Chương 31 : Trong vòng một tháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân Đồ Long nhíu mày, một lúc lâu sau mới thở dài, “Trước mắt, gia cảnh Cổ gia hẳn là còn không ổn định, hơn nữa Cổ gia cùng chúng ta cũng coi như là nửa thân gia, bởi vậy nếu chúng ta tiếp tục bức ép, thì có vẻ không hợp lí lẽ.”
“Cổ Nhã tiểu thư, chúng ta đáp ứng yêu cầu của tiểu thư, lấy một tháng là hạn định, sau một tháng, Thân Đồ gia chúng ta sẽ phái người đến lấy tiền, thỉnh Cổ gia mau chóng chuẩn bị tiền.” Thân Đồ Long chắp tay chào mấy người của Cổ gia, ánh mắt ở trên người Cổ Nhã dừng lại một lát, giống như hiểu được nếu cứ nhìn lâu hơn sẽ không ổn lắm, liền vung tay, dẫn theo Thân Đồ Hùng đồ sộ như tòa tháp sắt rời đi.
“Hừ.” Thân Đồ Hùng hình như phi thường có thành kiến đối với nhị phu nhân, trước khi đi, còn không quên quay đầu liếc nhìn nàng một cái, khiến cho nhị phu nhân sợ đến mức lùi về phía sau hai bước, cả người như nhũn ra.
“Chết tiệt, khuôn mặt hung thần ác bá như thế...... định hù dọa ai!” Nhị phu nhân sắc mặt trắng bệch, nhìn hai người Thân Đồ gia dần dần biến mất  trong tầm mắt, nhịn không được thấp giọng mắng.
Cổ Nhã mặc kệ nàng, quay người lại, đi đến phía ngoài đại sảnh.
“ tiểu Nhã...... con chờ một chút.” Cổ Thiên Nam lên tiếng gọi.
Cổ Nhã hiểu rõ, dừng bước, lại nhìn thấy khuôn mặt che kín sầu lo của Cổ Thiên Nam.
“ Tiểu Nhã...... Tuy rằng hiện tại còn có một tháng hòa hoãn, nhưng số tiền đó đối với tình hình của Cổ gia lúc này , tuyệt đối không có khả năng kiếm ra năm trăm vạn lượng ".
Trong mắt Cổ Thiên Nam đăm chiêu rất lâu, cuối cùng hắn cắn răng kiên quyết nói: “ Cha sẽ cho người chuẩn bị hành lí cho con, con hãy đi ngay, đi xa nhất có thể, đừng làm cho người của Thân Đồ gia tìm thấy là được.”
Cổ Nhã trong lòng ấm áp, không nghĩ tới phụ thân mặc dù yếu đuối nhưng cũng không trách mình làm việc lỗ mãng không suy xét kĩ, hơn nữa việc đầu tiên nghĩ đến lại là bản thân mình!
Cổ Thiên Nam tính tình yếu đuối, cũng bởi vậy mà từng khiến cho Cổ Nhã chịu rất nhiều đau khổ, nhưng tất cả mọi chuyện đều chỉ là vô tình hoặc là gián tiếp tạo thành. Bởi vậy, những chuyện đó cũng không phải là lỗi của Cổ Thiên Nam.
Cho tới bây giờ, Cổ Nhã mới buông khúc mắc trong lòng. Chuyện của mẫu thân nàng chắc chắn có liên quan đến Cổ Thiên Nam, nhưng nàng cũng cần suy nghĩ dưới một góc độ khác, dù sao lúc ấy Cổ gia đang đứng trong nước sôi lửa bỏng, nàng hẳn là phải hiểu và tha thứ.
Cổ Nhã nhìn về phía Cổ Thiên Nam cười, giống như cả người vừa được trút đi gánh nặng. Nàng biết, nụ cười của nàng lúc này vô cùng sáng lạn bởi đó là nụ cười phát ra từ nột tâm.
“Hừ, đi cái gì mà đi, khiến cho mọi chuyện rối rắm như vậy giờ lại muốn chạy trốn sao!” Nhị phu nhân cười lạnh một tiếng. Người của Thân Đồ gia vừa đi, nàng liền lập tức biến trở về khuôn mặt ương ngạnh như cũ,“Ta nói cho ngươi biết ngươi nếu đã đồng ý một tháng sau đem tiền trả lại cho Thân Đồ gia, vậy ngươi phải nói được thì làm được! Cổ gia sẽ không bỏ ra một phân tiền nào hết, ngươi đừng hy vọng xa vời .”
Cổ Nhã thản nhiên nhìn nàng một cái,“Ta vốn đã không có ý nghĩ này.”
“Không nghĩ là tốt, ngươi hãy ngoan ngoãn chờ Thân Đồ gia đến đòi nợ đi. Hừ, dựa vào vài kim tệ một tháng tiền tiêu vặt của ngươi, tích góp mười năm cũng không đủ năm trăm ngàn lượng!” Cổ Bắc Nguyệt cũng phục hồi lại tinh thần, giống nhị phu nhân, người của Thân Đồ gia vừa đi, sắc mặt tiểu nhân lại khôi phục như trước.
Đối với sắc mặt của hai mẹ con chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, Cổ Nhã đã sớm không còn cảm giác gì, bởi vậy cũng không thèm nói chuyện thêm với hai người, bình tĩnh bỏ lại một câu sau đó bước ra ngoài.

“Huống hồ Nhị nương cho là ta có bản lĩnh lấy tiền trong tay các người sao? Một tháng sau ta tự có biện pháp, chỉ cần các ngươi không cản trở ta là được, còn lại tùy các ngươi thích làm gì thì làm.”
“Cái gì gọi là không có bản lĩnh lấy tiền trong tay ta?” Nhị phu nhân giận dữ, chỉ vào bóng dáng đã sắp biến mất của Cổ Nhã, hung tợn nói:“Ngươi cứ chờ đi, đến lúc đó không có tiền trả cho nhà người ta, để xem ngươi có phải quỳ xuống dưới chân ta không!”
Cổ Bắc Nguyệt ở phía sau kéo kéo góc áo nhị phu nhân, thấp giọng oán trách nói:“Nương,  tại sao vừa nãy nương lại cùng Thân Đồ Hùng đối nghịch ...... con... con  thích Thân Đồ Phong "
Nhị phu nhân sắc mặt trắng nhợt, vừa rồi bởi vì quá tức giận mà quên mất chuyện này!
Nhị phu nhân nhìn khuôn mặt nữ nhi tràn đầy buồn rầu, lại nhìn về hướng Cổ Nhã đi mất, không nhịn được dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói:“ Tất cả là do tiểu tiện nhân này gây ra!”
Cổ Nhã về tới sân của mình. Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, tâm trạng của nàng lại càng thêm bình tĩnh.
Tuy nói năm trăm vạn kim tệ đối với Cổ gia mà nói là một món tiền vô cùng lớn, nhưng ở trong mắt Cổ Nhã thì đó cũng không phải là thứ gì to tát lắm.
Sau khi đã biết đến hội đấu giá long trọng kia thì ý nghĩa của con số năm trăm vạn đã bị rút nhỏ vô số lần.
Giống như hắc bào nam nhân kia một lần vung tay chi ra chín ngàn vạn thì năm trăm vạn kim tệ kia có là gì?
Nghĩ đến hắc bào nam nhân, Cổ Nhã lại nhíu mày. Có thể tùy tiện lấy ra chín trăm ngàn, hơn nữa không thèm để ý đếm thân phận của đại hoàng tử, lại còn rất khí phách đối trọi gay gắt với hắn, cuối cùng còn một chiêu đánh bại Mĩ Đều?
Cổ Nhã lạnh cả người, không hiểu vì sao khi ấy nàng không cảm thấy sợ hãi , còn hai lần đạp chân vào đũng quần của hắc bào nam nhân...  đó là chỗ......
Ghi hận thì ghi hận đi. Cổ Nhã thờ ơ đứng lên, tìm kiếm trong ngăn tủ trong phòng, chốc lát sau liền tìm thấy một chiếc mặt nạ, và một bộ quần áo màu đen.
Đối với  một gia tộc như Cổ gia, tuy đã xuống dốc , nhưng những đồ vật bình thường vẫn có.
Hiện tại đã qua sáng sớm, một ngày bắt đầu. Nếu đã hứa một tháng sau sẽ đưa trả cho Thân Đồ gia tộc năm trăm vạn kim tệ, thì nàng đương nhiên sẽ bắt tay vào việc chuẩn bị kiếm tiền .
Cũng không biết cách kiếm tiền ở hiện đại có dùng được ở đây hay không.
Cổ Nhã cười khẽ một tiếng, chậm rãi mặc vào bộ quần áo màu đen rộng rãi, che lấp đi dáng người suất chúng của nàng. Tiếp theo đội mặt nạ, khuôn mặt tuyệt mĩ tạm thời bị che khuất.
Từ xa nhìn, toàn thân Cổ Nhã đều biến mất ở trong màu đen, khí chất tươi mát xuất trần bị che dấu, trừ bỏ mùi thơm trên người còn có thể ngửi thấy một cách mơ hồ, nhìn bên ngoài thì không thấy có sơ hở nào.
Cổ Nhã vừa lòng nở nụ cười sau tấm mặt nạ.
Sau đó nàng mở cửa, tránh đi tầm mắt của mấy nha hoàn trong viện, lặng lẽ ra ngoài từ cửa sau.
Đế đô của Đại Viêm vương triều vô cùng lớn, chiếm diện tích hàng vạn km vuông, dân cư đông đúc, một vài thế lực khá lớn giống như tam đại thế gia cùng với một vài quan đại thần đều tập trung ở đế đô.
Nói tóm lại, có thể có một vị trí ở đế đô thì không phải quan to cũng là kẻ giàu sang phú quý. Gần như người giàu trong sáu thành của toàn đế quốc đều tập trung ở đây. Bởi vậy đế đô của Đại Viêm vương triều ở những nơi khác còn có tên là “ thiên đường của người nghèo” ý muốn nói nơi này chính là ước mơ của tất cả những người dân nghèo.

Cổ Nhã đi bộ vào thành Đông, nơi này cách Cổ gia một khoảng cách nhất định, bởi vậy nàng cũng không lo lắng gặp phải người quen.
Cổ Nhã lấy ra một cái gói to, mở ra, trong đó là tiền tích cóp mấy năm nay của nàng- ba trăm kim tệ.
Cổ Nhã thở dài. Số tiền này đối với một gia đình bình thường có lẽ đã là một con số trên trời. Nếu nói như vậy, nàng cũng có thể xem như một tiểu phú bà .
Nhưng mấy trăm kim tệ này so với năm trăm vạn kim tệ thì đúng là chẳng bõ bèn gì.
Cổ Nhã đem gói tiền cột chắc vào bên hông. Nàng suy nghĩ, làm thế nào để mấy trăm kim tệ này sinh lời. Cũng chính là cái gọi là  kiếm tiền.
Chỗ này không phải là nơi phồn hoa nhất của đế đô sở dĩ Cổ Nhã lựa chọn nơi này nguyên nhân chính là không muốn mọi người chú ý đến. Nguyên nhân khác là bởi vì nàng rất có hứng thú với những điều mà Cổ Thiên Nam đã nói, giáo đường của nữ thần.
Việc gì cũng phải tiến hành từ thấp đến cao, nếu như đột ngột nổi bật quá sẽ rất dễ bị những thế lực khác nhòm ngó. Theo tình huống trước mắt, nàng không thể chống đỡ được bất cứ việc ngoài ý muốn nào xảy ra.
Đi một đoạn không xa, Cổ Nhã dừng lại. Một  tòa kiến trúc to lớn chợt hiện ra trước mắt nàng.
Trong một khắc, nàng chợt nghĩ rằng mình đã trở về địa cầu. Đứng ở trước giáo đường quen thuộc, suýt chút nữa nàng rơi nước mắt.
Cổ Nhã tâm tình hỗn loạn, cất bước đi vàọ giáo đường, đỉnh tháp nhọn giống như đầu một chiếc bút, phía dưới là một cái đồng hồ lớn có khắc mười hai số La Mã, trên đó, kim đồng hồ đang từ từ quay tíc tắc tíc tắc.
Đỉnh tháp cao ngất, cổng hình vòm, lợi dụng cái vòm nhọn, đỡ lấy bức tường, buộc vào cây cột dài, cách xây dựng tạo cảm giác mềm mại, nhẹ nhàng như đang bay. Những tác phẩm điêu khắc phức tạp, mềm mại duyên dáng, cao vút và dốc. Cửa sổ hoa thủy tinh tạo cho bên trong hương cảnh rực rỡ thần bí. Từ đó, Roman thay đổi lấy ánh sáng không đủ mà đè áp cảm giác nặng nề. Khiến cho kiến trúc nhìn qua có đường cong đơn giản, mặt ngài hòa hùng,mà bên trong lại hết sức trống trải sáng ngời.
Đây rõ ràng là kiến trúc hiện đại!
Không thể miêu tả chính xác cảm xúc của Cổ Nhã lúc này. Ở một thế giới xa lạ đột nhiên lại xuất hiện cảnh vật quen thuộc ở địa cầu, đây là một tình huống thật kì quái!
Chẳng lẽ nữ thần đã từng đi qua Địa Cầu? Hay nữ thần chính là một người Địa Cầu? Nàng cũng xuyên không tới đây?
Khi Cổ Nhã nhìn thấy cách sắp xếp những hàng ghế bên trong giáo đường, cảm xúc này càng mãnh liệt hơn.
Cổ Nhã lập tức đi theo lối đi bên cạnh tiến vào bên trong. Nhưng khi đi ngang qua đài cao, nàng nhìn quanh vài lần, mày lại nhăn lại.
Hậu trường giáo đường là một căn phòng có phong cách giống như ở Túy Tiên lâu nhưng đồ trang trí không xa hoa như Túy Tiên lâu, đều là những đồ vật làm từ gỗ, cổ kính, có chút đơn sơ.
Cổ Nhã nhìn thấy một người nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, khuôn mặt ngăm đen, đang nhíu mày như có tâm sự.
Vừa nhìn thấy người này, thiếu chút nữa Cổ Nhã cho là đây là một người ăn mày bởi vì quần áo của người này rất cũ nát và nghèo túng.
Đầu tóc hắn rối tung, không biết lần cuối cùng hắn gội đầu là cách đây bao lâu. Hắn mặc một cái quần ngắn, áo rách tả tơi như giẻ rách. Khi nhìn thấy Cổ Nhã tiến vào, ánh mắt hắn sáng lên, nhiệt tình hô : “Có khách đến, đem trà lên!” Nói xong sau mới phát hiện nơi này chỉ có một mình hắn, gãi gãi đầu, xấu hổ cười, liền tự mình làm việc .

“Ta rất muốn biết, ở một khu vực phồn hoa như thế này, tại sao giáo đường của các ngươi lại vắng vẻ như vậy ? Chẳng lẽ bọn họ đều quên mất tín ngưỡng thờ phụng nữ thần?” Cổ Nhã đeo mặt nạ nên không tiện uống trà.
Người này vừa nghe Cổ Nhã nói, khuôn mặt lập tức đen lại, mặt mày nhăn lại, biến thành một quả mướp đắng.“Hừ, những người đó đã không còn tin vào sức mạnh của nữ thần nữa, những người đó đã mất đi sự che chở của nữ thần, không xứng đáng được bước vào giáo đường thần thánh này.”
Cổ Nhã nói chuyện với người này, dần dần tìm hiểu được, người này tên là Văn Sính, một cái tên vô cùng văn nhã, là tư tế duy nhất ở đây.
Giáo đường này đã được xây dựng từ rất nhiều năm, tư tế cũng thay đổi không biết bao nhiêu người, nghe Văn Sính nói, hắn là tư tế đời thứ một trăm bảy mươi.
“Bởi vì từ lúc nữ thần truyền lại cho họ đã trả qua một khoảng thời gian dài,  những người đó lúc đầu còn tin vào nữ thần, sau đó tín ngưỡng của họ cũng dần dần mỏng. Hiện tại trải qua mấy thế hệ, rất nhiều người đã quên rằng nơi này còn có một vị nữ thần. Hiện tại những người đến nơi này đều chỉ để xem náo nhiệt thôi. Văn Sính giận dữ nói, trên mặt đầy ắp nỗi cô đơn.
Cổ Nhã im lặng. Quá trình này cũng đồng nhất với lịch sử của Cổ gia, tất nhiên nàng có thể hiểu tâm tình của Văn Sính.
“Ta xem tình cảnh hiện tại của giáo đường cũng không lạc quan cho lắm.” Cổ Nhã nhìn chằm chằm Văn Sính ăn mặc lôi thôi, nói để thử.
“Khụ......” Văn Sính cố gắng trấn định nói,“Ai nói không tốt, giáo đường này được ta trông coi vô cùng tốt......”
Cổ Nhã nghe lời nói này rõ ràng ẩn chứa lo lắng, trong lòng quyết định, đã nghĩ ra cách để thuyết phục gã cổ hủ này .
“Ai.” Cổ Nhã thở dài, từ từ nói:“ Nhớ năm xưa nữ thần thật là uy vũ, một người khiến cho thế lực vạn dặm phải kinh sợ, không nghĩ tới ...... Hiện tại lại xuống dốc như  thế này.”
Văn Sính bị nàng nói đỏ mặt, nhịn không được phản bác:“Cô nương, ngươi nói không đúng rồi, tuy rằng nữ thần nhất mạch đã xuống dốc , nhưng ta lại trông coi giáo đường này rất tốt, ít nhất thì đến bây giờ không ai dám đến mạo phạm.”
“Đó chẳng qua chỉ là ỷ vào thanh danh của nữ thần để hù dọa bọn đạo trích mà thôi.” Cổ Nhã cười lạnh một tiếng, bắn ra ánh mắt lợi hại từ phía sau mặt nạ, khiến cho Văn Sính thân thể cứng đờ.
“Ngươi nói ngươi trông coi giáo đường rất tốt?” Cổ Nhã vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy mặt bàn, nhất thời phách một tiếng, cái bàn rắn chắc bị phá vỡ một mảng như vải rách.
“Như vậy, ngươi còn có thể nói là trông coi vô cùng tốt?”
Cổ Nhã nhẹ nhàng đá vào chiếc ghế vừa mới ngồi, lập tức, một chiếc chân ghế liền bay ra ngoài.
“Như vậy, có tốt không?”
Cổ Nhã đặt tay lên trên mặt bàn, hơi chút dùng sức nhấn một cái, lập tức cái bàn ghỗ sụp xuống, rầm một tiếng hóa thành một đống phế tích......
Văn Sính nhìn một màn này, sắc mặt rốt cục một mảnh xám trắng, hai tay ôm đầu, chậm rãi ngồi xuống.
Cổ Nhã thở dài, thầm nghĩ đã đủ rồi, vì thế tiếp tục hướng dẫn:“Thân là đại tư tế duy nhất của giáo đường thế nhưng đem giáo đường thần thánh biến thành bộ dáng này mà còn ưỡn ngực tự hào...... đây không phải là bôi nhọ nữ thần hay sao?”

“Ta --” Văn Sính vò đầu bứt tóc, á khẩu không trả lời được.
“Hừ, ngươi luôn mồm nói người khác không xứng bước vào giáo đường này, nhưng còn ngươi, ngươi như vậy còn có tư cách sao?” Cổ Nhã hừ lạnh một tiếng, cúi người, dùng một loại ngôn ngữ cực kỳ sắc bén nói với Văn Sính.
“Hiện nay, toàn bộ đế quốc cũng chỉ có giáo đường này truyền thụ tín ngưỡng nữ thần, nếu giáo đường này biến mất, như vậy chẳng khác nào một chút huyết mạch cuối cùng của nữ thần cũng bị mất đi.”
Cổ Nhã nói xong câu đó thấy thân thể của Văn Sính rung động kịch liệt, biết chính mình đã đánh tan phòng ngự tâm lí của đối phương.
Chuyển biến tốt thì dừng lại, nếu không sẽ phản tác dụng, Cổ Nhã biết rõ đạo lý này.
“Nếu hiện tại cho ngươi một khoản tiền nhỏ, ngươi sẽ làm gì?” Cổ Nhã thản nhiên hỏi.
Văn Sính run run thân thể rồi đột nhiên cứng đờ, sau đó nâng lên gương mặt gầy gò, cơ hồ không cần nghĩ ngợi nói:“Đương nhiên là lấy nó xây dựng lại giáo đường .”
“Phách”
Cổ Nhã đem túi tiền vàng của mình đưa cho Văn Sính, tiếng tiền vàng va chạm vào nhau làm cho ánh mắt hắn tỏa sáng.
“Đây là ba trăm năm mươi kim tệ. Ta tới nơi này, kỳ thật là muốn mượn giáo đường của ngươi dùng một chút.” Cổ Nhã thanh âm bình thản, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“ Không thành vấn đề, nửa điểm vấn đề cũng không có!” Văn Sính hai mắt tỏa ánh sáng đếm kim tệ trong gói, đáp ứng rõ ràng. Xem bộ dáng ấy, Cổ Nhã hiện tại chỉ muốn nói một câu: Vợ ngươi bị người ta lừa mất rồi, cái tên tham tiền nhà ngươi cũng không nghe thấy.
“Ách......” Văn Sính đột nhiên dừng lại ,“Gì? Ngươi nói muốn mượn dùng giáo đường?”
“Ân --”
“Ngươi muốn dùng làm gì?”
“Dùng để làm sân khấu biểu diễn.”
“Kịch.” “Vậy ngươi đi đi. Giáo đường này là nơi thần thánh, không thể cho phép ngươi làm chuyện như vậy.” Văn Sính lập tức đem tiền vàng nhét vào trong tay Cổ Nhã, cũng không thèm ngẩng đầu lên đã trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Cổ Nhã giật mình, không nghĩ đến Văn Sính lại cổ hủ đến trình độ này,“Ngươi tính làm cho giáo đường vẫn đi xuống như vậy? Cho đến khi mục nát hết?”
Văn Sính giật mình, lại mạnh mẽ xoay mặt về một phía.
Cổ Nhã không khỏi có chút nổi giận,“Ngươi thật sự muốn ngay cả một chút tín ngưỡng nữ thần cũng bị mất đi hay sao?”
Văn Sính bất động như cũ, nhưng bàn tay dấu trong tay áo dài, ở góc độ Cổ Nhã nhìn không thấy, khe khẽ run rẩy.
Nhìn thấy Văn Sính vẫn thờ ơ như cũ, Cổ Nhã chỉ có thể cười lạnh ,“Ngươi tính làm cho những quý tộc này tiếp tục ức hiếp ngươi ư?”
Lời này vừa nói ra, bàn tay Văn Sính đã nắm chặt lại.“Ngươi thực sự chỉ là mượn giáo đường đến biểu diễn thôi sao?” Văn Sính thanh âm buồn thương, một đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm Cổ Nhã, âm thanh lạnh lùng nói.
“Không, ta muốn dựa vào biểu diễn kiếm tiền.” Cổ Nhã cũng không nghĩ lừa gạt Văn Sính, nhưng đồng thời cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn,“Ta kiếm đều là tiền của những quý tộc vô lương, không kiếm thì thôi, nhưng mấy năm nay ngươi cũng vì bọn chúng mà chịu không ít uất ức phải không?”
Lúc này Văn Sính thật muốn quát to một tiếng, đâu chỉ là uất ức! Thậm chí có lần hắn trở về giáo đường lại thấy một cặp nam nữ quý tộc trần truồng tại giáo đường làm việc không biết xấu hổ!
Đối với loại người thuần túy ủng hộ nữ thần như Văn Sính việc này so với bản thân bị xấu mặt còn căm phẫn gấp ba lần!
“Ngươi phải hứa với ta không khi dễ những người bình dân, như vậy ta hứa sẽ đem giáo đường cho ngươi mượn.” Văn Sính xanh mặt nói.

Cổ Nhã thở phào nhẹ nhõm:“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.” Nàng vốn là chỉ muốn kiếm tiền của bọn quý tộc, huống chi những người bình dân cũng không có bao nhiêu tiền......
“Ta cần làm cái gì?”
Cổ Nhã đem túi tiền vàng đưa cho Văn Sính,“Trong này có ba trăm sáu mươi kim tệ, ngươi dùng số tiền này đem toàn bộ đồ dùng trong giáo đường thay mới đồng thời cố hết sức tuyên truyền là được.”
“Nhưng...... Thời gian gấp gáp như vậy, ngươi thật sự không có vấn đề gì?” Văn Sính có chút hoài nghi liếc nhìn Cổ Nhã một cái, sau khi biết được nàng muốn vơ vét tiền của bọn quý tộc vô lương tâm kia, hắn lập tức liền trở nên hăng hái.
“Chuyện này không cần lo lắng. Hiện tại sắc trời còn sớm, ngươi hãy cố hết sức đi tuyên truyền, đồng thời bắt đầu bố trí cho ta một ít đồ -- đêm nay chúng ta sẽ bắt đầu biểu diễn!” Cổ Nhã nhìn về phía đám mây trắng phía xa, đôi mắt sau mặt nạ ở thời điểm này lại lộ ra thâm thúy cùng trí tuệ.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Trời còn chưa tối hẳn, ánh mặt trời đang tắt dần nơi chân trời, những nơi phồn hoa của đế đô Đại Viêm vương triều đã đèn đuốc sáng trưng.
Đầu đường cuối ngõ đều dán thông báo: giáo đường của nữ thần sau nhiều năm im hơi lặng tiếng tối hôm nay sẽ có một buổi biểu diễn!
Làm cho người ta cảm thấy hứng thú là,  trong tờ quảng cáo còn nói, lần này miễn là người vào xem biểu diễn, đều có thể hưởng thụ đãi ngộ cho khách quý, trong đó đồ ăn, rượu ngon hoàn toàn miễn phí.
Này không phải là giáo đường tự xuất tiền túi cho người ta hưởng thụ hay sao? Đại tư tế Văn Sính của giáo đường không phải sớm đã phá sản sao? Hơn nữa Văn Sính cổ hủ đến cực điểm, giáo đường hắn coi là thánh địa lại cử hành hoạt động giải trí công khai, thật sự không thành vấn đề sao?
Mỗi người đều bán tín bán nghi đi vào giáo đường.
Trời đã tối hẳn, một ít người khoan thai đến, thì từ xa đã nhìn thấy đám người tiến vào giáo đường, hoài nghi trong lòng lập tức biến mất, một đám e sợ đến sau, chạy như bay vào trong.
Hôm nay giáo đường không có cảm giác rách nát như xưa, mọi thứ đã được đổi mới, tấm mành tơ lụa màu hồng, các loại hình dạng đèn lồng đem toàn bộ giáo đường chiếu rọi như ban ngày.
Hậu trường giáo đường.
Văn Sính quần áo hoa lệ đen mặt ngồi ở đối diện Cổ Nhã, cầm túi tiền đã cạn sạch của Cổ Nhã, một đồng kim tệ ánh vàng lăn ra, rơi lách cách xuống mặt bàn, phát ra một thanh âm thanh thúy.
Văn Sính nhìn một kim tệ còn sót lại, mặt mũi ủ dột nhìn Cổ Nhã,“Ai, ta nói này cô nương, ngài làm quảng cáo lớn như vậy , hấp dẫn nhiều người đến như vậy, lại không đi thu vé vào cửa, chẳng lẽ thật sự muốn mất hết cả vốn gốc hay sao?”
Cổ Nhã mặc hắc bào không có động tĩnh gì, chỉ thản nhiên nói:“Không cần quá lo lắng, qua đêm nay thì tốt rồi, ngươi hỗ trợ ứng ra sáu mươi bảy kim tệ, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp nhiều lần như thế.”
Văn Sính cầm lấy một kim tệ cuối cùng khóc không ra nước mắt, sáu mươi bảy kim tệ? Đó là số tiền cuối cùng của hắn!
Nhớ tới hành động bồng bột ngu ngốc của hắn buổi chiều, hắn lại xúc động muốn đập đầu vào tường tự sát.
Văn Sính than thở đi ra ngoài, nhẹ nhàng vén tấm rèm ngăn cách trong ngoài để hé ra một khe hở, nói với Cổ Nhã: “Cô nương, hiện tại bên ngoài đã tụ tập không ít người , có thể bắt đầu rồi chứ??”
Cổ Nhã liếc mắt nhìn ra ngoài, phát hiện quả thật như lời của Văn Sính, bên ngoài đã chặt kín chỗ, đông nghìn nghịt, chiếm non nửa cái sân.

Quả thật cũng tàm tạm rồi.
Cổ Nhã thản nhiên gật đầu, kỳ thật trong lòng đã có một tia kinh ngạc, không thể tưởng được hiệu quả tốt như vậy, lại có thể tập trung nhiều người như vậy đến đây. Đồng thời cũng không khỏi tán thưởng, quả nhiên những hưởng thụ xa hoa miễn phí là ước mơ tha thiết của vô số người.
Nhưng, qua đêm nay...... trong mắt Cổ Nhã xẹt qua một tia kỳ dị, nhẹ nhàng vén mành lên, cất bước đi ra ngoài.
“Ngươi nói đêm nay giáo đường sẽ biểu diễn cái gì?” Dưới sân khấu thanh âm ồn ào không ngừng. Mỗi một chỗ, lại có vài quần chúng quần tụ lại, cắm hạt dưa, uống rượu, hưng trí bừng bừng trêu chọc .
“Quản hắn biểu diễn cái gì, dù sao có thể xa hoa hưởng thụ một đêm, chỉ cần chuyện này thôi thì chuyến này chúng ta đã không uổng công đi tới đây rồi.” Một người hừ hừ hai tiếng, cực kì thích ý nói.
“Cũng không thể nói như vậy được, với một người cổ hủ như Văn Sính, các ngươi thực sự nghĩ hắn có thể mặc kệ nhiều người như vậy muốn làm gì thì làm ở giáo đường hay sao? Không biết chừng sẽ lại đi ra đuổi người!”
Đám người bàn tán xôn xao, nói đông nói tây, không để ý đến trên đạo đài đã xuất hiện một người mặc áo đen.
“Di, các ngươi xem, người này hình như là nữ nhân.” Có người tinh mắt,ngay lập tức nhận ra giới tính của Cổ Nhã.
“Các ngươi có ngửi thấy không, ân, thật đúng là nữ nhân, ngươi ngửi cỗ hương thơm này đi, chậc chậc......”
“Con mẹ nó, ngươi xem dáng người kia, eo nhỏ kia, ngực kia!”
Trên đài, Cổ Nhã chau mày. Bản thân mình đang mặc một bộ trường bào rộng rãi, tuy rằng không thể che lấp một số đặc thù trên cơ thể nên có thể nhìn ra giới tính, nhưng sao có thể gọi là  " ngực kia,  eo nhỏ kia!” Nói mấy lời như thế thật là vô nghĩa.
“Các vị, hôm nay buổi biểu diễn đầu tiên của giáo đường, vì cảm tạ  mọi người ở đây đã đến cổ động, đêm nay bản giáo đường  miễn phí khoản đãi, ở đây thức ăn, rượu ngon, chư vị tận tình hưởng dụng.” Cổ Nhã bình tĩnh mở miệng.
Theo lý thuyết, một người lần đầu tiên đối mặt nhiều người như vậy đều mất tự nhiên, trở nên khẩn trương. Nhưng trước kia ở trái đất, Cổ Nhã là một ảo thuật gia, từng trải qua vô số lần biểu diễn, nàng đã vô số lần biểu diễn quy mô hơn thế này rất nhiều. Ít ỏi mấy trăm người mà thôi, sao phải hồi hộp?
Cũng bởi vì như thế, Cổ Nhã biết làm thế nào để lấy lòng người xem, càng biết làm thế nào ể cuốn hút người xem!
Mọi người nhìn nhau. Tuy rằng lời suy đoán ngông cuồng của họ cũng chỉ là do hư cấu, nhưng không nghĩ tới thanh âm của hắc y nhân trên đài dễ nghe như vậy, thậm chí có thể nói là linh động!
Thanh âm thánh thót như tiếng chim oanh, vừa trong trẻo vừa lạnh lùng lại mang theo nét mềm mại của một cô gái trẻ,  lọt vào trong tai của đám người dưới đài, làm cho thân thể của họ cũng không kiềm chế được mà mềm yếu đi.
Vô số ánh mắt nóng bỏng nhất loạt nhìn về phía bóng hình xinh đẹp trên đài kia, thậm chí là hô hấp đều ngưng lại!
Sau khi thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người, Cổ Nhã có đôi chút cảm thấy vừa lòng, sau đó lại cảm thấy lạnh cả người. Dù sao dùng loại thanh âm ẻo lả thế này để nói chuyện, đừng nói người khác, chính là bản thân nàng cũng sắp không chịu nổi.
Cổ Nhã ha ha “Cười”, tiếp tục dùng cái loại thanh âm ngọt lịm nói: “Trò hay luôn muốn để đến cuối cùng , hiện tại chư vị đã hưởng thụ qua rượu ngon thức ăn, như vậy kế tiếp tiểu nữ tử sẽ mang đến cho mọi người một món tráng miệng có được không?”
Cổ Nhã sờ tay vào ngực,  lấy ra một cái khăn tay trắng muốt như tuyết, bàn tay trắng nõn khẽ giơ lên, liền đem nó bay lên; Cuốn hai đầu khăn, sau đó ở trong ánh mắt nghi hoặc của đám người kia, đem tay trái bao lại toàn bộ cái khăn, dừng lại một giây, sau đó kéo khăn tay ra, một bông hoa tươi liền xuất hiện ở trên tay.

Yên tĩnh. Thời gian dài yên tĩnh!
Nơi này cũng không phải dị giới, làm sao có người đã từng nhìn thấy ma thuật? Làm sao đã từng nhìn thấy một màn ảo thuật thần kì như thế? Cái khăn tay nhỏ bằng hai bàn tay làm sao có thể biến thành một bông hoa còn to hơn nó? Vừa rồi khi Cổ Nhã giơ cao cái khăn tay lên, rõ ràng là không có cái gì cả!
“Quá nhanh, thấy không rõ lắm, ngươi có thể làm lại một lần nữa cho chúng ta xem được không?” Có người đã phản ứng lại, cố gắng áp chế cảm giác kinh ngạc, lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy, quá nhanh, cô nương, ngươi lại biểu diễn lần nữa cho chúng ta xem!” Một số người tỉnh lại sau khi quá kinh ngạc sợ hãi, dụi mắt, vẫn nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.
Cổ Nhã mỉm cười, thân là một ảo thuật gia, sao có thể tùy ý người xem muốn làm gì cũng được? Nếu là ma thuật, vậy thì phải giữ lại một phần thần bí, một màn ảo thuật diễn lại hai lần, rất dễ bị người ta nhìn thấy sơ hở.
Nàng đương nhiên không ngốc như vậy. tramphongphu.wordpress.com
Cổ Nhã làm như không nghe thấy tiếng hò hét dưới đài,  lấy từ bên cạnh một chiếc mũ, thanh âm ngọt ngào từ trong mặt nạ truyền ra: “Các vị, kế tiếp tiểu nữ lại cho mọi người xem một chút ma thuật để giải trí.” Nói xong đem mũ giơ lên cao, thay đổi hai mặt, hướng xuống dưới khán đài, cho người xem có cảm giác  “Chiếc mũ này cũng không có gì khác thường”.
Đám người không chuyển mắt nhìn chằm chằm động tác trong tay Cổ Nhã, sợ không chú ý sẽ bỏ lỡ một số chi tiết thần kì.
Nhưng chỉ thấy Cổ Nhã cười thần bí thò bàn tay trắng nõn như ngọc vào trong chiếc mũ,  sau đó vươn tay, lấy ra một con chim bồ câu trắng muốt.
Tê ~
Sau tiếng hít không khí là vô số ánh mắt khiếp sợ. Đám người còn chưa phản ứng lại màn biểu diễn đầu tiên lại lâm vào sự sợ hãi kinh ngạc lớn hơn!
Trên đài Cổ Nhã, tay trái đang cầm mũ, tay phải lại thò vào lần nữa, sau khi bỏ tay ra lại mang theo một chiếc mũ giống y như đúc chiêc mũ ban đầu.
Sự kinh ngạc trong lòng đã khôn thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Dưới đài, đám người khiếp sợ nhìn Cổ Nhã không ngừng lấy các đồ vật khác nhau từ trong mũ, giống như cái mũ nhỏ ấy không có đáy, có thể lấy ra bất cứ cái gì. Trong không khí hồi hộp, hô hấp như ngừng lại, những người này sợ phát ra bất kì thanh âm nào sẽ làm gián đoạn màn biểu diễn thần kì trên đài.
Cuối cùng, Cổ Nhã lấy từ trong mũ một chiếc trường kiếm cao bằng nửa người, khi thanh kiếm được từ từ rút ra từ mũ, đám người rốt cục không thể cưỡng chế kích động trong lòng, những tiếng vỗ tay, ủng hộ, kêu gào giống như đem màn biểu diễn này dừng lại mãi mãi trong lòng mỗi người.
Cổ Nhã ném ra chiếc mũ đã không còn bất kì vật gì, lập tức cái mũ giống như đĩa bay lượn vài vòng trong phòng, rồi rơi xuống phía những người đang hoan hô.
Cổ Nhã giống như nữ vương cao ngạo, đứng ở trên đài cao, hưởng thụ ánh mắt nóng bỏng của vạn người theo dõi, loại vinh dự này khiến cho máu trong người sôi trào, giống như khi còn ở địa cầu, cảm giác này lại xuất hiện thêm một lần nữa ở dị giới.
Cảm giác quen thuộc ào đến làm cho Cổ Nhã giật mình nhận ra hiện thực.
Nghĩ tới giờ đây chỉ có một mình nàng ở dị giới này, cuộc sống mà lúc đầu nàng cảm thấy vô cùng phiền chán, giờ lại cảm thấy vô cùng xa xôi, và...... nhớ.
Chờ xem, con đường ảo thuật trăm chuyển ngàn hồi, tùy tiện biểu diễn một màn đều li kì gấp trăm lần những màn ma thuật nhỏ!
Cổ Nhã trong lòng vui sướng cười, những màn biểu diễn đó là vũ khí bí mật của nàng, diễn nhiều cũng không tránh khỏi bị người khác nhìn ra sơ hở. Giống như hắn, bào nam nhân kia, chắc chắn cũng không phải là nhân vật bình thường, chẳng may bọn họ có được ánh mắt nhìn xuyên thấu như trong truyền thuyết thì chẳng phải bí mật của nàng sẽ hoàn toàn bị bại lộ hay sao?

Hiện giờ Cổ Nhã đã đạt được mục đích gợi lên hứng thú mãnh liệt cho những người ở đây, nàng thấy chuyển biến tốt liền quyết định ngừng lại
“Các vị tại đây, mọi người thấy ma thuật của tiểu nữ tử như thế nào?” Cổ Nhã cười dài hỏi.
Nghĩ gì? Nghĩ cái gì? Ngươi biểu diễn hai màn ma thuật như vậy, hơn nữa cái sau còn thần kì hơn cái trước, chỉ cần vậy thôi đã khiến cho mọi người về nhà phải suy nghĩ cả một buổi tối! Gây ra phản ứng như vậy, ngươi còn hỏi người ta: Mọi người thấy ma thuật của tiểu nữ như thế nào? tramphongphu.wordpress.com
Rõ ràng là muốn bọn họ khẳng định! Nhưng Cổ Nhã đương nhiên cũng có tư cách này!
Cổ Nhã giơ hai tay lên muốn áp chế âm thanh ủng hộ kéo dài ở phía dưới, sau lớp mặt nạ hiện lên nụ cười quyến rũ mê người, nhưng không ai có thể mình thấy.
Nàng đã thành công đem cảm xúc của những người dưới đài lên cao nhất, nhưng màn trình diễn chỉ mới bắt đầu.
“Các vị, kế tiếp tiểu nữ tử vì mọi người sẽ biểu diễn một số trò nhỏ, sẽ hát  một khúc nhạc”
“Một khúc nhạc?” Đám người ở dưới đài đồng loạt tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó trên mặt hiện lên vui mừng xen lẫn sợ hãi.
Chưa nói đến người mặc hắc bào này là một nữ nhi, có ma thuật khó tin, ngay cả thanh âm, chậc chậc, cũng quyến rũ chết người. thanh âm quyến rũ như vậy, mặc dù chỉ là giọng nói bình thường thôi cũng khiến cho mọi người chết mê.
“Cô gái, nhanh hát cho mọi người một khúc đi!” Những nam nhân ở dưới cười đáng khinh tạo ra một tràng  cười, làm cho một ít nữ nhân ở đây chán ghét.
“Chết tiệt, thấy người ta ồn ào cũng ồn ào theo, xem lão nương ta đây là người vô hình hay sao?!” Một nam nhân hưng phấn hoa tay múa chân, lại bị thê tử ở phía sau tức giận kéo lỗ tai, mặt có một chút tức giận mắng, “Ai u đau chết ta ,người đàn bà thối, mau buông lão tử ra, nơi này nhiều người như vậy, ngươi làm thế thì mặt mũi ta để ở đâu! A ~”......
“Ha ha lão bà, ngươi biết ta đối với ngươi rất tốt, không giống như tên nam nhân kia, gặp một người thì yêu một người.” Có nam nhân thì ôm thê tử của hắn, lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại khiến cho nữ nhân của hắn bùng nổ tức giận, nữ nhân kia đột nhiên rống lên một câu:“Ngươi dám giỡn ta hả! Đôi mắt háo sắc nhìn lên đài, miệng thì nuốt nước miếng ừng ực, người nghĩ ta bị mù hả!” “Phách!”
......
Cổ Nhã nhìn đám người nhốn nháo ở dưới đài , cảm thấy bất đắc dĩ. Quả nhiên những người này rất phóng túng , cứ theo cái tình hình này, làm sao có thể diễn tiếp đây?
“Các vị! Làm ơn yên tĩnh!” Văn Sính không biết khi nào đã lên trên đài, hắn nhíu chặt mày, sắc mặt hơi trầm nhìn đám người phía dưới nói: “Giáo Đường này không phải là phố xá sầm uất, các ngươi vào đây thì phải tuân thủ quỷ củ của nơi này, nếu có người còn hành xử như vậy, mời người đó ra khỏi đây!”
Lời nói này không thể nghi ngờ nổi lên sự kinh sợ tại đây, Văn Sính nói xong, thanh âm ồn ào dưới đài giảm xuống đáng kể. “Vị cô nương này là khách quý của Giáo Đường! Các ngươi không kiêng nể chọc giận nàng khiến nàng không muốn biểu diễn nữa,như vậy chỉ có các ngươi chịu thiệt thôi!”
Những điều thấu tình đạt lí mà hắn vừa nói ra so với bất kì thứ gì đều có sức thuyết phục. Chỉ riêng bản thân giáo đường này đã mang sẵn sự uy nghiêm khiến bọn họ phải kính sợ, còn thêm cả Văn Sính vốn chẳng bao giờ biết nể mặt ai, hình ảnh ấy đã ăn sâu bám rễ vào trong suy nghĩ của họ.

Quả nhiên giữa sân lập tức im lặng.
Dù sao hiện tại mọi người đều vì Cổ Nhã mà đến đây, vạn nhất khiến cho nàng mất hứng, không diễn tiếp nữa, chẳng phải bọn họ tốn công vô ích sao? Tuy nói đêm nay được miễn phí, nhưng có khi chỉ có một lần này thôi nên phải tận dụng thời cơ kẻo sau này muốn cũng không được!
Cho dù những người ở dưới có chút khó chịu vì mấy lời của Văn Sính, nhưng họ cũng không phản bác gì vì căn bản thì cũng không có gì đáng trách.
Cổ Nhã nhìn thấy hành động của Văn Sính thì kinh ngạc, nàng không ngờ nam nhân trông gầy đen này lại có thể có những hành động như vậy.
“Cô nương, hiện tại đã không còn việc gì , có thể tiếp tục diễn rồi.” Văn sính hướng về phía Cổ Nhã gật đầu, sau đó trở về phía hậu trường.
“Thật có lỗi với các vị ở đây, người đại diện của ta ở đây tính tình có lẽ mọi người đều biết, bởi vậy mong mọi người lượng thứ, không cần cùng hắn giận chó đánh mèo.” Cổ Nhã cười nói.
Nàng sở dĩ giải vây cho Văn Sính, sợ có ai đó lòng dạ hẹp hòi lại kết thù với hắn. Ngày trước ở địa cầu, fan vì một số người nói thần tượng của họ mà họ đến trả thù, nàng gặp qua nhiều lắm.
“Kế tiếp, ta sẽ dâng lên quý vị một khúc nhạc , hy vọng các vị không ghét bỏ.” Cổ Nhã nâng lên đàn tranh đã được chuẩn bị tốt từ trước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đôi tay ngà ngọc đặt ở trên mặt đàn, trong chốc lát , khi xác định không còn tiếng động thì âm thanh từ chiếc đàn cổ lập tức vang lên gây chấn động mạnh, mười ngón tay thon dài tựa như kia không có xương của Cổ Nhã lướt trên đàn.
Nghe tiếng đàn linh động, thanh âm sâu lắng của Cổ Nhã, hòa quyện với nhau truyền ra ngoài.

“Nanh sói nguyệt y nhân tiều tụy
Ta nâng chén uống cạn phong tuyết
Là ai đánh nghiêng kiếp trước quỹ nhạ bụi bậm thị phi”
(Mặt trăng khuyết hình nanh sói khiến người ấy trở nên tiều tụy
Ta nâng chén uống cạn phong tuyết
Là ai lật đổ chiếc tủ kiếp trước gây nên sóng gió thị phi)

Tiếng hát từ tốn, dưới đài im lặng, đám người ở dưới trước đó sắc mặt không hứng thú lắm cũng giật mình kinh ngạc.

“Duyên tự bí quyết trải qua luân hồi
Ngươi khóa mi khóc hồng nhan gọi không trở về
Ngay cả sử sách đã muốn thành tro ta yêu bất diệt”
(Chữ duyên tự nó đã trải qua vài phen luân hồi
Nàng nhíu lông mày khóc tuổi xuân không trở lại
Ngay cả sử sách đã biến thành tro bụi ta vẫn yêu đến bất diệt)

Âm điệu bắt đầu dần dần lên cao, mọi người vừa rồi do  giật mình ngạc, bắt đầu  bị cuốn hút, chỉ biết im lặng lắng nghe, sắc mặt cũng trở lên ngây dại.

“Phồn hoa như ba ngàn chảy về hướng đông thủy
Ta chỉ thủ nhất biều yêu hiểu biết
luyến ngươi hóa thân điệp”
(Phồn hoa như nước ba ngàn dòng nước chảy về hướng Đông
Ta chỉ cần một sự thấu hiểu tình yêu
chỉ yêu con bướm do ngươi hóa thân vào)

Ngữ điệu đột nhiên nhanh hơn, cao hơn, ngữ điệu duyên dáng, hoàn toàn có thể cảm giác được bài ca đã đạt tới cao trào. Đồng thời, đám người dưới khán đài kia lúc trước khiến cho người ta hít thở không khí không thông, hiện tại thay đổi chóng mặt, chỉ là yên lặng lắng nghe.

“Ngươi phát như tuyết, thê mỹ ly biệt
Ta dâng hương cảm động ai
Yêu Minh Nguyệt, làm cho nhớ lại sáng tỏ
Yêu ở dưới ánh trăng hoàn mỹ”
(Tóc nàng như tuyết, xót xa biệt ly
Ta thắp hương làm cảm động ai
Mời trăng sáng, soi tỏ hồi ức
Tình yêu dưới ánh trăng trở nên hoàn hảo)

Giống như tuyết, bài hát phổ biết một thời ở địa cầu, giống như Cổ Nhã lúc còn là thanh niên, mọi người ai cũng biết bài hát này. Cảnh vật, còn có giọng ca thương cảm, cùng với tình cảnh hiện tại của nàng, gây ra kích thích rất lớn.
Tiếng ca truyền ra khiến cho dưới đài im lặng đến đáng sợ, chỉ yên tĩnh nghe.
Bất luận là ai, khe được tiếng ca ai oán linh động đều bị cuốn hút.
Nếu nói những màn ma thuật trước đó đưa cảm xúc của mọi người lên cao, thì khúc ca này còn đưa họ lên cao hơn một bậc nữa, cao nhất!
Nhưng cảm súc cao nhất này không phải là nhiệt tình, ngược lại, toàn bộ khán đài đều bị cuốn hút hòa quyện cùng không gian yên tĩnh tạo nên một cảm xúc đẹp nhất.

“Ngươi phát như tuyết, bay tán loạn nước mắt
Ta chờ đãi thương lão ai
Hồng trần túy vi huân năm tháng
Ta vĩnh không hối hận khắc trọn đời yêu của ngươi bi”
(Tóc nàng như tuyết, bay tán loạn trong màn nước mắt
Ta chờ ai đến già nua
Những năm tháng hồng trần say điên đảo
Ta vĩnh viễn không hối hận, vĩnh viễn khắc bia mộ yêu nàng trọn đời)

Một khúc, hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro