Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Càng gần cuối năm, không khí càng trở nên căng thẳng. Ai cũng lo lắng về cuộc thi tổng kết cuối kỳ. Song, đám nhóc kia tuy lo lắng, những vẫn như cũ không lao đầu học điên cuồng như những người khác, mà vẫn ung dung, vừa học vừa chơi. Không phải vì tụi nó kiêu ngạo chính mình giỏi, mà là vì tụi nó không muốn bức dây động rừng.

Trong năm nay, tụi nó tra được không ít thông tin về tổ chức Maximus này. Đây là 1 tổ chức cực lớn có nhiều chi nhánh trên mọi lãnh vực. Bọn họ liên tục thu về những thiên tài làm việc cho mình. Thiên Phú và Chánh Huy trong 1 lần ăn may đã đăng nhập được vào hệ thống lưu trữ thông tin của công ty. Trong đó có nói về những thí nghiệm đột biến gene gì đó. Nhưng dữ liệu về những thí nghiệm này bị khoá, tụi nó ngồi cả mấy tiếng cũng không thể nào mở được đành bỏ cuộc. Còn dữ liệu về hậu quả của những lần thi rớt, tụi nó cũng thấy sơ qua, vì hệ thống mật khẩu nhanh chóng thay đổi, khoá hết thông tin. Tụi nó phải căng não lắm mới xoá hết dấu vết thâm nhập. Trong lần nhìn sơ này, tụi nó biết được những người làm được việc đương nhiên sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, còn không được... chính là phải chịu địa ngục trần gian.

Mấy tháng trước tụi nó đã khoá được máy nghe lén của điện thoại. Gọi về nhà kiểm tra thì quả thật bản hợp đồng đã bị tráo. Các gia đình có con bị trả về không thể kiệncáo. Mà dù có kiện, cũng sẽ nhanh chóng bị bịt miệng. Tụi nó không bàn tra hỏi việc này với 3 người anh kia. Họ đối với chúng thật tốt, như anh ruột vậy. Có lần nửa đêm Như Quỳnh sốt cao, trời mưa xối xả, gọi bác sĩ thì người ta bảo mưa lớn quá, đường đi bị cúp điện, không thấy đường chạy đến. Tụi Eleutheria thì từ lâu đã xác định đi theo y học, nên mấy kiến thức y học căn bản đã hiểu rõ. Sốt như vậy uống xíu thuốc, lấy khăn đắp ấm đắp là được. Mấy ông anh thay phiên nhau canh chừng, đắp khăn cho cô bé kia.

Rồi có lần Eleutheria bị đánh bại trong cuộc thi giành đồ ăn, bị nhịn đói 3 ngày. May mà trong nhà còn chút đồ ăn còn dư lại từ mấy ngày trước, như cho 15 người ăn chắc chắn không đủ. 3 người anh này nhịn đói 3 ngày.

Rồi còn nhiều nhiều nữa những việc làm quan tâm khác. Eleutheria thật không biết làm sao.

"Hừ. Không chừng chỉ là diễn kịch thôi." – Thiên Phú vẫn lạnh lùng. Hắn không tin trên đời này có ai tốt với mình mà không có mục đích. Có qua có lại mới toại lòng nhau mà. Họ phải được lợi gì họ mới giúp mình chứ. Ví như đám nhóc này, chúng góp tiền mua cho mình cái laptop, chẳng qua thứ nhất là mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, 4/10 tiền kiếm được sẽ đưa vào quỹ nhóm. Chưa kể mình còn thành tay sai cho tụi nó, điều tra thông tin các thứ.

"Diễn kịch thì đạt quá rồi đi? Lần trước thằng Hoài Minh đi chọc giận nhóm khác, làm quản lý của người ta giận điên muốn đánh nó. Anh Johnson ra mặt, bị mấy người kia lấy 3 đánh 1 tơi tả. Rồi mỗi lần tụi mình chế thuốc, đều là thử lên người của 3 người đó. Người bình thường sẽ không điên gì chỉ vì 1 lợi ích không rõ mà thử cả thuốc độc đi?" – Hồng Hân cãi lại.

"Dù sao cũng có thuốc giải thôi. Sợ gì. Mấy ổng tự đòi chứ bộ. Không thôi tao tự thử lên người tao cũng được." – Kim Yến cái gì cũng không đồng tình với Thiên Phú nhưng về việc này thì ủng hộ hết mình.

"Hay quá ha? Rồi đau đớn xé nát nội tạng mày chịu nổi sao? Mới có 7 tuổi. Uống vô không chừng đi luôn. Chưa kể thuốc giải không có tác dụng nữa." – Hồng Hân không chịu thua. Nó cảm thấy những người anh này lúc trước tiếp cận tụi nó chắc chắn có mục đích. Nhưng càng ngày, mục đích kia chắc đã phai dần. Họ đã thay đổi.

"Nói gì đi nữa, những gì chúng ta làm hiện tại họ đều biết. Họ không khai ra cũng biểu hiện họ trước mắt sẽ không gây bất lợi gì cho chúng ta." – Uyên Uyên giọng thoáng nét buồn. Cô bé thật thích những người anh này. Nó không có anh chị nên chưa từng biết đến cảm giác được anh chị quan tâm là như thế nào. Những người này đã cho nó cảm giác đó. Mà chỉ cần nghĩ đến những sự quan tâm này là giả tạo, tim nó thắt lại.

"Nhưng chưa chắc tương lai sẽ không. Thiết nghĩ chúng ta không nên quá tin tưởng họ thì hơn. Sau này không bàn kế hoạch gì trước mặt họ nữa. Mọi hành động chuyển vào trong tối đi." – Kim Yến tiếp lời, lập tức nhận được ánh mắt đồng tình từ Thiên Phú.

Cuộc thi cuối năm đã đến. Tất cả học sinh đều đang tập trung tại hội trường để nghe thể lệ cuộc thi. Cuộc thi sẽ được tổ chức trong 3 ngày. Ngày thứ nhất thi về trí tuệ với nội dung là mã hoá chương trình và áp dụng vào chế tạo vũ khí. Ngày thứ hai thi về thể lực gồm thi bắn súng, phóng phi tiêu và chạy vượt chướng ngại vật. Cuối cùng là phần thi tổng hợp. Nội dung là giải bản đồ, tìm kho báu. Nội dung chi tiết của từng cuộc thi sẽ được thông báo cục thể vào ngày thi. Hai buổi thi đầu tiên có giới hạn số lượng người tham gia. Cuộc thi cuối thì không. Các nhóm đã quá quen với sự bất công này nên chẳng ai ý kiến gì nữa dù lòng với hơi ấm ức.

"Thi thể chất nghe có vẻ dễ ăn nhỉ?" – Tuyết Dung nói lên thắc mắc của mọi người.

"Là vì các em tuổi còn nhỏ nên trung tâm không quá khắc khe. Những năm sau sẽ khó hơn." – Người dẫn chương trình kia trả lời làm tụi Eleutheria hơi giật mình.

Mắm Tuyết Dung vừa nói tiếng Việt, vậy mà người kia nghe hiểu. Tụi nó mới chợt nhớ ra ở đây không có cái gì gọi là ngăn cách ngôn ngữ. Tất cả các học sinh ở đây đều biết ít nhất 5 thứ tiếng trở lên, kể cả thủ ngữ cũng biết, ngôn ngữ tượng hình cũng biết, cái quái gì cũng biết.

"Chỉ có biết điều thì không biết." Hoài Minh nói nhỏ làm cả đám nín cười đến run người. Tất nhiên là trừ 1 người không cười.

"TP, dây thần kinh nối với tuyến lệ của mắm Lùn dày hơn so với người thường, làm nó hỡ xíu sẽ chảy nước mắt. Còn mày, có phải dây thần kinh cười quá mỏng hay đứt luôn rồi không? Cười 1 cái cũng không được?" – Hoài Minh châm chọc đổi lại là 1 cặp mắt giết người từ Thiên Phú.

Quen nhau đã lâu, tụi nhỏ bắt đầu đặt biệt danh cho nhau. Uyên Uyên là Lùn (well, obvious reason), Thiên Phú là TP, Chánh Huy là Heomini. Những người còn lại thì chưa có biệt danh. Sở dĩ 3 đứa này có là vì tụi nó thường bị gọi nhất. Mà gọi tên tụi nó mãi thì chán nên mới đặt vậy. Đối với việc đặt biệt danh này, ngoài trừ Uyên Uyên ra thì 2 người kia không phản đối. Mà Uyên Uyên phản đối cũng vô dụng. Giờ bị kêu riết cũng đã thành quen. Có khi gọi tên nó nó còn không quay lại, kêu Lùn thì nghe.

"Đi ngủ đi mấy chế. Mai còn thi kìa. Mà mai ai thi vậy?" – Như Quỳnh

"Nghe mã hoá gì đó rồi còn vũ khí nữa. Để 5 đứa con trai thi đi." – Uyên Uyên đơn giản nói. Trước giờ trong các cuộc thi về việc chọn ai thi đều là nó chọn. Tụi còn lại chưa bao giờ ý kiến vì tụi nó hiểu được vì sao Uyên Uyên chọn như vậy. Trong nhóm mỗi người có 1 khả năng riêng, Uyên Uyên về trí lực hay thể lực đều không bằng những người còn lại, nhưng khả năng nhìn năng lực mỗi người của nó chính là thượng đẳng. Dù nói vậy chứ nó không biết nhìn người đâu, bị dụ hoài thôi. Mấy lần bị mấy nhóm khác dụ mua kẹo bánh cho người ta, về nhà bị đám Eleutheria la cho 1 trận. Lần sau y như rằng vẫn bị dụ.

Ồn ào 1 chút rồi mỗi người ai về phòng nấy ngủ. Chuẩn bị tinh thần cho cuộc thi ngày mai.

3 người anh nhìn theo bóng của mỗi đứa nhỏ biến mất sau cánh cửa rồi thở dài.

Cố lên nhé các em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro