Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc chiến kéo dài không quá 5 phút, Eleutheria rơi vào thế hạ phong. Các thành viên bị thương mất "máu" nhiều hơn nên đành lùi về phía sau. Mọi sự giao cho những người còn lại. Bên đám sư tử kia mỗi con cũng chịu không ít thương tích, nhưng vẫn không tha cho con mồi. Chúng dường như đang rất đói, liều chết cũng phải ăn thịt được Eleutheria.

"Có cây gì giúp bình tĩnh không?." Kim Yến nói với Thu Thảo. Thu Thảo liền lục trong giỏ đồ rồi đưa qua cho Kim Yến một đoá Salvia Sclarea, một loại cây với hương thơm dịu nhẹ, giúp an thần. Kim Yến chà xát nhành cây kia vào hai lòng bàn tay cho đến khi hai tay nó nồng đậm mùi hoa.

"Mấy đứa kia, dụ con đó chạy lại đây." Kim Yến ngoắc ngoắc tay kêu ba người đang vật lộn với con sư tử đực đầu đàn. Nghe vậy, cả ba đứa dừng lại, cùng chạy về phía Kim Yến. Khi đến gần Kim Yến, ba đứa phóng ra ba hướng, sau lưng chúng là con sư tử đang lao thẳng về hướng của cô bé kia.

Kim Yến vẫn đứng đó, ánh mắt không có một tia sợ hãi, cũng không có sát khí, mà là một thái độ bình tĩnh. Toàn thân nó toát ra một khí chất mạnh mẽ nhưng thanh thoát, khiến kẻ khác phải cúi mình sợ hãi. Kim Yến đưa thẳng tay phải lên cùng lúc với con sư tử đực vừa điên cuồng lao đến. Ánh mắt của con sư tử khi nhìn vào Kim Yến chợt biến đổi, đồng tử nó giãn ra, nó chợt muốn lùi lại nhưng quá muộn, quán tính làm cho nó té nhào trước mặt Kim Yến.

Hành động tiếp theo của Kim Yến làm cả nhóm kinh ngạc hơn. Cô sờ mặt con mãnh thú, rồi sờ bờm nó, như đang nựng thú cưng. "Ngoan, không được làm càn. Kêu những con còn lại dừng chiến." Cô bé không để ý đến những người xung quanh đang há hốc mồm, ra lệnh cho con vật kia. Con sư tử vậy mà lại hiểu tiếng người, nó gầm một tiếng thật lớn khiến những con còn lại dừng chiến. Đám sư tư đi đến chỗ Kim Yến, nằm xuống. Những đấu đá nãy giờ như chưa từng xảy ra. Những con sư tử bây giờ không còn vẻ hung bạo mà lại trở nên ngoan ngoãn. Trong mắt chúng còn xuất hiện tia sơ sệt khi nhìn Kim Yến.

Những người còn lại trong nhóm: ...

*Gió lạnh thổi qua*

"Sao từ đầu mày không xuất chiêu đi hả con nhỏ này!? Muốn hại chết tụi này phải không? Có ghét nhau thì nói chứ đừng mượn thú giết người như vậy chứ!" Tuyết Dung tức giận la lên.

Kim Yến nhìn về phía nó: "Nãy vừa định làm thì con này tấn công Thu Thảo rồi, rồi tụi bây cũng tham chiến nhanh quá, tao chả kịp làm gì đã bị đánh sang một bên. Vừa lếch dậy được mới thu thập mấy con này đây. Mọi người vẫn SỐNG chứ?" Vừa nói vừa nhấn mạnh chữ sống.

Kim Yến nổi tiếng với khả năng thu phục động vật thiên bẩm. Không biết vì nguyên nhân gì, con vật nào thấy nó thì dù là đang điên cuồng đến mức nào cũng phải cuối đầu qui phục. Sau một thời gian nghiên cứu, Eleutheria kết luận rằng trên người Kim Yến có một mùi hương đặc biệt có thể làm cho các loài vật bình tĩnh và yêu thích. Mũi người không thể ngửi được mùi này nên con người không bị ảnh hưởng. Lúc nãy Kim Yến dùng mùi Salvia Sclarea chỉ để tăng khả năng an thần thôi.

Một màn này của Kim Yến đã rơi vào mắt của những kẻ đang quan sát sau màn hình tivi. Bọn họ cũng không quá ngạc nhiên vì trong quá trình huấn luyện, bọn họ cũng đã nhìn ra khả năng này của cô. Nhưng cái họ không ngờ là cô có thể sử dụng khả năng của mình một cách tự tin và thành thạo như vậy.

Eleutheria dễ dàng lấy được mảnh ghép cuối cùng. Chúng tiếp tục tiến về hướng bên góc phải bản đồ, nơi có ký hiệu hình người, vị trí của kho báu. Sau khi qui phục sáu con sư tử, bọn nhỏ liền tận dụng nguồn "thú lực" triệt để. Dùng chúng làm thú cưỡi. Vừa đi, Chánh Huy vừa xoay xoay ba mảnh ghép để ráp chúng lại với nhau. Mà nó xoay cũng đã hơn hai mươi phút rồi vẫn chưa được. Nó bực bội ném mấy mảnh ghép cho Louis đang cười chọc tức nó.

"Có giỏi thì ráp đi." Giọng Chánh Huy đầy ức chế và khiêu khích. Đối với những việc lắp ráp các hình khối này nọ thì trong nhóm không ai qua được Louis, Cơ Hiền và Hoài Minh. Louis thì chuyên về mảng xây dựng, thiết kế nhà cửa, Cơ Hiền thì vũ khí, Hoài Minh thì xe cộ. Ba đứa ai cũng quen thuộc với việc lắp ráp. Louis nhanh tay chụp lấy ba khối kim loại, tỉ mỉ quan sát. Khá lâu sau đó, nó cũng bó tay, truyền cho Cơ Hiền và Hoài Minh cùng xem. Cả đám như vậy hết đứa này đến đứa kia xem cho đến khi gần đi đến vị trí kho báu cũng chưa ráp được ba mảnh ghép với nhau.

"Tất cả cẩn thận, có mùi thuốc súng." Cái mũi nhạy cảm của Như Quỳnh giúp nó thành nguời đầu tiên phát hiện khác thường này trong không khí. Cả bọn leo xuống lưng sư tử, thận trọng tiến về phía trước.

"Có ai ở đây không? Cứu chúng tôi với!!!" Những tiếng la hét bằng đủ loại ngôn ngữ liên tiếp phát ra. Những giọng khóc thét của những đứa trẻ như vừa bị ba mẹ đánh một trận. Nhưng ở đây chẳng có ba mẹ nào cả, chỉ có những đứa trẻ... đánh còn đau hơn ba mẹ - những người lớn.

Eleutheria đi đến hướng của những tiếng khóc kia. Hai dáng người nhỏ bé của hai bé gái dần xuất hiện trong tầm mắt của chúng. Bên cạnh hai đứa con gái kia là một cậu nhóc nhỏ, nằm bất động, toàn thân đẫm máu. Chiếc áo "máu" ban tổ chức cho đang nằm ở một góc gần đó. Như vậy, máu trên người cậu bé kia chính là...

Eleutheria vội chạy đến. Đôi mắt của hai bé gái tóc vàng kia lập tức sáng lên đầy vui mừng.

"Cứu bạn của chúng tôi với, cậu ấy đang mất rất nhiều máu, chúng tôi không biết phải làm như thế nào." Một trong hai cô bé nức nở nói.

Như Quỳnh, Thu Thảo, Hồng Hân liền đề nghị hai bạn gái kia tránh qua một bên để tụi nó sử lý vết thương. Trán của cậu bé này bị rạch một đường dài, trên bụng là một viên đạn, những chỗ còn lại trên cơ thể cũng có chảy máu nhưng không nghiêm trọng bằng hai chỗ này.

"Tại sao đội cứu hộ chưa đến?" Tuyết Dung hỏi hai đứa bé tóc vàng kia.

"Chúng tôi không biết. Chúng tôi bị một nhóm khác tấn công lúc ở trong động kho báu. Bọn chúng ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Đòn tấn công nào cũng là chí mạng, xuyên thủng áo máu nhân tạo. Lúc đó không thấy ban tổ chức lên tiếng ngăn cản. Các camera theo dõi cũng không thấy đâu. Chúng chỉ vừa xuất hiện đây thôi." Vừa nói, cô vừa nhìn thẳng vào các camera trên đầu mình bằng một ánh mắt đầy căm phẫn.

"Chúng tôi đã cầu cứu qua camera rất lâu, nhưng không ai trả lời. Những người còn lại trong nhóm đang nằm bên kia, một số thì ở trong động. Ba chúng tôi cùng nhau chạy ra đây. Tôi cũng không rõ những người còn lại như thế nào nữa. Nãy giờ chúng tôi vẫn lo cầm máu cho Macus, không dám rời đi." Cô bé còn lại thổn thức, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về hướng phía bao phủ bởi khói súng và bụi đất.

"Chúng ta qua đó xem sao?" Cơ Hiền đề nghị. "Yên ắng như vậy, chắc đám kia đã đi rồi. Biết tụi nó là nhóm nào không?"

Hai bé gái lắc đầu buồn bã. Mọi việc diễn ra quá nhanh, tụi nó còn chưa kịp nhìn rõ mặt của đối phương đã bị đuổi giết chạy ra tận đây. "Chúng lấy được kho báu rồi. Chút nữa nếu có thông báo chúc mừng thì hẳn là chúng."

"Má? Nãy giờ cũng nghe gần chục cái thông báo rồi. Chẳng lẽ hết kho báu rồi sao? Không phải chứ?" Hoài Minh đầy ai oán nhảy cẩng lên.

"Còn một cái cuối cùng. "Chìa khoá" thì có hai mươi cái, nhưng kho báu chỉ có mười. Đã có tám nhóm hoàn thành rồi. Nhóm lúc nãy đánh chúng tôi nữa là chín. Vẫn còn một cái ở trong đó. Các bạn đi lấy đi, giờ vẫn còn kịp."

Bên này, Thu Thảo đang dùng đá đâm nhuyễn lá và hoa cây Yarrow, một loại cây thuộc họ cúc, có tác dụng gíup vết thương ngừng chảy máu và chống nhiễm trùng. Loại cây này đặc biệt được những người Hy Lạp cổ đại sử dụng rộng rãi trong quân y. Xong, nó thoa thành phẩm lên khắp các vết thương trên người Macus. Vết chém trên trán đã được Như Quỳnh dùng vải băng lại. Giờ tụi nó đang chuẩn bị lấy viên đạn ở bụng của cậu bé kia ra.

"Dụng cụ, vết thương đã chuẩn bị xong cả rồi. Đứa nào thực hiện mổ đây?" Hồng Hân nhìn về phía bốn người nào đó. Trong nhóm có bốn đứa chuyên về phẫu thuật gồm Uyên Uyên, Kim Yến, Kính Ân và Louis.

"Mất máu nhiều quá, mổ xong cũng không chắc sống được." Kim Yến lạnh lùng đáp. Hai bé gái kia vừa bình tĩnh được chút bỗng khóc thét lên, van xin Eleutheria cứu người.

"Nếu có thể truyền máu trực tiếp thì cũng không phải là không thể cứu. Nhưng ở đây không có dụng cụ truyền máu. Và cũng không có máu để truyền." Uyên Uyên tiếp lời, mặt không cảm xúc.

"Shit. Người ta nói, surgeons are assholes quả không sai mà. Mấy đứa bây không có tình người hả?!" Hồng Hân nổi điên.

"Không phải tụi tao không muốn cứu người, mà là không thể cứu!" Uyên Uyên vẫn bình tĩnh trả lời.

"Tụi bây không có một chút cố gắng nào luôn đó! Một chút lo lắng cũng không thấy, vậy mà nói muốn cứu người cái gì? Má, tao thật sự đã sai lầm khi coi tụi bây như người thân, tưởng rằng tụi bây sẽ không như những người khác, hám danh hám lợi."

"Truyền máu? Cần dây dẫn? Tôi có cái này." Bé gái tóc vàng tên Lucy mặc kệ ai đang cãi nhau, lôi từ trong balo ra một cái ống, nhìn kỹ sẽ thấy đây là một thân cây có dạng ống, dài như một sợi dây. "Tôi cắt được cái này trên đường đi. Tôi cũng không rõ đây là loại thực vật gì, thấy lạ nên cắt một đoạn, dự định thi xong sẽ mang về nghiên cứu."

Bốn đứa "assholes" nhìn nhau, trong đầu cùng hiện lên suy nghĩ: thằng Macus này phước lớn mạng lớn thật.

"Nhóm máu của cậu ta là gì?" Kính Ân tiến đến bên cạnh Hồng Hân.

"Nhóm máu A, tôi có máu O negative, lấy máu tôi đi." Bé gái tên Tracy dùng tay chùi nước mắt, dũng cảm đến gần Kính Ân, chìa cánh tay ra.

"Một người không đủ." Vừa nói, Kính Ân vừa bắt đầu khử trùng dụng cụ. Nó rửa dao bằng chất gì đó mà Thu Thảo đã làm sẵn, rồi hơ qua lửa. Xong, nó bắt đầu rửa tay, cũng bằng những thứ nước thực vật mà Thu Thảo làm ra.

"Tiến hành đi, lấy máu của chúng tôi nữa." Một giọng nói khàn khàn vang lên. Từ trong màn khói bụi, những dáng người cao thấp dần xuất hiện. Những thành viên còn lại của Cheetas khập khiểng bước tới gần Eleutheria. Chúng đã nghe tiếng cầu cứu của hai đứa nhỏ từ lâu, sốt ruột muốn chết nhưng không làm gì được. Vì chính chúng cũng bị thương nặng, cử động còn không nổi nói chi đến cứu người. Nghe có tiếng người đến giúp đỡ, chúng lòng mừng như điên, cố gắng lấy hết sức lực còn lại lếch đến đây.

Trưởng nhóm của Cheetas, Joe, nhìn Macus đầy đau lòng. Tám thành viên trong nhóm Cheetas là những người hàng xóm của nhau. Chúng đã chơi thân với nhau từ nhỏ, xem nhau như anh em trong nhà. Macus là đứa nhỏ nhất nhóm, năm nay mới sáu tuổi, nhưng lại là đứa tài giỏi nhất, được mọi người trong nhóm cưng như trứng. Giờ thấy nó như vậy, các thành viên còn lại trong nhóm lòng vừa đau vừa hận đám người kia thấu xương.

Mặt cả đám Eleutheria lúc đầu còn hơi sáng lên vì đã có máu cứu người, xong, sau khi thấy rõ mặt của những người đến thì phẫn nộ: Trên người các người còn bao nhiêu máu mà đòi hiến máu hả?!

Những người đến trên mặt không trắng thì xanh, trên người còn loang lỗ vết máu vẫn đang rỉ máu. Eleutheria dù muốn mở miệng chửi nhưng quyết định nhẫn, chửi mất sức. Tụi nó quyết định làm ngơ mấy "thây ma" kia. Tiến hành phẫu thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro