Chương 15: Châm Ngòi Ly Gián

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Ngươi còn đầu óc không?" Lạc Vân Hi cười lạnh, "Đối phó Tề Sính Đình, có gì tốt cho ngươi?"

Lạc Nguyệt Kỳ nhìn nàng chằm chằm: " Lạc Vân Hi đừng nghĩ ta ngốc như vậy, ta thừa nhận ngươi thông minh hơn, nhưng ta cũng biết tự suy nghĩ cho mình! Tề Sính Đình ưu tú như vậy, nàng sẽ thu hút tầm mắt của Thái tử, nhưng Tằng Thủy Lan thì lại khác, ngoại trừ thân phận tốt hơn ta thì những điểm khác cũng không so được với ta, tài năng của ta còn tốt hơn nàng ta đấy!"

Nàng tự đắc ưỡn ngực lên.

"Tùy ngươi." Lạc Vân Hi cũng không có hứng thú nhìn ngực nàng ta, "Tề Sính Đình là bằng hữu của ta, ta đã cảnh cáo ngươi, nhưng ngươi không nghe, Lạc Nguyệt Kỳ, chúng ta đã không còn cách nào để hợp tác nữa!"

Lạc Nguyệt Kỳ như bị gãi đúng chỗ ngứa: "Ta cũng không muốn hợp tác với ngươi, quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc!"

Thứ nàng muốn đã chiếm được, cần làm Lạc Vân Hi cũng làm cho rồi, giờ không cần nữ nhân này nữa, nàng cũng biết nữ nhân này rất nguy hiểm.

"Được, về sau, ngươi làm trắc phi của Thái tử, ta làm tam tiểu thư của Lạc gia." Lạc Vân Hi tập trung nhìn ánh mắt nàng ta trong mắt có chút ý lạnh.

Lạc Nguyệt Kỳ liếc nàng một cái: "Tuy vậy, ta cũng rất khâm phục ngươi, ngươi sống cũng không dễ dàng. Sau này nếu có chuyện gì ta giúp được, ta có thể sẽ giúp đỡ ngươi."

"Nếu như ngươi được sủng rồi hãy nói." Lạc Vân Hi nhíu mày.

Sắc mặt Lạc Nguyệt Kỳ trong nháy mắt chìm xuống: "Tất nhiên rồi, ta tin chắc sẽ là như vậy."

Chinh phục một nam nhân, nàng đã có kinh nghiệm, nhớ lúc trước, Lương Diệp Thu kiêu ngạo như vậy, cũng không phải bị nắm trong tay nàng sao?

"Ừm, chẳng qua sau này ngươi muốn cầu xin ta thì sao đây?" Lạc Vân Hi hé ra đôi môi phấn hồng của thiếu nữ hơi nhếch lên.

Lạc Nguyệt Kỳ ngừng lại, nghĩ đến Tằng Thủy Lan, nói: "Không đâu. Tề Sính Đình không phải đã -- "

Trong lòng nàng, Tề Sính Đình đã chết.

"Chắc chắn sẽ có một ngày, nếu như ngươi đến cầu xin ta, ta chưa chắc sẽ đáp ứng ngươi." Lạc Vân Hi cười rộ lên, nụ cười vô cùng lạnh lùng, "Đình nhi sao, tất nhiên là một cọng tóc cũng không sao, ngươi yên tâm đi."

Nói xong, nàng quay người rời khỏi Nguyệt các.

Ngày thứ hai, chuyện Tề phủ đã truyền khắp Dạ Đô, không ít người mang theo lễ vật tới an ủi Tề phủ, đám người Thái tử cũng bị kinh động.

Sáng sớm Lạc Vân Hi đã ra ngoài, nàng cũng muốn tới Tề phủ xem tình hình của Tề Sính Đình.

Khi đến trước cửa Tề phủ, Đoan Mộc Kỳ cũng vừa mới đến, vừa nhìn thấy Lạc Vân Hi, hắn thật hưng phấn chạy tới: "Lạc Vân Hi, ta đang chuẩn bị tới Lạc phủ tìm ngươi đây!"

"Tìm ta? Có chuyện gì sao?" Lạc Vân Hi rất khó hiểu.

"Ngươi còn nhớ Tuyết Cẩm lần trước ngươi thấy không?"

"Sao rồi, có tin tức gì à?" Trong lòng Lạc Vân Hi hiện lên vẻ kích động.

"Ừm, ông chủ đã trở về, hắn muốn gặp ngươi một lần, đi theo ta đi." Đoan Mộc Kỳ nhấc tay khẽ vẫy, một chiếc xe ngựa đã được đánh tới.

Rất nhanh hai người đã tới cửa hàng vũ khí chỉ có một thanh niên ngày đó, hắn rất cung kính với Đoan Mộc Kỳ: "Thập nhị hoàng tử, mời, chủ tử chúng ta đã đợi lâu."

Lạc Vân Hi đi theo hắn vào trong, Đoan Mộc Kỳ nhìn nàng, hạ thấp giọng hỏi: "Nhớ là hôm nay chỉ đến để mua đai lưng, những chuyện khác đừng nhiều lời."

Lạc Vân Hi rất khó hiểu, Đoan Mộc Kỳ có ý gì?

Nàng bước vào giữa viện có núi giả hồ nước, dưới tàng cây có một chiếc giường êm, trên giường có một nam tử đang nằm, mặc áo mỏng màu xanh rất dài, vạt áo lượn lờ chồng bên chân, giống như đám mây xanh. Hắn híp đôi mắt hoa đào lại, trên khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình, như mỹ nam lạnh giá.

"Hả, Đoan Mộc Ly?" Lạc Vân Hi nhìn thấy hắn có chút giật mình.

Đoan Mộc Ly mở mắt ra, hơi nhíu mày, giật mình vùng lên: "Hả, sư . . . tại sao là ngươi?" Bất chợt hiểu được, "Thì ra là ngươi muốn mua Tuyết Cẩm."

"Ngươi là ông chủ sao?" Lạc Vân Hi cũng hiểu ngay, "Vậy thì càng tốt, đưa nó làm quà gặp mặt cho ta thôi."

Nàng nghĩ mà vô cùng sung sướng: "Đoan Mộc Kỳ, còn không đưa Tuyết Cẩm cho ta sao?"

Đoan Mộc Kỳ thấy hai người này sao có vẻ rất quen nhau, ánh mắt trợn tròn lên, nếu như nhớ không lầm, tối hôm qua nữ nhân này xông vào phòng nhị ca cứu Cửu thần y, bọn hắn ít nhất là kẻ thù! Sao dường như không giống hắn nghĩ vậy hả?

Đoan Mộc Ly khẽ mím môi, đáy mắt đều chứa ý cười: "Thập nhị đệ, đi lấy ra đi."

Đoan Mộc Kỳ đi vào trong phòng mang Tuyết Cẩm ra cho Đoan Mộc Ly, đầu óc mơ hồ liếc nhìn hai người.

"Nếu như ngươi nói ra lai lịch Tuyết Cẩm này, ta đã đưa cho ngươi." Đoan Mộc Ly khẽ cười.

Lạc Vân Hi rảnh rang ngồi trên một góc giường êm, hai mắt nhìn chằm chằm Tuyết Cẩm. Chẳng mấy chốc đã nhăn lông mày lại, sao không thấy thứ này trong ký ức chứ? Lẽ nào, trước đây nàng cũng không biết Tuyết Cẩm sao?

"Không biết." Lạc Vân Hi dứt khoát ôm hộp Tuyết Cẩm vào trong ngực, "Không biết ngươi cũng phải đưa cho ta, mỗi lần gặp ta, đều tay không là không được! Vả lại ngươi vậy mà lại vụng trộm mở tiệm làm ăn, chắc chắn là có tiền chứ?"

"Ngươi còn cướp của như vậy sao? Ta mở cửa tiệm cũng phải ngại ngươi sao? Lão già phá hoại kia chỉ để ý đến chuyện học tập của ta, mặc kệ sinh hoạt của ta, ta không mở tiệm không phải là nghèo kiệt xác sao?" Đoan Mộc Ly lắc đầu, nhịn cười mắng.

Lạc Vân Hi đã lấy Tuyết Cẩm ra, tỉ mỉ cầm trong tay, miệng thì quăng một câu: "Ngươi không phải hoàng tử sao?"

"Vậy làm sao đủ? Ta tiêu tiền như nước, bổng lộc phụ hoàng cho còn chưa đủ ta ăn một bữa cơm!" Đoan Mộc Ly lập kể khổ.

"Ngươi tiêu tiền như nước sao? Ta thấy, bạc của ngươi nói chung đều xài trên người Oanh Oanh của Thần lâu thôi." Lạc Vân Hi tùy tiện nói chuyện.

Đoan Mộc Ly ngồi dậy, thân hình cao to tiến lại, gác cằm tại trên vai nàng, hơi thở ấm áp phả ra, giọng nói cực thấp: "Ý ngươi là nói, ta xài hết tiền trên người ngươi sao? Đúng rồi, ý kiến này không tồi, để nuôi tiểu sư muội như hoa tự ngọc này, ta đúng mệt chết cũng cam tâm."

Lạc Vân Hi không nói gì, rất muốn tát hắn một cái.

Đoan Mộc Kỳ không hiểu ngắt lời: "Nhị ca, ngươi đang cùng Lạc Vân Hi nói cái gì vậy? Nước nào dùng tiếng chim, sao một câu ta cũng không nghe hiểu vậy?"

Đoan Mộc Ly cau mày, con ngươi đào hoa hẹp dài híp lại nhìn hắn, thản nhiên nói: "Con nít con nôi, ra chỗ khác chơi đi!"

Dù là đã thấy khuôn mặt này rất nhiều, biết hắn là nam nhân, sắc mặt Đoan Mộc Kỳ vẫn hơi hồng lên.

Nhị ca, chỉ cần tùy ý làm một động tác, đều có thể quyến rũ hơn so với nữ nhân.

"Tuyết Cẩm này có lai lịch gì?" Lạc Vân Hi đẩy cằm của nam tử ra, hỏi.

"Không biết." Đoan Mộc Ly buồn bực trả lời.

"Nói dối!" Lạc Vân Hi mềm mại nói, bị mình bị giọng nói cực kỳ kiều mỵ của bản thân giật mình.

Cả người Đoan Mộc Kỳ nổi da gà, quơ nắm tay: "Lạc Vân Hi, ngươi ngồi gần nhị ca ta như vậy làm gì?"

Mắt Đoan Mộc Ly híp lại, khóe miệng hiện lên ý cười không che giấu được, nếu như không phải định lực của hắn tốt, nhất định sẽ bị nha đầu này dùng một câu nói công phá, lập tức \ kề tai nói nàng nhỏ giọng nói: "Sư muội, ngươi đang dụ dỗ sư huynh ngươi sao?"

Tiếng nói của hắn nhẹ nhàng bồng bềnh, rồi lại rất từ tính, khẽ lẩm bẩm bên tai Lạc Vân Hi, tựa như cười mà không phải cười, như tình mà không phải tình.

Hắn dường như cũng cực giỏi nghề này, Lạc Vân Hi thầm nghĩ, nàng ổn định lại, Đoan Mộc Kỳ lại không bình tĩnh được, từ góc độ này của hắn, nhìn Lạc Vân Hi ngồi ở mép giường, Đoan Mộc Ly nửa nằm úp sấp ở trên giường, quần áo xếp tùy ý, cánh tay dài chống giường êm, từ chỗ hắn nhìn lại giống như từ sau ôm eo Lạc Vân Hi, đầu như chuồn chuồn lướt nước sát bên vai Lạc Vân Hi, quay mặt nhìn nàng, trong cặp mắt đào hoa kia có bảy phần thâm tình, khoảng cách hai người gần như vậy, thì thầm bàn tán không thể không khiến người ta tưởng tượng nhiều.

"Nhị ca, Lạc Vân Hi, các ngươi kiêng kỵ một chút, còn ta ở đây, ta là người sống!" Đoan Mộc Kỳ không thể nhịn được nữa, đứng lên.

Đoan Mộc Ly liếc hắn một cái, nhẹ nhàng tung một câu: "Ta không ngại ngươi ở đây làm kỳ đà cản mũi, ngươi thấy còn chưa đủ sao?"

Mặt Đoan Mộc Kỳ hơi đỏ lên, từ trước đến giờ Nhị ca nói hắn không dám phản bác, nhưng vẫn sững sờ cố nói: "Lạc Vân Hi, sao ngươi có thể quyến rũ nhị ca ta?"

"Ngươi thấy rõ đấy, ta ngồi đây không nhúc nhích, không biết sao hắn lại tới gần ta chứ?" Lạc Vân Hi kêu oan.

Sắc mặt Đoan Mộc Kỳ hồng đến sắp chết, hắn là tức giận. Tuy Lạc Vân Hi tốt, nhưng nhị ca mới chính nam tử tốt đẹp nhất thiên hạ, sao có thể để cho người khác làm bẩn giường \của huynh ấy đây? Hắn không thoải mái xoay người chạy ra ngoài.

"Hả, có cần làm quá lên như vậy không?" Lạc Vân Hi rất im lặng, đứng lên, "Ta cũng cáo từ."

Đoan Mộc Ly lười biếng đưa tay ra mời, "ừ" một tiếng, cũng không giữ nàng, dặn dò: "Đừng quên đi xem sách. Ngươi đi, thì ta sẽ biết, rồi sẽ đi theo ngươi."

Lạc Vân Hi đáp lời, cầm Tuyết Cẩm rời khỏi đó, trực tiếp tới Tề phủ xem Tề Sính Đình.

Hạ nhân Tề phủ dẫn đường cho nàng, nói tinh thần Tề Sính Đình có chút không ổn định, tĩnh dưỡng tại một gian Thiên viện.

Sau khi đi vào chủ phòng, Lạc Vân Hi liền cảm thấy được có cái gì không đúng.

Chủ phòng rất lớn, trang sức đơn giản, trung tâm chỉ có một mảnh bình phong, cũng không nghe thấy giọng ai, nàng mới đi vào, nha hoàn thì lập tức khóa cửa, rồi có tiếng bước chân nhanh chóng rời đi.

Lạc Vân Hi vừa giận vừa sợ, chẳng qua nghĩ đến Tuyết Cẩm quấn trên eo liền lấy ra, sắc mặt dần ổn định lại.

Xem ra, có người muốn thử vũ khí mới của nàng một lần.

Một bóng người cao lớn từ sau bình phong đi đến, Lạc Vân Hi ngạc nhiên: "Quân Lan Phong, ngươi giở trò quỷ gì vậy?"

Vậy mà lại là Trung Sơn Vương đáng chết.

Sắc mặt hắn hơi trắng bệch, quả đấm nắm chặt, đi mấy bước đến trước mặt nàng, trầm giọng hỏi: "Ngươi và Đoan Mộc Ly có quan hệ gì?"

"Ngươi lại theo dõi ta!" Lạc Vân Hi tức đến méo mũi.

Quân Lan Phong giống như không nghe thấy, hắn chỉ muốn lấy được đáp án: "Ngươi không phải có quan hệ với Đoan Mộc Triết sao? Sao lại biến thành Đoan Mộc Ly rồi? Ngươi đến cùng chọc bao nhiêu nam nhân rồi?"

Khi nói xong lời này, hắn hiển nhiên hơi không khống chế được.

Lạc Vân Hi nhíu nhíu mày: "Chỉ là bằng hữu bình thường, mà ta cần gì nói cho ngươi? Ngươi thật là khó hiểu."

"Bằng hữu bình thường? Ta không tin!" Quân Lan Phong thản nhiên nói.

Lạc Vân Hi xoa lỗ tai nàng: "Lão nương với hắn có quan hệ gì còn chưa tới phiên ngươi có tin hay không!"

"Vậy đây là cái gì?" Lạc Vân Hi cảm giác tay trầm xuống, một phần Tuyết Cẩm liền rơi vào trong tay Quân Lan Phong, "Bằng hữu bình thường, hắn ngay cả cái này cũng đưa sao?"

"Quân Lan Phong, ngươi chưa từng có bằng hữu phải không?" Lạc Vân Hi hỏi ngược lại.

Câu này, đã dẫm vào điểm mấu chốt của Trung Sơn Vương.

"Đúng, ta không có bằng hữu, ta chỉ có kẻ thù, toàn bộ đều là kẻ thù của ta, một bằng hữu ta cũng không có, không hiểu được tình bằng hữu giữa các ngươi loại!" Hắn rất tức giận, cắn răng nghiến lợi nói.

Hắn cũng không biết, tại sao hắn lại để bụng như thế? Là bởi vì cái hôn đó sao?

Không bài xích chuyện bị nàng hôn, rất thích nàng sao?

Mấy hôm nay, mỗi đêm hắn đều tới Thần lâu, sai người mang đủ loại nữ tử tới, đến trước mặt thử hôn hắn, kết quả còn chưa tới gần hắn cũng cảm giác cực kỳ buồn nôn.

Nhất định là lần đó Lạc Vân Hi hôn hắn lúc hắn không kịp phản ứng, cho nên quên cảm giác buồn nôn.

Như vậy lần này, hắn muốn thử một lần.

Nghĩ vậy, Quân Lan Phong vươn hai tay ra, cánh tay vây thân hình nhỏ bé của Lạc Vân Hi trước tường, ánh mắt trầm xuống, chăm chú nhìn chằm chằm mắt nàng, sau đó nhìn về phía môi nàng.

Môi rất mỏng rất nhỏ, màu phấn hồng, hiện ra ánh sáng lấp lánh.

Lạc Vân Hi bị hắn nhìn rất khó chịu, cảm giác môi khô khốc, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm một cái, vừa định hỏi hắn muốn làm gì, đại não Quân Lan Phong đã "oanh " một tiếng nổ tung, giữ chặt hai tay nữ tử, không cho nàng lộn xộn, liền run rẩy hôn xuống môi mỏng, chuẩn xác mà ngậm cái miệng nhỏ kia vào trong môi mình.

"Ngô —— " Lạc Vân Hi kinh ngạc sững sờ, nhanh chóng vùng vẫy, nào biết cánh tay nam nhân như núi, gắt gao đè chặt làm nàng không nhúc nhích được. Vùng vẫy một lúc, mồ hôi nàng chảy đầy người rồi.

Đâu còn nghĩ đến chuyện có chán ghét gì hay không, Quân Lan Phong mút môi của nàng vào mấy lần không vừa lòng, le lưỡi phá tan hàm răng nàng, thử thăm dò liếm hút bên trong miệng nàng, vị rất ngọt.

Nghĩ tới đây, hắn nhớ tới nguyên nhân ban đầu của bản thân, là tới tìm cảm giác chán ghét.

Mắt đột nhiên mở ra, đã nhìn thấy ánh mắt Lạc Vân Hi phẫn hận, ánh mắt hắn quên dời đi chỗ khác, dùng đầu lưỡi quét mấy lần trong miệng nàng, thử nhìn phản ứng của nàng.

Lạc Vân Hi vừa giận dữ vừa xấu hổ, miệng bị hắn gắt gao dùng môi đè, muốn mở miệng cũng không được, tất cả tiếng mắng đều vang lên trong bụng, muốn cắn đầu lưỡi hắn, nhưng lại không nhẫn tâm.

Màu hồng dần bò lên trên hai gò má . . .

Quân Lan Phong mới có một chút lý trí lập tức tan thành mây khói, khép mắt lại, lưỡi dài như thiên quân càn quét, lần nữa nuốt xuống tất cả nước bọt trong môi nàng.

Nước miếng, đấy là nước miếng, ngươi không ghét sao? Lạc Vân Hi cảm thấy bản thân ước chừng là bị người nam nhân này kích thích, mở to hai mắt nhìn.

Quân Lan Phong rốt cục chậm rãi thu hồi đầu lưỡi, dời môi nàng, còn chưa đã ngứa liếm một chút, sau đó phức tạp nhìn về phía nàng.

Không cảm giác khó chịu, hơn nữa còn cảm thấy ăn rất ngon . . .

Lạc Vân Hi hung hăng cắn môi chửi: "Quân Lan Phong, ta chưa bao giờ biết ngươi lại đáng ghét như vậy!"

"Ngươi cảm thấy ta buồn nôn không?" Quân Lan Phong có chút không ổn định hỏi.

Lạc Vân Hi nghiêng đầu, không đáp.

Quân Lan Phong đưa tay nâng cằm nàng, sắc mặt vậy mà lại ửng hồng, nước bọt nàng, lại không buồn nôn chút nào, hắn còn muốn ăn, đáng sợ hơn là, thân thể của hắn lại có phản ứng, từ trước đến giờ tự chủ của hắn rất tốt cũng khống chế được . . .

Hắn duỗi tay buông Lạc Vân Hi ra, nói "Người đi trước, ta còn có việc."

Lạc Vân Hi rất khó chịu: "Ngươi gạt ta đến nơi này chính để thô lỗ với ta sau đó đuổi ta đi sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai?"

Quân Lan Phong quay đầu nhìn nàng, hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi còn muốn làm gì?"

Lạc Vân Hi chỉ cảm thấy vô cùng bực mình, em giá ngươi! Nàng nắm Tuyết Cẩm lên đập một cái vào đầu hắn, xoay người nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Quân Lan Phong lại đi tới đi lui trong phòng, một mặt bình ổn dục hỏa, một mặt tự hỏi sự việc này.

Sau khi xem Tề Sính Đình, nàng không nói ra chuyện nha hoàn mang sai đường, khách của Tề phủ khá nhiều, nàng cùng với Tề Sính Đình ứng phó hơn hai canh giờ, mới về Lạc phủ.

Tuyết các, Lạc Phi Dĩnh mặc váy xanh dựa vào giường quý phi nghỉ ngơi, tiểu nha hoàn ngoan ngoãn đứng bên cạnh. "Ừm . . . mấy hôm nay có chuyện gì không?" Lông mi thật dài che lại con ngươi Lạc Phi Dĩnh, nàng miễn cưỡng hỏi.

Hạ Đào khiêm nhường trả lời: "Lục hoàng tử mấy hôm nay cũng không xuất hiện, chỉ là mỗi ngày đều để Khinh Hồng mang bữa sáng tới."

Lạc Phi Dĩnh mở mắt, hừ lạnh một tiếng: "Ta đã biết, một khi Lục hoàng tử tới, cho ta biết ngay."

Đoan Mộc Triết hết sức ưu tú, là nam nhân nàng muốn, Lạc Vân Hi dám tranh giành với nàng sao? Dù cho hắn đã từng là của Lạc Vân Hi, nàng cũng phải đoạt lấy!

Hạ Đào lui ra sau, một nha đầu khác rón rén đi vào.

"Đại tiểu thư."

"Ừm, tứ tiểu thư dạo này thế nào?" Lạc Phi Dĩnh nheo mắt lại, trong mắt lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.

Lạc Băng Linh bị thương cũng không nặng, khỏe lên rất nhanh, nghe nói gần đây nàng thường thường cùng tỷ muội gặp mặt, hôm nay nàng cũng tới Tề phủ, còn chưa đính hôn, đã quyến rũ người khắp nơi, cũng không biết có thể câu được con rùa vàng nào hay không.

Nàng tuyệt đối không cho phép Lạc Băng Linh hạnh phúc hơn so với nàng!

Lạc Nguyệt Kỳ gả cho Thái tử nhất định là không hạnh phúc, vì làm Thái tử không nhất định được làm hoàng đế, dù Thái tử may mắn đoạt được giang sơn, cũng sẽ cưới nàng làm hoàng hậu, chỉ cần nàng nói một câu, Lạc Nguyệt Kỳ sẽ phải chết già trong lãnh cung.

Mà Lạc Vân Hi, phế vật kia, nàng có chút bận tâm, càng ngày càng khó khống chế.

Nhưng trước mắt, Lạc Băng Linh là người đầu tiên nàng không thể bỏ qua.

Nàng sẽ không quên, tứ tiểu thư này ỷ vào thân mẫu trước mặt phụ thân còn có được chút sủng ái, kiêu ngạo như vậy, thật sự coi mình như đại tiểu thư con vợ cả sao? Mỗi lần nhìn thấy nàng, đáy mắt đều lạnh nhạt, căn bản không tôn kính nàng!

Sau khi Lạc Phi Dĩnh cho nha hoàn lui xuống, liền gọi nha đầu thân cận Tử Quyên tới, con ngươi vòng vo mấy vòng, nhẹ giọng nói: "Tìm bà mối hỏi thăm một chút, gần đây trong kinh thành có người muốn cưới vợ hay không, tốt nhất là loại không cưới được vợ."

Tử Quyên rất lanh lợi, mỉm cười đáp lại.

Lạc Vân Hi về Vân Các ngủ một giấc, tỉnh lại đã gần đến lúc cơm tối, nàng ở Tề phủ dùng không ít bánh ngọt, nên không hề đói, ngồi ở ghế đá trên sân hóng mát, Lạc Kính Văn gọi người truyền tin tới, bữa tối sẽ dùng chung ở phòng khách.

Trong tình huống bình thường, không có chuyện lớn gì, mọi người chỉ dùng bữa trong viện của mình.

Lạc Vân Hi mang Xuân Liễu, Hạ Đào qua, thời điểm vào phòng khách, thấy mười mấy mét phòng khách rất náo nhiệt. Ở giữa bày bàn tròn bát tiên lớn, lau sáng không dính một hạt bụi. Lạc Kính Văn và Đại phu nhân ngồi ở chủ vị, Lạc Phi Dĩnh ngồi ở bên cạnh Đại phu nhân, Lạc Băng Linh vốn là còn có vị trí của Lạc Vân Hi cạnh Lạc Phi Dĩnh mới đến lượt mình, nhưng nàng nhưng không khách khí chút nào chiếm vị trí ngay cạnh Lạc Phi Dĩnh. Lạc Nguyệt Kỳ bởi vì thân phận đã khác, nên ngồi ở đối diện Lạc Kính Văn, là vị trí phó chủ vị, chướng mắt ngồi tại chỗ có địa vị vượt trội.

Lạc Vân Hi mặc áo mỏng màu vàng nhạt mềm mại, váy dài thuê hoa sen Bạch Tú, dáng người gầy yếu, vô cùng thanh nhã, nàng không nhanh không chậm đi tới, cũng không thèm để ý Lạc Băng Linh ngồi bên cạnh, thân phận còn thấp hơn so với nàng.

Lạc Băng Linh nắm chặt ly trà, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý.

Đại di nương dẫn đầu, cùng Tam di nương và Ngũ di nương đứng thẳng ở một bên, Tứ di nương bởi vị bị thương chưa tốt lên, nên đưuọc ngồi trên ghế một bên.

Đại di nương là mẫu thân của Đại thiếu gia, nhị tiểu thư cũng từ trong bụng của nàng ra, tiếc thay năm trước bất hạnh, rơi xuống nước mà chết, nàng đứng hầu bên cạnh Đại phu nhân, ánh nến chiếu lên trên mặt nàng ta, rất mờ ảo, Lạc Vân Hi chỉ nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh, con ngươi rũ xuống thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng.

"Hoàng thượng đã bàn bạc với thái hậu, ba ngày sau, Thái tử sẽ cưới thái tử phi và hai vị trắc phi." Lạc Kính Văn chậm rãi mở miệng, ánh mắt đảo qua mặt mỗi người, cuối cùng dùng lại trên mặt Lạc Nguyệt Kỳ.

Trong lòng Lạc Nguyệt Kỳ cục kỳ vui vẻ, ngoài mặt lại giả vờ không có gì.

Đại phu nhân nói bổ sung: "Kỳ nhi tuổi còn quá nhỏ, tuy đã gả, nhưng đợi sau khi cập kê mới thực sự trở thành trắc phi."

Ý của nàng rất rõ, Lạc Nguyệt Kỳ và Thái tử bây giờ còn chưa thể viên phòng.

Lạc Nguyệt Kỳ cắn môi.

Lạc Phi Dĩnh cười long lanh: "Lạc gia có người làm trắc phi của Thái tử, đây là việc vui, bữa ăn này, cả nhà cùng ăn, rồi phải để Ngũ muội muội xuất giá."

Ánh mắt nàng liếc về phía Lạc Nguyệt Kỳ lại đầy vẻ khinh thường.

Trong lòng Lạc Băng Linh cười lạnh, nói: "Đại tỷ, đúng là việc vui, Ngũ muội bây giờ là trắc phi của Thái tử, thân phận chúng ta không thể so được với muội ấy, sau này thấy nàng, ngay cả tỷ cũng phải hành lễ thì phải?"

Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh hơi chìm xuống, thoáng cái đã thay đổi nói: "Cái này là đương nhiên, Ngũ muội muội đã gả đi rồi, Tứ muội, ngươi cũng không thể lạc hậu nha, không biết mẫu thân chọn những người kia, ngươi có vừa ý vị nào không?"

Nhắc tới việc này, Lạc Băng Linh liền nổi giận trong lòng, hôm nay Đại phu nhân tìm bà mối muốn cho nàng lựa chọn vị hôn phu, không chỉ không có thân phận, còn đều có bệnh nặng, loại mà những cô nương nhà bình thường đều coi thường, toàn bộ giao cho nàng! Căn bản chính là muốn bán tống bán tháo nàng ra ngoài!

Lúc này, nàng tức giận đối chọi gay gắt: "Ta còn nhỏ, còn đại tỷ đã 15 tuổi, nếu ta nhớ không lầm, cuối tháng tám là tới lễ cập kê của tỷ rồi! Đại tỷ cũng không thể như vậy, lớn tuổi rồi, mà không ai thèm lấy."

Lạc Phi Dĩnh tức giận, Lạc Kính Văn lạnh lùng mở miệng: "Ngươi với đại tỷ ngươi có thể so sanh sao?"

Công khai che chở, Lạc Băng Linh tức giận đến đỏ cả mặt, vung đũa một cái: "Không thể so sánh, mệnh ta thấp kém, nào có cao quý như nàng chứ? Sau này mệnh của nàng phải làm hoàng hậu rồi!"

Lạc Vân Hi nghe vậy, trong lòng kêu một tiếng không được, lời này của Lạc Băng Linh là tối kỵ.

Quả nhiên, Lạc Kính Văn xông lại, tát một cái trên mặt nàng: "Đồ ngu ngốc, nói hưu nói vượn, Lạc phủ chúng ta sớm muộn cũng chết trong tay ngươi!"

Ngũ di nương nhanh chóng khóc sướt mướt.

Đại phu nhân thừa cơ nói: "Lão gia, con giá lớn không giữ được, trừ Dĩnh nhi, hiện nay chỉ có nàng không có hôn sự, ta thấy mấy ngày trước công tử nhà Trương viên ngoại kia cũng được, không làm quan, thì nàng nói bậy cũng sẽ không liên lụy đến chúng ta."

Đang lúc Lạc Kính Văn nổi nóng, nghĩ nữ nhi này không giữ mồm giữ miệng, thật đúng là không thể gả cho người làm quan, liền nói: "Ngươi cứ làm như vậy đi."

Ngũ di nương "a" một tiếng hét ra, Đại phu nhân nói với nàng, nàng đã điều tra, Trương công tử này vốn là người què, mà quanh năm suốt tháng lại ở trong thanh lâu, thân mình gầy gò đến mức như sợi mì, con gái nàng nếu gả vào đó không phải là nhảy vào hố lửa sao?

"Lão gia!" Ngũ di nương nũng nịu khóc lóc kể lể một câu.

Lạc Kính Văn đang phiền, nói: "Các ngươi đừng tiếp tục nói nhiều nữa cho ta!"

Thấy hắn thật sự nổi giận, Ngũ di nương không dám mở miệng, Lạc Băng Linh giận đùng đùng đứng lên, nói: "Phụ thân, ta không thích Trương công tử kia! Mong mẫu thân suy nghĩ đến cảm nhận của ta một chút!"

Lạc Kính Văn hừ một tiếng, cũng không trả lời. Lạc Băng Linh vui vẻ, phụ thân chưa ghét mình hẳn, còn có hi vọng.

Lạc Vân Hi nhìn thấu việc này, khóe môi hơi cong.

Nàng cười nhẹ: "Tứ muội muội, ngươi cũng không nên để lời của phụ thân sang một bên như vậy, hôn sự của con gái đều do cha mẹ quyết định, ta nghĩ rằng mẫu thân an bài cho ngươi hôn sự không tệ. Mặc dù nói mẫu thân không phải mẹ ruột của ngươi, nhưng cũng một lòng vì nhi nữ chúng ta, ngươi cũng không thể lấy oán báo ân, hoài nghi dụng tâm của mẫu thân, phải hiểu được mà cảm ơn biết chưa?"

Lạc Băng Linh nghe được phế vật Lạc Vân Hi vậy àm lại dùng loại giọng điệu này giáo huấn người nói mình, vừa tâm trạng vừa bình tính lại đã nổ tung, nàng ngẩng đầu, rống to: "Lạc Vân Hi, ngươi có tâm tư gì? Tốt ư? Vậy ngươi gả đi! Nếu không phải ngươi từ nhỏ đã đính hôn, còn không biết mẫu thân bán ngươi đến trong ngọn núi nào đâu! Ngươi hiểu chuyện? Ngươi biết báo ân sao? Thật đúng là đứng nói chuyện không đau eo!"

Sắc mặt Tứ di nương trắng bệch, nhanh chóng bắt ống tay áo nàng.

Đáy mắt Lạc Vân Hi lạnh nhạt, thật không ngờ Lạc Băng Linh lại bị kích!

Thấy dáng vẻ nàng ta đã mất hết, nói càng ngày càng khó nghe, tiếng Đại phu nhân khóc rưng rức vang lên bên tai, Lạc Kính Văn lập tức mất tất cả kiên nhẫn, không thể tin được nhìn nàng: "Trái tim ngươi vậy mà lại nghĩ mẹ ngươi trở thành như vậy! Xem ra, đúng là ta giữ lại ngươi quá lâu, càng ngày càng kỳ cục, càng ngày càng không giống thiên kim tiểu thư! Chuyện này để mẫu thân ngươi làm chủ, trong vòng ba ngày định hôn sự đi!"

Trong đại gia tộc chuyện mẹ cả sắp xếp hôn sự vốn không gì đáng trách, Lạc Băng Linh cáu kỉnh vốn dĩ không thể làm một con cờ tốt, cho nên vừa hắn sẽ không cân nhắc giá trị của nàng ta.

Đại phu nhân làm chủ, còn có thể định cho nàng hôn sự tốt sao? Lửa giận trong lòng Lạc Băng Linh bùng lên, vừa hận vừa sợ, hét lên: "Phụ thân, người không thể như vậy!"

"Dẫn đi!" Lạc Kính Văn không nhịn được hô một tiếng.

Phòng khách yên tĩnh.

Tứ di nương không yên lòng, bảo nha hoàn đỡ đuổi theo.

Lạc Phi Dĩnh dùng khóe mắt liếc về phía Lạc Vân Hi, cười nói: "Vẫn là tam muội nói đúng. Chẳng qua lúc phụ thân và Tứ muội nói chuyện, chúng ta là tiểu bối tốt nhất vẫn không cần cần xen vào, miễn cho trong lòng Tứ muội sẽ có thêm oán hận, nghĩ chúng ta trước mặt phụ thân nói lời thị phi xa lánh nàng ấy." Lúc nàng ta và Lạc Vân Hi nói chuyện, trong lòng toàn là thù hận.

Mấy ngày trước bị nàng (LVH) đả thương gân cốt, dùng thuốc tốt nhất, đến bây giờ còn đau âm ỉ. Càng tức hơn chính là, bên ngoài không ít người hoài nghi nàng ở nhà ngược đãi thứ muội, khiến hình tượng nàng duy trì tốt bấy lâu nay dính vào chỗ bẩn, nàng làm sao không hận?

Lạc Kính Văn nghe vậy, mày khẽ cau lại, liếc nhìn Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi nở nụ cười hào phóng khéo léo, rất tự nhiên ngồi vào vị trí trên Lạc Băng Linh, từ từ nói: "Ta có thể nói hay không, phụ thân cũng còn chưa phát biểu ý kiến, đại tỷ liền mở miệng dạy dỗ, đại tỷ dù cho lớn tuổi hơn ta, cũng là tiểu bối đấy."

Lạc Phi Dĩnh bị nàng phản kích, hơi đỏ mặt, lời nên nói cũng để cho Lạc Vân Hi nói, nàng không cách nào phản bác, không khỏi đỏ cả vành mắt, nhìn về phía Lạc Kính Văn: "Phụ thân, ta chỉ là cảm thấy tam muội làm được không đúng —— "

"Phụ thân đã vì việc trên triều bận rộn mà chịu khổ nhiều rồi, đại tỷ, không cần mang những việc nhỏ như của hạt vừng chúng ta đến làm phiền phụ thân." Lạc Vân Hi trực tiếp căt nagng lời nàng ta, hơi nâng chén, thản nhiên nói: "Phụ thân, chúng ta vẫn nên mở tiệc thôi."

Câu nói này rất được lòng Lạc Kính Văn, tuy hắn không thích thứ nữ, nhưng thích gia hòa vạn sự hưng, lúc này giơ ly rượu lên: "Nào, trước tiên là vì chuyện của Kỳ nhi cạn một chén."

Gương mặt Lạc Phi Dĩnh bị tức đến tái nhợt, năm ngón tay không ngừng nắm chặt cái chén, đầu ngón tay trắng bệch.

Nàng vốn là đại tiểu thư, lại là tiểu thư con vợ cả, từ trước đến giờ nói một không nói hai, Lạc Băng Linh hung hăng đến đâu, cũng bị nàng nói mấy câu đuổi đi rồi, nhưng Lạc Vân Hi, lại trước mặt phụ mẫu qua mặt nàng!

Bữa cơm này nàng ăn không có vị gì, nhưng Lạc Vân Hi lại cười nói ríu rít, Lạc Nguyệt Kỳ vẫn không tham gia đối thoại của bọn họ, thờ ơ lạnh nhạt.

Ngày thứ hai, thái hậu mời không ít nữ quyến tiến cung, cùng thái tử phi và trắc phi của Thái tử ngắm cảnh, Lạc Vân Hi cũng không tính đi, nhưng Khinh Hồng mang đến cho nàng một mảnh lá sen, đấy là tín vật của Đoan Mộc Triết và nàng.

Nàng thay đổi một bộ quần áo màu lam, là mấy ngày nay Tề Sính Đình mới làm, kỹ thuật vô cùng tốt, đường chỉ đều, trên thêu cánh hoa lớn màu sắc tươi đẹp, trông rất sống động.

Địa điểm gặp mặt lần này, cũng không phải ở thuyền nhỏ trong hồ sen, mà đổi thành một khu Thiên điện bị bỏ hoang.

Lúc Lạc Vân Hi vào điện, Đoan Mộc Triết đứng dựa ở cửa sổ, mặc áo màu xanh lục đứng trước cửa sổ để ánh mặt trời chiếu xuống hiện ra một tầng sáng lộng lẫy, hắn quay đầu lại, hơi mỉm cười nói: "Hi nhi thật xinh đẹp, đây là Tề Sính Đình quần áo làm cho nàng sao?"

"Sao ngươi biết?" Lạc Vân Hi thuận miệng hỏi.

"Nàng và nàng ấy gần đây quan hệ rất tốt."

Đoan Mộc Triết đã nói lời này, nhất định là phái người theo dõi nàng, nàng và Tề Sính Đình kết bạn cũng chẳng phải chuyện bí mật, hắn biết không có gì đáng trách, chỉ là bị người khác "theo dõi" thì cảm giác thật sự không tốt.

"Có việc gì sao?" Nàng trực tiếp hỏi.

Trong con ngươi Đoan Mộc Triết xẹt qua sự nghi ngờ: "Lần trước nàng bảo ta điều tra nha hoàn U Nhi kia, ta cẩn thận tra xét, biết được sau khi nàng ta rời khỏi Phủ Thái Úy cũng chưa có bất cứ tin tức gì, chưa về nga, giống như hoàn toaanf biến mất chưa từng xuất hiện vậy."

Lạc Vân Hi nhíu chặt mày: "Phải không?" Có lẽ là đã lập gia đình rồi thì sao?

Nàng liền nghĩ tới một chuyện khác, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn cây cao trồng trong viện, nói: "Chủ nhân sau lưng Thần lâu là ai?"

Tối đó, hành vi của thiếu nữ cầm kiếm đã để lại bóng mờ trong lòng nàng.

"Nếu như ta đoán không sai, chắc là Đoan Mộc Ly."

"Hắn sao?" Lạc Vân Hi nghiêng đầu, không hiểu chớp mắt nhìn Đoan Mộc Triết.

"Ừm, sản nghiệp của hắn ở Thiên Dạ không ít." Đoan Mộc Triết nói, mắt lạnh dần, nhiệt độ quanh mình cũng kịch liệt giảm xuống, "Phụ hoàng vẫn rất dung túng hắn. Hắn về kinh ngược lại rất bình tĩnh, cũng không có động tĩnh gì. Hi nhi, nàng có thể có ý kiến gì tốt không?"

"Ý kiến hay sao?"

"Để đối phó Đoan Mộc Ly."

"Không có." Lạc Vân Hi lắc đầu, nàng vốn dĩ không muốn đối phó hắn.

Đoan Mộc Triết đành thở dài một hơi, sắc mặt rất thất vọng: "Được rồi, nàng về suy nghĩ thêm đi, chúng ta đi thôi, rời khỏi đó lâu sẽ khiến người ta nghi ngờ."

Lạc Vân Hi nghĩ đến trước đây nàng dường như có nói, nếu như Đoan Mộc Triết muốn giang sơn này, thì sẽ dùng hai tay dâng tặng, trước đây nha đầu kia, quả nhiên là yêu thẩm Đoan Mộc Triết. . . nhưng nàng cảm thấy, nam nhân trước mắt này cũng không tốt như vậy!

Trở lại hồ sen, hôm nay các nàng ở vị trí một hồ sen khác, trên có hành lang, có mấy mái nhà đình, thái hậu, hoàng hậu đều đã ngồi trong đình.

Lạc Vân Hi tìm một vòng không gặp Tề Sính Đình, có người nói, nhìn thấy Tề Sính Đình đi tới ngự hoa viên.

Nơi này cách ngự hoa viên không xa, Lạc Vân Hi liền tìm tới.

Tại cửa ra bên đường hoa viên, xây một cái đình đẹp mắt, giữa bàn đặt đủ loại trái cây mới, Lạc Phi Dĩnh mặc áó hồng váy hồng, cười khanh khách là đối diện rót trà cho Tề Sính Đình.

Mặt nàng cực kỳ tốt, che lớp lụa mỏng, chỉ thấy ngoài lụa mỏng là một đôi mắt đẹp, tay vươn ra có thể thấy da thịt mềm mại trắng như, dღđ☆L☆qღđ nhìn qua đã biết ngay là đại mỹ nhân. Tề Sính Đình xuất thân danh môn, lại là dòng chính nữ, khí chất không thua Lạc Phi Dĩnh chút nào, mặc dù không đẹp bằng nàng ta, lại tỏa ra hơi thở lạnh nhạt tao nhã.

Hai người đều là thiên kim tiểu thư, ngồi đối như vậy, từ mặt ngoài nhìn vào thì vô cùng hòa hợp.

"Tề tiểu thư, sau này sẽ phải gọi ngươi là Tề phi rồi, bằng thân phận địa vị và tài mạo của ngươi, làm trắc phi quả nhiên là uất ức." Lạc Phi Dĩnh rất là tiếc nuối.

Tề Sính Đình trước đây đối với Lạc Phi Dĩnh không quen thân gì, có thể vì nàng ta làm Lạc Vân Hi vào ngục, cho nên ấn tượng tốt của nàng đối với Lạc Phi Dĩnh không còn, nhưng mỗi tiếng nói cử động của nàng đều đại diện cho đông cung, nên tất nhiên không thể tùy ý cự tuyệt yêu cầu của Lạc Phi Dĩnh.

"Lạc tiểu thư chê cười, Sính Đình chẳng qua chỉ là nữ tử bình thường, không theo kịp phong thái giống tiên nữ như Lạc tiểu thư." Lúc Tề Sính Đình nói chuyện khóe mắt hơi dao động mà không mất ý cười, khiến người nghe rất thoải mái.

"Gọi Lạc tiểu thư, có xa lạ quá không?" Lạc Phi Dĩnh nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng ấy, rất thân thiết vỗ về, "Ngươi ra đời tháng mấy?"

"Tháng mười hai." Tề Sính Đình chần chừ một lúc đáp.

"Ta là tám tháng, vậy ta lớn hơn ngươi bốn tháng, ngươi kêu ta một tiếng tỷ tỷ được chứ?" Mắt Lạc Phi Dĩnh đầy chân thành.

Tề Sính Đình không một tiếng động rút tay lại: "Lạc tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân Thiên Dạ, ta không dám trèo cao." Giọng nói đúng mực.

Lạc Phi Dĩnh trách móc: "Sao lại xa cách với ta như vậy, ta ngưỡng mộ tài danh của ngươi đã lâu, muốn kết bạn với ngươi."

Tề Sính Đình cười không nói.

Lạc Phi Dĩnh cố gắng bình tinh lại, bưng cho nàng ấy trà và bánh ngọt, rất nhiệt tình, Tề Sính Đình thấy thế, không dễ chịu lại xa cách, ngược lại cũng khách khí trò chuyện cùng Lạc Phi Dĩnh.

Chuyện liên quan đến việc Tề Sính Đình được Lạc Vân Hi cứu nàng ta cũng nghe nói, chỉ là không để trong lòng, nhưng nàng không có khả năng để Tề Sính Đình và Lạc Vân Hi quá gần gũi.

"Ai, nhà ta gần đây thật nhiều chuyện phiền lòng." Lạc Phi Dĩnh than một tiếng.

"Hả? Không biết quý phủ xảy ra chuyện gì?" Tề Sính Đình liền hỏi."

"Tứ muội muội ta vẫn đối xử tốt với Tam muội muội, tối hôm qua Tam muội muội lại nói chuyện thị phi trước mặt phụ thân, khiến Tứ muội bị oan, phụ thân dưới cơn nóng giận đã định hôn sự cho Tứ muội, là nhi tử què chân của Trương viên ngoại gia ở phía bắc thành." Lạc Phi Dĩnh nói rồi thở dài càng nặng, "Trái tim Tam muội muội thật sự tàn nhẫn, cứ không để ý đến hạnh phúc của Tứ muội muội như vậy. . . "

Tề Sính Đình cau mày nghe, đã biết đến nàng ta lại giả từ bi.

Lạc Phi Dĩnh mạnh mẽ vỗ trán: "Ai da ta quên, Tam muội muội Lạc Vân Hi của ta dường như đã cứu Tề muội muội, coi như ta chưa nói gì, chỉ là ta có chút phiền lòng, nhất thời oán trách thôi."

Tề Sính Đình cười lạnh, bất chợt đứng lên, giọng nói rất không tốt: "Lạc tiểu thư, ta thật sự là không làm nổi muội muội của ngươi, Lạc Vân Hi là tỷ muội tốt của ta, ta tin tưởng nàng, mặc kệ nàng làm chuyện gì, đều sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của ta và nàng. Loại diễn trò châm ngòi ly gián này, không cần diễn trước mặt ta!"

Từ trước đến giờ Tề Sính Đình đều dịu dàng hiền thục lại nói ra lời bén nhọn thế này, Lạc Phi Dĩnh không ứng phó kịp, mất hết mặt mũi, gò má đỏ sậm lên.

"Ngươi hiểu lầm . . . "

"Hy vọng là ta hiểu lầm, thế nhưng mong Lạc tiểu thư sau này không nên ở trước mặt ta nói xấu Hi nhi, bằng không, đừng trách ta trở mặt không quen biết!" Tề Sính Đình nói ra lời hung ác, nàng hận nhất loại tiểu nhân này.

Lạc Phi Dĩnh chịu đựng tức giận, bất chợt từ trên ghế đá đứng lên, giọng nói vang lên: "Tề tiểu thư, ngươi sỉ nhục nhân cách của ta, ta cũng không phải muốn châm ngòi ly gián, mời ngươi nhận lỗi với ta!"

Tề Sính Đình nhíu mày, lạnh giọng nói: "Ngươi dám nói ngươi không muốn gây hiểu lầm, ngươi biết rõ ràng quan hệ của ta và Hi nhi tốt, còn nói lời như vậy, chẳng phải gây hiểu lầm thì là gì, chính là Lạc đại tiểu thư ngươi ngu dốt!"

Lạc Phi Dĩnh cắn môi, nước mắt rì rào rơi xuống: "Ngươi nói ta ngốc! Đúng, ta là thật ngốc, không thông minh như ngươi, Tề tiểu thư nổi danh bên ngoài, ngay cả thái hậu cũng khen nữ công của ngươi, ta kia so được chứ? Về sau, ta sẽ đi cầu xin thái hậu, không cần vào cung tự rước lấy nhục nữa, nhưng xin ngươi cũng chừa chút khẩu đức, không cần tùy tiện liền nhục mạ người khác."

Tề Sính Đình không biết nói gì, tốc độ Lạc Phi Dĩnh biến sắc thật là nhanh, vậy mà ngay cả một lời nói nặng đều không chịu nổi, lại khóc.  

Tề Sính Đình đang buồn bực, phía sau một giọng nói điếc tai nhức óc vang lên: "Tề Sính Đình, ngươi làm bản cung thật sự thất vọng!"

Tim Tề Sính Đình run lên, nàng đã hiểu, giọng nói này là của thái tử!

Còn chưa hiểu gì, bóng màu xanh vọt tới trước mặt nàng, xanh mặt hỏi: "Ngươi lại vậy mà lại biết mắng người, chưa bao giờ biết, Tề gia tiểu thư thanh danh tốt như vậy vậy mà cả một chút tu dưỡng cũng không có!"

Thái tử vô cùng tức giận, giọng nói rất lớn, thần sắc khó coi.

Lúc này Tề Sính Đình mới hiểu, chẳng trách Lạc Phi Dĩnh lại khóc, thì ra nàng sớm nhìn thấy Thái tử ở sau lưng mình, trong lòng phát lạnh, Lạc Phi Dĩnh thực sự là biết diễn trò.

"Thái tử điện hạ." Lạc Phi Dĩnh gạt lệ, vội vàng nói: "Không có chuyện gì, ta và Tề muội muội chỉ đùa chút thôi."

"Được rồi, ngươi đừng nói chuyện giúp nàng, ta đã nghe thấy rồi." Thái tử đau lòng liếc nhìn nàng ta, lúc ánh mắt chuyển sang người Tề Sính Đình, mang theo sự căm ghét, rồi nhanh chóng tăng thêm, "Mau rời khỏi đây đi, bản cung không muốn gặp lại ngươi."

Tề Sính Đình nhớ tới lời Lạc Vân Hi từng nói, không khỏi mở miệng nói: "Thái tử đã thích lạc đại tiểu thư như vậy, vì sao không nạp nàng làm phi chứ?"

Nói vậy đã dẫm vào đuôi thái tử, hắn bước đến một dài bước, "bốp" một tiếng quăng một bạt tai cho Tề Sính Đình.

"Ta đã nhìn lầm ngươi, cút!"

Nếu như nàng không phải dòng chính nữ của Tề gia, hắn sẽ lập tức tìm mẫu hậu từ bỏ hôn sự này!

Tề Sính Đình vừa lo vừa sợ, lần đầu tiên nàng bị tát, nàng từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều từ nhỏ cũng chưa bị người khác đối xử như vậy bao giờ, nước mắt không nhịn được xông lên, nàng vẫn đè xuống.

"Dạ, thần nữ xin cáo lui." Nàng nhanh chóng lui ra phía sau, xoay người chạy đi.

Đáy mắt Lạc Phi Dĩnh hiện lên ý cười, rất nhanh đã biến mất: "Thái tử, người ra mặt vì ta như vậy, hình như không ổn."

"Dĩnh nhi, đây là ta cam tâm tình nguyện, không nên nhiều lời!" Hắn nhìn nàng thật sâu, nhăn chặt mày lại, trong lòng còn vì chuyện Tề Sính Đình mà buồn phiền.

Khi Lạc Vân Hi tìm tới, đã nhìn thấy Tề Sính Đình từ trong hoa viên chạy đến, vừa chạy, vừa dùng ống tay áo lau mắt, như bị gió thổi, bước chân lảo đảo.

Nàng giật mình, lớn tiếng kêu lên: "Đình nhi, ta ở đây."

Tề Sính Đình dừng bước lại, có chút xấu hổ không biết có nên tới hay không.

Lạc Vân Hi đã đến đón, ánh mắt sắc bén chú ý tới sự khác thường của nàng, lạnh giọng hỏi: "Ai ức hiếp ngươi?"

Tề Sính Đình do dự một chút, nói: "Là Thái tử." Liền nói thẳng chuyện phát sinh trong đình ra.

Lạc Vân Hi lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Lạc Phi Dĩnh, nàng lại dám có ý đồ với ngươi!" Gây xích mích với nàng thì thôi, thậm chí ngay cả Thái tử cũng muốn kéo vào, nữ tử cổ đại coi phu quân là trời, cách làm của Lạc Phi Dĩnh như thế không thể nghi ngờ là vô cùng đáng ghét.

"Không cần gả cho Thái tử, nam nhân kia có cái gì tốt chứ?" Lạc Vân Hi nhìn ánh mắt Tề Sính Đình hơi sưng nói: "Dùng thân phận tài mạo của ngươi, gả cho ai không được, cứ phải tiến cung sao? Hơn nữa, thái tử này cũng không phải vật trong ao."

Câu cuối cùng, nàng đè thấp giọng.

Tề Sính Đình giương mắt, nghiêm túc nhìn nàng: "Kỳ thực ta cũng biết, tối đó chỉ là nhất thời kích động, nhưng hiện tại, ván đã đóng thuyền, hôn sự hoàng gia không được phép thay đổi, nếu không thì sẽ liên lụy đến gia tộc."

"Kích động, cô nương, kích động là ma quỷ đó." Lạc Vân Hi xem thường.

Tề Sính Đình cười khổ sở: "Được rồi, hôn sự này là bỏ không xong, ta cũng không sao cả, gả cho ai cũng là gả, ta sẽ không thích một nam tử nữa, mặc dù Thái tử không thích ta, cuộc sống của ta cũng sẽ không có gì thay đổi, không uất ức."

Lạc Vân Hi nắm tay nàng, xoa nhẹ mấy lần hỏi: "Nếu trong lòng ngươi có nỗi khổ gì, có thể nói với ta."

Tề Sính Đình không nói, đi chầm chậm về phía trước, Lạc Vân Hi đuổi tới, hai người bước chậm trên đường đá cuội nhỏ tại ngự hoa viên, gió thổi nhẹ nhàng, như một bàn tay to, vuốt lên lòng người nặng nề. Đi một đoạn đường rất dài, Tề Sính Đình mới chậm rãi mở miệng: "Trước đây, có một tiểu cô nương, nàng ngu ngốc thích một thiếu niên xuất thân tốt hơn nàng, thiếu niên kia cũng thích nàng, hai người ước định chung thân. Mười năm sau, thiếu niên trưởng thành thanh niên, nữ hài cũng trở thành cô nương đợi gả trong khuê phòng, xưa nay không lo chuyện lập gia đình. Sau này, thanh niên đi theo Trung Sơn Vương tới biên cảnh đánh trận, sau khi trở lại, bên người là một cô nương khác, hắn nói, muốn lấy cô nương kia làm thê tử, nên chỉ đành có lỗi với cô nương này." Lạc Vân Hi nghe được trợn mắt há mồm, không nhịn được ngừng bước, lòng đầy căm phẫn hỏi: "Là Tần Thế tử Hầu phủ sao?"

Việc tại tiểu viện Tần gia lần lượt hiện ra trong đầu.

Tề Sính Đình cười, ánh mắt bi thương: "Vậy nên Thái tử tuyển phi, ta có được tin tức này, ngơ ngác, bất chợt liền muốn tìm một người gả cho họ."

"Ta đi tìm hắn!" Sắc mặt Lạc Vân Hi tái xanh, bỏ qua tay Tề Sính Đình.

"Không cần!" Tề Sính Đình giữ chặt nàng, "Ta không muốn có chút quan hệ nào với hắn nữa, thực ra, hắn nói, phụ thân của Tào Thiến là phó tướng trong quân, vì hắn mà chết, trước khi chết đã khóc cầu xin hắn chuyện này, về tình về lý, hắn đều không thể để Tào tướng quân chết không nhắm mắt, đành phải . . . đồng ý."

Lạc Vân Hi cười lạnh: "Tuy vậy cũng không thể tha thứ! Một câu chết không nhắm mắt, có thể trốn tránh trách nhiệm, có thể để một nữ nhân chờ hắn mười năm sao?"

"Hi nhi, ta không truy cứu, ngươi còn để ý làm cái gì chứ?" Tề Sính Đình thấy Lạc Vân Hi cáu kỉnh, cố nén đau đớn trong lòng, ngoài mặt giữ bộ dạng bình thường không coi ra gì.

"Vậy được rồi." Lạc Vân Hi chịu thua, trong lòng lại ghi nhớ việc này, họ Tần này và Tào tướng quân cũng cùng Trung Sơn Vương ra ngoài đánh giặc sao? Vậy nàng trước tiên có thể hỏi thử Trung Sơn Vương xem đến cùng sự việc có phải là như vậy không phải.

Nếu như không có việc này, thì là tên họ Tần kia thay lòng, cố ý tạo nên lời nói dối đó, lúc đó thì nam nhân này nên xuống địa ngục!

Tề Sính Đình nói chuyện này đã xảy ra là không thể ngăn cản, nói chuyện với Lạc Vân Hi cũng mất tập trung, hai người đi tới đi lui, không ngờ đến chỗ sâu ngự hoa viên.

"Trở về thôi." Lạc Vân Hi thấy nơi đây tất cả đều là cây cối và la khô sơ xác, như chưa từng được quét tước, liền biết là nơi bị bỏ quên trong cung.

Tề Sính Đình sững sờ, đánh giá bốn phía, quả nhiên, nơi đây hoang vu, không có người ở, không nên ở lâu.

Hai người vừa muốn đi, cách một bức tường truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Người nào?"

Ánh mắt Lạc Vân Hi lập tức thay đổi, nhanh như tia chớp đưa tay, kéo Tề Sính Đình về phía sau mình, đồng thời kéo Tuyết Cẩm ra, múa nửa vòng tròn giữa không trung, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, thắt lưng gấm mềm mại trắng muốt, cực kỳ dễ nhìn.

Từ bức tường ngăn trong viện, bốn tên thị vệ rút ra kiếm vượt qua tường đến, Đoan Mộc Triết đuổi sát theo sau, dáng người cao to nhảy lên đầu tường, áo trăng tung bay, giống như một bạch điêu ưu nhã, mắt ưng bắn về phía hai người ngoài tường.

Tề Sính Đình thấy thế, bị doạ chân cũng mềm nhũn.

Tình huống này, nàng có thể đoán bảy tám phần, Lục hoàng tử dẫn theo một đám thủ hạ ở cung điện bị bỏ hoang này, nhất định là thương nghị chuyện bí mật, mà các nàng bị coi như thích khách nghe lén.

"Lục hoàng tử, chúng ta mới tản bộ từ kia đầu tới, đang định quay đầu lại." Tề Sính Đình vội vàng giải thích. Đoan Mộc Triết thấy là Lạc Vân Hi, sắc mặt nghiêm nghị hoãn lại, bất chợt, ánh mắt hắn căng thẳng, tập trung vào Tuyết Cẩm trong tay Lạc Vân Hi, nhíu mày hỏi: "Ở đâu ra?"

Lạc Vân Hi nhất thời không biết trả lời thế nào, Đoan Mộc Triết biết thắt lưng gấm này sao? Hắn biết là của Đoan Mộc Ly?

Hai ngón tay phải thon dài sạch sẽ của Đoan Mộc Triết nhanh nhẹn kẹp chặt một đầu Tuyết Cẩm, nheo mắt nhìn một lúc, sắc mặt dần xanh lại, giương mắt, tròng mắt cực kỳ tối tăm: "Của Trung Sơn Vương, hay là Đoan Mộc Ly?"

Lạc Vân Hi nhướn mày lên, trong mắt chứa ý cười: "Khẳng định như vậy sao?"

Đoan Mộc Triết không cười, mặt vặn chặt: "Đây là Thiên Sơn Tuyết Cẩm, thế gian chỉ có ba cái, hiện nay hai cái ở Dạ Đô đều đã trong tay hai người."

"Thiên Sơn Tuyết Cẩm sao?" Tề Sính Đình kinh ngạc thốt lên một tiếng, xem ra nàng cũng biết một hai điều.

"A, Đình nhi, ngươi biết sao?" Lạc Vân Hi cảm thấy hứng thú hỏi.

Tề Sính Đình gật đầu, liếc nhìn Đoan Mộc Triết, thấy hắn cũng không có biểu hiện không thích hay cái gì khác, nên nói tiếp: "Từ thế hệ bậc cha chú của chúng ta, tứ đại thế gia sinh ra ba vị nữ tử thanh danh vô cùng lớn, không ai không biết, các nàng xuất thân danh môn, tướng mạo khuynh thành, tài hoa hơn người, nhất thời bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, bị tiên đế khen là ba đóa tuyết liên của Thiên Dạ. Thiên Sơn Tuyết Cẩm là trân phẩm rất nhiều năm trước trong cung, tiên đế đã sai làm ba cái Tuyết Cẩm, đưa cho ba vị nữ tử hiếm thấy này."

Lạc Vân Hi "hả" một tiếng: "Vậy làm sao lại nằm trong tay Trung Sơn Vương và Đoan Mộc Ly?"

Đoan Mộc Triết thấp giọng nói: "Bởi vì, ba nữ tử này, một người gả cho phụ hoàng, chính là Lê Đình Phi mẫu thân thân sinh của Đoan Mộc Ly, một vị gả cho Trung Sơn Vương lúc đó, là đương nhiệm Minh Vương phi, mẫu phi của Trung Sơn Vương."

"Vậy một ngừoi khác đâu?" Lạc Vân Hi tò mò hỏi.

Đoan Mộc Triết cúi xuống, khe khẽ gật đầu, chuyển đề tài câu chuyện: "Tuyết Cẩm này là ai cho ngươi?"

Loại trân phẩm này, tuyệt đối không phải thứ Lạc Vân Hi có thể giành được, hai nam tử kia đều chẳng phải người đơn giản, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để bảo vật gia truyền bị người khác đoạt đi.

"Là....Trung Sơn Vương." Lạc Vân Hi cảm thấy, nếu nói là Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Triết nhất định sẽ vô cùng tức giận, chuyện về những thứ này chắc chắn sẽ truy hỏi, không biết sẽ làm gì.

Đoan Mộc Triết nhíu mày, mặt đầy nghi ngờ, muốn hỏi cái gì, lại e ngại Tề Sính Đình ở đây không tiện hỏi, mặt đầy buồn rầu.

Lạc Vân Hi thấy thế liền chào từ biệt, cùng Tề Sính Đình đi trở về, Đoan Mộc Triết nói: "Ta đi cùng các ngươi." Những thị vệ kia cũng thu kiếm, đi theo.

Một đoàn người đi tới ngự hoa viên, người ở đây đều ăn vận xinh đẹp như cành liễu, quây quanh một cái bàn, Lương quý phi đang đàng hoàng ngồi trên ghế dựa nhấp trà, váy lụa mỏng màu vàng nhạt càng làm nổi bật lên khuôn mặt tuyết trắng của nàng, hai cung nữ đứng sau ghế, quạt phe phẩy có tiết tấu cho nàng.

Nàng nghe người ta nói Lạc Vân Hi vào ngự hoa viên, đặc biệt ở đây chờ, không ngờ, Lục hoàng tử cũng đi cùng Lạc Vân Hi.

"Quý phi nương nương." Tề Sính Đình lôi Lạc Vân Hi đi qua hành lễ.

Đoan Mộc Triết nhạt nhẽo thấy cảnh này, Lương quý phi khách khí hàn huyên với hắn một phen, nàng không có con, rất kiêng kỵ Lục hoàng tử đang nắm giữ quyền lực lớn này. Lúc này mới nhấp nước trà nói: "Hai vị tiểu thư nói chuyện với bản cung một chút đi." Một cung nữ lập tức chạy thật nhanh đi lấy ghế, không cho hai người cự tuyệt.

Đoan Mộc Triết hờ hững nói: "Thái hậu truyền Tề tiểu thư qua đó, không biết là đã xong chưa, ta dẫn các nàng qua đó, miễn cho người nhà tìm không ra."

Lương quý phi mỉm cười: "Không sao đâu, vừa rồi ta đã hỏi qua, hứng thú của thái hậu rất tốt, không thưởng ngoạn gần cả canh giờ sẽ không tan cuộc đâu. Lục điện hạ dẫn theo Tề tiểu thư qua đó đi, để Lạc tiểu thư nói chuyện cùng bản cung một lát."

Ánh mắt Đoan Mộc Triết hơi trầm xuống, như vậy thì thật sự không còn lý do gì để phản bác nàng, bây giờ hắn còn có nghi hoặc muốn hỏi Hi nhi, có liên quan đến chuyện Trung Sơn Vương và Tuyết Cẩm.

"Trước hết chúng ta đi qua đi." Lạc Vân Hi cười nhạt một tiếng, nàng nhìn ra hận ý trong mắt Lương quý phi, vào lúc này nàng ước gì Đoan Mộc Triết mau mang Tề Sính Đình đi, nàng rất muốn biết Lương quý phi lần này đào cho mình cái hố gì.

Đoan Mộc Triết chưa kịp trả lời, mấy tiếng bước chân từ ngoài ngự hoa viên truyền tới.

Cỗ rẽ ở bồn hoa, bóng người một cao lớn màu lam từ mơ hồ đến rõ ràng hiện ra, Quân Lan Phong chắp hai tay, như nhàn nhã tản bộ, nhìn thấy mấy người đang ngồi dưới tàng cây, đã bước tới.

Trái tim Lạc Vân Hi mạnh nhảy tới yết hầu, chết tiệt, hắn làm sao lại tới đây? Tuyết Cẩm thắt ở trên eo hắn, chỉ là bị quần áo che đi thôi, không thấy được, nhưng nếu Đoan Mộc Triết hỏi Quân Lan Phong việc này, không phải nàng bị vạch trần sao?

"Nương nương thật có nhã hứng." Quân Lan Phong cong mày, bước đến dưới tàng cây, thản nhiên nói một câu.

Lương quý phi đứng lên, cười nói: "Thì ra là Trung Sơn Vương, mới từ chỗ thái hậu tới sao?"

Lúc này, cung nữ vừa chạy ra ngoài dẫn người bày ra hai cái ghế, không nhiều không ít, là chuẩn bị cho Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình, cũng không có ý để Đoan Mộc Triết ngồi ở nơi này.

Lương quý phi tức giận mắng: "Không thấy vài vị quý nhân sao, mà lại bưng hai cái ghế đến, ngốc quá đi mất!"

Nếu như là lúc trước, Đoan Mộc Triết nhất định sẽ đi, vào lúc này hắn lại không có hành động gì, khóe miệng như gió thổi một chút ý cười, hỏi: "Trung Sơn Vương, vừa rồi trong lúc ta vô tình nhìn thấy Lạc tiểu thư lấy ra Thiên Sơn Tuyết Cẩm, cũng không biết ngươi lại cam lòng cho người khác mượn bảo bối như vậy."

Quân Lan Phong hơi run, mày kiếm nhíu lại, nhìn Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi nhanh chóng cười nói: "A...Trung Sơn Vương, ta tưởng rằng đây là dây lụa bình thường, thì ra là Thiên Sơn Tuyết Cẩm, ngươi cũng không nói cho ta mà."

Nàng rút Tuyết Cẩm ra, bắp thịt khẽ run, dây lụa tinh khiết như tuyết vung vẩy mấy lần trước mặt hắn, tốc độ rất nhanh, lưu lại cái bóng mờ ảo trên không trung, đan xen ngang dọc. Lạc Vân Hi thừa cơ trừng mắt nhìn hắn.

Lương quý phi nhìn thấy Tuyết Cẩm, con ngươi liền không khống chế đưuọc giật mấy cái.

Thiên Sơn Tuyết Cẩm!

Đã bao nhiêu năm nàng chưa từng thấy sợi dây này!

Nhan Dung Khuynh, Lê Đình Phi, Tần Lê Đình, ba người kia như là một ngọn núi lớn đặt trong lòng nàng, từng bước từng bước nhảy bật ra. Sắc mặt nàng trở nên trắng, trước mặt ba mỹ nhân kia, nàng có thể tính gì chứ?

Quân Lan Phong nhìn thấy Tuyết Cẩm kia, sắc mặt lập tức trầm xuống, mắt nheo lại đầy vẻ tức giận, sau đó liếc về phía Đoan Mộc Triết, nói: "Ai nói Tuyết Cẩm này là ta đưa cho nàng? Thiên Sơn Tuyết Cẩm là bảo bối của bản vương, tuyệt không ban tặng người ngoài."

Nói xong, tay phải của hắn lôi kéo, một tia sáng trắng cắt trước mắt mọi người, như hồ nước khẽ xao động, đẩy ra tầng tầng sóng gợn lăn tăn, trong không khí truyền đến tiếng "bành bạch" nhẹ vang lên, hắn lại dùng một cái xoay tròn duyên dáng thu hồi Tuyết Cẩm, mắt lạnh lùng.

Lạc Vân Hi há miệng thở dốc, lời gì cũng nói không ra, em gái ngươi Quân Lan Phong, lão nương nhớ kỹ!

Nghênh đón ánh mắt đau khổ kinh ngạc của Đoan Mộc Triết, Lạc Vân Hi cảm giác trong lòng có chút bối rối, ai, cỗ thân thể này đại khái là có cảm tình đối với Đoan Mộc Triết, bớt đi tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau là không thể.

Nàng trấn định nói: "Trung Sơn Vương, làm sao ngươi có hai cái Tuyết Cẩm chứ? Ôi chao, ta nhớ rõ, Thiên Sơn Tuyết Cẩm chẳng phải có ba cái sao? Không phải cái thứ ba cũng ở trong tay ngươi chứ?" Sắc mặt Đoan Mộc Triết hơi bình tĩnh lại, khóe mắt nhìn chằm chằm Quân Lan Phong.

"Cái thứ ba cũng không ở trong tay bổn vương, Lạc tiểu thư, Tuyết Cẩm này của ngươi, là Nhị hoàng tử đưa cho ngươi sao?" Quân Lan Phong thản nhiên hồi nói.

Tay Lạc Vân Hi thu thành quả đấm, sắc mặt hơi trầm xuống, thật muốn cầm Tuyết Cẩm trong tay nện vào gương mặt kia.

Đoan Mộc Triết lạnh giọng nói: "Bổn điện hạ còn có chút việc, xin cáo từ trước."

Nói xong, hắn nhanh chân đi ra ngoài ngự hoa viên.

Lạc Vân Hi rất băn khoăn, Đoan Mộc Ly là kẻ thù của Đoan Mộc Triết, là cái gai trong lòng hắn, mà bản thân và Đoan Mộc Triết lại dây dưa, làm như vậy, không thể nghi ngờ là đâm một kiếm trong lòng hắn.

Nàng bây giờ cũng chẳng phải nàng trước kia, cho nên cảm giác áy náy này càng đậm, tức giận với Quân Lan Phong càng nhiều hơn.

Lương quý phi vẫn cứ chìm đắm trong ký ức, ánh mắt phập phù, Tề Sính Đình cảm thấy tất cả đều kỳ quái.

Rốt cuộc này Tuyết Cẩm là ai đưa cho Hi nhi? Nếu như không phải Trung Sơn Vương, nàng làm sao dám nói dối ngay trước mặt Trung Sơn Vương chứ? Có thể nếu là thật, tại sao Trung Sơn Vương lại có phản ứng như thế này? Nhưng mà Tuyết Cẩm bảo bối này, sao lại trong tay Hi nhi?

Quân Lan Phong liếc nhìn bóng lưng hắn rời đi, độ cong khóe miệng sâu thêm một chút, nói: "Bổn vương cũng đi."

"Cút xa một chút." Lạc Vân Hi mặt lạnh chửi một tiếng.

Giọng nói của nàng không lớn, người ở dưới tán cây đều có thể nghe rõ ràng.

Tề Sính Đình cảm giác hai chân mềm nhũn liền muốn quỳ xuống, vội vàng chống vào cây đại thụ to lơn, Lương quý phi cho rằng nghe lầm, từ trong ký ức tỉnh lại, kinh ngạc nhìn về phía Lạc Vân Hi.

Tính nết Quân Lan Phong có tốt hơn nữa, cũng để ý mặt mũi, bị chửi ngay mặt và chửi sau lưng không giống nhau, hừ một tiếng, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Lạc Vân Hi nâng giọng lên: "Ta nói ngươi cút xa một chút!" Nói xong, nàng xoay người đi ra khỏi ngự hoa viên.

Nói ra lời này, Quân Lan Phong nhất định sẽ nổi giận, không muốn cho lửa giận liên lụy đến Tề Sính Đình, nàng nhanh bước rời khỏi đó.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro