3. Mộng. Kết thúc và buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- " Tại sao ?" . Tuyệt sắc nữ tử vẻ mặt đau lòng , hơi thở mong manh hỏi.

- " Tại sao ? Ha ha ha... Ngươi còn hỏi ta tại sao ?!! Vân Nhi, ta yêu ngươi nhiều như vậy, tại sao ngươi lai không yêu ta ?" Nam tử điên cuồng cừời to nói

- " Tứ ca, chúng ta là huynh muội, làm sao có thể ... Vả lại ngươi cũng biết mà, ta..."

- " Câm miệng, huynh muội thì sao chứ ? Chúng ta cùng huyết thống sao ? Mà cho dù có thì đã sao, chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ rồi ! Ngươi đừng mãi lấy nó làm bia chắn. " Nam tử tức giận nói .

- " Tứ ca..." Nữ tử rơi lệ, nghẹn ngào gọi." Ta biết các ngươi đều yêu ta, nhưng ta cũng không thể đáp lại các ngươi. Thế gian này thiếu gì cô nương tốt, các ngươi sao cứ phải làm khổ mình. Ta có gì hảo mà ngươi ... Khụ khụ khụ, phốc....." Nữ tử đang nói bỗng kịch liệt ho khan đứng lên, một búng máu to theo miệng nàng phun ra.

Nam tử chỉ cảm thấy ngực một trận đau đớn,có cái gì đó đánh mạnh vào đầu hắn, giật mình, hắn chạy đến giúp đỡ nàng thì chỉ thấy mình phác đựợc hư không. Hắn sợ hãi nhìn lại .

Nữ tử trước mặt hắn ngày càng trong suốt, đôi cánh sau lưng nàng tựa như bị người tê toái, vỡ tan , máu nhuộm đỏ nàng tái nhợt môi, đôi mắt đẫm lệ. Nàng mỉm cừời, nụ cừời của sự giải thoát, còn có chút vui mừng, thanh thản . Bỗng nhiên, " rầm " một tiếng, kết giới bị một cỗ năng lượng phá tan. " Vân nhi " Lam y nam tử vừa tiến vào nhìn cảnh trước mắt tuyệt vọng hét lên.

Tuyệt sắc nử tử trước mắt, lục y tung bay , một thác tóc dài tùy phong thổi lọan , nụ cười dịu dàng nhìn bọn hắn. Sau lưng , một hố đen đang từ từ cắn nuốt nàng nhưng nàng tựa như không thấy , vẫn mỉm cười nhìn hết thảy. Tay phải vung lên , một sợi tơ màu đỏ xuất hiện, không chút do dự nàng giơ tay trái lên chặt đứt nó . Nháy mắt, sợi tơ bị tê thành những mảnh nhỏ, lả tả bay đầy trời. " Phốc " Lại một búng máu từ miệng phun ra. Nữ tử gương mặt tái nhợt cừơi yếu ớt, cố gắng giương mắt nhìn 5 nam tử trước mắt như muốn in sâu hình ảnh này vào trong trí nhớ ,hơi thở mong manh nói: " Nếu có kiếp sau, muội hy vọng nếu ta gặp lại nhau vẫn ... sẽ ... là muội muội ngoan của các huynh ... sẽ cùng mọi ngừơi đến nhân gian... chơi với thú thú nhóm... sẽ..." Âm thanh càng ngày càng nhỏ, nử tử ngày càng trong suốt, nàng quay sang nhìn chằm chằm hắc y nam tử đứng ở phía sau , trong lòng đau đớn , một giọt lệ chảy xuống , nói nhỏ : " Quả nhiên. " . Sau cùng, nàng hóa thành những đốm sáng tùy ý hố đen cắn nuốt , biến mất tại không trung. Gió , thổi bay tất cả, những lời cuối cùng của nữ tử cũng theo gió bay xa, để lại một bầu trời xanh ngắt , không gợn mây .

" Không, Vân( nhi ) " 4 tiếng la tê tâm liệt phế vang lên , họ gục ngã bên mép núi. Gió, thổi tà áo bay phấp phới, hắc y nam tử đứng đó ngẩn người. " Là vì ta sao ? tiểu Vân , cho nên ngươi mới...!! " Hắc y nam thấp giọng lẩm bẩm.
" Vương " Phía sau, Võng thấp giọng hô.

Hắc y nam tử, cũng chính là ngừơi cai quản địa ngục - Mộng Huyền - không nói gì,bạc môi vi mân, hắn quay đầu trở về Địa giới. Để lại một bóng dáng cô độc, thanh lãnh khíên người ta thương tiếc. Phía sau, 4 nam tử khóc thiên hôn địa ám. Mọi người không ai chú ý, vốn bị tê thành mảnh nhỏ sợi tơ đỏ bỗng chốc tụ lại thành một viên huyết châu , nếu nhìn kĩ ta sẽ thấy nó không chỉ thuần một màu đỏ mà còn xen lẫn rất nhiều màu sắc khác nữa, nó nhanh chóng bay vào một cái thông đạo đến nhân gian. " Chủ nhân, đừng tuyệt vọng, ta sẽ tìm được ngươi, nhất đinh " Linh châu nói xong , biến mất tại biên đạo bên trong.
Mộng Huyền đang đi bỗng dừng lại , hắn quay đầu nhìn thiên không một mảnh trong suốt, mím môi không nói gì. Trong lòng bỗng có một cỗ thản nhiên mất mác nhưng hắn cũng không mấy để ý, quay đầu lại tự cố bước đi. Hắn không biết những gì mình đang làm là cỡ nào sai lầm và tương lai cho đến lúc chết hắn cũng còn mãi hối hận về những việc mà hắn đã gây ra cho nàng .

Trong một cung điện âm u đáng sợ , một yêu diễm nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào một viên thủy tinh, âm trầm nói :" Hừ, chết đến nơi mà còn muốn làm người tốt sao ? Được thôi, dù sao hắn cũng sẽ chết, ta sẽ thành toàn giúp ngươi vậy, ha ha ha. " Nàng ta điên cuồng cười " phốc " một tiếng, nàng ta phun ra một búng máu đen .

" Chủ tử ". Hắc y nam tử quỳ phía dưới sợ hãi hô " Nàng ta đã chết rồi , ngài cần gì phải tự hại chính mình như thế . Sẽ không còn ai dám tranh giành Mộng Vương với ngài nữa , ngài thành công rồi."

"Ta thành công rồi , Huyền ca sẽ là của ta , của ta. Ha ha , ha ha ha ." Sắc mặt nàng ta ngày càng khó coi, làn da càng thêm tái nhợt nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới sự điên cuồng kia. Tiếng cười ma quỷ cứ thế vang lên , tràn ngập cả cung điện hắc ám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro