Chương 1: chịu khổ bán đấu giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Vân đại lục, nơi đây đề cao võ học. Người ở nơi này tin rằng nắm đấm chính là lý lẽ đạo lý lớn nhất.

Phong Vân đại lục rộng lớn bao gồm Đại Càn vương triều, Đại Thanh vương triều, Đại Viêm vương triều, ở giữa là vực Thương Hải, hình thành thế chân vạc chống đỡ nhau tạo ra thế cục giằng co quyết liệt.

Mây mù dày đặc, ánh trăng lơ lửng thiên không tạo ra một phần yên tĩnh cho đế đô vốn tấp nập náo nhiệt.

Đại Viêm vương triều đế đô nổi danh với Túy Tiên lâu, đèn đuốc rực rỡ, rượu rót tràn đầy, một mảnh vui mừng cùng náo nhiệt.

Túy Tiên lâu đêm nay nghênh đón một ngày náo nhiệt nhất từ trước tới nay, bởi vì hôm nay là ngày bán đấu giá nô lệ, một sự kiện có một không hai.

“Kế tiếp là bán đấu giá nữ nô.”

Trên sân khấu, dẫn chương trình Phỉ Nhi mỉm cười công bố đồ vật kế tiếp được bán đấu giá.

Phỉ Nhi  đêm nay vô cùng cao hứng, nụ cười mê người luôn trên môi, hơi thở có chút gấp gáp, khiến cho một đôi thỏ ngọc to lớn trước ngực nhất loạt nhảy lên phấn khích.

Phải biết rằng, nô lệ bán đấu giá hôm nay không phải người bình thường, nàng là một quý tộc, một quý tộc xinh đẹp đến ngay cả nàng cũng phải ghen tị.

Hai tên lực sĩ vén rèm đi ra, trên lưng khiêng một cỗ kiệu. Trên cỗ kiệu là những dải lụa trang trí đẹp mắt.

Một cô gái chừng 18, 19 tuổi vô lực nằm ở trên kiệu, thanh tú uyển chuyển, ánh mắt to trong suốt, gương mặt trái xoan sạch sẽ trắng nõn, dáng người thon dài được những đường cắt khéo léo trên bộ y phục thanh tú  phác họa ra càng xinh đẹp, thu hút vô số ánh mắt.

Chỉ có điều, cô gái hai mắt vô thần, ánh mắt rã rời, nhìn thẳng phía trước không hề chớp mắt.

Các nam nhân vừa nãy còn nhìn Mặc Phỉ Nhi âm thầm nuốt nước miếng, trừng lớn tròng mắt, hiện tại toàn bộ đều nhìn không chớp mắt về phía cô nương thanh tú nằm trên nhuyễn kiệu, về phần Mặc Phỉ Nhi, đã bị coi như không khí, ngay cả ý nghĩ liếc nhìn nàng một chút cũng không có .

“ Đây không phải là tam tiểu thư của Cổ gia hay sao? Sao lại bị mang đến nơi này? Còn bị bán đấu giá?!” Trong đám người bắt đầu có kẻ kinh hô lên.

“Đúng vậy, là Cổ Nhã, Cổ Nhã là một trong mười đại mỹ nữ của đế đô, vẫn luôn được phụ thân nàng coi như là hòn ngọc quý trên tay, sao lại bị bắt tới nơi này bán đấu giá ?”

“Suỵt…… Nhỏ giọng thôi.” Một người trung niên hạ giọng nói vào tai đồng bạn:“Ngươi không có nghe nói sao, Cổ gia tam tiểu thư xuất thân không tốt, nhìn trông như được yêu chiều, nhưng thật ra thì……”

“Đúng thế.” Người này hiển nhiên cũng biết tin tức đó, hướng người đối diện nhìn một cái, biểu tình đáng khinh nói:“Cổ Nhã cô nương là một trong mười Mĩ nữ đế đô, tuy rằng mẹ nàng là nha hoàn của Cổ gia, mà chính nàng cũng chỉ là thứ nữ, thường bị chèn ép, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp của nàng! Chậc chậc, ngươi xem thân hình duyên dáng……” Người này cố nuốt nước miếng, hai người nhìn nhau, lộ ra một trận cười hắc hắc nghe rất đáng khinh.

Gia chủ cùng một nha hoàn cùng nhau cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, đáng xấu hổ là còn sinh ra nữ nhi, chuyện này đối với y siêu cấp Vương bá gia tộc như Cổ gia mà nói, tuyệt đối là gièm pha lớn.

Cổ Nhã thân phận tất nhiên cao quý, nhưng trên thực tế người bình thường đều biết địa vị của nàng ở Cổ gia còn không bằng một nha hoàn  bình thường, nay lại bị người ta lừa bán.

Theo lý thuyết, Cổ Nhã  là người của Cổ gia, bị người khác khi dễ chính là đánh vào thể diện của Cổ gia, nhưng lại không nhìn đến người của Cổ gia ra mặt, có thể thấy được, Cổ Nhã ở Cổ gia có địa vị thấp như thế nào.

Dưới đài vô số ánh mắt nóng bỏng gắt gao nhìn chằm chằm cô gái, trong lòng đều nghĩ: Đây chính là một trong mười mỹ nữ đế đô, đêm nay ta nhất định phải chụp tới tay, nhất định phải chụp tới tay!

Phỉ Nhi  tựa hồ đối với  những ánh mắt nóng bỏng của những vị khách  phía dưới cảm thấy rất vừa lòng, cười dài mở miệng:“Vị này cũng không phải là dơ bẩn nô lệ có thể sánh bằng ,sắc đẹp của nàng , tất cả các vị ở đây đều biết đến phải không?”

“Đây là tất nhiên……”

Dưới đài liên tục vang lên âm thanh phụ họa đáng khinh.

Nói đùa ư, Cố gia tiểu thư, một trong mười Mĩ nữ đế đô ai mà không biết? Chỉ cần nói tới Cố gia là một trong ba gia tộc lớn của đế quốc cũng đủ để tất cả mọi người đều biết đến rồi!

Phỉ Nhi  ha ha cười, trước ngực hai luồng thỏ ngọc run rẩy, vẽ ra độ cong kinh người, một nụ cười, một cái nhăn mày cũng đủ để khuynh quốc!
Nàng biết thói quen của những người này, bởi vậy cũng không nói lòng vòng thêm dứt khoát nói:“Hương diễm người ngọc, giá khởi điểm mười vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một vạn kim tệ.”

Thanh âm ngọt ngào của Phỉ Nhi phát ra bắt đầu một trận ồn ào trong hội trường.

“Mười lăm vạn kim tệ!” Lập tức có người trả giá..

Trả giá là một vị thương nhân mập mạp, lần đầu tiên trả giá, đã đẩy giá lên cao ngất.
“Ta ra hai mươi vạn!” Một vị trung niên nam tử hừ lạnh một tiếng,  đem giá gốc nâng gấp đôi!

Loại trường hợp trực tiếp nâng giá như thế ở bán đấu giá rất khó gặp, nhưng đối với cấp bậc mỹ nữ như Cổ Nhã mà nói, hoàn toàn hợp lý.
Đùa à ! Một cô nương cực phẩm như thế nhất định phải mang về nhà hưởng thụ mới được……

“Hai mươi ba vạn!”

“Hai mươi lăm vạn!”

“Ba mươi vạn……”

Một tiếng cao hơn một tiếng trả giá, làm cho không khí trong hội trường nâng cao đến cực điểm. Mỗi người cảm xúc dâng trào,  tiếng báo giá đầy trời, đem giá lúc đầu mười vạn kim tệ từng bước nâng lên thành một cái giá trên trời!
Lúc này, trên đài Cổ Nhã không hề động tĩnh, ánh mắt vô thần đột nhiên dao động một chút.

Sau đó ánh mắt dần dần ngưng tụ, cảm giác mông lung trong mắt dần biến mất thay vào đó có sự dãy dụa.

“Nha đầu kia không phải Cổ gia nữ nhi sao? Sao lại bị người ta đem bán đấu giá, ha ha……”

Trong ngõ ngách của phòng đấu giá, một người thanh niên mặc đồ đen lộ ra hứng thú
:“Sự tình giống như bắt đầu trở nên thú vị .”

“Một trăm năm mươi vạn!” Nam nhân áo đen đối diện người thanh niên trẻ tuổi nói, thanh âm vang khắp toàn trường, chỉ một thoáng làm cho không khí toàn bộ đấu giá hội đông cứng lại!

Mọi người đều đưa mắt nhìn, lập tức có người nhận ra thân phận của nam nhân này – một trong tam đại gia tộc, thiếu gia Vương thị, Vương Thế Càn!

Tuy rằng Vương Thế Càn thân phận cao quý, nhưng trong phòng đấu giá cũng có rất nhiều kẻ quyền thế, cũng không ai nể mặt hắn chút nào.

“Hai trăm vạn!”

Một vị nam tử hiên ngang đứng lên, cực kỳ hào phóng vung tay, trực tiếp tăng giá năm mươi vạn!

Một trong tam đại thế gia, đại công tử Ngô gia Ngô Hạo Thiên!

Tướng mạo tuấn lãng Ngô Hạo Thiên, là mỹ nam tử nổi danh của đế đô, người vẫn đều thầm ngưỡng Cố gia tam tiểu thư, chuyện này cũng không phải điều gì bí mật .

Kỳ thật, Ngô Hạo Thiên cũng được cho là một vị chính nhân quân tử, không giống với những người muốn cháy nhà hôi của xung quanh, hắn nhìn thấy Cổ Nhã bị lừa bán đấu giá, rất sửng sốt và kinh hãi!

Hắn không muốn Cổ Nhã bị rơi vào tay bọn cầm thú ở đây, bởi vậy chỉ có thể dùng giá cao nhất mua nàng về.

Làm như vậy, đầu tiên là có thể nâng cao thanh danh của bản thân, về phương diện khác, có lẽ có thể chiếm được nụ cười của mĩ nhân..

“Hạo Thiên huynh thật đúng là hào phóng .” Vương Thế Càn hừ lạnh một tiếng: “Bất quá hôm nay ta nhất định phải giành được Cổ Nhã cô nương! Ba trăm vạn!”

Hội trường vang lên tiếng hít không khí, mọi người khiếp sợ đồng thời lại không  tránh được vui sướng khi kẻ khác gặp họa. Xem ra hai đại thế gia công tử hôm nay đã từ tranh giành vật đấu giá sang thành cạnh tranh giữa hai gia tộc.

Lúc này, trên đài Cổ Nhã trong mắt mông lung cùng vô định đã bị xua hết, chỉ còn lại sâu không đáy, trong suốt cùng linh động.

“Hừ.” Cổ Nhã kêu lên một tiếng, yết hầu có vị ngọt, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa liền phun ra.

Ngay sau đó, một đoạn trí nhớ như thủy triều tràn ngập toàn bộ trong óc nàng, đem đầu nàng lấp đầy trướng đau.

“Phong Vân đại lục…… vực Thương Hải, Đại Viêm vương triều…… Cổ gia, phế vật tiểu thư……”

Cổ Nhã thì ra đang thừa nhận trí nhớ của chủ nhân thân thể này, trong lòng cười khổ một tiếng: “Thì ra, thật sự có xuyên qua……”

Nhưng, không để nàng tiếp tục tự giễu lâu hơn, dưới đài Vương Thế Càn ra giá ba trăm vạn thanh âm liền đột ngột vang lên, ánh mắt nàng lại lạnh lùng, lúc này mới bắt đầu đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.

Những nơi mắt có thể nhìn thấy là một loại màu đỏ tầm thường: rèm trướng màu đỏ, cột xung quanh sơn màu đỏ, ngọn đèn màu vàng, chiếu lên những tấm rèm đỏ xung quanh, lại lần nữa phản chiếu thành ánh sáng màu đỏ…..

Vậy mà giống như đúc hình ảnh kỹ viện trong phim truyền hình!

Từ từ, kỹ viện?!

Cổ Nhã lập tức phản ứng lại, hình như nàng đang ở kỹ viện nổi danh nhất đế đô — Túy
Tiên lâu! Mà bản thân nàng còn bị xem như nô lệ đem bán đấu giá!

Một người sống bị coi như hàng hóa đem bán đấu giá, là người thì không thể chịu đựng được! Huống chi là nữ tử có lòng tự trọng cực cao như Cổ Nhã?

Trong đầu một trận đau nhức như nghiêng trời lệch đất, hai nữ nhân sắc mặt âm hiểm hiện ra trong đầu — nhị phu nhân cùng nhị tỷ của nàng, Cổ Bắc Nguyệt!

Chính là hai nữ nhân này, ngày trước tìm mọi cách tra tấn nàng, bây giờ lừa đem nàng đi bán đấu giá lại là các nàng!

Đầu tiên là ở nhà lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng uống thuốc mê, đợi đến khi chính nàng thần trí không rõ, đưa nàng đến nơi này bán đấu giá!

Mà lúc này, Cổ Nhã có thể cảm giác được, nguyên bản trí nhớ của chủ nhân thân thể này, đã hòa tan vào linh hồn của nàng. Nói cách khác thì Cổ Nhã đã biến mất.

Cổ Nhã trong lòng lạnh lùng cười, Cổ Nhã trước kia tính tình yếu đuối không dám phản kháng, nhưng sau khi ra khỏi nơi này ta sẽ từ từ trừng trị các người!
Nhưng trước mắt, chính mình đang ở hoàn cảnh vô cùng bất lợi, phải nghĩ biện pháp sớm thoát thân mới được.

Trên đài Cổ Nhã đang tính toán, dưới đài hội đấu giá lại đang hừng hực khí thế tiến hành .
Thời gian nháy mắt, giá lúc trước đã cao tới ba trăm vạn, đã lại bị kéo lên tới năm trăm vạn!

Ra giá là Ngô Hạo Thiên!

“Vương Thế Càn, cái tên đăng đồ tử nhà ngươi! Giai nhân như Cổ gia tam tiểu thư đây, ta Ngô Hạo Thiên há có thể để nàng rơi vào tay của loài cầm thú như ngươi!”

Ngô Hạo Thiên lòng đầy căm phẫn, vỗ bàn đứng dậy, gấp lại cây quạt trên tay, chỉ vào Vương Thế Càn chửi ầm lên.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những người xung quanh trở nên kỳ quái.

Ngươi Ngô đại công tử cho dù có là cái chính nhân quân tử, muốn giải cứu người ta ở trong tình thế nước lửa, cũng không thể ngốc đến mức nói ra như vậy?

Ngươi muốn có được nàng như vậy sao? Vậy thì Vương Thế Càn ta càng không thể cho ngươi được như ý nguyện. Ta khẳng định đem hết toàn lực nâng giá lên!

“A? Thì ra Hạo Thiên huynh là chính nhân quân tử! Được, thì ra người thường ra vào Thúy Tiên Lâu cũng có kẻ là chính nhân quân tử cơ đấy?”

Ngô Hạo Thiên nghe vậy trong lòng chợt lạnh, trên mặt cũng không đổi sắc, ha ha cười.

“Bất quá thực bất hạnh, tại hạ cũng đối Cổ tam tiểu thư ngưỡng mộ đã lâu, nhân cơ hội này đúng là phải đem nàng đoạt về, miễn cho bị người khác mang danh là giải cứu, kì thực lại là một kẻ thú tính ngụy quân tử thực hiện kế hoạch được.”

Ngô Hạo Thiên tức giận: “Vương Thế Càn, ngươi nói ai là ngụy quân tử!”
Ngô Hạo Thiên hiển nhiên bị tức không nhẹ, bình thường lạnh nhạt phong độ sớm không còn sót lại chút gì, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, hai mắt như điện, ánh nhìn như phun hỏa!
Vương Thế Càn ha ha cười, nhìn đối thủ một mất một còn bị tức thành như vậy, trong lòng vô cùng thích thú.

“Bảy trăm vạn!” Vương Thế Càn hí hửng ngồi xuống, trực tiếp không thèm nhìn ánh mắt ăn thịt người của Ngô Hạo Thiên, tay áo vung lên lại đem giá nâng lên hai trăm vạn.
Trên đài Cổ Nhã ánh mắt híp lại, nhìn phía dưới hai vị công tử càng đấu càng hăng, trong lòng cũng có chút hiểu rõ.

Xem kia lo âu ánh mắt, Ngô Hạo Thiên thật đúng là muốn đem chính mình giải cứu, dù sao trước kia người này sẽ không ít lần muốn đến bái phỏng nàng, chẳng qua Cổ Nhã duy trì khoảng cách với hắn..

Về phần vẻ mặt đắc ý của Vương Thế Càn…… Cổ Nhã trong lòng lạnh lùng cười, đã âm thầm đem tên hắn nhớ kĩ.

Ở một nơi khuất, một người mặc áo đen nhìn chằm chằm xinh đẹp bóng hình xinh đẹp trên đài, ánh mắt lợi hại thật lâu không rời đi.

Mà dưới đài, Ngô Hạo Thiên sắc mặt đã muốn tím đen lại.

“Bảy trăm vạn…… Bảy trăm vạn!” Tuy rằng hắn Ngô gia đối với số tiền này cũng có thể thừa nhận, nhưng bảy trăm vạn cũng cũng không phải một số tiền nhỏ ! Hắn đang cân nhắc có nên hay không ra giá tiếp.

Ngô Hạo Thiên cắn chặt răng, mặc kệ nói như thế nào hắn cũng không nhẫn tâm làm cho Cổ Nhã rơi vào tay kẻ như Vương Thế Càn, hơn nữa lúc này cũng là lúc để hắn thể hiện.

Đem lại niềm vui cho người trong lòng lúc này không làm còn đợi đến khi nào?
Bởi vậy Ngô Hạo Thiên sắc mặt hung ác, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi quát: “Một ngàn……”

“Một ngàn năm trăm vạn!” Còn chưa đợi hắn đem lời nói ra hết, đã bị một âm thanh bình thãn cắt ngang.

Ngô Hạo Thiên thiếu chút nữa thổ huyết, nhịn không được giận tím mặt, hai mắt đằng đằng sát khí, nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra cái người giành trước hắn nâng giá lên để đánh cho một trận!

Phải biết rằng, vừa rồi hắn muốn ra giá chính là một ngàn một trăm vạn mà thôi, ai biết người kia vừa nói liền đẩy giá lên đến một ngàn năm trăm vạn?! Trực tiếp bị đè ép không còn gì để nói, chẳng phải cũng giống như đè đầu cưỡi cổ hắn mà cho hắn một cái tát!
Dù sao hắn thật vất vả mới hạ quyết định quyết tâm nâng giá, lại ở thời điểm nói ra bị người khác cắt ngang! Cái chuyện khó chịu này cũng đừng hỏi có bao nhiêu nghẹn khuất ……

“Hạo Thiên huynh, Thế Càn huynh, hôm nay cho bổn hoàng tử một cái ân tình được không?” Một thanh âm uy nghiêm vang lên, tựa như thiên uy, một khi xuất hiện lại khiến cho toàn bộ khí thế phòng đấu giá như bị đè ép.

Sao có thể là đại hoàng tử Hoàng Phủ Chấn Ninh!

Đã chắc chắn là người thừa kế ngôi vị hoàng đế – đại hoàng tử!
Mọi người giật mình rùng mình, không thể tưởng được đại hoàng tử đến đây, nhưng lại che dấu đến bây giờ mới đi ra, hơn nữa không để cho bất cứ ai phát hiện?
Nhưng ngẫm lại cũng liền thoải mái, đại hoàng tử bình thường là một người cực kỳ quần áo lụa là, Túy Tiên lâu đêm nay đấu giá hội long trọng thế này, hắn làm sao có thể vắng mặt được?

Đại hoàng tử anh tuấn khoát tay sau lưng, thản nhiên nhìn hai người Ngô Hạo Thiên liếc mắt một cái, bình thản nói:“Bổn vương đối với Cổ tam tiểu thư cũng luôn luôn có tình cảm ái mộ, hai vị, lần này có thể hay không nể mặt bổn hoàng tử, không tranh giành với ta?”

Lời kia vừa thốt ra, mọi người ở đây nhịn không được đều khinh bỉ.

Ngươi đã nói ra thân phận của mình chẳng phải cũng là muốn nói: Ai, vị huynh đài này, ngươi có thể nể mặt bổn hoàng tử, không theo ta tranh cãi? Ta nhổ vào! Không biết xấu hổ ! Cho dù ngươi là hoàng tử cũng không thể vô sỉ như vậy chứ? Da mặt ngươi chắc đã dày như bức tường thành rồi đấy.

Bất quá, sau lưng đại hoàng tử là toàn bộ hoàng thất, mỗi một câu nói của hoàng tử liền đại biểu cho hoàng thất, nếu đã nói ra lời nói cường thế như vậy, ai còn dám cùng hắn tranh? Tranh giành tình nhân cùng hoàng tử, về sau nhất định phải gánh toàn bộ lửa giận của hoàng thất! Đại hoàng tử lại là người có thù tất báo!

Vương Thế Càn sắc mặt xanh mét ngồi xuống, vẻ mặt phẫn hận. Nếu nghe kĩ, có thể chính xác nghe được hắn thì thào: Hoàng tử thì làm sao? Hoàng tử có thể coi trời bằng vung ? Nếu không phải nể mặt ngươi là hoàng tử, lão phu liền nhổ vào mặt ngươi……

Nhưng, nghẹn khuất nhất là Ngô Hạo Thiên, Ngô đại thiếu gia.

Đầu tiên là bị Vương Thế Càn cưỡng chế, đang không có chỗ phát tiết cơn giận, hiện tại hay rồi, trực tiếp bị đại hoàng tử một câu áp chế!

Thật là đồ phá hoại!

Nếu đêm nay Cổ Nhã bị đại hoàng tử mang về, về sau chính mình còn có thể không nể mặt quay lại theo đuổi nàng sao?

Ngô Hạo Thiên cả người run run ngồi xuống, mặc kệ là Ngô gia đại thiếu gia cũng tốt, tam đại bá chủ thế gia cũng thế, mặc dù toàn bộ liên hợp lại cũng không thể chịu được lửa giận của hoàng thất!

Đại hoàng tử đại biểu cho toàn bộ hoàng thất, hắn Ngô Hạo Thiên lại không thể đại biểu cho toàn bộ gia tộc phía sau. Tìm chết cũng không nhất thiết phải dùng phương thức này ……
Ngay cả Ngô Hạo Thiên phẫn hận như thế nào, nhưng lúc này hắn phải cứng rắn nuốt hận vào trong lòng! Lại không thể phát tiết ra……Mẹ kiếp! Nếu không phải ngươi có thân phận là hoàng tử, lão tử lập tức liền cởi giày ném vào mặt ngươi!

Những lời này có thể thể hiện rõ nhất tình cảm trong lòng Ngô đại thiếu lúc này.
“Phỉ Nhi tiểu thư, hiện tại có thể định giá đi?” Đại hoàng tử cười nhạt nhìn xung quanh bốn phía, ánh mắt nhìn đến, mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Chủ trì bán đấu giá Phỉ Nhi bị lời nói của đại hoàng tử làm bừng tỉnh, cười hối lỗi, sau đó trực tiếp tuyên bố: “Đại hoàng tử Hoàng Phủ Chấn Ninh lấy một ngàn năm trăm vạn giá thắng cuộc !” Phỉ Nhi nàng không ngốc, toàn trường còn có ai dám chống cự đại hoàng tử? Hơn nữa nguyên bản giá sàn mười vạn kim tệ, đã được đẩy lên cao hơn mười lần!

Lợi nhuận lớn như thế đã là ngoài ý liệu , bởi vậy Phỉ Nhi được lợi là bán, rõ ràng trực tiếp tuyên bố Cổ Nhã bị đại hoàng tử đoạt được, giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết, còn có thể thuận nước giong thuyền, cớ sao không làm?

Đại hoàng tử thản nhiên gật đầu, tựa hồ phi thường vừa lòng với kết quả này.

Đêm nay đấu giá hội dường như đã kết thúc.

Chủ trì đấu giá hội Phỉ Nhi giơ lên một cái búa gõ xuống mặt bàn.

Đúng lúc này, một thanh âm bình thản đột ngột vang lên:

“Ta ra ba trăm ngàn kim tệ.”

Tay Phỉ Nhi cầm cái búa dừng lại ngay trước khi đập xuống mặt bàn.

Phòng đấu giá bao phủ một không khí im ắng đến độ cái kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng, vô số người bị biến cố này làm cho cả thở mạnh cũng không dám. Một hồi lâu sau, mọi người mới phục hồi lại tinh thần. Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía người phát ra âm thanh.

Quần áo hắc bào, bàn tay trắng nõn giao nhau, Cổ Nhã đặt trên đầu gối; trên ngón trỏ tay trái là một chiếc nhẫn ngọc, tản ra ánh sáng loá mắt.
Thấy không rõ mặt, toàn thân đều bao phủ ở hắc bào, lại ở trong ánh sáng lại có thể mờ tối như vậy, tản ra một loại hơi thở thần bí.

“Các hạ là người phương nào!”

Đại hoàng tử là người đầu tiên phản ứng lại, lúc này tuấn lãng khuôn mặt đã bao phủ một tầng mây đen che lấp. Thanh âm hắn tuy rằng bình thản, nhưng lại rõ ràng để lộ ra một cỗ hàn ý!

Đây là trắng trợn khiêu khích!

“ Trong phòng đấu giá, không phân biệt được thân phận, địa vị cao thấp, vốn đã là nguyên tắc của hội đấu giá! Đại hoàng tử điện hạ không phải ngay cả điều này cũng không biết chứ?” Hắc bào nam nhân cười khẽ một tiếng, đối với lời uy hiếp của đại hoàng tử làm như không thấy, nhẹ nhàng bâng quơ.

“Vậy thì tiếp tục!” Đại hoàng tử nặng nề hừ một tiếng:“Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ lại thi đua một lần nữa! Bổn hoàng tử ra ba ngàn ba trăm vạn!”

“Năm ngàn vạn.”

Nói còn chưa hết, hắc bào nam nhân kia thản nhiên thanh âm cơ hồ khiến cho đại hoàng tử nghẹn họng thiếu khí mà chết. Có người cạnh tranh như vậy sao? Ngươi trực tiếp ép giá như vậy còn để cho người khác ra giá nữa không đây?

Đại hoàng tử nhất thời không nói được gì, tuy rằng phía sau hắn là hoàng thất tài đại khí thô, năm ngàn vạn kim tệ vẫn có thể bỏ ra được , nhưng chỉ vì một nữ nhân mà tiêu tốn nhiều tiền như vậy thì không đáng!

Trước mắt, đối phương đã ra năm ngàn vạn, nếu mình chỉ nâng giá từ từ thì không tránh khỏi mất mặt. Bởi vậy vì tôn nghiêm của bản thân, tiếp theo hắn chắc chắn phải ra giá cao một chút!

Chính là –

Đại hoàng tử lại do dự , hắn đang lo lắng có cần thiết phải tiêu món tiền này hay không.
Nhưng rất nhanh hắn đã đi đến quyết định, hiện tại mặt mũi là quan trọng nhất, thua trận chứ không thể mất mặt, hắn không tin nam tử lai lịch không rõ này có thể so với Vương gia cùng Ngô gia còn tài đại khí thô!

“Ta ra sáu ngàn vạn kim tệ!”

Đại hoàng tử giả vờ trấn định bắt đầu nâng giá, nhưng trên mặt biểu tình đau lòng lại lộ ra ý nghĩ chân chính của hắn.

“Tám ngàn vạn.”

Hắc bào nam nhân cũng không nhăn nhó như đại hoàng tử, phi thường dứt khoát lại đem giá nâng lên hai ngàn vạn. Thanh âm bình thản không hề dao động, giống như tiền đó không phải là của hắn vậy.

Nhưng hoàng tử điện hạ sẽ không giống. Giá trên trời như vậy,ngươi cứ làm như mua mớ rau cải trắng bên đường ấy. Liệu ngươi có giao được số tiền ấy ra không?

“Xin hỏi các hạ, phiên bán đấu giá này không phải là là trò đùa, ngươi thật sự có thể trả được số tiền này sao?”

Đại hoàng tử rốt cục nhịn không được , vỗ bàn nhảy dựng lên, nặng nề hừ một tiếng, thanh âm lạnh lùng.

“Có trả được hay không là chuyện của ta, không phiền điện hạ quan tâm .” Hắc bào nam nhân ha ha cười:“Nhưng thật ra hoàng tử điện hạ nhiều lần cản trở chẳng lẽ định lợi dụng quyền thế để hoành hành bá đạo ở đây?”

Mọi người ồ lên.

Quả thật đúng như lời của hắc bào nam nhân, đại hoàng tử ngươi năm lần bảy lượt ngăn trở người ta ra giá, chẳng lẽ thật sự tưởng dựa vào thân phận hoàng thất của mình cường mua cường bán?

Tuy rằng không ai hoài nghi tài lực của hoàng thất, nhưng đại hoàng tử mọi lời nói và việc làm khi nãy cũng không thể chấp nhận được!
Ngô Hạo Thiên cùng Vương Thế Càn nhìn nhau, đều cười lạnh ra tiếng.

Đối thủ một mất một còn bị đại hoàng tử làm cho mất mặt, bởi vậy hiện tại họ cơ bản là tạm thời cùng chung chiến tuyến, những việc như ra sức bỏ đá xuống giếng, lúc này họ vô cùng thích ý.

Đại hoàng tử sắc mặt cực độ khó coi, kể từ khi hắn được xác định là người kế thừa ngôi vị hoàng đế thì chưa từng có người làm hắn mất mặt như vậy.

Quá giận dữ, hoàng tử hít sâu một hơi rồi nháy mắt với thuộc hạ ở nơi bí mật.
“Hừ, nếu các hạ tài đại khí thô như thế, vậy bổn hoàng tử sẽ không cùng ngươi tranh đoạt, hy vọng ngươi có thể trả được số tiền này, nếu không ngươi sẽ chịu tội nhiễu loạn trị an!” Đại hoàng tử lạnh giọng hừ , oán hận nhìn chằm chằm hắc bào nam nhân, đêm nay hắn bị mất mặt lớn.

“Không phiền đại hoàng tử lo lắng!” Hắc bào nam nhân nhìn theo đại hoàng tử đi xa, khẽ cười một tiếng, mở miệng nói:“Phỉ Nhi tiểu thư, hiện tại có thể tuyên bố vật thuộc về ai được chưa?”.

Hắn giống như không nhìn thấy ánh mắt của đại hoàng tử, vẫn ung dung bình thản như cũ.
“Ách......” Dù là Phỉ Nhi đã nhìn quen nhiều trường hợp lớn mà giờ chỉ khi bị nhắc nhở mới bừng tỉnh lại.

Lập tức, kích động tràn đầy toàn bộ tâm trí! Tám ngàn a tám ngàn vạn! Dùng năm vạn kim tệ mua Cổ Nhã từ tay của nhị phu nhân lại bán được tám ngàn vạn kim tệ !

Cái giá trên trời như thế sao nàng không kích động cho được?
Hơn nữa, hắc bào nam nhân rút cuộc có thân phận như thế nào? Dám tranh giành với đại hoàng tử, đế đô khi nào đã có một nhân vật như vậy?

“Hương diễm người ngọc một vị, vị tiên sinh này lấy tám ngàn vạn trả giá thắng được .” Phỉ Nhi nhẹ nhàng gõ chiếc búa trong tay, tuyên bố Cổ Nhã đêm nay cuối cùng thuộc sở hữu của người nào.

Những người xung quanh mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói được gì . Không chỉ  nhìn thấy hai đại thế gia công tử tranh giành tình nhân, cũng nhìn thấy  đương kim đại hoàng tử hành vi đáng xấu hổ, cùng với một hồi bán đấu giá kinh tâm động phách!

Tất cả mọi người giống như ăn tuyệt thế món ngon, miệng đầy lưu hương, chép miệng, sau đó mới lưu luyến chờ đợi đồ vật đấu giá tiếp theo.

Cổ Nhã bị nâng trở về hậu trường, mà đấu giá hội vẫn đang tiến hành . Hắc bào nam nhân bình thản ngồi trong góc phòng, nhìn không ra chút lo âu thần sắc.

Dù sao đấu giá hội rất nhanh sẽ chấm dứt, chờ một lúc nữa lại đi vào bắt người, cũng không tiếc chờ thêm một chút thời gian nữa. Hơn nữa, bằng vào năng lực của mình, hắn còn có thể sợ ai?

Bất quá, trải qua qua một hồi bán đấu giá Cổ Nhã chấn động tâm hồn vừa rồi, những người nô lệ được bán đấu giá ở lúc sau thật là bình thường.

Sau khi đấu giá hội chấm dứt, những người trong hội trường đều đứng dậy, có người rời đi, có người ở lại nhận hàng hóa đã mua được.

Nơi này là một gian phòng cực độ xa hoa, trong phòng ánh sáng rực rỡ, vách tường được khảm bằng những mảnh sứ tinh xảo. Ỷ, bàn, bàn trà và một ít gia cụ, toàn bộ đều là đồ vật xa xỉ quý báu.

Quanh phòng thắp đầu những ngọn nến màu trắng, ánh nến màu vàng chiếu rọi khắp nơi được thủy tinh phản xạ lại, chiếu ra vô số tia sáng hoa mĩ, làm cho người ta lạc vào một cảnh giới kì lạ, như ở trong thế giới đồng lai.

Cổ Nhã ngồi ở trên chiếc ghế thủy tinh lạnh lẽo, tuy rằng đã có thể nói chuyện, nhưng vẫn bị căn phòng hoa lệ này rung động nói không nên lời.



Cửa phòng vừa mở ra,một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào.

Điển hình mặt quoắt, cằm nhọn, đầu to; trên mặt trát một tầng son dầy nhằm che lấp tuổi già trên khuôn mặt.

Mặc dù thế, Cổ Nhã không cảm giác được nữ nhân này trẻ trung ra sao ngược lại cảm thấy nàng như đội một lớp mặt nạ dày, thật là quỷ dị.

Mặt nạ nữ nhân  ngồi xuống bên cạnh Cổ Nhã, hướng về phía nàng kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, nhéo nhéo Cổ Nhã phấn nộn khuôn mặt, lại âm trầm cười.

“Ai nha nha, làn da mềm mại thật đúng là bảo dưỡng vô cùng tốt, khó trách có thể đem nhiều nam nhân mê mẩn choáng váng đầu óc như vậy, thật đúng là tiểu yêu tinh mê người, ha ha ha ha.”

Cổ Nhã lạnh lùng nhìn chăm chú vào nữ nhân trước mặt, dựa vào trí nhớ trước kia của Cổ Nhã, nàng biết thân phận của lão bà này-- chưởng quầy của Túy Tiên lâu , dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong vòng năm năm đem một khách điếm phát triển thành kỹ viện lớn nhất của đế đô, trở thành một trong những người giàu có nhất đế đô! Năng lực này không thể xem thường.

Nhưng nữ nhân này lòng dạ ác độc, vì tiền việc gì cũng có thể làm, bất luận hoàng thất hay quan to quý nhân, không nể mặt một ai!
Mà chính nàng cũng vì tiền mà rơi vào tay của nhị phu nhân.

“Nếu ta không được người khác nhờ vả, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Lão bà vươn bàn tay khô gầy đánh vào mặt Cổ Nhã hai cái, âm trầm nói:“Dùng làn da trắng nõn của ngươi làm gia tăng công hiệu cho thuốc dưỡng nhan của ta.’
Trong lời nói này Cổ Nhã nghe thấy ý tứ khác, vì thế lạnh lùng hỏi:“Là ai, các ngươi chịu ai nhờ vả, sao lại hãm hại ta!”

Lão bà biến sắc, nhưng nháy mắt hồi phục bình tĩnh, lập tức ngồi xuống một bên, không nói chuyện.

Định im lặng để tránh nói lộ truyện ư?

Cổ Nhã ánh mắt híp lại, thầm nghĩ lão bà này thật không biết xấu hổ. Xem ra lời đồn đại quả thật không sai, lão bà này luôn làm theo ý mình, không chịu bất kì ai khống chế.

“Không cần phải nói ta cũng biết, nhị nương của ta nhờ các ngươi giúp đỡ phải không?”
Lão bà nghe vậy trong lòng lạnh lùng cười, thầm nghĩ: Chỉ là một cái tục gia phu nhân cũng có thể ra lệnh cho ta? Nói ra cũng không sợ người ta cười chết mất. Nếu không phải người nọ hứa sẽ cho ta nhiều lợi ích, muốn giữ lại máu trong người ngươi, thì ta đã đem dòng máu quý báu của ngươi hút khô rồi!

Nhìn thấy đối phương vẫn không nói gì, Cổ Nhã buông tha cho việc nói lời khách sáo, tiếp tục dò tìm trí nhớ của thân thể này. Đúng lúc này, trong đầu nàng lóe lên một tia linh quang.

Cổ Nhã nhắm mắt lại, cố gắng tập trung lĩnh hội tia linh quang đó. Đột nhiên, nàng nở nụ cười.

Một góc trí nhớ đã bị quên lãng thì ra chính là tu luyện pháp môn của Cổ gia đã bị thất truyền!

Bí pháp này chính Cổ Nhã cũng không biết có được nó lúc nào, tựa hồ từ khi nàng có trí nhớ đã bắt đầu tồn tại. Đáng tiếc trước kia Cổ Nhã vẫn không học được.

Hiện tại Cổ Nhã lĩnh hội nó cũng là chuyện rất dễ dàng. Pháp môn này mặc dù có nhiều điều khó hiểu nhưng hình như nàng trời sinh đã có cơ duyên với nó, vừa xem đã hiểu.
Cổ Nhã chậm rãi tập trung tinh thần, tuần hoàn theo trong đầu tu luyện pháp môn, khí tức đều đều, dần dần tiến nhập cảnh giới vong ngã.

Bên cạnh lão bà nhìn Cổ Nhã liếc mắt một cái, dần dần liền mất đi hứng thú.

Cổ Nhã đang tu luyện đối với nàng mà nói chỉ là như đang ngủ mà thôi. Nàng cũng không phát giác Cổ Nhã có cái gì khác thường.

Hai người trong phòng đều có suy nghĩ riêng, không nói một lời, đều trầm mặc nhắm mắt, không thèm nhìn nhau. Trong tình trạng ấy, thời gian lặng lẽ trôi qua.

Qua không lâu, cửa phòng mở ra. Một thân hắc bào thần bí nam nhân bình tĩnh đi đến.

Lão bà đang nhắm chặt ánh mắt bỗng mở mắt. Nhìn thấy là người khách nhân mình đang chờ đợi, khuôn mặt như đội mặt lộ ra một cái tươi cười khó coi:“Ta là chủ nhân của Túy Tiên lâu- Nhân Mĩ Đều, vì biểu hiện lòng tôn trọng, thủ tục giao hàng lần này ta tự mình tiếp nhận!”

          Bên cạnh, Cổ Nhã đã mở mắt ra, ‘Xì’ một tiếng thiếu chút nữa cười ra tiếng. Thật là kỳ ba. Chưa từng thấy điều gì kỳ ba như vậy, Mĩ Đều? Bệnh giang mai? Không thể tưởng được lại có người đặt tên như vậy......

Không giống với biểu cảm của Cổ Nhã, hắc bào nam nhân nhìn Mĩ Đều vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.

Mĩ Đều trong lòng run sợ, với trình độ của nàng mà cũng không thể nhìn ra tu vi của hắn? Chẳng lẽ tu vi của đối phương còn hơn xa mình? Hắn rốt cuộc ai?

Trên mặt Mĩ Đều bất động thanh sắc, ha ha cười, nói:“Lấy thân phận của các hạ, cũng không có nhiều thời gian. Vậy chúng ta lập tức tiến hành thủ tục giao nhận đồ vật đấu giá thôi.”

Hắc bào nam nhân trong lòng hừ lạnh một tiếng, tùy tay tung ra ngân phiếu :“ Ngân phiếu này trị giá tám ngàn vạn, ngươi xem qua một chút đi.”

Mĩ Đều cười dài tiếp nhận ngân phiếu, tiện tay đưa một tia huyền lực vào, giá trị ngân phiếu lập tức hiện ra. Mĩ Đều cười đến nỗi không thể khép miệng.

“Tiền,  ta đã nhận. Các hạ hiện tại có thể đem vật phẩm bán đấu giá đi. Tiện đây, chúc các ngươi ‘chơi đùa’ vui vẻ.”

Hắc bào nam nhân cũng lười nói chuyện với bà ta, lập tức đi đến bên người Cổ Nhã, một tay bắt lấy nàng vác lên vai, vững vàng khiêng nàng trên vai mà đi.
Cổ Nhã đã thanh tỉnh lại, bị hắc bào nam nhân động tác làm cho hoảng sợ, thất thanh nói:“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Mau buông ta xuống, bằng không, ta không khách khí với ngươi!”

Hắc bào nam nhân run lên một chút, không thể tưởng được nữ nhân này đã tỉnh lại. Bất quá hắn cười nhẹ, không có chút ý tứ muốn thả nàng xuống.

Trước mặt hai người cứ ngươi ngươi ta ta. Mĩ Đều  trong lòng hừ một tiếng không muốn xem tiếp nữa . Tay áo vung lên, thân thể dần trở nên hư ảo, cả người cũng chậm chậm biến mất ngay tại chỗ.

Hắc bào nam nhân cũng mặc kệ Cổ Nhã trên vai giãy dụa, khiêng nàng đi ra ngoài cửa, không nhìn thấy cô gái trên vai đã muốn từ xấu hổ biến thành nồng đậm phẫn nộ!
Nàng mặc kệ hắn có mục đích gì. Hiện tại, Cổ Nhã chỉ biết là tên hỗn đản muốn gây rối với nàng.

Nghĩ đến đây, thân mình Cổ Nhã đột nhiên co rụt lại.Một đòn quật người ra sau khiến cho hắc y nam nhân bị ngã ra sau. Sau đó mạnh mẽ bay lên một cước, chính xác rơi vào nơi nam nhân không hề phòng bị: hạ bộ ......

“Ngô!?”

Hắc bào nam nhân không hề nghĩ  Cổ Nhã sẽ có thân thủ lưu loát như vậy. Hắn cũng rất tự tin. Cho đến khi đau nhức từ giữa hai chân lan ra toàn thân thì hắn mới hối hận không kịp.

Khuôn mặt tuấn tú giấu trong mặt nạ của hắc bào nam nhân đã sắp vặn vẹo thành trái khổ qua. Hai tay che đũng quần, thống khổ đến mức không phát ra được âm thanh nào.... ....

Cổ Nhã âm thầm vì tài trí của chính mình mà đắc ý, hướng về phía hắc bào nam nhân lặng lẽ cười:“Dám ăn đậu hủ của bổn cô nương, đây là ngươi tự đi tìm đường chết! Hắc hắc hắc.” Nói xong, Cổ Nhã quay người, lập tức chạy thoát ra ngoài.

Hắc bào nam nhân cuộn mình lại như con tôm, trong miệng ôi ôi thanh âm:“Chết tiệt... Hỏng rồi, lão tử sắp thành thái giám ...... nữ nhân chết tiệt a a a a a......”


Cổ Nhã về đến gian tiếp khách, rón ra rón rén núp sau tấm mành, nhìn ra bên ngoài. Ở đây bất ngờ thấy được toàn bộ phòng đấu giá!

“ Tấm mành này chắc là từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, ở bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong. Cổ Nhã thầm đoán. Lại thấy rất nhiều người vẻ mặt tiếc nuối đang từ bên ngoài đi vào. Cơn giận vừa tắt lại bị dấy lên!

Chính là những người này vừa rồi cạnh tranh nhau trả giá, vọng tưởng coi nàng như một đồ vật đấu giá mua về. Thật đúng là ý nghĩ hoang đường.

Cổ Nhã trong lòng phẫn hận đến cực điểm. Nhìn đến hai bên phòng đấu giá hừng hực thiêu đốt ánh lửa, trong đầu nàng đột nhiên linh quang chợt lóe, nhất thời nảy ra ý hay.

Cổ Nhã vừa rồi đã tiếp thu được một ít cái gọi là không gian chuyển hoán thuật. Hiện tại cơ hội khó được, nàng vừa lúc dùng những quý tộc bên ngoài làm đá thử vàng!

Tay trái Cổ Nhã bấm tay niệm thần chú, trong lòng mặc niệm:“Không gian thuật, vị diện chuyển hoán.” Trong đầu đang suy nghĩ thì hai ngọn đuốc ở hơn mười mét trước mặt đột nhiên biến mất, khi xuất hiện trở lại đã ở trên rèm cửa xinh đẹp của phòng đấu giá bên cạnh.

Một ngọn lửa lớn đột ngột cháy lên.
Cổ Nhã thầm kêu một tiếng đáng tiếc. Không gian thuật của nàng chỉ có thể thao túng trong phạm vi mười mét, nếu không thì nàng có thể trực tiếp thiêu cháy mấy tên đáng ghét kia.

Ngọn lửa bốc lên tận trời men theo rèm cửa cháy lan ra khắp phòng. Khói đặc cuồn cuộn bốc lên.

Những người đứng gần đó đã bắt đầu la hét thất thanh. Sau đó càng ngày càng nhiều người ra nhập vào đội ngũ hoảng loạn. Mọi người chạy ra ngoài, không ít người ngã xuống bị người khác dẫm đạp lên để chạy.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Dưới sự thao túng của Cổ Nhã, lửa ở phòng chính bắt đầu lan ra các phòng bên cạnh.

Lửa lớn hừng hực bốc lên cao hơn hai mươi mét, cảnh tượng này thật đúng là đồ sộ .
Kỳ thật, như bình thường thì động tác của Cổ Nhã đã sớm bị những cao thủ ở phòng đấu giá phát hiện.

Nhưng hiện tại hơn một nửa người đã rút lui khỏi phòng đấu giá, chỉ còn một nửa vương tôn quý tộc ở bên trong. Đại hỏa xảy ra, bọn họ hoàn toàn mất đi năng lực hành động, chỉ có thể  nhờ vào những cao thủ của Túy Tiên lâu rời đi. Đây cũng là cơ hội để Cổ Nhã trút giận.

Những vật bán đấu giá quý báu, quý tộc kiêu ngạo, thương nhân đắc ý, nhìn tất cả ở trong ngọn lửa hóa thành tro tàn, cơn tức trong lòng Cổ Nhã cuối cùng là tiêu tan một chút.

Nhất là nhìn hình ảnh Mĩ Đều mặt xám mày tro cật lực chỉ huy đám thủ hạ dập lửa , Cổ Nhã lại cảm thấy hết giận .

Tình thế càng không thể khống chế. Người ở sau tấm mành đang gật đầu hài lòng định xoay người rời đi thì cơ thể bỗng nhiên cảm thấy mềm nhũn vô lực dần bao trùm toàn thân, làm cho nàng đổ mồ hôi đầm đìa, đứng không vững mà ngã xuống.

Cổ Nhã thông minh lập tức liền phản ứng lại. Đây là di chứng của việc lạm dụng không gian lực!

Dù sao nàng vừa mới mới bắt đầu tu luyện, lập tức liền sử dụng như vậy… Không nói đến việc hoàn toàn điều khiển được năng lực, chỉ cần nói đến chiến quả huy hoàng liền biết di chứng này sẽ không nhẹ.
Làm sao bây giờ!

Hỏa thế lớn như vậy chỉ sợ sớm kinh động đến cao thủ của Túy Tiên lâu. Nhưng bộ dáng của nàng lúc này đứng còn không vững huống chi là chạy trốn.
Cái này gọi là nhà dột lại gặp mưa rào, thuyền chậm lại đi ngược gió, trong họa có phúc, trong phúc có họa.

Cổ Nhã đang lo âu thì bị Mĩ Đều đang truy tìm thủ phạm phóng hỏa bắt gặp. Mĩ Đều lập tức liền hiểu được mọi chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro