Đình chợt lóe lên sự hoang mang.

"Được, ra ngoài thì ra." Lạc Vân Hi tiếp lời, nàng mặc kệ Tề Sính Đình và người nam nhân này có quan hệ gì, nhưng nàng hận nhất bị người khác uy hiếp, ngược lại các nàng lại chẳng phải tránh né người quan phủ mà, lôi kéo tay Tề Sính Đình, nói: "Không phải ta không nói cám ơn, mà là ở nhà các ngươi một chén nước cũng không được uống, một góc ghế cũng không ngồi vào, cho nên không cần thiết nói cám ơn."

Tần Bằng lúc này mới chú ý tới Lạc Vân Hi, tiếc thay nữ tử này, hắn không quen biết.

Nhưng hết sức kinh ngạc, Dạ Đô khi nào có người như vậy, lại dám chống đối hắn!

"Thế tử, ta thấy Tề tiểu thư rất mệt mỏi, không bằng để nàng nghỉ ngơi một chút." Tần bá mở miệng, đổi lại là trước đây, Thế tử sao cam lòng nói ra lời nặng như vậy, ai, thế đạo quả nhiên là thay đổi.

Tròng mắt nữ tử bên cạnh rụt lại, Tề tiểu thư, chẳng lẽ là Tề Sính Đình? Không, nhất định là nàng ấy! Trong con mắt của cô gái xẹt qua một tia hoang mang, nhìn về phía Tần Bằng.

Tần Bằng lạnh lùng nói: "Bây giờ nàng ấy đã là trắc phi của Thái tử, còn có người làm khó nàng được sao? Tần bá, ngươi nghĩ quá nhiều rồi!"

"Hi nhi, chúng ta đi." Tề Sính Đình nắm chặt tay nàng, nhanh chân đi về hướng cổng.

Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình cùng đi ra ngoài, trong lòng nàng đã sâu chuỗi toàn bộ chuyện này lại cới nhâu, có thể đoán được 8, 9 phần.

Người đi rồi, nước mắt nữ tử lã chã tiến lên, run giọng nói: "Bằng, sao ngươi có thể đuổi Tề tỷ tỷ đi? Rõ ràng là ta không đúng ở trước, Tề tỷ tỷ phải không phải thật sự muốn gả cho thái tử. Đều do phụ thân, nếu như không phải —— "

Tần Bằng thở dài, xoay người ôm nữ kia vào trong ngực: "Được rồi Tiểu Thiến, chuyện này không phải lỗi của nàng, cũng không thể trách phụ thân nàng, sự việc đã đến nước này rồi thì sau này, không nên nhắc lại nữa."

Tào Thiến tựa đầu vào ngực hắn, không đành lòng nói: "Nhưng các ngươi đã có mười năm tình cảm. . . "

"Được rồi, đó đều là quá khứ, Tiểu Thiến, đừng nghĩ quá nhiều." Tần Bằng nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng ta, ánh mắt lại vô cùng chỗ trống.

Tào Thiến "ừ" một tiếng, ngẩng đầu lên, lau lệ nói: "Ta đi hầm canh cho chàng, làm đồ ăn khuya, được không?"

"Ừm."

Bên này, sau khi Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình ra ngoài, liền bị nha sai của Tông nhân phủ thấy, vì quần áo xốc xếch nên tất nhiên là bị bọn hắn bắt lại.

"Các ngươi là ai?"

"Ta là đại tiểu thư Tề phủ, xe ngựa bên kia là của Tề phủ chúng ta, có người ám sát ta, may mà —— "

"May mà chúng ta chạy thoát." Lạc Vân Hi vội vàng nói tiếp lời nàng ấy nói.

Đương nhiên là không muốn để cho người khác biết được thực lực của nàng.

Nha sai nhìn thử hai nàng, gật đầu nói: "Không vội, xe ngựa kia đúng là của Tề phủ, đã mời người nhà họ Tề tới nhận rồi."

Tề Sính Đình vừa thấy người Tề phủ liền ôm đầu mà khóc, nói Hi nhi vừa cứu nàng một lần.

Lạc Vân Hi không muốn kể công, người nhà họ Tề đứng ven đường nói về việc lần này, không thiếu dân chúng đều nghe thấy.

Trong bóng tối, một con ngựa to khỏe chạy như bay đến: "Ở đây có chuyện gì xảy ra thế?" Lạc Vân Hi nhìn, dღđ☆L☆qღđ lập tức thấy thị vệ áo đen này, có chút quen mắt. Phía sau hắn, một con ngựa trắng như tuyết theo tiếng gió thổi mạnh chạy tới, thân ngựa cao to, da lông trắng như tuyết, giống như cả khối Ngọc Lam Điền điêu khắc thành con ngựa làm nó nổi bật trong đêm đen.

Quân Lan Phong ngồi trên lưng ngựa, trường sam lay động, phong thái trác việt, mày rậm trên đôi mắt lạnh lùng như thanh kiếm sắc bén gột rửa bóng đêm yên tĩnh.

Sau khi mọi người thấy, liền vội vàng chạy tới hành lễ.

Tề thị lang quệt mắt, kể chuyện này cho Trung Sơn Vương.

Ánh mắt Quân Lan Phong quét qua tất cả mọi người, bắn tới người Lạc Vân Hi, con ngươi sâu thẳm hiện lên một con sóng lớn, ánh mắt Lạc Vân Hi nhưng thản nhiên nhìn lại, cũng không hề lay động.

"Xử lý việc này cho tốt đi." Quân Lan Phong ném lại một câu, hai chân liền kẹp bụng ngựa, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử phi như bay, dưới ánh trăng, quả nhiên như một con ngựa tuyết.

Trở lại Lạc phủ, sắc trời đã tối, Lạc Vân Hi vào trong phủ liền tới viện của Lạc Nguyệt Kỳ.

"Đây là kế sách của ngươi và Tằng Thủy Lan sao?" Nàng lạnh lùng nhìn Lạc Nguyệt Kỳ vừa tắm rửa xong.

Lạc Nguyệt Kỳ bảo nha hoàn ra ngoài, chột dạ hỏi: "Kế sách gì chứ?"

"Ngươi thấy sao? Ta rất muốn biết, chuyện đêm nay xe ngựa Tề phủ bị sát thủ truy sát bắn thành tổ ong, ngươi đóng vai trò gì?" Lạc Vân Hi áp sát vài bước, hơi lạnh tỏa ra khỏi người không hề che giấu, như một sức mạnh dời núi lấp biển ép sát Lạc Nguyệt Kỳ.

Con ngươi Lạc Nguyệt Kỳ không được tự nhiên co rụt lại, nàng cảm giác rõ ràng, thân thể chỉ choàng một tầng lụa mỏng thật sự rất lạnh.

Trong phòng yên lặng như nước, ngay cả hô hấp đều trở nên trầm trọng. Nếu trầm mặc mà không bùng nổ, thì chắc chắn sẽ chết trong trầm mặc, Lạc Nguyệt Kỳ bất chợt ngẩng đầu lên.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro