Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước giờ, Eleutheria nếu không phải hạng 15 thì là 14, có hôm hứng lên thì hạng 12. Chưa từng lọt vào top 10. Lượng thức ăn và sự đa dạng của chúng sẽ tăng lên theo các thứ hạng cao, nhưng điều này vẫn không đủ hấp dẫn tụi nhỏ toàn sức tranh đấu. Kể cả thằng Chánh Huy với biệt danh Heomini mà còn không thèm liếc mắt đến những món ăn đó, mấy đứa còn lại làm gì thèm.

"Chẳng lẽ chỉ vì miếng ăn mà trở nên long tranh hổ đấu, làm trò vui cho người khác thưởng thức sao?" – Câu nói kia của Uyên Uyên trong cuộc họp nhóm, cả đám vẫn nhớ rõ.

Đúng vậy, Eleutheria luôn có những buổi họp riêng bí mật không cho 3 người kia biết. Cả căn nhà đều có camera giám sát, điện thoại thì có máy ghi âm. Nhất cử, nhất động, nhất ngôn đều được người ta thu lại. Nhưng mà... tụi nó cũng là thiên tài a! Hôm kia 1 trong 3 ông anh để quên cái laptop trên bàn. Thiên Phú nhanh chóng thấy thờ cơ đã đến. Định lấy thì phía sau lưng vang lên tiếng của Chánh Huy, như vô tình, như cố ý đọc thơ: "Một cây làm chẳng nên non, mười hai cây chụm lại mới thành núi cao."

"Bị xếp vào cái nhóm dở hơi này là tao đã thấy không vui rồi. Vì mục đích lớn hơn nên tao nhịn. Tụi bây đừng thấy tao nhịn rồi được nước làm tới. Tụi bây ngu dốt muốn người theo dõi mình thì kệ mẹ tụi bây. Tao cực ghét cảm giác bị theo dõi này. Đứa nào dám cản tao, tao sẽ không nhịn." Nói nhưng cũng không quay mặt lại, tỏ vẻ như đang độc thoại với bức tường trước mặt.

"Tụi tao không cản mày. Mày không thích bị theo dõi chứ tụi tao thích chắc? Một mình mày cũng không hack nổi hết cái hệ thống này. Chưa kể cho dù hack được, thì giữa chừng đã bị phát hiện." – Chánh Huy vẫn từ tốn.

"Thì sao? Bất quá người bị loại là tao chứ không phải tụi bây."

"Nhưng cái laptop này chỉ có 1. Tụi tao cũng không đánh mất cơ hội này vì 1 thằng cuồng ngạo như mày được." – Hồng Hân từ nhà bếp đi vào phòng khách, mắt nhìn tivi.

Chỉ bằng khoé mắt của mình, Thiên Phú cũng đủ thấy mình đã bị cả đám bao vây. Tuy mỗi người ngồi một góc khá xa nhau, cười nói tự nhiên, nhưng lực chú ý vào cái máy kia vẫn chưa hề giảm.

"Tụi bây muốn như thế nào?" – Thiên Phú nghiến răng nghiến lợi. Quả thật 1 mình hắn không chống lại được cả đám này.

"Có phước cùng hưởng, có hoạ cùng chia a." – Louis lơ đãng nói.

"Chơi đánh bài đi." – Kính Ân đập hộp bài lên bàn đề nghị. Thiên Phú lạnh lùng: "Chỗ khác chơi."

"Xìiii, nhà có mình mày ở sao? Đi đi đi, đi vào phòng nhỏ chơi. Ở đây chút nó điên lên cắn người mắc công phải đi chích thuốc nữa." Kính Ân nói rồi chạy thục mạng. Mấy đứa kia cũng chạy theo. Cả căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Chỉ mình Thiên Phú còn ngồi đó, với cái laptop vẫn đóng.

Người ngồi sau màn hình tivi cười lạnh. Lại có 1 đám nữa muốn hack camera. Tụi bây nghĩ hack dễ vậy sao? Cho dù tụi bây có hack được cũng không có cơ hội. Nhất cử nhất động của tụi mày đều được theo dõi nghiêm ngặt. Có lén lút cỡ nào cũng không được.

Quả thật, khắp ngôi nhà đều có camera theo dõi... trừ nhà tắm. Trước cửa nhà tắm có camera, nhưng bên trong lại không có. Mỗi phòng lại có 1 phòng tắm riêng, nên không ai cần mượn ai, nên không lo gì tụi này cấu kết với nhau trong toilet. Có vài lần mấy đứa con gái sẽ chơi chung phòng với nhau rồi dùng chung toilet, nhưng thời gian ra vào rất chuẩn xác, những hành động trước đó cũng không có gì bất thường, hoàn toàn không có khả năng viết thư, truyền tin các kiểu. Ngồi suy luận cả buổi, cuối cùng gã đàn ông cũng lộ vẻ cười ngạo nghễ. Tụi bây tuy có thông minh, nhưng vẫn còn non và xanh lắm. Làm sao qua mặt được tao? Mấy đứa này thật dễ đoán, đám nào cũng nhắm mấy cái toilet mà hành động. Ngu xuẩn.

Trong lúc gã đang khoái trá tự khen ngợi trí thông minh của mình thì bên này, Eleutheria đã bàn xong việc. Sau buổi cơm hôm ấy, tụi nó đã bàn tính tất cả.

Những ngày rèn luyện thể chất ngoài trời ban đêm tuy cực kỳ khốc liệt, nhưng chính là không có máy theo dõi, người theo dõi thì có, nhưng vô dụng. Tụi nhỏ này là ai chứ? Không chỉ riêng tụi nó mà mấy nhóm kia cũng nắm được điểm này. Trong những giờ thực tập điều chế hoá chất, len lút giấu vài thứ, chôm vài cái ống nghiệm, rút vài ml hoá chất. Bằng trí thông minh của tụi nó, chế tạo thuốc mê các kiểu là chuyện nhỏ. Mấy nhóm kia tạo thuốc ngủ cho thầy giáo ngủ mê mệt rồi chúng thoải mái nghỉ ngơi. Sung sướng nhất thời nhưng hậu quả khó tránh, rất nhanh bị phát hiện. Nhẹ thì bị phạt, nặng thì bị loại. Eleutheria không nông nổi như vậy. Tuy mới 7 tuổi nhưng tụi nó suy nghĩ cẩn thận không kém người lớn. Tụi nó không tạo thuốc ngủ, mà chế thuốc tạo ảo giác. Mỗi lần tập lại cho giáo viên ngửi, thứ thuốc không màu, không mùi, không vị, nhưng chỉ cần hít vào thần trí mê mang, cơ thể vẫn hoạt động bình thường nhưng không nhớ chính mình đã làm gì. Trong lúc giao viên mê mang, Eleutheria cũng không nghỉ bài tập. Mà chỉ đơn giản bắt đầu nói chuyện. Vừa nói, vừa tập, như tán ngẫu.

Tụi nó sau bữa cơm kia thật sự coi nhau như người nhà. Đoàn kết, bảo vệ lẫn nhau. Những lần trò chuyện như thế này chính là để bàn kế sách. Mục tiêu của cả nhóm chính là học được các kiến thức từ trung tâm này, nhưng tuyệt đối không để chúng lợi dụng. Cả đám đồng ý, chỉ duy nhất 1 người mà tụi nó hơi lo ngại.

"Một mình mày cũng không thể chống lại cả trung tâm này. Mày muốn vào vị trí trung tâm kia, tụi tao không cản, ngược lại, nếu mày muốn, tụi tao sẵn lòng phò tá. Nhưng mà, tao thấy vị trí đó cũng không tốt đẹp gì như bao người tưởng tượng. Cái giá phải trả chắc chắn không rẻ. Mày suy nghĩ cẩn thận. Trước mắt, dù muốn hay không thì mày vẫn phải hợp tác với tụi tao. Việc hợp tác này lợi hay hại, chính mày biết rõ." – Uyên Uyên nhìn trời cao, lạnh muốn chết, run run nói. Nó muốn dùng ngữ khí nghiêm túc nhất để nói nhưng cái cơ thể vì lạnh mà run rẩy này của nó đã phản bội nó.

Thiên Phú lúc ấy không nói gì, nhưng sau đó trong cái "cuộc họp" sẽ thỉnh thoảng đưa ra ý kiến góp ý. Hoặc nếu có được phân công làm gì, chỉ cần hắn cảm thấy được thì sẽ làm theo. Không ý kiến.

Chẳng hạn như việc hôm nay vậy.

Cả đám cãi nhau mà cố tỏ ra như đang nói chuyện bình thường thật ra cũng chỉ là diễn kịch. Tụi nó biết người theo dõi tụi nó chắc đang khoái trá vì đã phát hiện ra âm mưu của tụi nó. Nhưng người kia đâu biết rằng mọi chuyện đều nằm trong sắp xếp của tụi nhỏ. Tụi nó lợi dụng thời cơ giả vờ nói chuyện mà di chuyển qua lại. Thực chất là để che 1 số góc nhìn của camera. Bên kia người nào đó nhìn thấy vẫn là cái laptop còn đóng nằm trên bàn. Nhưng bên này thực chất... nó chỉ là 1 cái hộp với màu sắc, hình dáng tương tự cái laptop thật, còn dày hơn laptop thật 1 chút, đủ để che cái laptop thật kế bên nó.

Có 1 camera ở trên trần, quay trực diện xuống bàn sẽ thấy được cái "laptop đang đóng". Còn cái laptop thật để ngay bên cạnh kia, lại hoàn hảo bị cái đầu của thằng Louis che kín. Tụi nó đã tính khoảng cách chỗ đứng cho thằng Louis vô cùng cẩn thận, đủ để nó che cả cái lap top đang mở.

Đây lại là laptop có thể xoay 360 độ, nên chỉ cần gấp nó lại, để màn hình lên trên, là có thể trực tiếp sử dụng.

Cuộc "cãi vã" vừa dứt thì chương trình hack cũng đã hoàn thành. Hoài Minh nhanh nhẹn đứng ở đầu bàn đối diện với Louis, che đi "laptop đang đóng". Người bên kia chợt giật mình, nhưng Hoài Minh đứng đó không đầy 30 giây đã bỏ đi. 30 giây không đủ để đăng nhập vào hệ thống camera nữa nói chi là hack. Nhưng 30 là đủ để tụi nhóc nào đó xếp cái "laptop" kia lại thành một cái hộp nhỏ. Kính Ân sau đó đi đến đập cái hộp lên bàn, thực chất là cầm cái hộp đó đập. Rồi cứ như vậy tự nhiên lấy cái hộp đi, dưới sự quan sát của mọi camera. Trên bàn thì cái laptop thiệt kia lúc Hoài Minh đứng che camera đã được đóng lại. Bên này Kim Yến và Tuyết Dung còn cố ý liếc nhìn cửa ra vào làm cho người nào đó cũng phải nhìn camera bên đó liên tục mà không chú ý đến hành động đóng laptop của Thiên Phú.

Tất nhiên, mọi sự không thể nào diễn ra tốt đẹp như vậy nếu không có 3 người kia "tự nhiên đi đâu mất", rồi còn "để quên laptop", rồi lại vừa đúng cái laptop xoay 360 độ, màn hình cảm ứng. Hơn nữa, tụi nó biết được các góc quay của phòng khách này cũng vì 1 lần Uyên Uyên "vô tình" đi lạc. Con nhỏ này nổi tiếng mù đường, có vài nhóm khác cũng quen mặt nó vì nó chuyên môn đi lạc qua nhà người ta, phải nhờ người dẫn về. Riết rồi để tăng tốc độ tìm người. Ba ông anh qua lại với mấy người theo dõi camera giám sát càng nhiều. Mỗi lần không thấy người sẽ gọi qua đó hỏi. Lần đi lạc này của Uyên Uyên khá nghiêm trọng. Bên đội giám sát thấy người đi ra vườn cây, mặt buồn rười rượi, bước đi vô định. Rồi chợt nghe tiếng nổ ở 1 bên màn hình khác, làm cả đám nhìn qua, là nhóm Thunder đang tập chế tạo thuốc nổ. Nhìn lại màn hình này thì cô bé kia đã biến mất. Chỉnh camera tua lại thì thấy cô bé đi tới 1 bụi cây rồi sau đó không thấy nữa vì đã là góc chết của camera.

Johnson "lo lắng phát điên" nói những người này chính là không muốn giúp, cố ý cho con bé lạc luôn để sau này khỏi tìm nữa. Bên này giải thích thế nào cũng không chịu nghe, nói phải nhìn tận mắt. Bên này cho hắn thoã ý nguyện, dẫn hắn vào phòng giám sát, tua đi tua lại đoạn phim chục lần cho hắn coi.

Cuối cùng người ta tìm được Uyên Uyên ở ... toilet gần bụi cây kia. Thật ra nếu quan sát kỹ thì họ sẽ thấy Uyên Uyên đi vào toilet. Nhưng vì dáng người kia quá nhỏ, cộng thêm trên người dơ bẩn, cộng thêm người kia không đi vào toilet mà là BÒ vào, làm mọi người tưởng nhầm thành đó là 1 con thú hoang.

Mấy ngày sau đó trong toilet của mỗi đứa trong Eleutheria xuất hiện những tấm hình... là các góc quay của camera trong phòng khách, có vài chỗ khác nữa, nhưng khá mờ. Chỉ có phòng khách là rõ nhất.

Uyên Uyên hôm đó bị tra khảo. Nó nói vì nhớ nhà nên mới 1 mình ra đó. Rồi vô tình vấp té. Lăn lộn mấy vòng, rồi ói mửa, đi không nổi. Phải bò vào toilet rồi xỉu luôn trong đó. Trước đó nó đã phải nén đau thương là uống vào 1 đống thuốc, làm cho thần kinh bất ổn, nôn mửa không ngừng.

Haiz.. 1 người vì mọi người a. Ai biểu chỉ danh tiếng mù đường của nó quá nổi a! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro