Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ 2, đã có vài nhóm mở xong toàn bộ vật dụng trong nhà. Hệ thống thông báo chúc mừng liên tục. Elvis nghĩ đám nhóc nhà mình sẽ nghe vậy mà thêm hăng hái tinh thần. Hắn không ngờ... đám nhỏ vẫn vậy, không nhanh không chậm giải đố. Sau khi giải xong nhà bếp, tụi nó bắt đầu giải đến phòng ngủ của từng đứa. Thiên Phú kiên quyết muốn tự giải phòng mình, đám còn lại cũng không ý kiến. Chia nhỏ ra giải những phòng ngủ còn lại.

Câu đố trong tất cả các phòng đều tương tự. Nhưng trong phòng ngủ, không phải là xếp những khung hình, mà thành xếp những hình khối. Xếp thành những biểu tượng nhất định. Dù tụi nhỏ giải những câu đố này trông khá dễ dàng, nhưng 3 người thanh niên kia thì hoàn toàn mù mịt. Cũng thử xếp xếp, ngồi liên tục mấy tiếng cuối cùng vẫn không xếp ra được hình gì. Tụi nhỏ kia tuy làm có vẻ chậm nhưng khuôn mặt chính là chắc chắn trăm phần. Johnson hỏi tụi nó sao làm chậm vậy.

"Cũng còn nhiều thời gian mà"

"Làm xong sớm cũng không được thêm cái gì"

"Tại sao phải ngược đãi bản thân, điên cuồng giải đố chứ?"

"Đã vậy còn phải ngồi đợi cho hết giờ thi"

"Chán chết"

Mấy đứa rất ăn ý nói tiếp nhau. "Mấy lời chúc mừng kia, cũng chỉ là lời nói ngoài miệng. Vô nghĩa." - Uyên Uyên chốt.

Dù cảm thấy rất bó tay nhưng 3 anh trai vẫn không thể phản kháng. Hơn 2 ngày nay, Elvis đã quan sát tụi nhỏ rất kĩ. Ngoài Thiên Phú ra, những đứa còn lại quả thật chả có ý chí cầu tiến gì. Hỏi vì sao lại tham gia chương trình học này, câu trả lời chỉ 3 chữ: vì gia đình. Elvis tuy đã biết câu trả lời từ lâu, chính bản thân mình còn dùng lý do ấy mà chiêu mộ người ta. Nhưng mà, không hiểu sao khi nghe chính miệng tụi nhỏ nói như vậy, lòng ẩn ẩn đau. Hắn đã sai rồi sao? Nhưng, con đường này, muốn quay lại, đã là quá muộn.

Kết thúc thời gian thi đấu, đám Eleutheria cuối cùng cũng mở hết ngôi nhà. Mà trước đó cũng làm cho 3 chàng thanh niên phải đứng tim vì chỉ còn 15' mà tụi nhỏ mới chợt nhớ ra trong nhà còn 1 căn phòng nhỏ cuối cùng. Cả đám bực bội cãi vả nhau 1 trận gà bay chó sủa rồi mới bắt đầu chú tâm giải đố. Lúc đó, đồng hồ chỉ còn 5'. Câu đố cũng như những câu trước, xếp hình. Nhưng lần này không phải 1 hình ảnh gì cụ thể, mà là hình trừu tượng, chỉ toàn những màu sắc và những đường nét quái dị đan xen nhau. Ba người thanh niên đổ mồ hôi liếc nhìn đồng hồ.

"Chia ra 4 nhóm đi, mỗi nhóm giải 1 bức tường. Nhìn theo màu." - Cô bé suy dinh dưỡng Uyên Uyên, đứng giữa nhóm bạn là hoàn toàn không thấy đâu. Ấy vậy mà không biết vì cái gì, cả đám nghe theo. Cũng không hỏi chia nhóm thế nào, mấy đứa tự chọn 1 bức tường rồi úp mặt vào đó như tự kỉ. Nhìn theo màu? Chỉ đơn giản vậy sao? 4 bức tường màu sắc tùm lum như vậy, làm sao biết là theo màu? Theo màu là theo như thế nào? Mấy câu hỏi này của 3 ông anh, mấy đứa nhỏ không đứa nào hỏi. Chỉ bắt tay vào giải đố. Thời gian vừa kết thúc, tụi này vừa giải xong. Những màu sắc, đường nét lẫn lộn ban đầu không còn nữa, thay vào đó là 1 vũ trụ bao la, rực rỡ. Sau đó, trong cuộc họp của những người quan lý, 3 thanh niên mới biết được căn phòng đó là bonus point, độ khó cao hơn những phòng còn lại gấp 3. Giải căn phòng đó cần ít nhất 5 - 6 tiếng đồng hồ. Tụi nhỏ này... gỉai trong 4 phút. Nhưng điều này, 3 người không ai nói ra.

"Tại sao mày không khoe vụ căn bonus room đó đi?" - vừa ra khỏi phòng họp, Johnson đã thâm ý hỏi Elvis. Elvis không trả lời. Đi thẳng. Johnson nhìn theo bóng lưng ai kia, môi khẽ cong.

Nói rồi đám người kia chịu để yên cho tụi nhỏ sao?

Sau 3 ngày "giải trí", các học sinh lại trở về với chương trình học khắc nghiệt. Một cuộc đấu mới lại được đưa ra.

"Sau 3 ngày nữa sẽ là ngày bắt đầu thi đấu nhóm. Các nhóm sẽ phải đấu với nhau để giành... thức ăn. Mỗi 3 ngày sẽ đấu 1 lần. Nội dung thi đấu sẽ là những kiến thức mà các em đã học trên lớp, có thể là thi đấu trí lực hoặc thể chất hoặc cả hai. Nội dung thi đấu sẽ được thông báo vào ngày thi. Có 20 nhóm, nhưng chỉ có 15 phần thức ăn. 5 nhóm xếp cuối cùng sẽ phải nhịn đói 3 ngày."

Cái gì??? Đây không phải là bạo hành trẻ em sao??? Mấy người này nói chơi hay nói giỡn vậy? - Cả đám Eleutheria oán hận nghĩ.

"Tất nhiên, nước uống vẫn sẽ được cung cấp đầy đủ. Không chết được. Trường sẽ dạy các em cách điều phối năng lượng trong cơ thể để thích ứng với những môi trường khắc nghiệt. Nên việc nhịn đói này cũng coi như là áp dụng kiến thức đã học vào thực hành. Cuối mỗi tháng sẽ là kiểm tra cá nhân. Những ai thi rớt sẽ bị loại khỏi nhóm, loại khỏi chương trình học. Tháng 12 sẽ là cuộc thi tổng kết, chọn ra 10 nhóm xuất sắc nhất để chuyển qua Silver house. 1 nhóm phải có ít nhất 3 người, nên nhóm nào số thành viên ít hơn cũng sẽ bị loại khỏi chương trình học. Vì vậy, các em nên biết hỗ trợ lẫn nhau trong học tập để cùng tiến."

Dù oán hận cỡ nào, mọi người đều phải cắn răng chịu đựng. Chương trình học vô cùng khắc nghiệt, hoàn toàn không thể nào dành cho những đứa trẻ bình thường được. Mỗi sáng 4 giờ dậy, tập thể lực. Sau đó 6 giờ về nhà ăn sáng, tắm rửa, thay quần áo lên trường. Học đến 6 giờ chiều mới được thả về. Có ngày còn bị bắt học khuya, học thiên văn học, học rèn luyện thể chất ban đêm. Đêm hôm khuya khoắc bị bắt lôi ra đứng tấn giữa trời sương lạnh. Các bài tập này là bài tập theo nhóm, không phải nhóm nào cũng cần tập mà là bốc thăm. Không biết vì cái gì, tụi Eleutheria đều bị bốc trúng những bài tập tra tấn nhất, khiến tụi nhỏ bệnh lên bệnh xuống liên tục. May mắn, trong những lần thi giành thức ăn, không nhất thiết cả nhóm đều thi, nên đám Eleutheria, ai khoẻ thì thi.

Cuộc thi giành thức ăn cũng khá "đơn giản". Lần thứ nhất là thi giải toán, 15 nhóm nhanh nhất sẽ thắng. Mà quan trọng là cả nhóm đều phải hoàn thành mới được. Việc này làm mọi người rất bức xúc, vì không phải nhóm nào số lượng thành viên cũng như nhau. Ban tổ chức vẫn rất điềm tĩnh: "Cuộc sống từ khi chúng ta mới sinh ra đã thiếu công bằng. Có người thì tứ chi đầy đủ, có ngươi thì dị tật. Có người cao, có người thấp, có đẹp, có xấu. Làm gì có công bằng? Các em nên tập chấp nhận sự thật tàn khốc này đi."

Thế là cuộc thi lại tiếp tục, Eleutheria về thứ 14. Có đồ ăn. Nhưng chính là... đồ sống. 3 thanh niên thấy giây phút toả sáng của mình đã đến, rất kiêu ngạo giật giỏ đồ ăn từ tay tụi nhỏ, hướng nhà bếp đi đến. Không lâu sau, 1 bàn ăn khá thịnh soạn được bày ra. 12 đứa nhỏ, 3 người lớn, ngồi vào 1 bàn ăn.

"Woooaaaa... hôm nay tự nhiên mọi người ngồi ăn chung với nhau luôn. Vui quá a! Như gia đình vậy! Mỗi ngày đều ăn như vậy có được không? Mấy hôm trước mỗi người 1 góc nhìn buồn chết." - Hồng Hân không kiềm được xúc động. Gia đình...

"Nghe hay đó, nào, vậy bây giờ Elvis là anh hai, anh là anh ba, thằng này là anh tư. Chúng ta xem nhau như anh em trong nhà. Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia. Anh không cần biết mục đích ban đầu của mỗi chúng ta khi đến đây là gì, nhưng hiện tại, đều đã lên chung 1 chiếc thuyền. Chúng ta là đồng hương, ở đất khách quê người này, cũng như là đồng bào, nên yêu thương nhau như anh chị em trong nhà. Anh, Phạm Johnson, nguyện 1 đời này bảo vệ, thương yêu các em mình." - Johnson đưa ly nước trên tay ra.

"Tôi cũng vậy. Người nào muốn ăn hiếp các em tôi, bước qua xác tôi trước đã." - Peter giọng đầy sát khí, đưa ly nước ra. Ánh mắt như vô ý liếc người nào đó.

"Không phải chứ? Cần nghiêm túc vậy không? Tụi em đi học chứ cũng không phải đi gây thù chuốc oán với ai, bảo vệ cái gì?" - Thu Thảo cười khan vài tiếng.

"Nếu đã vậy thì, chúng ta cùng cạn ly, hôm nay cùng thề nguyện làm anh em kết nghĩa!" - Hoài Minh hưng phấn đứng lên, đưa cánh tay nhỏ của nó ra. Lập tức mấy đứa còn lại cũng làm theo. Elvis là người cuối cùng đưa ly nước của mình đến.

Nguyện làm anh em. Sống chết có nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro