Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân cây Lucy đưa quả là một dụng cụ hoàn hảo cho truyền máu. Độ dài, đường kính đều trong phạm vi chấp nhận được. Sau khi khử trùng đoạn "dây", Louis chuốt nhọn hai đầu "dây". Một đầu đâm vào tĩnh mạch của Macus. Đầu còn lại đâm vào tĩnh mạch của Tracy. Bên này, Kính Ân đã nhanh tay bấm một số huyệt đạo trên người Macus làm cho các cơ trên người cậu giãn ra, nhịp tim, hơi thở chậm lại. Tuy cách này không có hiệu quả cao như thuốc dùng cho gây mê nhưng trong trường hợp này, được nhiêu hay nhiêu.

Sau không đầy mười phút truyền máu, Tracy đã có biểu hiện xuống sức. Eleutheria đã dự tính được trước việc này nên liền thay người. Cả mười hai người tụi nó thay phiên nhau "hiến máu nhân đạo". Thiên Phú thật ra không muốn hiến máu chút nào nhưng thấy ai cũng bị lấy máu rồi, nó không hiến không chừng sẽ bị thiến, nên đành mặt lạnh đưa tay. Hơn một giờ trôi qua, cơ thể của Macus đã có chút chuyển biến tốt, khá ổn định. Thực chất lấy viên đạn ra và khâu miệng vết thương mất chỉ gần năm phút, mà vì phải truyền máu nên mới tốn nhiêu thời gian như vậy.

"Cảm ơn các bạn đã dành thời gian và công sức để cứu bạn chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn này của các bạn." Joe nói.

Eleutheria: Không quên ơn thì vào kia lấy kho báu ra đây cho tụi này đi!

"Tôi sẽ giúp các bạn lấy kho báu. Trong hang có nhiều bẫy lắm, nhưng lúc nãy chúng tôi đã giải hết rồi, lấy được kho báu luôn rồi mà bị đám Demons cướp đi. Bây giờ đi lại lần nữa chắc không có vấn đề gì. Hang kho báu sau khi kho báu bị lấy đi sẽ mất một tiếng để "reset", bây giờ vừa hẳn đã xong rồi. Mau đi thôi, kẻo không kịp giờ." Joe ra hiệu bảo Eleutheria đi theo mình.

"Chúng tôi lấy được kho báu rồi còn các bạn thì sao? Các bạn biết hậu quả của việc bị loại là gì không?" Hồng Hân lo lắng nhìn về nhóm Cheetas.

"Chúng tôi biết chứ. Biết rõ là khác." Một thành viên trong nhóm nói với giọng không biết vui hay buồn.

Eleutheria vừa xoay lưng đi thì phía sau cất lên một giọng nói rất nhỏ, các camera hoàn toàn không thể "nghe" được: "Chúng sẽ không giết chúng tôi đâu. Bất quá, hi vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại vì... lúc ấy, chúng tôi... sẽ chẳng còn là chính mình."

Như Quỳnh là đứa duy nhất nghe được câu nói kia, sau đó nó nói lại với cả nhóm. Eleutheria nghe xong trong lòng ngũ vị tạp phần.

"Đến nơi rồi." Tiếng nói của Joe kéo cả đám Eleutheria ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn của chúng. Cả đám đang đứng trước một hang đá, cửa hang bị một tảng đá lớn chặn lại. Hai bên cửa là hai trụ đá, bên trên là hai ngọn lửa màu xanh lá đầy ma mị. Xung quanh là những cành cây họ Liễu. Lá cây dài, rủ xuống đất như những ngọn thác, che phủ hai bên cửa hang.

"Một trong hai cái trụ đá đó sẽ có câu đố để mở cửa hang." Joe nói rồi đi đến trụ đá bên trái kiểm tra. "Bên này nè mấy đứa."

"Câu hỏi là: đây là một..."

"Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím." Tiếng bíp bíp liên tục vang lên, cắt ngang câu nói của Joe. Hắn nhìn qua bên cạnh thì đã thấy Thu Thảo giải xong câu đố. Hệ thống thông báo lời giải chính xác. Cửa hang rung động, khói xì ra nơi các mép cửa. Joe cười. Đám nhóc này quả thật không tồi.

"Ầm, ầm, ầm." Tảng đá chắn ở cửa hang lăn qua một bên, để lộ lối vào hang động. Cả đám Eleutheria định tiến vào thì Joe cản chúng lại. Cậu vứt một hòn đá vào trong hang.

"Zzzz" Những tia điện bắn ra từ hai bên vách đá vào viên đá nhỏ kia. Viên đá vỡ nát.

Eleutheria: *đổ mồ hôi hột*

"Góc trái có công tắc để tắt mạng lưới điện này." Joe chỉ tay về phía một mỏm đá nhô ra từ vách đá bên trái. Tuyết Dung không đợi ai kêu, căng dây ná, bắn một viên đá về phía kia. Viên đá chưa kịp chạm đến mỏm đá kia đã bị các tia điện bắn vỡ vụn.

"Dùng cái này nè." Joe đưa Tuyết Dung một viên cao su được làm từ nhựa cây. "Còn dư đúng một cục thôi đó. Bắn hụt phải đi làm viên khác, mất thời gian lắm đó nha."

Cả đám nhìn đồng hồ, còn đúng 2 tiếng nữa. Tuyết Dung không chần chừ, lại giương ná lên, bắn viên cao su về phía công tắc. Các tia điện bắn ra liên hồi, nhưng viên cao su kia vẫn nguyên vẹn chạm vào công tắc. Ải thứ nhất vượt qua thành công. Cả bọn tiến vào hang không thương tổn.

Trong hang động, những ánh nến lập loè hai bên vách đá, những vết máu, vết đạn của những cuộc chiến trước đó hoàn toàn biến mất. Đi được một đoạn thì không còn đường đi nữa vì trước mặt Eleutheria là một vực thẳm với đường kính dài hơn 3m.

"Không cần đọc câu hỏi. Thấy năm cục đá năm màu trên vách kia không? Năm người phải chạm vào những cục đá ấy theo thứ tự Kim, Mộc, Thổ, Thuỷ, Hoả. Sau đó dưới vực sẽ phun lên mảnh ghép cuối cùng của chìa khoá, mảnh ghép 'nhân'. Kho báu nằm trước mặt chúng ta. Có thể đi men theo mép đá để đến kho báu hoặc là đi dây qua đó. Nhưng, điều chốt yếu là sau khi mảnh ghép 'nhân' được lấy đi, toàn bộ hệ thống bẫy trong hang này sẽ được kích hoạt. Các mũi tên sẽ được bắn ra từ các vách tường. Các bạn sẽ chỉ có tầm năm phút để lấy kho báu và chạy khỏi đây trước khi đá từ trên trần rơi xuống. Nhớ kỹ, mảnh ghép chỉ được phun lên một lần, nếu chụp hụt, sẽ phải đợi một tiếng để hang động reset. Thắc mắc gì không?" Joe vừa giải thích vừa chỉ về phía bên kia bờ vực, nơi có một cái rương vàng được ánh sáng từ phía trên chiếu vào, sáng lấp lánh. Gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời.

"Chúng ta có thể trực tiếp thảy dây qua đó rồi lấy cái rương được không?" Chánh Huy hỏi.

"Không được. Thấy cái lỗ ở ngay dưới bệ đá không? Là nơi tra chìa khoá vào. Không có chìa khoá, cái rương sẽ bị dính chặt ở đó, không cách nào di chuyển được. À, còn nữa, năm người đứng ở năm viên đá kia phải giữ nguyên vị trí đè các viên đá. Chỉ cần một người buông tay thì các vách tường sẽ bắt đầu sập xuống, càng nhiều người buông tay thì tốc độ đổ vỡ của các vách đá càng nhanh hơn, đẩy các bạn xuống vực."

"Vậy năm người đó làm sau chạy ra khỏi đây được?" Hồng Hân nói lên nỗi lo lắng của mọi người.

"Chạy nhanh là thoát chứ gì. Yên tâm, tôi thấy khả năng của các bạn cũng không tồi, chạy kịp mà! Cố lên!."

Sau khi cả nhóm bàn bạc xong kế hoạch, Joe rời khỏi hang. Hắn đang bị thương, ở lại chắc chắn chút nữa sẽ chạy không kịp. Các thành viên trong Eleutheria đều tự kiểm tra thương tích trên người mình. Sau khi xác nhận ai cũng đều có khả năng chạy thoát thì mọi người mới bắt đầu thực hiện kế hoạch.

Đầu tiên, chúng phóng hai sợi dây thừng qua bên bờ vực bên kia, cột vào tảng đá để tạo thành hai "con đường" bắt qua bên kia vực. Louis, Hoài Minh, Cơ Hiền, Kim Yến, Như Quỳnh lần lượt từng đứa đi qua bên kia vực. Tất cả mọi người đều nín thở cho đến khi đứa cuối cùng an toàn bước xuống bờ bên kia mới thở phào ra.

Uyên Uyên, Thiên Phú, Thu Thảo bắt đầu men theo sát vách đá, di chuyển đến ba viên đá màu bạc, xanh biển và xanh lá đại diện cho kim, thuỷ mộc trên vách đá bên trái. Bên vách còn lại, Hồng Hân và Kính Ân đã di chuyển đến hai viên màu đỏ và vàng tượng trưng cho hoả và thổ. Chánh Huy và Tuyết Dung đứng ở phía gần cổng hang. Chánh Huy cầm khẩu súng Joe đưa đứng vào thế chuẩn bị. Tuyết Dung cũng đã kéo sẵn dây ná, gật đầu ra hiệu.

(Hình trên là hình minh hoạ cho hang kho báu. Mình tự vẽ nên xấu, mong các bạn thông cảm)

Uyên Uyên đập mạnh tay vào viên đá màu bạc, tiếp theo là Thu Thảo đè viên đá xanh lá, rồi đến Hồng Hân viên màu vàng, rồi Thiên Phú viên xanh biển và cuối cùng là Kính Ân đè viên màu đỏ. Ngay sau đó, ánh sáng từ các viên đá chiếu ra theo thứ tự từng viên một, tạo thành một hình ngôi sao năm cánh ngay giữa vực. Khói từ dưới vực ùn ục bốc lên, những tiếng xì xèo vang lên từ đáy vực như tiếng của những ngọn dầu sôi sục.

"Phụt." Một vật thể bay lên từ đáy vực. Chánh Huy và Tuyết Dung cùng lúc bắn vào vật thể đó. Lực bắn của cả hai đã đẩy vật thể ấy bay qua bờ vực bên kia rồi rơi xuống đất. Cả hang động bắt đầu rung chuyển. Bỗng, những mũi tên nhọn hoắc từ các vách đá bắn ra loạn xạ. Các viên đá nhỏ từ trên trần lạch tạch rơi xuống mỗi lúc một nhanh và nhiều hơn. Năm người trấn giữ năm viên đá màu vừa phải đè viên đá vừa phải gạt các mũi tên đi, rất chật vật. Bên bờ bên kia, Louis, Cơ Hiền và Hoài Minh đã bắt đầu cùng nhau ghép cái mảnh ghép lại. Kim Yến và Như Quỳnh thì cố gạt những mũi tên đi, bảo vệ cho ba đứa kia. Tuyết Dung nhanh chóng chạy qua bên đó để trợ giúp. Chánh Huy bên này cũng dùng súng bắn bay những mũi tên hướng về đồng đội mình. Trong hang động bỗng chốt trở nên cực kỳ hỗn độn và nghẹt thở.

Rất nhanh sau đó các mảnh ghép đã được kết nối tạo thành hình một kim tự tháp nhỏ với ba mặt có ký hiệu đất, khí, nước lộ ra ngoài. Mảnh ghép 'nhân' nằm bên trong chiếc tháp ấy, là cầu nối kết hợp ba mảnh ghép kia lại với nhau. Hoài Minh vội tra kim tự tháp vào lỗ trên bệ đá. Ngay lập tức, bệ đá đổ nát, rương kho báu rơi xuống đống đá vỡ kia. Cả đám nhanh chóng ôm cái rương rồi lần lượt đi qua bờ bên kia. Sau khi bảy thành viên kia đã rời khỏi hang, năm người còn lại cũng chuẩn bị di chuyển. Trước tiên là Thu Thảo và Kính Ân cùng nhau chạy vì tụi nó đứng gần cửa hang nhất. Sau đó là Thiên Phú. Nhưng khi hắn vừa định xoay đi thì nghe một tiếng "A" thảm thiết từ Hồng Hân.

Hồng Hân bị một mũi tên bắn trúng cổ chân, không di chuyển được.

"Shit! Tụi bây đừng lo cho tao. Chạy lẹ đi!" Hồng Hân chưa từng chửi thề nói tục bao giờ nhưng ở tình huống này nó không nhịn được phải chửi cho đã.

"Có chạy thì cùng chạy!" Vừa dứt lời, Uyên Uyên liền đi theo hướng ngược lại với hướng cửa hang để đi vòng qua chỗ Hồng Hân, mặc kệ cho cô bạn gào thét ngăn cản.

"Nhảy qua đây nhanh lên." Uyên Uyên giang hai tay, ra hiệu cho Hồng Hần nhảy vào người mình. Hồng Hân hết cách, đành làm theo. Thiên Phú chửi thầm một tiếng rồi bớt ngờ chụp lấy những mũi tên phóng về phía những viên đá màu. Tốc độ đổ vỡ của vách đá liền chậm lại. Vậy cũng được sao? Đoán đại mà trúng. Biết sớm nãy giỡ đã đỡ tốn công rồi! Chết tiệt!

Xong hắn liền di chuyển đến chỗ hai cô bé kia.

"Má. Cái thân như con tép riu mà đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Hắn nhịn không được chửi rồi ra lệnh cho Hồng Hân leo lên lưng mình.

"Còn đứng đó? Muốn chết chùm hả? Tin tao đạp hai đứa bây xuống vực luôn không?"

Hồng Hân liền nghe theo. Thiên Phú cõng Hồng Hân đi qua sợi dây. Uyên Uyên đi trên sợi còn lại, cố gắng hết sức cản phá những mũi tên hướng về hai người kia. Mấy đứa ngoài hang thấy bên trong lâu quá không ai ra thì lập tức chạy vào. Thấy cảnh tượng kia thì hoảng hốt, cùng cản phá các mũi tên, "hộ tống" ba người còn lại ra ngoài.

Khi cả đám vừa nhảy khỏi cửa hang cũng là lúc cả hang động bị lấp đầy bởi sỏi đá. Cửa hang cũng bị chặn lại. Cả đám nằm lăn ra đất, ôm tim thở hồng hộc. Uyên Uyên dù mệt muốn chết cũng cố đi đến chỗ Hồng Hân, bắt đầu băng bó vết thương cho nó. Sau sự việc lần này, cả nhóm Eleutheria đều nhìn Thiên Phú bằng một cặp mắt khác.

Eleutheria đi theo con đường mòn mà Cheetas hướng dẫn để về đích mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Con đường này có nhiều thú dữ, nên không nhóm nào dám đi qua. Eleutheria có "bùa hộ mạng" là Kim Yến nên vượt qua dễ dàng. Lúc chúng giao nộp rương kho báu cũng là lúc cuộc thi vừa hết giờ. Ba người anh thấy chúng ra khỏi khu rừng mà mừng đến chảy nước mắt. Họ lập tức chạy đến bên mấy đứa em, gọi cứu hộ đến để điều trị các vết thương cho mấy đứa nhỏ.

Eleutheria nằm trong mười nhóm được đi tiếp đến Silver houses.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro